Chương 5: Đưa về nhà
Lúa mạch lên men
04/07/2023
Trở về ký túc xá trong trạng thái mệt mỏi, thay quần áo và vệ sinh cá nhân đơn giản Hạ Du Nhiên nhanh chóng lên giường.
Nhớ đến bữa tối hôm nay cô không khỏi đau đầu. Sau màn chào hỏi đơn giản, Hạ Du Nhiên cùng họ ăn tối và bàn cụ thể về dự án nghiên cứu. Trong suốt bữa ăn cô luôn len lén quan sát nét mặt của Trần Tuấn, có điều không tìm ra điểm khác thường nào.
Kết thúc bữa tối, cô đứng trước của nhà hàng gọi taxi về trường thì một chiếc Rolls-Royce Phantom VIII bỗng đổ ngay trước mặt cô, kính xe từ từ hạ xuống một gương mặt điển trai hiện ra, thì ra là Trần Tuấn, anh ngõ ý đưa cô về nhà.
Hạ Du Nhiên vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến sự việc xảy ra lúc ban tối cô quyết định nhân cơ hội này xin lỗi anh.
Không khí trên xe có vẻ lúng túng, Hạ Du Nhiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
“Giám đốc, thật sự xin lỗi anh về chuyện ban nãy. Tôi….tôi thật sự không nghĩ tới là sẽ như vậy”.
“Như vậy? Như vậy là như thế nào hửm?” Trần Tuấn quay sang nhướng mày hỏi.
“Thì là sẽ đánh anh, tôi thật lòng không phải cố ý đâu, tôi….tôi….” Hạ Du Nhiên lắp bắp giải thích.
“Trông tôi có vẻ giống biến thái hả?” Trần Tuấn cắt ngang lời cô “Hai lần gặp mặt, em đều có phản ứng quá khích với tôi”
Hạ Du Nhiên ngẩn người khi nghe anh nói hai từ “quá khích”, trong lòng thầm nghĩ lần này thật sự toi rồi, bản thân làm đề tài người ta đầu tư, không chỉ không biết ơn còn xem người ta là biến thái lại còn hành hung, không những một mà đến hai lần.
Đề tài khó xin như thế lần này coi như xong.
Không ai nói với ai câu nào, không khí cứ tiếp tục yên lặng như thế đến khi xe dừng hẳn trước khuôn viên trường.
Trước khi xuống xe Hạ Du Nhiên lấy hết dũng khí lên tiếng “Giám đốc, ngày mai tôi sẽ nói với giáo sư đổi người phụ trách dự án. Thật sự xin lỗi anh!”
Trần Tuấn chỉ vốn định trêu cô một tý, không nghĩ tới cô thật sự cho là anh giận thật. Thấy gương mặt ỉu xìu kèm theo biểu cảm thất vọng của cô anh vừa thấy buồn cười vừa thấy tội nghiệp.
“Em cũng không thể cứ như vậy mà chuồn được, tôi chưa nhận lời xin lỗi của em đâu. Dự án lần này em hãy làm cho thật tốt, tôi đã đầu tư rất nhiều tiền vào. Nếu xảy ra vấn đề thì tiền đầu tư sẽ đổ sông đổ biển, hiện tại đổi người cũng rất phiền phức. Em cứ coi như là chuộc lỗi đi.”
Trần Tuần vừa giúp cô mở cửa xe vừa nói. Sau đó bỗng dùng giọng điệu nghiêm túc nó “Có điều nhìn em thế mà cũng khỏe thật đó”.
Đang miên man suy nghĩ thì Hân Dinh từ bên ngoài bước vào, có vẻ cô ấy và John vừa cãi nhau. Lúc này hai mắt đỏ hoe, miệng không ngừng oán trách.
“Du Nhiên, cậu nói coi, mình vì anh ta đi đến một nơi xa xôi học tập vậy mà anh ta đến cả ngày sinh nhật mình cũng quên mất. Hôm nay còn trách mình vì một chuyện nhỏ mà cãi nhau với anh ta”.
Hạ Du Nhiên ra khỏi giường bước đến chỗ Hân Dinh nghe cô ấy kể hết câu chuyện. Hạ Du Nhiên lên tiếng an ủi.
“Cậu đừng khóc, chắc chắn là John không cố ý đâu. Mai mình sẽ tìm anh ta tính sổ giúp cậu. Mình sẽ đánh anh ta đến ba mẹ không nhận ra luôn, được không?”
Hân Dinh bị cô chọc cười “Chỉ có mỗi cậu là tốt với mình. À mà mình cảm thấy dạo gần đây John rất lạ, anh ấy thường không nghe điện thoại của mình. Haizz, có thể là mình nghĩ quá nhiều”.
Như nhớ ra gì đó Hân Dinh hỏi “Du Nhiên, bắt đầu từ tuần sau cậu đến phòng thí nghiệm để làm đề tài hả?”.
“Đúng vậy, tuần sau mình sẽ bắt đầu. Có thể sẽ bận, cậu sau này nấu cơm đừng chừa phần cho mình nữa. Không ăn hết thì lãng phí công của cậu” Hai tay Hạ Du Nhiên bẹo mặt cô ấy nói.
“Mình biết rồi, mai mình có tiết học. Mình đi ngủ đây, cậu cũng ngủ sớm đi” Hân Dinh vừa nói vừa nhìn chiếc điện đang hiển thị cuộc gọi đến. Hạ Du Nhiên mỉm cười, sau đó cũng nhanh chóng trở lại giường.
Nhớ đến bữa tối hôm nay cô không khỏi đau đầu. Sau màn chào hỏi đơn giản, Hạ Du Nhiên cùng họ ăn tối và bàn cụ thể về dự án nghiên cứu. Trong suốt bữa ăn cô luôn len lén quan sát nét mặt của Trần Tuấn, có điều không tìm ra điểm khác thường nào.
Kết thúc bữa tối, cô đứng trước của nhà hàng gọi taxi về trường thì một chiếc Rolls-Royce Phantom VIII bỗng đổ ngay trước mặt cô, kính xe từ từ hạ xuống một gương mặt điển trai hiện ra, thì ra là Trần Tuấn, anh ngõ ý đưa cô về nhà.
Hạ Du Nhiên vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến sự việc xảy ra lúc ban tối cô quyết định nhân cơ hội này xin lỗi anh.
Không khí trên xe có vẻ lúng túng, Hạ Du Nhiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
“Giám đốc, thật sự xin lỗi anh về chuyện ban nãy. Tôi….tôi thật sự không nghĩ tới là sẽ như vậy”.
“Như vậy? Như vậy là như thế nào hửm?” Trần Tuấn quay sang nhướng mày hỏi.
“Thì là sẽ đánh anh, tôi thật lòng không phải cố ý đâu, tôi….tôi….” Hạ Du Nhiên lắp bắp giải thích.
“Trông tôi có vẻ giống biến thái hả?” Trần Tuấn cắt ngang lời cô “Hai lần gặp mặt, em đều có phản ứng quá khích với tôi”
Hạ Du Nhiên ngẩn người khi nghe anh nói hai từ “quá khích”, trong lòng thầm nghĩ lần này thật sự toi rồi, bản thân làm đề tài người ta đầu tư, không chỉ không biết ơn còn xem người ta là biến thái lại còn hành hung, không những một mà đến hai lần.
Đề tài khó xin như thế lần này coi như xong.
Không ai nói với ai câu nào, không khí cứ tiếp tục yên lặng như thế đến khi xe dừng hẳn trước khuôn viên trường.
Trước khi xuống xe Hạ Du Nhiên lấy hết dũng khí lên tiếng “Giám đốc, ngày mai tôi sẽ nói với giáo sư đổi người phụ trách dự án. Thật sự xin lỗi anh!”
Trần Tuấn chỉ vốn định trêu cô một tý, không nghĩ tới cô thật sự cho là anh giận thật. Thấy gương mặt ỉu xìu kèm theo biểu cảm thất vọng của cô anh vừa thấy buồn cười vừa thấy tội nghiệp.
“Em cũng không thể cứ như vậy mà chuồn được, tôi chưa nhận lời xin lỗi của em đâu. Dự án lần này em hãy làm cho thật tốt, tôi đã đầu tư rất nhiều tiền vào. Nếu xảy ra vấn đề thì tiền đầu tư sẽ đổ sông đổ biển, hiện tại đổi người cũng rất phiền phức. Em cứ coi như là chuộc lỗi đi.”
Trần Tuần vừa giúp cô mở cửa xe vừa nói. Sau đó bỗng dùng giọng điệu nghiêm túc nó “Có điều nhìn em thế mà cũng khỏe thật đó”.
Đang miên man suy nghĩ thì Hân Dinh từ bên ngoài bước vào, có vẻ cô ấy và John vừa cãi nhau. Lúc này hai mắt đỏ hoe, miệng không ngừng oán trách.
“Du Nhiên, cậu nói coi, mình vì anh ta đi đến một nơi xa xôi học tập vậy mà anh ta đến cả ngày sinh nhật mình cũng quên mất. Hôm nay còn trách mình vì một chuyện nhỏ mà cãi nhau với anh ta”.
Hạ Du Nhiên ra khỏi giường bước đến chỗ Hân Dinh nghe cô ấy kể hết câu chuyện. Hạ Du Nhiên lên tiếng an ủi.
“Cậu đừng khóc, chắc chắn là John không cố ý đâu. Mai mình sẽ tìm anh ta tính sổ giúp cậu. Mình sẽ đánh anh ta đến ba mẹ không nhận ra luôn, được không?”
Hân Dinh bị cô chọc cười “Chỉ có mỗi cậu là tốt với mình. À mà mình cảm thấy dạo gần đây John rất lạ, anh ấy thường không nghe điện thoại của mình. Haizz, có thể là mình nghĩ quá nhiều”.
Như nhớ ra gì đó Hân Dinh hỏi “Du Nhiên, bắt đầu từ tuần sau cậu đến phòng thí nghiệm để làm đề tài hả?”.
“Đúng vậy, tuần sau mình sẽ bắt đầu. Có thể sẽ bận, cậu sau này nấu cơm đừng chừa phần cho mình nữa. Không ăn hết thì lãng phí công của cậu” Hai tay Hạ Du Nhiên bẹo mặt cô ấy nói.
“Mình biết rồi, mai mình có tiết học. Mình đi ngủ đây, cậu cũng ngủ sớm đi” Hân Dinh vừa nói vừa nhìn chiếc điện đang hiển thị cuộc gọi đến. Hạ Du Nhiên mỉm cười, sau đó cũng nhanh chóng trở lại giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.