Chào Chàng Quỷ Đẹp Trai Bên Cạnh
Chương 51: Nhờ Giúp Đỡ
Yao Er (枖 儿)
19/07/2021
Xảy ra chuyện đáng sợ như vậy, đương nhiên Dung Phỉ không thể tiếp tục nằm viện. Sáng hôm sau, mặc kệ sự phản đối của cha mẹ và em gái, cô kiên quyết làm thủ tục xuất viện.
Người nhà không làm gì được, đành nghe theo cô, nhưng việc lớn việc nhỏ trong nhà đều không cho cô nhúng tay, đến cái chổi ngã xuống cũng không cho cô dựng lên. Dung Phỉ chỉ biết dở khóc dở cười, rảnh rỗi không biết làm gì, cô đành đến cửa hàng mai táng của Tăng đạo sĩ.
Lúc Dung Phỉ đến cửa hàng mai táng, Tăng đạo sĩ đang làm hình nhân, thấy cô bước vào, ông nhíu mày hỏi: “Cháu tới đây làm gì? Bác nói rõ trước, vụn gỗ dương của bác rất quý, có đưa tiền cũng không bán!”
Vừa thấy cái mũi nhỏ và đôi mắt híp kia, Dung Phỉ liền tức muốn đánh người, nếu không phải có việc muốn nhờ vả, chắc chắn cô đã quay đầu đi mất.
“Cháu không tới vì vụn gỗ dương.” Dung Phỉ liếc mắt xem thường, đi tới trước mặt Tăng đạo sĩ, ngắm nghía hình nhân trên tay ông, cười nịnh nọt: “Tay nghề làm hình nhân của bác Tăng quả là ngày càng thuần thục, trông cứ như thật vậy.”
“Biến biến biến, nhóc Phỉ gọi bác Tăng khiến bác hết hồn ghê luôn, khi không giở giọng nịnh hót, không phải gian manh cũng là phường trộm cướp.” Tuy miệng Tăng đạo sĩ nói thế nhưng lại cười đến hằn cả nếp nhăn bên khóe mắt, chỉ cần không phải đến vì gỗ dương còn sót lại trên tay, chuyện khác sao cũng được: “Nói đi, cháu hết vuốt mông ngựa lại đi bán rẻ tiếng cười, muốn làm gì?”
Đạo sĩ thối! Ông già chết tiệt! Ông mới bán rẻ tiếng cười, cả nhà ông đều bán rẻ tiếng cười!
Dung Phỉ thầm phỉ nhổ.
“Là như vầy, mấy hôm trước cháu bị tai nạn xe, phải nằm viện vài ngày, rồi…”
“Nói điểm chính” Tăng đạo sĩ cầm bút lông, cách một khoảng gõ lên mũi Dung Phỉ rồi mới cẩn thận vẽ mặt cho hình nhân.
Dung Phỉ bĩu môi: “Thì đó, cháu gặp quỷ trong bệnh viện, có chuyện muốn nhờ bác giúp đỡ.”
“Bệnh viện là nơi người sinh người chết, gặp quỷ cũng bình thường thôi mà.” Tăng đạo sĩ liếc xéo Dung Phỉ, dáng vẻ không cho là đúng.
Dung Phỉ bị phản bác nhưng không để tâm, tiếp tục nghiêm mặt nói: “Hai năm trước không phải có xảy ra một sự cố y khoa ở bệnh viện sao, cậu nhóc mấy tuổi bị sốt, được cho truyền dịch, kết quả là chết luôn…”
“Cháu gặp?” Dung Phỉ mới nói được một nửa đã bị Tăng đạo sĩ cắt ngang.
Dung Phỉ bất đắc dĩ, có thể để người ta nói hết được không vậy? Nhưng cô vẫn gật đầu: “Ngoại trừ con quỷ đó, cháu còn gặp một thai phụ chết gần đây nhưng đã bị bệnh viện ém đi. Thai phụ đó là người nông thôn, mang thai mười một tháng vẫn chưa có dấu hiệu chuyển dạ, đến bệnh viện giục sinh, ai ngờ bác sĩ trực lấy nhầm thuốc, cứu không được dẫn đến một xác hai mạng. Dân quê nhát gan không rành mấy chuyện kiện tụng làm lùm xùm, chỉ lặng lẽ nhận xác về. Nhưng cả hai người đều chết oan, oán khí nặng không thể nhập luân hồi, may mà hôm qua có cháu ở đó, không thì chị dâu họ của cháu đã có chuyện rồi.”
Tăng đạo sĩ ngừng việc trên tay lại, nét mặt thoáng chút kinh sợ: “Sao bệnh viện này toàn là lang băm thế, nghiệp chướng thiệt mà!”
“Đúng đó.” Dung Phỉ đi vào chủ đề chính: “Hai con quỷ kia vốn định hại tụi cháu, nhưng sau đó lại mềm lòng, cháu thấy bọn họ cũng không đến nỗi độc ác nên muốn tìm cách giúp họ.”
Lông mày Tăng đạo sĩ dựng lên: “Ý cháu là?”
“Bác Tăng, bác siêu độ giúp hai con quỷ đó có được không?” Dung Phỉ ấp úng mở lời.
“Chuyện này, không thể nói chắc được: ” Hiếm khi Tăng đạo sĩ ra vẻ suy tư: “Nếu siêu độ cho oán hồn bình thường thì không khó, chẳng hạn như thằng nhóc kia, nhưng thai phụ thì không dễ đâu. Trong người thai phụ có thêm linh hồn của trẻ sơ sinh, không phải oán hồn bình thường mà là sát hồn, nếu để thêm một thời gian nữa thì chắng thua gì ông chồng quỷ của cháu.”
Dung Phỉ thất vọng: “Vậy, không còn cách nào sao?”
“Cũng không hẳn.” Giọng điệu của Tăng đạo sĩ cũng không chắc chắn lắm: “Nếu vẫn chưa làm gì gian ác thì không đến mức vô phương cứu chữa, có thể siêu độ thử xem sao. Nhưng muốn siêu độ, trước hết phải biết địa chỉ nơi ở, ngày sinh tháng đẻ của hai con quỷ kia; hơn nữa chuyện này bác không giúp được đâu, cháu đem tới chùa miếu, nhờ hòa thượng tụng kinh đi.”
“Bác không phải đạo gia sao, sao lại tăng khí thế phật gia, diệt uy phong của mình thế?” Dung Phỉ trừng mắt, không ngờ Tăng đạo sĩ lại đùn đẩy trách nhiệm như thế: “Bác là đạo sĩ, có thể đừng vô trách nhiệm như thế hay không, hơn nữa cháu cũng có nói là không đưa tiền đâu.”
“Đây không phải chuyện có tiền hay không có tiền.” Tăng đạo sĩ bị Dung Phỉ chọc cho sôi máu, nhưng vẫn cắn răng nói: “Mấy chuyện kiểu này, giải quyết ổn thỏa thì không nói, nếu có bất trắc gì thì khác nào tự gánh họa vào thân. Cháu xem cháu đi, thân phạm quỷ sát, sống bình thường đã chẳng yên, gặp mấy chuyện này tránh được thì tránh, lo chuyện bao đồng làm cái gì?”
“Tại cháu thấy họ đáng thương mà.” Tuy Tăng đạo sĩ nói chuyện không dễ nghe nhưng Dung Phỉ biết ông chỉ muốn tốt cho mình thôi.
“Như chuyện âm hôn kia, nếu không phải mẹ cháu tìm tới, bác không từ chối được, cộng thêm con quỷ kia không dễ đuổi thì bác cũng không chịu nhận đâu.” Tăng đạo sĩ thấy Dung Phỉ cúi mặt, giọng thoáng mềm xuống: “Nhóc Phỉ, bác và ba cháu quen biết nhiều năm, thấy cháu lớn lên từ nhỏ, bác không hy vọng cháu gặp phải việc này. Nếu chuyện âm hôn lúc trước có thể giải quyết, bác Tăng nhất định sẽ làm mọi cách để giải quyết giúp cháu chứ không phải đồng ý cho cháu kết hôn, nhưng cháu có mệnh quỷ sát, lại đúng vào năm bổn mạng, chuyện này không cách nào tránh được. Tuy nhiên, cháu đừng có tự ngu ngốc mà đâm đầu vào, có thể tránh được thì cố gắng tránh đi, chuyện đáng thương trên đời này nhiều lắm, cháu có thể giúp được bao nhiêu, cháu là người, không phải thần tiên!”
Dung Phỉ bị Tăng đạo sĩ dạy dỗ, hơi hối hận, nhưng…
“Nhưng cháu đã hứa sẽ giúp họ, nếu dám thất hứa với quỷ, hậu quả hình như không được tốt?” Mắt Dung Phỉ trông mong.
“Cháu cháu cháu…” Tăng đạo sĩ gõ đầu Dung Phỉ: “Con nhóc này không biết trời cao đất rộng gì hết, cháu cháu cháu… cháu giỏi thật đó! Rảnh rỗi tìm việc cho bác Tằng làm, vậy mà bình thường tới xin có điếu thuốc thôi cũng bị lạnh mặt.”
“Bác Tăng, chuyện này nhờ cả vào bác đó.” Ngay cả kết âm hôn Tăng đạo sĩ còn làm được, Dung Phỉ không tin siêu độ có mấy cái vong hồn mà ông làm không xong, hơn nữa, lập đàn tràng không phải cũng là siêu độ đó sao, đừng tưởng cô không biết. Tuy trong lòng hiểu rõ nhưng Dung Phỉ vẫn nói: “Với lại, trấn của chúng ta chỉ có miếu Ngưu Vương và Quan Âm tự. Miếu Ngưu Vương có mỗi hai ni cô, nói chi đến hòa thượng; còn Quan Âm tự ngoại trừ ông trụ trì, còn lại đều là mấy bà cô ăn chay nửa mùa, không thể xem là ni cô, bác kêu cháu đi đâu tìm hòa thượng.”
Tăng đạo sĩ bất lực thở dài, không có tâm tư làm việc, đặt luôn hình nhân sang một bên, cầm điếu thuốc đặt trong gạt tàn lên hít hai hơi.
“Chuyện này bác Tăng sẽ thử một lần, cháu nhớ bài học lần này, về sau đừng dính vào mấy chuyện kiểu này nữa.” Lấy điếu thuốc ra, Tăng đạo sĩ nói tiếp: “Chị dâu của cháu đang làm điều dưỡng ở bệnh viện đó đúng không, hỏi nó xem có lấy được địa chỉ nhà của hai con quỷ đó không; những chuyện khác cháu không cần ra mặt, không thì sau này cháu phải gánh lấy hậu quả đó.”
Người nhà không làm gì được, đành nghe theo cô, nhưng việc lớn việc nhỏ trong nhà đều không cho cô nhúng tay, đến cái chổi ngã xuống cũng không cho cô dựng lên. Dung Phỉ chỉ biết dở khóc dở cười, rảnh rỗi không biết làm gì, cô đành đến cửa hàng mai táng của Tăng đạo sĩ.
Lúc Dung Phỉ đến cửa hàng mai táng, Tăng đạo sĩ đang làm hình nhân, thấy cô bước vào, ông nhíu mày hỏi: “Cháu tới đây làm gì? Bác nói rõ trước, vụn gỗ dương của bác rất quý, có đưa tiền cũng không bán!”
Vừa thấy cái mũi nhỏ và đôi mắt híp kia, Dung Phỉ liền tức muốn đánh người, nếu không phải có việc muốn nhờ vả, chắc chắn cô đã quay đầu đi mất.
“Cháu không tới vì vụn gỗ dương.” Dung Phỉ liếc mắt xem thường, đi tới trước mặt Tăng đạo sĩ, ngắm nghía hình nhân trên tay ông, cười nịnh nọt: “Tay nghề làm hình nhân của bác Tăng quả là ngày càng thuần thục, trông cứ như thật vậy.”
“Biến biến biến, nhóc Phỉ gọi bác Tăng khiến bác hết hồn ghê luôn, khi không giở giọng nịnh hót, không phải gian manh cũng là phường trộm cướp.” Tuy miệng Tăng đạo sĩ nói thế nhưng lại cười đến hằn cả nếp nhăn bên khóe mắt, chỉ cần không phải đến vì gỗ dương còn sót lại trên tay, chuyện khác sao cũng được: “Nói đi, cháu hết vuốt mông ngựa lại đi bán rẻ tiếng cười, muốn làm gì?”
Đạo sĩ thối! Ông già chết tiệt! Ông mới bán rẻ tiếng cười, cả nhà ông đều bán rẻ tiếng cười!
Dung Phỉ thầm phỉ nhổ.
“Là như vầy, mấy hôm trước cháu bị tai nạn xe, phải nằm viện vài ngày, rồi…”
“Nói điểm chính” Tăng đạo sĩ cầm bút lông, cách một khoảng gõ lên mũi Dung Phỉ rồi mới cẩn thận vẽ mặt cho hình nhân.
Dung Phỉ bĩu môi: “Thì đó, cháu gặp quỷ trong bệnh viện, có chuyện muốn nhờ bác giúp đỡ.”
“Bệnh viện là nơi người sinh người chết, gặp quỷ cũng bình thường thôi mà.” Tăng đạo sĩ liếc xéo Dung Phỉ, dáng vẻ không cho là đúng.
Dung Phỉ bị phản bác nhưng không để tâm, tiếp tục nghiêm mặt nói: “Hai năm trước không phải có xảy ra một sự cố y khoa ở bệnh viện sao, cậu nhóc mấy tuổi bị sốt, được cho truyền dịch, kết quả là chết luôn…”
“Cháu gặp?” Dung Phỉ mới nói được một nửa đã bị Tăng đạo sĩ cắt ngang.
Dung Phỉ bất đắc dĩ, có thể để người ta nói hết được không vậy? Nhưng cô vẫn gật đầu: “Ngoại trừ con quỷ đó, cháu còn gặp một thai phụ chết gần đây nhưng đã bị bệnh viện ém đi. Thai phụ đó là người nông thôn, mang thai mười một tháng vẫn chưa có dấu hiệu chuyển dạ, đến bệnh viện giục sinh, ai ngờ bác sĩ trực lấy nhầm thuốc, cứu không được dẫn đến một xác hai mạng. Dân quê nhát gan không rành mấy chuyện kiện tụng làm lùm xùm, chỉ lặng lẽ nhận xác về. Nhưng cả hai người đều chết oan, oán khí nặng không thể nhập luân hồi, may mà hôm qua có cháu ở đó, không thì chị dâu họ của cháu đã có chuyện rồi.”
Tăng đạo sĩ ngừng việc trên tay lại, nét mặt thoáng chút kinh sợ: “Sao bệnh viện này toàn là lang băm thế, nghiệp chướng thiệt mà!”
“Đúng đó.” Dung Phỉ đi vào chủ đề chính: “Hai con quỷ kia vốn định hại tụi cháu, nhưng sau đó lại mềm lòng, cháu thấy bọn họ cũng không đến nỗi độc ác nên muốn tìm cách giúp họ.”
Lông mày Tăng đạo sĩ dựng lên: “Ý cháu là?”
“Bác Tăng, bác siêu độ giúp hai con quỷ đó có được không?” Dung Phỉ ấp úng mở lời.
“Chuyện này, không thể nói chắc được: ” Hiếm khi Tăng đạo sĩ ra vẻ suy tư: “Nếu siêu độ cho oán hồn bình thường thì không khó, chẳng hạn như thằng nhóc kia, nhưng thai phụ thì không dễ đâu. Trong người thai phụ có thêm linh hồn của trẻ sơ sinh, không phải oán hồn bình thường mà là sát hồn, nếu để thêm một thời gian nữa thì chắng thua gì ông chồng quỷ của cháu.”
Dung Phỉ thất vọng: “Vậy, không còn cách nào sao?”
“Cũng không hẳn.” Giọng điệu của Tăng đạo sĩ cũng không chắc chắn lắm: “Nếu vẫn chưa làm gì gian ác thì không đến mức vô phương cứu chữa, có thể siêu độ thử xem sao. Nhưng muốn siêu độ, trước hết phải biết địa chỉ nơi ở, ngày sinh tháng đẻ của hai con quỷ kia; hơn nữa chuyện này bác không giúp được đâu, cháu đem tới chùa miếu, nhờ hòa thượng tụng kinh đi.”
“Bác không phải đạo gia sao, sao lại tăng khí thế phật gia, diệt uy phong của mình thế?” Dung Phỉ trừng mắt, không ngờ Tăng đạo sĩ lại đùn đẩy trách nhiệm như thế: “Bác là đạo sĩ, có thể đừng vô trách nhiệm như thế hay không, hơn nữa cháu cũng có nói là không đưa tiền đâu.”
“Đây không phải chuyện có tiền hay không có tiền.” Tăng đạo sĩ bị Dung Phỉ chọc cho sôi máu, nhưng vẫn cắn răng nói: “Mấy chuyện kiểu này, giải quyết ổn thỏa thì không nói, nếu có bất trắc gì thì khác nào tự gánh họa vào thân. Cháu xem cháu đi, thân phạm quỷ sát, sống bình thường đã chẳng yên, gặp mấy chuyện này tránh được thì tránh, lo chuyện bao đồng làm cái gì?”
“Tại cháu thấy họ đáng thương mà.” Tuy Tăng đạo sĩ nói chuyện không dễ nghe nhưng Dung Phỉ biết ông chỉ muốn tốt cho mình thôi.
“Như chuyện âm hôn kia, nếu không phải mẹ cháu tìm tới, bác không từ chối được, cộng thêm con quỷ kia không dễ đuổi thì bác cũng không chịu nhận đâu.” Tăng đạo sĩ thấy Dung Phỉ cúi mặt, giọng thoáng mềm xuống: “Nhóc Phỉ, bác và ba cháu quen biết nhiều năm, thấy cháu lớn lên từ nhỏ, bác không hy vọng cháu gặp phải việc này. Nếu chuyện âm hôn lúc trước có thể giải quyết, bác Tăng nhất định sẽ làm mọi cách để giải quyết giúp cháu chứ không phải đồng ý cho cháu kết hôn, nhưng cháu có mệnh quỷ sát, lại đúng vào năm bổn mạng, chuyện này không cách nào tránh được. Tuy nhiên, cháu đừng có tự ngu ngốc mà đâm đầu vào, có thể tránh được thì cố gắng tránh đi, chuyện đáng thương trên đời này nhiều lắm, cháu có thể giúp được bao nhiêu, cháu là người, không phải thần tiên!”
Dung Phỉ bị Tăng đạo sĩ dạy dỗ, hơi hối hận, nhưng…
“Nhưng cháu đã hứa sẽ giúp họ, nếu dám thất hứa với quỷ, hậu quả hình như không được tốt?” Mắt Dung Phỉ trông mong.
“Cháu cháu cháu…” Tăng đạo sĩ gõ đầu Dung Phỉ: “Con nhóc này không biết trời cao đất rộng gì hết, cháu cháu cháu… cháu giỏi thật đó! Rảnh rỗi tìm việc cho bác Tằng làm, vậy mà bình thường tới xin có điếu thuốc thôi cũng bị lạnh mặt.”
“Bác Tăng, chuyện này nhờ cả vào bác đó.” Ngay cả kết âm hôn Tăng đạo sĩ còn làm được, Dung Phỉ không tin siêu độ có mấy cái vong hồn mà ông làm không xong, hơn nữa, lập đàn tràng không phải cũng là siêu độ đó sao, đừng tưởng cô không biết. Tuy trong lòng hiểu rõ nhưng Dung Phỉ vẫn nói: “Với lại, trấn của chúng ta chỉ có miếu Ngưu Vương và Quan Âm tự. Miếu Ngưu Vương có mỗi hai ni cô, nói chi đến hòa thượng; còn Quan Âm tự ngoại trừ ông trụ trì, còn lại đều là mấy bà cô ăn chay nửa mùa, không thể xem là ni cô, bác kêu cháu đi đâu tìm hòa thượng.”
Tăng đạo sĩ bất lực thở dài, không có tâm tư làm việc, đặt luôn hình nhân sang một bên, cầm điếu thuốc đặt trong gạt tàn lên hít hai hơi.
“Chuyện này bác Tăng sẽ thử một lần, cháu nhớ bài học lần này, về sau đừng dính vào mấy chuyện kiểu này nữa.” Lấy điếu thuốc ra, Tăng đạo sĩ nói tiếp: “Chị dâu của cháu đang làm điều dưỡng ở bệnh viện đó đúng không, hỏi nó xem có lấy được địa chỉ nhà của hai con quỷ đó không; những chuyện khác cháu không cần ra mặt, không thì sau này cháu phải gánh lấy hậu quả đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.