Chào Em, Vợ Yêu Ngọt Ngào Của Anh
Chương 277: Vị hôn thê! ?
Lục Khinh Quân
04/11/2021
Cô gái đứng phía sau Cảnh Dịch Tranh, có đôi mắt rất lay động lòng người.
Đôi mắt to tròn hoa đào hơi cong lên, sáng lấp lánh.
So với Nguyễn Manh Manh như ngôi sao vào mùa hè lại thập phần khác biệt.
Cô gái trước mắt này uyển chuyển, dịu dàng, cô có một mái tóc dài, khuôn mặt nhỏ nhắn lại thêm đôi mắt hoa đào lấp lánh ánh nước.
Nếu như được chăm sóc tốt, khuôn mặt này sẽ càng thu hút ánh nhìn của mọi người.
Đáng tiếc. . . Cô gái này quá gầy yếu, cánh tay và chân đều quá gầy khiến người khác có cảm giác chỉ có da và xương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có bao nhiêu miếng thịt càng tôn lên đôi mắt to tròn trông cô càng ngây thơ hơn.
Có thể nói ngũ quan của cô ấy vô cùng tốt.
Nhưng đáng tiếc lại hơi dài và mỏng manh.
Thân không có bao nhiêu lạng thịt, có chút như bị suy nhược cơ thể.
Da dẻ cũng không hồng hào, khuyết thiếu ánh sáng lộng lẫy, ngay cả tóc dài trở nên ngả vàng và hư tổn.
Rõ ràng có nét rất đẹp, lại bị chà đạp đến thảm.
Nguyễn Manh Manh không khỏi hoài nghi thân phận của cô gái này. . . Người vốn có ngũ quan đẹp như vậy lại trông xanh xao vàng vọt như đã không được chăm sóc tốt trong thời gian dài.
Nhưng một mực, nữ sinh như vậy lại được Cảnh Dịch Tranh gọi là "Cứu binh" .
"Anh Cảnh, người này là. . . ?"
"Cô ấy cũng ở trong trường của bọn em, rất nổi danh. Cô ấy là sinh viên chuyển trường, đứng thứ hai toàn khối trong đợt kiểm tra định kỳ của trường gần đây."
"Đứng thứ hai đó!" Cảnh béo bỗng nhiên kêu to ngồi dậy.
Sau đó ngay lập tức, tên gia hỏa liền mang theo núi thịt mỡ của mình rầm rầm chạy tới.
"Thì ra cậu là nhân vật xếp thứ hai kia. . . Tôi nhớ ra rồi, cậu hẳn là Diệp Linh Khê! Được lắm, cậu đã cướp mất vị trí thứ hai của tôi rồi mà bây giờ còn dám xuất hiện trước mặt tôi, cậu... "
"Bảo Bảo." Âm thanh nhàn nhạt của Cảnh Dịch Tranh vang lên, miễn cưỡng cắt đứt lời phát điên của tên mập này.
"A. . . Cái kia. . . Anh trai. . . Ha ha, em. . . Khà khà khà. . ." Cảnh béo xoa xoa cái trán.
Muốn chết sao, thế mà anh lại quên anh trai còn ở đây.
Cảnh Dịch Tranh dùng ánh mắt như rèn sắt không thành thép liếc nhìn đứa em một chút.
Tiếp theo mới chuyển hướng sang Nguyễn Manh Manh.
Ánh mắt nhìn đứa em nồng đậm ghét bỏ đã hóa thành ấm áp: "Diệp Linh Khê thành tích ưu tú, cũng có kinh nghiệm quản lý Hội Học Sinh, em đừng nhìn cô ấy như vậy mà nhận định cô ấy rất gầy yếu, kỳ thực năng lực rất mạnh. Học thuật của cô ấy rất tốt và đa dạng, vừa vặn có thể thay thế cho vị trí đang còn thiếu kia."
"Nhưng, cô ấy. . ." Nguyễn Manh Manh nhìn về phía cô gái nhỏ xinh nhưng gầy yếu trước mắt, vẫn có chút không tin tưởng.
Cô gái này rất đẹp, ánh mắt rất thuần túy, là loại hình mà Nguyễn Manh Manh thích.
Nhưng. . . Trông cô ấy thật sự rất gầy yếu, cô thật sự có thể đứng ở trên đài và biện luận với đối thủ , mà không phải bị ép đến hạ phong sao?
Diệp Linh Khê phát hiện Nguyễn Manh Manh nhìn mình, đôi mắt hoa đào hiện lên vài tia sáng.
Cô mở miệng, ôn nhuyễn nói: "Chào cậu. . . Mình là Diệp Linh Khê . . . Mình đã nghe về cậu. . . Mình có thể gọi cậu là Manh Manh không?"
Ôi má ơi, thấy mắt hoa đào đẹp đẽ nhìn mình, Nguyễn Manh Manh cảm thấy tâm cô đều vui sướng thập phần.
Tuy rằng cô ấy trông rất yếu ớt, nhưng trong xương tủy lại chính là một mỹ nhân đó nha !
Dù cho dáng vẻ Diệp Linh Khê như bị suy dinh dưỡng, nhưng trong mắt của người yêu thích cái đẹo như Nguyễn Manh Manh vẫn là đẹp đẽ đến không tưởng.
"Có thể, đương nhiên có thể!" Nguyễn Manh Manh không chút nghĩ ngợi liền gật đầu.
Cảnh béo đứng phía sau còn hi vọng Nguyễn Manh Manh từ chối, gấp đến độ giơ chân.
Mà Mộ Cảnh Hành thì lại bất đắc dĩ thở dài.
Anh biết mà. . . Cô bé đáng yêu này vẫn luôn như vậy, chỉ cần thấy người đẹp, mặc kệ nam nữ, đều sẽ không từ chối được.
Diệp Linh Khê nghe vậy, đôi mắt hoa đào nhất thời hiện lên ý cười, gò mã hơi hóp vào cũng bởi vì cô cười, trở nên sinh động hơn.
Nguyễn Manh Manh cũng không hàm hồ, nếu Diệp Linh Khê có thành tích tốt như thế, lại còn là người Cảnh Dịch Tranh đề cử, cô liền lựa chọn tin tưởng.
Cô tiến lên kéo cánh tay gầy gò trước mắt, dẫn theo Diệp Linh Khê đi về hướng phòng nghỉ, cho giới thiệu với những người khác.
Nhìn bàn tay Nguyễn Manh Manh kéo lấy Diệp Linh Khê , tên béo không nhịn được ghé sát vào bên tai anh trai: "Anh. . . Diệp Linh Khê này đến cuối cùng có lai lịch gì? Anh lúc nào quen biết người như thế, em trước đây vì sao chưa từng nghe tới. . ."
Mắt lạnh yêu nghiệt của Cảnh Dịch Tranh dừng một chút, liếc Đại Bảo gia anh: " Anh chưa nói với em sao? Cô ấy là vị hôn thê đã định trước của em, em gái Diệp Phong."
Đôi mắt to tròn hoa đào hơi cong lên, sáng lấp lánh.
So với Nguyễn Manh Manh như ngôi sao vào mùa hè lại thập phần khác biệt.
Cô gái trước mắt này uyển chuyển, dịu dàng, cô có một mái tóc dài, khuôn mặt nhỏ nhắn lại thêm đôi mắt hoa đào lấp lánh ánh nước.
Nếu như được chăm sóc tốt, khuôn mặt này sẽ càng thu hút ánh nhìn của mọi người.
Đáng tiếc. . . Cô gái này quá gầy yếu, cánh tay và chân đều quá gầy khiến người khác có cảm giác chỉ có da và xương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có bao nhiêu miếng thịt càng tôn lên đôi mắt to tròn trông cô càng ngây thơ hơn.
Có thể nói ngũ quan của cô ấy vô cùng tốt.
Nhưng đáng tiếc lại hơi dài và mỏng manh.
Thân không có bao nhiêu lạng thịt, có chút như bị suy nhược cơ thể.
Da dẻ cũng không hồng hào, khuyết thiếu ánh sáng lộng lẫy, ngay cả tóc dài trở nên ngả vàng và hư tổn.
Rõ ràng có nét rất đẹp, lại bị chà đạp đến thảm.
Nguyễn Manh Manh không khỏi hoài nghi thân phận của cô gái này. . . Người vốn có ngũ quan đẹp như vậy lại trông xanh xao vàng vọt như đã không được chăm sóc tốt trong thời gian dài.
Nhưng một mực, nữ sinh như vậy lại được Cảnh Dịch Tranh gọi là "Cứu binh" .
"Anh Cảnh, người này là. . . ?"
"Cô ấy cũng ở trong trường của bọn em, rất nổi danh. Cô ấy là sinh viên chuyển trường, đứng thứ hai toàn khối trong đợt kiểm tra định kỳ của trường gần đây."
"Đứng thứ hai đó!" Cảnh béo bỗng nhiên kêu to ngồi dậy.
Sau đó ngay lập tức, tên gia hỏa liền mang theo núi thịt mỡ của mình rầm rầm chạy tới.
"Thì ra cậu là nhân vật xếp thứ hai kia. . . Tôi nhớ ra rồi, cậu hẳn là Diệp Linh Khê! Được lắm, cậu đã cướp mất vị trí thứ hai của tôi rồi mà bây giờ còn dám xuất hiện trước mặt tôi, cậu... "
"Bảo Bảo." Âm thanh nhàn nhạt của Cảnh Dịch Tranh vang lên, miễn cưỡng cắt đứt lời phát điên của tên mập này.
"A. . . Cái kia. . . Anh trai. . . Ha ha, em. . . Khà khà khà. . ." Cảnh béo xoa xoa cái trán.
Muốn chết sao, thế mà anh lại quên anh trai còn ở đây.
Cảnh Dịch Tranh dùng ánh mắt như rèn sắt không thành thép liếc nhìn đứa em một chút.
Tiếp theo mới chuyển hướng sang Nguyễn Manh Manh.
Ánh mắt nhìn đứa em nồng đậm ghét bỏ đã hóa thành ấm áp: "Diệp Linh Khê thành tích ưu tú, cũng có kinh nghiệm quản lý Hội Học Sinh, em đừng nhìn cô ấy như vậy mà nhận định cô ấy rất gầy yếu, kỳ thực năng lực rất mạnh. Học thuật của cô ấy rất tốt và đa dạng, vừa vặn có thể thay thế cho vị trí đang còn thiếu kia."
"Nhưng, cô ấy. . ." Nguyễn Manh Manh nhìn về phía cô gái nhỏ xinh nhưng gầy yếu trước mắt, vẫn có chút không tin tưởng.
Cô gái này rất đẹp, ánh mắt rất thuần túy, là loại hình mà Nguyễn Manh Manh thích.
Nhưng. . . Trông cô ấy thật sự rất gầy yếu, cô thật sự có thể đứng ở trên đài và biện luận với đối thủ , mà không phải bị ép đến hạ phong sao?
Diệp Linh Khê phát hiện Nguyễn Manh Manh nhìn mình, đôi mắt hoa đào hiện lên vài tia sáng.
Cô mở miệng, ôn nhuyễn nói: "Chào cậu. . . Mình là Diệp Linh Khê . . . Mình đã nghe về cậu. . . Mình có thể gọi cậu là Manh Manh không?"
Ôi má ơi, thấy mắt hoa đào đẹp đẽ nhìn mình, Nguyễn Manh Manh cảm thấy tâm cô đều vui sướng thập phần.
Tuy rằng cô ấy trông rất yếu ớt, nhưng trong xương tủy lại chính là một mỹ nhân đó nha !
Dù cho dáng vẻ Diệp Linh Khê như bị suy dinh dưỡng, nhưng trong mắt của người yêu thích cái đẹo như Nguyễn Manh Manh vẫn là đẹp đẽ đến không tưởng.
"Có thể, đương nhiên có thể!" Nguyễn Manh Manh không chút nghĩ ngợi liền gật đầu.
Cảnh béo đứng phía sau còn hi vọng Nguyễn Manh Manh từ chối, gấp đến độ giơ chân.
Mà Mộ Cảnh Hành thì lại bất đắc dĩ thở dài.
Anh biết mà. . . Cô bé đáng yêu này vẫn luôn như vậy, chỉ cần thấy người đẹp, mặc kệ nam nữ, đều sẽ không từ chối được.
Diệp Linh Khê nghe vậy, đôi mắt hoa đào nhất thời hiện lên ý cười, gò mã hơi hóp vào cũng bởi vì cô cười, trở nên sinh động hơn.
Nguyễn Manh Manh cũng không hàm hồ, nếu Diệp Linh Khê có thành tích tốt như thế, lại còn là người Cảnh Dịch Tranh đề cử, cô liền lựa chọn tin tưởng.
Cô tiến lên kéo cánh tay gầy gò trước mắt, dẫn theo Diệp Linh Khê đi về hướng phòng nghỉ, cho giới thiệu với những người khác.
Nhìn bàn tay Nguyễn Manh Manh kéo lấy Diệp Linh Khê , tên béo không nhịn được ghé sát vào bên tai anh trai: "Anh. . . Diệp Linh Khê này đến cuối cùng có lai lịch gì? Anh lúc nào quen biết người như thế, em trước đây vì sao chưa từng nghe tới. . ."
Mắt lạnh yêu nghiệt của Cảnh Dịch Tranh dừng một chút, liếc Đại Bảo gia anh: " Anh chưa nói với em sao? Cô ấy là vị hôn thê đã định trước của em, em gái Diệp Phong."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.