Chào Chàng Quỷ Đẹp Trai Bên Cạnh
Chương 37: Xác nữ mất chân
Yao Er (枖 儿)
19/07/2021
Dung Phỉ không dám nhìn cái di động kia thêm nữa, cũng không bật đèn, ba chân bốn cẳng lui nhanh vào ổ chăn, mắt mở trừng trừng, không cách nào ngủ được. Chỉ cần nhắm mắt, hình ảnh bé trai hai tay ôm chặt khoang bụng rỗng toác, mặt mày dữ tợn trong di động lại nhảy ra, trong bóng đêm, nỗi sợ càng được nhân lên gấp trăm lần, cả người cô như đứng trên bờ vực của sự sụp đổ.
Dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng cô vẫn thấy rõ gương mặt của bé trai kia, chính là Dương Nghị đã chết trên chết xe của bạn Lý Thấm. Cô không biết thứ đó xuất hiện trong di động của Lý Thấm là có ý gì, nhằm vào Lý Thấm, hay là mình?
Vất vả đợi tới bình minh, Dung Phỉ người đầy mồ hôi mới vén chăn ngồi dậy. Bên ngoài bắt đầu vang lên những âm thanh quen thuộc của ngày mới, tiếng cửa cuốn ầm ầm và cửa gỗ kẽo kẹt hòa vào nhau tạo thành bản giao hưởng chói tai, ngày thường chỉ thấy ồn ào, nhưng lúc này nó lại giúp cô yên lòng một cách lạ thường.
Lý Thấm chưa tỉnh, chắc tối qua bị thứ đó mê hoặc làm nguyên khí tổn thương, ngủ rất say. Dung Phỉ không quấy rầy cô ấy, nhẹ tay nhẹ chân xuống giường mặc quần áo, ra khỏi phòng, suốt cả quá trình, cô không dám liếc điện thoại bị ném dưới đất lấy một cái.
Sớm thế này, mọi người trong nhà vẫn đang ngủ, Dung Phỉ không gọi họ dậy, định rửa mặt xong sẽ đi mở cửa tiệm, nhưng do sợ quá, không dám nhắm mắt thoa sữa rửa mặt, chỉ dùng khăn ướt lau sơ qua rồi thôi.
Vừa treo khăn lên giá, cơn lạnh bất chợt chạy dọc sống lưng, Dung Phỉ sợ đến mức ngừng thở, còn chưa kịp thét lên, bên tai đã vang lên lên tiếng nỉ non ôn nhu quen thuộc.
“Đừng sợ, có anh mà.”
Là Thẩm Khiêm!
Thần kinh buông lỏng trong nháy mắt, Dung Phỉ thiếu chút trượt chân, may được Thẩm Khiêm ôm lại.
Hồi lâu sau, Dung Phỉ mới kịp hoàn hồn. Cô mở vòi nước, vùi cả mặt mình vào nước lạnh, ngừng thở, để mặc cái lạnh len lỏi vào từng lỗ chân lông, đến tận khi não thiếu oxi, cô mới thở mạnh một hơi.
Thẩm Khiêm nhíu mày nhìn hành động của Dung Phỉ, nhưng không ngăn cản. Biết thứ cô cần hiện giờ là bình tĩnh, anh thu cánh tay đang ôm eo cô lại, im lặng lui sang một bên.
“Ủa Phỉ Phỉ, mới sáng sớm con lên cơn gì thế?” Mẹ Dung vừa bước vào nhà tắm đã thấy cả đầu Dung Phỉ chìm trong nước, vội kéo cô dậy, sắc mặt cũng đổi: “Phỉ Phỉ con sao thế, trời lạnh vậy mà con còn ngâm đầu vào nước lạnh?”
“Mẹ, mẹ dậy rồi à?” Dung Phỉ quệt nước trên mặt đi, hé mắt nhìn mẹ Dung, kéo khóe miệng một cách cứng nhắc: “Con bị cảm, nghe nói nước lạnh chữa được nghẹt mũi nên mới thử xem.”
Mẹ Dung cốc đầu Dung Phỉ: “Bị cảm không uống thuốc lại đi thử ba cái thứ tào lao này, con muốn bệnh nặng thêm để phải vào bệnh viện luôn hay sao?”
“Ôi mẹ, con chỉ muốn thử hiệu quả của nó thôi mà, được rồi được rồi, mẹ đừng giận, mau đi làm bữa sáng đi, con rửa mặt xong sẽ ra mở tiệm.” Dung Phỉ kéo khăn lau đại mớ nước trên mặt xong rồi nôn nóng đẩy mẹ Dung ra ngoài: “Đúng rồi, bữa sáng làm nhiều thêm một phần nha, Lý Thấm đang ở đây.”
Mẹ Dung ngẩn người.
“Đùi Lý Thấm còn đang bó thạch cao, con thấy cậu ấy đi lại không tiện nên đưa về nhà ngủ.” Dung Phỉ cười giải thích. Tuy tối qua lúc bọn cô về vẫn chưa trễ lắm nhưng ba mẹ thường ngủ rất sớm, không hề biết chuyện Lý Thấm ngủ lại qua đêm.
“Bó thạch cao sao còn đi lung tung?” Mẹ Dung nhíu mày hỏi.
“Tại cậu ấy nghe được chuyện của con nên lo lắng, muốn tới xem sao.” Biết mẹ Dung có thành kiến với tính cách ngang tàng của Lý Thấm, thế nên mỗi lần có cơ hội Dung Phỉ đều cố gắng tô vẽ cho cô ấy.
Quả nhiên mẹ Dung không nói gì nữa, im lặng đi vào bếp.
Mẹ Dung đi rồi, tâm trạng bực bội của Dung Phỉ cũng được xả ra không ít, cô xoay người nhìn Thẩm Khiêm đang đứng dựa tường, bỗng thấy con quỷ đẹp trai này trông vui tai vui mắt hơn hẳn con những con quỷ máu me nhầy nhụa kia.
“Đỡ hơn chưa?” Thẩm Khiêm khoanh tay dựa tường, chỉ đứng nhìn chứ không bước tới.
Dung Phỉ gật đầu, đang muốn nói chuyện lại bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
Dung Phỉ giật thót người, vội chạy ra ngoài cửa hàng, được vài bước mới chợt nhận ra tiếng gõ cửa vừa nãy phát ra từ cửa gỗ ở sau nhà, vội xoay người chạy xuống sân sau.
Cô mở cửa, nhìn thấy dì Hai đang trán đầy mồ hôi, mặt mày âu lo.
“Dì Hai, có chuyện gì sao?” Dung Phỉ ngẩn người, vội nép sang bên.
“Phỉ Phỉ, ba mẹ cháu đâu, đã dậy chưa?” Dì Hai không trả lời thắc mắc của Dung Phỉ, vừa hỏi vừa bước vào.
“Mẹ cháu ở trong bếp.” Dung Phỉ còn chưa nói xong, dì Hai đã lao đi như một cơn gió.
Dung Phỉ khó hiểu gãi đầu, còn chưa quay vào, dì Hai đã gấp gáp túm mẹ Dung chạy ra.
Dung Phỉ bị hai người tông phải, lảo đảo suýt té: “Mẹ…”
“Phỉ Phỉ, trong bếp đang nấu cháo, con nhớ canh chừng nha!” Sắc mặt mẹ Dung cũng không tốt, bỏ lại một câu rồi theo dì Hai ra cổng.
“Gấp gáp như thế, rốt cuộc có chuyện gì?” Vẻ mặt Dung Phỉ mờ mịt, nhưng phải canh nồi cháo nên không thể đi cùng, đành ôm theo một bụng nghi ngờ vào bếp.
Mẹ Dung đi rất lâu, nấu xong bữa sáng vẫn chưa thấy về.
“Chị, sao chị lại nấu bữa sáng, mẹ đâu?” Dung Nguyệt đánh răng rửa mặt xong đi ra, thấy Dung Phỉ đang bận rộn trong bếp, không khỏi bối rối.
“Mẹ bị dì Hai kéo đi rồi, gấp lắm, không biết có chuyện gì nữa.” Dung Phỉ vừa sắp chén vừa nói: “Em đi gọi ba đi, chị đi xem Lý Thấm, đến giờ còn chưa dậy nữa, ngủ ghê thiệt.”
Vừa dứt lời, Lý Thấm đã mở cửa, chống nạng bước ra.
“Dậy rồi hả, mau đánh răng rửa mặt rồi ra ăn sáng.” Dung Phỉ thấy cô bước ra, vội chào hỏi, đánh giá sắc mặt của Lý Thấm, hơi kém nhưng tinh thần không đến nỗi tệ.
“Ừ” Lý Thấm xoa gáy: “Khỉ gió, giấc ngủ này không ngon chút nào, ê ẩm hết cả người.”
Dung Phỉ không hé răng, lột trứng gà thả vào chén Lý Thấm.
Đang định lột thêm một quả trứng cho ba Dung thì mẹ Dung trở lại, mặt mày trắng bệch hù chết người khác.
Dung Phỉ ngừng động tác: “Mẹ, nhà dì Hai có chuyện gì hả?”
Mẹ Dung đặt mông ngồi xuống ghế, hai mắt thẩn thờ, hồn vẫn lơ lửng trên mây: “Phát hiện xác nữ mất chân trong cống ngầm ở sân sau nhà dì Hai con, cảnh sát vừa tới, đang khám nghiệm hiện trường.”
“Xác nữ mất chân?” Tim Dung Phỉ muốn vọt cả ra ngoài, vội rót một ly nước đưa qua.
Mẹ Dung cầm lên uống một ngụm, lấy lại chút bình tĩnh: “Ừ, bị chặt đứt ngang eo, ruột và nội tạng tuôn hết ra ngoài, ôi, tởm lắm! Không biết là tên biến thái nào nổi điên, xác nữ không đầu lần trước thì ở ngay hẻm nhỏ nhà di Hai con, giờ lại là cống ngầm, quá kinh khủng!”
Dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng cô vẫn thấy rõ gương mặt của bé trai kia, chính là Dương Nghị đã chết trên chết xe của bạn Lý Thấm. Cô không biết thứ đó xuất hiện trong di động của Lý Thấm là có ý gì, nhằm vào Lý Thấm, hay là mình?
Vất vả đợi tới bình minh, Dung Phỉ người đầy mồ hôi mới vén chăn ngồi dậy. Bên ngoài bắt đầu vang lên những âm thanh quen thuộc của ngày mới, tiếng cửa cuốn ầm ầm và cửa gỗ kẽo kẹt hòa vào nhau tạo thành bản giao hưởng chói tai, ngày thường chỉ thấy ồn ào, nhưng lúc này nó lại giúp cô yên lòng một cách lạ thường.
Lý Thấm chưa tỉnh, chắc tối qua bị thứ đó mê hoặc làm nguyên khí tổn thương, ngủ rất say. Dung Phỉ không quấy rầy cô ấy, nhẹ tay nhẹ chân xuống giường mặc quần áo, ra khỏi phòng, suốt cả quá trình, cô không dám liếc điện thoại bị ném dưới đất lấy một cái.
Sớm thế này, mọi người trong nhà vẫn đang ngủ, Dung Phỉ không gọi họ dậy, định rửa mặt xong sẽ đi mở cửa tiệm, nhưng do sợ quá, không dám nhắm mắt thoa sữa rửa mặt, chỉ dùng khăn ướt lau sơ qua rồi thôi.
Vừa treo khăn lên giá, cơn lạnh bất chợt chạy dọc sống lưng, Dung Phỉ sợ đến mức ngừng thở, còn chưa kịp thét lên, bên tai đã vang lên lên tiếng nỉ non ôn nhu quen thuộc.
“Đừng sợ, có anh mà.”
Là Thẩm Khiêm!
Thần kinh buông lỏng trong nháy mắt, Dung Phỉ thiếu chút trượt chân, may được Thẩm Khiêm ôm lại.
Hồi lâu sau, Dung Phỉ mới kịp hoàn hồn. Cô mở vòi nước, vùi cả mặt mình vào nước lạnh, ngừng thở, để mặc cái lạnh len lỏi vào từng lỗ chân lông, đến tận khi não thiếu oxi, cô mới thở mạnh một hơi.
Thẩm Khiêm nhíu mày nhìn hành động của Dung Phỉ, nhưng không ngăn cản. Biết thứ cô cần hiện giờ là bình tĩnh, anh thu cánh tay đang ôm eo cô lại, im lặng lui sang một bên.
“Ủa Phỉ Phỉ, mới sáng sớm con lên cơn gì thế?” Mẹ Dung vừa bước vào nhà tắm đã thấy cả đầu Dung Phỉ chìm trong nước, vội kéo cô dậy, sắc mặt cũng đổi: “Phỉ Phỉ con sao thế, trời lạnh vậy mà con còn ngâm đầu vào nước lạnh?”
“Mẹ, mẹ dậy rồi à?” Dung Phỉ quệt nước trên mặt đi, hé mắt nhìn mẹ Dung, kéo khóe miệng một cách cứng nhắc: “Con bị cảm, nghe nói nước lạnh chữa được nghẹt mũi nên mới thử xem.”
Mẹ Dung cốc đầu Dung Phỉ: “Bị cảm không uống thuốc lại đi thử ba cái thứ tào lao này, con muốn bệnh nặng thêm để phải vào bệnh viện luôn hay sao?”
“Ôi mẹ, con chỉ muốn thử hiệu quả của nó thôi mà, được rồi được rồi, mẹ đừng giận, mau đi làm bữa sáng đi, con rửa mặt xong sẽ ra mở tiệm.” Dung Phỉ kéo khăn lau đại mớ nước trên mặt xong rồi nôn nóng đẩy mẹ Dung ra ngoài: “Đúng rồi, bữa sáng làm nhiều thêm một phần nha, Lý Thấm đang ở đây.”
Mẹ Dung ngẩn người.
“Đùi Lý Thấm còn đang bó thạch cao, con thấy cậu ấy đi lại không tiện nên đưa về nhà ngủ.” Dung Phỉ cười giải thích. Tuy tối qua lúc bọn cô về vẫn chưa trễ lắm nhưng ba mẹ thường ngủ rất sớm, không hề biết chuyện Lý Thấm ngủ lại qua đêm.
“Bó thạch cao sao còn đi lung tung?” Mẹ Dung nhíu mày hỏi.
“Tại cậu ấy nghe được chuyện của con nên lo lắng, muốn tới xem sao.” Biết mẹ Dung có thành kiến với tính cách ngang tàng của Lý Thấm, thế nên mỗi lần có cơ hội Dung Phỉ đều cố gắng tô vẽ cho cô ấy.
Quả nhiên mẹ Dung không nói gì nữa, im lặng đi vào bếp.
Mẹ Dung đi rồi, tâm trạng bực bội của Dung Phỉ cũng được xả ra không ít, cô xoay người nhìn Thẩm Khiêm đang đứng dựa tường, bỗng thấy con quỷ đẹp trai này trông vui tai vui mắt hơn hẳn con những con quỷ máu me nhầy nhụa kia.
“Đỡ hơn chưa?” Thẩm Khiêm khoanh tay dựa tường, chỉ đứng nhìn chứ không bước tới.
Dung Phỉ gật đầu, đang muốn nói chuyện lại bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
Dung Phỉ giật thót người, vội chạy ra ngoài cửa hàng, được vài bước mới chợt nhận ra tiếng gõ cửa vừa nãy phát ra từ cửa gỗ ở sau nhà, vội xoay người chạy xuống sân sau.
Cô mở cửa, nhìn thấy dì Hai đang trán đầy mồ hôi, mặt mày âu lo.
“Dì Hai, có chuyện gì sao?” Dung Phỉ ngẩn người, vội nép sang bên.
“Phỉ Phỉ, ba mẹ cháu đâu, đã dậy chưa?” Dì Hai không trả lời thắc mắc của Dung Phỉ, vừa hỏi vừa bước vào.
“Mẹ cháu ở trong bếp.” Dung Phỉ còn chưa nói xong, dì Hai đã lao đi như một cơn gió.
Dung Phỉ khó hiểu gãi đầu, còn chưa quay vào, dì Hai đã gấp gáp túm mẹ Dung chạy ra.
Dung Phỉ bị hai người tông phải, lảo đảo suýt té: “Mẹ…”
“Phỉ Phỉ, trong bếp đang nấu cháo, con nhớ canh chừng nha!” Sắc mặt mẹ Dung cũng không tốt, bỏ lại một câu rồi theo dì Hai ra cổng.
“Gấp gáp như thế, rốt cuộc có chuyện gì?” Vẻ mặt Dung Phỉ mờ mịt, nhưng phải canh nồi cháo nên không thể đi cùng, đành ôm theo một bụng nghi ngờ vào bếp.
Mẹ Dung đi rất lâu, nấu xong bữa sáng vẫn chưa thấy về.
“Chị, sao chị lại nấu bữa sáng, mẹ đâu?” Dung Nguyệt đánh răng rửa mặt xong đi ra, thấy Dung Phỉ đang bận rộn trong bếp, không khỏi bối rối.
“Mẹ bị dì Hai kéo đi rồi, gấp lắm, không biết có chuyện gì nữa.” Dung Phỉ vừa sắp chén vừa nói: “Em đi gọi ba đi, chị đi xem Lý Thấm, đến giờ còn chưa dậy nữa, ngủ ghê thiệt.”
Vừa dứt lời, Lý Thấm đã mở cửa, chống nạng bước ra.
“Dậy rồi hả, mau đánh răng rửa mặt rồi ra ăn sáng.” Dung Phỉ thấy cô bước ra, vội chào hỏi, đánh giá sắc mặt của Lý Thấm, hơi kém nhưng tinh thần không đến nỗi tệ.
“Ừ” Lý Thấm xoa gáy: “Khỉ gió, giấc ngủ này không ngon chút nào, ê ẩm hết cả người.”
Dung Phỉ không hé răng, lột trứng gà thả vào chén Lý Thấm.
Đang định lột thêm một quả trứng cho ba Dung thì mẹ Dung trở lại, mặt mày trắng bệch hù chết người khác.
Dung Phỉ ngừng động tác: “Mẹ, nhà dì Hai có chuyện gì hả?”
Mẹ Dung đặt mông ngồi xuống ghế, hai mắt thẩn thờ, hồn vẫn lơ lửng trên mây: “Phát hiện xác nữ mất chân trong cống ngầm ở sân sau nhà dì Hai con, cảnh sát vừa tới, đang khám nghiệm hiện trường.”
“Xác nữ mất chân?” Tim Dung Phỉ muốn vọt cả ra ngoài, vội rót một ly nước đưa qua.
Mẹ Dung cầm lên uống một ngụm, lấy lại chút bình tĩnh: “Ừ, bị chặt đứt ngang eo, ruột và nội tạng tuôn hết ra ngoài, ôi, tởm lắm! Không biết là tên biến thái nào nổi điên, xác nữ không đầu lần trước thì ở ngay hẻm nhỏ nhà di Hai con, giờ lại là cống ngầm, quá kinh khủng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.