Chào Buổi Sáng, U Linh Tiểu Thư
Chương 25: Phá án
Bản Lật Tử
03/10/2017
Ông chủ của trang viên Kensny là một Hoa Kiều mới về nước, ông ta dựa vào
cái miệng nồng đậm tiếng phổ thông, cứ thế lừa gạt một nửa phú thương
thành phố A nhập cổ phần vào hạng mục của mình, sửa vài căn nhà thành
biệt thự cao cấp.
"Trang viên Kensny, tựa núi vây sông, giao thông nhanh tiện, ở nơi đây quý khách có thể lĩnh hội phong tình nước lạ." —— Đây là khẩu hiệu quảng cáo lúc trang viện Kensny bắt đầu vào phiên giao dịch, nghe nói đó là ông chủ tự nghĩ. Từ khẩu hiệu này có thể nhìn ra ông chủ rất nghèo nàn từ vựng tiếng Trung.
Nhưng anh lại đem mấy đặc điểm lớn của trang viên Kensny tổng kết cực tinh chuẩn. Tựa núi —— bên cạnh có một ngọn núi bỏ hoang đang khai phá, vây sông —— nghe nói đã tốn nhiều chi phí để xây dựng suối phun âm nhạc, giao thông nhanh tiện —— ở biệt thự ai mà không có mấy chiếc xe chứ, phong tình nước lạ —— giữa suối phun âm nhạc có pho tượng Venus.
Từ thiết kế đến xây dựng của trang viên Kensny đều quán triệt theo cách ‘văn hóa xí nghiệp’, bẫy chết ngươi.
Mạc Trăn mua nhà ở đây, hoàn toàn là do ông chủ nói con gái ông là fan đáng tin cậy của anh, nhà ở Kensny đều do cô tự mình thiết kế, nếu Mạc Trăn chịu vào ở, không những giá nhà ở được giảm 50%, còn tặng anh một vườn hoa nhỏ.
Đây tuyệt đối là điều kiện có thể khiến bất kì người nào cũng phải động tâm, huống chi Mạc Trăn tương đối thích bố trí của trang viên Kensny, có một vài chi tiết trong cách giải quyết cũng thể hiện bọn họ rất coi trọng việc bảo vệ vấn đề riêng tư cho các hộ gia đình, mà một điểm này cũng là điều mà Mạc Trăn cần nhất.
Nhưng lúc này anh cảm thấy chức năng này rất chó chết, bởi vì nó vô cùng bất lợi trong việc lưu thông tin tức. Nếu như anh có thể sớm nghe nói sự kiện mèo thất lạc và ma quỷ lộng hành một chút, thì sẽ không để A Diêu ở nhà một mình.
Mạc Trăn cầm điện thoại và chìa khóa cửa, chuẩn bị đến khu phụ cận biệt thự tìm xem. Lúc ra tới cửa, anh cuối cùng cũng nhớ tới phải nhìn hòm thư màu đỏ ngoài cửa. Hòm thư này dĩ nhiên không phải dùng để nhận thư, chỉ có tổ quản lý nghiệp vụ của Kensny bỏ vào.
Trong hòm có ba bức thư thông báo họ gửi tới, trong đó có hai bức đều không quan trọng, mà bức cuối cùng được đóng kín là tổ nghiệp vụ báo cho biết gần đây liên tục có nhà bị mất mèo, nhắc nhở mọi người trông kỹ mèo nhà mình.
Mạc Trăn nhìn ngày tháng, được gửi tới vào tuần trước. Có chút bực bội nhét phong thư vào hòm, Mạc Trăn không hiểu, tuy trang viên Kensny có rất nhiều điều đều là bịp bợm, nhưng các biện pháp an ninh vẫn đủ hết. Những con mèo bị mất tích kia, rốt cuộc đã im hơi lặng tiếng bị trộm đi như thế nào?
Nghĩ tới đây, Mạc Trăn gọi điện thoại cho tổ nghiệp vụ, nói muốn kiểm tra video giám sát khu phụ cận nhà mình.
Tiểu đội trưởng của tiểu đội an ninh Kensny sau khi nhận điện thoại của nghiệp vụ thì sai người nhanh chóng quét dọn phòng giám sát, còn chuẩn bị ấm trà thượng hạng, cung kính chờ Mạc Thiên Vương đại giá.
Tổ nghiệp vụ cử xe chuyên dụng tới đón Mạc Trăn tới phòng giám sát của trang viên Kensny, vì phối hợp với phong cách của trang viên nên phòng giám sát cũng xây thành một căn nhà nhỏ theo kiểu dáng hiện đại. Khi Mạc Trăn đi vào, thành viên trong phân đội nhỏ xếp hàng hai bên, đứng nghiêm, người không biết còn tưởng rằng thủ trưởng tới thị sát công việc.
Nhưng nỗi khổ trong lòng bọn họ chỉ có mình họ biết. Khoảng thời gian này bọn họ đã nhận được rất nhiều điện thoại khiếu nại, đều nói mèo nhà mình bị mất tích, muốn tới kiểm tra video giám sát. Hôm nay ngay cả Mạc Thiên Vương cũng tới. . . Nghe nói mấy ngày trước anh mới nuôi một con mèo.
Tất cả thành viên ở phân đội nhỏ trong lòng lệ chảy thành sông, đội trưởng còn run run tay điều tra video giám sát.
Theo ghi chép của video giám sát, buổi chiều lúc sáu giờ năm mươi bảy phút, một con mèo đen nhỏ chui ra từ cửa nhà Mạc Trăn, sau đó chạy ra cổng trang viên Kensny, sau đó nữa. . . chạy ra ngoài phạm vi giám sát.
Tiểu đội trưởng nhìn sắc mặt Mạc Trăn u ám, dè dặt nuốt nước miếng, "Mạc, Mạc Thiên Vương, mấy ngày nay có mấy hộ gia đình tới kiểm tra giám sát, mèo nhà bọn họ cũng đều chạy ra ngoài."
Tiểu đội trưởng quả thực không hiểu nổi, mấy con mèo này bị điên à? Vậy mà lại bỏ nhà ra đi tập thể! Đáng hận hơn chính là, có chủ nhà báo cảnh sát, cảnh sát nói gần đây có một nhóm ngược đãi mèo, làm mọi người càng hoang mang.
Nghĩ tới đây, lông tơ trên cánh tay tiểu đội trưởng dựng đứng, gần đây ngoại trừ mất mèo, lời đồn có ma quỷ lộng hành cũng sốt xình xịch, hai cái này liên hệ với nhau, anh ta hoảng sợ rút ra một chân tướng.
Mạc Trăn xem video giám sát xong, không để ý tới sắc mặt trắng bệch của tiểu đội trưởng, không nói một lời đi ra khỏi phòng giám sát.
Căn cứ vào biểu thị của video, A Diêu chạy tới ngọn núi hoang phía đối diện, mặc dù không biết mèo nhà khác tại sao lại chạy đi, nhưng A Diêu tuyệt đối sẽ không rời nhà ra đi, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Mạc Trăn chạy tới cổng trang viên Kensny, chạy tới phía núi hoang.
Núi hoang thực sự rất hoang vu, không phải cành khô thì là cỏ dại, còn có một kho hàng bị bỏ hoang. Kho hàng được xây rất kín đáo, nếu không phải mấy năm trước Hướng Vân Trạch kiên quyết kéo anh tới đây thám hiểm, anh cũng không phát hiện kho hàng này.
Mạc Trăn không biết trước kia kho hàng này để làm gì, nhưng nếu A Diêu chạy tới đây, thì có khả năng chạy vào trong kho hàng.
Trời đã bắt đầu tối, nếu tối nay không tìm thấy A Diêu, anh chỉ có thể mời cảnh sát tới hỗ trợ tìm.
Càng tới gần kho hàng, trong không khí càng tràn ngập một mùi máu nhàn nhạt, ngẫu nhiên có thể thấy trên đất có một vết máu đã khô.
Mạc Trăn dừng bước, nhíu mày nghĩ, tìm trên mặt đất một cây gậy gỗ khá thuận tay, mới đi tới phía cửa sắt kho hàng đang khép hờ.
Nhẹ nhàng đẩy cửa kho hàng, một mùi máu tanh nồng nặc ập vào mặt, Mạc Trăn theo bản năng cau chặt chân mày. Trong kho hàng rất tối, chỉ có một tia sáng xuyên qua cửa sổ bị mở toang ra. Mạc Trăn nhấc chân đi vào trong mấy bước, liền thấy thi thể của một con mèo nhỏ.
Trong lòng đột nhiên căng thẳng, tuy Mạc Trăn không đành lòng nhìn thi thể đó nữa, nhưng vẫn nhận định được một điều, không phải A Diêu.
Thoáng thở phào nhẹ nhõm, Mạc Trăn tiếp tục đi vào trong, dọc theo đường đi lại nhìn thấy mấy thi thể mèo con, Mạc Trăn càng nắm chặt gậy gỗ trong tay.
Trong kho hàng vẫn rất yên tĩnh, chắc không có người. Mạc Trăn vòng qua cái rương gỗ trước mặt, sững sờ tại chỗ.
Có mấy nam nữ trẻ tuổi nằm ngổn ngang trên nền đất xi măng, ánh sáng ảm đạm xuyên qua cửa sổ chiếu lên người bọn họ, im hơi lặng tiếng tựa như là từng cỗ thi thể.
Mạc Trăn mím môi, nhìn xung quanh, hướng về phía rương gỗ chất đống gọi, "A Diêu!"
"Meo! " Một bóng mèo nhỏ xuất hiện trên rương gỗ, sau khi nhìn thấy người phía dưới, linh hoạt nhảy xuống, nhào vào ngực Mạc Trăn.
"Meoo ~~" A Diêu nũng nịu cọ vào ngực Mạc Trăn, gậy gỗ trong tay Mạc Trăn lúc nó nhào tới đã lăn trên mặt đất. Ôm lấy mèo con trong ngực, Mạc Trăn cẩn thận kiểm tra một lần, không phát hiện có vết thương nào, mới hỏi: "Cô không sao chứ?"
"Meoo ~"A Diêu bị giơ lên không trung, bốn cái chân ngắn liều mạng dãy dụa. Thần kinh Mạc Trăn buộc chặt lúc này mới hoàn toàn buông lỏng, có chút mỏi mệt dựa vào rương gỗ phía sau. A Diêu trên tay anh vẫn kêu meo meo, Mạc Trăn ôm A Diêu tới gần mình, hôn lên chóp mũi nó.
Cả người A Diêu cứng ngắc một chút, sau đó rú lên rúc vào ngực anh. Có lẽ tiếng của cô quá mức vui sướng, mấy người nằm trên đất cuối cùng cũng bị đánh thức.
Mạc Trăn phát hiện người trên đất có động tĩnh, vừa mới cảnh giác đứng thẳng người lên, bên ngoài liền vang lên tiếng còi xe cảnh sát cao vút.
Lúc cảnh sát tiến vào, người vừa rên rỉ đã bò dậy. Nhìn rõ tình trạng trong kho hàng, ba người cảnh sát lao tới gần mấy tên nam nữ trẻ tuổi, khống chế bọn họ, một cảnh sát khác tới bên Mạc Trăn, thấp thỏm bất an hỏi: "Mạc tiên sinh, anh không sao chứ?"
Mạc Trăn lắc đầu, có chút nghi ngờ nhìn mấy người cảnh sát, "Sao các anh biết tôi ở đây?"
Cảnh sát đối diện sửng sốt một chút, nhìn Mạc Trăn nói: "Mạc tiên sinh, không phải anh gọi điện thoại báo cảnh sát sao?"
Mạc Trăn sững sờ, "Tôi?"
Cảnh sát gật đầu, nghĩ thầm chuyện này đã làm Mạc Thiên Vương sợ tới mức thần chí không rõ.
Anh ta đọc một chuỗi số, đúng là số của Mạc Trăn. Nhìn A Diêu trong ngực một cái, Mạc Trăn gật đầu, nói: "Xin lỗi, hình như là tôi báo cảnh sát."
"Không sao không có việc gì, mèo của anh không sao chứ?" Quan tâm Mạc Trăn xong, cảnh sát lại bận rộn quan tâm tới mèo con trong ngực anh.
Tục ngữ có câu đánh chó phải ngó mặt chủ, mỗi hộ gia đình ở Kensny đều là nhân vật lớn có mặt mũi ở thành phố A, mèo yêu của họ liên tiếp bị mất tích, còn dính dáng tới đám ngược đãi mèo, áp lực của cục cảnh sát cũng rất lớn.
"Meoo." Giống như trả lời vấn đề của cảnh sát, A Diêu quơ quơ chân trước, kêu với cảnh sát một tiếng. Cảnh sát theo bản năng đưa tay muốn sờ sờ đầu mèo con, lại bị ánh mắt Mạc Trăn ngăn cản.
Biết điều rút tay phải về, trên mặt đồng chí cảnh sát lộ ra nụ cười vui vẻ như trút được gánh nặng, "Mạc tiên sinh, cảm ơn anh đã trợ giúp chúng tôi phá được vụ án này!"
Tuy trong nước ngược đãi hay giết mèo chó không bị định tội, nhưng có thể tố cáo bọn chúng tội cố ý tổn hại tài sản người khác. Những con mèo không may gặp nạn này tất cả đều thuộc giống quý giá, giá trị không rẻ, tuyệt đối là số tiền lớn —— được rồi, mặc dù nhìn con mèo trong ngực Mạc Thiên Vương rất giống mèo hoang, nhưng anh ta tin chắc nhất định đây là mèo quý tộc nào đó mà anh ta chưa thấy qua! Nhìn khí chất của nó thì biết!
"Mạc tiên sinh, một lần nữa rất cảm ơn anh!" Đồng chí cảnh sát cầm tay Mạc Trăn, "Chẳng qua lần sau đừng hành động một mình nữa, rất nguy hiểm." Anh ta có thể hiểu Mạc Trăn lo lắng cho mèo nhà mình, nhưng những kẻ thần kinh ngược đãi mèo này rất khó đảm bảo sẽ không làm hại tới sinh mạng của người khác.
"À, ừm. . ." Mạc Trăn hàm hồ đáp một tiếng, được rồi, anh cũng không biết ai đánh những người này.
Nhưng A Diêu nhất định biết, chờ sau khi trở về sẽ từ từ thẩm vấn.
Cảnh sát và Mạc Trăn làm ghi chép đơn giản, mới ra lệnh dẫn người rời đi. Mạc Trăn ôm A Diêu về nhà, đặt nó lên bàn, "Nói đi, rốt cuộc chuyện này là sao?"
"Meo ~" A Diêu vung vẩy chân chuẩn bị mở máy tính, trong phòng đột nhiên vang lên giọng nói của một người phụ nữ xa lạ.
"Vẫn là để tôi nói đi."
"Trang viên Kensny, tựa núi vây sông, giao thông nhanh tiện, ở nơi đây quý khách có thể lĩnh hội phong tình nước lạ." —— Đây là khẩu hiệu quảng cáo lúc trang viện Kensny bắt đầu vào phiên giao dịch, nghe nói đó là ông chủ tự nghĩ. Từ khẩu hiệu này có thể nhìn ra ông chủ rất nghèo nàn từ vựng tiếng Trung.
Nhưng anh lại đem mấy đặc điểm lớn của trang viên Kensny tổng kết cực tinh chuẩn. Tựa núi —— bên cạnh có một ngọn núi bỏ hoang đang khai phá, vây sông —— nghe nói đã tốn nhiều chi phí để xây dựng suối phun âm nhạc, giao thông nhanh tiện —— ở biệt thự ai mà không có mấy chiếc xe chứ, phong tình nước lạ —— giữa suối phun âm nhạc có pho tượng Venus.
Từ thiết kế đến xây dựng của trang viên Kensny đều quán triệt theo cách ‘văn hóa xí nghiệp’, bẫy chết ngươi.
Mạc Trăn mua nhà ở đây, hoàn toàn là do ông chủ nói con gái ông là fan đáng tin cậy của anh, nhà ở Kensny đều do cô tự mình thiết kế, nếu Mạc Trăn chịu vào ở, không những giá nhà ở được giảm 50%, còn tặng anh một vườn hoa nhỏ.
Đây tuyệt đối là điều kiện có thể khiến bất kì người nào cũng phải động tâm, huống chi Mạc Trăn tương đối thích bố trí của trang viên Kensny, có một vài chi tiết trong cách giải quyết cũng thể hiện bọn họ rất coi trọng việc bảo vệ vấn đề riêng tư cho các hộ gia đình, mà một điểm này cũng là điều mà Mạc Trăn cần nhất.
Nhưng lúc này anh cảm thấy chức năng này rất chó chết, bởi vì nó vô cùng bất lợi trong việc lưu thông tin tức. Nếu như anh có thể sớm nghe nói sự kiện mèo thất lạc và ma quỷ lộng hành một chút, thì sẽ không để A Diêu ở nhà một mình.
Mạc Trăn cầm điện thoại và chìa khóa cửa, chuẩn bị đến khu phụ cận biệt thự tìm xem. Lúc ra tới cửa, anh cuối cùng cũng nhớ tới phải nhìn hòm thư màu đỏ ngoài cửa. Hòm thư này dĩ nhiên không phải dùng để nhận thư, chỉ có tổ quản lý nghiệp vụ của Kensny bỏ vào.
Trong hòm có ba bức thư thông báo họ gửi tới, trong đó có hai bức đều không quan trọng, mà bức cuối cùng được đóng kín là tổ nghiệp vụ báo cho biết gần đây liên tục có nhà bị mất mèo, nhắc nhở mọi người trông kỹ mèo nhà mình.
Mạc Trăn nhìn ngày tháng, được gửi tới vào tuần trước. Có chút bực bội nhét phong thư vào hòm, Mạc Trăn không hiểu, tuy trang viên Kensny có rất nhiều điều đều là bịp bợm, nhưng các biện pháp an ninh vẫn đủ hết. Những con mèo bị mất tích kia, rốt cuộc đã im hơi lặng tiếng bị trộm đi như thế nào?
Nghĩ tới đây, Mạc Trăn gọi điện thoại cho tổ nghiệp vụ, nói muốn kiểm tra video giám sát khu phụ cận nhà mình.
Tiểu đội trưởng của tiểu đội an ninh Kensny sau khi nhận điện thoại của nghiệp vụ thì sai người nhanh chóng quét dọn phòng giám sát, còn chuẩn bị ấm trà thượng hạng, cung kính chờ Mạc Thiên Vương đại giá.
Tổ nghiệp vụ cử xe chuyên dụng tới đón Mạc Trăn tới phòng giám sát của trang viên Kensny, vì phối hợp với phong cách của trang viên nên phòng giám sát cũng xây thành một căn nhà nhỏ theo kiểu dáng hiện đại. Khi Mạc Trăn đi vào, thành viên trong phân đội nhỏ xếp hàng hai bên, đứng nghiêm, người không biết còn tưởng rằng thủ trưởng tới thị sát công việc.
Nhưng nỗi khổ trong lòng bọn họ chỉ có mình họ biết. Khoảng thời gian này bọn họ đã nhận được rất nhiều điện thoại khiếu nại, đều nói mèo nhà mình bị mất tích, muốn tới kiểm tra video giám sát. Hôm nay ngay cả Mạc Thiên Vương cũng tới. . . Nghe nói mấy ngày trước anh mới nuôi một con mèo.
Tất cả thành viên ở phân đội nhỏ trong lòng lệ chảy thành sông, đội trưởng còn run run tay điều tra video giám sát.
Theo ghi chép của video giám sát, buổi chiều lúc sáu giờ năm mươi bảy phút, một con mèo đen nhỏ chui ra từ cửa nhà Mạc Trăn, sau đó chạy ra cổng trang viên Kensny, sau đó nữa. . . chạy ra ngoài phạm vi giám sát.
Tiểu đội trưởng nhìn sắc mặt Mạc Trăn u ám, dè dặt nuốt nước miếng, "Mạc, Mạc Thiên Vương, mấy ngày nay có mấy hộ gia đình tới kiểm tra giám sát, mèo nhà bọn họ cũng đều chạy ra ngoài."
Tiểu đội trưởng quả thực không hiểu nổi, mấy con mèo này bị điên à? Vậy mà lại bỏ nhà ra đi tập thể! Đáng hận hơn chính là, có chủ nhà báo cảnh sát, cảnh sát nói gần đây có một nhóm ngược đãi mèo, làm mọi người càng hoang mang.
Nghĩ tới đây, lông tơ trên cánh tay tiểu đội trưởng dựng đứng, gần đây ngoại trừ mất mèo, lời đồn có ma quỷ lộng hành cũng sốt xình xịch, hai cái này liên hệ với nhau, anh ta hoảng sợ rút ra một chân tướng.
Mạc Trăn xem video giám sát xong, không để ý tới sắc mặt trắng bệch của tiểu đội trưởng, không nói một lời đi ra khỏi phòng giám sát.
Căn cứ vào biểu thị của video, A Diêu chạy tới ngọn núi hoang phía đối diện, mặc dù không biết mèo nhà khác tại sao lại chạy đi, nhưng A Diêu tuyệt đối sẽ không rời nhà ra đi, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Mạc Trăn chạy tới cổng trang viên Kensny, chạy tới phía núi hoang.
Núi hoang thực sự rất hoang vu, không phải cành khô thì là cỏ dại, còn có một kho hàng bị bỏ hoang. Kho hàng được xây rất kín đáo, nếu không phải mấy năm trước Hướng Vân Trạch kiên quyết kéo anh tới đây thám hiểm, anh cũng không phát hiện kho hàng này.
Mạc Trăn không biết trước kia kho hàng này để làm gì, nhưng nếu A Diêu chạy tới đây, thì có khả năng chạy vào trong kho hàng.
Trời đã bắt đầu tối, nếu tối nay không tìm thấy A Diêu, anh chỉ có thể mời cảnh sát tới hỗ trợ tìm.
Càng tới gần kho hàng, trong không khí càng tràn ngập một mùi máu nhàn nhạt, ngẫu nhiên có thể thấy trên đất có một vết máu đã khô.
Mạc Trăn dừng bước, nhíu mày nghĩ, tìm trên mặt đất một cây gậy gỗ khá thuận tay, mới đi tới phía cửa sắt kho hàng đang khép hờ.
Nhẹ nhàng đẩy cửa kho hàng, một mùi máu tanh nồng nặc ập vào mặt, Mạc Trăn theo bản năng cau chặt chân mày. Trong kho hàng rất tối, chỉ có một tia sáng xuyên qua cửa sổ bị mở toang ra. Mạc Trăn nhấc chân đi vào trong mấy bước, liền thấy thi thể của một con mèo nhỏ.
Trong lòng đột nhiên căng thẳng, tuy Mạc Trăn không đành lòng nhìn thi thể đó nữa, nhưng vẫn nhận định được một điều, không phải A Diêu.
Thoáng thở phào nhẹ nhõm, Mạc Trăn tiếp tục đi vào trong, dọc theo đường đi lại nhìn thấy mấy thi thể mèo con, Mạc Trăn càng nắm chặt gậy gỗ trong tay.
Trong kho hàng vẫn rất yên tĩnh, chắc không có người. Mạc Trăn vòng qua cái rương gỗ trước mặt, sững sờ tại chỗ.
Có mấy nam nữ trẻ tuổi nằm ngổn ngang trên nền đất xi măng, ánh sáng ảm đạm xuyên qua cửa sổ chiếu lên người bọn họ, im hơi lặng tiếng tựa như là từng cỗ thi thể.
Mạc Trăn mím môi, nhìn xung quanh, hướng về phía rương gỗ chất đống gọi, "A Diêu!"
"Meo! " Một bóng mèo nhỏ xuất hiện trên rương gỗ, sau khi nhìn thấy người phía dưới, linh hoạt nhảy xuống, nhào vào ngực Mạc Trăn.
"Meoo ~~" A Diêu nũng nịu cọ vào ngực Mạc Trăn, gậy gỗ trong tay Mạc Trăn lúc nó nhào tới đã lăn trên mặt đất. Ôm lấy mèo con trong ngực, Mạc Trăn cẩn thận kiểm tra một lần, không phát hiện có vết thương nào, mới hỏi: "Cô không sao chứ?"
"Meoo ~"A Diêu bị giơ lên không trung, bốn cái chân ngắn liều mạng dãy dụa. Thần kinh Mạc Trăn buộc chặt lúc này mới hoàn toàn buông lỏng, có chút mỏi mệt dựa vào rương gỗ phía sau. A Diêu trên tay anh vẫn kêu meo meo, Mạc Trăn ôm A Diêu tới gần mình, hôn lên chóp mũi nó.
Cả người A Diêu cứng ngắc một chút, sau đó rú lên rúc vào ngực anh. Có lẽ tiếng của cô quá mức vui sướng, mấy người nằm trên đất cuối cùng cũng bị đánh thức.
Mạc Trăn phát hiện người trên đất có động tĩnh, vừa mới cảnh giác đứng thẳng người lên, bên ngoài liền vang lên tiếng còi xe cảnh sát cao vút.
Lúc cảnh sát tiến vào, người vừa rên rỉ đã bò dậy. Nhìn rõ tình trạng trong kho hàng, ba người cảnh sát lao tới gần mấy tên nam nữ trẻ tuổi, khống chế bọn họ, một cảnh sát khác tới bên Mạc Trăn, thấp thỏm bất an hỏi: "Mạc tiên sinh, anh không sao chứ?"
Mạc Trăn lắc đầu, có chút nghi ngờ nhìn mấy người cảnh sát, "Sao các anh biết tôi ở đây?"
Cảnh sát đối diện sửng sốt một chút, nhìn Mạc Trăn nói: "Mạc tiên sinh, không phải anh gọi điện thoại báo cảnh sát sao?"
Mạc Trăn sững sờ, "Tôi?"
Cảnh sát gật đầu, nghĩ thầm chuyện này đã làm Mạc Thiên Vương sợ tới mức thần chí không rõ.
Anh ta đọc một chuỗi số, đúng là số của Mạc Trăn. Nhìn A Diêu trong ngực một cái, Mạc Trăn gật đầu, nói: "Xin lỗi, hình như là tôi báo cảnh sát."
"Không sao không có việc gì, mèo của anh không sao chứ?" Quan tâm Mạc Trăn xong, cảnh sát lại bận rộn quan tâm tới mèo con trong ngực anh.
Tục ngữ có câu đánh chó phải ngó mặt chủ, mỗi hộ gia đình ở Kensny đều là nhân vật lớn có mặt mũi ở thành phố A, mèo yêu của họ liên tiếp bị mất tích, còn dính dáng tới đám ngược đãi mèo, áp lực của cục cảnh sát cũng rất lớn.
"Meoo." Giống như trả lời vấn đề của cảnh sát, A Diêu quơ quơ chân trước, kêu với cảnh sát một tiếng. Cảnh sát theo bản năng đưa tay muốn sờ sờ đầu mèo con, lại bị ánh mắt Mạc Trăn ngăn cản.
Biết điều rút tay phải về, trên mặt đồng chí cảnh sát lộ ra nụ cười vui vẻ như trút được gánh nặng, "Mạc tiên sinh, cảm ơn anh đã trợ giúp chúng tôi phá được vụ án này!"
Tuy trong nước ngược đãi hay giết mèo chó không bị định tội, nhưng có thể tố cáo bọn chúng tội cố ý tổn hại tài sản người khác. Những con mèo không may gặp nạn này tất cả đều thuộc giống quý giá, giá trị không rẻ, tuyệt đối là số tiền lớn —— được rồi, mặc dù nhìn con mèo trong ngực Mạc Thiên Vương rất giống mèo hoang, nhưng anh ta tin chắc nhất định đây là mèo quý tộc nào đó mà anh ta chưa thấy qua! Nhìn khí chất của nó thì biết!
"Mạc tiên sinh, một lần nữa rất cảm ơn anh!" Đồng chí cảnh sát cầm tay Mạc Trăn, "Chẳng qua lần sau đừng hành động một mình nữa, rất nguy hiểm." Anh ta có thể hiểu Mạc Trăn lo lắng cho mèo nhà mình, nhưng những kẻ thần kinh ngược đãi mèo này rất khó đảm bảo sẽ không làm hại tới sinh mạng của người khác.
"À, ừm. . ." Mạc Trăn hàm hồ đáp một tiếng, được rồi, anh cũng không biết ai đánh những người này.
Nhưng A Diêu nhất định biết, chờ sau khi trở về sẽ từ từ thẩm vấn.
Cảnh sát và Mạc Trăn làm ghi chép đơn giản, mới ra lệnh dẫn người rời đi. Mạc Trăn ôm A Diêu về nhà, đặt nó lên bàn, "Nói đi, rốt cuộc chuyện này là sao?"
"Meo ~" A Diêu vung vẩy chân chuẩn bị mở máy tính, trong phòng đột nhiên vang lên giọng nói của một người phụ nữ xa lạ.
"Vẫn là để tôi nói đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.