Chào Chàng Quỷ Đẹp Trai Bên Cạnh
Chương 62: Lời Tỏ Tình Đến Muộn
Yao Er (枖 儿)
19/07/2021
Không thể tin nổi, người hôm qua vừa gặp ở chợ, hôm nay đã bệnh nặng tới mức nằm liệt giường. Nhìn thím Vạn vừa gạt lệ vừa đón tiếp cô, Dung Phỉ không biết phải nói sao cho phải.
Vừa vào cửa, mùi hôi bất thường bỗng xộc thẳng vào mũi khiến cô bất giác lùi bước. Mùi hôi này thường xuất hiện ở những nhà có người sắp chết. Chẳng những thế, theo lời mê tín, người ngửi được mùi hôi này không được phép để lộ ra, bằng không sẽ bị mùi hôi đó ám vào người, đi đến đâu thối đến đó.
Trong nhà có người bệnh, ngửi được mùi hôi này, lòng chợt lạnh đi hơn nửa.
Vạn Cường đang ngủ trên tấm phản được kê sát tường. Đây là tập tục truyền lại từ đời trước, không được để người chết trên giường, vậy nên những người sắp chết đều được người nhà đặt nằm trên phản. Một số người mê tín hơn còn khiêng người sắp trút hơi thở cuối cùng lên ghế ngồi.
Nhưng mới một ngày, dáng vẻ nhắm mắt mê mang của Vạn Cường đã chẳng khác gì người chết.
“Thằng Cường, Dung Phỉ và Dung Nguyệt đến thăm con nè.” Thím Vạn không ngừng gạt nước mắt, lúc đi đến bên giường, bà cố nặn ra nụ cười gượng gạo nhưng vờ thế nào cũng không thể che được giọng nghẹn ngào.
Vạn Cường mê man, thím Vạn gọi vài tiếng cậu ta mới mở mắt, cả người không thể nhúc nhích, chỉ có thể chuyển động con ngươi nhìn hai người Dung Phỉ, khóe miệng giật giật nhưng không cất được thành lời, chỉ biết dùng nước mắt diễn đạt suy nghĩ của mình.
Chẳng khác nào dầu hết đèn tắt…
Dung Phỉ bước tới, há miệng mấy bận nhưng không biết phải nói gì. Tới nước này rồi, nói gì thì cũng bằng thừa.
“Dung Phỉ…” Thím Vạn lén xoay người lau nước mắt rồi mới quay đầu nói với Dung Phỉ: “Hai chị em cháu có lòng là được rồi, cháu xem thằng Cường cũng không đủ sức nói chuyện, chúng ta đừng làm phiền nó nghỉ ngơi nữa, ra phòng khách ngồi đi, thím luộc cho tụi cháu hai quả trứng.”
“Không cần phiền vậy đâu thím.” Dung Phỉ vội giữ tay thím Vạn định cất bước vào bếp lại: “Cháu với Tiểu Nguyệt vừa ăn sáng rồi, còn chưa tiêu hết nữa, thật sự không cần mà.”
“Hai quả trứng có bao nhiêu đâu, mấy cháu tới đây chẳng lẽ chỉ uống mỗi nước lọc rồi về?” Thím Vạn hít mũi, giọng nức nở.
Thấy thím ấy quyết tâm như thế, Dung Phỉ không tiện từ chối, tâm trạng của thím ấy hiện đang rất tệ, có việc để làm cũng tốt.
Tìm được mục đích, Dung Phỉ nhìn sang Dung Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, em đi phụ thím đi…”
“Ấy, không cần đâu…”
Thím Vạn định từ chối đã bị Dung Nguyệt túm vai đẩy ra cửa: “Thím đừng từ chối, hôm nay trời lạnh, cháu làm chút việc có thể giúp ấm người.”
Không hổ là chị em, chỉ một ánh mắt đã ngầm hiểm nhau, phối hợp nhịp nhàng.
Hai người vừa đi, không khí trong phòng nháy mắt đã lạnh xuống.
Bóng đen vốn đứng trong góc tối, thấy chỉ còn mỗi Dung Phỉ liền hiên ngang bay tới chỗ tấm phản ngồi xuống, mắt nhìn chằm chằm vào Dung Phỉ.
Dung Phỉ liếc nhìn bóng đen, tay vô thức nắm chặt bài vị trước ngực, cứ tưởng Thẩm Khiêm sẽ xuất hiện, nhưng đợi hồi lâu mà tên kia vẫn chui rút trong bài vị, không hề có ý định bước ra.
Còn đang sốt ruột, Vạn Cường bỗng kéo tay áo cô. Dung Phỉ cúi đầu nhìn cậu ta, hỏi: “Có gì cần tôi giúp không?”
Vạn Cường không nói được, miệng mấp máy không ngừng, tay ghì chặt ống tay áo của Dung Phỉ.
Dung Phỉ mất một lúc lâu mới hiểu được: “Cậu có chuyện muốn nói với tôi?”
Vạn Cường thôi kéo áo mà chuyển sang chớp mắt.
Dung Phỉ sửng sốt hồi lâu mới hiểu được chớp mắt có nghĩa là đồng ý, vội kề sát tai vào bên môi cậu ta. Hơi thở dồn dập không ngừng thổi tới bên tai nhưng cô không nghe được gì cả.
Vạn Cường cố sức, hai mắt trừng lớn đến sắp lòi ra nhưng ngoại trừ tiếng thở hổn hển thì không nói thêm được gì cả, cuối cùng, trong lúc gấp gáp, không còn cách nào khác, cậu nâng miệng hôn lên vành tai Dung Phỉ.
Ngàn vạn câu từ đều gửi gắm hết vào nụ hôn phớt đó.
Dung Phỉ bị hôn, đứng hình mất một giây, nhưng chỉ nghĩ đơn giản là do gần quá nên vô tình chạm trúng.
Dung Phỉ thẳng người dậy, gãi ót: “Cậu đừng gấp, có gì thì chờ cậu khỏe lại rồi nói cũng được.”
Vạn Cường nghe xong, hai mắt tối sầm xuống, miệng mấp máy không ngừng, cố gắng nói gì đó trong im lặng.
Đáng tiếc, Dung Phỉ không biết đọc khẩu hình, căng mắt nhìn chăm chằm môi Vạn Cường cả buổi vẫn không đoán được chữ nào.
“Cậu đừng nóng, chỉ bị cảm hơi nặng một xíu thôi mà, nghỉ ngơi vài bữa là khỏe lại thôi.” Dung Phỉ hoàn toàn bó tay, thấy dáng vẻ sốt ruột, không cam lòng như sắp chết đến nơi của cậu ta, chỉ biết an ủi: “Đúng rồi, hôm qua bác Tăng có nói sẽ tới thăm cậu, đến lúc đó nhờ ông ta kê cho một đơn thần dược cổ truyền, bảo đảm uống vào sẽ khỏe lại ngay thôi.”
Lời an ủi của Dung Phỉ chẳng những không có tác dụng mà còn khiến Vạn Cường gấp gáp hơn, môi đóng mở đến mức run run, yết hầu lên xuống không ngừng, gân xanh hai bên cổ nổi hết cả lên.
Nhưng dù là thế thì Dung Phỉ vẫn không cách nào hiểu được.
Bóng đen bên cạnh không nhịn nổi nữa: “… Thích cậu.”
Sinh hồn không thể nói chuyện, xảy ra ngoại lệ thế này, có thể thấy được chấp niệm của Vạn Cường sâu đến mức nào.
Từ thời còn đi học Vạn Cường đã thầm thương trộm nhớ Dung Phỉ, nhưng do xuất thân từ gia đình đơn thân, chỉ có mẹ không có ba, hoàn cảnh gia đình cũng không tốt nên không đủ dũng khí để bày tỏ. Cậu ta định chờ tương lai công thành danh toại rồi mới tính đến chuyện này, không ngờ mệnh số trêu ngươi, giờ nếu không nói được hai chữ đó, cậu sẽ chết không nhắm mắt.
Trong đầu bỗng nhiên vang lên hai chữ này, Dung Phỉ kinh ngạc đến sững người, lát sau mới nhận ra được đó là tiếng của Vạn Cường.
“Cậu nói cậu thích tôi hả?” Dung Phỉ hỏi thử.
Biểu hiện của Vạn Cường rõ là vui mừng, mắt chớp chớp, rồi lại yếu ớt cong khóe môi.
Dung Phỉ há hốc mồm, cô phải đáp lại thế nào đây? Chấp nhận thì không được, nhưng từ chối, hiện giờ người ta còn đang hấp hối…
“Chúc phúc cho cậu.”
Còn đang rối rắm, trong đầu lại vang lên giọng nói yếu ớt của Vạn Cường.
Dung Phỉ hiểu rõ giọng nói này phát ra từ bóng đen, bởi vì Vạn Cường, ngoại trừ ánh mắt chân thành yếu ớt và nụ cười thanh thản thì miệng không hề nhúc nhích. Bóng đen đang nói ra suy nghĩ trong lòng cậu ta.
“Tôi không có nhiều bạn.” Dung Phỉ cười cười, chân thành đáp lại: “Chỉ có Lý Thấm và cậu.”
Ra khỏi nhà Vạn Cường đã là buổi chiều, hai chị em Dung Phỉ vốn không định ở lại ăn trưa nhưng không cách nào từ chối được sự nhiệt tình của thím Vạn.
Trên đường về nhà, cảm xúc của Dung Phỉ khá tệ, nhưng điều khiến cô lo lắng là Thẩm Khiêm không hề xuất hiện.
Vừa vào cửa, mùi hôi bất thường bỗng xộc thẳng vào mũi khiến cô bất giác lùi bước. Mùi hôi này thường xuất hiện ở những nhà có người sắp chết. Chẳng những thế, theo lời mê tín, người ngửi được mùi hôi này không được phép để lộ ra, bằng không sẽ bị mùi hôi đó ám vào người, đi đến đâu thối đến đó.
Trong nhà có người bệnh, ngửi được mùi hôi này, lòng chợt lạnh đi hơn nửa.
Vạn Cường đang ngủ trên tấm phản được kê sát tường. Đây là tập tục truyền lại từ đời trước, không được để người chết trên giường, vậy nên những người sắp chết đều được người nhà đặt nằm trên phản. Một số người mê tín hơn còn khiêng người sắp trút hơi thở cuối cùng lên ghế ngồi.
Nhưng mới một ngày, dáng vẻ nhắm mắt mê mang của Vạn Cường đã chẳng khác gì người chết.
“Thằng Cường, Dung Phỉ và Dung Nguyệt đến thăm con nè.” Thím Vạn không ngừng gạt nước mắt, lúc đi đến bên giường, bà cố nặn ra nụ cười gượng gạo nhưng vờ thế nào cũng không thể che được giọng nghẹn ngào.
Vạn Cường mê man, thím Vạn gọi vài tiếng cậu ta mới mở mắt, cả người không thể nhúc nhích, chỉ có thể chuyển động con ngươi nhìn hai người Dung Phỉ, khóe miệng giật giật nhưng không cất được thành lời, chỉ biết dùng nước mắt diễn đạt suy nghĩ của mình.
Chẳng khác nào dầu hết đèn tắt…
Dung Phỉ bước tới, há miệng mấy bận nhưng không biết phải nói gì. Tới nước này rồi, nói gì thì cũng bằng thừa.
“Dung Phỉ…” Thím Vạn lén xoay người lau nước mắt rồi mới quay đầu nói với Dung Phỉ: “Hai chị em cháu có lòng là được rồi, cháu xem thằng Cường cũng không đủ sức nói chuyện, chúng ta đừng làm phiền nó nghỉ ngơi nữa, ra phòng khách ngồi đi, thím luộc cho tụi cháu hai quả trứng.”
“Không cần phiền vậy đâu thím.” Dung Phỉ vội giữ tay thím Vạn định cất bước vào bếp lại: “Cháu với Tiểu Nguyệt vừa ăn sáng rồi, còn chưa tiêu hết nữa, thật sự không cần mà.”
“Hai quả trứng có bao nhiêu đâu, mấy cháu tới đây chẳng lẽ chỉ uống mỗi nước lọc rồi về?” Thím Vạn hít mũi, giọng nức nở.
Thấy thím ấy quyết tâm như thế, Dung Phỉ không tiện từ chối, tâm trạng của thím ấy hiện đang rất tệ, có việc để làm cũng tốt.
Tìm được mục đích, Dung Phỉ nhìn sang Dung Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, em đi phụ thím đi…”
“Ấy, không cần đâu…”
Thím Vạn định từ chối đã bị Dung Nguyệt túm vai đẩy ra cửa: “Thím đừng từ chối, hôm nay trời lạnh, cháu làm chút việc có thể giúp ấm người.”
Không hổ là chị em, chỉ một ánh mắt đã ngầm hiểm nhau, phối hợp nhịp nhàng.
Hai người vừa đi, không khí trong phòng nháy mắt đã lạnh xuống.
Bóng đen vốn đứng trong góc tối, thấy chỉ còn mỗi Dung Phỉ liền hiên ngang bay tới chỗ tấm phản ngồi xuống, mắt nhìn chằm chằm vào Dung Phỉ.
Dung Phỉ liếc nhìn bóng đen, tay vô thức nắm chặt bài vị trước ngực, cứ tưởng Thẩm Khiêm sẽ xuất hiện, nhưng đợi hồi lâu mà tên kia vẫn chui rút trong bài vị, không hề có ý định bước ra.
Còn đang sốt ruột, Vạn Cường bỗng kéo tay áo cô. Dung Phỉ cúi đầu nhìn cậu ta, hỏi: “Có gì cần tôi giúp không?”
Vạn Cường không nói được, miệng mấp máy không ngừng, tay ghì chặt ống tay áo của Dung Phỉ.
Dung Phỉ mất một lúc lâu mới hiểu được: “Cậu có chuyện muốn nói với tôi?”
Vạn Cường thôi kéo áo mà chuyển sang chớp mắt.
Dung Phỉ sửng sốt hồi lâu mới hiểu được chớp mắt có nghĩa là đồng ý, vội kề sát tai vào bên môi cậu ta. Hơi thở dồn dập không ngừng thổi tới bên tai nhưng cô không nghe được gì cả.
Vạn Cường cố sức, hai mắt trừng lớn đến sắp lòi ra nhưng ngoại trừ tiếng thở hổn hển thì không nói thêm được gì cả, cuối cùng, trong lúc gấp gáp, không còn cách nào khác, cậu nâng miệng hôn lên vành tai Dung Phỉ.
Ngàn vạn câu từ đều gửi gắm hết vào nụ hôn phớt đó.
Dung Phỉ bị hôn, đứng hình mất một giây, nhưng chỉ nghĩ đơn giản là do gần quá nên vô tình chạm trúng.
Dung Phỉ thẳng người dậy, gãi ót: “Cậu đừng gấp, có gì thì chờ cậu khỏe lại rồi nói cũng được.”
Vạn Cường nghe xong, hai mắt tối sầm xuống, miệng mấp máy không ngừng, cố gắng nói gì đó trong im lặng.
Đáng tiếc, Dung Phỉ không biết đọc khẩu hình, căng mắt nhìn chăm chằm môi Vạn Cường cả buổi vẫn không đoán được chữ nào.
“Cậu đừng nóng, chỉ bị cảm hơi nặng một xíu thôi mà, nghỉ ngơi vài bữa là khỏe lại thôi.” Dung Phỉ hoàn toàn bó tay, thấy dáng vẻ sốt ruột, không cam lòng như sắp chết đến nơi của cậu ta, chỉ biết an ủi: “Đúng rồi, hôm qua bác Tăng có nói sẽ tới thăm cậu, đến lúc đó nhờ ông ta kê cho một đơn thần dược cổ truyền, bảo đảm uống vào sẽ khỏe lại ngay thôi.”
Lời an ủi của Dung Phỉ chẳng những không có tác dụng mà còn khiến Vạn Cường gấp gáp hơn, môi đóng mở đến mức run run, yết hầu lên xuống không ngừng, gân xanh hai bên cổ nổi hết cả lên.
Nhưng dù là thế thì Dung Phỉ vẫn không cách nào hiểu được.
Bóng đen bên cạnh không nhịn nổi nữa: “… Thích cậu.”
Sinh hồn không thể nói chuyện, xảy ra ngoại lệ thế này, có thể thấy được chấp niệm của Vạn Cường sâu đến mức nào.
Từ thời còn đi học Vạn Cường đã thầm thương trộm nhớ Dung Phỉ, nhưng do xuất thân từ gia đình đơn thân, chỉ có mẹ không có ba, hoàn cảnh gia đình cũng không tốt nên không đủ dũng khí để bày tỏ. Cậu ta định chờ tương lai công thành danh toại rồi mới tính đến chuyện này, không ngờ mệnh số trêu ngươi, giờ nếu không nói được hai chữ đó, cậu sẽ chết không nhắm mắt.
Trong đầu bỗng nhiên vang lên hai chữ này, Dung Phỉ kinh ngạc đến sững người, lát sau mới nhận ra được đó là tiếng của Vạn Cường.
“Cậu nói cậu thích tôi hả?” Dung Phỉ hỏi thử.
Biểu hiện của Vạn Cường rõ là vui mừng, mắt chớp chớp, rồi lại yếu ớt cong khóe môi.
Dung Phỉ há hốc mồm, cô phải đáp lại thế nào đây? Chấp nhận thì không được, nhưng từ chối, hiện giờ người ta còn đang hấp hối…
“Chúc phúc cho cậu.”
Còn đang rối rắm, trong đầu lại vang lên giọng nói yếu ớt của Vạn Cường.
Dung Phỉ hiểu rõ giọng nói này phát ra từ bóng đen, bởi vì Vạn Cường, ngoại trừ ánh mắt chân thành yếu ớt và nụ cười thanh thản thì miệng không hề nhúc nhích. Bóng đen đang nói ra suy nghĩ trong lòng cậu ta.
“Tôi không có nhiều bạn.” Dung Phỉ cười cười, chân thành đáp lại: “Chỉ có Lý Thấm và cậu.”
Ra khỏi nhà Vạn Cường đã là buổi chiều, hai chị em Dung Phỉ vốn không định ở lại ăn trưa nhưng không cách nào từ chối được sự nhiệt tình của thím Vạn.
Trên đường về nhà, cảm xúc của Dung Phỉ khá tệ, nhưng điều khiến cô lo lắng là Thẩm Khiêm không hề xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.