Chào Em, Vợ Yêu Ngọt Ngào Của Anh
Chương 119: Đối tượng kết hôn giả
Lục Khinh Quân
01/11/2021
"Bây giờ trở về phòng, làm hết bài thi trên bàn em, lát nữa anh tới kiểm tra."
Nguyễn Manh Manh tự ý đi ra ngoài một chuyến, làm lỡ quá nhiều thời gian.
Mới vừa trở lại nhà họ Lệ, giọng Lệ Quân Ngự liền lạnh nhạt, khuôn mặt lạnh lùng dặn dò cô.
"Dạ." Nguyễn Manh Manh giống như quả cầu da xì hơi, ngoan ngoãn đồng ý.
Ngay cả một câu phản bác cũng không có.
Nhìn bóng người thiếu nữ cúi đầu, uể oải đi lên lầu đi, trong tròng mắt đen sâu không thấy đáy của người đàn ông, xẹt qua một tia âm trầm.
*
Trên lầu, trong phòng.
Nguyễn Manh Manh vừa vào cửa, liền khóa trái cửa phòng ngủ.
"Bệnh thần kinh... Trừng phạt người ta liền hôn loạn người ta, nào có cách trừng phạt biếи ŧɦái như thế! Bạo quân bạo quân bạo quân, tối nay liền chơi game dẫn người miễn phí đánh nát quân!"
Nguyễn Manh Manh vừa mắng, vừa môi.
Lau bờ môi béo mập của mình đến khi đỏ bừng, mới xem như là ngừng lại.
Cô ngồi vào trên ghế, từ trong túi xách rút bản hộ khẩu màu đỏ sậm kia ra.
Càng xem bản hộ khẩu kia, càng cảm thấy vướng tay chân.
"Ông nội, ông thật là... Sao lại cho con một vấn đề khó khăn lớn như vậy."
Nguyễn Manh Manh nhìn sổ hộ khẩu buồn rầu, vốn còn chuẩn bị kéo dài tới hai tháng cuối cùng trước 20 tuổi, lại để giải quyết chuyện này.
Có điều bây giờ, không thể chờ.
Tuy rằng cô cũng không nói được là vì cái gì.
Nhưng... Trong lòng cô mơ hồ có loại dự cảm.
Nếu như lại tiếp tục ở lại nhà họ Lệ, có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó, mà ngay cả bản thân cô cũng không cách nào khống chế.
Nói làm liền làm, cô lập tức gọi cho Mộ Cảnh Hành.
"Alo, Manh Manh..."
"Mộ công tử bột, không nói nhiều lời." Điện thoại vừa bắt, Nguyễn Manh Manh trực tiếp hỏi: "Cậu mau nói, có phải hai người chúng ta là quan hệ bạn tốt thân thiết nhất không?"
Đầu bên kia điện thoại Mộ Cảnh Hành sửng sốt một chút, "Phải, đương nhiên là vậy."
"Được, nếu là bạn tốt... Cậu có thể lén đưa bản hộ khẩu nhà cậu cho mình không?"
"Cái gì? Trộm hộ khẩu bản!"
Mộ Cảnh Hành ngổn ngang, "Cậu muốn hộ khẩu nhà mình làm gì?"
"Không làm gì... Chính là muốn hỏi cậu một chút, cái kia... Cậu xem, hai người chúng ta kết hôn thế nào?"
"Kết, kết hôn! Khụ, khụ khụ khụ..." Mộ Cảnh Hành dường như là bị sặc nước miếng của chính mình.
Chờ anh thật vất vả chậm chạp ổn định, "Manh Manh, cậu đừng như vậy... Mình còn nhỏ, không chịu nổi cậu doạ..."
"Ai nói mình doạ cậu, là sự thật..." Nguyễn Manh Manh nói chuyện xảy ra ở nhà họ Nguyễn ngày hôm nay cho Mộ Cảnh Hành.
"Ông lợi hại thật, chiêu tàn nhẫn như thế cũng nghĩ ra được. Lần này Cố Huyễn còn không liền hối hận. Còn có Nguyễn Kiều Kiều, cô ta khẳng định tức chết rồi, ha ha ha..."
"Ai, bây giờ mình nào có rảnh rỗi quan tâm hai người bọn họ. Mộ công tử bột, cậu yên tâm, kết hôn giả thôi... Cậu nhanh lén đưa sổ hộ khẩu ra đây, chúng ta đi..."
"Dừng dừng!" Mộ Cảnh Hành kêu cô dừng lại.
"Manh Manh, không phải là anh em không muốn giúp cậu, thực sự là mình có lòng không đủ lực nha. Lẽ nào cậu đã quên, năm nay mình mới 18, sang năm mới 19, mình lấy cái gì kết hôn với cậu?"
"Đúng, đúng vậy... Sao mình quên mất việc này chứ!" Nguyễn Manh Manh vỗ đầu một cái, càng bối rối.
Nước S quy định, con gái 18, con trai 20 mới có thể kết hôn.
Nhưng bên cạnh cô, người đàn ông vượt qua 20 tuổi, thích hợp kết hôn.
Ngoại trừ Cố Huyễn, Tần Lãng ra, cũng chỉ có Lệ Quân Ngự.
Nhưng Lệ Quân Ngự, là tuyệt đối không được...
"Nếu không như vậy đi, mình thay cậu suy nghĩ chọn người thích hợp..." Giọng Mộ Cảnh Hành, từ đầu bên kia điện thoại truyền tới.
"Phải gả, liền gả cho người đàn ông có thể lóe mù mắt chó của Cố Huyễn và Nguyễn Kiều Kiều. Lệ nhị thiếu thế nào? Mình bảo đảm, cậu gả cho Lệ nhị thiếu, tuyệt đối có thể làm cho bọn họ mù mắt chó!"
"Lệ nhị thiếu..." Nguyễn Manh Manh nhíu mày, không nghĩ tới sẽ nghe được cái tên này.
Nếu không phải là Mộ Cảnh Hành nhắc tới, cô cũng suýt chút nữa đã quên.
Người đàn ông kia hơn nửa tháng trước, do cô tự mình thiết kế, bị cô mượn dùng gien.
Thời gian thoắt cái, ai có thể nghĩ tới, hơn nửa tháng sau ngày hôm đó, cô lại ở trong Lệ gia, chỉ là còn chưa từng gặp vị Lệ nhị thiếu kia.
"Mình nghe nói, vị đại thiếu gia Lệ gia kia quá khó làm, đến bây giờ còn chưa có bạn gái. Vì vậy bà Lệ mới thu xếp cho Lệ nhị thiếu xem xét vị hôn thê, Lệ nhị thiếu chính là sợ phiền phức, mới trốn ra ngoài du học."
"Có điều, chắc anh ta sắp trở về rồi. Qua một tháng nữa chính là ngày mừng thọ của ông Lệ gia, anh ta nhất định phải trở về chúc thọ. Dù sao cậu cũng đã xảy ra quan hệ với anh ta, đến lúc đó mình thay cậu nghĩ cách gặp gỡ anh ta, nói không chừng anh ta cũng giống như cậu, muốn tìm một đối tượng kết hôn giả."
Nguyễn Manh Manh tự ý đi ra ngoài một chuyến, làm lỡ quá nhiều thời gian.
Mới vừa trở lại nhà họ Lệ, giọng Lệ Quân Ngự liền lạnh nhạt, khuôn mặt lạnh lùng dặn dò cô.
"Dạ." Nguyễn Manh Manh giống như quả cầu da xì hơi, ngoan ngoãn đồng ý.
Ngay cả một câu phản bác cũng không có.
Nhìn bóng người thiếu nữ cúi đầu, uể oải đi lên lầu đi, trong tròng mắt đen sâu không thấy đáy của người đàn ông, xẹt qua một tia âm trầm.
*
Trên lầu, trong phòng.
Nguyễn Manh Manh vừa vào cửa, liền khóa trái cửa phòng ngủ.
"Bệnh thần kinh... Trừng phạt người ta liền hôn loạn người ta, nào có cách trừng phạt biếи ŧɦái như thế! Bạo quân bạo quân bạo quân, tối nay liền chơi game dẫn người miễn phí đánh nát quân!"
Nguyễn Manh Manh vừa mắng, vừa môi.
Lau bờ môi béo mập của mình đến khi đỏ bừng, mới xem như là ngừng lại.
Cô ngồi vào trên ghế, từ trong túi xách rút bản hộ khẩu màu đỏ sậm kia ra.
Càng xem bản hộ khẩu kia, càng cảm thấy vướng tay chân.
"Ông nội, ông thật là... Sao lại cho con một vấn đề khó khăn lớn như vậy."
Nguyễn Manh Manh nhìn sổ hộ khẩu buồn rầu, vốn còn chuẩn bị kéo dài tới hai tháng cuối cùng trước 20 tuổi, lại để giải quyết chuyện này.
Có điều bây giờ, không thể chờ.
Tuy rằng cô cũng không nói được là vì cái gì.
Nhưng... Trong lòng cô mơ hồ có loại dự cảm.
Nếu như lại tiếp tục ở lại nhà họ Lệ, có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó, mà ngay cả bản thân cô cũng không cách nào khống chế.
Nói làm liền làm, cô lập tức gọi cho Mộ Cảnh Hành.
"Alo, Manh Manh..."
"Mộ công tử bột, không nói nhiều lời." Điện thoại vừa bắt, Nguyễn Manh Manh trực tiếp hỏi: "Cậu mau nói, có phải hai người chúng ta là quan hệ bạn tốt thân thiết nhất không?"
Đầu bên kia điện thoại Mộ Cảnh Hành sửng sốt một chút, "Phải, đương nhiên là vậy."
"Được, nếu là bạn tốt... Cậu có thể lén đưa bản hộ khẩu nhà cậu cho mình không?"
"Cái gì? Trộm hộ khẩu bản!"
Mộ Cảnh Hành ngổn ngang, "Cậu muốn hộ khẩu nhà mình làm gì?"
"Không làm gì... Chính là muốn hỏi cậu một chút, cái kia... Cậu xem, hai người chúng ta kết hôn thế nào?"
"Kết, kết hôn! Khụ, khụ khụ khụ..." Mộ Cảnh Hành dường như là bị sặc nước miếng của chính mình.
Chờ anh thật vất vả chậm chạp ổn định, "Manh Manh, cậu đừng như vậy... Mình còn nhỏ, không chịu nổi cậu doạ..."
"Ai nói mình doạ cậu, là sự thật..." Nguyễn Manh Manh nói chuyện xảy ra ở nhà họ Nguyễn ngày hôm nay cho Mộ Cảnh Hành.
"Ông lợi hại thật, chiêu tàn nhẫn như thế cũng nghĩ ra được. Lần này Cố Huyễn còn không liền hối hận. Còn có Nguyễn Kiều Kiều, cô ta khẳng định tức chết rồi, ha ha ha..."
"Ai, bây giờ mình nào có rảnh rỗi quan tâm hai người bọn họ. Mộ công tử bột, cậu yên tâm, kết hôn giả thôi... Cậu nhanh lén đưa sổ hộ khẩu ra đây, chúng ta đi..."
"Dừng dừng!" Mộ Cảnh Hành kêu cô dừng lại.
"Manh Manh, không phải là anh em không muốn giúp cậu, thực sự là mình có lòng không đủ lực nha. Lẽ nào cậu đã quên, năm nay mình mới 18, sang năm mới 19, mình lấy cái gì kết hôn với cậu?"
"Đúng, đúng vậy... Sao mình quên mất việc này chứ!" Nguyễn Manh Manh vỗ đầu một cái, càng bối rối.
Nước S quy định, con gái 18, con trai 20 mới có thể kết hôn.
Nhưng bên cạnh cô, người đàn ông vượt qua 20 tuổi, thích hợp kết hôn.
Ngoại trừ Cố Huyễn, Tần Lãng ra, cũng chỉ có Lệ Quân Ngự.
Nhưng Lệ Quân Ngự, là tuyệt đối không được...
"Nếu không như vậy đi, mình thay cậu suy nghĩ chọn người thích hợp..." Giọng Mộ Cảnh Hành, từ đầu bên kia điện thoại truyền tới.
"Phải gả, liền gả cho người đàn ông có thể lóe mù mắt chó của Cố Huyễn và Nguyễn Kiều Kiều. Lệ nhị thiếu thế nào? Mình bảo đảm, cậu gả cho Lệ nhị thiếu, tuyệt đối có thể làm cho bọn họ mù mắt chó!"
"Lệ nhị thiếu..." Nguyễn Manh Manh nhíu mày, không nghĩ tới sẽ nghe được cái tên này.
Nếu không phải là Mộ Cảnh Hành nhắc tới, cô cũng suýt chút nữa đã quên.
Người đàn ông kia hơn nửa tháng trước, do cô tự mình thiết kế, bị cô mượn dùng gien.
Thời gian thoắt cái, ai có thể nghĩ tới, hơn nửa tháng sau ngày hôm đó, cô lại ở trong Lệ gia, chỉ là còn chưa từng gặp vị Lệ nhị thiếu kia.
"Mình nghe nói, vị đại thiếu gia Lệ gia kia quá khó làm, đến bây giờ còn chưa có bạn gái. Vì vậy bà Lệ mới thu xếp cho Lệ nhị thiếu xem xét vị hôn thê, Lệ nhị thiếu chính là sợ phiền phức, mới trốn ra ngoài du học."
"Có điều, chắc anh ta sắp trở về rồi. Qua một tháng nữa chính là ngày mừng thọ của ông Lệ gia, anh ta nhất định phải trở về chúc thọ. Dù sao cậu cũng đã xảy ra quan hệ với anh ta, đến lúc đó mình thay cậu nghĩ cách gặp gỡ anh ta, nói không chừng anh ta cũng giống như cậu, muốn tìm một đối tượng kết hôn giả."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.