Chào Buổi Sáng Tổng Thống Đại Nhân
Chương 129: Tính toán nợ cũ thật rõ ràng (3)
Nam Âm Âm
21/01/2018
Gió lạnh thổi qua, thân thể Bạch Túc Diệp tràn qua một cơn ớn lạnh.
“Suốt mười năm, tôi mỗi giờ mỗi phút đều suy nghĩ đến em.”
Bạch Túc Diệp không cảm thấy đây là lời âu yếm, nhẹ nhàng cười, “Đúng không? Tôi có phải nên cảm thấy vinh hạnh không nhỉ? Có thể được Dạ Kiêu nổi tiếng thế giới nhớ tới, không biết có bao nhiêu phụ nữ hâm mộ tôi nha.”
Lời thì nói như vậy, tay phải lại âm thầm từ trên váy sờ xuống đến đùi. Nhưng tay lại không sờ thấy thứ gì, lông mày cô liền nhíu lại. Huyệt thái dương đã bị nòng súng lạnh băng dí vào.
“Tìm nó sao?”
Đáng chết! Cô thế nhưng lại không biết Dạ Kiêu ra tay khi nào! Quả thực là mười năm không gặp, thân thủ của anh ta so với trước kia ngày càng tốt! Cô căn bản không thể chống lại!
Bạch Lang vừa thấy tình huống này lại vô cùng bình tĩnh. Liền nhảy từ trên xe nhảy xuống, “Dạ Kiêu, buông cô ấy ra.”
Bạch Dạ Kiêu rùng mình, nhưng chỉ một giây sau, một viên đạn liền vô tình bắn tới.
Bạch Túc Diệp kêu lên sợ hãi “Bạch Lang!”
Bạch Lang thân thủ rất đáng ngưỡng mộ, né một cái, viên đạn liền cọ qua vành tai anh ta, vụt đi. Bạch Túc Diệp kinh hồn táng đảm, dùng tay bịt kín nòng súng, “Dạ Kiêu, anh muốn giết cứ giết tôi, đừng chạm vào thuộc hạ của tôi!”
“Cô có tư cách gì mà yêu cầu tôi?” Trong mắt Dạ Kiêu hiện lên một tia vô tình, đem súng tùy tay ném tới chỗ thuộc hạ, nháy mắt tiếp theo, tay bỗng nhiên liền luồn xuống váy cô.
Bạch Túc Diệp rùng mình.“Dạ Kiêu, anh điên rồi! Anh làm gì vậy hả?”
Cô dùng thân thủ của mình đẩy tay anh ta ra. Nhưng cô sao có thể là đối thủ của Dạ Kiêu? Giây tiếp theo, “roẹt” một tiếng, lễ phục của cô lập tức đã bị anh ta thô bạo xé rách, dễ như trở bàn tay khống chế được hai tay cô, giơ lên cao, kéo mảnh vải ra.
Đối với việc này, theo đạo lý mà nói, căn bản không làm khó được cô. Nhưng là, Dạ Kiêu lại vô cùng chuyên nghiệp! Anh ta biết làm thế nào để khống chế cô một cách nhanh nhất.
Cô cắn răng, “Anh muốn làm gì?” Tay không ngừng vùng vẫy, nhưng càng sốt ruột càng không thể thoát ra! Cô buộc mình phải bình tĩnh, nhưng động tác tiếp theo của anh ta liền khiến cô bình tĩnh không được.
Dạ Kiêu chế trụ vai cô, đem cô xoay người sang chỗ khác, làm cả người cô ghé vào trên thân xe. Tay bá đạo chế trụ éo cô, túm cô lại.
“Dạ Kiêu, dừng tay!” Bạch Túc Diệp suy đoán ra mục đích của anh ta.
“Câm miệng!” Dạ Kiêu lãnh khốc kêu hai chữ.
Bạch Túc Diệp bực tức, sao lại rơi vào trường hợp này cơ chứ, cô cảm thấy khuất nhục tới cực điểm. Bạch Lang vừa thấy hình ảnh này, cả người run lên, muốn xông tới. Dạ Kiêu liếc mắt mấy người bên cạnh, mấy người tiến lên, lập tức chặn Bạch Lang lại.
“Các người ai dám quay đầu lại xem, ngày mai liền không thấy được mặt trời đâu!” Dạ Kiêu lạnh lùng phân phó.
Bạch Túc Diệp rùng mình, đã đoán được người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì. Còn không đợi cô nói cái gì, quần áo đã bị xé ra, cả người cô run rẩy, xoay mặt đi, muốn nói cái gì, mặt lại bị Dạ Kiêu ấn trụ.
“Đừng quay đầu lại, nếu không, tôi sợ tôi sẽ muốn giết em” Không muốn nhìn khuôn mặt cô. Anh ta đã từng bị chính khuôn mặt này mê hoặc, cho rằng cô thật là người không rành thế sự, thuần khiết như nước. Nhưng khuôn mặt này bây giờ lại khiến anh ta luôn cảm thấy năm xưa mình thật ngu không ai bằng!
Trong lòng Bạch Túc Diệp co rút đau đớn, chính là không đợi cô nhận ra cảm xúc rõ ràng của bản thân, người đàn ông kia đột nhiên chiếm hữu cô. Không có một câu nói trước, không có một khúc dạo đầu, cô đau đến cả người như muốn nổ tung, móng tay bỗng dưng đứt gãy. Cho dù đau đến như vậy, cô lại không kêu một tiếng nào. Chỉ đem môi cắn đến trắng bệch.
Trước kia cùng Dạ Kiêu ở bên nhau, anh ta đã từng nói với cô, lần đầu tiên rất đau. Bởi vì đau, bởi vì tuổi cô quá nhỏ, lo lắng cô không tiếp nhận được, cho nên, Dạ Kiêu dù cho muốn cô, đều chậm chạp không đành lòng xuống tay. Cho nên, đến sau lại……
Lại đến bây giờ……Cô mới chân chính biết, cái gì gọi là “rất đau”. Cái loại đau này, không chỉ là thân thể bị xé rách…… Mà còn đau đến tận xương tủy, đau đến xé tâm can …… Đau đến làm cô khó có thể thừa nhận…… Cô đã trải qua bao mưa bom bão đạn, súng pháo đều không sợ, nhưng không nghĩ tới lại có lúc cô đau đớn như vậy……
Phía sau, Dạ Kiêu không thể tin được cô thế nhưng vẫn là lần đầu tiên. Anh ta vô cùng khiếp sợ, hoảng hốt. Mười năm trước, anh ta không muốn cô, bởi vì đau lòng cô còn nhỏ. Hiện tại đã qua mười năm, anh ta cho rằng, cô hẳn là đã sớm……
“Dạ Kiêu……”Bạch Túc Diệp thật vất vả kêu lên một tiếng, gọi anh ta. Cô đau đến hai chân có phát run, cánh môi cũng phát run.
Dạ Kiêu hoàn hồn, nhìn cô đau đớn run rẩy. Thật lâu sau cũng không có hé răng, ánh mắt rất thâm trầm.
“Có phải anh đang lấy đi những thứ tôi còn thiếu anh không?”
Dạ Kiêu như là bị cái gì đâm phải, đột nhiên phục hồi tinh thần. Cảm xúc thất thần vừa rồi giống như chỉ là ảo giác, trong mắt anh ta chỉ còn lại vẻ lãnh khốc như băng.
Anh ta bỗng dưng rút ra, xoay người Bạch Túc Diệp lại. Cả người cô chật vật tới cực điểm, hai chân vô lực, chỉ có thể mặc anh ta đùa nghịch. Anh ta duỗi tay bóp cằm cô, tàn khốc nhìn, “Bạch Túc Diệp, lần đầu tiên của em 10 năm trước đã bán cho tôi! Hiện tại, tôi bất quá là tới đòi lại thứ thuộc về tôi thôi! Đến từng mạng người kia……” Nói đến đây, anh dừng lại, trong mắt hiện lên vẻ hung ác, gằn từng chữ một nói “Đừng nóng vội, tôi sẽ từng chút từng chút đòi lại từ cô!”
Dứt lời, ném cô ra, tiện đà, thong thả ung dung sửa sang lại chính mình. Cô thì chật vật, còn anh ta lại ưu nhã, lãnh khốc. Cho dù hai người vừa mới……
Thân thể đã liên hệ kết, nhưng đó chỉ là thù hận, không hề có chút tình cảm. Cho nên……Trong mắt anh ta, không có một tia thương cảm.
Sức lực của anh ta rất lớn, Bạch Túc Diệp chỉ cảm thấy cằm bị anh ta bóp đến muốn trật khớp. Thuận lợi tránh được, quay người đi, cô liền sủa sang lại chính mình. Tóc xoăn vẫn xoã tung, lễ phục đã nhàu nát, rách rưới, giữa hai chân rõ ràng là rất đau, cô rùng mình, thoạt nhìn lại bộ dáng yếu ớt đáng thương của 10 năm trước. Không hiểu vì sao anh ta cảm thấy bộ dáng bây giờ của cô thế nhưng lại gợi cảm như vậy. Giống như là anh túc đang nở rộ, trải qua gột rửa càng thêm yêu diễm.
Dạ Kiêu ngồi vào trong xe, xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn cô, đôi mắt sâu không thấy đáy. Cửa sổ xe bị gõ vang, hắn kéo cửa sổ xe xuống, Bạch Túc Diệp hơi hơi khom người, vô cùng bình tĩnh, khiến anh ta càng hận cô hơn.
Cô nói: “Dạ Kiêu, món nợ mười năm trước, tôi chờ anh tới tính”
“Suốt mười năm, tôi mỗi giờ mỗi phút đều suy nghĩ đến em.”
Bạch Túc Diệp không cảm thấy đây là lời âu yếm, nhẹ nhàng cười, “Đúng không? Tôi có phải nên cảm thấy vinh hạnh không nhỉ? Có thể được Dạ Kiêu nổi tiếng thế giới nhớ tới, không biết có bao nhiêu phụ nữ hâm mộ tôi nha.”
Lời thì nói như vậy, tay phải lại âm thầm từ trên váy sờ xuống đến đùi. Nhưng tay lại không sờ thấy thứ gì, lông mày cô liền nhíu lại. Huyệt thái dương đã bị nòng súng lạnh băng dí vào.
“Tìm nó sao?”
Đáng chết! Cô thế nhưng lại không biết Dạ Kiêu ra tay khi nào! Quả thực là mười năm không gặp, thân thủ của anh ta so với trước kia ngày càng tốt! Cô căn bản không thể chống lại!
Bạch Lang vừa thấy tình huống này lại vô cùng bình tĩnh. Liền nhảy từ trên xe nhảy xuống, “Dạ Kiêu, buông cô ấy ra.”
Bạch Dạ Kiêu rùng mình, nhưng chỉ một giây sau, một viên đạn liền vô tình bắn tới.
Bạch Túc Diệp kêu lên sợ hãi “Bạch Lang!”
Bạch Lang thân thủ rất đáng ngưỡng mộ, né một cái, viên đạn liền cọ qua vành tai anh ta, vụt đi. Bạch Túc Diệp kinh hồn táng đảm, dùng tay bịt kín nòng súng, “Dạ Kiêu, anh muốn giết cứ giết tôi, đừng chạm vào thuộc hạ của tôi!”
“Cô có tư cách gì mà yêu cầu tôi?” Trong mắt Dạ Kiêu hiện lên một tia vô tình, đem súng tùy tay ném tới chỗ thuộc hạ, nháy mắt tiếp theo, tay bỗng nhiên liền luồn xuống váy cô.
Bạch Túc Diệp rùng mình.“Dạ Kiêu, anh điên rồi! Anh làm gì vậy hả?”
Cô dùng thân thủ của mình đẩy tay anh ta ra. Nhưng cô sao có thể là đối thủ của Dạ Kiêu? Giây tiếp theo, “roẹt” một tiếng, lễ phục của cô lập tức đã bị anh ta thô bạo xé rách, dễ như trở bàn tay khống chế được hai tay cô, giơ lên cao, kéo mảnh vải ra.
Đối với việc này, theo đạo lý mà nói, căn bản không làm khó được cô. Nhưng là, Dạ Kiêu lại vô cùng chuyên nghiệp! Anh ta biết làm thế nào để khống chế cô một cách nhanh nhất.
Cô cắn răng, “Anh muốn làm gì?” Tay không ngừng vùng vẫy, nhưng càng sốt ruột càng không thể thoát ra! Cô buộc mình phải bình tĩnh, nhưng động tác tiếp theo của anh ta liền khiến cô bình tĩnh không được.
Dạ Kiêu chế trụ vai cô, đem cô xoay người sang chỗ khác, làm cả người cô ghé vào trên thân xe. Tay bá đạo chế trụ éo cô, túm cô lại.
“Dạ Kiêu, dừng tay!” Bạch Túc Diệp suy đoán ra mục đích của anh ta.
“Câm miệng!” Dạ Kiêu lãnh khốc kêu hai chữ.
Bạch Túc Diệp bực tức, sao lại rơi vào trường hợp này cơ chứ, cô cảm thấy khuất nhục tới cực điểm. Bạch Lang vừa thấy hình ảnh này, cả người run lên, muốn xông tới. Dạ Kiêu liếc mắt mấy người bên cạnh, mấy người tiến lên, lập tức chặn Bạch Lang lại.
“Các người ai dám quay đầu lại xem, ngày mai liền không thấy được mặt trời đâu!” Dạ Kiêu lạnh lùng phân phó.
Bạch Túc Diệp rùng mình, đã đoán được người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì. Còn không đợi cô nói cái gì, quần áo đã bị xé ra, cả người cô run rẩy, xoay mặt đi, muốn nói cái gì, mặt lại bị Dạ Kiêu ấn trụ.
“Đừng quay đầu lại, nếu không, tôi sợ tôi sẽ muốn giết em” Không muốn nhìn khuôn mặt cô. Anh ta đã từng bị chính khuôn mặt này mê hoặc, cho rằng cô thật là người không rành thế sự, thuần khiết như nước. Nhưng khuôn mặt này bây giờ lại khiến anh ta luôn cảm thấy năm xưa mình thật ngu không ai bằng!
Trong lòng Bạch Túc Diệp co rút đau đớn, chính là không đợi cô nhận ra cảm xúc rõ ràng của bản thân, người đàn ông kia đột nhiên chiếm hữu cô. Không có một câu nói trước, không có một khúc dạo đầu, cô đau đến cả người như muốn nổ tung, móng tay bỗng dưng đứt gãy. Cho dù đau đến như vậy, cô lại không kêu một tiếng nào. Chỉ đem môi cắn đến trắng bệch.
Trước kia cùng Dạ Kiêu ở bên nhau, anh ta đã từng nói với cô, lần đầu tiên rất đau. Bởi vì đau, bởi vì tuổi cô quá nhỏ, lo lắng cô không tiếp nhận được, cho nên, Dạ Kiêu dù cho muốn cô, đều chậm chạp không đành lòng xuống tay. Cho nên, đến sau lại……
Lại đến bây giờ……Cô mới chân chính biết, cái gì gọi là “rất đau”. Cái loại đau này, không chỉ là thân thể bị xé rách…… Mà còn đau đến tận xương tủy, đau đến xé tâm can …… Đau đến làm cô khó có thể thừa nhận…… Cô đã trải qua bao mưa bom bão đạn, súng pháo đều không sợ, nhưng không nghĩ tới lại có lúc cô đau đớn như vậy……
Phía sau, Dạ Kiêu không thể tin được cô thế nhưng vẫn là lần đầu tiên. Anh ta vô cùng khiếp sợ, hoảng hốt. Mười năm trước, anh ta không muốn cô, bởi vì đau lòng cô còn nhỏ. Hiện tại đã qua mười năm, anh ta cho rằng, cô hẳn là đã sớm……
“Dạ Kiêu……”Bạch Túc Diệp thật vất vả kêu lên một tiếng, gọi anh ta. Cô đau đến hai chân có phát run, cánh môi cũng phát run.
Dạ Kiêu hoàn hồn, nhìn cô đau đớn run rẩy. Thật lâu sau cũng không có hé răng, ánh mắt rất thâm trầm.
“Có phải anh đang lấy đi những thứ tôi còn thiếu anh không?”
Dạ Kiêu như là bị cái gì đâm phải, đột nhiên phục hồi tinh thần. Cảm xúc thất thần vừa rồi giống như chỉ là ảo giác, trong mắt anh ta chỉ còn lại vẻ lãnh khốc như băng.
Anh ta bỗng dưng rút ra, xoay người Bạch Túc Diệp lại. Cả người cô chật vật tới cực điểm, hai chân vô lực, chỉ có thể mặc anh ta đùa nghịch. Anh ta duỗi tay bóp cằm cô, tàn khốc nhìn, “Bạch Túc Diệp, lần đầu tiên của em 10 năm trước đã bán cho tôi! Hiện tại, tôi bất quá là tới đòi lại thứ thuộc về tôi thôi! Đến từng mạng người kia……” Nói đến đây, anh dừng lại, trong mắt hiện lên vẻ hung ác, gằn từng chữ một nói “Đừng nóng vội, tôi sẽ từng chút từng chút đòi lại từ cô!”
Dứt lời, ném cô ra, tiện đà, thong thả ung dung sửa sang lại chính mình. Cô thì chật vật, còn anh ta lại ưu nhã, lãnh khốc. Cho dù hai người vừa mới……
Thân thể đã liên hệ kết, nhưng đó chỉ là thù hận, không hề có chút tình cảm. Cho nên……Trong mắt anh ta, không có một tia thương cảm.
Sức lực của anh ta rất lớn, Bạch Túc Diệp chỉ cảm thấy cằm bị anh ta bóp đến muốn trật khớp. Thuận lợi tránh được, quay người đi, cô liền sủa sang lại chính mình. Tóc xoăn vẫn xoã tung, lễ phục đã nhàu nát, rách rưới, giữa hai chân rõ ràng là rất đau, cô rùng mình, thoạt nhìn lại bộ dáng yếu ớt đáng thương của 10 năm trước. Không hiểu vì sao anh ta cảm thấy bộ dáng bây giờ của cô thế nhưng lại gợi cảm như vậy. Giống như là anh túc đang nở rộ, trải qua gột rửa càng thêm yêu diễm.
Dạ Kiêu ngồi vào trong xe, xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn cô, đôi mắt sâu không thấy đáy. Cửa sổ xe bị gõ vang, hắn kéo cửa sổ xe xuống, Bạch Túc Diệp hơi hơi khom người, vô cùng bình tĩnh, khiến anh ta càng hận cô hơn.
Cô nói: “Dạ Kiêu, món nợ mười năm trước, tôi chờ anh tới tính”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.