Chương 77
Dung Vô Tiên
23/09/2023
Editor: Boomtini
Lục Trạch có chút không được tự nhiên giật giật khóe miệng.
Cậu thường xuyên trò chuyện cùng Giang Niên, đương nhiên biết Giang Niên đang nói đến con mèo nào.
Việc Giang Niên gần đây không gặp Bố Bố, Lục Trạch đương nhiên biết rất rõ.
Nhưng là …..
Lục Trạch không rõ đến tột cùng chính mình cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ, nói gì đi nữa cũng cảm thấy chuyện này cứ sao sao đó.
Lục đại thiếu gia hiếm khi cảm thấy có chút run sợ.
Tạ Minh cũng rất ngạc nhiên: “Không phải đâu, con mèo kia chắc là không ở đó nữa thôi, chứ không phải là không thích cậu đâu, đúng không?”
Giang Niên có chút ủy khuất, ngướng mắt nhìn về phía Lục Trạch: “Là vậy sao, Trạch ca?”
A, con mẹ nó cô gái nhỏ mình thích dùng ánh mắt như vậy nhìn mình thì làm sao mà chịu được đây!
Lục Trạch một giây liền quên đi cái gọi là “cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ”, vô cùng đau lòng cho cô gái nhỏ của mình, thậm chí còn bắt đầu ghen tị với Bố Bố —–
Giang Niên lâu như vậy không gặp Bố Bố liền nhớ nó thành cái dạng này, từ trước đến nay cô gái nhỏ còn chưa nói nhớ cậu đến vậy đâu!
Lục đại thiếu gia không hề cảm thấy tranh giành tình cảm cùng mèo nhỏ là một chuyện rất kỳ cục, hơn nữa lúc trước cậu cũng dùng mèo để dụ dỗ Giang Niên đó thôi.
Cậu nhanh chóng mở miệng an ủi Giang Niên: “Đúng đúng, Tạ Minh nói không sai. Mèo nhỏ chắc dạo gần đây không ở đó nữa thôi, làm sao mà không thích cậu cho được, đúng không?”
Giang Niên ‘có chút’ vui vẻ, sau đó lại chuyển chủ đề: “Mình an tâm hơn rồi. A, phải rồi Trạch ca, mình nhớ lần trước cậu nói với mình, nhà cậu cũng nuôi một con mèo, từ trước đến giờ mình cũng chưa gặp qua. Trong tuần này nếu có dịp thì cậu dẫn mình đến chơi với mèo của cậu nhé? Thức ăn mình chuẩn bị cho mèo nhỏ sợ không dùng đến sẽ bị hỏng, vừa lúc có mèo của cậu nè.”
Trong lòng Lục Trạch kêu “lộp bộp” vài tiếng.
Hôm nay Niên Niên thực sự rất kỳ lạ ….. Sao mà cứ nói đến mèo hoài vậy?
Chẳng lẽ ….. cô cái nhỏ của cậu biết mèo nhỏ chính là mèo của cậu rồi sao?
Một ý nghĩ chợt lóe qua, Lục Trạch nhanh chóng lắc đầu phủ định suy đoán của mình.
Nếu Giang Niên biết, chắc hẳn sẽ không phải là phản ứng như này đâu nhỉ?
Theo lý mà nói, Niên Niên sẽ nhắn QQ cho cậu hỏi sự tình trước.
Hơn nữa …..
Lục Trạch nhìn thoáng qua qua gương mặt ‘ngây thơ’ của Giang Niên, càng cảm thấy hẳn là Giang Niên chưa biết.
Tạ Minh liền xen vào: “Cậu hỏi đúng người rồi đó! Giang Niên, cậu không biết đâu, mèo nhỏ trong nhà Trạch ca đẹp lắm, toàn thân màu trắng …..”
Tạ Minh đang cao hứng, nhưng bị Lục Trạch cắt ngang: “Tạ Minh! Không phải vừa rồi cậu nói muốn đi wc sao!”
Tạ Mình: “…..?’
Quay đâu nhìn nhìn Lục Trạch, thấy Lục Trạch đưa mắt ra hiệu cho hắn, Tạ Minh tuy rằng không hiểu lắm lí do vì sao mình phải đi wc nhưng, nhưng vẫn lên tiếng: “A….. phải phải phải! Mình muốn đi wc, đúng đúng, haha, Giang Niên cậu xem, vừa rồi ham nói chuyện quá quên mất luôn, mình đi đây, các cậu cứ từ từ nói chuyện.”
Giang Niên trong lòng đã sắp cười chết vì phản ứng của Lục Trạch rồi, mặt ngoài còn làm bộ ‘cái gì cũng không biết’, vô cùng ngây thơ, thuần lương: “Trạch ca, làm sao vậy? Cậu không muốn mình đến nhà cậu xem mèo hả?”
Lục Trạch lại giật giật khóe miệng, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua biểu cảm của cô gái nhỏ.
Lại là …..
Cậu không thể chịu nổi khi thấy Giang Niên ủy khuất.
Vội vội vàng vàng mở miệng giải thích: “….. cũng không phải đâu, chỉ là …..”
Hai mắt cô gái nhỏ sáng lấp lánh, Lục Trạch nghĩ nửa ngày cũng không thể mở miệng nói dối.
Giang Niên một bộ dáng ‘rất hiểu chuyện’: “Mình biết rồi, Trạch ca, cậu không cần nói gì đâu, không sao cả.”
Miễn cưỡng cười vui, nhìn đến Lục Trạch thực sự muốn tự đánh chính mình.
Giờ thì hay rồi, nói xem, tại sao lúc đó cậu ấy như thế nào một hai phải nói dối làm gì!
Nhìn bây giờ xem, không phải làm cho mình xuống đài không được sao?
Nhưng vấn đề là, nếu hiện tại cậu thừa nhận với Giang Niên mèo ragdoll kia là của mình, vạn nhất cô gái nhỏ không vui, cho rằng mình vẫn luôn lừa cô ấy thì sao đây?
….. Tuy rằng sự thật là, cậu vẫn luôn gạt Giang Niên.
Lục Trạch ho khan một tiếng, Giang Niên đã xoay người bước đi.
Cậu vội gọi lại: “….. Giang Niên!”
Giang Niên quay lại nhìn cậu, đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn chằm chằm khiến Lục Trạch cảm thấy không có chỗ dung thân
Thật lâu sau, cậu mới thở dài: “Thật xin lỗi.”
Giang Niên nhìn bộ dạng chật vật của Lục Trạch, trong lòng đã sắp cười chết, nhưng trên mặt vẫn không thể hiện ra: “Cậu xin lỗi mình chuyện gì nè?”
Lục Trạch cúi đầu, thậm chí còn không dám nhìn Giang Niên.
Một hơi nói ra: “Mình không phải cố ý muốn gạt cậu đâu! Thật sự rất xin lỗi, mèo nhỏ chính là mèo của mình, nó gọi là Bố Bố, mình nuôi nó rất lâu rồi. Khi còn học lớp 10 cậu thường xuyên chơi đùa cùng nó, vốn dĩ Bố Bố không thích tiếp xúc với người ngoài, nhưng lại rất thân cận với cậu, cho nên mình liền chú ý đến cậu ….. Sau đó, cũng không phải là không muốn nói cho cậu biết, chỉ là ….. dù sao thật sự xin lỗi, cậu giận mình cũng được, muốn đánh muốn mắng mình cũng không sao hết, nhưng mà cậu đừng mặc kệ mình.”
Một hơi nói xong những điều mình giấu bấy lâu, Lục Trạch không ngờ lại cảm thấy nhẹ nhõm đến vậy.
Cũng là, dù sao cậu cũng đã sớm nghĩ đến rồi, không thể gạt Giang Niên mãi được, trước sau gì cũng phải nói, không bằng giờ nói luôn đi, nói càng sớm càng tốt.
Đã sớm chuẩn bị để nhận cơn giận của Giang Niên, thế nhưng không ngờ rằng không có giọng nói nào vang lên cả.
Cậu có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn Giang Niên, lại phát hiện cô gái nhỏ nơi nào còn bộ dáng ủy khuất ngây thơ thuần lương đâu?
Giang Niên khoanh tay trước ngực, bộ dáng ‘như thần’ (?)
Thấy Lục Trạch ngẩng đầu nhìn mình, Giang Niên mới học theo giọng điệu ‘không chút để ý’ thường ngày của Lục Trạch: “Cuối cùng thì cũng chịu nói cho mình biết? Mình còn nghĩ xem cậu sẽ giấu mình đến bao giờ.”
Lục Trạch: “…..?”
Hiếm khi thấy được Lục Trạch lộ ra vẻ mặt kinh ngạc như vậy, Giang Niên chỉ cảm thấy trong lòng vui sướng lên mây.
Cô xua tay, rất thản nhiên: “Ngày đó cậu ôm Bố Bố đi bệnh viện thú ý nên mình nhìn thấy, thật là trùng hợp.”
Lục Trạch: “…..”
Bảo sao hôm nay Giang Niên cứ nói mãi về mèo cùng mình, hóa ra đã sớm biết sự thật rồi.
Cậu giật giật khóe miệng, lần đầu tiên phát hiện cô gái mình thích cũng không hẳn là cô gái nhỏ mềm mại dịu dàng.
Nhưng cảm giác bất ngờ này…..
Lại còn rất kinh hỉ.
Giống như cậu vốn tự nhận mình đã hiểu rất rõ về Giang Niên, nhưng về lâu về dài, Lục Trạch liền phát hiện bản thân mình thực sự rất nông cạn, chuyện cậu chưa hiểu hết còn rất nhiều.
Cảm giác thần bí đó không hề giảm đi theo thời gian.
Như kiểu một quyển sách càng dày đọc càng lâu, đọc càng lâu càng khiến người ta kinh ngạc.
Giang Niên vẫn là bộ dáng như cũ: “Được rồi, mình cũng không nghĩ đến sẽ mắng hay đánh cậu gì đâu, chỉ là cảm thấy cậu giấu mình lâu như vậy cũng không dễ dàng gì. Mình về chỗ đây.”
Lục Trạch không khỏi mím môi cười.
Cô gái nhỏ cậu thích, thực sự không bình thường.
Chẳng qua bị Giang Niên ‘giáo huấn’ một hồi, Lục Trạch lại còn cảm thấy rất vui vẻ, lần đầu tiền trong đời cậu tự hỏi chính mình —–
Hắn không phải là cuồng bị ngược (*) đấy chứ…..?
(*): Nguyên văn là “抖M”, M trong Masochism, một ngôn ngữ mạng của giới trẻ Trung Quốc
cái này kiểu như bdsm á mọi người, kiểu nói về mấy người thích bị ngược đãi trong ấy ấy á … … …
Không đâu không đâu, chỉ là ý nghĩ thoáng qua thôi cũng khiến cậu rùng mình, liều mạng lắc đầu phủ nhận suy đoán của mình.
Cậu ấy!
Đường đường là Lục Trạch!
Sao có thể thích bị ngược đãi được!
….. Tuy rằng loại chuyện này, ai cũng không thể nói rõ cảm giác của mình đâu. : )
/ ************************ /
Từ khi biết Bố Bố là mèo nhỏ của Lục Trạch, Giang Niên đã gặp Bố Bố nhiều hơn.
Lục Trạch thường ôm mèo đến con đường nhỏ kia, Giang Niên có chút tò mò: “Sao Bố Bố lại thích con đường này vậy ta?”
Giang Niên đã ngạc nhiên trước câu trả lời của Lục Trạch.
“….. Con đường này, mùa xuân lá rụng nhiều, cũng dày đặc, chắc là Bố Bố cảm thấy mềm mại nên rất thích chạy đến đây.”
Giang Niên: “???”
Sao nghe như một con mèo đáng thương không có chăn bông gì hết vậy.
Bởi vì biểu cảm của Giang Niên quá mức rõ ràng, Lục Trạch nhanh chóng lắc đầu phủ nhận : “Sao có thể, mình đối với nó tốt lắm, đồ gia dụng dành riêng cho mèo chất thành đống, đó là chưa nói đến chăn bông len các loại đâu. Cũng không biết tại sao nó lại thế này, chỉ thích đống lá rụng.”
Giang Niên đương nhiên là chỉ đùa một chút.
Ai gặp qua rồi cũng có thể nhìn ra, Lục Trạch thực sự rất thích Bố Bố, cũng đối xử với nó rất tốt.
Mỗi khi Lục Trạch ôm Bố Bố, biểu cảm so với ngày thường đều nhu hòa hơn rất nhiều, sẽ vô thức vuốt lông nó, thích thú vuốt ve mãi đến khi nó kêu lên thì thôi.
Hơn nữa, chỉ cần nhìn lúc Bố Bố sinh bệnh, bộ dáng Lục Trạch sốt ruột, vội vội vàng vàng cũng đủ nhìn ra cậu quan tâm Bubu đến nhường nào.
Tựa như hiện tại, Lục Trạch đang ôm Bố Bố, mèo ragdoll xinh đẹp thoải mái dễ chịu mà nép vào ngực Lục Trạch, híp mắt hưởng thụ sự vuốt ve.
Chẳng qua, Bố Bố vừa híp mắt vừa trộm nhìn sang hướng của Giang Niên, đôi lúc còn hướng Giang Niên “meo” một tiếng, thực sự rất đáng yêu.
Lục Trạch lắc đầu cười cười: “Nói đến cũng thật kỳ lạ, Bố Bố chưa bao giờ chịu cùng người khác tiếp cận, nhưng nó vẫn luôn thích cậu như thế.”
Nghĩ đến việc lúc mới mua Bố Bố từ cửa hàng thú cưng về, tuy còn nhỏ nhưng tính cảnh giác rất cao. Ngay cả cậu ấy cũng tiêu tốn không ít công phu mới có thể khiến Bố Bố tiếp nhận mình.
“Ừm”, Giang Niên gật đầu, giọng điệu tỏ vẻ cũng rất kỳ lạ, “Mình cũng không biết tại sao nữa, chó mèo đều rất thích mình.”
Lục Trạch: “…..”
Sao mà nghe cứ giận giận thế nào ấy nhỉ.
Bất quá …..
Cậu rũ mắt, nhìn mèo nhỏ trong ngực mình.
Cũng là, nếu không phải Bố Bố hiểu chuyện, cậu chắc chắn sẽ không để ý đến Giang Niên sớm như vậy.
Đến lúc đó…..
Bạn gái tương lai bị người ta bắt đi thì làm sao bây giờ?
Nghĩ đến đây, Lục Trạch không khỏi sờ Bố Bố, trong lòng thầm khích lệ —–
“Tốt lắm, không uổng công ông đây thương mày, thật hiểu chuyện.”
Nếu Bố Bố có thể nói, nhất định sẽ nói với Lục Trạch rằng.
“Bớt bớt lại ha, hiểu chuyện cái gì mà hiểu chuyện, ta đây chính là thích những cô gái xinh đẹp đó, có hiểu không, ngươi! đừng! có! mà! xạo! sự! ở! đây!”
Lục Trạch có chút không được tự nhiên giật giật khóe miệng.
Cậu thường xuyên trò chuyện cùng Giang Niên, đương nhiên biết Giang Niên đang nói đến con mèo nào.
Việc Giang Niên gần đây không gặp Bố Bố, Lục Trạch đương nhiên biết rất rõ.
Nhưng là …..
Lục Trạch không rõ đến tột cùng chính mình cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ, nói gì đi nữa cũng cảm thấy chuyện này cứ sao sao đó.
Lục đại thiếu gia hiếm khi cảm thấy có chút run sợ.
Tạ Minh cũng rất ngạc nhiên: “Không phải đâu, con mèo kia chắc là không ở đó nữa thôi, chứ không phải là không thích cậu đâu, đúng không?”
Giang Niên có chút ủy khuất, ngướng mắt nhìn về phía Lục Trạch: “Là vậy sao, Trạch ca?”
A, con mẹ nó cô gái nhỏ mình thích dùng ánh mắt như vậy nhìn mình thì làm sao mà chịu được đây!
Lục Trạch một giây liền quên đi cái gọi là “cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ”, vô cùng đau lòng cho cô gái nhỏ của mình, thậm chí còn bắt đầu ghen tị với Bố Bố —–
Giang Niên lâu như vậy không gặp Bố Bố liền nhớ nó thành cái dạng này, từ trước đến nay cô gái nhỏ còn chưa nói nhớ cậu đến vậy đâu!
Lục đại thiếu gia không hề cảm thấy tranh giành tình cảm cùng mèo nhỏ là một chuyện rất kỳ cục, hơn nữa lúc trước cậu cũng dùng mèo để dụ dỗ Giang Niên đó thôi.
Cậu nhanh chóng mở miệng an ủi Giang Niên: “Đúng đúng, Tạ Minh nói không sai. Mèo nhỏ chắc dạo gần đây không ở đó nữa thôi, làm sao mà không thích cậu cho được, đúng không?”
Giang Niên ‘có chút’ vui vẻ, sau đó lại chuyển chủ đề: “Mình an tâm hơn rồi. A, phải rồi Trạch ca, mình nhớ lần trước cậu nói với mình, nhà cậu cũng nuôi một con mèo, từ trước đến giờ mình cũng chưa gặp qua. Trong tuần này nếu có dịp thì cậu dẫn mình đến chơi với mèo của cậu nhé? Thức ăn mình chuẩn bị cho mèo nhỏ sợ không dùng đến sẽ bị hỏng, vừa lúc có mèo của cậu nè.”
Trong lòng Lục Trạch kêu “lộp bộp” vài tiếng.
Hôm nay Niên Niên thực sự rất kỳ lạ ….. Sao mà cứ nói đến mèo hoài vậy?
Chẳng lẽ ….. cô cái nhỏ của cậu biết mèo nhỏ chính là mèo của cậu rồi sao?
Một ý nghĩ chợt lóe qua, Lục Trạch nhanh chóng lắc đầu phủ định suy đoán của mình.
Nếu Giang Niên biết, chắc hẳn sẽ không phải là phản ứng như này đâu nhỉ?
Theo lý mà nói, Niên Niên sẽ nhắn QQ cho cậu hỏi sự tình trước.
Hơn nữa …..
Lục Trạch nhìn thoáng qua qua gương mặt ‘ngây thơ’ của Giang Niên, càng cảm thấy hẳn là Giang Niên chưa biết.
Tạ Minh liền xen vào: “Cậu hỏi đúng người rồi đó! Giang Niên, cậu không biết đâu, mèo nhỏ trong nhà Trạch ca đẹp lắm, toàn thân màu trắng …..”
Tạ Minh đang cao hứng, nhưng bị Lục Trạch cắt ngang: “Tạ Minh! Không phải vừa rồi cậu nói muốn đi wc sao!”
Tạ Mình: “…..?’
Quay đâu nhìn nhìn Lục Trạch, thấy Lục Trạch đưa mắt ra hiệu cho hắn, Tạ Minh tuy rằng không hiểu lắm lí do vì sao mình phải đi wc nhưng, nhưng vẫn lên tiếng: “A….. phải phải phải! Mình muốn đi wc, đúng đúng, haha, Giang Niên cậu xem, vừa rồi ham nói chuyện quá quên mất luôn, mình đi đây, các cậu cứ từ từ nói chuyện.”
Giang Niên trong lòng đã sắp cười chết vì phản ứng của Lục Trạch rồi, mặt ngoài còn làm bộ ‘cái gì cũng không biết’, vô cùng ngây thơ, thuần lương: “Trạch ca, làm sao vậy? Cậu không muốn mình đến nhà cậu xem mèo hả?”
Lục Trạch lại giật giật khóe miệng, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua biểu cảm của cô gái nhỏ.
Lại là …..
Cậu không thể chịu nổi khi thấy Giang Niên ủy khuất.
Vội vội vàng vàng mở miệng giải thích: “….. cũng không phải đâu, chỉ là …..”
Hai mắt cô gái nhỏ sáng lấp lánh, Lục Trạch nghĩ nửa ngày cũng không thể mở miệng nói dối.
Giang Niên một bộ dáng ‘rất hiểu chuyện’: “Mình biết rồi, Trạch ca, cậu không cần nói gì đâu, không sao cả.”
Miễn cưỡng cười vui, nhìn đến Lục Trạch thực sự muốn tự đánh chính mình.
Giờ thì hay rồi, nói xem, tại sao lúc đó cậu ấy như thế nào một hai phải nói dối làm gì!
Nhìn bây giờ xem, không phải làm cho mình xuống đài không được sao?
Nhưng vấn đề là, nếu hiện tại cậu thừa nhận với Giang Niên mèo ragdoll kia là của mình, vạn nhất cô gái nhỏ không vui, cho rằng mình vẫn luôn lừa cô ấy thì sao đây?
….. Tuy rằng sự thật là, cậu vẫn luôn gạt Giang Niên.
Lục Trạch ho khan một tiếng, Giang Niên đã xoay người bước đi.
Cậu vội gọi lại: “….. Giang Niên!”
Giang Niên quay lại nhìn cậu, đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn chằm chằm khiến Lục Trạch cảm thấy không có chỗ dung thân
Thật lâu sau, cậu mới thở dài: “Thật xin lỗi.”
Giang Niên nhìn bộ dạng chật vật của Lục Trạch, trong lòng đã sắp cười chết, nhưng trên mặt vẫn không thể hiện ra: “Cậu xin lỗi mình chuyện gì nè?”
Lục Trạch cúi đầu, thậm chí còn không dám nhìn Giang Niên.
Một hơi nói ra: “Mình không phải cố ý muốn gạt cậu đâu! Thật sự rất xin lỗi, mèo nhỏ chính là mèo của mình, nó gọi là Bố Bố, mình nuôi nó rất lâu rồi. Khi còn học lớp 10 cậu thường xuyên chơi đùa cùng nó, vốn dĩ Bố Bố không thích tiếp xúc với người ngoài, nhưng lại rất thân cận với cậu, cho nên mình liền chú ý đến cậu ….. Sau đó, cũng không phải là không muốn nói cho cậu biết, chỉ là ….. dù sao thật sự xin lỗi, cậu giận mình cũng được, muốn đánh muốn mắng mình cũng không sao hết, nhưng mà cậu đừng mặc kệ mình.”
Một hơi nói xong những điều mình giấu bấy lâu, Lục Trạch không ngờ lại cảm thấy nhẹ nhõm đến vậy.
Cũng là, dù sao cậu cũng đã sớm nghĩ đến rồi, không thể gạt Giang Niên mãi được, trước sau gì cũng phải nói, không bằng giờ nói luôn đi, nói càng sớm càng tốt.
Đã sớm chuẩn bị để nhận cơn giận của Giang Niên, thế nhưng không ngờ rằng không có giọng nói nào vang lên cả.
Cậu có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn Giang Niên, lại phát hiện cô gái nhỏ nơi nào còn bộ dáng ủy khuất ngây thơ thuần lương đâu?
Giang Niên khoanh tay trước ngực, bộ dáng ‘như thần’ (?)
Thấy Lục Trạch ngẩng đầu nhìn mình, Giang Niên mới học theo giọng điệu ‘không chút để ý’ thường ngày của Lục Trạch: “Cuối cùng thì cũng chịu nói cho mình biết? Mình còn nghĩ xem cậu sẽ giấu mình đến bao giờ.”
Lục Trạch: “…..?”
Hiếm khi thấy được Lục Trạch lộ ra vẻ mặt kinh ngạc như vậy, Giang Niên chỉ cảm thấy trong lòng vui sướng lên mây.
Cô xua tay, rất thản nhiên: “Ngày đó cậu ôm Bố Bố đi bệnh viện thú ý nên mình nhìn thấy, thật là trùng hợp.”
Lục Trạch: “…..”
Bảo sao hôm nay Giang Niên cứ nói mãi về mèo cùng mình, hóa ra đã sớm biết sự thật rồi.
Cậu giật giật khóe miệng, lần đầu tiên phát hiện cô gái mình thích cũng không hẳn là cô gái nhỏ mềm mại dịu dàng.
Nhưng cảm giác bất ngờ này…..
Lại còn rất kinh hỉ.
Giống như cậu vốn tự nhận mình đã hiểu rất rõ về Giang Niên, nhưng về lâu về dài, Lục Trạch liền phát hiện bản thân mình thực sự rất nông cạn, chuyện cậu chưa hiểu hết còn rất nhiều.
Cảm giác thần bí đó không hề giảm đi theo thời gian.
Như kiểu một quyển sách càng dày đọc càng lâu, đọc càng lâu càng khiến người ta kinh ngạc.
Giang Niên vẫn là bộ dáng như cũ: “Được rồi, mình cũng không nghĩ đến sẽ mắng hay đánh cậu gì đâu, chỉ là cảm thấy cậu giấu mình lâu như vậy cũng không dễ dàng gì. Mình về chỗ đây.”
Lục Trạch không khỏi mím môi cười.
Cô gái nhỏ cậu thích, thực sự không bình thường.
Chẳng qua bị Giang Niên ‘giáo huấn’ một hồi, Lục Trạch lại còn cảm thấy rất vui vẻ, lần đầu tiền trong đời cậu tự hỏi chính mình —–
Hắn không phải là cuồng bị ngược (*) đấy chứ…..?
(*): Nguyên văn là “抖M”, M trong Masochism, một ngôn ngữ mạng của giới trẻ Trung Quốc
cái này kiểu như bdsm á mọi người, kiểu nói về mấy người thích bị ngược đãi trong ấy ấy á … … …
Không đâu không đâu, chỉ là ý nghĩ thoáng qua thôi cũng khiến cậu rùng mình, liều mạng lắc đầu phủ nhận suy đoán của mình.
Cậu ấy!
Đường đường là Lục Trạch!
Sao có thể thích bị ngược đãi được!
….. Tuy rằng loại chuyện này, ai cũng không thể nói rõ cảm giác của mình đâu. : )
/ ************************ /
Từ khi biết Bố Bố là mèo nhỏ của Lục Trạch, Giang Niên đã gặp Bố Bố nhiều hơn.
Lục Trạch thường ôm mèo đến con đường nhỏ kia, Giang Niên có chút tò mò: “Sao Bố Bố lại thích con đường này vậy ta?”
Giang Niên đã ngạc nhiên trước câu trả lời của Lục Trạch.
“….. Con đường này, mùa xuân lá rụng nhiều, cũng dày đặc, chắc là Bố Bố cảm thấy mềm mại nên rất thích chạy đến đây.”
Giang Niên: “???”
Sao nghe như một con mèo đáng thương không có chăn bông gì hết vậy.
Bởi vì biểu cảm của Giang Niên quá mức rõ ràng, Lục Trạch nhanh chóng lắc đầu phủ nhận : “Sao có thể, mình đối với nó tốt lắm, đồ gia dụng dành riêng cho mèo chất thành đống, đó là chưa nói đến chăn bông len các loại đâu. Cũng không biết tại sao nó lại thế này, chỉ thích đống lá rụng.”
Giang Niên đương nhiên là chỉ đùa một chút.
Ai gặp qua rồi cũng có thể nhìn ra, Lục Trạch thực sự rất thích Bố Bố, cũng đối xử với nó rất tốt.
Mỗi khi Lục Trạch ôm Bố Bố, biểu cảm so với ngày thường đều nhu hòa hơn rất nhiều, sẽ vô thức vuốt lông nó, thích thú vuốt ve mãi đến khi nó kêu lên thì thôi.
Hơn nữa, chỉ cần nhìn lúc Bố Bố sinh bệnh, bộ dáng Lục Trạch sốt ruột, vội vội vàng vàng cũng đủ nhìn ra cậu quan tâm Bubu đến nhường nào.
Tựa như hiện tại, Lục Trạch đang ôm Bố Bố, mèo ragdoll xinh đẹp thoải mái dễ chịu mà nép vào ngực Lục Trạch, híp mắt hưởng thụ sự vuốt ve.
Chẳng qua, Bố Bố vừa híp mắt vừa trộm nhìn sang hướng của Giang Niên, đôi lúc còn hướng Giang Niên “meo” một tiếng, thực sự rất đáng yêu.
Lục Trạch lắc đầu cười cười: “Nói đến cũng thật kỳ lạ, Bố Bố chưa bao giờ chịu cùng người khác tiếp cận, nhưng nó vẫn luôn thích cậu như thế.”
Nghĩ đến việc lúc mới mua Bố Bố từ cửa hàng thú cưng về, tuy còn nhỏ nhưng tính cảnh giác rất cao. Ngay cả cậu ấy cũng tiêu tốn không ít công phu mới có thể khiến Bố Bố tiếp nhận mình.
“Ừm”, Giang Niên gật đầu, giọng điệu tỏ vẻ cũng rất kỳ lạ, “Mình cũng không biết tại sao nữa, chó mèo đều rất thích mình.”
Lục Trạch: “…..”
Sao mà nghe cứ giận giận thế nào ấy nhỉ.
Bất quá …..
Cậu rũ mắt, nhìn mèo nhỏ trong ngực mình.
Cũng là, nếu không phải Bố Bố hiểu chuyện, cậu chắc chắn sẽ không để ý đến Giang Niên sớm như vậy.
Đến lúc đó…..
Bạn gái tương lai bị người ta bắt đi thì làm sao bây giờ?
Nghĩ đến đây, Lục Trạch không khỏi sờ Bố Bố, trong lòng thầm khích lệ —–
“Tốt lắm, không uổng công ông đây thương mày, thật hiểu chuyện.”
Nếu Bố Bố có thể nói, nhất định sẽ nói với Lục Trạch rằng.
“Bớt bớt lại ha, hiểu chuyện cái gì mà hiểu chuyện, ta đây chính là thích những cô gái xinh đẹp đó, có hiểu không, ngươi! đừng! có! mà! xạo! sự! ở! đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.