Chương 5: Tôi thất vọng về cậu
Huynh Huyht
02/07/2022
Vừa tan học, Nguyên Kỳ liền chạy lại chỗ Tống Thiên Hoàng và Ngô Hàng:
- Hôm nay tan học sớm, tới KOL chứ?
KOL là một quán game mà ba người hay tới chơi nhất. Ngô Hàng nghe vậy liền hào hứng:
- Được thôi. Tống thiếu gia đi nào.
Tống Thiên Hoàng nghe lời mời gọi đầy mật ngọt này liền từ chối thẳng thừng:
- Để hôm khác đi. Hôm nay tôi có việc quan trọng cần làm rồi.
Vừa nói, cậu không quên liếc nhìn Cố Gia Hy. Ngô Hàng nghe vậy liền ỉu xìu, cố gắng nài nỉ:
- Tống thiếu gia đi đi mà. Lâu rồi chúng ta chưa tới đó. Đi đi.
Vương Ngọc Mai ở bên cạnh nghe được toàn bộ câu chuyện ba người nói, liền quay sang nói với Tống Thiên Hoàng:
- Tống Thiên Hoàng cậu đi cùng họ đi. Vừa hay tớ cũng định đến KOL, tớ đi cùng các cậu được không?
Nguyên Kỳ nghe câu nói này không hiểu sao cậu lại có chút kinh tởm và kì thị. Quay sang nhìn Tống Thiên Hoàng:
- Cậu bận gì sao?
- Ừm. Hôm nay tôi cần về sớm một chút.
Khi mắt thấy Cố Gia Hy vừa bước ra khỏi ghế, Tống Thiên Hoàng liền vội vàng đuổi theo. Nhìn theo bước chân của cậu, Vương Ngọc Mai tỏ ra vô cùng tức giận.
Giờ chỉ còn hai người, Ngô Hàng khẽ thở dài:
- Nguyên Kỳ, giờ chỉ còn chúng ta, cậu có đi không?
- Được thôi. Đi thì đi.
Vừa cầm cặp đứng dậy, Giang Hạ Lam đã lên tiếng:
- Ngô Hàng yêu quý à, hình như lúc sáng mẹ cậu hỏi tớ mấy giờ tan học. Và tớ đã trả lời bọn con tan học lúc bốn giờ chiều mất rồi. Thật sự xin lỗi nhưng mẹ cậu nhờ tớ bảo cậu học xong thì đi về nhà ngay.
Giang Hạ Lam vừa làm mặt ngây thơ, tội nghiệp vừa uất ức nói. Ngô Hàng thì hay rồi, mặc dù tức giận nhưng cậu lại chẳng thể làm được gì. Chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Giang Hạ Lam kiêu căng, tự đại. Vì hai người là hàng xóm lớn lên từ bé với nhau lên người nhà của hai người rất yêu quý và tin tưởng đối phương.
Ngô Hàng quay sang nhìn Nguyên Kỳ với khuôn mặt hết sức là tội lỗi và chân thành:
- Nguyên Kỳ, tôi thật sự xin lỗi. Tôi muốn đi với cậu tới KOL lắm nhưng rất tiếc ông trời không muốn tác hợp cho chúng ta đến đó nên là tôi về trước đây. Tạm biệt.
Giang Hạ Lam vô cùng đắc ý nhìn Nguyên Kỳ rồi vừa nói vừa liếc nhìn Vương Ngọc Mai:
- Hình như vừa nãy có người nói với các cậu rằng bản thân cũng muốn tới KOL mà nhỉ? Nguyên Kỳ này, cậu rủ cậu ấy đi cùng đi. Đừng để người ta đi một mình tội nghiêp.
Hai người vừa rời đi, Nguyên Kỳ quay sang nhìn Vương Ngọc Mai, nhún nhẹ bờ vai rồi cũng quay lưng rời đi, không để lại cho cô ta bất cứ lời nói nào.
Vừa đi ra khỏi hành lang, Tống Thiên Hoàng đã bắt gặp ngay cảnh Cố Gia Hy đang đứng nói chuyện vui vẻ với Triệu Quan Lâm. Không hiểu sao mới mấy ngày gần đây họ trò chuyện với nhau thôi mà sao giờ thân nhau quá vậy?
Lấy từ trong cặp ra hộp bánh quy, cậu bước đến nhét vào tay Cố Gia Hy:
- Đây là bánh mẹ tôi làm. Bà ấy bảo tôi đưa cho cậu ăn thử.
Cố Gia Hy nhìn hộp bánh, không phải suy nghĩ nhiều, cô đưa ngay nó cho Triệu Quan Lâm:
- Cậu ăn đi. Tôi không thích ăn đồ ngọt.
- Cảm ơn cậu nha.
Triệu Quan Lâm vui vẻ nhận lấy hộp bánh. Còn Tống Thiên Hoàng chứng kiến cảnh này liền khẽ nhíu mày. Cầm vào chiếc cặp đeo ở sau lưng, Tống Thiên Hoàng lôi Cố Gia Hy rời đi. Cô tức giận vùng vẫy, quát lớn:
- Tống Thiên Hoàng. Cậu làm gì vậy hả, mau buông tôi ra.
- Đồ của mẹ tôi làm tặng cho cậu mà cậu lỡ làm như vậy à?
Cố Gia Hy lúng túng đáp:
- Tôi......tôi......hôm qua là bánh bao, hôm nay là bánh ngọt, ai mà biết được cậu có ý đồ gì với tôi chứ?
Tống Thiên Hoàng kìm chế cơn giận, buông tay ở cặp của Cố Gia Hy ra, để lại một câu nói rồi rời đi:
- Tôi thật sự rất thất vọng về cậu.
Cố Gia Hy cảm thấy có chút tội lỗi và khó xử. Nhưng mà nghĩ đến khuôn mặt tự kiêu, tự đắc của Tống Thiên Hoàng cô lại bỏ ngay ý nghĩ đó.
Sáng hôm sau, mặc dù Tống Thiên Hoàng vẫn đứng đợi cô ở cửa, nhưng chiếc bánh trên tay cậu lại không hề đưa cho cô. Hai người đi cùng nhau một trước một sau, không ai mở lời với nhau dù chỉ là một câu chào hỏi bình thường.
Sau khi kết thúc tiết học, Cố Gia Hy đi vệ sinh, quay lại thì thấy các bạn trong lớp đang xôn xao bàn tán về bài kiểm tra thầy vừa trả. Nhưng nhìn trên mặt bàn của mình trống trơn, Cố Gia Hy nhìn Triệu Quan Lâm rồi hỏi:
- Bài kiểm tra hôm trước làm, thầy đã trả rồi sao?
Triệu Quan Lâm vui vẻ nhìn cô, trả lời:
- Đúng rồi! Cậu thử hỏi Hạ Tuấn, bạn cùng bàn của cậu xem cậu ấy có cầm không bài của cậu không?
- Ừm.
Bước về chỗ ngồi, cô quay sang e dè hỏi:
- Hạ Tuấn, bài kiểm tra thầy vừa phát cậu có cầm cho tôi không?
Hạ Tuấn bị hỏi liền cau có mặt mày lại:
- Bài của cậu mà cậu còn không cầm thì sao tôi phải có trách nhiệm cầm cho cậu.
Cố Gia Hy nghe vậy, liền quay đi, vẻ mặt vô cùng lo sợ:
- Vậy được. Tôi sẽ đi hỏi thầy.
Nói xong, cô đứng dậy rời đi. Giang Hạ Lam nhìn thấy cảnh này liền nói với Tống Thiên Hoàng:
- Tống Thiên Hoàng cậu mau xem Cố Gia Hy nhà tôi bị tên Hạ Tuấn kia hành hạ như vậy tôi thật sự thương cậu ấy lắm. Cậu mau nói thầy đổi chỗ lại đi chứ không cứ kiểu này cậu ấy sẽ phải chịu khổ dài dài mất.
Ngô Hàng cũng không quên bồi thêm:
- Đúng vậy đấy, Tống thiếu gia cậu mau xem xét lại đi....
Vừa lúc đấy, Vương Ngọc Mai bước vào:
- Các cậu đang nói gì vậy?
Giang Hạ Lam liền cau mày, kéo Ngô Hàng quay lên:
- Không có gì đâu.
Tống Thiên Hoàng sau khi nghe hai người nói, cậu nhìn ra ngoài cửa một hồi lâu mới quay đi.
- Hôm nay tan học sớm, tới KOL chứ?
KOL là một quán game mà ba người hay tới chơi nhất. Ngô Hàng nghe vậy liền hào hứng:
- Được thôi. Tống thiếu gia đi nào.
Tống Thiên Hoàng nghe lời mời gọi đầy mật ngọt này liền từ chối thẳng thừng:
- Để hôm khác đi. Hôm nay tôi có việc quan trọng cần làm rồi.
Vừa nói, cậu không quên liếc nhìn Cố Gia Hy. Ngô Hàng nghe vậy liền ỉu xìu, cố gắng nài nỉ:
- Tống thiếu gia đi đi mà. Lâu rồi chúng ta chưa tới đó. Đi đi.
Vương Ngọc Mai ở bên cạnh nghe được toàn bộ câu chuyện ba người nói, liền quay sang nói với Tống Thiên Hoàng:
- Tống Thiên Hoàng cậu đi cùng họ đi. Vừa hay tớ cũng định đến KOL, tớ đi cùng các cậu được không?
Nguyên Kỳ nghe câu nói này không hiểu sao cậu lại có chút kinh tởm và kì thị. Quay sang nhìn Tống Thiên Hoàng:
- Cậu bận gì sao?
- Ừm. Hôm nay tôi cần về sớm một chút.
Khi mắt thấy Cố Gia Hy vừa bước ra khỏi ghế, Tống Thiên Hoàng liền vội vàng đuổi theo. Nhìn theo bước chân của cậu, Vương Ngọc Mai tỏ ra vô cùng tức giận.
Giờ chỉ còn hai người, Ngô Hàng khẽ thở dài:
- Nguyên Kỳ, giờ chỉ còn chúng ta, cậu có đi không?
- Được thôi. Đi thì đi.
Vừa cầm cặp đứng dậy, Giang Hạ Lam đã lên tiếng:
- Ngô Hàng yêu quý à, hình như lúc sáng mẹ cậu hỏi tớ mấy giờ tan học. Và tớ đã trả lời bọn con tan học lúc bốn giờ chiều mất rồi. Thật sự xin lỗi nhưng mẹ cậu nhờ tớ bảo cậu học xong thì đi về nhà ngay.
Giang Hạ Lam vừa làm mặt ngây thơ, tội nghiệp vừa uất ức nói. Ngô Hàng thì hay rồi, mặc dù tức giận nhưng cậu lại chẳng thể làm được gì. Chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Giang Hạ Lam kiêu căng, tự đại. Vì hai người là hàng xóm lớn lên từ bé với nhau lên người nhà của hai người rất yêu quý và tin tưởng đối phương.
Ngô Hàng quay sang nhìn Nguyên Kỳ với khuôn mặt hết sức là tội lỗi và chân thành:
- Nguyên Kỳ, tôi thật sự xin lỗi. Tôi muốn đi với cậu tới KOL lắm nhưng rất tiếc ông trời không muốn tác hợp cho chúng ta đến đó nên là tôi về trước đây. Tạm biệt.
Giang Hạ Lam vô cùng đắc ý nhìn Nguyên Kỳ rồi vừa nói vừa liếc nhìn Vương Ngọc Mai:
- Hình như vừa nãy có người nói với các cậu rằng bản thân cũng muốn tới KOL mà nhỉ? Nguyên Kỳ này, cậu rủ cậu ấy đi cùng đi. Đừng để người ta đi một mình tội nghiêp.
Hai người vừa rời đi, Nguyên Kỳ quay sang nhìn Vương Ngọc Mai, nhún nhẹ bờ vai rồi cũng quay lưng rời đi, không để lại cho cô ta bất cứ lời nói nào.
Vừa đi ra khỏi hành lang, Tống Thiên Hoàng đã bắt gặp ngay cảnh Cố Gia Hy đang đứng nói chuyện vui vẻ với Triệu Quan Lâm. Không hiểu sao mới mấy ngày gần đây họ trò chuyện với nhau thôi mà sao giờ thân nhau quá vậy?
Lấy từ trong cặp ra hộp bánh quy, cậu bước đến nhét vào tay Cố Gia Hy:
- Đây là bánh mẹ tôi làm. Bà ấy bảo tôi đưa cho cậu ăn thử.
Cố Gia Hy nhìn hộp bánh, không phải suy nghĩ nhiều, cô đưa ngay nó cho Triệu Quan Lâm:
- Cậu ăn đi. Tôi không thích ăn đồ ngọt.
- Cảm ơn cậu nha.
Triệu Quan Lâm vui vẻ nhận lấy hộp bánh. Còn Tống Thiên Hoàng chứng kiến cảnh này liền khẽ nhíu mày. Cầm vào chiếc cặp đeo ở sau lưng, Tống Thiên Hoàng lôi Cố Gia Hy rời đi. Cô tức giận vùng vẫy, quát lớn:
- Tống Thiên Hoàng. Cậu làm gì vậy hả, mau buông tôi ra.
- Đồ của mẹ tôi làm tặng cho cậu mà cậu lỡ làm như vậy à?
Cố Gia Hy lúng túng đáp:
- Tôi......tôi......hôm qua là bánh bao, hôm nay là bánh ngọt, ai mà biết được cậu có ý đồ gì với tôi chứ?
Tống Thiên Hoàng kìm chế cơn giận, buông tay ở cặp của Cố Gia Hy ra, để lại một câu nói rồi rời đi:
- Tôi thật sự rất thất vọng về cậu.
Cố Gia Hy cảm thấy có chút tội lỗi và khó xử. Nhưng mà nghĩ đến khuôn mặt tự kiêu, tự đắc của Tống Thiên Hoàng cô lại bỏ ngay ý nghĩ đó.
Sáng hôm sau, mặc dù Tống Thiên Hoàng vẫn đứng đợi cô ở cửa, nhưng chiếc bánh trên tay cậu lại không hề đưa cho cô. Hai người đi cùng nhau một trước một sau, không ai mở lời với nhau dù chỉ là một câu chào hỏi bình thường.
Sau khi kết thúc tiết học, Cố Gia Hy đi vệ sinh, quay lại thì thấy các bạn trong lớp đang xôn xao bàn tán về bài kiểm tra thầy vừa trả. Nhưng nhìn trên mặt bàn của mình trống trơn, Cố Gia Hy nhìn Triệu Quan Lâm rồi hỏi:
- Bài kiểm tra hôm trước làm, thầy đã trả rồi sao?
Triệu Quan Lâm vui vẻ nhìn cô, trả lời:
- Đúng rồi! Cậu thử hỏi Hạ Tuấn, bạn cùng bàn của cậu xem cậu ấy có cầm không bài của cậu không?
- Ừm.
Bước về chỗ ngồi, cô quay sang e dè hỏi:
- Hạ Tuấn, bài kiểm tra thầy vừa phát cậu có cầm cho tôi không?
Hạ Tuấn bị hỏi liền cau có mặt mày lại:
- Bài của cậu mà cậu còn không cầm thì sao tôi phải có trách nhiệm cầm cho cậu.
Cố Gia Hy nghe vậy, liền quay đi, vẻ mặt vô cùng lo sợ:
- Vậy được. Tôi sẽ đi hỏi thầy.
Nói xong, cô đứng dậy rời đi. Giang Hạ Lam nhìn thấy cảnh này liền nói với Tống Thiên Hoàng:
- Tống Thiên Hoàng cậu mau xem Cố Gia Hy nhà tôi bị tên Hạ Tuấn kia hành hạ như vậy tôi thật sự thương cậu ấy lắm. Cậu mau nói thầy đổi chỗ lại đi chứ không cứ kiểu này cậu ấy sẽ phải chịu khổ dài dài mất.
Ngô Hàng cũng không quên bồi thêm:
- Đúng vậy đấy, Tống thiếu gia cậu mau xem xét lại đi....
Vừa lúc đấy, Vương Ngọc Mai bước vào:
- Các cậu đang nói gì vậy?
Giang Hạ Lam liền cau mày, kéo Ngô Hàng quay lên:
- Không có gì đâu.
Tống Thiên Hoàng sau khi nghe hai người nói, cậu nhìn ra ngoài cửa một hồi lâu mới quay đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.