Chào Chàng Quỷ Đẹp Trai Bên Cạnh
Chương 17: Ba Quỷ Tề Tụ
Yao Er (枖 儿)
19/07/2021
Thẩm Khiêm thấy Dung Phỉ nghiêm mặt nhìn mình, cũng nghiêm mặt ngồi dậy: “Vợ, sao thế?”
“Ai là vợ anh? Anh mẹ nó đừng có treo lên trước miệng mà gọi như thế!” Dung Phỉ đi đến tủ đầu giường, cầm ly thủy tinh ném thẳng vào khuôn mặt đang cười của Thẩm Khiêm.
Kết quả, ly thủy tinh cách mũi anh ta đúng một milimet thì dừng lại, lơ lửng giữa không trung.
Dung Phỉ thấy thế, chợt bừng tỉnh nhớ ra đây là một con quỷ, sợ hãi rụt cổ, nhưng mắt vẫn cố chấp trừng lớn, dù rằng chẳng có chút uy hiếp.
Ai ngờ lại thấy sắc mặt nửa xanh nửa trắng vô cùng dọa người của Thẩm Khiêm, má ơi, anh ta giận rồi!
Bụng bắt đầu đánh lô tô, Dung Phỉ nuốt nước miếng, nhanh chóng núp sau cánh cửa.
“Sao? Vừa mới đồng ý việc kết hôn, em lại muốn đổi ý?” Hiển nhiên là Thẩm Khiêm lại hiểu lầm. Bất luận là quỷ mới hay quỷ cũ đều bị thiếu mất một sợi dây thần kinh, trực tiếp phiên dịch câu ‘ai là vợ anh’ thành ‘cô đổi ý’.
“Tôi đổi ý?” Dung Phỉ cười lạnh, vừa tức, vừa sợ lại vừa ủy khuất: “Anh, sao anh không nói chính anh lật lọng đi, chẳng lẽ thành quỷ rồi thì có thể nói không giữ lời? Anh đã nói sẽ tôi thời gian để thích ứng, nhưng kết quả thế nào, ba tôi bỗng nhiên lại vào viện, đến nay vẫn còn hôn mê bất tỉnh!”
“Em nghi ngờ tôi?” Thẩm Khiêm nhíu mày.
“Chẳng lẽ không phải anh?” Dung Phỉ giận đến đỏ mặt tía tai, nhưng khi trừng mắt nhìn Thẩm Khiêm thì vẫn thấy hơi lo, dù có cảm giác con quỷ này sẽ không làm gì mình đâu nhưng nhìn khí thế âm trầm đáng sợ kia, hai chân vẫn bất giác run lên.
“Không phải.” Hai mày Thẩm Khiêm hơi nhăn lại: “Từ khi em sinh ra, tôi luôn theo sát bên cạnh em, chưa từng rời khỏi.”
Dung Phỉ sửng sốt, nghĩ đến chuyện vừa sinh ra đã bị quỷ đeo bám, cô liền muốn chà xát hai tay.
“Hơn nữa, hai ngày nay, tối nào chúng ta cũng ngủ chung với nhau.” Thẩm Khiêm nói tiếp: “Có vợ không ôm lại đi gây chuyện với cha vợ, tôi khờ à?”
Khóe miệng Dung Phỉ co giật, bị câu nói không chút xấu hổ của anh ta chọc cho tai đỏ lên: “Nhưng ba tôi…”
“Tôi có thể cảm giác được, trong nhà này còn hai con quỷ nữa.”
Thẩm Khiêm vừa dứt lời, Dung Phỉ đã nhảy ào lên giường, núp sau lưng anh.
“Có hả? Ở đâu?” Dung Phỉ núp sau lưng Thẩm Khiêm ló đầu ra nhìn, chợt nhớ tới: “Đúng rồi, con quỷ anh nói… không phải là cô gái bị chặt đầu với dấu chân nước đó chứ?”
Thẩm Khiêm nói: “Em có bát tự âm, vốn có thể chất chiêu dụ quỷ hồn, hơn nữa năm nay lại là năm bổn mạng của em, phạm Quỷ Sát, thế nên oan hồn dã quỷ càng dễ tìm tới em hơn.” Thấy Dung Phỉ run bắn cả người, Thẩm Khiêm thuận tay kéo cô ôm vào lòng: “Nữ quỷ bị chặt đầu thì chắc em biết rồi, còn con quỷ có dấu chân nước chính là bé trai nhảy cầu chết đuối do ba mẹ cãi nhau đòi ly hôn mấy hôm trước.”
Da đầu Dung Phỉ run lên: “Thì ra là nó, tôi với nó không hề quen biết, nó tới tìm tôi làm gì?”
“Đã nói em phạm Quỷ Sát rồi mà.” Thẩm Khiểm vỗ lưng Dung Phỉ, trấn an: “Kỳ thật bọn họ tìm em cũng không có ác ý gì, chỉ do có oan tình không thể giải…”
“Tôi đâu phải cảnh sát, tôi có thể làm gì được chứ, bọn họ tới tìm tôi cũng không thể giúp được gì?” Dung Phỉ run giọng cắt ngang lời Thẩm Khiêm, nói tiếp: “Hơn nữa, bé trai kia không phải tự sát sao? Tự mình suy nghĩ cực đoan làm chuyện ngu xuẩn, muốn trách thì phải tự trách nó, có thể trách ai chứ? Ba mẹ nó không hợp đòi ly hôn cũng đâu có ép nó đi chết, nó cũng đã lớn rồi, dù có rời khỏi ba mẹ cũng đâu phải chuyện trời sụp đất nứt gì? Còn tới tìm tôi, dựa vào cái gì mà tới tìm tôi?” Dung Phỉ càng nói càng tức, cảm thấy mình quá xui xẻo rồi.
“Chuyện này không đơn giản như vậy.” Thẩm Khiêm nhíu mày suy tư, đáy mắt thoáng lạnh đi, bỗng trầm giọng nói: “Nếu đã đến thì hiện thân đi.”
Thẩm Khiêm vừa nói ra câu này, cửa phòng liền vang lên tiếng đập cửa “cốc, cốc”, mỗi một tiếng đều nặng nề như muốn đập thẳng vào lòng người.
Dung Phỉ run như cầy sấy, chui rịt vào lòng Thẩm Khiêm, nhắm chặt mắt, đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Đừng sợ, có tôi mà.” Thẩm Khiêm dịu dàng xoa đầu Dung Phỉ, anh vừa vung tay, cửa phòng liền bị một cơn gió lạnh mở ra.
Một nam một nữ đứng song song trước cửa, thi thể người nam đang nhỏ nước tí tách, sắc mặt trắng bệch như bị dặm phấn quá đà, nữ mặc đầm trắng, cái đầu máu chảy đầm đìa đang được cầm trong tay, cả hai người đều dong cặp mắt trống rỗng vô hồn của mình nhìn chằm chằm vào Dung Phỉ trong lòng Thẩm Khiêm, muốn vào nhưng lại không dám.
“Vào cả đi.” Thẩm Khiêm thờ ơ nhìn hai con quỷ.
Hai quỷ được cho phép mới lê bước chân cứng ngắc của mình vào phòng, đi đến cách giường ba bước thì dừng lại, nhìn Dung Phỉ đang rúc cả người vào lòng Thẩm Khiêm với ánh mắt vừa thê lương vừa tha thiết.
“Hai người có tìm cô ấy cũng không có tác dụng gì.” Thẩm Khiêm nhìn bọn họ, nói nhanh gọn: “Cô ấy cũng giống với các người khi còn sống, chỉ khác ở chỗ có thể nhìn thấy các người mà thôi, những việc khác đều không thể làm được.”
Cô gái gào khóc với giọng khàn khàn đầy thê lương: “Tôi chết rất oan uổng, tôi chết thảm quá…”
Cảm xúc của cậu trai ổn định hơn, chỉ lầm bầm gì đó trong miệng, không rõ đang nói gì.
Nhưng lưng của Dung Phỉ lại đột ngột cứng đờ, bởi vì cậu trai này đang đọc một dãy số, chính là ngày sinh tháng đẻ của cô, không sai một li nào.
Cậu ta có ý gì?
Đáy lòng Dung Phỉ bỗng dấy lên một sự bất an.
“Cô ấy không thích hợp với cậu.” Thẩm Khiêm nghe cậu trai nhắc tới, sắc mặt trở nên u ám: “Hiện giờ cô ấy là vị hôn thê của tôi, chẳng bao lâu nữa chúng tôi sẽ tổ chức âm hôn.”
Dung Phỉ nghe thấy, ngẩn ra, sao câu này của Thẩm Khiêm nghe cứ chua chua thế nào ấy nhỉ? Chuyện gì đây?
Tiếp đó, Thẩm Khiêm lại nói với cô gái: “Oan khuất của cô, cô ấy không thể giải được, cô có thể đi tìm cha mẹ mình hoặc người có năng lực thật sự.”
Cô gái vẫn khóc lóc đầy thê lương, vừa khóc vừa lắc đầu, cậu trai không lên tiếng, nhưng mắt vẫn cố chấp nhìn chằm chằm Dung Phỉ.
Thẩm Khiêm hết kiên nhẫn, phiền chán nhăn mày: “Đi ra ngoài, đừng để tôi nhìn thấy các người nữa!”
Hai con quỷ không nhúc nhích.
Thẩm Khiêm híp mắt, khóe miệng nhếch lên, nháy mắt sương mù đã tràn ngập trong phòng, nhưng không phải màu trắng xám như lúc trước mà mơ hồ có trộn lẫn huyết khí.
Hai con quỷ đột nhiên rít lên, hóa thành hai luồng khói đen xuyên tường đi mất.
Sau khi xác định hai con quỷ đã trốn khỏi nhà họ Dung, Thẩm Khiêm mới thu sương mù có lẫn huyết tinh quanh người lại, cúi đầu, phát hiện Dung Phỉ đang ôm chặt thắt lưng anh, run lẩy bẩy.
“Lạnh, lạnh quá…” Một lúc lâu sau, Dung Phỉ mới nhả ra được mấy chữ, răng va vào nhau lập cập, hai tay tê cóng: “Anh, rốt cuộc là anh chết như thế nào vậy? Sao mỗi lần phát tác, nhiệt độ không khí lại giảm mạnh như trời đông giá rét không nhìn thấy ánh mặt trời vậy, lạnh đến phát cóng luôn?”
“Ai là vợ anh? Anh mẹ nó đừng có treo lên trước miệng mà gọi như thế!” Dung Phỉ đi đến tủ đầu giường, cầm ly thủy tinh ném thẳng vào khuôn mặt đang cười của Thẩm Khiêm.
Kết quả, ly thủy tinh cách mũi anh ta đúng một milimet thì dừng lại, lơ lửng giữa không trung.
Dung Phỉ thấy thế, chợt bừng tỉnh nhớ ra đây là một con quỷ, sợ hãi rụt cổ, nhưng mắt vẫn cố chấp trừng lớn, dù rằng chẳng có chút uy hiếp.
Ai ngờ lại thấy sắc mặt nửa xanh nửa trắng vô cùng dọa người của Thẩm Khiêm, má ơi, anh ta giận rồi!
Bụng bắt đầu đánh lô tô, Dung Phỉ nuốt nước miếng, nhanh chóng núp sau cánh cửa.
“Sao? Vừa mới đồng ý việc kết hôn, em lại muốn đổi ý?” Hiển nhiên là Thẩm Khiêm lại hiểu lầm. Bất luận là quỷ mới hay quỷ cũ đều bị thiếu mất một sợi dây thần kinh, trực tiếp phiên dịch câu ‘ai là vợ anh’ thành ‘cô đổi ý’.
“Tôi đổi ý?” Dung Phỉ cười lạnh, vừa tức, vừa sợ lại vừa ủy khuất: “Anh, sao anh không nói chính anh lật lọng đi, chẳng lẽ thành quỷ rồi thì có thể nói không giữ lời? Anh đã nói sẽ tôi thời gian để thích ứng, nhưng kết quả thế nào, ba tôi bỗng nhiên lại vào viện, đến nay vẫn còn hôn mê bất tỉnh!”
“Em nghi ngờ tôi?” Thẩm Khiêm nhíu mày.
“Chẳng lẽ không phải anh?” Dung Phỉ giận đến đỏ mặt tía tai, nhưng khi trừng mắt nhìn Thẩm Khiêm thì vẫn thấy hơi lo, dù có cảm giác con quỷ này sẽ không làm gì mình đâu nhưng nhìn khí thế âm trầm đáng sợ kia, hai chân vẫn bất giác run lên.
“Không phải.” Hai mày Thẩm Khiêm hơi nhăn lại: “Từ khi em sinh ra, tôi luôn theo sát bên cạnh em, chưa từng rời khỏi.”
Dung Phỉ sửng sốt, nghĩ đến chuyện vừa sinh ra đã bị quỷ đeo bám, cô liền muốn chà xát hai tay.
“Hơn nữa, hai ngày nay, tối nào chúng ta cũng ngủ chung với nhau.” Thẩm Khiêm nói tiếp: “Có vợ không ôm lại đi gây chuyện với cha vợ, tôi khờ à?”
Khóe miệng Dung Phỉ co giật, bị câu nói không chút xấu hổ của anh ta chọc cho tai đỏ lên: “Nhưng ba tôi…”
“Tôi có thể cảm giác được, trong nhà này còn hai con quỷ nữa.”
Thẩm Khiêm vừa dứt lời, Dung Phỉ đã nhảy ào lên giường, núp sau lưng anh.
“Có hả? Ở đâu?” Dung Phỉ núp sau lưng Thẩm Khiêm ló đầu ra nhìn, chợt nhớ tới: “Đúng rồi, con quỷ anh nói… không phải là cô gái bị chặt đầu với dấu chân nước đó chứ?”
Thẩm Khiêm nói: “Em có bát tự âm, vốn có thể chất chiêu dụ quỷ hồn, hơn nữa năm nay lại là năm bổn mạng của em, phạm Quỷ Sát, thế nên oan hồn dã quỷ càng dễ tìm tới em hơn.” Thấy Dung Phỉ run bắn cả người, Thẩm Khiêm thuận tay kéo cô ôm vào lòng: “Nữ quỷ bị chặt đầu thì chắc em biết rồi, còn con quỷ có dấu chân nước chính là bé trai nhảy cầu chết đuối do ba mẹ cãi nhau đòi ly hôn mấy hôm trước.”
Da đầu Dung Phỉ run lên: “Thì ra là nó, tôi với nó không hề quen biết, nó tới tìm tôi làm gì?”
“Đã nói em phạm Quỷ Sát rồi mà.” Thẩm Khiểm vỗ lưng Dung Phỉ, trấn an: “Kỳ thật bọn họ tìm em cũng không có ác ý gì, chỉ do có oan tình không thể giải…”
“Tôi đâu phải cảnh sát, tôi có thể làm gì được chứ, bọn họ tới tìm tôi cũng không thể giúp được gì?” Dung Phỉ run giọng cắt ngang lời Thẩm Khiêm, nói tiếp: “Hơn nữa, bé trai kia không phải tự sát sao? Tự mình suy nghĩ cực đoan làm chuyện ngu xuẩn, muốn trách thì phải tự trách nó, có thể trách ai chứ? Ba mẹ nó không hợp đòi ly hôn cũng đâu có ép nó đi chết, nó cũng đã lớn rồi, dù có rời khỏi ba mẹ cũng đâu phải chuyện trời sụp đất nứt gì? Còn tới tìm tôi, dựa vào cái gì mà tới tìm tôi?” Dung Phỉ càng nói càng tức, cảm thấy mình quá xui xẻo rồi.
“Chuyện này không đơn giản như vậy.” Thẩm Khiêm nhíu mày suy tư, đáy mắt thoáng lạnh đi, bỗng trầm giọng nói: “Nếu đã đến thì hiện thân đi.”
Thẩm Khiêm vừa nói ra câu này, cửa phòng liền vang lên tiếng đập cửa “cốc, cốc”, mỗi một tiếng đều nặng nề như muốn đập thẳng vào lòng người.
Dung Phỉ run như cầy sấy, chui rịt vào lòng Thẩm Khiêm, nhắm chặt mắt, đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Đừng sợ, có tôi mà.” Thẩm Khiêm dịu dàng xoa đầu Dung Phỉ, anh vừa vung tay, cửa phòng liền bị một cơn gió lạnh mở ra.
Một nam một nữ đứng song song trước cửa, thi thể người nam đang nhỏ nước tí tách, sắc mặt trắng bệch như bị dặm phấn quá đà, nữ mặc đầm trắng, cái đầu máu chảy đầm đìa đang được cầm trong tay, cả hai người đều dong cặp mắt trống rỗng vô hồn của mình nhìn chằm chằm vào Dung Phỉ trong lòng Thẩm Khiêm, muốn vào nhưng lại không dám.
“Vào cả đi.” Thẩm Khiêm thờ ơ nhìn hai con quỷ.
Hai quỷ được cho phép mới lê bước chân cứng ngắc của mình vào phòng, đi đến cách giường ba bước thì dừng lại, nhìn Dung Phỉ đang rúc cả người vào lòng Thẩm Khiêm với ánh mắt vừa thê lương vừa tha thiết.
“Hai người có tìm cô ấy cũng không có tác dụng gì.” Thẩm Khiêm nhìn bọn họ, nói nhanh gọn: “Cô ấy cũng giống với các người khi còn sống, chỉ khác ở chỗ có thể nhìn thấy các người mà thôi, những việc khác đều không thể làm được.”
Cô gái gào khóc với giọng khàn khàn đầy thê lương: “Tôi chết rất oan uổng, tôi chết thảm quá…”
Cảm xúc của cậu trai ổn định hơn, chỉ lầm bầm gì đó trong miệng, không rõ đang nói gì.
Nhưng lưng của Dung Phỉ lại đột ngột cứng đờ, bởi vì cậu trai này đang đọc một dãy số, chính là ngày sinh tháng đẻ của cô, không sai một li nào.
Cậu ta có ý gì?
Đáy lòng Dung Phỉ bỗng dấy lên một sự bất an.
“Cô ấy không thích hợp với cậu.” Thẩm Khiêm nghe cậu trai nhắc tới, sắc mặt trở nên u ám: “Hiện giờ cô ấy là vị hôn thê của tôi, chẳng bao lâu nữa chúng tôi sẽ tổ chức âm hôn.”
Dung Phỉ nghe thấy, ngẩn ra, sao câu này của Thẩm Khiêm nghe cứ chua chua thế nào ấy nhỉ? Chuyện gì đây?
Tiếp đó, Thẩm Khiêm lại nói với cô gái: “Oan khuất của cô, cô ấy không thể giải được, cô có thể đi tìm cha mẹ mình hoặc người có năng lực thật sự.”
Cô gái vẫn khóc lóc đầy thê lương, vừa khóc vừa lắc đầu, cậu trai không lên tiếng, nhưng mắt vẫn cố chấp nhìn chằm chằm Dung Phỉ.
Thẩm Khiêm hết kiên nhẫn, phiền chán nhăn mày: “Đi ra ngoài, đừng để tôi nhìn thấy các người nữa!”
Hai con quỷ không nhúc nhích.
Thẩm Khiêm híp mắt, khóe miệng nhếch lên, nháy mắt sương mù đã tràn ngập trong phòng, nhưng không phải màu trắng xám như lúc trước mà mơ hồ có trộn lẫn huyết khí.
Hai con quỷ đột nhiên rít lên, hóa thành hai luồng khói đen xuyên tường đi mất.
Sau khi xác định hai con quỷ đã trốn khỏi nhà họ Dung, Thẩm Khiêm mới thu sương mù có lẫn huyết tinh quanh người lại, cúi đầu, phát hiện Dung Phỉ đang ôm chặt thắt lưng anh, run lẩy bẩy.
“Lạnh, lạnh quá…” Một lúc lâu sau, Dung Phỉ mới nhả ra được mấy chữ, răng va vào nhau lập cập, hai tay tê cóng: “Anh, rốt cuộc là anh chết như thế nào vậy? Sao mỗi lần phát tác, nhiệt độ không khí lại giảm mạnh như trời đông giá rét không nhìn thấy ánh mặt trời vậy, lạnh đến phát cóng luôn?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.