Chào Chàng Quỷ Đẹp Trai Bên Cạnh
Chương 102
Yao Er (枖 儿)
26/10/2022
Edit: SCR0811
Cả vịnh Dư Gia – thôn Ngõa Phòng tổng cộng chỉ có mấy nhà, dân cư thưa thớt, đa phần đều nằm cách xa nhau. Bình thường, không khí trong thôn vô cùng tĩnh lặng, ban ngày còn nghe được tiếng côn trùng kêu chứ đến tối thì cả vùng đều lặng ngắt như tờ.
Nhưng tối nay, vịnh Dư Gia bỗng trở nên khác thường đến lạ, đèn đuốc sáng trưng, tiếng nhốn nháo vang lên không ngớt, có vẻ là đang có không ít người tụ tập.
Dư Thiến nhìn cảnh tượng khác thường trước mắt, lòng chìm sâu xuống đáy cốc. Khác thường, tất có chuyện lớn xảy ra! Hơn nữa, nơi ồn ào náo nhiệt đó không phải đâu khác mà chính là nhà bác cả cô.
“Âm khí quá nặng, quả nhiên là có tà ma!”
Tăng đạo sĩ chưa nói hết câu, Dư Thiến đã phóng đi như bay. Chân đạp vũng bùn mất thăng bằng, suýt chút lăn quay, nhưng cô nhanh chóng lấy lại thăng bằng, không chút ngơi nghỉ, tiếp tục chạy hết tốc lực.
Bọn Dung Phỉ cũng ý thức được tình hình nghiêm trọng, vội đuổi theo Dư Thiến.
Đến nơi, thấy được cảnh tượng đang diễn ra trước sân nhà bác cả của Dư Thiến, họ dừng bước, sợ hãi hít sâu một hơi. Chỉ có Thẩm Khiêm là hơi nhíu mày, thản nhiên như không.
“CMN!!” Nhìn mấy xác khô đang chen chúc nhau trong sân, Dung Phỉ đứng im như trời trồng, hồi lâu mới thét lên một tiếng biểu lộ sự sợ hãi của mình.
Cảnh tượng đèn đuốc sáng trưng họ thấy ban nãy không phải ánh đèn bình thường, toàn bộ đều là lửa ma trơi đang lơ lửng xung quanh.
“Không được nói tục!” Thẩm Khiêm nắm tay Dung Phỉ, bóp chặt, không đau nhưng có tác dụng cảnh cáo.
“Trời thần đất hỡi ơi, đâu ra nhiều xác chết thế này? Đừng nói là toàn bộ thi thể khắp trăm dặm quanh đây đều tập trung lại hết nha?” Dung Phỉ không rảnh để tâm đến Thẩm Khiêm, toàn bộ sự chú ý của cô đều dồn hết vào cảnh tượng kinh hoàng trước mắt: “Còn, còn hoàng tráng hơn thứ cảnh sát Dư gặp phải lúc nãy nữa. Nhiều cỡ này, người bên trong còn sống nổi không?”
Họ mới đứng một lát mà quần áo đã bắt đầu ẩm ướt, tóc nhỏ nước tong tỏng, đủ thấy âm khí ở đây nặng đến mức nào.
“Bác trai, bác gái…” Dư Thiến hoàn hồn, không màng tất thảy lao thẳng vào trong.
Dung Phỉ vội túm cô lại: “Cảnh sát Dư, cô không được đi!”
Dư Thiến đỏ cả mắt, bị Dung Phỉ kéo lại liền giằng mạnh tay mình ra, chạy thẳng vào trong. Vừa vào tới sân, đám xác ‘sống’ bên trong ngay lập tức cảm nhận được sự tồn tại của cô, trúc trắc bu lại.
Dư Thiến mau chóng bị đám xác ‘sống’ ép lùi về sau. Cục diện lâm vào thế bị động, mắt Dư Thiến hằn lên hai ngọc lửa nhỏ, sôi sục ý chí chiến đấu.
Cô là cảnh sát, bản năng của cảnh sát là không sợ hiểm nguy.
Dư Thiến rút súng lục giắt bên hông ra, nhắm vào mấy xác sống đang tới gần, bắn liên tục mấy phát; nhân lúc bọn nó đang ‘đứng hình’, cô giơ chân, đá bay từng ‘đứa’ một.
Nhưng, một mình Dư Thiến đơn thương độc mã sao có thể chống lại tầng tầng lớp lớp xác sống, huống chi, thứ đó còn đánh không chết. Thân thủ cô dù tốt cỡ nào cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, bởi vì, ngoài việc đánh không chết, đám này còn có năng lực khống chế tâm trí con người.
Hiển nhiên Thẩm Khiêm và Tăng đạo sĩ sẽ không bàng quan; phút chốc, Dung Phỉ liền bị Thẩm Khiêm kéo vào vòng vây xác sống.
Tăng đạo sĩ moi móc túi quần túi áo, cuối cùng cũng gom được mấy lá bùa đuổi quỷ. Nhiều xác sống như thế, mấy món đồ trên tay ông chỉ như muối bỏ biển, nhưng may đã có Thẩm Khiêm trấn giữ nên ông không chút do dự lao vào trận chiến, vung tay vung chân đấu với đám xác sống. Tay không của Tăng đạo sĩ chắc chắc đánh không lại, tất cả đều phải nhờ vào mấy lá bùa, bùa không đủ dùng thì liều mạng cắn đầu lưỡi, lấy máu chống đỡ.
Đám xác sống này hoàn toàn khác xa cái đám Dư Thiến gặp phải lúc trước. Hình như tất cả bọn nó đều bị khống chế, vậy nên dù có Thẩm Khiêm tham gia, tụi nó cũng không sợ hãi bỏ trốn mà vẫn hùng dũng lao tới, con trước ngã xuống con sau chồn lên lên. Mà hiển nhiên, Dung Phỉ và Dư Thiến đã bị dính thi khí chính là miếng mồi thơm của tụi nó.
Quanh người Thẩm Khiêm toàn là sương máu, sức chiến đấu cực cao, không hề bị Dung Phỉ kéo chân sau, đám xác sống đó chỉ cần tới gần sương máu là tự khắc tan ra thành bụi, lác đác mấy con sát khí nặng, qua được màn sương liền bị Thẩm Khiêm một tay bóp nát.
“Oa! Thẩm Khiêm, anh giỏi quá đi!” Mới đầu, Dung Phỉ còn sợ hãi rúc sát vào người Thẩm Khiêm, sau khi được chiêm ngưỡng sức chiến đấu mạnh mẽ của anh, sợ hãi chuyển thành hưng phấn, mắt phát sáng lấp lánh, nhiệt tình cổ vũ cho anh.
Thẩm Khiêm buồn cười: “Không sợ sao?”
“Không sợ, không sợ!” Dung Phỉ nhìn mấy xác sống lần lượt tan biến, vui vẻ lắc đầu: “Có anh ở đây, việc gì em phải sợ?”
“Ha ha…” Thẩm Khiêm cười khẽ đầy dịu dàng, động tác tay càng thêm nhanh-mạnh-chuẩn xác, bóp nát đầu một con xác sống. Nét hung tàn và điềm đạm đan xen vô cùng hài hòa.
“Khiêm Khiêm, phía Dư Thiến có vẻ căng thẳng, có cần qua đó giúp họ không?” Ngước mắt thấy phía Dư Thiến đang lâm vào cục diện bế tắc, Dung Phỉ nhíu mày hỏi.
“Ừ” Thẩm Khiêm gật đầu, ôm Dung Phỉ bay lên, thoắt cái đã gia nhập vào vòng vây bên kia, sóng vai chiến đấu cùng Dư Thiến.
Sương đỏ dâng lên bao quanh Dư Thiến và Tăng đạo sĩ, giúp hai người có thời gian để thở.
Nhìn màn sương đột nhiên xuất hiện, Dư Thiến không quá kinh ngạc, cũng chỉ có lúc này cô mới có cảm giác chân thực khi chứng kiến cảnh tượng kỳ quái.
“Thẩm Khiêm, không biết bác cả của cảnh sát Dư sao rồi, tạm bỏ qua mấy thứ này, tìm cách phá vòng vây vào đó xem tình hình trước đã.” Do đầu lưỡi mất quá nhiều máu nên sắc mặt của Tăng đạo sĩ đã tái nhợt.
“Được.” Thẩm Khiêm gật đầu, không màng đám xác sống con trước vừa ngã, con sau đã tới đó nữa, tập trung đưa ba người vào trong.
Mấy xác sống tình cờ lọt qua được tường sương, nếu không phải bị Tăng đạo sĩ và Dư Thiến một cước đá bay thì cũng bị Thẩm Khiêm phất tay giết chết, vậy nên, dù xác sống bao vây tầng tầng lớp lớp, họ vẫn dễ dàng vào được bên trong.
“Cảnh sát Dư, không phải cô đã gọi điện báo án rồi sao? Sao đến giờ cảnh sát vẫn chưa tới?” Nhớ đến cuộc gọi báo án của Dư Thiến lúc trước, Dung Phỉ gấp gáp nhíu mày, cứ có cảm giác là có chuyện gì đó. Họ chạy bằng chân, cảnh sát đi bằng xe, có chậm cỡ nào cũng đâu thể rùa bò như vậy được?
Dư Thiến nhăn mặt lắc đầu, ý nói cô cũng không biết.
Tăng đạo sĩ và Thẩm Khiêm liếc mắt, đều thấy được vẻ nghiêm trọng trong mắt đối phương. Chuyện có vẻ, càng ngày càng phức tạp…
Đột phá được vòng vây, ngay tức khắc, Thẩm Khiêm đẩy đám Tăng đạo sĩ và Dư Thiến ra khỏi màn sương, đồng thời, màn sương đỏ quanh người hoá thành tấm chắn kiên cố, ngăn cách đám xác sống bên ngoài.
“Thẩm Khiêm, hình như em thấy số lượng xác sống không giảm mà còn tăng?!” Tiếng răng rắc pha lẫn với tiếng gầm rú không ngừng tràn vào màng tai, thấy đàn xác sống vẫn chằn chịt như nêm cối, cuối cùng Dung Phỉ cũng ý thức được điều này.
“Sao không gọi là Khiêm Khiêm nữa?” Thẩm Khiêm buồn cười nháy mắt với cô.
“Hả…” Dung Phỉ nghẹn họng: “Lâu lâu não bị chập, anh cứ kệ đi, haha…”
Thẩm Khiêm nhướng mày: “Kỳ thật, em gọi ông xã càng dễ nghe.”
“…” Dung Phỉ câm nín, có cần phải lựa lúc nguy cấp để đùa giỡn vầy không hả? Quỷ hảo sắc đúng là quỷ háo sắc, bất chấp không gian và thời gian!
Hai người đang chòng ghẹo nhau thì bỗng nghe tiếng thét thấu cả tâm can của Dư Thiến từ trong phòng vọng tới!
Dung Phỉ giật bắn người, tức khắc đẩy Thẩm Khiêm, lao ra khỏi màng sương đỏ, nhanh đến mức Thẩm Khiêm không kịp phản ứng. Thấy Dung Phỉ đã vọt vào nhà, Thẩm Khiêm nhíu mày, tuy tạm thời đã kiểm soát được tình hình, nhưng cả sân đều là xác sống, tường vây thì không cao, chung quanh liên tục có xác sống thi nhau ùa tới. Để đảm bảo an toàn cho mọi người, anh chỉ có thể lùi dần về sau, tiến dần tới cửa.
Giữa màn đêm yên tĩnh, tiếng cười khúc khích lẫn với tiếng vang khi xác sống lao vào màn sương bị bắn ngược trở ra càng trở nên chói tai, cộng thêm tiếng khóc gào của Dư Thiến, đến cả lão quỷ trăm năm quen thấy cảnh sinh tử như Thẩm Khiêm cũng thấy bi thương.
Di chuyển tới cửa, Thẩm Khiêm không quá hơn thua với đám xác sống nữa mà mở rộng màn sương, bấm tay niệm chú, thiết lập kết giới rồi đi nhanh vào phòng.
Đứng ngoài nghe tiếng Dư Thiến kêu khóc, Thẩm Khiêm còn tưởng người trong phòng đã bị hạ độc thủ, nhưng cảnh tượng bên trong giúp anh thở nhẹ một hơi. Hai bác của Dư Thiến tuy bị thương nặng nhưng chưa nguy hiểm đến tính mạng; cũng nhờ bác cả cô ấy biết chút huyền môn thuật pháp, không nhiều nhưng tốt xấu cũng bảo vệ được mình.
Dư Thiến khóc lớn như thế chắc do bị sốc khi nhìn thấy thảm trạng của hai người. Sau khi xác định hai người vẫn ổn, tiếng khóc đã thành tiếng nức nở.
“Thiến Thiến, con đừng khóc nữa, bác trai bác gái không sao mà, con dù sao cũng là đại đội trưởng, đồng nghiệp nhìn thấy sẽ cười cho đấy.” Bác cả để mặc Dư Thiến dùng thảo mộc trong nhà sơ cứu vết thương cho mình, lúc này ông đã dần tỉnh táo, đang cố tìm cách an ủi cháu gái, giọng nói cứng ngắc vẫn còn hơi run: “Chuyện hôm nay quả thật là… tuy bác cả dành cả nửa đời nghiên cứu những chuyện phong thuỷ huyền môn, kỳ thật, bác vẫn luôn ôm thái độ nửa tin nửa ngờ với mấy chuyện quỷ hồn. Không ngờ, sống gần nửa đời người, hôm nay lại gặp phải chuyện kinh khủng như thế, cứ ngỡ xác sống chỉ là nhân vật hư cấu tồn tại trên phim ảnh, không ngờ…”
“Cảnh sát Dư, vết thương của hai bác cô không nhẹ, phải mau chóng đưa họ tới bệnh viện mới được.” Dung Phỉ thấy miệng vết thương của hai người đã bắt đầu hoại tử, nhíu mày nhắc nhở. Hồi tưởng tới đám xác sống ngoài kia với mấy cảnh trên phim, kỳ thật cũng có chỗ giống, nhưng chênh lệch hơi nhiều.
Dư Thiến gật đầu: “Để tôi gọi điện thoại kêu xe cứu thương.” Cô không đủ thời gian để ngẫm kỹ xem sao cảnh sát chưa đến, nhưng cảm giác bất an là có.
Dung Phỉ cũng nghĩ tới chuyện cảnh sát, quay sang hỏi Tăng đạo sĩ: “Bác Tăng, sao cảnh sát vẫn chưa tới, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Không biết.” Tăng đạo sĩ nhíu mày lắc đầu: “Nhưng chuyện này chắc chắn không bình thường.” Dứt lời, ông không khỏi quay đầu hỏi ý Thẩm Khiêm.
Thẩm Khiêm lại nói một câu hoàn toàn không liên quan: “Tiểu Phỉ, em ra ngoài lâu thế rồi, có phải nên gọi điện báo người nhà một tiếng không?”
Được nhắc nhở, Dung Phỉ mới giật mình nhớ ra, lần trước cũng tại mình ba mẹ mới lâm vào hiểm cảnh như thế, vội lấy điện thoại gọi về nhà.
Giây lát, điện thoại được kết nối, quả nhiên, bên kia truyền tới tiếng la hét đầy giận dữ của mẹ Dung: “Dung Phỉ, con đi đâu mà giờ chưa về?!”
“Mẹ…” Dung Phỉ đẩy nhẹ di động ra xa tai, thành khẩn nhận lỗi: “Con với bác Tăng đang ở nhà của cảnh sát Dư. Giờ đang có việc gấp, chắc tối nay con về hơi trễ, mẹ đừng lo.”
“Nhà cảnh sát Dư?” Mẹ Dung hơi ngập ngừng: “Cô ấy tìm con làm gì?”
“Cũng không có gì, muốn làm rõ vài chuyện thôi.” Dung Phỉ ậm ờ cho qua: “Mẹ, con xin lỗi, con quên gọi báo về nhà, để mọi người phải lo lắng. Xong việc con sẽ tranh thủ về ngay, có bác Tăng đi chung với con nên mọi người cứ yên tâm. Giờ tụi con đang nói chuyện, cúp máy trước nha?”
“…Ừ” Mẹ Dung biết cô vẫn an toàn, thở nhẹ một hơi: “Nếu trễ quá thì không về cũng được, cứ ở tạm nhà cảnh sát Dư một đêm đi, tuy hơi thất lễ nhưng an toàn vẫn hơn.” Dặn dò xong, không đợi Dung Phỉ trả lời, mẹ Dung đã ngắt điện thoại trước.
Dung Phỉ gọi điện báo bình an cho người nhà xong thì Dư Thiến cũng vừa ngắt điện thoại, nhưng sắc mặt lại không tốt.
“Sao thế?” Thấy sắc mặt khó coi của Dư Thiến, Dung Phỉ thắc mắc.
“Đường dây cấp cứu của biện viện cứ báo bận, không nối máy được.” Lúc nói chuyện, mày Dư Thiến cau lại thật chặt.
“Vết thương bị dính thi khí phải bùng bùa trừ tà khử đi trước, sau đó mới chữa trị như thông thường được.” Tăng đạo sĩ quay đầu hỏi bác cả Dư: “Cậu cũng làm về huyền thuật, trong nhà hẳn phải có chu sa, giấy vàng đúng không?”
Bác cả Dư sửng sốt, gật đầu: “Có thì có… nhưng… bùa trừ tà có tác dụng thiệt hả? Trước kia tôi thử rất nhiều lần nhưng cũng chỉ có tác dụng trấn áp, vốn…”
“Là do đạo hạnh cậu không đủ.” Tăng đạo sĩ cắt ngang lời bác Dư: “Thứ đó để ở đâu? Mau lấy ra đây, không riêng hai vợ chồng các cậu phải trừ tà, cảnh sát Dư cũng cần.”
“Trong phòng làm việc của con tôi.” Bác Dư nói. Ông không quá đào sâu ý nghĩa trong câu nói của Tăng đạo sĩ, chỉ nghĩ vết hoen tử thi trên mặt Dư Thiến là do vừa nãy bị dính, nào ngờ tới trước đó cô cũng từng bị tập kích một trận.
“Đế con lấy.” Dư Thiến lập tức chạy vào phòng làm việc của anh họ, chẳng mấy chốc đã lấy được đồ.
Có đủ nguyên vật liệu, Tăng đạo sĩ bày hết ra cái bàn duy nhất trong phòng, gấp gáp vẽ bùa. Cùng lúc đó, ông kêu Dư Thiến đi lấy nước sạch, đốt bùa vàng đã vẽ xong thành tro, thả vào ly nước, trích máu ở ngón giữa của mình nhỏ vào ly, cuối cùng mới bưng ly nước bùa rửa sạch miệng vết thương của hai vợ chồng họ Dư. Còn Dư Thiến, ông hắt thẳng nửa ly nước bùa lên mặt cô, nửa còn lại bảo cô uống hết.
Xong xuôi, sắc mặt Tăng đạo sĩ đã nhợt nhạt không ít: “Cảnh sát Dư thì ổn rồi, nhưng hai người, tuy thi khí trên người đã được tẩy sạch nhưng vết thương rất nặng, vẫn phải mau chóng tới bệnh viện mới được.”
“Nhưng tôi gọi mãi vẫn không kết nối được với đường dây cấp cứu.” Dư Thiến không ngừng nhấn gọi cấp cứu, cuối cùng, bất đắc dĩ phải buông tay, nhìn sang bác gái từ lúc họ vào tới giờ mặt vẫn luôn dại ra, lo lắng nói: “Với lại, bác gái tôi bị sốc quá, cứ dại ra như thế, sợ đã bị gì rồi.”
“Không sao.” Bác cả Dư nhìn vợ, thở dài: “Bà ấy bị sợ quá… từ từ sẽ ổn thôi.”
“Quả thật cô ấy bị sợ hãi quá mức.” Tăng đạo sĩ đánh giá vợ bác Dư, lắc đầu nói: “Cũng đã tiêu hao nhiều tinh khí vậy rồi, thêm một lá bùa định thần cũng chả bõ bèn gì, để tôi vẽ cho cô ấy uống, từ từ sẽ khoẻ lại thôi.” Tăng đạo sĩ hít sâu một hơi, tiếp tục tới bàn vẽ bùa định thần.
Uống nước bùa định thần xong, ánh mắt trợn trừng của bác gái Dư dần nhắm lại, ngã xuống đất hôn mê. Trừ Thẩm Khiêm và Tăng đạo sĩ, mấy người còn lại đều hoảng hồn.
“Ngủ một giấc là khoẻ thôi.” Tăng đạo sĩ cất giọng thều thào, đứng không nổi nữa, vội kéo ghế ngồi xuống: “Không gọi cấp cứu được cũng đâu thể cứ để vầy, vết thương nặng như thế, để càng lâu càng nguy hiểm.”
Dư Thiến nhìn quanh một vòng, người bị thương, người hết sức, cũng không biết phải làm sao. Gọi xe cứu thương không được thì chỉ có thể tự đưa người đến bệnh viện; nhưng cả hai người đều bị thương nặng, bác gái còn hôn mê, Tăng đạo sĩ lớn tuổi, giờ đứng còn không nổi, Dung Phỉ tay trói gà không chặt, lại còn không có phương tiện di chuyển, muốn đưa người đến bệnh viện nói dễ hơn làm.
Dung Phỉ đành nhìn sang Thẩm Khiêm với ý cầu cứu.
Bắt được ánh mắt của Dung Phỉ, Thẩm Khiêm do dự một chút, hiện ra chân thân, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của hai người nhà họ Dư, đi thẳng tới bên giường.
“Phòng này đã được tôi giăng kết giới, đám xác sống không vào được, gà gáy sẽ tan, muốn đến bệnh viện thì chờ sáng mai đi.” Thẩm Khiêm nói chuyện, tay ngưng tụ màn sương trắng, đắp lên miệng vết thương của hai người: “Có sương mù che chở, vết thương tạm thời sẽ không chuyển nặng hay nhiễm trùng.”
Nhà họ Dư trợn to mắt nhìn Thẩm Khiêm, đến tận khi anh làm xong vẫn chưa bình tĩnh lại được.
“Anh anh anh…” Rất lâu sau, Dư Thiến mới lắp bắp chỉ vào Thẩm Khiêm, nhưng kêu ‘anh’ xong cũng không biết phải nói gì.
Thẩm Khiêm vuốt cằm cười: “Chào cảnh sát Dư, tôi là Thẩm Khiêm, chồng của Tiểu Phỉ.” Dứt lời, liền lui xuống đứng cạnh Dung Phỉ.
Cả vịnh Dư Gia – thôn Ngõa Phòng tổng cộng chỉ có mấy nhà, dân cư thưa thớt, đa phần đều nằm cách xa nhau. Bình thường, không khí trong thôn vô cùng tĩnh lặng, ban ngày còn nghe được tiếng côn trùng kêu chứ đến tối thì cả vùng đều lặng ngắt như tờ.
Nhưng tối nay, vịnh Dư Gia bỗng trở nên khác thường đến lạ, đèn đuốc sáng trưng, tiếng nhốn nháo vang lên không ngớt, có vẻ là đang có không ít người tụ tập.
Dư Thiến nhìn cảnh tượng khác thường trước mắt, lòng chìm sâu xuống đáy cốc. Khác thường, tất có chuyện lớn xảy ra! Hơn nữa, nơi ồn ào náo nhiệt đó không phải đâu khác mà chính là nhà bác cả cô.
“Âm khí quá nặng, quả nhiên là có tà ma!”
Tăng đạo sĩ chưa nói hết câu, Dư Thiến đã phóng đi như bay. Chân đạp vũng bùn mất thăng bằng, suýt chút lăn quay, nhưng cô nhanh chóng lấy lại thăng bằng, không chút ngơi nghỉ, tiếp tục chạy hết tốc lực.
Bọn Dung Phỉ cũng ý thức được tình hình nghiêm trọng, vội đuổi theo Dư Thiến.
Đến nơi, thấy được cảnh tượng đang diễn ra trước sân nhà bác cả của Dư Thiến, họ dừng bước, sợ hãi hít sâu một hơi. Chỉ có Thẩm Khiêm là hơi nhíu mày, thản nhiên như không.
“CMN!!” Nhìn mấy xác khô đang chen chúc nhau trong sân, Dung Phỉ đứng im như trời trồng, hồi lâu mới thét lên một tiếng biểu lộ sự sợ hãi của mình.
Cảnh tượng đèn đuốc sáng trưng họ thấy ban nãy không phải ánh đèn bình thường, toàn bộ đều là lửa ma trơi đang lơ lửng xung quanh.
“Không được nói tục!” Thẩm Khiêm nắm tay Dung Phỉ, bóp chặt, không đau nhưng có tác dụng cảnh cáo.
“Trời thần đất hỡi ơi, đâu ra nhiều xác chết thế này? Đừng nói là toàn bộ thi thể khắp trăm dặm quanh đây đều tập trung lại hết nha?” Dung Phỉ không rảnh để tâm đến Thẩm Khiêm, toàn bộ sự chú ý của cô đều dồn hết vào cảnh tượng kinh hoàng trước mắt: “Còn, còn hoàng tráng hơn thứ cảnh sát Dư gặp phải lúc nãy nữa. Nhiều cỡ này, người bên trong còn sống nổi không?”
Họ mới đứng một lát mà quần áo đã bắt đầu ẩm ướt, tóc nhỏ nước tong tỏng, đủ thấy âm khí ở đây nặng đến mức nào.
“Bác trai, bác gái…” Dư Thiến hoàn hồn, không màng tất thảy lao thẳng vào trong.
Dung Phỉ vội túm cô lại: “Cảnh sát Dư, cô không được đi!”
Dư Thiến đỏ cả mắt, bị Dung Phỉ kéo lại liền giằng mạnh tay mình ra, chạy thẳng vào trong. Vừa vào tới sân, đám xác ‘sống’ bên trong ngay lập tức cảm nhận được sự tồn tại của cô, trúc trắc bu lại.
Dư Thiến mau chóng bị đám xác ‘sống’ ép lùi về sau. Cục diện lâm vào thế bị động, mắt Dư Thiến hằn lên hai ngọc lửa nhỏ, sôi sục ý chí chiến đấu.
Cô là cảnh sát, bản năng của cảnh sát là không sợ hiểm nguy.
Dư Thiến rút súng lục giắt bên hông ra, nhắm vào mấy xác sống đang tới gần, bắn liên tục mấy phát; nhân lúc bọn nó đang ‘đứng hình’, cô giơ chân, đá bay từng ‘đứa’ một.
Nhưng, một mình Dư Thiến đơn thương độc mã sao có thể chống lại tầng tầng lớp lớp xác sống, huống chi, thứ đó còn đánh không chết. Thân thủ cô dù tốt cỡ nào cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, bởi vì, ngoài việc đánh không chết, đám này còn có năng lực khống chế tâm trí con người.
Hiển nhiên Thẩm Khiêm và Tăng đạo sĩ sẽ không bàng quan; phút chốc, Dung Phỉ liền bị Thẩm Khiêm kéo vào vòng vây xác sống.
Tăng đạo sĩ moi móc túi quần túi áo, cuối cùng cũng gom được mấy lá bùa đuổi quỷ. Nhiều xác sống như thế, mấy món đồ trên tay ông chỉ như muối bỏ biển, nhưng may đã có Thẩm Khiêm trấn giữ nên ông không chút do dự lao vào trận chiến, vung tay vung chân đấu với đám xác sống. Tay không của Tăng đạo sĩ chắc chắc đánh không lại, tất cả đều phải nhờ vào mấy lá bùa, bùa không đủ dùng thì liều mạng cắn đầu lưỡi, lấy máu chống đỡ.
Đám xác sống này hoàn toàn khác xa cái đám Dư Thiến gặp phải lúc trước. Hình như tất cả bọn nó đều bị khống chế, vậy nên dù có Thẩm Khiêm tham gia, tụi nó cũng không sợ hãi bỏ trốn mà vẫn hùng dũng lao tới, con trước ngã xuống con sau chồn lên lên. Mà hiển nhiên, Dung Phỉ và Dư Thiến đã bị dính thi khí chính là miếng mồi thơm của tụi nó.
Quanh người Thẩm Khiêm toàn là sương máu, sức chiến đấu cực cao, không hề bị Dung Phỉ kéo chân sau, đám xác sống đó chỉ cần tới gần sương máu là tự khắc tan ra thành bụi, lác đác mấy con sát khí nặng, qua được màn sương liền bị Thẩm Khiêm một tay bóp nát.
“Oa! Thẩm Khiêm, anh giỏi quá đi!” Mới đầu, Dung Phỉ còn sợ hãi rúc sát vào người Thẩm Khiêm, sau khi được chiêm ngưỡng sức chiến đấu mạnh mẽ của anh, sợ hãi chuyển thành hưng phấn, mắt phát sáng lấp lánh, nhiệt tình cổ vũ cho anh.
Thẩm Khiêm buồn cười: “Không sợ sao?”
“Không sợ, không sợ!” Dung Phỉ nhìn mấy xác sống lần lượt tan biến, vui vẻ lắc đầu: “Có anh ở đây, việc gì em phải sợ?”
“Ha ha…” Thẩm Khiêm cười khẽ đầy dịu dàng, động tác tay càng thêm nhanh-mạnh-chuẩn xác, bóp nát đầu một con xác sống. Nét hung tàn và điềm đạm đan xen vô cùng hài hòa.
“Khiêm Khiêm, phía Dư Thiến có vẻ căng thẳng, có cần qua đó giúp họ không?” Ngước mắt thấy phía Dư Thiến đang lâm vào cục diện bế tắc, Dung Phỉ nhíu mày hỏi.
“Ừ” Thẩm Khiêm gật đầu, ôm Dung Phỉ bay lên, thoắt cái đã gia nhập vào vòng vây bên kia, sóng vai chiến đấu cùng Dư Thiến.
Sương đỏ dâng lên bao quanh Dư Thiến và Tăng đạo sĩ, giúp hai người có thời gian để thở.
Nhìn màn sương đột nhiên xuất hiện, Dư Thiến không quá kinh ngạc, cũng chỉ có lúc này cô mới có cảm giác chân thực khi chứng kiến cảnh tượng kỳ quái.
“Thẩm Khiêm, không biết bác cả của cảnh sát Dư sao rồi, tạm bỏ qua mấy thứ này, tìm cách phá vòng vây vào đó xem tình hình trước đã.” Do đầu lưỡi mất quá nhiều máu nên sắc mặt của Tăng đạo sĩ đã tái nhợt.
“Được.” Thẩm Khiêm gật đầu, không màng đám xác sống con trước vừa ngã, con sau đã tới đó nữa, tập trung đưa ba người vào trong.
Mấy xác sống tình cờ lọt qua được tường sương, nếu không phải bị Tăng đạo sĩ và Dư Thiến một cước đá bay thì cũng bị Thẩm Khiêm phất tay giết chết, vậy nên, dù xác sống bao vây tầng tầng lớp lớp, họ vẫn dễ dàng vào được bên trong.
“Cảnh sát Dư, không phải cô đã gọi điện báo án rồi sao? Sao đến giờ cảnh sát vẫn chưa tới?” Nhớ đến cuộc gọi báo án của Dư Thiến lúc trước, Dung Phỉ gấp gáp nhíu mày, cứ có cảm giác là có chuyện gì đó. Họ chạy bằng chân, cảnh sát đi bằng xe, có chậm cỡ nào cũng đâu thể rùa bò như vậy được?
Dư Thiến nhăn mặt lắc đầu, ý nói cô cũng không biết.
Tăng đạo sĩ và Thẩm Khiêm liếc mắt, đều thấy được vẻ nghiêm trọng trong mắt đối phương. Chuyện có vẻ, càng ngày càng phức tạp…
Đột phá được vòng vây, ngay tức khắc, Thẩm Khiêm đẩy đám Tăng đạo sĩ và Dư Thiến ra khỏi màn sương, đồng thời, màn sương đỏ quanh người hoá thành tấm chắn kiên cố, ngăn cách đám xác sống bên ngoài.
“Thẩm Khiêm, hình như em thấy số lượng xác sống không giảm mà còn tăng?!” Tiếng răng rắc pha lẫn với tiếng gầm rú không ngừng tràn vào màng tai, thấy đàn xác sống vẫn chằn chịt như nêm cối, cuối cùng Dung Phỉ cũng ý thức được điều này.
“Sao không gọi là Khiêm Khiêm nữa?” Thẩm Khiêm buồn cười nháy mắt với cô.
“Hả…” Dung Phỉ nghẹn họng: “Lâu lâu não bị chập, anh cứ kệ đi, haha…”
Thẩm Khiêm nhướng mày: “Kỳ thật, em gọi ông xã càng dễ nghe.”
“…” Dung Phỉ câm nín, có cần phải lựa lúc nguy cấp để đùa giỡn vầy không hả? Quỷ hảo sắc đúng là quỷ háo sắc, bất chấp không gian và thời gian!
Hai người đang chòng ghẹo nhau thì bỗng nghe tiếng thét thấu cả tâm can của Dư Thiến từ trong phòng vọng tới!
Dung Phỉ giật bắn người, tức khắc đẩy Thẩm Khiêm, lao ra khỏi màng sương đỏ, nhanh đến mức Thẩm Khiêm không kịp phản ứng. Thấy Dung Phỉ đã vọt vào nhà, Thẩm Khiêm nhíu mày, tuy tạm thời đã kiểm soát được tình hình, nhưng cả sân đều là xác sống, tường vây thì không cao, chung quanh liên tục có xác sống thi nhau ùa tới. Để đảm bảo an toàn cho mọi người, anh chỉ có thể lùi dần về sau, tiến dần tới cửa.
Giữa màn đêm yên tĩnh, tiếng cười khúc khích lẫn với tiếng vang khi xác sống lao vào màn sương bị bắn ngược trở ra càng trở nên chói tai, cộng thêm tiếng khóc gào của Dư Thiến, đến cả lão quỷ trăm năm quen thấy cảnh sinh tử như Thẩm Khiêm cũng thấy bi thương.
Di chuyển tới cửa, Thẩm Khiêm không quá hơn thua với đám xác sống nữa mà mở rộng màn sương, bấm tay niệm chú, thiết lập kết giới rồi đi nhanh vào phòng.
Đứng ngoài nghe tiếng Dư Thiến kêu khóc, Thẩm Khiêm còn tưởng người trong phòng đã bị hạ độc thủ, nhưng cảnh tượng bên trong giúp anh thở nhẹ một hơi. Hai bác của Dư Thiến tuy bị thương nặng nhưng chưa nguy hiểm đến tính mạng; cũng nhờ bác cả cô ấy biết chút huyền môn thuật pháp, không nhiều nhưng tốt xấu cũng bảo vệ được mình.
Dư Thiến khóc lớn như thế chắc do bị sốc khi nhìn thấy thảm trạng của hai người. Sau khi xác định hai người vẫn ổn, tiếng khóc đã thành tiếng nức nở.
“Thiến Thiến, con đừng khóc nữa, bác trai bác gái không sao mà, con dù sao cũng là đại đội trưởng, đồng nghiệp nhìn thấy sẽ cười cho đấy.” Bác cả để mặc Dư Thiến dùng thảo mộc trong nhà sơ cứu vết thương cho mình, lúc này ông đã dần tỉnh táo, đang cố tìm cách an ủi cháu gái, giọng nói cứng ngắc vẫn còn hơi run: “Chuyện hôm nay quả thật là… tuy bác cả dành cả nửa đời nghiên cứu những chuyện phong thuỷ huyền môn, kỳ thật, bác vẫn luôn ôm thái độ nửa tin nửa ngờ với mấy chuyện quỷ hồn. Không ngờ, sống gần nửa đời người, hôm nay lại gặp phải chuyện kinh khủng như thế, cứ ngỡ xác sống chỉ là nhân vật hư cấu tồn tại trên phim ảnh, không ngờ…”
“Cảnh sát Dư, vết thương của hai bác cô không nhẹ, phải mau chóng đưa họ tới bệnh viện mới được.” Dung Phỉ thấy miệng vết thương của hai người đã bắt đầu hoại tử, nhíu mày nhắc nhở. Hồi tưởng tới đám xác sống ngoài kia với mấy cảnh trên phim, kỳ thật cũng có chỗ giống, nhưng chênh lệch hơi nhiều.
Dư Thiến gật đầu: “Để tôi gọi điện thoại kêu xe cứu thương.” Cô không đủ thời gian để ngẫm kỹ xem sao cảnh sát chưa đến, nhưng cảm giác bất an là có.
Dung Phỉ cũng nghĩ tới chuyện cảnh sát, quay sang hỏi Tăng đạo sĩ: “Bác Tăng, sao cảnh sát vẫn chưa tới, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Không biết.” Tăng đạo sĩ nhíu mày lắc đầu: “Nhưng chuyện này chắc chắn không bình thường.” Dứt lời, ông không khỏi quay đầu hỏi ý Thẩm Khiêm.
Thẩm Khiêm lại nói một câu hoàn toàn không liên quan: “Tiểu Phỉ, em ra ngoài lâu thế rồi, có phải nên gọi điện báo người nhà một tiếng không?”
Được nhắc nhở, Dung Phỉ mới giật mình nhớ ra, lần trước cũng tại mình ba mẹ mới lâm vào hiểm cảnh như thế, vội lấy điện thoại gọi về nhà.
Giây lát, điện thoại được kết nối, quả nhiên, bên kia truyền tới tiếng la hét đầy giận dữ của mẹ Dung: “Dung Phỉ, con đi đâu mà giờ chưa về?!”
“Mẹ…” Dung Phỉ đẩy nhẹ di động ra xa tai, thành khẩn nhận lỗi: “Con với bác Tăng đang ở nhà của cảnh sát Dư. Giờ đang có việc gấp, chắc tối nay con về hơi trễ, mẹ đừng lo.”
“Nhà cảnh sát Dư?” Mẹ Dung hơi ngập ngừng: “Cô ấy tìm con làm gì?”
“Cũng không có gì, muốn làm rõ vài chuyện thôi.” Dung Phỉ ậm ờ cho qua: “Mẹ, con xin lỗi, con quên gọi báo về nhà, để mọi người phải lo lắng. Xong việc con sẽ tranh thủ về ngay, có bác Tăng đi chung với con nên mọi người cứ yên tâm. Giờ tụi con đang nói chuyện, cúp máy trước nha?”
“…Ừ” Mẹ Dung biết cô vẫn an toàn, thở nhẹ một hơi: “Nếu trễ quá thì không về cũng được, cứ ở tạm nhà cảnh sát Dư một đêm đi, tuy hơi thất lễ nhưng an toàn vẫn hơn.” Dặn dò xong, không đợi Dung Phỉ trả lời, mẹ Dung đã ngắt điện thoại trước.
Dung Phỉ gọi điện báo bình an cho người nhà xong thì Dư Thiến cũng vừa ngắt điện thoại, nhưng sắc mặt lại không tốt.
“Sao thế?” Thấy sắc mặt khó coi của Dư Thiến, Dung Phỉ thắc mắc.
“Đường dây cấp cứu của biện viện cứ báo bận, không nối máy được.” Lúc nói chuyện, mày Dư Thiến cau lại thật chặt.
“Vết thương bị dính thi khí phải bùng bùa trừ tà khử đi trước, sau đó mới chữa trị như thông thường được.” Tăng đạo sĩ quay đầu hỏi bác cả Dư: “Cậu cũng làm về huyền thuật, trong nhà hẳn phải có chu sa, giấy vàng đúng không?”
Bác cả Dư sửng sốt, gật đầu: “Có thì có… nhưng… bùa trừ tà có tác dụng thiệt hả? Trước kia tôi thử rất nhiều lần nhưng cũng chỉ có tác dụng trấn áp, vốn…”
“Là do đạo hạnh cậu không đủ.” Tăng đạo sĩ cắt ngang lời bác Dư: “Thứ đó để ở đâu? Mau lấy ra đây, không riêng hai vợ chồng các cậu phải trừ tà, cảnh sát Dư cũng cần.”
“Trong phòng làm việc của con tôi.” Bác Dư nói. Ông không quá đào sâu ý nghĩa trong câu nói của Tăng đạo sĩ, chỉ nghĩ vết hoen tử thi trên mặt Dư Thiến là do vừa nãy bị dính, nào ngờ tới trước đó cô cũng từng bị tập kích một trận.
“Đế con lấy.” Dư Thiến lập tức chạy vào phòng làm việc của anh họ, chẳng mấy chốc đã lấy được đồ.
Có đủ nguyên vật liệu, Tăng đạo sĩ bày hết ra cái bàn duy nhất trong phòng, gấp gáp vẽ bùa. Cùng lúc đó, ông kêu Dư Thiến đi lấy nước sạch, đốt bùa vàng đã vẽ xong thành tro, thả vào ly nước, trích máu ở ngón giữa của mình nhỏ vào ly, cuối cùng mới bưng ly nước bùa rửa sạch miệng vết thương của hai vợ chồng họ Dư. Còn Dư Thiến, ông hắt thẳng nửa ly nước bùa lên mặt cô, nửa còn lại bảo cô uống hết.
Xong xuôi, sắc mặt Tăng đạo sĩ đã nhợt nhạt không ít: “Cảnh sát Dư thì ổn rồi, nhưng hai người, tuy thi khí trên người đã được tẩy sạch nhưng vết thương rất nặng, vẫn phải mau chóng tới bệnh viện mới được.”
“Nhưng tôi gọi mãi vẫn không kết nối được với đường dây cấp cứu.” Dư Thiến không ngừng nhấn gọi cấp cứu, cuối cùng, bất đắc dĩ phải buông tay, nhìn sang bác gái từ lúc họ vào tới giờ mặt vẫn luôn dại ra, lo lắng nói: “Với lại, bác gái tôi bị sốc quá, cứ dại ra như thế, sợ đã bị gì rồi.”
“Không sao.” Bác cả Dư nhìn vợ, thở dài: “Bà ấy bị sợ quá… từ từ sẽ ổn thôi.”
“Quả thật cô ấy bị sợ hãi quá mức.” Tăng đạo sĩ đánh giá vợ bác Dư, lắc đầu nói: “Cũng đã tiêu hao nhiều tinh khí vậy rồi, thêm một lá bùa định thần cũng chả bõ bèn gì, để tôi vẽ cho cô ấy uống, từ từ sẽ khoẻ lại thôi.” Tăng đạo sĩ hít sâu một hơi, tiếp tục tới bàn vẽ bùa định thần.
Uống nước bùa định thần xong, ánh mắt trợn trừng của bác gái Dư dần nhắm lại, ngã xuống đất hôn mê. Trừ Thẩm Khiêm và Tăng đạo sĩ, mấy người còn lại đều hoảng hồn.
“Ngủ một giấc là khoẻ thôi.” Tăng đạo sĩ cất giọng thều thào, đứng không nổi nữa, vội kéo ghế ngồi xuống: “Không gọi cấp cứu được cũng đâu thể cứ để vầy, vết thương nặng như thế, để càng lâu càng nguy hiểm.”
Dư Thiến nhìn quanh một vòng, người bị thương, người hết sức, cũng không biết phải làm sao. Gọi xe cứu thương không được thì chỉ có thể tự đưa người đến bệnh viện; nhưng cả hai người đều bị thương nặng, bác gái còn hôn mê, Tăng đạo sĩ lớn tuổi, giờ đứng còn không nổi, Dung Phỉ tay trói gà không chặt, lại còn không có phương tiện di chuyển, muốn đưa người đến bệnh viện nói dễ hơn làm.
Dung Phỉ đành nhìn sang Thẩm Khiêm với ý cầu cứu.
Bắt được ánh mắt của Dung Phỉ, Thẩm Khiêm do dự một chút, hiện ra chân thân, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của hai người nhà họ Dư, đi thẳng tới bên giường.
“Phòng này đã được tôi giăng kết giới, đám xác sống không vào được, gà gáy sẽ tan, muốn đến bệnh viện thì chờ sáng mai đi.” Thẩm Khiêm nói chuyện, tay ngưng tụ màn sương trắng, đắp lên miệng vết thương của hai người: “Có sương mù che chở, vết thương tạm thời sẽ không chuyển nặng hay nhiễm trùng.”
Nhà họ Dư trợn to mắt nhìn Thẩm Khiêm, đến tận khi anh làm xong vẫn chưa bình tĩnh lại được.
“Anh anh anh…” Rất lâu sau, Dư Thiến mới lắp bắp chỉ vào Thẩm Khiêm, nhưng kêu ‘anh’ xong cũng không biết phải nói gì.
Thẩm Khiêm vuốt cằm cười: “Chào cảnh sát Dư, tôi là Thẩm Khiêm, chồng của Tiểu Phỉ.” Dứt lời, liền lui xuống đứng cạnh Dung Phỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.