Chào Chàng Quỷ Đẹp Trai Bên Cạnh
Chương 65: Đấu Pháp Gọi Hồn
Yao Er (枖 儿)
19/07/2021
Edit: SCR0811
Tay chân và eo của Vạn Cường đều Tăng đạo sĩ cột chặt xuống phản. Cậu ta không còn mê mang mà như đang phát điên, hai mắt đỏ ngầu, mặt hằn cả gân xanh, có vẻ lá bùa dán trên người khiến cậu ta cực kỳ đau đớn, cả người run rẩy, giãy giụa không ngừng; miệng thở dốc, đứt quãng.
Tăng đạo sĩ bình tĩnh nhìn phản ứng của cháu trai, mí mắt không chớp lấy một cái, thong thả chuẩn bị bước tiếp theo.
Chiếc bàn vuông duy nhất trong phòng được dùng thay cho hương án, trên bàn đặt bát hương và nhang đèn đang cháy sáng. Cạnh giường có một chậu than, bùa vàng một nửa dán trên người Vạn Cường, nửa còn lại đang phất phơ trên chậu than.
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Tăng đạo sĩ tay cầm kiếm gỗ, bắt đầu gọi hồn. Chân ông không ngừng chuyển động quanh ‘hương án’ dựa theo trận pháp quái dị nào đó, miệng lẩm nhẩm theo tiếng chuông leng keng không ngừng.
Tuy giọng của Tăng đạo sĩ không lớn nhưng hề không bị át bởi tiếng chuông, len tới mọi ngóc ngách trong phòng, đánh thẳng vào lòng người.
Tiếng niệm chú hòa lẫn với tiếng chuông, ngày càng dồn dập. Vạn Cường như thể động kinh, co giật không ngừng, thỉnh thoảng lại hét lớn vài tiếng đầy đau đớn.
Kiếm gỗ trong tay Tăng đạo sĩ cắm thẳng xuống, ghim lá bùa vàng trên bàn lên, xoay tròn trong không trung, tiếp đó ông bưng ly nước bùa đã chuẩn bị sẵn bên cạnh lên, ngậm vào một ngụm rồi phun lên lá bùa trên mũi kiếm. Bùa vàng nhanh chóng bén lửa, bốc cháy dữ dội. Bùa cháy được một nửa, ông cắm mũi kiếm vào bát nước bên cạnh, ngọn lửa nhanh chóng lan ra khắp mặt nước.
Chuông gọi hồn trong tay Tăng đạo sĩ rung lắc càng nhanh, ông buông kiếm gỗ, bốc một nắm tro ném vào ngọn lửa đang bùng cháy. Lửa tắt, nhưng cả hương án lại đột ngột rung lên bần bật.
Tiếng thét đau đớn của Vạn Cường như bị nghẹn lại trong cổ họng. Miệng cậu vẫn mở lớn, nhưng không phát được ra tiếng.
Không xong rồi!
Tăng đạo sĩ phán đoán tình hình, mày cau lại thật chặt, đối phương đã nhận ra đấu pháp của ông rồi!
Ông bưng bát nước tro, bước tới trước giường, miệng vẫn không ngừng niệm chú. Ông đỡ đầu Vạn Cường, bóp miệng, giúp Vạn Cường nuốt xuống.
Sau khi giúp cậu ta uống hết bát nước tro, Tăng đạo sĩ trở lại trước hương án, bưng bát tro, rải từ đầu giường ra tới tận cửa. Rải tro xong, ông bưng bát hương và chậu than đặt ngay cạnh cửa, châm nhang dẫn hồn, bắt đầu thả tiền âm phủ vào chậu than.
Bất chợt, một trận gió lớn nổi lên từ giữa màn đêm khiến lá cây lay động xào xạt, bầu không khí cũng trở nên lạnh lẽo khác thường.
Có lẽ, trong mắt người khác chỉ là sương mù kéo tới, nhưng Dung Phỉ thấy rõ, bóng đen vốn trốn trong góc phòng không hiểu sao lại bị một tấm vải trắng có hình xương khô dẫn ra sân. Màn sương ngày càng dày đặc, bóng đen cũng ngày càng trong suốt. Ban đầu cô cứ ngỡ do Tăng đạo sĩ làm phép, nhưng càng nhìn càng thấy không ổn, bóng đen hình như đang bị trói bởi bùa chú, mắt nhìn xa xăm, thần trí hoàn toàn bị tấm vải trắng kia điều khiển. Quan trọng hơn là, bộ xương khô này ở đâu ra?
Bóng đen tiến dần ra sân, Dung Phỉ sốt ruột muốn đuổi theo, chợt nghe Tăng đạo sĩ hét lớn.
“Sinh hồn của Vạn Cường mau trở lại!” Tiếp đó, tiếng chuông vang lên dồn dập, miệng Tăng đạo sĩ cũng niệm chú dồn dập, âm thanh biến ảo không ngừng: “Thiên Địa huyền tông, vạn khí bổn căn. Quảng tu ức kiếp, chứng ngô thần thông. Tam giới nội ngoại, duy Đạo độc tôn. Thể hữu kim quang, phúc ánh ngô thân. Thị chi bất kiến, thính chi bất văn. Bao la thiên địa, dương dục quần sinh. Tụng trì vạn biến, thân hưu quang minh. Tam giới thị vệ, Ngũ Đế tư nghinh. Vạn thần triều lễ, dịch sử lôi đình. Quỷ yêu táng đởm, tinh quái vong hình. Nội hữu phích lịch, Lôi thần ẩn danh. Động huệ giao triệt, ngũ khí huy đằng. Kim quang tốc hiện, phúc hộ chơn hình. Cấp cấp như Ngọc Hoàng Thượng Đế luật lịnh sắc.”*
*Kim Quang Thần Chú
Bóng đen sắp bay ra tới sân, nghe tiếng niệm chú, bỗng khựng lại. Nhưng, cùng lúc đó, tấm vải trắng tung bay phần phật, phát ra từng âm thanh sắc lạnh như dao, bùa trói buộc dán trên người bóng đen bắt đầu thít chặt lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
“Aaaa!”
Bóng đen ngửa đầu rít lớn, Vạn Cường trong phòng cũng đồng thời hét lên đầy đau đớn.
Mọi người nghe thấy tiếng la đều không giữ nổi bình tĩnh. Thím Vạn thiếu chút đã mất kiểm soát, lao thẳng vào trong. Bà cố bấu chặt tay vào vách tường, nước mắt tràn mi, ngay cả dì của Vạn Cường cũng rớt nước mắt. Dung Phỉ nhìn chòng chọc vào bóng đen, cánh tay bị Dung Nguyệt bấu chặt lại không có chút cảm giác, cả người như rơi vào hầm băng, lông tơ trên người dựng đứng cả lên, lòng bàn tay thì thấm đầy mồ hôi.
Mặt của Tăng đạo sĩ cũng bị phủ kín bởi một tầng mồ hôi, chuông trên tay không ngừng lay động, tay còn lại cầm kiếm gỗ đào lên, mũi kiếm nhanh chóng vẽ ra một lá bùa trên không trung, nhắm thẳng về phía bóng đen.
Bùa vàng trói chặt trên người bóng đen nháy mắt vỡ tan.
Cùng lúc đó, Thẩm Khiêm vẫn ẩn mình trong bóng đêm đột ngột hiện ra ngay trước tấm vải. Anh giơ tay, thả ra một ngọn lửa ma trơi đánh thẳng vào tấm vải. Bắt đầu từ bộ xương khô ở chính giữa, ngọn lửa nhanh chóng lan ra, nháy mắt, tấm vải trắng đã tan biến vào hư không giống lá bùa đã trói bóng đen.
Dung Phỉ tưởng Thẩm Khiêm sẽ đưa bóng đen trở về, ai ngờ anh lại lập tức mất hút trong màn sương dày đặc. Cô còn đang ngơ ngác, đã thấy bóng đen máy móc xoay người, nhìn quanh quất, sau đó ngoan ngoãn bay trở về phòng.
Gió lạnh thổi qua cuốn bụi đất bay mịt mù, chớp mắt, bóng đen đã dừng lại trước cửa. Tăng đạo sĩ buông kiếm gỗ đào và chuông xuống, tiếp tục thả tiền âm phủ vào chậu than, động tác thoăn thoắt. Ánh lửa phản chiếu lên mặt ông, soi rõ mấy giọt mồ hôi to chừng hạt đậu đang rơi xuống.
Bóng đen theo tro rải trên đất bay tới bên giường, trên lớp tro cũng đồng thời xuất hiện từng cặp dấu chân gà.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Vạn Cường cảm giác có một luồng khí lạnh thấu xương đánh thẳng vào đỉnh đầu, bất ngờ tới mức cậu chỉ kịp hốt hoảng kêu lên một tiếng, hai mắt đã tối sầm, ngất đi.
Nghe được tiếng kêu ngắn ngủi đó, thím Vạn và dì của Vạn Cường phải che miệng để ngăn tiếng khóc bật ra. Tăng đạo sĩ đứng ở cửa thở phào một hơi, thấy tiền âm phủ đã cháy gần hết, luồng gió lạnh kia cũng đã ra khỏi cửa, ông mới vội đứng dậy, đi tới cạnh giường, từ từ thu dọn phần tro trên đất theo hướng ra cửa.
Sau khi dọn hết tới cửa, ông ném toàn bộ số tiền âm phủ còn lại vào chậu than. Ông quay mặt ra cửa, ba quỳ chín lạy, sau đó mới thả lỏng cả người, ngã ngồi trên đất.
Đám người đứng ngoài đợi hồi lâu không thấy ông có thêm động tác gì nữa mới chậm chạp nhận ra mọi việc đã kết thúc, thím Vạn gấp gáp lao vào đầu tiên.
“Anh, thằng Cường sao rồi?”
“Không sao.” Lúc Tăng đạo sĩ đứng dậy, cả người hơi lung lay, phải vịnh vào khung cửa cho vững: “Đưa thằng Cường về phòng đi, bùa trên người nó, dán lên cửa sổ và vách tường theo bốn hướng đông tây nam bắc, đủ bảy ngày là ổn.” Nhìn thấy hai chị em Dung Phỉ, Tăng đạo sĩ nhíu mày nhưng không nói gì thêm.
Tay chân và eo của Vạn Cường đều Tăng đạo sĩ cột chặt xuống phản. Cậu ta không còn mê mang mà như đang phát điên, hai mắt đỏ ngầu, mặt hằn cả gân xanh, có vẻ lá bùa dán trên người khiến cậu ta cực kỳ đau đớn, cả người run rẩy, giãy giụa không ngừng; miệng thở dốc, đứt quãng.
Tăng đạo sĩ bình tĩnh nhìn phản ứng của cháu trai, mí mắt không chớp lấy một cái, thong thả chuẩn bị bước tiếp theo.
Chiếc bàn vuông duy nhất trong phòng được dùng thay cho hương án, trên bàn đặt bát hương và nhang đèn đang cháy sáng. Cạnh giường có một chậu than, bùa vàng một nửa dán trên người Vạn Cường, nửa còn lại đang phất phơ trên chậu than.
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Tăng đạo sĩ tay cầm kiếm gỗ, bắt đầu gọi hồn. Chân ông không ngừng chuyển động quanh ‘hương án’ dựa theo trận pháp quái dị nào đó, miệng lẩm nhẩm theo tiếng chuông leng keng không ngừng.
Tuy giọng của Tăng đạo sĩ không lớn nhưng hề không bị át bởi tiếng chuông, len tới mọi ngóc ngách trong phòng, đánh thẳng vào lòng người.
Tiếng niệm chú hòa lẫn với tiếng chuông, ngày càng dồn dập. Vạn Cường như thể động kinh, co giật không ngừng, thỉnh thoảng lại hét lớn vài tiếng đầy đau đớn.
Kiếm gỗ trong tay Tăng đạo sĩ cắm thẳng xuống, ghim lá bùa vàng trên bàn lên, xoay tròn trong không trung, tiếp đó ông bưng ly nước bùa đã chuẩn bị sẵn bên cạnh lên, ngậm vào một ngụm rồi phun lên lá bùa trên mũi kiếm. Bùa vàng nhanh chóng bén lửa, bốc cháy dữ dội. Bùa cháy được một nửa, ông cắm mũi kiếm vào bát nước bên cạnh, ngọn lửa nhanh chóng lan ra khắp mặt nước.
Chuông gọi hồn trong tay Tăng đạo sĩ rung lắc càng nhanh, ông buông kiếm gỗ, bốc một nắm tro ném vào ngọn lửa đang bùng cháy. Lửa tắt, nhưng cả hương án lại đột ngột rung lên bần bật.
Tiếng thét đau đớn của Vạn Cường như bị nghẹn lại trong cổ họng. Miệng cậu vẫn mở lớn, nhưng không phát được ra tiếng.
Không xong rồi!
Tăng đạo sĩ phán đoán tình hình, mày cau lại thật chặt, đối phương đã nhận ra đấu pháp của ông rồi!
Ông bưng bát nước tro, bước tới trước giường, miệng vẫn không ngừng niệm chú. Ông đỡ đầu Vạn Cường, bóp miệng, giúp Vạn Cường nuốt xuống.
Sau khi giúp cậu ta uống hết bát nước tro, Tăng đạo sĩ trở lại trước hương án, bưng bát tro, rải từ đầu giường ra tới tận cửa. Rải tro xong, ông bưng bát hương và chậu than đặt ngay cạnh cửa, châm nhang dẫn hồn, bắt đầu thả tiền âm phủ vào chậu than.
Bất chợt, một trận gió lớn nổi lên từ giữa màn đêm khiến lá cây lay động xào xạt, bầu không khí cũng trở nên lạnh lẽo khác thường.
Có lẽ, trong mắt người khác chỉ là sương mù kéo tới, nhưng Dung Phỉ thấy rõ, bóng đen vốn trốn trong góc phòng không hiểu sao lại bị một tấm vải trắng có hình xương khô dẫn ra sân. Màn sương ngày càng dày đặc, bóng đen cũng ngày càng trong suốt. Ban đầu cô cứ ngỡ do Tăng đạo sĩ làm phép, nhưng càng nhìn càng thấy không ổn, bóng đen hình như đang bị trói bởi bùa chú, mắt nhìn xa xăm, thần trí hoàn toàn bị tấm vải trắng kia điều khiển. Quan trọng hơn là, bộ xương khô này ở đâu ra?
Bóng đen tiến dần ra sân, Dung Phỉ sốt ruột muốn đuổi theo, chợt nghe Tăng đạo sĩ hét lớn.
“Sinh hồn của Vạn Cường mau trở lại!” Tiếp đó, tiếng chuông vang lên dồn dập, miệng Tăng đạo sĩ cũng niệm chú dồn dập, âm thanh biến ảo không ngừng: “Thiên Địa huyền tông, vạn khí bổn căn. Quảng tu ức kiếp, chứng ngô thần thông. Tam giới nội ngoại, duy Đạo độc tôn. Thể hữu kim quang, phúc ánh ngô thân. Thị chi bất kiến, thính chi bất văn. Bao la thiên địa, dương dục quần sinh. Tụng trì vạn biến, thân hưu quang minh. Tam giới thị vệ, Ngũ Đế tư nghinh. Vạn thần triều lễ, dịch sử lôi đình. Quỷ yêu táng đởm, tinh quái vong hình. Nội hữu phích lịch, Lôi thần ẩn danh. Động huệ giao triệt, ngũ khí huy đằng. Kim quang tốc hiện, phúc hộ chơn hình. Cấp cấp như Ngọc Hoàng Thượng Đế luật lịnh sắc.”*
*Kim Quang Thần Chú
Bóng đen sắp bay ra tới sân, nghe tiếng niệm chú, bỗng khựng lại. Nhưng, cùng lúc đó, tấm vải trắng tung bay phần phật, phát ra từng âm thanh sắc lạnh như dao, bùa trói buộc dán trên người bóng đen bắt đầu thít chặt lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
“Aaaa!”
Bóng đen ngửa đầu rít lớn, Vạn Cường trong phòng cũng đồng thời hét lên đầy đau đớn.
Mọi người nghe thấy tiếng la đều không giữ nổi bình tĩnh. Thím Vạn thiếu chút đã mất kiểm soát, lao thẳng vào trong. Bà cố bấu chặt tay vào vách tường, nước mắt tràn mi, ngay cả dì của Vạn Cường cũng rớt nước mắt. Dung Phỉ nhìn chòng chọc vào bóng đen, cánh tay bị Dung Nguyệt bấu chặt lại không có chút cảm giác, cả người như rơi vào hầm băng, lông tơ trên người dựng đứng cả lên, lòng bàn tay thì thấm đầy mồ hôi.
Mặt của Tăng đạo sĩ cũng bị phủ kín bởi một tầng mồ hôi, chuông trên tay không ngừng lay động, tay còn lại cầm kiếm gỗ đào lên, mũi kiếm nhanh chóng vẽ ra một lá bùa trên không trung, nhắm thẳng về phía bóng đen.
Bùa vàng trói chặt trên người bóng đen nháy mắt vỡ tan.
Cùng lúc đó, Thẩm Khiêm vẫn ẩn mình trong bóng đêm đột ngột hiện ra ngay trước tấm vải. Anh giơ tay, thả ra một ngọn lửa ma trơi đánh thẳng vào tấm vải. Bắt đầu từ bộ xương khô ở chính giữa, ngọn lửa nhanh chóng lan ra, nháy mắt, tấm vải trắng đã tan biến vào hư không giống lá bùa đã trói bóng đen.
Dung Phỉ tưởng Thẩm Khiêm sẽ đưa bóng đen trở về, ai ngờ anh lại lập tức mất hút trong màn sương dày đặc. Cô còn đang ngơ ngác, đã thấy bóng đen máy móc xoay người, nhìn quanh quất, sau đó ngoan ngoãn bay trở về phòng.
Gió lạnh thổi qua cuốn bụi đất bay mịt mù, chớp mắt, bóng đen đã dừng lại trước cửa. Tăng đạo sĩ buông kiếm gỗ đào và chuông xuống, tiếp tục thả tiền âm phủ vào chậu than, động tác thoăn thoắt. Ánh lửa phản chiếu lên mặt ông, soi rõ mấy giọt mồ hôi to chừng hạt đậu đang rơi xuống.
Bóng đen theo tro rải trên đất bay tới bên giường, trên lớp tro cũng đồng thời xuất hiện từng cặp dấu chân gà.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Vạn Cường cảm giác có một luồng khí lạnh thấu xương đánh thẳng vào đỉnh đầu, bất ngờ tới mức cậu chỉ kịp hốt hoảng kêu lên một tiếng, hai mắt đã tối sầm, ngất đi.
Nghe được tiếng kêu ngắn ngủi đó, thím Vạn và dì của Vạn Cường phải che miệng để ngăn tiếng khóc bật ra. Tăng đạo sĩ đứng ở cửa thở phào một hơi, thấy tiền âm phủ đã cháy gần hết, luồng gió lạnh kia cũng đã ra khỏi cửa, ông mới vội đứng dậy, đi tới cạnh giường, từ từ thu dọn phần tro trên đất theo hướng ra cửa.
Sau khi dọn hết tới cửa, ông ném toàn bộ số tiền âm phủ còn lại vào chậu than. Ông quay mặt ra cửa, ba quỳ chín lạy, sau đó mới thả lỏng cả người, ngã ngồi trên đất.
Đám người đứng ngoài đợi hồi lâu không thấy ông có thêm động tác gì nữa mới chậm chạp nhận ra mọi việc đã kết thúc, thím Vạn gấp gáp lao vào đầu tiên.
“Anh, thằng Cường sao rồi?”
“Không sao.” Lúc Tăng đạo sĩ đứng dậy, cả người hơi lung lay, phải vịnh vào khung cửa cho vững: “Đưa thằng Cường về phòng đi, bùa trên người nó, dán lên cửa sổ và vách tường theo bốn hướng đông tây nam bắc, đủ bảy ngày là ổn.” Nhìn thấy hai chị em Dung Phỉ, Tăng đạo sĩ nhíu mày nhưng không nói gì thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.