Chương 31: Nói chuyện
Huynh Huyht
02/07/2022
Cùng quay ngược lại ngày hôm ấy,
- Cố Gia Hy! Cố Gia Hy!
Cố Gia Hy càng bước nhanh về phía trước, tiếng gọi của Mạc Quang Thành ở phía sau càng to hơn. Bất ngờ, đầu cô đụng trúng vào bờ ngực của hắn. Đưa tay lên xoa xoa cái trán, cô khép nép hỏi:
- Có....có chuyện gì sao?
Mạc Quang Thành tức giận hất cằm:
- Nói đi, tại sao cậu lại làm vậy?
Cố Gia Hy giật mình, lùi từng bước nhỏ về phía sau:
- Tôi....tôi không biết cậu nói gì cả...
Mạc Quang Thành dùng tay kéo Cố Gia Hy lại gần, sau đó lên tiếng:
- Cậu lùi lại làm gì? Có điều này tôi vẫn nên nói cho cậu biết.
Lúc này Cố Gia Hy mới ngẩng mặt lên nhìn hắn, vẻ mặt hắn đượm buồn. Bỗng hắn thở dài một hơi rồi nói tiếp:
- Cậu là người đầu tiên Tống Thiên Hoàng nhà chúng tôi để ý và có tình cảm. Và cậu cũng là người con gái duy nhất từ chối thằng nhỏ trước mặt bao nhiêu người như vậy. Tôi không tin là cậu không có tình cảm với nó, đúng không?
Cố Gia Hy cúi đầu im lặng không nói một lời. Cô không hề phủ định điều ấy vì cô biết rằng cô đã có tình cảm với cậu từ rất lâu rồi nhưng cô không muốn cậu hy sinh quá nhiều vì mình. Cậu còn tương lai, sự nghiệp, ước mơ nữa, cô đâu thể nào ích kỉ như vậy được.
Nhìn biểu hiện của cô, Mạc Quang Thành cũng phần nào hiểu được mọi chuyện. Trong lúc cả hai người đều im lặng, từ đâu tiếng nói của Ngô Hàng phá vỡ bầu không khí tươi đẹp này:
- Mạc Quang Thành, cậu không được làm hại Cố Gia Hy. Tuyệt đối không được động đến cậu ấy.
Rồi bất ngờ thay, Ngô Hàng chạy đến đứng chắn trước mặt Cố Gia Hy, Nguyên Kỳ thì ôm chặt Mạc Quang Thành kéo lùi lại về phía sau.
- Tôi nhận lệnh của Tống thiếu gia bảo vệ cho Cố Gia Hy mọi lúc mọi nơi, cậu không được bắt nạt cô ấy.
Mạc Quang Thành bị ôm chặt ở phía sau bất lực nhìn. Cố Gia Hy liền e dè lên tiếng:
- Tôi không sao. Mạc Quang Thành không bắt nạt tôi. Các cậu hình như làm hơi quá đấy.
Lúc này Ngô Hàng mới giật mình quay lại nhìn cô:
- Không....không làm gì sao?
Cố Gia Hy khẽ gật đầu coi như đồng ý. Nhưng không hiểu sao Nguyên Kỳ vẫn ôm chặt lấy hắn. Hắn nở nụ cười sau đó mở miệng trêu trọc:
- Thật không ngờ, bấy lâu nay em muốn tiếp xúc thân mật với tôi như vậy đấy.
Nguyên Kỳ nghe đến đây mặt liền đỏ bừng vội buông hắn ra.
- Không....có.....
Đúng là khó hiểu thật, từ khi nào Nguyên Kỳ cậu lại hay để ý đến tên thối tha Mạc Quang Thành này vậy chứ? Không được, không được. Cậu một trăm phần trăm là trai thẳng không thể bị bẻ cong dễ dàng như vậy được.
........
Trở lại thực tại,
- Cố Gia Hy?
Câu hỏi của cậu khó trả lời đến mức khiến cô phải đắn đo suy nghĩ lâu vậy sao? Từ lúc cậu hỏi đến bây giờ cũng gần mười lăm phút cô đứng đờ đẫn suy nghĩ rồi. Gọi cũng không thấy cô trả lời, phải động vào người mới thấy cô có vẻ bình thường trở lại.
Quay sang nhìn Tống Thiên Hoàng, Cố Gia Hy lúng túng:
- Có.....có chuyện gì sao?
- Cậu sao vậy?
- Tôi...không sao. Nếu không còn chuyện gì tôi về trước nha.
Vừa định quay lưng rời đi, Tống Thiên Hoàng liền bắt lấy bàn tay của cô. Sau đó lại thu tay về làm như không có chuyện gì xảy ra:
- Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.
Cố Gia Hy ngơ ngác:
- Câu hỏi? Câu hỏi gì vậy?
Vừa nói xong, cô liền giật mình nhớ ra. Chết thật lỡ miệng thôi mà.
Tống Thiên Hoàng thấy cô có vẻ không mấy quan tâm tới vấn đề của cậu liền gật đầu rồi đi vào. Nhưng vừa định bước đi thì Cố Gia Hy lên tiếng:
- Có vẻ như mấy năm nay cậu sống....rất tốt nhỉ?
Tống Thiên Hoàng nghe đến đây thôi đôi chân liền dừng lại. Cậu thật sự rất tức giận với câu hỏi này. Chỉ nhìn bên ngoài của cậu thôi mà cô có thể khẳng định rằng cậu sống tốt sao? Cô thật sự quá vô tâm hay do cậu quá để ý? Thời gian qua cậu đã cố gắng vượt qua nỗi đau như thế nào, cô không một lời hỏi thăm mà nói như vậy. Thật khiến cậu cảm thấy đau đớn. Nở một nụ cười nhạt, câu đáp:
- Ổn.
Cố Gia Hy gật đầu rồi hỏi tiếp:
- Về rồi, cậu định đi nữa không?
- Hai ngày nữa tôi sẽ đến Hà Nam và cũng có thể sẽ ở đó luôn.
- Đến bàn công việc sao?
- Ừm.
Cố Gia Hy bất giác tay nắm chặt gấu áo, giờ đây cô căng thẳng vô cùng. Trái tim đập nhanh không ngừng. Cô đưa mắt liếc nhìn Tống Thiên Hoàng.
- Vậy cậu nhớ giữ gìn sức khoẻ. Tôi về đây.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của cô, Tống Thiên Hoàng tức giận đóng cửa. Đã cố gắng tự nhủ chính bản thân cần phải bình tĩnh và kiên nhẫn trước mọi tình huống vậy mà mới nói chuyện được vài câu cô đã khiến cậu tức giận đến thế này. Đúng là đi khắp nơi, chỉ có duy nhất Cố Gia Hy cô là có thể chọc tức cậu thôi mà.
- Cố Gia Hy! Cố Gia Hy!
Cố Gia Hy càng bước nhanh về phía trước, tiếng gọi của Mạc Quang Thành ở phía sau càng to hơn. Bất ngờ, đầu cô đụng trúng vào bờ ngực của hắn. Đưa tay lên xoa xoa cái trán, cô khép nép hỏi:
- Có....có chuyện gì sao?
Mạc Quang Thành tức giận hất cằm:
- Nói đi, tại sao cậu lại làm vậy?
Cố Gia Hy giật mình, lùi từng bước nhỏ về phía sau:
- Tôi....tôi không biết cậu nói gì cả...
Mạc Quang Thành dùng tay kéo Cố Gia Hy lại gần, sau đó lên tiếng:
- Cậu lùi lại làm gì? Có điều này tôi vẫn nên nói cho cậu biết.
Lúc này Cố Gia Hy mới ngẩng mặt lên nhìn hắn, vẻ mặt hắn đượm buồn. Bỗng hắn thở dài một hơi rồi nói tiếp:
- Cậu là người đầu tiên Tống Thiên Hoàng nhà chúng tôi để ý và có tình cảm. Và cậu cũng là người con gái duy nhất từ chối thằng nhỏ trước mặt bao nhiêu người như vậy. Tôi không tin là cậu không có tình cảm với nó, đúng không?
Cố Gia Hy cúi đầu im lặng không nói một lời. Cô không hề phủ định điều ấy vì cô biết rằng cô đã có tình cảm với cậu từ rất lâu rồi nhưng cô không muốn cậu hy sinh quá nhiều vì mình. Cậu còn tương lai, sự nghiệp, ước mơ nữa, cô đâu thể nào ích kỉ như vậy được.
Nhìn biểu hiện của cô, Mạc Quang Thành cũng phần nào hiểu được mọi chuyện. Trong lúc cả hai người đều im lặng, từ đâu tiếng nói của Ngô Hàng phá vỡ bầu không khí tươi đẹp này:
- Mạc Quang Thành, cậu không được làm hại Cố Gia Hy. Tuyệt đối không được động đến cậu ấy.
Rồi bất ngờ thay, Ngô Hàng chạy đến đứng chắn trước mặt Cố Gia Hy, Nguyên Kỳ thì ôm chặt Mạc Quang Thành kéo lùi lại về phía sau.
- Tôi nhận lệnh của Tống thiếu gia bảo vệ cho Cố Gia Hy mọi lúc mọi nơi, cậu không được bắt nạt cô ấy.
Mạc Quang Thành bị ôm chặt ở phía sau bất lực nhìn. Cố Gia Hy liền e dè lên tiếng:
- Tôi không sao. Mạc Quang Thành không bắt nạt tôi. Các cậu hình như làm hơi quá đấy.
Lúc này Ngô Hàng mới giật mình quay lại nhìn cô:
- Không....không làm gì sao?
Cố Gia Hy khẽ gật đầu coi như đồng ý. Nhưng không hiểu sao Nguyên Kỳ vẫn ôm chặt lấy hắn. Hắn nở nụ cười sau đó mở miệng trêu trọc:
- Thật không ngờ, bấy lâu nay em muốn tiếp xúc thân mật với tôi như vậy đấy.
Nguyên Kỳ nghe đến đây mặt liền đỏ bừng vội buông hắn ra.
- Không....có.....
Đúng là khó hiểu thật, từ khi nào Nguyên Kỳ cậu lại hay để ý đến tên thối tha Mạc Quang Thành này vậy chứ? Không được, không được. Cậu một trăm phần trăm là trai thẳng không thể bị bẻ cong dễ dàng như vậy được.
........
Trở lại thực tại,
- Cố Gia Hy?
Câu hỏi của cậu khó trả lời đến mức khiến cô phải đắn đo suy nghĩ lâu vậy sao? Từ lúc cậu hỏi đến bây giờ cũng gần mười lăm phút cô đứng đờ đẫn suy nghĩ rồi. Gọi cũng không thấy cô trả lời, phải động vào người mới thấy cô có vẻ bình thường trở lại.
Quay sang nhìn Tống Thiên Hoàng, Cố Gia Hy lúng túng:
- Có.....có chuyện gì sao?
- Cậu sao vậy?
- Tôi...không sao. Nếu không còn chuyện gì tôi về trước nha.
Vừa định quay lưng rời đi, Tống Thiên Hoàng liền bắt lấy bàn tay của cô. Sau đó lại thu tay về làm như không có chuyện gì xảy ra:
- Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.
Cố Gia Hy ngơ ngác:
- Câu hỏi? Câu hỏi gì vậy?
Vừa nói xong, cô liền giật mình nhớ ra. Chết thật lỡ miệng thôi mà.
Tống Thiên Hoàng thấy cô có vẻ không mấy quan tâm tới vấn đề của cậu liền gật đầu rồi đi vào. Nhưng vừa định bước đi thì Cố Gia Hy lên tiếng:
- Có vẻ như mấy năm nay cậu sống....rất tốt nhỉ?
Tống Thiên Hoàng nghe đến đây thôi đôi chân liền dừng lại. Cậu thật sự rất tức giận với câu hỏi này. Chỉ nhìn bên ngoài của cậu thôi mà cô có thể khẳng định rằng cậu sống tốt sao? Cô thật sự quá vô tâm hay do cậu quá để ý? Thời gian qua cậu đã cố gắng vượt qua nỗi đau như thế nào, cô không một lời hỏi thăm mà nói như vậy. Thật khiến cậu cảm thấy đau đớn. Nở một nụ cười nhạt, câu đáp:
- Ổn.
Cố Gia Hy gật đầu rồi hỏi tiếp:
- Về rồi, cậu định đi nữa không?
- Hai ngày nữa tôi sẽ đến Hà Nam và cũng có thể sẽ ở đó luôn.
- Đến bàn công việc sao?
- Ừm.
Cố Gia Hy bất giác tay nắm chặt gấu áo, giờ đây cô căng thẳng vô cùng. Trái tim đập nhanh không ngừng. Cô đưa mắt liếc nhìn Tống Thiên Hoàng.
- Vậy cậu nhớ giữ gìn sức khoẻ. Tôi về đây.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của cô, Tống Thiên Hoàng tức giận đóng cửa. Đã cố gắng tự nhủ chính bản thân cần phải bình tĩnh và kiên nhẫn trước mọi tình huống vậy mà mới nói chuyện được vài câu cô đã khiến cậu tức giận đến thế này. Đúng là đi khắp nơi, chỉ có duy nhất Cố Gia Hy cô là có thể chọc tức cậu thôi mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.