Chương 15: "Tôi hi vọng cậu sẽ đến"
Dung Vô Tiên
17/10/2021
Editor: Boomtini
Cô thế mà đã đoán đúng rồi!
Hơn nữa không biết tại sao, khi nhìn thấy Lục Trạch chủ động thêm bạn tốt, Giang Niên biết rõ là hắn là đang quan tâm bạn học mà thôi, nhưng từ tận đáy lòng không khỏi cảm thấy.....
Vô cùng vui vẻ.
Cô mỉm cười nhấn đồng ý, sau đó chủ động chào hỏi Lục Trạch: "Tôi là Giang Niên~ trận đấu bóng rổ ngày mai cố lên nha, Lục Trạch!"
Bên kia nhanh chóng trả lời, so với ngữ điệu chầm chậm thường ngày của Lục Trạch không quá giống nhau.
"Cậu sẽ đến xem chứ?"
Giang Niên dừng một chút.
Thật ra mà nói, cô..... ngay từ đầu không muốn đi xem.
Cô không biết một chút gì về bóng rổ, thậm chí không không biết cách ghi bàn, cho nên.....
Xem bóng rổ đối với cô mà nói cùng lắm là đến xem náo nhiệt mà thôi.
Chỉ là Lục Trạch hỏi như vậy.....
Giang Niên có chút do dự, sau đó cứ gõ rồi lại xóa, gõ rồi lại xóa trong khung chat, cuối cùng gửi đi một câu ---
"Oops, cậu cảm thấy bọn tôi đi xem có ổn không?"
Gửi xong, Giang Niên hài lòng gật đầu.
Đúng vậy, nói như vậy sẽ không có vấn đề gì đi. "cậu cảm thấy", ừ, rất khách quan, "bọn tôi", lại không nói về một mình cô, như vậy xem ra là không hiểu lầm ý tứ của Lục Trạch đi.
Đối với những người như Lục Trạch, khẳng định sợ nhất là bị người khác lầm tưởng chính mình có ý với đối phương
Mới vừa nghĩ nghĩ thông suốt, Giang Niên liền thấy khung chat xuất hiện thêm một câu.
Bong bóng chat Lục Trạch sử dụng không giống với màu hồng thiếu nữ của Giang Niên, mà hắn sử dụng bản nguyên bản, nền trắng chữ đen---
"Ừ, tôi hi vọng cậu sẽ đến."
/ ******* ** *********** /
Vì vậy, khi Giang Niên đứng bên cạnh sân bóng rổ nhìn những nam sinh trên sân và giáo viên thể dục làm ban giám khảo, cô cảm thấy thế giới này có chút ảo diệu.
Cô, Giang Niên, một người cực kỳ không thích thể thao, thế nhưng cũng có một ngày chủ động đi xem thi đấu bóng rổ.
Chuyện này nếu nói cho Khương Thi Lam, Thi Lam nhất định sẽ nói: "Cậu thấy quỷ à".
Nói gọn lại, sắc đẹp hoặc nhân là sự thật đi.
(*) ý muốn nói sắc đẹp, nhan sắc sẽ mê hoặc, dẫn dụ con người ta. ở đây ý là Giang Niên vì Lục Trạch đẹp trai mà đến xem bóng rổ (cái này mình hiểu nghĩa theo chữ, nếu bị sai mọi người sửa giúp mình)
Nghĩ đến đây, Giang Niên không khỏi lên án bản thân một lần nữa --- cô rốt cuộc vì cái gì lại bối rối khi thấy Lục Trạch nhắn "tôi hi vọng cậu sẽ đến", lại còn không quan tâm đến bất cứ điều gì mà đồng ý?
Triệu Tâm Di cũng sững sờ: "Giang Niên, cậu thế mà lại thích xem bóng rổ sao? Mình đúng là nhìn không ra luôn đó."
Vốn dĩ Triệu Tâm Di định chơi cầu lông với Giang Niên, kết quả Giang Niên lại rủ xem thi đấu bóng rổ giữa hai lớp.
Giang Niên chột dạ sờ sờ cái mũi, cố gắng thuyết phục Triệu Tâm Di, cũng là đang cố gắng thuyết phục bản thân: "Ừ thì..... đây là trận bóng rổ đầu tiên của nam sinh lớp mình mà, tụi mình phải đến cổ vũ chứ. Cậu xem, lớp 11 nhiều nữ sinh đến cổ vũ như vậy, nếu Lục Trạch cùng lớp trưởng bọn họ nhụt chí thì làm sao bây giờ?"
Bingo, rất có đạo lý.
Triệu Tâm Di bán tín bán nghi nhìn Giang Niên.
Giang Niên hắng giọng: "Này này, bọn mình cũng đến đây rồi thì cổ vũ cho bọn họ luôn đi. Tiết thể dục lần sau mình sẽ cùng cậu chơi cầu lông mà, được không?"
"Được rồi", Triệu Tâm Di bĩu môi, cùng Giang Niên nhìn về phía sân bóng rổ.
Mỗi lớp có năm nam sinh ra sân, mỗi đội cử một người lên bóc thăm chọn sân.
Lục Trạch đứng ở phía sau, hơi cúi người, trên mặt như cũ không mấy biểu cảm.
Hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, quay đầu nhìn về phía bên sân bóng rổ, có vẻ như đang tìm người.
Mãi đến khi nhìn thấy Giang Niên đứng ở sân bên cạnh, hắn mới hài lòng, cong môi nở nụ cười.
Chỉ là nụ cười thoáng qua, hơn nữa cũng nhanh chóng quay đầu lại.
Triệu Tâm Di sững sờ: "Lục Trạch vừa mới tìm người sao? Sao mình lại cảm thấy cậu ấy nhìn về hướng chúng ta nhỉ?"
Giang Niên.....
Tim đập thình thịch.
Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của Lục Trạch, cô cảm thấy tìm mình như muốn nhảy ra ngoài.
Lục Trạch hướng chính mình mỉm cười.....
Giang Niên cảm thấy bản thân không thể tự chủ tim mình đang nở rộ.
Cô, cô có thể hiểu rằng, Lục Trạch rất vui khi nhìn thấy cô đến cổ vũ không?
Vừa nghĩ xong, Giang Niên giật mình lắc đầu.
Không được, làm người điều không thể nhất chính là 'tự mình đa tình'.
Suy nghĩ trong đầu cứ hỗn loạn, chồng chéo lên nhau.
Nghe những lời của Triệu Tâm Di, Giang Niên không biết vì cái gì càng chột dạ mà phủ nhận: "Không phải đâu, người như Lục Trạch sao có thể tìm ai đó chứ, hơn nữa cười với bọn mình cũng là điều đương nhiên mà, dù sao thì bọn mình cũng là đến đây cổ vũ cho cậu ấy!"
Triệu Tâm Di nhạy bén bắt được một chi tiết ---
"Đến cổ cũ cho cậu ấy?", Triệu Tâm Di càng hoài nghi mà nhìn Giang Niên.
Giang Niên thiếu chút cắn vào lưỡi.
Nói nhiều sai nhiều quả nhiên là chân lý mà, huhuuu, sao hôm nay cô lại nói những điều ngu ngốc như vậy chứ!
Nhưng mà cũng thật may mắn, không đợi Triệu Tâm Di ép hỏi cái gì nữa, trận bóng rổ cũng đã bắt đầu rồi.
Mặc dù nói Giang Niên không quá hiểu các quy tắc bóng rổ, nhưng những điều tối thiểu cô vẫn biết đến.
Đứng cạnh bọn họ cũng có vài bạn học cùng lớp, nam nữ đều có, lúc này mọi người lo lắng vô cùng.
Lục Trạch cướp được bóng, các nam sinh lớp 11 vẫn không hạ tay, còn vây quanh chặn đường gắt gao hơn.
Sau khi thay đổi trạng thái lười nhác thường ngày, Lục Trạch lúc này rất có tinh thần, chuyền bóng bằng hai tay linh hoạt vô cùng, trước khi Giang Niên kịp nhìn rõ, hắn đã lao đến khung rổ phía trước.
Chiều cao vượt trội đặc biệt hữu dụng trong lúc này, hắn như thể hoàn toàn không đặt đối thủ đang vây chặn vào mắt, nhẹ nhàng nhảy lên, Lục Trạch đã ném vào rổ rất chuẩn xác.
Ghi bàn!
Mấy bạn học bên cạnh bọn họ vô cùng hào hứng, kích động không thôi, một đám đều hoan hô cổ vũ
..... Ngoài ra, Giang Niên còn nghe thấy vài nữ sinh lớp 11 hô to---
"Lục Trạch cố lên!", "Hạ Gia Dương cố lên!", "Lục Trạch, cậu đẹp trai quá đi!"
.....
Giang Niên có chút khó hiểu.
Cho nên các cậu ấy chính là cổ vũ cho lớp đối thủ sao....?
Nghĩ đến đó cô chợt hiểu được cảm giác không nói nên lời của nam sinh lớp 11.....
Lục Trạch có vẻ như chơi bóng rổ rất giỏi.
Chính xác mà nói, từ khi Giang Niên biết đến Lục Trạch, cô chưa thấy có cái gì mà Lục Trạch không giỏi.
Nói đơn giản là người toàn năng đi.
Hắn chơi bóng rổ giỏi, dương cầm tốt, thành tích an ổn đứng đầu, lại còn đạt được rất nhiều giải thưởng lớn nhỏ.....
Thật đúng là không chừa đường cho người bình thường tồn tại.
Cô chợt nhớ đến những gì Hạ Gia Dương đã nói lúc trưa hôm nay-----
"Đến lúc đó cậu ra sân, chắc chắn sẽ được điểm cao. Tôi thật sự rất tin tưởng cậu!"
Giang Niên cười nhạt, cũng không có gì, chỉ là Hạ Gia Dương đích xác nói không sai.
Ngay khi Lục Trạch ra sân liền kiểm soát được trận đấu.
Về sau, khi các đồng đội cướp được bóng, tất cả đều chuyền đến cho Lục Trạch, hắn lại nhẹ nhàng nhảy lên sau đó ném vào rổ.
Ngay cả khi thật sự bị đối thủ cản lại phía trước, Lục Trạch hơi nheo mắt, sau đó đứng ngoài vạch ba điểm, giơ tay, ném vào rổ.
Ba điểm hoàn hảo!
Giang Niên sững sờ.
Đối với một người không thích cũng không giỏi thể thao như cô, kỹ năng của Lục Trạch quả thực giống với sự tồn tại của thần tiên.
Đẹp trai quá đi.....
Triệu Tâm Di cũng trợn mắt há hốc mồm.
"Giang Niên, sao mình lại cảm thấy những người như Lục Trạch không cần chúng ta cổ vũ vậy nhỉ?"
Giang Niên tỏ vẻ đồng ý, gật đầu.
Cũng không có gì.
Lục Trạch đến chơi một trận bóng rổ là để thể hiện kỹ năng của mình thôi đúng không?
Lại nhẹ nhàng ghi bàn, giáo viên thể dục thổi còi tạm nghỉ.
Giang Niên lúc này mới để ý đến bảng tỷ số---
28:10
.....
Lục Trạch thực sự có thể nói là – nghịch thiên tồn tại.
Lục Trạch tiện tay lau mồ hôi trên trán, sau đó nói gì đó cùng Hạ Gia Dương, liền nhìn về phía mọi người đang xem bóng rổ, hướng sân bên cạnh đi đến.
Bên cạnh có mấy nữ sinh một trận xôn xao, sau đó liền bắt đầu xô xô đẩy đẩy.
Cuối cùng, có một cố gái đứng lên.
Hai má đỏ bừng, tiến tới trước mặt Lục Trạch đưa nước mát và khăn ướt trong tay: "Lục Trạch, cậu chơi bóng rổ tốt thật đấy!"
Lục Trạch sau khi rời sân, liền trở lại bộ dáng tùy ý thản nhiên thường ngày.
Hắn liếc nữ sinh một cái sau đó gật đầu nói: "cảm ơn".
Một chút ý tứ duỗi tay nhận lấy đồ vật cũng không có, hắn hơi đổi hớởng đi, vòng qua nữ sinh, tiếp tục hướng đến sân bên cạnh.
Triệu Tâm Di tấm tắc cảm thán, nhỏ giọng nói thầm với Giang Niên: "Lục Trạch cũng thật là quá không tim không....."
Trước khi cô nói xong, Triệu Tâm Di cảm thấy Giang Niên đang liều mạng túm lấy áo của mình.
Cô lơ đãng ngẩng đầu nhìn lên, liền đem lời muốn nói nuốt lại vào họng: "....."
Không phải, sao Lục Trạch lại đến chỗ bọn họ rồi?!
Lục Trạch còn không thèm nhìn cô một cái, chỉ nhìn Giang Niên hỏi: "Thế nào?"
Vài từ đơn giản, Giang Niên lập tức nhận ra ý tứ của Lục Trạch
Cô gật đầu lia lịa khen ngợi: "Cậu chơi đỉnh quá trời quá đất! Thật đó, tôi xem đến ngây người!"
..... Rõ ràng sự khen ngợi so với nữ sinh vừa rồi cũng không sai biệt lắm, nhưng lần này Lục Trạch lại có vẻ rất vừa lòng.
Hắn gật đầu: "Phải không? Xem ra cậu..... đến đây cổ cũ vẫn là rất hữu dụng"
Giang Niên cong mắt cười với Lục Trạch.
Hắn hơi cong môi, cúi đầu nhìn xuống chai nước khoáng chưa mở được cầm chặt trong tay Giang Niên.
Giang Niên nhận thấy ánh mắt của Lục Trạch nhìn vào tay mình, sau đó mới nhớ đến điều gì, đột nhiên phản ứng lại, vội vàng đưa chai nước khoáng trong tay cho hắn.
" Tôi, tôi chưa có mở ra đâu, cậu có muốn uống không?"
Thật hiểu chuyện.
Lục Trạch gật đầu vài cái, cầm lấy chai nước khoáng: "Cảm ơn, vừa lúc tôi cũng rất khát."
Giang Niên cắn cắn môi dưới.
Lục Trạch mở nắp chai, ngừa đầu uống một hơi vài ngụm nước, hầu kết lăn theo chuyển động của Lục Trạch.
Không biết tại sao, Giang Niên bỗng dưng cảm thấy hơi khát.
Cô nuốt nước bọt, sau đó lấy hết can đảm nói với Lục Trạch: "Các cậu nửa trận sau cố lên nhé!"
Lục Trạch một hơi uống hết nửa chai mới ngừng lại.
Con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào Giang Niên, sau đó cười cười.
Ánh mắt không thể giải thích được, nhưng giọng điệu lại mang theo ý vị sâu xa.
"Tôi sẽ cố gắng."
- ---------------------
Boomtini: Niên Niên nghĩ Lục Trạch add hết mọi người vì quan tâm bạn học, nhưng thực sự là người ta chỉ add mình chị bé thôi =))
Người ta hay xưng "tôi", nhưng mà Niên Niên luôn kiểu "các cậu", aiyo, Trạch ca khóc trong lòng nhiều chút =))
Cô thế mà đã đoán đúng rồi!
Hơn nữa không biết tại sao, khi nhìn thấy Lục Trạch chủ động thêm bạn tốt, Giang Niên biết rõ là hắn là đang quan tâm bạn học mà thôi, nhưng từ tận đáy lòng không khỏi cảm thấy.....
Vô cùng vui vẻ.
Cô mỉm cười nhấn đồng ý, sau đó chủ động chào hỏi Lục Trạch: "Tôi là Giang Niên~ trận đấu bóng rổ ngày mai cố lên nha, Lục Trạch!"
Bên kia nhanh chóng trả lời, so với ngữ điệu chầm chậm thường ngày của Lục Trạch không quá giống nhau.
"Cậu sẽ đến xem chứ?"
Giang Niên dừng một chút.
Thật ra mà nói, cô..... ngay từ đầu không muốn đi xem.
Cô không biết một chút gì về bóng rổ, thậm chí không không biết cách ghi bàn, cho nên.....
Xem bóng rổ đối với cô mà nói cùng lắm là đến xem náo nhiệt mà thôi.
Chỉ là Lục Trạch hỏi như vậy.....
Giang Niên có chút do dự, sau đó cứ gõ rồi lại xóa, gõ rồi lại xóa trong khung chat, cuối cùng gửi đi một câu ---
"Oops, cậu cảm thấy bọn tôi đi xem có ổn không?"
Gửi xong, Giang Niên hài lòng gật đầu.
Đúng vậy, nói như vậy sẽ không có vấn đề gì đi. "cậu cảm thấy", ừ, rất khách quan, "bọn tôi", lại không nói về một mình cô, như vậy xem ra là không hiểu lầm ý tứ của Lục Trạch đi.
Đối với những người như Lục Trạch, khẳng định sợ nhất là bị người khác lầm tưởng chính mình có ý với đối phương
Mới vừa nghĩ nghĩ thông suốt, Giang Niên liền thấy khung chat xuất hiện thêm một câu.
Bong bóng chat Lục Trạch sử dụng không giống với màu hồng thiếu nữ của Giang Niên, mà hắn sử dụng bản nguyên bản, nền trắng chữ đen---
"Ừ, tôi hi vọng cậu sẽ đến."
/ ******* ** *********** /
Vì vậy, khi Giang Niên đứng bên cạnh sân bóng rổ nhìn những nam sinh trên sân và giáo viên thể dục làm ban giám khảo, cô cảm thấy thế giới này có chút ảo diệu.
Cô, Giang Niên, một người cực kỳ không thích thể thao, thế nhưng cũng có một ngày chủ động đi xem thi đấu bóng rổ.
Chuyện này nếu nói cho Khương Thi Lam, Thi Lam nhất định sẽ nói: "Cậu thấy quỷ à".
Nói gọn lại, sắc đẹp hoặc nhân là sự thật đi.
(*) ý muốn nói sắc đẹp, nhan sắc sẽ mê hoặc, dẫn dụ con người ta. ở đây ý là Giang Niên vì Lục Trạch đẹp trai mà đến xem bóng rổ (cái này mình hiểu nghĩa theo chữ, nếu bị sai mọi người sửa giúp mình)
Nghĩ đến đây, Giang Niên không khỏi lên án bản thân một lần nữa --- cô rốt cuộc vì cái gì lại bối rối khi thấy Lục Trạch nhắn "tôi hi vọng cậu sẽ đến", lại còn không quan tâm đến bất cứ điều gì mà đồng ý?
Triệu Tâm Di cũng sững sờ: "Giang Niên, cậu thế mà lại thích xem bóng rổ sao? Mình đúng là nhìn không ra luôn đó."
Vốn dĩ Triệu Tâm Di định chơi cầu lông với Giang Niên, kết quả Giang Niên lại rủ xem thi đấu bóng rổ giữa hai lớp.
Giang Niên chột dạ sờ sờ cái mũi, cố gắng thuyết phục Triệu Tâm Di, cũng là đang cố gắng thuyết phục bản thân: "Ừ thì..... đây là trận bóng rổ đầu tiên của nam sinh lớp mình mà, tụi mình phải đến cổ vũ chứ. Cậu xem, lớp 11 nhiều nữ sinh đến cổ vũ như vậy, nếu Lục Trạch cùng lớp trưởng bọn họ nhụt chí thì làm sao bây giờ?"
Bingo, rất có đạo lý.
Triệu Tâm Di bán tín bán nghi nhìn Giang Niên.
Giang Niên hắng giọng: "Này này, bọn mình cũng đến đây rồi thì cổ vũ cho bọn họ luôn đi. Tiết thể dục lần sau mình sẽ cùng cậu chơi cầu lông mà, được không?"
"Được rồi", Triệu Tâm Di bĩu môi, cùng Giang Niên nhìn về phía sân bóng rổ.
Mỗi lớp có năm nam sinh ra sân, mỗi đội cử một người lên bóc thăm chọn sân.
Lục Trạch đứng ở phía sau, hơi cúi người, trên mặt như cũ không mấy biểu cảm.
Hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, quay đầu nhìn về phía bên sân bóng rổ, có vẻ như đang tìm người.
Mãi đến khi nhìn thấy Giang Niên đứng ở sân bên cạnh, hắn mới hài lòng, cong môi nở nụ cười.
Chỉ là nụ cười thoáng qua, hơn nữa cũng nhanh chóng quay đầu lại.
Triệu Tâm Di sững sờ: "Lục Trạch vừa mới tìm người sao? Sao mình lại cảm thấy cậu ấy nhìn về hướng chúng ta nhỉ?"
Giang Niên.....
Tim đập thình thịch.
Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của Lục Trạch, cô cảm thấy tìm mình như muốn nhảy ra ngoài.
Lục Trạch hướng chính mình mỉm cười.....
Giang Niên cảm thấy bản thân không thể tự chủ tim mình đang nở rộ.
Cô, cô có thể hiểu rằng, Lục Trạch rất vui khi nhìn thấy cô đến cổ vũ không?
Vừa nghĩ xong, Giang Niên giật mình lắc đầu.
Không được, làm người điều không thể nhất chính là 'tự mình đa tình'.
Suy nghĩ trong đầu cứ hỗn loạn, chồng chéo lên nhau.
Nghe những lời của Triệu Tâm Di, Giang Niên không biết vì cái gì càng chột dạ mà phủ nhận: "Không phải đâu, người như Lục Trạch sao có thể tìm ai đó chứ, hơn nữa cười với bọn mình cũng là điều đương nhiên mà, dù sao thì bọn mình cũng là đến đây cổ vũ cho cậu ấy!"
Triệu Tâm Di nhạy bén bắt được một chi tiết ---
"Đến cổ cũ cho cậu ấy?", Triệu Tâm Di càng hoài nghi mà nhìn Giang Niên.
Giang Niên thiếu chút cắn vào lưỡi.
Nói nhiều sai nhiều quả nhiên là chân lý mà, huhuuu, sao hôm nay cô lại nói những điều ngu ngốc như vậy chứ!
Nhưng mà cũng thật may mắn, không đợi Triệu Tâm Di ép hỏi cái gì nữa, trận bóng rổ cũng đã bắt đầu rồi.
Mặc dù nói Giang Niên không quá hiểu các quy tắc bóng rổ, nhưng những điều tối thiểu cô vẫn biết đến.
Đứng cạnh bọn họ cũng có vài bạn học cùng lớp, nam nữ đều có, lúc này mọi người lo lắng vô cùng.
Lục Trạch cướp được bóng, các nam sinh lớp 11 vẫn không hạ tay, còn vây quanh chặn đường gắt gao hơn.
Sau khi thay đổi trạng thái lười nhác thường ngày, Lục Trạch lúc này rất có tinh thần, chuyền bóng bằng hai tay linh hoạt vô cùng, trước khi Giang Niên kịp nhìn rõ, hắn đã lao đến khung rổ phía trước.
Chiều cao vượt trội đặc biệt hữu dụng trong lúc này, hắn như thể hoàn toàn không đặt đối thủ đang vây chặn vào mắt, nhẹ nhàng nhảy lên, Lục Trạch đã ném vào rổ rất chuẩn xác.
Ghi bàn!
Mấy bạn học bên cạnh bọn họ vô cùng hào hứng, kích động không thôi, một đám đều hoan hô cổ vũ
..... Ngoài ra, Giang Niên còn nghe thấy vài nữ sinh lớp 11 hô to---
"Lục Trạch cố lên!", "Hạ Gia Dương cố lên!", "Lục Trạch, cậu đẹp trai quá đi!"
.....
Giang Niên có chút khó hiểu.
Cho nên các cậu ấy chính là cổ vũ cho lớp đối thủ sao....?
Nghĩ đến đó cô chợt hiểu được cảm giác không nói nên lời của nam sinh lớp 11.....
Lục Trạch có vẻ như chơi bóng rổ rất giỏi.
Chính xác mà nói, từ khi Giang Niên biết đến Lục Trạch, cô chưa thấy có cái gì mà Lục Trạch không giỏi.
Nói đơn giản là người toàn năng đi.
Hắn chơi bóng rổ giỏi, dương cầm tốt, thành tích an ổn đứng đầu, lại còn đạt được rất nhiều giải thưởng lớn nhỏ.....
Thật đúng là không chừa đường cho người bình thường tồn tại.
Cô chợt nhớ đến những gì Hạ Gia Dương đã nói lúc trưa hôm nay-----
"Đến lúc đó cậu ra sân, chắc chắn sẽ được điểm cao. Tôi thật sự rất tin tưởng cậu!"
Giang Niên cười nhạt, cũng không có gì, chỉ là Hạ Gia Dương đích xác nói không sai.
Ngay khi Lục Trạch ra sân liền kiểm soát được trận đấu.
Về sau, khi các đồng đội cướp được bóng, tất cả đều chuyền đến cho Lục Trạch, hắn lại nhẹ nhàng nhảy lên sau đó ném vào rổ.
Ngay cả khi thật sự bị đối thủ cản lại phía trước, Lục Trạch hơi nheo mắt, sau đó đứng ngoài vạch ba điểm, giơ tay, ném vào rổ.
Ba điểm hoàn hảo!
Giang Niên sững sờ.
Đối với một người không thích cũng không giỏi thể thao như cô, kỹ năng của Lục Trạch quả thực giống với sự tồn tại của thần tiên.
Đẹp trai quá đi.....
Triệu Tâm Di cũng trợn mắt há hốc mồm.
"Giang Niên, sao mình lại cảm thấy những người như Lục Trạch không cần chúng ta cổ vũ vậy nhỉ?"
Giang Niên tỏ vẻ đồng ý, gật đầu.
Cũng không có gì.
Lục Trạch đến chơi một trận bóng rổ là để thể hiện kỹ năng của mình thôi đúng không?
Lại nhẹ nhàng ghi bàn, giáo viên thể dục thổi còi tạm nghỉ.
Giang Niên lúc này mới để ý đến bảng tỷ số---
28:10
.....
Lục Trạch thực sự có thể nói là – nghịch thiên tồn tại.
Lục Trạch tiện tay lau mồ hôi trên trán, sau đó nói gì đó cùng Hạ Gia Dương, liền nhìn về phía mọi người đang xem bóng rổ, hướng sân bên cạnh đi đến.
Bên cạnh có mấy nữ sinh một trận xôn xao, sau đó liền bắt đầu xô xô đẩy đẩy.
Cuối cùng, có một cố gái đứng lên.
Hai má đỏ bừng, tiến tới trước mặt Lục Trạch đưa nước mát và khăn ướt trong tay: "Lục Trạch, cậu chơi bóng rổ tốt thật đấy!"
Lục Trạch sau khi rời sân, liền trở lại bộ dáng tùy ý thản nhiên thường ngày.
Hắn liếc nữ sinh một cái sau đó gật đầu nói: "cảm ơn".
Một chút ý tứ duỗi tay nhận lấy đồ vật cũng không có, hắn hơi đổi hớởng đi, vòng qua nữ sinh, tiếp tục hướng đến sân bên cạnh.
Triệu Tâm Di tấm tắc cảm thán, nhỏ giọng nói thầm với Giang Niên: "Lục Trạch cũng thật là quá không tim không....."
Trước khi cô nói xong, Triệu Tâm Di cảm thấy Giang Niên đang liều mạng túm lấy áo của mình.
Cô lơ đãng ngẩng đầu nhìn lên, liền đem lời muốn nói nuốt lại vào họng: "....."
Không phải, sao Lục Trạch lại đến chỗ bọn họ rồi?!
Lục Trạch còn không thèm nhìn cô một cái, chỉ nhìn Giang Niên hỏi: "Thế nào?"
Vài từ đơn giản, Giang Niên lập tức nhận ra ý tứ của Lục Trạch
Cô gật đầu lia lịa khen ngợi: "Cậu chơi đỉnh quá trời quá đất! Thật đó, tôi xem đến ngây người!"
..... Rõ ràng sự khen ngợi so với nữ sinh vừa rồi cũng không sai biệt lắm, nhưng lần này Lục Trạch lại có vẻ rất vừa lòng.
Hắn gật đầu: "Phải không? Xem ra cậu..... đến đây cổ cũ vẫn là rất hữu dụng"
Giang Niên cong mắt cười với Lục Trạch.
Hắn hơi cong môi, cúi đầu nhìn xuống chai nước khoáng chưa mở được cầm chặt trong tay Giang Niên.
Giang Niên nhận thấy ánh mắt của Lục Trạch nhìn vào tay mình, sau đó mới nhớ đến điều gì, đột nhiên phản ứng lại, vội vàng đưa chai nước khoáng trong tay cho hắn.
" Tôi, tôi chưa có mở ra đâu, cậu có muốn uống không?"
Thật hiểu chuyện.
Lục Trạch gật đầu vài cái, cầm lấy chai nước khoáng: "Cảm ơn, vừa lúc tôi cũng rất khát."
Giang Niên cắn cắn môi dưới.
Lục Trạch mở nắp chai, ngừa đầu uống một hơi vài ngụm nước, hầu kết lăn theo chuyển động của Lục Trạch.
Không biết tại sao, Giang Niên bỗng dưng cảm thấy hơi khát.
Cô nuốt nước bọt, sau đó lấy hết can đảm nói với Lục Trạch: "Các cậu nửa trận sau cố lên nhé!"
Lục Trạch một hơi uống hết nửa chai mới ngừng lại.
Con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào Giang Niên, sau đó cười cười.
Ánh mắt không thể giải thích được, nhưng giọng điệu lại mang theo ý vị sâu xa.
"Tôi sẽ cố gắng."
- ---------------------
Boomtini: Niên Niên nghĩ Lục Trạch add hết mọi người vì quan tâm bạn học, nhưng thực sự là người ta chỉ add mình chị bé thôi =))
Người ta hay xưng "tôi", nhưng mà Niên Niên luôn kiểu "các cậu", aiyo, Trạch ca khóc trong lòng nhiều chút =))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.