Chương 65: Không liên quan
Dung Vô Tiên
20/09/2022
Không liên quan
Editor: Boomtini
Giang Niên luôn cảm thấy, nếu cứ tiếp tục bị trêu ghẹo như vậy nữa .....
Cô không thể hold được chính mình nữa rồi.
Thật là, Trạch ca rốt cuộc làm sao thế này!
Biết rõ ràng cô không có sức chống cự với hắn dù chỉ một chút, vậy mà còn ngày nào cũng chọc cô như vậy nữa .....
Giang Niên nuốt nuốt, tự thôi miên chính mình.
Được rồi, cô không muốn hôn Lục Trạch đâu.
Đúng, chính xác, cô đối với Lục Trạch một chút hứng thú cũng không có.
Phải phải phải, Lục Trạch có nói cái gì đi chăng nữa không liên quan đến cô.
.....
Con mẹ nó chứ.
Kế hoạch tự thôi miên bản thân nhanh chóng tuyên bố phá sản.
Giang Niên đỏ mặt đem điện thoại để lại vào trong ngăn bàn, làm bộ không thấy được tin nhắn vừa rồi.
Triệu Tâm Di lại tò mò quay sang: "Niên Niên, Trạch ca nhắn tin cho cậu hả?"
Giang Niên sờ sờ cổ: "..... Không có đâu."
"À!" Triệu Tâm Di với biểu cảm 'chị đây hiểu hết rồi nha' nhìn Giang Niên cười cười, "Quả nhiên là vậy mà."
Giang Niên: "....."
Cô cảm thấy sao mà mình oan uổng quá đi.
Triệu Tâm Di vỗ vai Giang Niên: "Cậu còn nhớ lần trước lúc gặp chị Thời Thần chị ấy nói gì với cậu không?"
"Hả?"
"Nắm chắc cơ hội."
Giang Niên ngượng ngùng nhanh chóng quay lại, mím môi, đọc to bài ngữ văn.
..... đại bộ phận mọi người trong lớp đều mơ màng sắp ngủ, âm thanh càng ngày càng nhỏ nên vừa rồi bỗng dưng Giang Niên đọc lớn quả nhiên dọa đến không ít người.
Ai đó đã nhanh chóng phản ứng lại và đọc to bài thơ cổ: "Ve sầu mùa đông thê lương bi ai, đổi trường đỉnh văn, mưa rào sơ nghỉ ....."
Phòng học mới vừa rồi như trải qua hai thái cực vậy.
Không ít người lớn tiếng đọc bài, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, nửa ngày cũng không thấy ai liền bắt đầu nhìn xung quanh nhỏ giọng bàn luận: "Cô đâu rồi?"
Đoạn Kế Hâm ngồi sát cửa bạo dạn đứng lên nhìn xung quanh một chút.
Thấy mọi người đều nhìn mình, Đoạn Kế Hâm hồi lâu mới lắc đầu: "Cô không đến."
"....."
Sau đó mọi người đồng thời nhìn về Giang Niên, người vừa rồi đột nhiên lớn tiếng đọc bài.
Thi Vũ buồn bực hỏi cô: "Giang Niên, vừa rồi cậu thấy cô đến hả?"
Giang Niên vẻ mặt vô tội: "..... đâu có đâu."
Mọi người: "....."
Thi Vũ lại tiếp tục hỏi: "Vậy cậu mắc cái chứng gì tự dưng đọc bài lớn thế? Làm tôi sợ muốn chết, vốn dĩ đã không ngủ được rồi, giờ đã bị cậu dọa cho sợ rồi còn đâu."
Bạn học Giang Niên lại càng cảm thấy chính mình vô tội.
Sao thế này!
Cô chỉ là ngoan ngoãn đọc bài thôi mà, sao giờ lại thành làm chuyện sai trái rồi!
Những người khác đương nhiên không cảm thấy Giang Niên vô tội, một đám "Chậc" một hơi tiếng, cũng không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, sau đó thấp giọng đọc bài.
Không lâu sau, cô giáo dạy văn đi đến.
Cô đứng ở ngoài cửa sổ nhìn mọi người trong phòng học một chút, gương mặt hiện lên vẻ hài lòng.
Nhìn xem, cô nói học sinh lớp 19 vẫn là tương đối tự giác, không giống như lúc mới lên lầu, nhìn lớp nào cũng toàn là học sinh mơ mơ màng màng sắp ngủ đến nơi, không có bao nhiêu người đọc bài.
Chỉ có những học sinh lớp này là tự giác, mới sáng sớm, cũng là mới du xuân bên ngoài về, vậy mà cả lớp lại hiểu chuyện vậy, không ai ngủ gà ngủ gật, lại còn đồng đều lớn tiếng đọc bài.
Aishhhh, trái ngược hoàn toàn luôn đó.
Giáo viên ngữ văn vừa lòng vô cùng, cô bước vào lớp học, thuận tiện quyết định sau này giảm bớt bài tập về nhà cho lớp trong tuần này.
Mọi người lần lượt ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt vừa lòng của cô giáo, cả bọn không khỏi một trận chột dạ.
Cái này cũng .... quá nguy hiểm.
Nếu không phải ban nãy Giang Niên đột nhiên lớn tiếng đọc bài, bọn họ cũng không làm theo, sau đó lúc cô giáo ngữ văn bước vào liền phát hiện lớp bọn họ một đám đều ngủ gà ngủ gật, không nghiêm túc đọc bài.
Nghĩ đến cảnh tượng kia, mọi người không khỏi rùng mình một cái, sau đó lại nhìn Giang Niên với vẻ mặt cảm kích không thôi.
Giang Niên có hơi bối rối.
Cái này.....
Trùng hợp ghê ha.
/******************/
Kỳ hai của lớp mười mười một, đặc biệt là ở lớp trọng điểm, có thể cảm nhận rõ ràng tần suất làm bài kiểm tra tăng lên rất nhiều so với trước đây.
Ngoài bài kiểm tra hàng tháng cho cả lớp như trước đây, còn có bài tra giữa tháng.
Đó là một loạt các đề thi thử mà thầy cô tìm được ở nhiều nguồn khác nhau, họ dành ra một ít thời gian tự học buổi tối để cho bọn họ làm kiểm tra, sau đó các thầy cô sẽ chấm điểm từng cá nhân, tiến hành xếp hạng cả lớp.
Bất quá cũng rất hợp lý, mỗi lần đến kì thi tháng, thành tích lớp bọn họ cũng không chênh lệch quá nhiều.
Ngay cả người sợ kiểm tra như Giang Niên cũng đã quen với các bài kiểm tra, công bố điểm, xem xếp hạng thành tích, một vòng luẩn quẩn cứ lặp đi lặp lại như vậy .....
Mà vào tháng năm cũng vừa mới kết thúc kì kiểm tra hàng tháng, theo thường lệ tiến hành di chuyển học sinh, Diêu Tử Kiệt đi vào lớp học.
"Tháng này sẽ hủy kiểm tra giữa tháng."
Bạn đang đọc bộ truyện Chào Em, Bảo Bối! tại truyen35.com
Lớp học lạnh ngắt như tờ, giây tiếp theo tất cả liền reo hò vui vẻ.
Trời à, hủy bỏ kểm tra giữa tháng! Vậy là giảm đi một lần đối mặt với điểm cùng với bảng xếp hạng!
Diệu Tử Kiệt ra hiệu, ý bảo mọi người bình tĩnh một chút.
"Đây cũng là kết quả trong cuộc họp của các thầy cô, mục đích rất đơn giản, để các em tập trung ôn tập cho kì thi cuối tháng. Tất nhiên, tôi cũng không quá lo lắng về kết quả toán văn anh hóa lý sinh của các em, nhưng tôi rất sợ các em không đạt A chính sử địa."
Mọi người: "....."
Thầy ơi, thầy đừng nói nữa, bọn em cũng sợ lắm.
Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwk.com và wordpress của Boomtini
VUI LÒNG ĐỌC ĐÚNG NGUỒN ĐĂNG
"Để mọi người có thể ôn thi tốt hơn cho kì thi sắp đến, trong khoảng thời gian này, chương trình học của chúng ta sẽ tạm hoãn. Trừ bỏ phân ra một chút thời gian cho các môn lý hóa sinh thì còn lại sẽ là chính sử địa, các em có thể gặp thầy cô ngoài cô ngoài giờ để hỏi bài." Diêu Tử Kiệt đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, "À đúng rồi, cách vách chúng ta là lớp chuyên xã hội, các em phải biết sử dụng tài nguyên đó, hiểu không."
Đúng vậy, toàn bộ tầng bốn lớp mười một chỉ có lớp bọn họ và lớp chuyên xã hội.
Mặc dù vậy, nói đến cũng lạ, tuy chỉ có hai lớp nhưng hai lớp bọn họ giao lưu cũng không bao nhiêu.
Giang Niên còn nhớ cô đã từng nói về chuyện này với Thi Vũ cùng Đoạn Kế Hâm.
"Các cậu ngày nào cũng phàn nàn học tự nhiên riết chặp không gặp được nữ sinh, cách vách nhiều nữ sinh xinh đẹp vậy còn gì, sao các cậu không nắm lấy cơ hội đi?"
Thi Vũ cùng Đoạn Kế Hâm nhìn nhau, đồng thời lắc đầu.
Thi Vũ xua tay: "Cách vách đúng là có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp, nhưng mà ..... nói thật, một nữ sinh học chuyên xã hội sao có thể có hứng thú với trai thẳng học tự nhiên như bọn tôi chứ?"
Giang Niên cười ra tiếng.
Không biết vì sao cô luôn cảm thấy những lời của Thi Vũ rất mắc cười.
Đoạn Kế Hâm phụ họa gật gật đầu, không quên nịnh nọt Giang Niên: "Hơn nữa, lớp chúng ta tuy rằng ít nữ sinh nhưng mà ai cũng chất lượng cao hết nha, bọn tôi làm gì còn muốn sang cách bách tìm nữ sinh nữa đâu!"
Giang Niên rơi vào trầm tư.
..... Nghe câu này xong, nơi nào cảm thấy con trai lớp bọn họ giống trai chẳng học tự nhiên vậy !!!!!
Nghe xem nghe xem, tuy rằng cũng không biết là lời nói thật lòng không, nhưng ít nhiều cũng khiến người ta thoải mái mà.
Thi Vũ nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu: "Thật ra cũng không thể nói như vậy, tôi nghe nói cách vách cũng có nhiều nữ sinh có ý tứ với nam sinh lớp mình."
"Đúng mà." Giang Niên cũng gật đầu, "Tôi cảm thấy nam sinh lớp mình một chút cũng không kém cạnh đâu
"Đúng vậy, bất quá đối tượng chủ yếu của bọn họ là Lục Trạch."
"....."
"....."
Lúc ấy Giang Niên còn cảm thấy có thể Thi Vũ đang nói đùa thôi, nhưng qua cái sự kiện "liên minh tự nhiên xã hội"trước thi cuối kỳ đích thực đã chứng mình lời nói của Thi Vũ.
Cái gọi là "liên minh tự nhiên xã hội" thực chất là chủ nhiệm hai lớp bọn họ thuận miệng trao đổi, để cho học sinh hai lớp có thể giải đáp thắc mắc cho nhau.
Nghe nói "liên minh tự nhiên xã hội" đã có từ lâu rồi, Giang Niên từ lớp mười đã nghe một chị khóa trên cũng học lớp chuyên tự nhiên nói như vậy.
"Này, lại nói tiếp cái kì thi cuối kỳ, thực sự rất thú vị. Lúc ấy cách kì thi một tháng, thầy cô chủ nhiệm hai lớp cho bọn chị học hỏi lẫn nhau, có thể cầm một ít đề mục sang lớp bên cạnh hỏi người khác. Sau đó, kết quả là ....."
Học tỷ dừng một chút, nói tiếp: "Không chỉ tất cả mọi người trong lớp chị đều được A, mà còn có một số cặp đôi giữa hai lớp nữa đó."
Giang Niên: "....."
Vậy nên, thực chất của "liên minh khoa học tự nhiên" chính là cầu nối hẹn hò à?
Không chỉ có học sinh hai lớp hỏi bài nhau, mà chủ nhiệm hai lớp sẽ sắp xếp cho bọn họ vào hội trường ôn tập chung.
Giang Niên thành công phát hiện lời nói trước kia của Thi Vũ chính xác như nào.
Cô quay đầu nhìn lướt qua vị trí phía sau bên trái.
Lục Trạch vẫn theo thói quen cũ tay trái xoay bút tay phải chống đầu không chút để ý ôn tập lịch sử.
Sau đó liền có hai nữ sinh lớp bên cạnh đi tới.
----- cô gái kia, Giang Niên có biết, vào đêm hội năm lớp mười vì nhảy vũ điệu dân tộc mà thanh danh truyền xa, toàn bộ Minh Lễ có khi đều biết đến cô gái này.
Thành tích cũng rất tốt, luôn nằm trong top mười lớp chuyên xã hội, tên là Chúc Minh Nghi.
Chúc Minh Nghi cầm trên tay cuốn sách bài tập vật lý, trong tay còn nắm chặt cây bút, vẻ mặt ngượng ngùng: "Lục, bạn học Lục Trạch, cậu có thể giúp tôi giải đáp đề vật lý này được không? Tôi đọc nhiều lần rồi nhưng vẫn không hiểu."
Giang Niên nghẹn ngào.
Sau đó bắt đầu thầm ngẫm lại chính mình, xem đi, quả nhiên con gái học xã hội vẫn nhẹ nhàng hơn một chút.
Không chỉ Giang Niên chú ý đến động tĩnh bên kia, Triệu Tâm Di cũng thấp giọng bát quái: "Niên Niên, Lục Trạch nhà cậu cũng được hoan nghênh quá nhỉ?"
..... Nghe thấy sở hữu cách trong câu nói khiến Giang Niên trầm tư một chút.
Bất quá, Lục Trạch đích xác rất được hoan nghênh.
Mới hơn nửa giờ qua đi, Chúc Minh Nghi đã là cô gái thứ tư lớp bên cạnh chạy sang hỏi bài Lục Trạch rồi.
Lục đại thiếu gia .....
Lúc có một hoặc hai người, hắn còn có thể giải quyết vấn đề nhanh chóng, gọn gàng, sau đó lại tiếp tục khôi phục cái trạng thái lười biếng kia mà ôn bài.
Đến khi Chúc Minh Nghi sang hỏi, hiển nhiên, sự kiên nhẫn của đại thiếu gia đã cạn kiệt.
Ở lớp 19, tuy rằng cũng sẽ có những bạn học đến hỏi bài, nhưng điều đó là rất hiếm, chỉ là thỉnh thoảng mà thôi.
Chỉ khi họ hỏi những người xung quanh không được mới chạy đến hỏi Lục Trạch.
Nhưng hiện tại, cái kiểu hỏi bài này tần suất quá cao, hơn nữa mấy nữ sinh này hỏi bài toàn là .....
Thuộc cái phạm trù mà Lục Trạch cho rằng "ai cũng biết" ==
Không biết những nữ sinh này hỏi thật hay giả, nhưng Lục Trạch cảm thấy mình không có gì để giảng cả.
Hắn đứng dậy, nhận lấy tập đề trong tay Chúc Minh Nghi, nhanh chóng nhìn qua một lượt, sau đó biếng nhác ngẩng đầu, ngay trước mặt cô gái tràn đầy chờ mong .....
Đưa tập đề cho Tạ Minh bên cạnh.
Lại còn vô cùng "lịch sự" nói lời giải thích, giọng điệu chậm rãi: "Đề này bạn cùng bạn của tôi trả lời tốt hơn, cậu hỏi cậu ấy đi."
Nói xong cũng không thèm nhìn Chúc Minh Nghi đang cảm thấy xấu hổ, cầm sách lịch sử đứng dậy trước mắt mọi người bước sang chỗ Giang Niên.
Cũng là giọng điệu chậm rãi ban nãy không sai khác gì nhiều, nhưng nghe như nào cũng cảm thấy ngữ điệu hoàn toàn khác hẳn.
"Giang Niên, ôn lịch sử với anh."
Editor: Boomtini
Giang Niên luôn cảm thấy, nếu cứ tiếp tục bị trêu ghẹo như vậy nữa .....
Cô không thể hold được chính mình nữa rồi.
Thật là, Trạch ca rốt cuộc làm sao thế này!
Biết rõ ràng cô không có sức chống cự với hắn dù chỉ một chút, vậy mà còn ngày nào cũng chọc cô như vậy nữa .....
Giang Niên nuốt nuốt, tự thôi miên chính mình.
Được rồi, cô không muốn hôn Lục Trạch đâu.
Đúng, chính xác, cô đối với Lục Trạch một chút hứng thú cũng không có.
Phải phải phải, Lục Trạch có nói cái gì đi chăng nữa không liên quan đến cô.
.....
Con mẹ nó chứ.
Kế hoạch tự thôi miên bản thân nhanh chóng tuyên bố phá sản.
Giang Niên đỏ mặt đem điện thoại để lại vào trong ngăn bàn, làm bộ không thấy được tin nhắn vừa rồi.
Triệu Tâm Di lại tò mò quay sang: "Niên Niên, Trạch ca nhắn tin cho cậu hả?"
Giang Niên sờ sờ cổ: "..... Không có đâu."
"À!" Triệu Tâm Di với biểu cảm 'chị đây hiểu hết rồi nha' nhìn Giang Niên cười cười, "Quả nhiên là vậy mà."
Giang Niên: "....."
Cô cảm thấy sao mà mình oan uổng quá đi.
Triệu Tâm Di vỗ vai Giang Niên: "Cậu còn nhớ lần trước lúc gặp chị Thời Thần chị ấy nói gì với cậu không?"
"Hả?"
"Nắm chắc cơ hội."
Giang Niên ngượng ngùng nhanh chóng quay lại, mím môi, đọc to bài ngữ văn.
..... đại bộ phận mọi người trong lớp đều mơ màng sắp ngủ, âm thanh càng ngày càng nhỏ nên vừa rồi bỗng dưng Giang Niên đọc lớn quả nhiên dọa đến không ít người.
Ai đó đã nhanh chóng phản ứng lại và đọc to bài thơ cổ: "Ve sầu mùa đông thê lương bi ai, đổi trường đỉnh văn, mưa rào sơ nghỉ ....."
Phòng học mới vừa rồi như trải qua hai thái cực vậy.
Không ít người lớn tiếng đọc bài, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, nửa ngày cũng không thấy ai liền bắt đầu nhìn xung quanh nhỏ giọng bàn luận: "Cô đâu rồi?"
Đoạn Kế Hâm ngồi sát cửa bạo dạn đứng lên nhìn xung quanh một chút.
Thấy mọi người đều nhìn mình, Đoạn Kế Hâm hồi lâu mới lắc đầu: "Cô không đến."
"....."
Sau đó mọi người đồng thời nhìn về Giang Niên, người vừa rồi đột nhiên lớn tiếng đọc bài.
Thi Vũ buồn bực hỏi cô: "Giang Niên, vừa rồi cậu thấy cô đến hả?"
Giang Niên vẻ mặt vô tội: "..... đâu có đâu."
Mọi người: "....."
Thi Vũ lại tiếp tục hỏi: "Vậy cậu mắc cái chứng gì tự dưng đọc bài lớn thế? Làm tôi sợ muốn chết, vốn dĩ đã không ngủ được rồi, giờ đã bị cậu dọa cho sợ rồi còn đâu."
Bạn học Giang Niên lại càng cảm thấy chính mình vô tội.
Sao thế này!
Cô chỉ là ngoan ngoãn đọc bài thôi mà, sao giờ lại thành làm chuyện sai trái rồi!
Những người khác đương nhiên không cảm thấy Giang Niên vô tội, một đám "Chậc" một hơi tiếng, cũng không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, sau đó thấp giọng đọc bài.
Không lâu sau, cô giáo dạy văn đi đến.
Cô đứng ở ngoài cửa sổ nhìn mọi người trong phòng học một chút, gương mặt hiện lên vẻ hài lòng.
Nhìn xem, cô nói học sinh lớp 19 vẫn là tương đối tự giác, không giống như lúc mới lên lầu, nhìn lớp nào cũng toàn là học sinh mơ mơ màng màng sắp ngủ đến nơi, không có bao nhiêu người đọc bài.
Chỉ có những học sinh lớp này là tự giác, mới sáng sớm, cũng là mới du xuân bên ngoài về, vậy mà cả lớp lại hiểu chuyện vậy, không ai ngủ gà ngủ gật, lại còn đồng đều lớn tiếng đọc bài.
Aishhhh, trái ngược hoàn toàn luôn đó.
Giáo viên ngữ văn vừa lòng vô cùng, cô bước vào lớp học, thuận tiện quyết định sau này giảm bớt bài tập về nhà cho lớp trong tuần này.
Mọi người lần lượt ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt vừa lòng của cô giáo, cả bọn không khỏi một trận chột dạ.
Cái này cũng .... quá nguy hiểm.
Nếu không phải ban nãy Giang Niên đột nhiên lớn tiếng đọc bài, bọn họ cũng không làm theo, sau đó lúc cô giáo ngữ văn bước vào liền phát hiện lớp bọn họ một đám đều ngủ gà ngủ gật, không nghiêm túc đọc bài.
Nghĩ đến cảnh tượng kia, mọi người không khỏi rùng mình một cái, sau đó lại nhìn Giang Niên với vẻ mặt cảm kích không thôi.
Giang Niên có hơi bối rối.
Cái này.....
Trùng hợp ghê ha.
/******************/
Kỳ hai của lớp mười mười một, đặc biệt là ở lớp trọng điểm, có thể cảm nhận rõ ràng tần suất làm bài kiểm tra tăng lên rất nhiều so với trước đây.
Ngoài bài kiểm tra hàng tháng cho cả lớp như trước đây, còn có bài tra giữa tháng.
Đó là một loạt các đề thi thử mà thầy cô tìm được ở nhiều nguồn khác nhau, họ dành ra một ít thời gian tự học buổi tối để cho bọn họ làm kiểm tra, sau đó các thầy cô sẽ chấm điểm từng cá nhân, tiến hành xếp hạng cả lớp.
Bất quá cũng rất hợp lý, mỗi lần đến kì thi tháng, thành tích lớp bọn họ cũng không chênh lệch quá nhiều.
Ngay cả người sợ kiểm tra như Giang Niên cũng đã quen với các bài kiểm tra, công bố điểm, xem xếp hạng thành tích, một vòng luẩn quẩn cứ lặp đi lặp lại như vậy .....
Mà vào tháng năm cũng vừa mới kết thúc kì kiểm tra hàng tháng, theo thường lệ tiến hành di chuyển học sinh, Diêu Tử Kiệt đi vào lớp học.
"Tháng này sẽ hủy kiểm tra giữa tháng."
Bạn đang đọc bộ truyện Chào Em, Bảo Bối! tại truyen35.com
Lớp học lạnh ngắt như tờ, giây tiếp theo tất cả liền reo hò vui vẻ.
Trời à, hủy bỏ kểm tra giữa tháng! Vậy là giảm đi một lần đối mặt với điểm cùng với bảng xếp hạng!
Diệu Tử Kiệt ra hiệu, ý bảo mọi người bình tĩnh một chút.
"Đây cũng là kết quả trong cuộc họp của các thầy cô, mục đích rất đơn giản, để các em tập trung ôn tập cho kì thi cuối tháng. Tất nhiên, tôi cũng không quá lo lắng về kết quả toán văn anh hóa lý sinh của các em, nhưng tôi rất sợ các em không đạt A chính sử địa."
Mọi người: "....."
Thầy ơi, thầy đừng nói nữa, bọn em cũng sợ lắm.
Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwk.com và wordpress của Boomtini
VUI LÒNG ĐỌC ĐÚNG NGUỒN ĐĂNG
"Để mọi người có thể ôn thi tốt hơn cho kì thi sắp đến, trong khoảng thời gian này, chương trình học của chúng ta sẽ tạm hoãn. Trừ bỏ phân ra một chút thời gian cho các môn lý hóa sinh thì còn lại sẽ là chính sử địa, các em có thể gặp thầy cô ngoài cô ngoài giờ để hỏi bài." Diêu Tử Kiệt đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, "À đúng rồi, cách vách chúng ta là lớp chuyên xã hội, các em phải biết sử dụng tài nguyên đó, hiểu không."
Đúng vậy, toàn bộ tầng bốn lớp mười một chỉ có lớp bọn họ và lớp chuyên xã hội.
Mặc dù vậy, nói đến cũng lạ, tuy chỉ có hai lớp nhưng hai lớp bọn họ giao lưu cũng không bao nhiêu.
Giang Niên còn nhớ cô đã từng nói về chuyện này với Thi Vũ cùng Đoạn Kế Hâm.
"Các cậu ngày nào cũng phàn nàn học tự nhiên riết chặp không gặp được nữ sinh, cách vách nhiều nữ sinh xinh đẹp vậy còn gì, sao các cậu không nắm lấy cơ hội đi?"
Thi Vũ cùng Đoạn Kế Hâm nhìn nhau, đồng thời lắc đầu.
Thi Vũ xua tay: "Cách vách đúng là có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp, nhưng mà ..... nói thật, một nữ sinh học chuyên xã hội sao có thể có hứng thú với trai thẳng học tự nhiên như bọn tôi chứ?"
Giang Niên cười ra tiếng.
Không biết vì sao cô luôn cảm thấy những lời của Thi Vũ rất mắc cười.
Đoạn Kế Hâm phụ họa gật gật đầu, không quên nịnh nọt Giang Niên: "Hơn nữa, lớp chúng ta tuy rằng ít nữ sinh nhưng mà ai cũng chất lượng cao hết nha, bọn tôi làm gì còn muốn sang cách bách tìm nữ sinh nữa đâu!"
Giang Niên rơi vào trầm tư.
..... Nghe câu này xong, nơi nào cảm thấy con trai lớp bọn họ giống trai chẳng học tự nhiên vậy !!!!!
Nghe xem nghe xem, tuy rằng cũng không biết là lời nói thật lòng không, nhưng ít nhiều cũng khiến người ta thoải mái mà.
Thi Vũ nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu: "Thật ra cũng không thể nói như vậy, tôi nghe nói cách vách cũng có nhiều nữ sinh có ý tứ với nam sinh lớp mình."
"Đúng mà." Giang Niên cũng gật đầu, "Tôi cảm thấy nam sinh lớp mình một chút cũng không kém cạnh đâu
"Đúng vậy, bất quá đối tượng chủ yếu của bọn họ là Lục Trạch."
"....."
"....."
Lúc ấy Giang Niên còn cảm thấy có thể Thi Vũ đang nói đùa thôi, nhưng qua cái sự kiện "liên minh tự nhiên xã hội"trước thi cuối kỳ đích thực đã chứng mình lời nói của Thi Vũ.
Cái gọi là "liên minh tự nhiên xã hội" thực chất là chủ nhiệm hai lớp bọn họ thuận miệng trao đổi, để cho học sinh hai lớp có thể giải đáp thắc mắc cho nhau.
Nghe nói "liên minh tự nhiên xã hội" đã có từ lâu rồi, Giang Niên từ lớp mười đã nghe một chị khóa trên cũng học lớp chuyên tự nhiên nói như vậy.
"Này, lại nói tiếp cái kì thi cuối kỳ, thực sự rất thú vị. Lúc ấy cách kì thi một tháng, thầy cô chủ nhiệm hai lớp cho bọn chị học hỏi lẫn nhau, có thể cầm một ít đề mục sang lớp bên cạnh hỏi người khác. Sau đó, kết quả là ....."
Học tỷ dừng một chút, nói tiếp: "Không chỉ tất cả mọi người trong lớp chị đều được A, mà còn có một số cặp đôi giữa hai lớp nữa đó."
Giang Niên: "....."
Vậy nên, thực chất của "liên minh khoa học tự nhiên" chính là cầu nối hẹn hò à?
Không chỉ có học sinh hai lớp hỏi bài nhau, mà chủ nhiệm hai lớp sẽ sắp xếp cho bọn họ vào hội trường ôn tập chung.
Giang Niên thành công phát hiện lời nói trước kia của Thi Vũ chính xác như nào.
Cô quay đầu nhìn lướt qua vị trí phía sau bên trái.
Lục Trạch vẫn theo thói quen cũ tay trái xoay bút tay phải chống đầu không chút để ý ôn tập lịch sử.
Sau đó liền có hai nữ sinh lớp bên cạnh đi tới.
----- cô gái kia, Giang Niên có biết, vào đêm hội năm lớp mười vì nhảy vũ điệu dân tộc mà thanh danh truyền xa, toàn bộ Minh Lễ có khi đều biết đến cô gái này.
Thành tích cũng rất tốt, luôn nằm trong top mười lớp chuyên xã hội, tên là Chúc Minh Nghi.
Chúc Minh Nghi cầm trên tay cuốn sách bài tập vật lý, trong tay còn nắm chặt cây bút, vẻ mặt ngượng ngùng: "Lục, bạn học Lục Trạch, cậu có thể giúp tôi giải đáp đề vật lý này được không? Tôi đọc nhiều lần rồi nhưng vẫn không hiểu."
Giang Niên nghẹn ngào.
Sau đó bắt đầu thầm ngẫm lại chính mình, xem đi, quả nhiên con gái học xã hội vẫn nhẹ nhàng hơn một chút.
Không chỉ Giang Niên chú ý đến động tĩnh bên kia, Triệu Tâm Di cũng thấp giọng bát quái: "Niên Niên, Lục Trạch nhà cậu cũng được hoan nghênh quá nhỉ?"
..... Nghe thấy sở hữu cách trong câu nói khiến Giang Niên trầm tư một chút.
Bất quá, Lục Trạch đích xác rất được hoan nghênh.
Mới hơn nửa giờ qua đi, Chúc Minh Nghi đã là cô gái thứ tư lớp bên cạnh chạy sang hỏi bài Lục Trạch rồi.
Lục đại thiếu gia .....
Lúc có một hoặc hai người, hắn còn có thể giải quyết vấn đề nhanh chóng, gọn gàng, sau đó lại tiếp tục khôi phục cái trạng thái lười biếng kia mà ôn bài.
Đến khi Chúc Minh Nghi sang hỏi, hiển nhiên, sự kiên nhẫn của đại thiếu gia đã cạn kiệt.
Ở lớp 19, tuy rằng cũng sẽ có những bạn học đến hỏi bài, nhưng điều đó là rất hiếm, chỉ là thỉnh thoảng mà thôi.
Chỉ khi họ hỏi những người xung quanh không được mới chạy đến hỏi Lục Trạch.
Nhưng hiện tại, cái kiểu hỏi bài này tần suất quá cao, hơn nữa mấy nữ sinh này hỏi bài toàn là .....
Thuộc cái phạm trù mà Lục Trạch cho rằng "ai cũng biết" ==
Không biết những nữ sinh này hỏi thật hay giả, nhưng Lục Trạch cảm thấy mình không có gì để giảng cả.
Hắn đứng dậy, nhận lấy tập đề trong tay Chúc Minh Nghi, nhanh chóng nhìn qua một lượt, sau đó biếng nhác ngẩng đầu, ngay trước mặt cô gái tràn đầy chờ mong .....
Đưa tập đề cho Tạ Minh bên cạnh.
Lại còn vô cùng "lịch sự" nói lời giải thích, giọng điệu chậm rãi: "Đề này bạn cùng bạn của tôi trả lời tốt hơn, cậu hỏi cậu ấy đi."
Nói xong cũng không thèm nhìn Chúc Minh Nghi đang cảm thấy xấu hổ, cầm sách lịch sử đứng dậy trước mắt mọi người bước sang chỗ Giang Niên.
Cũng là giọng điệu chậm rãi ban nãy không sai khác gì nhiều, nhưng nghe như nào cũng cảm thấy ngữ điệu hoàn toàn khác hẳn.
"Giang Niên, ôn lịch sử với anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.