Chào Chàng Quỷ Đẹp Trai Bên Cạnh
Chương 12: Chiết Tử Hí*
Yao Er (枖 儿)
19/07/2021
*Nghĩa của chiết tử hí là đoạn trích nhỏ trong một vở kịch. Ngoài ra, nó còn là tên một bài hát của Hoàng Duyệt.
Thứ cứu nguy cho Dung Phỉ là tiếng chuông điện thoại. “Reng” lên một tiếng, trói buộc được giải.
Lúc Dung Phỉ nhìn lại, vết nước đọng trên đất đã bốc hơi hết, cứ như ảo giác vậy. Cô hít sâu một hơi, lười phải lăn tăn xem là thực hay là ảo, cầm di động trên bàn trà lên nhìn, là bạn tốt Lý Thấm gọi tới.
Dung Phỉ ấn nghe, bất giác đưa mắt nhìn sang Dung Nguyệt, phát hiện nó đang vừa xem phim truyền hình vừa gạt lệ, nhập tâm như thế khó trách không nhận ra sự khác thường của mình.
Dung Phỉ đưa tay xoa cái mũi lạnh đến đông cứng của mình rồi mới áp di động lên tai, chưa kịp lên tiếng thì giọng nói như nổ bom của Lý Thấm đã dội tới.
“Phỉ Phỉ, mình về rồi!” Lý Thấm vừa nói vừa thở hổn hển, không biết đang làm gì: “Tụi mình chờ cậu ở quán Karaoke Dubai, cậu mau tới đây đi!”
“Hả?” Dung Phỉ sửng sờ, vẫn chưa kịp hiểu là chuyện gì.
“Hả cái gì, tới đây nhanh đi!” Tiếng nhạc xập xình bên phía Lý Thấm lớn đến đau cả tai, ngay cả tiếng rống hung tợn kia cũng bị đè xuống.
“Lý Thấm, không phải tuần trước cậu vừa đi Chiết Giang sao? Sao mới mấy ngày đã về rồi?” Dung Phỉ bị giật mình bởi tiếng rống, hoàn hồn.
“Thôi, không nói với cậu nữa, cục cưng nhanh tới đây đi, nhớ nha, Dubai, là cái quán mới mở ở đầu phố Điền đó, nếu sợ lạc đường thì kêu Dung Nguyệt đi chung với cậu!” Lý Thấm gào xong câu đó, không chờ Dung Phỉ kịp tỏ thái độ đã cúp điện thoại.
Lần này Dung Phỉ đã nghe rõ, nhưng lại cầm di động do dự hồi lâu. Tối thế này cô rất ít khi ra cửa, huống chi gần đây còn gặp lắm chuyện xui rủi. Nhưng người rủ lại là Lý Thấm, tuy cô ấy chỉ mới đi Chiết Giang hồi tuần rồi nhưng đã suốt mấy tháng hai người chưa nói câu nào với nhau rồi, đi hay không đi đây?
“Chị, chị Lý Thấm gọi hả?” Phim truyền hình bị quảng cáo chen ngang, Dung Nguyệt hít mũi dời mắt khỏi tivi, thấy dáng vẻ nhăn mặt cau mày của Dung Phỉ thì hỏi.
“Ừ” Dung Phỉ gật đầu: “Cậu ấy ở Dubai, kêu chúng ta qua đó.”
“Vậy thì đi.” Dung Nguyệt không được đi góp vui đã thấy bực bội, phim truyền hình lại hết ngay đoạn buồn, nghe thấy được ra ngoài tất nhiên không có ý kiến.
“Nhưng mà…”
“Yên tâm đi, chúng ta đi chung mà, em sẽ dắt tay chị, không để chị bị lạc đâu.” Dung Nguyệt vội nhảy xuống sô pha, kéo tay Dung Phỉ phóng tới cửa, vừa đổi giày vừa nói: “Nói một tiếng với ba mẹ là được, vẫn còn chị Lý Thấm nữa mà.”
Dung Phỉ chỉ kịp gọi điện thoại báo với mẹ Dung một tiếng liền bị Dung Nguyệt kéo ra cửa. Cả đường đi hai người đúng là không gặp phải chuyện quái lạ gì, chừng mười phút đã tới Dubai, từ xa đã thấy Lý Thấm chờ trước cửa.
“Cục cưng nhanh chân lên nào.” Vừa thấy hai người, Lý Thấm đã nắm khuỷu tay Dung Phỉ kéo vào Dubai.
Lý Thấm tuy cùng tuổi với Dung Phỉ nhưng từ cách ăn mặc đến tính cách đều khác xa nhau. Dung Phỉ thuộc kiểu nho nhã trầm tính, còn Lý Thấm thì ngược lại, thích quần thụng, áo bạc màu, phong cách bụi bặm, tóc còn cắt ngắn nhuộm vàng, hai bên tai thì gắn đầy đinh tán, tay kẹp điếu thuốc thả khói lượn lờ, không biết là nghiện nặng hay giả bộ, từ trên xuống dưới đều dáng vẻ của nữ lưu manh.
“Các cậu gồm những ai vậy?” Dung Phỉ bị Lý Thấm lôi đi, thấp thỏm hỏi.
Không phải Dung Phỉ nhát gan không dám gặp người lạ, mà lần nào bạn của Lý Thấm cũng toàn mấy người khiến người ta nhìn mà thấy sợ, Dung Phỉ sống nề nếp đã quen, không thích giao thiệp với những người đó, chỉ có Lý Thấm là ngoại lệ, ai biểu hai người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn chứ.
“Ai cũng không quan trọng, đều là bạn của mình, cậu không cần phải biết, chỉ cần biết mình là được rồi.” Trong lúc nói chuyện, Lý Thấm đã dẫn hai người tới phòng riêng, cũng không giới thiệu cô với mấy người bạn tóc xanh tóc đỏ kia mà nhét hai người vào một góc sô pha, tự chọn nhạc: “Phỉ Phỉ, tụi mình cùng hát một bài đi?”
Dung Phỉ vừa định từ chối đã bị đã bị cô ấy chặn ngang.
“Hay là bài này, Chiết tử hí của Hoàng Duyệt được không? Haha, mỗi lần tới quán karaoke, nếu không hát với cậu một bài mình sẽ thấy rất khó chịu.” Mặc kệ Dung Phỉ có muốn hay không, Lý Thấm tự huyên thuyên một hồi rồi tự đi bấm nhạc, sau đó ngồi xuống cạnh Dung Phỉ, đưa micro cho cô, nhạc còn chưa vang lên đã ôm vai cô hát say mê.
Tính Dung Nguyệt cởi mở, dù Lý Thấm chỉ lo cho bạn chẳng quan tâm đến em gái của bạn cô cũng chẳng quan tâm, tự mở menu tìm bài hát mình thích.
Nhạc vừa vang lên, Lý Thấm bóp vai Dung Phỉ một cái. Giống với mọi khi, Dung Phỉ mở miệng hát đoạn đầu tiên.
“Người đội mũ phượng mặc hà y, ta giấu khuôn mặt của mình đi, rèm che đỏ thẫm vén lên mở ra một “chiết tử hí”. Ngươi diễn một vai không phải chính mình, lại khiến ta rơi vào ưu tư, dây đàn hồ cô đơn, trách không được chính là sinh ly tử biệt…”
Dung Phỉ hát một hồi, không hiểu sao lại thất thần.
May mà Lý Thấm hiểu ý cho qua.
“”Chiết tử hí” chẳng qua là vài đoạn nhỏ trong toàn bộ vở kịch, thông thường sẽ không diễn mở đầu và kết cục, đây chính là mị lực của một thứ “không trọn vẹn”, vì chữ “tài” mà ôm bao nỗi hận không như ý. Nếu như người người đều là một trích đoạn kịch, lưu lại phần rực rỡ nhất trong sinh mệnh kẻ khác. Nếu nhân gian mất đi vẻ diễm lệ của son phấn, kịch này còn có thể khiến người động lòng chăng? Nếu như người người đều là một trích đoạn kịch, thỏa sức giải phóng vui buồn, sung sướng của mình trong vở kịch đó. Nếu nhân gian mất đi lớp mặt nạ nhiều màu, sẽ có người lưu luyến, tiếc hận hay chăng? Người tháo mũ phượng cởi hà y, ta lau lớp hóa trang, rèm vải đỏ thẫm thả xuống khép lại “Chiết tử hí” này…”
Hát hết một bài, Dung Phỉ vẫn còn thẩn thờ.
Lý Thấm nhìn cô một cái quái dị, lại bấm vai cô thêm một cái: “Sao hồn vía lại lên mây thế?”
“Lâu rồi không hát, thấy không quen.” Dung Phỉ bị bấm tỉnh, lắc đầu tỏ ý xin lỗi.
Cô cũng không hiểu sao mình lại thất thần, nhưng vừa nãy, trong một khoảnh khắc, không hiểu sao trong đầu lại lóe lên chút hình ảnh thời xa xưa.
Là hình ảnh của sân khấu có rèm che, trên đài có một người mặt mũi diễm lệ, ăn mặc và trang điểm theo lối của đào kép, dáng điệu thướt tha uyển chuyển, rõ ràng là cảnh tượng không tiếng động, nhưng không hiểu sao Dung Phỉ lại thấy rung động đến tận tâm can, ánh mắt sâu hút đầy bi thương kia như có sức mạnh vô hình xuyên thấu lòng người, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đó, cô lại bất chợt muốn rơi lệ, khuôn mặt đó, đôi mắt đó, như từng quen biết.
Thứ cứu nguy cho Dung Phỉ là tiếng chuông điện thoại. “Reng” lên một tiếng, trói buộc được giải.
Lúc Dung Phỉ nhìn lại, vết nước đọng trên đất đã bốc hơi hết, cứ như ảo giác vậy. Cô hít sâu một hơi, lười phải lăn tăn xem là thực hay là ảo, cầm di động trên bàn trà lên nhìn, là bạn tốt Lý Thấm gọi tới.
Dung Phỉ ấn nghe, bất giác đưa mắt nhìn sang Dung Nguyệt, phát hiện nó đang vừa xem phim truyền hình vừa gạt lệ, nhập tâm như thế khó trách không nhận ra sự khác thường của mình.
Dung Phỉ đưa tay xoa cái mũi lạnh đến đông cứng của mình rồi mới áp di động lên tai, chưa kịp lên tiếng thì giọng nói như nổ bom của Lý Thấm đã dội tới.
“Phỉ Phỉ, mình về rồi!” Lý Thấm vừa nói vừa thở hổn hển, không biết đang làm gì: “Tụi mình chờ cậu ở quán Karaoke Dubai, cậu mau tới đây đi!”
“Hả?” Dung Phỉ sửng sờ, vẫn chưa kịp hiểu là chuyện gì.
“Hả cái gì, tới đây nhanh đi!” Tiếng nhạc xập xình bên phía Lý Thấm lớn đến đau cả tai, ngay cả tiếng rống hung tợn kia cũng bị đè xuống.
“Lý Thấm, không phải tuần trước cậu vừa đi Chiết Giang sao? Sao mới mấy ngày đã về rồi?” Dung Phỉ bị giật mình bởi tiếng rống, hoàn hồn.
“Thôi, không nói với cậu nữa, cục cưng nhanh tới đây đi, nhớ nha, Dubai, là cái quán mới mở ở đầu phố Điền đó, nếu sợ lạc đường thì kêu Dung Nguyệt đi chung với cậu!” Lý Thấm gào xong câu đó, không chờ Dung Phỉ kịp tỏ thái độ đã cúp điện thoại.
Lần này Dung Phỉ đã nghe rõ, nhưng lại cầm di động do dự hồi lâu. Tối thế này cô rất ít khi ra cửa, huống chi gần đây còn gặp lắm chuyện xui rủi. Nhưng người rủ lại là Lý Thấm, tuy cô ấy chỉ mới đi Chiết Giang hồi tuần rồi nhưng đã suốt mấy tháng hai người chưa nói câu nào với nhau rồi, đi hay không đi đây?
“Chị, chị Lý Thấm gọi hả?” Phim truyền hình bị quảng cáo chen ngang, Dung Nguyệt hít mũi dời mắt khỏi tivi, thấy dáng vẻ nhăn mặt cau mày của Dung Phỉ thì hỏi.
“Ừ” Dung Phỉ gật đầu: “Cậu ấy ở Dubai, kêu chúng ta qua đó.”
“Vậy thì đi.” Dung Nguyệt không được đi góp vui đã thấy bực bội, phim truyền hình lại hết ngay đoạn buồn, nghe thấy được ra ngoài tất nhiên không có ý kiến.
“Nhưng mà…”
“Yên tâm đi, chúng ta đi chung mà, em sẽ dắt tay chị, không để chị bị lạc đâu.” Dung Nguyệt vội nhảy xuống sô pha, kéo tay Dung Phỉ phóng tới cửa, vừa đổi giày vừa nói: “Nói một tiếng với ba mẹ là được, vẫn còn chị Lý Thấm nữa mà.”
Dung Phỉ chỉ kịp gọi điện thoại báo với mẹ Dung một tiếng liền bị Dung Nguyệt kéo ra cửa. Cả đường đi hai người đúng là không gặp phải chuyện quái lạ gì, chừng mười phút đã tới Dubai, từ xa đã thấy Lý Thấm chờ trước cửa.
“Cục cưng nhanh chân lên nào.” Vừa thấy hai người, Lý Thấm đã nắm khuỷu tay Dung Phỉ kéo vào Dubai.
Lý Thấm tuy cùng tuổi với Dung Phỉ nhưng từ cách ăn mặc đến tính cách đều khác xa nhau. Dung Phỉ thuộc kiểu nho nhã trầm tính, còn Lý Thấm thì ngược lại, thích quần thụng, áo bạc màu, phong cách bụi bặm, tóc còn cắt ngắn nhuộm vàng, hai bên tai thì gắn đầy đinh tán, tay kẹp điếu thuốc thả khói lượn lờ, không biết là nghiện nặng hay giả bộ, từ trên xuống dưới đều dáng vẻ của nữ lưu manh.
“Các cậu gồm những ai vậy?” Dung Phỉ bị Lý Thấm lôi đi, thấp thỏm hỏi.
Không phải Dung Phỉ nhát gan không dám gặp người lạ, mà lần nào bạn của Lý Thấm cũng toàn mấy người khiến người ta nhìn mà thấy sợ, Dung Phỉ sống nề nếp đã quen, không thích giao thiệp với những người đó, chỉ có Lý Thấm là ngoại lệ, ai biểu hai người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn chứ.
“Ai cũng không quan trọng, đều là bạn của mình, cậu không cần phải biết, chỉ cần biết mình là được rồi.” Trong lúc nói chuyện, Lý Thấm đã dẫn hai người tới phòng riêng, cũng không giới thiệu cô với mấy người bạn tóc xanh tóc đỏ kia mà nhét hai người vào một góc sô pha, tự chọn nhạc: “Phỉ Phỉ, tụi mình cùng hát một bài đi?”
Dung Phỉ vừa định từ chối đã bị đã bị cô ấy chặn ngang.
“Hay là bài này, Chiết tử hí của Hoàng Duyệt được không? Haha, mỗi lần tới quán karaoke, nếu không hát với cậu một bài mình sẽ thấy rất khó chịu.” Mặc kệ Dung Phỉ có muốn hay không, Lý Thấm tự huyên thuyên một hồi rồi tự đi bấm nhạc, sau đó ngồi xuống cạnh Dung Phỉ, đưa micro cho cô, nhạc còn chưa vang lên đã ôm vai cô hát say mê.
Tính Dung Nguyệt cởi mở, dù Lý Thấm chỉ lo cho bạn chẳng quan tâm đến em gái của bạn cô cũng chẳng quan tâm, tự mở menu tìm bài hát mình thích.
Nhạc vừa vang lên, Lý Thấm bóp vai Dung Phỉ một cái. Giống với mọi khi, Dung Phỉ mở miệng hát đoạn đầu tiên.
“Người đội mũ phượng mặc hà y, ta giấu khuôn mặt của mình đi, rèm che đỏ thẫm vén lên mở ra một “chiết tử hí”. Ngươi diễn một vai không phải chính mình, lại khiến ta rơi vào ưu tư, dây đàn hồ cô đơn, trách không được chính là sinh ly tử biệt…”
Dung Phỉ hát một hồi, không hiểu sao lại thất thần.
May mà Lý Thấm hiểu ý cho qua.
“”Chiết tử hí” chẳng qua là vài đoạn nhỏ trong toàn bộ vở kịch, thông thường sẽ không diễn mở đầu và kết cục, đây chính là mị lực của một thứ “không trọn vẹn”, vì chữ “tài” mà ôm bao nỗi hận không như ý. Nếu như người người đều là một trích đoạn kịch, lưu lại phần rực rỡ nhất trong sinh mệnh kẻ khác. Nếu nhân gian mất đi vẻ diễm lệ của son phấn, kịch này còn có thể khiến người động lòng chăng? Nếu như người người đều là một trích đoạn kịch, thỏa sức giải phóng vui buồn, sung sướng của mình trong vở kịch đó. Nếu nhân gian mất đi lớp mặt nạ nhiều màu, sẽ có người lưu luyến, tiếc hận hay chăng? Người tháo mũ phượng cởi hà y, ta lau lớp hóa trang, rèm vải đỏ thẫm thả xuống khép lại “Chiết tử hí” này…”
Hát hết một bài, Dung Phỉ vẫn còn thẩn thờ.
Lý Thấm nhìn cô một cái quái dị, lại bấm vai cô thêm một cái: “Sao hồn vía lại lên mây thế?”
“Lâu rồi không hát, thấy không quen.” Dung Phỉ bị bấm tỉnh, lắc đầu tỏ ý xin lỗi.
Cô cũng không hiểu sao mình lại thất thần, nhưng vừa nãy, trong một khoảnh khắc, không hiểu sao trong đầu lại lóe lên chút hình ảnh thời xa xưa.
Là hình ảnh của sân khấu có rèm che, trên đài có một người mặt mũi diễm lệ, ăn mặc và trang điểm theo lối của đào kép, dáng điệu thướt tha uyển chuyển, rõ ràng là cảnh tượng không tiếng động, nhưng không hiểu sao Dung Phỉ lại thấy rung động đến tận tâm can, ánh mắt sâu hút đầy bi thương kia như có sức mạnh vô hình xuyên thấu lòng người, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đó, cô lại bất chợt muốn rơi lệ, khuôn mặt đó, đôi mắt đó, như từng quen biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.