Chương 85: Báo danh
Dung Vô Tiên
23/09/2023
Editor: Boomtini
Tháng tám, mùa tựu trường.
Đây cũng là lần đầu tiên Giang Niên đi học xa nhà.
Là một người từ nhỏ đến lớn đều ở phương nam, Giang Niên nhiều năm như vậy phạm vi hoạt động vẫn luôn quanh quẩn ở đó, dường như không hề đề cập đến những nơi phương bắc như kinh đô.
“Niên Niên, phun sương này cũng để trong hành lý của con …..” mẹ Giang vừa xếp đồ vừa dặn dò Giang Niên, “Phương bắc khô hơn phương nam chúng ta rất nhiều, lúc đầu nhất định con sẽ chưa thích ứng được đâu, có cái gì không thoải mái thì nhớ nói với mẹ.”
Giang Niên vừa ăn táo vừa ngồi xổm một bên nhìn mẹ Giang: “Mẹ, phun sương không qua được cổng an ninh đâu.”
Mẹ Giang vỗ trán, ảo não vô cùng: “Con xem đầu óc mẹ này, không ấy sau này mẹ gửi tới cho con, hoặc tới đó con mua cũng được. Một mình đi xa đừng ngại tiêu tiền.”
Lại nhớ đến cái gì, bà dừng lại: “Ba mẹ A Trạch đều không ở nhà, có phải không có ai giúp nó sắp xếp hành lí không? Để mẹ viết ra cái danh sách, con mang qua cho A Trạch đi, đừng để nó quên cái gì.”
Giang Niên lại cắn một miếng táo, phàn nàn: “Mẹ, rốt cuộc mẹ là mẹ của ai á!”
“Cái con bé này thật là, ngày nào cũng ăn cơm A Trạch nấu, sao không hỏi mẹ là mẹ của ai đi.” Mẹ Giang liếc nhìn con gái mình một cái, sau đó đứng dậy tiếp tục sắp xếp hành lí cho Giang Niên.
Trong kỳ nghỉ hè này, mỗi lần nhắc đến chuyện học đại học của Giang Niên ba mẹ Giang đều phấn khởi đến không khép miệng được.
Bất kể bọn họ đi đâu, chỉ cần người khác đề cập đến chuyện “Chà, con gái của hai người năm nay thi đại học đúng không?” liền bắt đầu ra vẻ khiêm tốn —–
“Hazz, đừng nói nữa, con gái tôi thi đại học không tốt lắm, mới năm mười hai đã nói chuyện yêu đương, không chăm chỉ học hành gì cả, thật là.”
Người khác liền sẽ cười mỉa mai bọn họ, sau đó lại làm như rất quan tâm: “Thế nào? Có thể đến trường tuyến hai không?”
Mẹ Giang lại càng thêm khiêm tốn khoát tay: “Đến một đại học bình thường ở tuyến đầu thôi.”
“Đại học bình thường ở tuyến đầu sao? Được ghê đó, mà trường nào tuyến một vậy?” Người khác tiếp tục tò mò, “Viễn Đại có đến được không?”
Viễn Đại là đại học Viễn Thành, là một trường tốt ở Viễn Thành, Viễn Thành cũng không phải ở trung tâm gì, chính sách giảm điểm xét tuyển cho học sinh trong tỉnh cũng rất cao.
Nhưng người khác cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.
Rốt cuộc, mẹ Giang cũng nói là một đại học bình thường tuyến đầu, nếu đến Viễn Đại thì nói thẳng là Viễn Đại đi.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi tự hỏi, chậc, khi trước còn nghe nói con gái Giang gia có thành tích khá tốt, không phải còn học ở lớp trọng điểm của Minh Lễ sao? Giờ vì yêu sớm, rốt cuộc cũng chỉ học ở đại học tuyến đầu bình thường?
Quả nhiên a, yêu sớm không được.
Sau đó, mẹ Giang lại lần nữa cười ‘khiêm tốn’: “Đến Bắc Đại”
“???”
Lúc đầu …..
Giang Niên còn sức để phàn nàn, không quên nghiêm túc dặn dò: “Ba, mẹ, hai người đừng đi khắp nơi nói về thành tích thi đại học của con đó. Lỡ đâu con người ta cũng thi đại học, ba mẹ cứ như vậy không phải sẽ khiến người ta không thích sao?”
Ba mẹ Giang ngoài miệng vẫn đáp được được được, nhưng Giang Niên đã sớm phát hiện, dù có quen biết hay không quen biết, những người quen của ba mẹ, các loại đồng nghiệp lãnh đạo này kia đều biết cô thi đại học hơn 690 điểm, đã yêu đương lại còn thi đậu Bắc Đại.
==
Cho nên, vì cái gì nhất định phải phóng lớn chuyện cô yêu đương vậy?
Hơn nữa, cô cũng đâu có yêu sớm, rõ ràng thi xong đại học cô mới yêu đương kia mà!
Giang Niên cũng nói vài lần, sau đó lại phát hiện ba mẹ trước sau cũng như vậy liền thôi, bọn họ như nào thì cứ như vậy đi.
Quên đi, cô cũng chưa bao giờ bao giờ nhất quyết phải bắt người khác theo ý mình, ngay từ đầu không phải cô chăm chỉ học hành là để ba mẹ vui vẻ sao?
Hiện tại, ba mẹ vui vẻ nói khoe vài ba câu, cô ngăn không được thì …..
Thì thôi vậy.
Vẫn là câu nói kia, kiên trì không nhất định sẽ thành công, nhưng nếu từ bỏ nhất định phải nhẹ nhàng.
Vậy nên, sau một kỳ nghỉ hè vui vẻ, lúc cô khai giảng thậm chí còn xin nghỉ làm, nói muốn đưa cô và Lục Trạch đến trường học.
Giang Niên không nói gì, dù sao cô cũng cảm thấy bản thân mình không thể tự xử lý nhiều hành lí như vậy.
Là con gái, đi xa một chuyến quả thực không dễ dàng chút nào.
“Niên Niên, về sau mình không có cách nào ăn cơm cùng cậu nữa rồi.” Khương Thi Lam lại lần nữa gọi đến khóc lóc kể kể, “Sớm biết như vậy mình cũng báo danh vào một trường ở thủ đô ….. Mấy người các cậu đều đến nơi đó, cậu đến đó chắc chắn sẽ có bạn mới, không bao lâu sau sẽ quên mình mất thôi!”
Giang Niên yên lặng viết vài từ lên cuốn sổ nhỏ.
Được rồi, đây đã là lần thứ 21 trong mùa hè này Khương Thi Lam gọi đến khóc lóc kể lể với cô.
Giang Niên tiếp tục cắn táo, không nói lời nào.
Khương Thi Lam càng than vãn kịch liệt hơn: “Huhuhu Niên Niên, cậu quả nhiên có bạn trai rồi thì không thích mình nữa! Lúc trước còn dỗ mình, giờ còn không thèm để ý đến mình nữa!”
Giang Niên: “…..”
Nữ nhân thất tình thật khó đối phó.
Bất quá, cô cũng thực sự bội phục dũng khí của Khương Thi Lam.
Vẫn như thường lệ, sau khi than vãn hồi lâu cũng tự động ngừng lại, nhanh chóng chuyển đề tài: “Niên Niên, Hạ Gia Dương cũng đến thủ độ, hai trường các cậu gần như vậy, cậu ấy chắc chắn sẽ chơi cùng Lục Trạch, lúc đó cậu giúp mình để ý cậu ấy một chút! Càng để ý đến chuyện tình cảm của cậu ấy giúp mình, nếu cậu ấy thân thiết với cô gái nào cậu phải nói cho mình biết liền đó!”
….. Loại chuyện tình báo này, đồng học Giang Niên cảm thấy chính mình đã quá quen với nó rồi.
Cô giơ tay, hạt táo chuẩn xác rơi vào thùng rác cách đó không xa.
Giang Niên thuận miệng lên tiếng: “Mình biết rồi mà, cậu yên tâm đi, mình cảm thấy hiện tại lớp trưởng không có tâm tình yêu đương đâu.”
Đã lâu như vậy, Giang Niên cũng không hỏi lúc ấy Khương Thi Lam tỏ tình với Hạ Gia Dương thế nào, Hạ Gia Dương đáp lại ra sao.
Khương Thi Lam đã không muốn nhắc đến, cô cũng coi chuyện đó như gió thoảng mây bay.
Dẫu sao thì …..
Khương Thi Lam sẽ không bỏ cuộc.
“Niên Niên!” mẹ Giang bên ngoài gõ cửa phòng cô, Giang Niên nói qua với Khương Thi Lam một tiếng rồi cúp máy.
“Sao vậy mẹ?”
Mẹ Giang cầm trong tay đồng phục mùa hè của Giang Niên, trước sau đều có đủ loại chữ ký: “Mẹ định giặt sạch cặp sách cho con, thấy bộ đồng phục này trong cặp, cái này con muốn tự giặt không?”
Giang Niên vội lắc đầu: “Không cần không cần, đây là bạn học ký tên cho con mà, mẹ giặt đi thì bay hết của con rồi, mẹ đừng giặt, dù sao tương lai con cũng không mặc nữa.”
Mẹ Giang đáp lại, đưa đồng phục cho Giang Niên: “Vậy con cất đi.”
Nói xong liền chuẩn bị ra ngoài, lại nhớ đến cái gì: “Mà bạn học con cũng có ý tứ thật á, mẹ nhìn một chặp thấy một chuỗi ký tự, không phải tiếng anh, cũng không biết nó có nghĩa gì nữa.”
Giang Niên khó hiểu, mở áo ra nhìn.
Chiều hôm đó thi đại học xong, cô nhanh chóng về nhà thay quần áo, tiện tay đem áo tay ngắn bỏ vào cặp rồi cùng mọi người trong lớp ra ngoài chơi, căn bản cũng chưa xem trên áo ký cái gì.
Vừa nhìn đã thấy, Giang Niên phát hiện chuỗi ký tự như mẹ Giang đã nói.
Ký ở sau lưng, là chữ ký của nam sinh.
Không phải tiếng anh, là một chuỗi ký tự Giang Niên cũng không biết, cũng không có lạc khoản (*)
(*) dòng chữ nhỏ ghi họ tên, ngày tháng người viết, người vẽ dưới tranh, dưới câu đối ,…
Giang Niên cầm áo trở về phòng, nhìn chằm chằm chuỗi ký tự kia nửa ngày.
——S’agapo.(*)
(*) ‘Tôi yêu bạn’ trong tiếng Hy Lạp
Giang Niên mím môi.
Thực ra, chỉ cần nhập chuỗi ký tự này vào hộp tìm kiếm baidu thì có lẽ sẽ biết chuỗi ký tự này có ý nghĩa gì.
Thậm chí chỉ cần loại trừ vài người trong lớp một chút, cũng không sai biệt lắm biết được ai là người viết dòng này.
Nhưng Giang Niên …..
Cô lại mím môi, sau đó gấp áo lại, bỏ vào trong ngăn tủ.
Nếu đối phương đã không nói, lại còn không để lại lạc khoản, chắc chắn không muốn để cô biết.
Vậy thì …..
Cô cũng không biết gì cả.
/ **************************** /
Nếu nhận được giấy báo nhập học sớm hơn người khác, nghĩa là khai giảng cũng sớm hơn người khác …..
Đặc biệt là, trong khi rất nhiều bạn học chọn học đại học ở phương nam vẫn còn đang tận hưởng kỳ nghỉ hè dài ít nhất nửa tháng nữa, thì Giang Niên đã sớm xách vali lên tàu đến thủ đô.
Đau khổ tột cùng.
Bắc Đại lại gửi giấy báo sớm hơn Thanh Hoa mấy ngày, vậy nên ngày nhận giấy báo, ba mẹ Giang dẫn Lục Trạch và Giang Niên cùng nhau đến Bắc Kinh.
Mặc dù Lục Trạch chưa có kinh nghiệm báo danh đại học, nhưng khả năng giải quyết mọi chuyện siêu cường của anh đã phát huy tác dụng vào lúc này.
Thời tiết nóng bức, Lục Trạch chạy đi mua mấy chai nước mát, đưa cho ba mẹ Giang, cười nói: “Chú dì, hai người đi tìm bóng cây mát mẻ nào đó nghỉ chốc lát được không ạ? Con đã biết rõ vị trí ở đây rồi, thủ tục báo danh con cùng Niên Niên làm là được, chú dì giữ hành lý của Niên Niên là được rồi ạ.”
Mẹ Giang vẫn có chút không yên tâm: “Có thể sao? Này cũng quá phiền cho con rồi, A Trạch.”
Lục Trạch cười ôn hòa, dáng vẻ lười biếng, lạnh lùng thường ngày đi đâu mất rồi?
“Không sao ạ, chuyện của Niên Niên sao có thể xem là phiền cho con được chứ?”
Sau đó, anh từ trong balo của mình lấy ra bình xịt chống nắng, giúp Giang Niên xịt một chút.
Ba mẹ Giang nhìn con gái nhà mình thuần thục đón nhận hành động của Lục Trạch, giống như đã sớm quen với việc được Lục Trạch chăm sóc rồi vậy.
Lục Trạch lại lấy ra cây dù, che cho cả hai: “Đi thôi.”
Giang Niên ngoan ngoãn gật đầu, ngẩng đầu cười với Lục Trạch.
Ba mẹ Giang không khỏi cảm khái.
Thật ra, ban đầu khi biết Giang Niên yêu đương, có cha mẹ nào không lo lắng đâu?
Nhất là cô con gái nhỏ nâng trong lòng bàn tay, mới nhỏ như vậy đã bị nam sinh bắt đi mất.
Huống hồ, nếu yêu đương xảy ra chuyện gì đau lòng, sao Niên Niên có thể chịu nổi?
Chẳng qua …..
Đối với Lục Trạch, bọn họ không có cách nào phản đối.
Hơn nữa, Lục Trạch thực sự chăm sóc con gái họ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, rõ ràng, thoạt nhìn anh không giống với kiểu một người con trai sẽ chăm lo cho người khác, nhưng anh đã làm những chuyện này thuần thục vô cùng.
Thái độ đối với bọn họ cũng khiến họ không nói nên lời.
“Bên này”, Lục Trạch nắm lấy tay cô gái nhỏ, “Em không biết đường như vậy, sau này phải làm sao bây giờ?”
Giang Niên bĩu môi: “Em sẽ sớm thuộc đường thôi mà!”
Đang nói chuyện, một cô gái mặc áo thun, đội mũ của câu lạc bộ trong trường đi đến.
Rất xinh đẹp, có lẽ bởi vì thời tiết nóng bức, gương mặt cô ấy hơi ửng hồng.
“Học đệ học muội đến đây báo danh sao? Khoa nào đây nhỉ?”
Giang Niên lễ phép vô cùng: “Khoa ngoại ngữ ạ.”
Cô gái kia chỉ đường, đang định nói điều gì, liền thấy gương mặt Lục Trạch bên cạnh.
Trong mắt nhanh chóng hiện lên một chút kinh ngạc, sau đó cười nói: “Vậy thì đi đường này nha.”
Giang Niên nói cảm ơn, liền chuẩn bị cùng Lục Trạch rời đi.
Cô gái kia cắn môi dưới, gọi bọn họ quay lại.
Chẳng qua lần này, cô không nhìn Giang Niên, mà thẳng tắp nhìn về phía Lục Trạch: “Cậu có muốn cân nhắc một chút về việc tham gia câu lạc bộ của chúng tôi không? Tôi là trưởng ban tổ chức, câu lạc bộ của chúng tôi rất thú vị, cũng có thể rèn luyện sức khỏe, nếu cậu muốn cân nhắc, không ngại thì chúng ta thêm wechat, cậu có thể hỏi tôi bất cứ chuyện gì.”
Lục Trạch biếng nhác ngước mắt, liếc mắt nhìn cô gái kia một cái, sau đó lại cúi đầu, lấy khăn giấy trong balo ra: “Lau mồ hôi.”
Cô gái kia sắc mặt vui vẻ, lúc định đưa tay nhận lấy, liền thấy —–
Lục Trạch xoay người, cầm khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh.
Nam sinh đẹp trai cả người đều toát lên hương vị lười nhác, lại lộ ra một loại phong thái tiêu sái khó nói nên lời, nhìn như thế nào cũng cảm thấy đẹp vô cùng.
Nhưng chỉ khi nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, biểu cảm của anh mới tràn ngập ôn nhu.
Ngay cả động tác lau mồ hôi cũng nhẹ nhàng như thể đang chạm vào bảo bối vô song nào đó.
Sau khi giúp Giang Niên lau mồ hôi, Lục Trạch lại xoay người, nhưng lần này ngay cả một cái liếc mắt anh cũng lười cho cô gái trước mặt.
“Thật ngại quá, tôi không học trường này, tôi chỉ đưa bạn gái đi báo danh mà thôi.”
Thanh âm rất êm tai, chỉ là nghe như thế nào đi chăng nữa cũng cảm thấy hơi lạnh lùng.
Anh lại nhìn Giang Niên, giọng nói trầm thấp lưu luyến: “Em khát không? Có thấy nóng không?”
Vị tiền bối trong câu lạc bộ lúc này sao lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra cho được kia chứ?
Giang Niên nghĩ —–
Bạn trai của cô hấp dẫn thật đấy.
Tháng tám, mùa tựu trường.
Đây cũng là lần đầu tiên Giang Niên đi học xa nhà.
Là một người từ nhỏ đến lớn đều ở phương nam, Giang Niên nhiều năm như vậy phạm vi hoạt động vẫn luôn quanh quẩn ở đó, dường như không hề đề cập đến những nơi phương bắc như kinh đô.
“Niên Niên, phun sương này cũng để trong hành lý của con …..” mẹ Giang vừa xếp đồ vừa dặn dò Giang Niên, “Phương bắc khô hơn phương nam chúng ta rất nhiều, lúc đầu nhất định con sẽ chưa thích ứng được đâu, có cái gì không thoải mái thì nhớ nói với mẹ.”
Giang Niên vừa ăn táo vừa ngồi xổm một bên nhìn mẹ Giang: “Mẹ, phun sương không qua được cổng an ninh đâu.”
Mẹ Giang vỗ trán, ảo não vô cùng: “Con xem đầu óc mẹ này, không ấy sau này mẹ gửi tới cho con, hoặc tới đó con mua cũng được. Một mình đi xa đừng ngại tiêu tiền.”
Lại nhớ đến cái gì, bà dừng lại: “Ba mẹ A Trạch đều không ở nhà, có phải không có ai giúp nó sắp xếp hành lí không? Để mẹ viết ra cái danh sách, con mang qua cho A Trạch đi, đừng để nó quên cái gì.”
Giang Niên lại cắn một miếng táo, phàn nàn: “Mẹ, rốt cuộc mẹ là mẹ của ai á!”
“Cái con bé này thật là, ngày nào cũng ăn cơm A Trạch nấu, sao không hỏi mẹ là mẹ của ai đi.” Mẹ Giang liếc nhìn con gái mình một cái, sau đó đứng dậy tiếp tục sắp xếp hành lí cho Giang Niên.
Trong kỳ nghỉ hè này, mỗi lần nhắc đến chuyện học đại học của Giang Niên ba mẹ Giang đều phấn khởi đến không khép miệng được.
Bất kể bọn họ đi đâu, chỉ cần người khác đề cập đến chuyện “Chà, con gái của hai người năm nay thi đại học đúng không?” liền bắt đầu ra vẻ khiêm tốn —–
“Hazz, đừng nói nữa, con gái tôi thi đại học không tốt lắm, mới năm mười hai đã nói chuyện yêu đương, không chăm chỉ học hành gì cả, thật là.”
Người khác liền sẽ cười mỉa mai bọn họ, sau đó lại làm như rất quan tâm: “Thế nào? Có thể đến trường tuyến hai không?”
Mẹ Giang lại càng thêm khiêm tốn khoát tay: “Đến một đại học bình thường ở tuyến đầu thôi.”
“Đại học bình thường ở tuyến đầu sao? Được ghê đó, mà trường nào tuyến một vậy?” Người khác tiếp tục tò mò, “Viễn Đại có đến được không?”
Viễn Đại là đại học Viễn Thành, là một trường tốt ở Viễn Thành, Viễn Thành cũng không phải ở trung tâm gì, chính sách giảm điểm xét tuyển cho học sinh trong tỉnh cũng rất cao.
Nhưng người khác cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.
Rốt cuộc, mẹ Giang cũng nói là một đại học bình thường tuyến đầu, nếu đến Viễn Đại thì nói thẳng là Viễn Đại đi.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi tự hỏi, chậc, khi trước còn nghe nói con gái Giang gia có thành tích khá tốt, không phải còn học ở lớp trọng điểm của Minh Lễ sao? Giờ vì yêu sớm, rốt cuộc cũng chỉ học ở đại học tuyến đầu bình thường?
Quả nhiên a, yêu sớm không được.
Sau đó, mẹ Giang lại lần nữa cười ‘khiêm tốn’: “Đến Bắc Đại”
“???”
Lúc đầu …..
Giang Niên còn sức để phàn nàn, không quên nghiêm túc dặn dò: “Ba, mẹ, hai người đừng đi khắp nơi nói về thành tích thi đại học của con đó. Lỡ đâu con người ta cũng thi đại học, ba mẹ cứ như vậy không phải sẽ khiến người ta không thích sao?”
Ba mẹ Giang ngoài miệng vẫn đáp được được được, nhưng Giang Niên đã sớm phát hiện, dù có quen biết hay không quen biết, những người quen của ba mẹ, các loại đồng nghiệp lãnh đạo này kia đều biết cô thi đại học hơn 690 điểm, đã yêu đương lại còn thi đậu Bắc Đại.
==
Cho nên, vì cái gì nhất định phải phóng lớn chuyện cô yêu đương vậy?
Hơn nữa, cô cũng đâu có yêu sớm, rõ ràng thi xong đại học cô mới yêu đương kia mà!
Giang Niên cũng nói vài lần, sau đó lại phát hiện ba mẹ trước sau cũng như vậy liền thôi, bọn họ như nào thì cứ như vậy đi.
Quên đi, cô cũng chưa bao giờ bao giờ nhất quyết phải bắt người khác theo ý mình, ngay từ đầu không phải cô chăm chỉ học hành là để ba mẹ vui vẻ sao?
Hiện tại, ba mẹ vui vẻ nói khoe vài ba câu, cô ngăn không được thì …..
Thì thôi vậy.
Vẫn là câu nói kia, kiên trì không nhất định sẽ thành công, nhưng nếu từ bỏ nhất định phải nhẹ nhàng.
Vậy nên, sau một kỳ nghỉ hè vui vẻ, lúc cô khai giảng thậm chí còn xin nghỉ làm, nói muốn đưa cô và Lục Trạch đến trường học.
Giang Niên không nói gì, dù sao cô cũng cảm thấy bản thân mình không thể tự xử lý nhiều hành lí như vậy.
Là con gái, đi xa một chuyến quả thực không dễ dàng chút nào.
“Niên Niên, về sau mình không có cách nào ăn cơm cùng cậu nữa rồi.” Khương Thi Lam lại lần nữa gọi đến khóc lóc kể kể, “Sớm biết như vậy mình cũng báo danh vào một trường ở thủ đô ….. Mấy người các cậu đều đến nơi đó, cậu đến đó chắc chắn sẽ có bạn mới, không bao lâu sau sẽ quên mình mất thôi!”
Giang Niên yên lặng viết vài từ lên cuốn sổ nhỏ.
Được rồi, đây đã là lần thứ 21 trong mùa hè này Khương Thi Lam gọi đến khóc lóc kể lể với cô.
Giang Niên tiếp tục cắn táo, không nói lời nào.
Khương Thi Lam càng than vãn kịch liệt hơn: “Huhuhu Niên Niên, cậu quả nhiên có bạn trai rồi thì không thích mình nữa! Lúc trước còn dỗ mình, giờ còn không thèm để ý đến mình nữa!”
Giang Niên: “…..”
Nữ nhân thất tình thật khó đối phó.
Bất quá, cô cũng thực sự bội phục dũng khí của Khương Thi Lam.
Vẫn như thường lệ, sau khi than vãn hồi lâu cũng tự động ngừng lại, nhanh chóng chuyển đề tài: “Niên Niên, Hạ Gia Dương cũng đến thủ độ, hai trường các cậu gần như vậy, cậu ấy chắc chắn sẽ chơi cùng Lục Trạch, lúc đó cậu giúp mình để ý cậu ấy một chút! Càng để ý đến chuyện tình cảm của cậu ấy giúp mình, nếu cậu ấy thân thiết với cô gái nào cậu phải nói cho mình biết liền đó!”
….. Loại chuyện tình báo này, đồng học Giang Niên cảm thấy chính mình đã quá quen với nó rồi.
Cô giơ tay, hạt táo chuẩn xác rơi vào thùng rác cách đó không xa.
Giang Niên thuận miệng lên tiếng: “Mình biết rồi mà, cậu yên tâm đi, mình cảm thấy hiện tại lớp trưởng không có tâm tình yêu đương đâu.”
Đã lâu như vậy, Giang Niên cũng không hỏi lúc ấy Khương Thi Lam tỏ tình với Hạ Gia Dương thế nào, Hạ Gia Dương đáp lại ra sao.
Khương Thi Lam đã không muốn nhắc đến, cô cũng coi chuyện đó như gió thoảng mây bay.
Dẫu sao thì …..
Khương Thi Lam sẽ không bỏ cuộc.
“Niên Niên!” mẹ Giang bên ngoài gõ cửa phòng cô, Giang Niên nói qua với Khương Thi Lam một tiếng rồi cúp máy.
“Sao vậy mẹ?”
Mẹ Giang cầm trong tay đồng phục mùa hè của Giang Niên, trước sau đều có đủ loại chữ ký: “Mẹ định giặt sạch cặp sách cho con, thấy bộ đồng phục này trong cặp, cái này con muốn tự giặt không?”
Giang Niên vội lắc đầu: “Không cần không cần, đây là bạn học ký tên cho con mà, mẹ giặt đi thì bay hết của con rồi, mẹ đừng giặt, dù sao tương lai con cũng không mặc nữa.”
Mẹ Giang đáp lại, đưa đồng phục cho Giang Niên: “Vậy con cất đi.”
Nói xong liền chuẩn bị ra ngoài, lại nhớ đến cái gì: “Mà bạn học con cũng có ý tứ thật á, mẹ nhìn một chặp thấy một chuỗi ký tự, không phải tiếng anh, cũng không biết nó có nghĩa gì nữa.”
Giang Niên khó hiểu, mở áo ra nhìn.
Chiều hôm đó thi đại học xong, cô nhanh chóng về nhà thay quần áo, tiện tay đem áo tay ngắn bỏ vào cặp rồi cùng mọi người trong lớp ra ngoài chơi, căn bản cũng chưa xem trên áo ký cái gì.
Vừa nhìn đã thấy, Giang Niên phát hiện chuỗi ký tự như mẹ Giang đã nói.
Ký ở sau lưng, là chữ ký của nam sinh.
Không phải tiếng anh, là một chuỗi ký tự Giang Niên cũng không biết, cũng không có lạc khoản (*)
(*) dòng chữ nhỏ ghi họ tên, ngày tháng người viết, người vẽ dưới tranh, dưới câu đối ,…
Giang Niên cầm áo trở về phòng, nhìn chằm chằm chuỗi ký tự kia nửa ngày.
——S’agapo.(*)
(*) ‘Tôi yêu bạn’ trong tiếng Hy Lạp
Giang Niên mím môi.
Thực ra, chỉ cần nhập chuỗi ký tự này vào hộp tìm kiếm baidu thì có lẽ sẽ biết chuỗi ký tự này có ý nghĩa gì.
Thậm chí chỉ cần loại trừ vài người trong lớp một chút, cũng không sai biệt lắm biết được ai là người viết dòng này.
Nhưng Giang Niên …..
Cô lại mím môi, sau đó gấp áo lại, bỏ vào trong ngăn tủ.
Nếu đối phương đã không nói, lại còn không để lại lạc khoản, chắc chắn không muốn để cô biết.
Vậy thì …..
Cô cũng không biết gì cả.
/ **************************** /
Nếu nhận được giấy báo nhập học sớm hơn người khác, nghĩa là khai giảng cũng sớm hơn người khác …..
Đặc biệt là, trong khi rất nhiều bạn học chọn học đại học ở phương nam vẫn còn đang tận hưởng kỳ nghỉ hè dài ít nhất nửa tháng nữa, thì Giang Niên đã sớm xách vali lên tàu đến thủ đô.
Đau khổ tột cùng.
Bắc Đại lại gửi giấy báo sớm hơn Thanh Hoa mấy ngày, vậy nên ngày nhận giấy báo, ba mẹ Giang dẫn Lục Trạch và Giang Niên cùng nhau đến Bắc Kinh.
Mặc dù Lục Trạch chưa có kinh nghiệm báo danh đại học, nhưng khả năng giải quyết mọi chuyện siêu cường của anh đã phát huy tác dụng vào lúc này.
Thời tiết nóng bức, Lục Trạch chạy đi mua mấy chai nước mát, đưa cho ba mẹ Giang, cười nói: “Chú dì, hai người đi tìm bóng cây mát mẻ nào đó nghỉ chốc lát được không ạ? Con đã biết rõ vị trí ở đây rồi, thủ tục báo danh con cùng Niên Niên làm là được, chú dì giữ hành lý của Niên Niên là được rồi ạ.”
Mẹ Giang vẫn có chút không yên tâm: “Có thể sao? Này cũng quá phiền cho con rồi, A Trạch.”
Lục Trạch cười ôn hòa, dáng vẻ lười biếng, lạnh lùng thường ngày đi đâu mất rồi?
“Không sao ạ, chuyện của Niên Niên sao có thể xem là phiền cho con được chứ?”
Sau đó, anh từ trong balo của mình lấy ra bình xịt chống nắng, giúp Giang Niên xịt một chút.
Ba mẹ Giang nhìn con gái nhà mình thuần thục đón nhận hành động của Lục Trạch, giống như đã sớm quen với việc được Lục Trạch chăm sóc rồi vậy.
Lục Trạch lại lấy ra cây dù, che cho cả hai: “Đi thôi.”
Giang Niên ngoan ngoãn gật đầu, ngẩng đầu cười với Lục Trạch.
Ba mẹ Giang không khỏi cảm khái.
Thật ra, ban đầu khi biết Giang Niên yêu đương, có cha mẹ nào không lo lắng đâu?
Nhất là cô con gái nhỏ nâng trong lòng bàn tay, mới nhỏ như vậy đã bị nam sinh bắt đi mất.
Huống hồ, nếu yêu đương xảy ra chuyện gì đau lòng, sao Niên Niên có thể chịu nổi?
Chẳng qua …..
Đối với Lục Trạch, bọn họ không có cách nào phản đối.
Hơn nữa, Lục Trạch thực sự chăm sóc con gái họ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, rõ ràng, thoạt nhìn anh không giống với kiểu một người con trai sẽ chăm lo cho người khác, nhưng anh đã làm những chuyện này thuần thục vô cùng.
Thái độ đối với bọn họ cũng khiến họ không nói nên lời.
“Bên này”, Lục Trạch nắm lấy tay cô gái nhỏ, “Em không biết đường như vậy, sau này phải làm sao bây giờ?”
Giang Niên bĩu môi: “Em sẽ sớm thuộc đường thôi mà!”
Đang nói chuyện, một cô gái mặc áo thun, đội mũ của câu lạc bộ trong trường đi đến.
Rất xinh đẹp, có lẽ bởi vì thời tiết nóng bức, gương mặt cô ấy hơi ửng hồng.
“Học đệ học muội đến đây báo danh sao? Khoa nào đây nhỉ?”
Giang Niên lễ phép vô cùng: “Khoa ngoại ngữ ạ.”
Cô gái kia chỉ đường, đang định nói điều gì, liền thấy gương mặt Lục Trạch bên cạnh.
Trong mắt nhanh chóng hiện lên một chút kinh ngạc, sau đó cười nói: “Vậy thì đi đường này nha.”
Giang Niên nói cảm ơn, liền chuẩn bị cùng Lục Trạch rời đi.
Cô gái kia cắn môi dưới, gọi bọn họ quay lại.
Chẳng qua lần này, cô không nhìn Giang Niên, mà thẳng tắp nhìn về phía Lục Trạch: “Cậu có muốn cân nhắc một chút về việc tham gia câu lạc bộ của chúng tôi không? Tôi là trưởng ban tổ chức, câu lạc bộ của chúng tôi rất thú vị, cũng có thể rèn luyện sức khỏe, nếu cậu muốn cân nhắc, không ngại thì chúng ta thêm wechat, cậu có thể hỏi tôi bất cứ chuyện gì.”
Lục Trạch biếng nhác ngước mắt, liếc mắt nhìn cô gái kia một cái, sau đó lại cúi đầu, lấy khăn giấy trong balo ra: “Lau mồ hôi.”
Cô gái kia sắc mặt vui vẻ, lúc định đưa tay nhận lấy, liền thấy —–
Lục Trạch xoay người, cầm khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh.
Nam sinh đẹp trai cả người đều toát lên hương vị lười nhác, lại lộ ra một loại phong thái tiêu sái khó nói nên lời, nhìn như thế nào cũng cảm thấy đẹp vô cùng.
Nhưng chỉ khi nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, biểu cảm của anh mới tràn ngập ôn nhu.
Ngay cả động tác lau mồ hôi cũng nhẹ nhàng như thể đang chạm vào bảo bối vô song nào đó.
Sau khi giúp Giang Niên lau mồ hôi, Lục Trạch lại xoay người, nhưng lần này ngay cả một cái liếc mắt anh cũng lười cho cô gái trước mặt.
“Thật ngại quá, tôi không học trường này, tôi chỉ đưa bạn gái đi báo danh mà thôi.”
Thanh âm rất êm tai, chỉ là nghe như thế nào đi chăng nữa cũng cảm thấy hơi lạnh lùng.
Anh lại nhìn Giang Niên, giọng nói trầm thấp lưu luyến: “Em khát không? Có thấy nóng không?”
Vị tiền bối trong câu lạc bộ lúc này sao lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra cho được kia chứ?
Giang Niên nghĩ —–
Bạn trai của cô hấp dẫn thật đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.