Chương 46: Thổ lộ
Huynh Huyht
02/07/2022
Trên đường đi, Tống Thiên Hoàng liên tục trấn an Cố Gia Hy.
- Cố Gia Hy cậu có nghe tôi nói không? Phải thật bình tĩnh đừng hoảng sợ. Tôi đến ngay đây.
Thông qua âm thanh ở phía bên của Cố Gia Hy, Tống Thiên Hoàng có thể cảm nhận được có người đang theo dõi cô. Tiếng bước chân rất đều nhau. Nghĩ đến đây cậu càng lo lắng mà phóng nhanh trên đường.
- Tống Thiên Hoàng tôi sợ....
Cố Gia Hy khẽ nói nhỏ vào trong điện thoại. Thấy tình thế có vẻ không giống trong kế hoạch, gã ở đằng sau tăng tốc độ đi nhanh lên phía cô. Dùng tay nhanh như chớp cướp lấy điện thoại từ tay cô. Cố Gia Hy sợ hãi vội hét lên:
- Aaaaa....Tống....
Còn chưa kịp nói gì, gã đó đã bịt miệng cô lại. Thẳng tay tắt kết nối với đầu dây bên kia.
Tống Thiên Hoàng nghe thấy tiếng hét của cô, cậu càng hoảng sợ vội hét lớn:
- Cố Gia Hy, Cố Gia Hy, cậu có nghe tôi nói không vậy? Cố Gia Hy?
Nhìn màn hình điện thoại đã ngắt kết nối. Tống Thiên Hoàng thầm dự cảm có chuyện chẳng lành đang xảy ra, cậu càng tăng tốc mong sao kịp thời đến để giải cứu Cố Gia Hy.
Ở bên kia, Cố Gia Hy bị người đàn ông bịt chặt miệng, cô khó khăn hít thở, tay chân vùng vẫy. Gã kia liền dùng tay giữ chặt tay cô lại. Nhân lúc gã ta không chú ý, cô liền cắn mạnh vào cánh tay gã. Gã ta đau đớn ôm lấy cánh tay bị cắn đến chảy máu của mình, phóng ánh mắt hình viên đạn về phía cô.
Cố Gia Hy cũng không phải dạng vừa, cô dùng chân đạp vào hạ bộ khiến gã ngã xuống, tay ôm lấy nơi đó mà đau đớn rên rỉ. Cố Gia Hy dùng chút sức lực cuối cùng của mình mà chạy. Vừa chạy cô vừa hét lớn:
- Cứu....cứu với.....Có ai không? Cứu tôi với.
Nhưng dù gọi thế nào đáp lại cô vẫn là một màn đêm yên tĩnh. Kì lạ thay, cô đã chạy đi như vậy rồi mà gã đó cũng không đuổi theo. Không lẽ gã đó tính bỏ chạy rồi sao?
Trong lúc cô đang mừng thầm trong lòng thì bóng dáng gã ta bất ngờ xuất hiện ở phía sau. Đôi mắt đỏ ngàu đầy sát khí đuổi theo cô.
Giây phút này đây không hiểu sao Cố Gia Hy cảm thấy đầu mình đau như búa bổ. Đôi mắt cũng bắt đầu mờ đi. Cô không còn nhìn rõ đường như trước nữa. Khốn nạn, gã ta cho cô hít phải thuốc mê rồi. Nhưng lượng cô hít phải khá ít nên không phát huy tác dụng ngay, đúng lúc cô chạy trốn mới phát huy tác dụng. Lúc này cô thầm nghĩ kiểu này là xong đời thật rồi.
Khi chuẩn bị gục xuống thì Tống Thiên Hoàng xuất hiện. Cậu chạy vội đến đỡ lấy Cố Gia Hy. Nhìn ra phía của gã đàn ông xấu xa kia cậu hừng hực lửa giận lao đến đấm thẳng vào mặt gã một cái đau điếng khiến khoé miệng gã rỉ máu. Nhưng gã ta cũng đâu chịu thua, vung tay lên định đấm trả nhưng lại bị Tống Thiên Hoàng giữ được. Cậu thẳng tay bẻ tay hắn, dùng chân đá mạnh vào bụng hắn một cái. Gã đó vì đau mà la lớn:
- Thằng nhãi ranh, mau buông tay ra. Đau quá....
Tống Thiên Hoàng như phát điên, anh lao vào đánh người đàn ông kia túi bụi, sau đó gọi cho Hàn Trọng Kim đến giải quyết.
Sau khi tỉnh dậy, mở mắt nhìn thấy khung cảnh vô cùng lạ lẫm, Cố Gia Hy hoảng sợ nhìn xuống bên dưới, thấy quần áo vẫn còn nguyên vẹn cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cánh cửa phòng bất ngờ được mở ra, Tống Thiên Hoàng bước vào, đặt tô cháo lên bàn cho cô, cậu ân cần hỏi:
- Giờ cậu sao rồi? Ổn chứ?
Cố Gia Hy khẽ gật đầu:
- Tôi ổn. Cảm ơn cậu hôm qua đã tới cứu tôi.
Chỉ cần nghĩ đến việc ngày hôm qua nếu cậu không đến kịp có thể cô đã không xong rồi là cậu lại thấy vô cùng khó chịu. Không kìm nổi cơn giận dữ cậu nói có chút nặng lời:
- Cố Gia Hy, cậu có bị ngốc không vậy? Tôi đã nói với cậu rồi, đừng về muộn tại sao cậu không chịu nghe lời tôi? Lỡ có xảy ra chuyện gì tôi biết phải làm sao?
Cố Gia Hy im lặng, cô có chút sợ hãi ngẩng mặt lên nhìn Tống Thiên Hoàng, câu đang rất tức giận. Cô phải làm sao đây?
- Tôi.....tôi....
- Cậu đang ở Kim Đại, công việc, môi trường đều tốt, tại sao nhất quyết phải tới Hà Nam vì cái gì? Tôi không thể hiểu nổi cậu luôn đấy.
Nghe đến câu nói này, không hiểu sao trong lòng Cố Gia Hy cảm thấy vô cùng khó chịu cùng một chút chạnh lòng. Nước mắt đã bắt đầu đọng lại trên khoé mi. Cô hét lớn:
- Là vì cậu.
Tống Thiên Hoàng ngơ ngác, hỏi lại:
- Cậu vừa nói gì cơ?
Cố Gia Hy vừa khóc vừa nói:
- Nếu không phải vì cậu tại sao tôi lại phải đến đây? Nếu không phải vì muốn mất cậu sao tôi lại phải từ Kim Đại xa xôi để đến Hà Nam? Công việc thì không có, chỗ nhà ở thì hay gặp chuyện. Như trước kia mỗi ngày đều có thể ở bên cậu, vừa bước ra khỏi nhà là thấy cậu thì sao tôi phải khổ sở đến thế này?
Tống Thiên Hoàng vẫn chưa hiểu ra chuyện gì, cậu đứng hình, hỏi lại:
- Cậu....cậu sao lại nói vậy?
- Là vì tôi thích cậu. Nếu cậu không muốn thấy tôi ở đây thì thôi vậy, lát nữa tôi sẽ đặt vé máy bay về Kim Đại. Thời gian này thật xin lỗi vì đã làm phiền câu
Nói xong, Cố Gia Hy liền đứng dậy rời đi. Vừa đi được hai bước đã bị Tống Thiên Hoàng kéo lại rồi ngã xuống giường.
- Cố Gia Hy cậu có nghe tôi nói không? Phải thật bình tĩnh đừng hoảng sợ. Tôi đến ngay đây.
Thông qua âm thanh ở phía bên của Cố Gia Hy, Tống Thiên Hoàng có thể cảm nhận được có người đang theo dõi cô. Tiếng bước chân rất đều nhau. Nghĩ đến đây cậu càng lo lắng mà phóng nhanh trên đường.
- Tống Thiên Hoàng tôi sợ....
Cố Gia Hy khẽ nói nhỏ vào trong điện thoại. Thấy tình thế có vẻ không giống trong kế hoạch, gã ở đằng sau tăng tốc độ đi nhanh lên phía cô. Dùng tay nhanh như chớp cướp lấy điện thoại từ tay cô. Cố Gia Hy sợ hãi vội hét lên:
- Aaaaa....Tống....
Còn chưa kịp nói gì, gã đó đã bịt miệng cô lại. Thẳng tay tắt kết nối với đầu dây bên kia.
Tống Thiên Hoàng nghe thấy tiếng hét của cô, cậu càng hoảng sợ vội hét lớn:
- Cố Gia Hy, Cố Gia Hy, cậu có nghe tôi nói không vậy? Cố Gia Hy?
Nhìn màn hình điện thoại đã ngắt kết nối. Tống Thiên Hoàng thầm dự cảm có chuyện chẳng lành đang xảy ra, cậu càng tăng tốc mong sao kịp thời đến để giải cứu Cố Gia Hy.
Ở bên kia, Cố Gia Hy bị người đàn ông bịt chặt miệng, cô khó khăn hít thở, tay chân vùng vẫy. Gã kia liền dùng tay giữ chặt tay cô lại. Nhân lúc gã ta không chú ý, cô liền cắn mạnh vào cánh tay gã. Gã ta đau đớn ôm lấy cánh tay bị cắn đến chảy máu của mình, phóng ánh mắt hình viên đạn về phía cô.
Cố Gia Hy cũng không phải dạng vừa, cô dùng chân đạp vào hạ bộ khiến gã ngã xuống, tay ôm lấy nơi đó mà đau đớn rên rỉ. Cố Gia Hy dùng chút sức lực cuối cùng của mình mà chạy. Vừa chạy cô vừa hét lớn:
- Cứu....cứu với.....Có ai không? Cứu tôi với.
Nhưng dù gọi thế nào đáp lại cô vẫn là một màn đêm yên tĩnh. Kì lạ thay, cô đã chạy đi như vậy rồi mà gã đó cũng không đuổi theo. Không lẽ gã đó tính bỏ chạy rồi sao?
Trong lúc cô đang mừng thầm trong lòng thì bóng dáng gã ta bất ngờ xuất hiện ở phía sau. Đôi mắt đỏ ngàu đầy sát khí đuổi theo cô.
Giây phút này đây không hiểu sao Cố Gia Hy cảm thấy đầu mình đau như búa bổ. Đôi mắt cũng bắt đầu mờ đi. Cô không còn nhìn rõ đường như trước nữa. Khốn nạn, gã ta cho cô hít phải thuốc mê rồi. Nhưng lượng cô hít phải khá ít nên không phát huy tác dụng ngay, đúng lúc cô chạy trốn mới phát huy tác dụng. Lúc này cô thầm nghĩ kiểu này là xong đời thật rồi.
Khi chuẩn bị gục xuống thì Tống Thiên Hoàng xuất hiện. Cậu chạy vội đến đỡ lấy Cố Gia Hy. Nhìn ra phía của gã đàn ông xấu xa kia cậu hừng hực lửa giận lao đến đấm thẳng vào mặt gã một cái đau điếng khiến khoé miệng gã rỉ máu. Nhưng gã ta cũng đâu chịu thua, vung tay lên định đấm trả nhưng lại bị Tống Thiên Hoàng giữ được. Cậu thẳng tay bẻ tay hắn, dùng chân đá mạnh vào bụng hắn một cái. Gã đó vì đau mà la lớn:
- Thằng nhãi ranh, mau buông tay ra. Đau quá....
Tống Thiên Hoàng như phát điên, anh lao vào đánh người đàn ông kia túi bụi, sau đó gọi cho Hàn Trọng Kim đến giải quyết.
Sau khi tỉnh dậy, mở mắt nhìn thấy khung cảnh vô cùng lạ lẫm, Cố Gia Hy hoảng sợ nhìn xuống bên dưới, thấy quần áo vẫn còn nguyên vẹn cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cánh cửa phòng bất ngờ được mở ra, Tống Thiên Hoàng bước vào, đặt tô cháo lên bàn cho cô, cậu ân cần hỏi:
- Giờ cậu sao rồi? Ổn chứ?
Cố Gia Hy khẽ gật đầu:
- Tôi ổn. Cảm ơn cậu hôm qua đã tới cứu tôi.
Chỉ cần nghĩ đến việc ngày hôm qua nếu cậu không đến kịp có thể cô đã không xong rồi là cậu lại thấy vô cùng khó chịu. Không kìm nổi cơn giận dữ cậu nói có chút nặng lời:
- Cố Gia Hy, cậu có bị ngốc không vậy? Tôi đã nói với cậu rồi, đừng về muộn tại sao cậu không chịu nghe lời tôi? Lỡ có xảy ra chuyện gì tôi biết phải làm sao?
Cố Gia Hy im lặng, cô có chút sợ hãi ngẩng mặt lên nhìn Tống Thiên Hoàng, câu đang rất tức giận. Cô phải làm sao đây?
- Tôi.....tôi....
- Cậu đang ở Kim Đại, công việc, môi trường đều tốt, tại sao nhất quyết phải tới Hà Nam vì cái gì? Tôi không thể hiểu nổi cậu luôn đấy.
Nghe đến câu nói này, không hiểu sao trong lòng Cố Gia Hy cảm thấy vô cùng khó chịu cùng một chút chạnh lòng. Nước mắt đã bắt đầu đọng lại trên khoé mi. Cô hét lớn:
- Là vì cậu.
Tống Thiên Hoàng ngơ ngác, hỏi lại:
- Cậu vừa nói gì cơ?
Cố Gia Hy vừa khóc vừa nói:
- Nếu không phải vì cậu tại sao tôi lại phải đến đây? Nếu không phải vì muốn mất cậu sao tôi lại phải từ Kim Đại xa xôi để đến Hà Nam? Công việc thì không có, chỗ nhà ở thì hay gặp chuyện. Như trước kia mỗi ngày đều có thể ở bên cậu, vừa bước ra khỏi nhà là thấy cậu thì sao tôi phải khổ sở đến thế này?
Tống Thiên Hoàng vẫn chưa hiểu ra chuyện gì, cậu đứng hình, hỏi lại:
- Cậu....cậu sao lại nói vậy?
- Là vì tôi thích cậu. Nếu cậu không muốn thấy tôi ở đây thì thôi vậy, lát nữa tôi sẽ đặt vé máy bay về Kim Đại. Thời gian này thật xin lỗi vì đã làm phiền câu
Nói xong, Cố Gia Hy liền đứng dậy rời đi. Vừa đi được hai bước đã bị Tống Thiên Hoàng kéo lại rồi ngã xuống giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.