Chào Buổi Sáng Tổng Thống Đại Nhân
Chương 297: Tình yêu đại ngốc (1) Túc Diệp VS Dạ Kiêu
Nam Âm Âm
18/08/2018
Edit: Quỳnh (ad nay tự xuất chinh ra trận:>>> Lúc trước tui lười quá mừ)
Thân phận của anh, địa vị, dã tâm, quyền lợi, đều cách cô rất xa...
Nhưng, những thứ kia đều là chí hướng của một người đàn ông, đều là mục tiêu anh theo đuổi từ nhỏ đến lớn. Nó có ý nghĩa thế nào với anh, Hạ Thiên Tinh rất hiểu.
..................
Bên này.
Ôn nhu kiều diễm.
Mà bên kia......
Ngoài cửa sổ, cuồng phong gào thét, Bạch Túc Diệp nằm ở trên chiếc giường xa lạ kia, thống khổ thở dốc.
Ấn đường cô không ngừng đổ mồ hôi lạnh, ngón tay gắt gao nhéo tấm khăn trải giường, siết đến khi khăn trải giường nhăn nhúm, đầu ngón tay tái nhợt. Khăn trải giường bị lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh của cô thấm ướt.
"Bạch tiểu thư, mời cô lập tức rời khỏi nơi này!" Bên tai, truyền đến thanh âm kiên quyết của người đàn ông.
"Không! Muốn đi cùng nhau đi! Muốn chết thì chúng ta chết cùng một chỗ!" cô nghe được thanh âm của mình tràn ngập kinh hoàng. Kỳ thật, 18 tuổi cô đã nhìn quen máu tanh giết chóc. Nhưng khi nghĩ đến sự việc sẽ phát sinh tiếp theo, cô bỗng chốc sợ hãi, thanh âm run rẩy.
"Thiếu chủ ra lệnh cho tôi sống chết cũng phải bảo vệ cô, Bạch tiểu thư, mong cô đừng làm chúng tôi khó xử!"
Ngay sau đó là tiếng máy bay trực thăng gầm rú, viên đạn giống như từ trên trời giáng xuống. Tay súng bắn tỉa bắn liên tiếp, khi đó cô chỉ có thể chết lặng, vô lực nhìn đám huynh đệ vào sinh ra tử của Dạ Kiêu ngã vào bên người mình, mất đi tri giác.
"Số A3280, nhiệm vụ hoàn thành, hoan nghênh về đơn vị!"
Tổ trưởng bộ quốc phòng tổ A từ máy bay trực thăng đáp xuống trước mặt cô, cung kính.
Cô nhìn những người bởi vì bảo vệ mình mà hơi thở thoi thóp, lấy hết sức lực cuối cùng của mình, dùng ánh mắt hận đến tận xương tuỷ trừng mắt nhìn cô. Ánh mắt kia, lạnh lẽo, đáng sợ, giống như ác quỷ.
"Thực xin lỗi...... Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý!" Cô sợ hãi kêu một tiếng, bỗng nhiên ngồi dậy, trên lưng đã một mảnh mồ hôi lạnh. Giống như bị người ta dùng lực bóp lấy cổ vậy, chỉ cảm thấy thở không nổi.
Nằm mơ......
Căn bản chỉ là mơ...Ác mộng! Một ác mộng dây dưa cô suốt mười năm!
Ngoài cửa sổ, cuồng phong như dã thú đang rít gào. Bạch Túc Diệp cảm thấy mình sắp bị ác mộng ám ảnh mà chết, cả người vô lực từ trên giường đi xuống, dùng sức mở cửa sổ ra, hít thở, đờ đẫn nhìn thế giới đang bị bao trùm bởi bóng tối.
Vào giờ phút này, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.
Cô nghe được thanh âm nhẹ nhàng của người hầu truyền vào, "Thanh âm vừa nãy, xác thật là từ nơi này truyền ra. Có thể là Bạch tiểu thư gặp ác mộng."
"Đã biết, lui ra đi." thanh âm Dạ Kiêu vang lên.
Ngay sau đó, anh đi vào.
Cửa, lại lần nữa đóng lại, trong phòng, tối đen, không bật đèn.
Bạch Túc Diệp theo bản năng quay người nhìn lại, trong bóng tối, liếc mắt một cái liền nhìn thấy thân ảnh cao dài kia.
Anh tựa hồ cũng không phát hiện trên giường không có người, chỉ là đứng ở cửa, nặng nề nhìn chằm chằm phía giường -- chỗ đó, chăn còn phồng lên, trong bóng tối xác thật giống như có người đang nằm.
Cô đứng ở cửa sổ, tiếng lòng căng thẳng, hô hấp cũng căng thẳng, tay đè ở cửa sổ, có chút không rõ ý của anh.
Cuối cùng Dạ Kiêu ngồi xuống sô pha, thuận tay châm điếu thuốc, cũng không có hút, chỉ để điếu thuốc kia cháy từ từ.
Sấm chớp lóe lên phía sau Bạch Túc Diệp.
Thật lâu sau, anh giống như đang cùng cô nói chuyện, lại giống như lầm bầm lầu bầu, thanh âm khàn khàn, nghe có chút mỏi mệt, "Bạch Túc Diệp, bây giờ em vẫn sợ loại thời tiết này sao?"
Bạch Túc Diệp chấn động.
Trong chớp mắt, nước mắt không hề báo trước từ hốc mắt rơi ra ngoài.
Cho nên...... sở dĩ anh xuất hiện ở chỗ này, vì nghĩ cô còn sợ hãi sấm chớp, mưa bão?
Mười năm trước, ban đầu vì để có thể tiếp cận anh, cho nên mỗi khi trời mưa, cô liền giả vờ sợ hãi, hốt hoảng chạy tới phòng làm việc của anh, quấn lấy anh không chịu đi.
Cô phát hiện loại mưu kế này có thể áp dụng, nếm vài lần ngon ngọt, liền có chút nghiện. Hơn nữa, về sau, mỗi khi trời mưa, Dạ Kiêu sẽ chủ động tới phòng cô, ôm cô ngủ.
Sau nữa......
Mỗi khi trời mưa vào ban đêm, không có Dạ Kiêu bên cạnh, cô sẽ bừng tỉnh, rồi sau đó, thức trắng đêm.
Thế cho nên nhiều khi Dạ Kiêu ra ngoài làm nhiệm vụ, không thể ở bên cô, đều sẽ bớt thời giờ gọi điện thoại tới trấn an. Khi đó, Bạch Túc Diệp liền quên cô là đang lừa người, cảm thấy mình thật sự nhát gan, nhát gan đến mức yêu cầu anh che chở, nhát gan đến mức chỉ muốn ăn vạ người đàn ông kia......
Về sau, khi cùng anh cắt đứt quan hệ, thuận lợi về đơn vị, cô vẫn như vậy, vừa đến đêm mưa sẽ tự động bừng tỉnh, sau đó mất ngủ.
Thậm chí nửa đêm cô sẽ nghe được ảo giác, giống như người kia lại gọi điện thoại......
Càng về sau, ảo giác quá nghiêm trọng, chất lượng giấc ngủ kém đến suýt mất mạng. Phía trên cảm thấy nhiệm vụ lần này khiến tâm lí cô bị thương, cho nên sắp xếp bác sĩ tâm lý. Giằng co hai năm, trạng thái cô mới có chút chuyển biến tốt đẹp.
Từ đó trở đi, cô tự nói với chính mình, tất cả đều đã qua. Người đàn ông kia sẽ không có khả năng che chở cho cô nữa, cũng sẽ không xuất hiện trong phòng cô những đêm mưa nữa, tự an ủi mình đi vào giấc ngủ.
......
Đang lúc cô nghĩ vậy như vậy, Dạ Kiêu lại cảm thấy có gì không thích hợp-- chợt xoay thân mình đi qua.
Cửa sổ mở ra, gió lạnh luồn vào bên trong...
Cô mặc áo ngủ đứng ở kia, đau thương nhìn anh. Trong bóng tối, hai mắt cô bị nước mắt lấp kín, rất sáng. Nhưng là, anh lại không nhìn vào mắt cô.
Ấn đường Dạ Kiêu nhảy dựng, đáy mắt vụt qua ánh lửa. Cặp mắt kia, như là muốn chém cô thanh trăm mảnh.
Ban nãy mình lầu bầu, chắc hẳn cô đã nghe hết? Anh cảm thấy mình đứng trước mặt cô giống như một tên hề, một tên hề cực kì ngu xuẩn!!!
Cô rõ ràng đã không còn Bạch Túc Diệp năm xưa. Nhưng anh lại cố tình trầm mê trong đó, cho rằng cô sẽ giống như quá khứ, sẽ nhát gan, sẽ sợ hãi.
Nhưng trên thực tế, sự việc kia hại nhiều huynh đệ của anh như vậy. Một Bạch Túc Diệp vô tình, vô nghĩa, vô sỉ lừa gạt tình cảm của anh, sao có thể sẽ sợ hãi những thứ kia?! Anh chính là một thằng ngu, không hơn không kém. Nửa đêm không ngủ được, vừa nghe trong phòng cô phát ra âm thanh, liền vội vàng chạy lại đây! Xứng đáng làm cô chê cười! Có lẽ, hiện tại cô sẽ còn đắc ý, nhìn xem, tên này thật ngu ngốc, cho tới bây giờ còn bị mình mê đến thất điên bát đảo, khó có thể tự kìm chế!
Hô hấp Dạ Kiêu nặng nề, dụi tắt tàn thuốc. Động tác quá dùng sức, ngón tay bị tàn thuốc còn nóng chạm vào, anh lại không cảm thấy đau.
Thân phận của anh, địa vị, dã tâm, quyền lợi, đều cách cô rất xa...
Nhưng, những thứ kia đều là chí hướng của một người đàn ông, đều là mục tiêu anh theo đuổi từ nhỏ đến lớn. Nó có ý nghĩa thế nào với anh, Hạ Thiên Tinh rất hiểu.
..................
Bên này.
Ôn nhu kiều diễm.
Mà bên kia......
Ngoài cửa sổ, cuồng phong gào thét, Bạch Túc Diệp nằm ở trên chiếc giường xa lạ kia, thống khổ thở dốc.
Ấn đường cô không ngừng đổ mồ hôi lạnh, ngón tay gắt gao nhéo tấm khăn trải giường, siết đến khi khăn trải giường nhăn nhúm, đầu ngón tay tái nhợt. Khăn trải giường bị lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh của cô thấm ướt.
"Bạch tiểu thư, mời cô lập tức rời khỏi nơi này!" Bên tai, truyền đến thanh âm kiên quyết của người đàn ông.
"Không! Muốn đi cùng nhau đi! Muốn chết thì chúng ta chết cùng một chỗ!" cô nghe được thanh âm của mình tràn ngập kinh hoàng. Kỳ thật, 18 tuổi cô đã nhìn quen máu tanh giết chóc. Nhưng khi nghĩ đến sự việc sẽ phát sinh tiếp theo, cô bỗng chốc sợ hãi, thanh âm run rẩy.
"Thiếu chủ ra lệnh cho tôi sống chết cũng phải bảo vệ cô, Bạch tiểu thư, mong cô đừng làm chúng tôi khó xử!"
Ngay sau đó là tiếng máy bay trực thăng gầm rú, viên đạn giống như từ trên trời giáng xuống. Tay súng bắn tỉa bắn liên tiếp, khi đó cô chỉ có thể chết lặng, vô lực nhìn đám huynh đệ vào sinh ra tử của Dạ Kiêu ngã vào bên người mình, mất đi tri giác.
"Số A3280, nhiệm vụ hoàn thành, hoan nghênh về đơn vị!"
Tổ trưởng bộ quốc phòng tổ A từ máy bay trực thăng đáp xuống trước mặt cô, cung kính.
Cô nhìn những người bởi vì bảo vệ mình mà hơi thở thoi thóp, lấy hết sức lực cuối cùng của mình, dùng ánh mắt hận đến tận xương tuỷ trừng mắt nhìn cô. Ánh mắt kia, lạnh lẽo, đáng sợ, giống như ác quỷ.
"Thực xin lỗi...... Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý!" Cô sợ hãi kêu một tiếng, bỗng nhiên ngồi dậy, trên lưng đã một mảnh mồ hôi lạnh. Giống như bị người ta dùng lực bóp lấy cổ vậy, chỉ cảm thấy thở không nổi.
Nằm mơ......
Căn bản chỉ là mơ...Ác mộng! Một ác mộng dây dưa cô suốt mười năm!
Ngoài cửa sổ, cuồng phong như dã thú đang rít gào. Bạch Túc Diệp cảm thấy mình sắp bị ác mộng ám ảnh mà chết, cả người vô lực từ trên giường đi xuống, dùng sức mở cửa sổ ra, hít thở, đờ đẫn nhìn thế giới đang bị bao trùm bởi bóng tối.
Vào giờ phút này, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.
Cô nghe được thanh âm nhẹ nhàng của người hầu truyền vào, "Thanh âm vừa nãy, xác thật là từ nơi này truyền ra. Có thể là Bạch tiểu thư gặp ác mộng."
"Đã biết, lui ra đi." thanh âm Dạ Kiêu vang lên.
Ngay sau đó, anh đi vào.
Cửa, lại lần nữa đóng lại, trong phòng, tối đen, không bật đèn.
Bạch Túc Diệp theo bản năng quay người nhìn lại, trong bóng tối, liếc mắt một cái liền nhìn thấy thân ảnh cao dài kia.
Anh tựa hồ cũng không phát hiện trên giường không có người, chỉ là đứng ở cửa, nặng nề nhìn chằm chằm phía giường -- chỗ đó, chăn còn phồng lên, trong bóng tối xác thật giống như có người đang nằm.
Cô đứng ở cửa sổ, tiếng lòng căng thẳng, hô hấp cũng căng thẳng, tay đè ở cửa sổ, có chút không rõ ý của anh.
Cuối cùng Dạ Kiêu ngồi xuống sô pha, thuận tay châm điếu thuốc, cũng không có hút, chỉ để điếu thuốc kia cháy từ từ.
Sấm chớp lóe lên phía sau Bạch Túc Diệp.
Thật lâu sau, anh giống như đang cùng cô nói chuyện, lại giống như lầm bầm lầu bầu, thanh âm khàn khàn, nghe có chút mỏi mệt, "Bạch Túc Diệp, bây giờ em vẫn sợ loại thời tiết này sao?"
Bạch Túc Diệp chấn động.
Trong chớp mắt, nước mắt không hề báo trước từ hốc mắt rơi ra ngoài.
Cho nên...... sở dĩ anh xuất hiện ở chỗ này, vì nghĩ cô còn sợ hãi sấm chớp, mưa bão?
Mười năm trước, ban đầu vì để có thể tiếp cận anh, cho nên mỗi khi trời mưa, cô liền giả vờ sợ hãi, hốt hoảng chạy tới phòng làm việc của anh, quấn lấy anh không chịu đi.
Cô phát hiện loại mưu kế này có thể áp dụng, nếm vài lần ngon ngọt, liền có chút nghiện. Hơn nữa, về sau, mỗi khi trời mưa, Dạ Kiêu sẽ chủ động tới phòng cô, ôm cô ngủ.
Sau nữa......
Mỗi khi trời mưa vào ban đêm, không có Dạ Kiêu bên cạnh, cô sẽ bừng tỉnh, rồi sau đó, thức trắng đêm.
Thế cho nên nhiều khi Dạ Kiêu ra ngoài làm nhiệm vụ, không thể ở bên cô, đều sẽ bớt thời giờ gọi điện thoại tới trấn an. Khi đó, Bạch Túc Diệp liền quên cô là đang lừa người, cảm thấy mình thật sự nhát gan, nhát gan đến mức yêu cầu anh che chở, nhát gan đến mức chỉ muốn ăn vạ người đàn ông kia......
Về sau, khi cùng anh cắt đứt quan hệ, thuận lợi về đơn vị, cô vẫn như vậy, vừa đến đêm mưa sẽ tự động bừng tỉnh, sau đó mất ngủ.
Thậm chí nửa đêm cô sẽ nghe được ảo giác, giống như người kia lại gọi điện thoại......
Càng về sau, ảo giác quá nghiêm trọng, chất lượng giấc ngủ kém đến suýt mất mạng. Phía trên cảm thấy nhiệm vụ lần này khiến tâm lí cô bị thương, cho nên sắp xếp bác sĩ tâm lý. Giằng co hai năm, trạng thái cô mới có chút chuyển biến tốt đẹp.
Từ đó trở đi, cô tự nói với chính mình, tất cả đều đã qua. Người đàn ông kia sẽ không có khả năng che chở cho cô nữa, cũng sẽ không xuất hiện trong phòng cô những đêm mưa nữa, tự an ủi mình đi vào giấc ngủ.
......
Đang lúc cô nghĩ vậy như vậy, Dạ Kiêu lại cảm thấy có gì không thích hợp-- chợt xoay thân mình đi qua.
Cửa sổ mở ra, gió lạnh luồn vào bên trong...
Cô mặc áo ngủ đứng ở kia, đau thương nhìn anh. Trong bóng tối, hai mắt cô bị nước mắt lấp kín, rất sáng. Nhưng là, anh lại không nhìn vào mắt cô.
Ấn đường Dạ Kiêu nhảy dựng, đáy mắt vụt qua ánh lửa. Cặp mắt kia, như là muốn chém cô thanh trăm mảnh.
Ban nãy mình lầu bầu, chắc hẳn cô đã nghe hết? Anh cảm thấy mình đứng trước mặt cô giống như một tên hề, một tên hề cực kì ngu xuẩn!!!
Cô rõ ràng đã không còn Bạch Túc Diệp năm xưa. Nhưng anh lại cố tình trầm mê trong đó, cho rằng cô sẽ giống như quá khứ, sẽ nhát gan, sẽ sợ hãi.
Nhưng trên thực tế, sự việc kia hại nhiều huynh đệ của anh như vậy. Một Bạch Túc Diệp vô tình, vô nghĩa, vô sỉ lừa gạt tình cảm của anh, sao có thể sẽ sợ hãi những thứ kia?! Anh chính là một thằng ngu, không hơn không kém. Nửa đêm không ngủ được, vừa nghe trong phòng cô phát ra âm thanh, liền vội vàng chạy lại đây! Xứng đáng làm cô chê cười! Có lẽ, hiện tại cô sẽ còn đắc ý, nhìn xem, tên này thật ngu ngốc, cho tới bây giờ còn bị mình mê đến thất điên bát đảo, khó có thể tự kìm chế!
Hô hấp Dạ Kiêu nặng nề, dụi tắt tàn thuốc. Động tác quá dùng sức, ngón tay bị tàn thuốc còn nóng chạm vào, anh lại không cảm thấy đau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.