Chương 60: Kết thúc
Lúa mạch lên men
27/09/2023
Trần Tuấn đến nơi liền bước vội vào, chỉ thấy Hạ Du Nhiên đang ở trong góc
phòng. Hai tay cô bị trói, miệng bị bịt kín đang ra sức vùng vẫy. Anh
chạy vội đến, khom người gỡ bịt miệng cho cô.
"Anh nhanh đi đi, Linh Lung cô ấy bị điên rồi. Cô ấy muốn giết chết anh"
Hạ Du Nhiên vội vã lên tiếng, nhưng vừa dứt lời đã thấy Linh Lung ở phía sau lưng Trần Tuấn, cô ta giơ cao cây gậy trong tay đánh mạnh vào gáy anh.
"Đừng"
Trần Tuấn chỉ kịp nghe thấy tiếng hét của người con gái anh yêu, đã không chút phòng bị mà bị đánh ngất.
Khi tỉnh lại anh thấy bản thân cũng đang bị trói chặt, trên đầu vẫn còn cảm giác đau buốt, máu rỉ ra rồi bị khô lại.
"Tỉnh rồi sao? Trần Tuấn anh không ngờ cũng có ngày này chứ gì, chẳng ai cứu nổi anh đâu. Người đi cùng anh cũng đã bị tôi đánh thuốc bất tỉnh rồi"
"Linh Lung đừng làm hại anh ấy"
Nước mắt ấm nóng lăn trên gò má, Hạ Du Nhiên thật sự rất hối hận bản thân lại khiến cho mọi chuyện đi đến bước đường này.
"Tất cả là lỗi của mình, nếu không phải vì quen biết mình cậu cũng không bất hạnh như thế. Nếu cậu muốn trút giận hãy chút giận lên người mình"
Tiếng khóc hòa cùng giọng nói yếu ớt khiến người khác đau lòng, cô ta nhìn thấy Hạ Du Nhiên như thế sự căm phẫn dành cho Trần Tuấn càng lớn.
"Cậu không có lỗi gì hết, là lỗi của hắn...là hắn....là hắn"
Kèm theo mỗi lần buột tội lại là những đòn đánh nặng nề, cô ta dùng sức đánh mạnh vào người Trần Tuấn bằng cây gỗ lớn. Hạ Du Nhiên không nghe thấy gì ngoài tiếng "hịch hịch" từ sự va chạm đó.
Trần Tuấn bị đánh đến mức không còn chút cảm giác, cả người đau nhứt máu trên người lại càng rỉ ra nhiều hơn.
"Đừng cầu xin cô ta. Anh không sao hết"
Anh nén đau đớn, yếu ớt trấn an người con gái bên cạnh.
"Rốt cuộc tôi đã đắc tội với cô ở điểm nào?"
Trần Tuấn lạnh lùng hỏi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta.
"Anh quên chuyện xấu bản thân làm rồi sao? Được, tôi sẽ nhắc cho anh nhớ. Chính là anh đã hại chết ba của tôi, chính anh đã giành mất Du Nhiên"
"Ba cô là do cô hại chết, là do cô hại người hại mình. Còn Du Nhiên, chúng tôi là ông trời tác hợp. Nếu hôm nay cô giết chết tôi, cô ấy cũng không ở bên cô, ngược lại cô ấy sẽ nhớ tôi cả đời"
"Không đâu, không phải như vậy"
Trần Tuấn cố tình kích động cô ta, để anh có cơ hội thoát khỏi dây trói.
"Anh nói bậy, Du Nhiên không phải vậy đâu"
Linh Lung gần như phát điên, tự mình lẩm bẩm.
"Du Nhiên cậu đi cùng mình đi, mình chẳng còn ai cả. Nếu không thể ở bên cậu vậy chúng ta hãy chết cùng nhau đi"
Nói xong cô ta kéo Hạ Du Nhiên đến trước cửa sổ bị phá vỡ, ý đồ cùng cô chết đi.
"Cậu đừng như vậy"
Hạ Du Nhiên sợ đến mức môi không còn một chút huyết sắc, trước lúc cô ta đẩy cô xuống thì Trần Tuấn đã từ phía sau giữ chặt lấy. Linh Lung theo quán tính ngã xuống dưới lầu. Cuối cùng họ chỉ kịp nghe một tiếng hét thất thanh đã thấy cô ta nằm trong vũng máu.
Nhìn thấy cũng tượng hãi hùng đó, Hạ Du Nhiên sợ đến mức hai bàn tay run lẩy bẩy. Trần Tuấn cũng vì mất máu quá nhiều mà không còn sức lực ngã khuỵa xuống.
Cảnh sát rất nhanh đã đến, đưa thi thể Linh Lung đi. Trần Tuấn và Hạ Du Nhiên được đưa vào bệnh viện xử lý vết thương, cảnh sát cũng theo để lấy khẩu cung từ họ.
"Cảm ơn sự hợp tác của hai người, chúng tối trở về sẽ điều tra kỹ lưỡng. Nếu cần thêm thông tin gì chúng tôi sẽ liên hệ lại"
"Cảm ơn"
Hạ Du Nhiên tiễn cảnh sát ra về, sau đó tự mình ngồi ở ghế đá bệnh viện, cô không kiềm nén được khóc lớn. Trong một ngày mà biết bao nhiêu chuyện, người bạn thân từ nhỏ đến lớn vậy mà cứ như vậy chết đi.
Trong không gian rộng lớn người ta chỉ nghe thấy tiếng khóc thê thảm của cô gái, ai nhìn thấy cũng thấy xót xa.
Vết thương của Trần Tuấn đã đỡ hơn, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Hạ Du Nhiên hôm nay anh đã có thể đi lại.
"Anh đừng làm nữa, qua đây ăn cháo đi"
Trần Tuấn bỏ tài liệu trên tay xuống, nhìn chén cháo ngán ngẩm.
"Em có thể cho anh ăn cơm được chưa, ăn cháo đã hơn một tuần rồi đó"
"Không được, bác sĩ nói thời gian này anh chỉ được ăn cháo thôi"
Cô bưng một bác cháo đến, tiện thể dẹp hết đống tài liệu cùng laptop trên bàn của anh.
"Em đã ăn chưa?"
"Vẫn chưa, sao vậy?"
"Cùng ăn đi"
"Lát nữa em sẽ ăn"
Trần Tuấn nắm lấy tay cô, từng ngón tay mềm mại gãi vào tim anh. Anh biết cái chết của Linh Lung khiến cô rất khó lòng chấp nhận, cũng không biết phải đối diện với anh như nào, nhưng đoạn tình cảm này chắc chắn cô sẽ không buông bỏ.
"Anh biết em rất buồn, nhưng xin em đừng bỏ rơi anh"
"Em thật sự không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Anh biết không, trước đây khi bọn em đi học cậu ấy rất nhút nhác nhưng khi em gặp phải chuyện bất công cậu ấy lại luôn là người xông lên đầu tiên"
Nói đến đây cô đã không kiềm được mà đôi mắt cay xè đỏ hoe, cô siết chặt lấy bàn tay to ấm áp của anh nói tiếp.
"Tình bạn bao năm của bọn em không ngờ lại chính là lý do hại chết cậu ấy"
"Không phải lỗi của em, Du Nhiên cảnh sát đã điều tra qua rồi, Hứa Linh Lung vốn dĩ đã có vấn đề về tâm lý, mà cái chết của chủ tịch Lưu mới thật sự là giọt nước tràn ly khiến cô ấy trở nên cực đoan như thế"
Anh ôm chặt lấy cô, lồng ngực rộng lớn ấm áp khiến Hạ Du Nhiên buông bổ vỏ bọc mạnh mẽ mà trãi lòng.
"Đã qua hết rồi, dù em có tự trách thì cũng chỉ khiến cô ấy không an lòng ra đi. Cô ấy yêu quý em như vậy chắc chắn không muốn em vì cô ấy mà dằn vặt mình"
Hạ Du Nhiên không nói gì chỉ là nước mắt cứ rơi một cách không tự chủ.
Cũng tốt, khóc ra được thì sẽ nhẹ lòng hơn.
"Anh nhanh đi đi, Linh Lung cô ấy bị điên rồi. Cô ấy muốn giết chết anh"
Hạ Du Nhiên vội vã lên tiếng, nhưng vừa dứt lời đã thấy Linh Lung ở phía sau lưng Trần Tuấn, cô ta giơ cao cây gậy trong tay đánh mạnh vào gáy anh.
"Đừng"
Trần Tuấn chỉ kịp nghe thấy tiếng hét của người con gái anh yêu, đã không chút phòng bị mà bị đánh ngất.
Khi tỉnh lại anh thấy bản thân cũng đang bị trói chặt, trên đầu vẫn còn cảm giác đau buốt, máu rỉ ra rồi bị khô lại.
"Tỉnh rồi sao? Trần Tuấn anh không ngờ cũng có ngày này chứ gì, chẳng ai cứu nổi anh đâu. Người đi cùng anh cũng đã bị tôi đánh thuốc bất tỉnh rồi"
"Linh Lung đừng làm hại anh ấy"
Nước mắt ấm nóng lăn trên gò má, Hạ Du Nhiên thật sự rất hối hận bản thân lại khiến cho mọi chuyện đi đến bước đường này.
"Tất cả là lỗi của mình, nếu không phải vì quen biết mình cậu cũng không bất hạnh như thế. Nếu cậu muốn trút giận hãy chút giận lên người mình"
Tiếng khóc hòa cùng giọng nói yếu ớt khiến người khác đau lòng, cô ta nhìn thấy Hạ Du Nhiên như thế sự căm phẫn dành cho Trần Tuấn càng lớn.
"Cậu không có lỗi gì hết, là lỗi của hắn...là hắn....là hắn"
Kèm theo mỗi lần buột tội lại là những đòn đánh nặng nề, cô ta dùng sức đánh mạnh vào người Trần Tuấn bằng cây gỗ lớn. Hạ Du Nhiên không nghe thấy gì ngoài tiếng "hịch hịch" từ sự va chạm đó.
Trần Tuấn bị đánh đến mức không còn chút cảm giác, cả người đau nhứt máu trên người lại càng rỉ ra nhiều hơn.
"Đừng cầu xin cô ta. Anh không sao hết"
Anh nén đau đớn, yếu ớt trấn an người con gái bên cạnh.
"Rốt cuộc tôi đã đắc tội với cô ở điểm nào?"
Trần Tuấn lạnh lùng hỏi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta.
"Anh quên chuyện xấu bản thân làm rồi sao? Được, tôi sẽ nhắc cho anh nhớ. Chính là anh đã hại chết ba của tôi, chính anh đã giành mất Du Nhiên"
"Ba cô là do cô hại chết, là do cô hại người hại mình. Còn Du Nhiên, chúng tôi là ông trời tác hợp. Nếu hôm nay cô giết chết tôi, cô ấy cũng không ở bên cô, ngược lại cô ấy sẽ nhớ tôi cả đời"
"Không đâu, không phải như vậy"
Trần Tuấn cố tình kích động cô ta, để anh có cơ hội thoát khỏi dây trói.
"Anh nói bậy, Du Nhiên không phải vậy đâu"
Linh Lung gần như phát điên, tự mình lẩm bẩm.
"Du Nhiên cậu đi cùng mình đi, mình chẳng còn ai cả. Nếu không thể ở bên cậu vậy chúng ta hãy chết cùng nhau đi"
Nói xong cô ta kéo Hạ Du Nhiên đến trước cửa sổ bị phá vỡ, ý đồ cùng cô chết đi.
"Cậu đừng như vậy"
Hạ Du Nhiên sợ đến mức môi không còn một chút huyết sắc, trước lúc cô ta đẩy cô xuống thì Trần Tuấn đã từ phía sau giữ chặt lấy. Linh Lung theo quán tính ngã xuống dưới lầu. Cuối cùng họ chỉ kịp nghe một tiếng hét thất thanh đã thấy cô ta nằm trong vũng máu.
Nhìn thấy cũng tượng hãi hùng đó, Hạ Du Nhiên sợ đến mức hai bàn tay run lẩy bẩy. Trần Tuấn cũng vì mất máu quá nhiều mà không còn sức lực ngã khuỵa xuống.
Cảnh sát rất nhanh đã đến, đưa thi thể Linh Lung đi. Trần Tuấn và Hạ Du Nhiên được đưa vào bệnh viện xử lý vết thương, cảnh sát cũng theo để lấy khẩu cung từ họ.
"Cảm ơn sự hợp tác của hai người, chúng tối trở về sẽ điều tra kỹ lưỡng. Nếu cần thêm thông tin gì chúng tôi sẽ liên hệ lại"
"Cảm ơn"
Hạ Du Nhiên tiễn cảnh sát ra về, sau đó tự mình ngồi ở ghế đá bệnh viện, cô không kiềm nén được khóc lớn. Trong một ngày mà biết bao nhiêu chuyện, người bạn thân từ nhỏ đến lớn vậy mà cứ như vậy chết đi.
Trong không gian rộng lớn người ta chỉ nghe thấy tiếng khóc thê thảm của cô gái, ai nhìn thấy cũng thấy xót xa.
Vết thương của Trần Tuấn đã đỡ hơn, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Hạ Du Nhiên hôm nay anh đã có thể đi lại.
"Anh đừng làm nữa, qua đây ăn cháo đi"
Trần Tuấn bỏ tài liệu trên tay xuống, nhìn chén cháo ngán ngẩm.
"Em có thể cho anh ăn cơm được chưa, ăn cháo đã hơn một tuần rồi đó"
"Không được, bác sĩ nói thời gian này anh chỉ được ăn cháo thôi"
Cô bưng một bác cháo đến, tiện thể dẹp hết đống tài liệu cùng laptop trên bàn của anh.
"Em đã ăn chưa?"
"Vẫn chưa, sao vậy?"
"Cùng ăn đi"
"Lát nữa em sẽ ăn"
Trần Tuấn nắm lấy tay cô, từng ngón tay mềm mại gãi vào tim anh. Anh biết cái chết của Linh Lung khiến cô rất khó lòng chấp nhận, cũng không biết phải đối diện với anh như nào, nhưng đoạn tình cảm này chắc chắn cô sẽ không buông bỏ.
"Anh biết em rất buồn, nhưng xin em đừng bỏ rơi anh"
"Em thật sự không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Anh biết không, trước đây khi bọn em đi học cậu ấy rất nhút nhác nhưng khi em gặp phải chuyện bất công cậu ấy lại luôn là người xông lên đầu tiên"
Nói đến đây cô đã không kiềm được mà đôi mắt cay xè đỏ hoe, cô siết chặt lấy bàn tay to ấm áp của anh nói tiếp.
"Tình bạn bao năm của bọn em không ngờ lại chính là lý do hại chết cậu ấy"
"Không phải lỗi của em, Du Nhiên cảnh sát đã điều tra qua rồi, Hứa Linh Lung vốn dĩ đã có vấn đề về tâm lý, mà cái chết của chủ tịch Lưu mới thật sự là giọt nước tràn ly khiến cô ấy trở nên cực đoan như thế"
Anh ôm chặt lấy cô, lồng ngực rộng lớn ấm áp khiến Hạ Du Nhiên buông bổ vỏ bọc mạnh mẽ mà trãi lòng.
"Đã qua hết rồi, dù em có tự trách thì cũng chỉ khiến cô ấy không an lòng ra đi. Cô ấy yêu quý em như vậy chắc chắn không muốn em vì cô ấy mà dằn vặt mình"
Hạ Du Nhiên không nói gì chỉ là nước mắt cứ rơi một cách không tự chủ.
Cũng tốt, khóc ra được thì sẽ nhẹ lòng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.