Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 264: Chung cư Kim Điển (8)

Mặc Linh

26/05/2024

Edit: Sally

Beta: Pương

Đêm qua bên ngoài hẳn là có không ít người chơi hành động, xét theo số lượng thương vong của bọn họ thì cũng không tệ lắm, chứng tỏ buổi tối không được ra ngoài không phải là quy tắc.

Vậy ma quỷ trong miệng anh ta là thứ gì?

Ngân Tô đè nghi vấn này xuống trước, lắc lắc hoa sen trong tay, hỏi Diêu Dao: “Cô biết hoa sen này từ đâu tới không?”

Diêu Dao nhìn hoa sen: “Mua?”

“Suy nghĩ lại đi.”

“Nếu không phải là mua…” Diêu Dao suy nghĩ một chút: “Có thể là bên bất động sản tặng. À, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, năm nay hoa sen trong hồ nhân tạo nở cực kỳ đẹp, bên bất động sản đã hái xuống tặng cho chúng tôi. Chủ hộ ở đây nhà nào cũng được nhận.”

“Trước đó họ đã từng tặng bao giờ chưa?”

Diêu Dao lắc đầu: “Hoa sen trong hồ nhân tạo chưa bao giờ nở. Nói đến cũng thật kỳ lạ, sao năm nay lại nở đẹp vậy nhỉ…”

“Họ tặng hoa sen lúc nào vậy?”

“Tôi không nhớ rõ lắm. Hoa sen nở vào tháng bảy, tháng tám, sắp đến tháng mười rồi, ít nhất là hơn hai tháng trước.”

“Cô không nhận được à?”

“Khoảng thời gian đó tôi thường xuyên đi công tác, không có nhiều thời gian ở nhà. Bạn trai… Bạn trai cũ của tôi có nhắc tới việc bên bất động sản gửi hoa sen tới. Nhưng khi về đến nhà, tôi lại không thấy bông hoa sen nào trong nhà hết nên có lẽ anh ta không nhận.”

Ngân Tô đi về phía hồ nhân tạo.

Nó vẫn giống như những gì cô nhìn thấy ngày hôm qua, lá sen tươi tốt mọc thành từng mảnh, có sương mù hai bên lối đi.

“Rầm—— “     

Trên lối đi, có người bị đẩy xuống hồ nhân tạo.

Gần bờ hồ nhân tạo không sâu, té xuống cũng không sao nhưng thanh niên trên bờ lại đè chặt người phụ nữ trong nước không cho cô ta đứng lên.

“Chết đi, chết đi…” Thanh niên nhấn người xuống nước, hai mắt đỏ ngầu nói: “Của tôi, của tôi, đều là của tôi. Đó là căn nhà mà cha tôi để lại cho tôi, chị dựa vào cái gì mà đòi chia nhà của tôi?”

“Ùng ục…”

Người phụ nữ trong hồ vùng vẫy làm nước bắn tung tóe khắp nơi nhưng thanh niên trên bờ đã lợi dụng địa hình, túm lấy tóc người phụ nữ, ghì chặt cô ta trong nước.

Mọi người xung quanh nghe thấy tiếng động thì đều nhìn về phía đó nhưng trên mặt bọn họ đều vẻ thờ ơ, như thể việc đó không liên quan gì đến mình, cũng không thấy ai tiến tới ngăn cản.

Lúc Ngân Tô dừng lại xem, có một vài người trông giống người chơi lối đi đối diện.

Ngay sau đó, một người đàn ông cơ bắp, vừa nhìn đã biết không phải người dễ chọc đi tới đá người trên bờ xuống nước.



Ngân Tô còn tưởng rằng anh ta muốn cứu người nhưng ai ngờ anh ta lại nhấn cả hai người xuống nước, ngăn không cho họ lên.

Người đàn ông hỏi một vài vấn đề cơ bản, dường như đã nhận được câu trả lời mình muốn thì lập tức cắt cổ họ ngay tại chỗ.

Máu tươi lan ra trong nước.

Ngân Tô dự định đợi họ rời đi rồi qua nhặt lượm, trở thành một cư dân văn minh ba tốt.

Ai biết người đối diện không rời đi mà ngược lại còn trao đổi với nhau vài câu, nhìn về phía bọn họ.

Ngân Tô: “…” Nhìn cái gì? Còn muốn lấy đầu cô cho đủ số lượng à?

Diêu Dao chết lặng nhìn máu đang lan ra trong nước, sâu trong mắt hiện lên bóng tối méo mó, hoàn toàn không chú ý tới có người đang nhìn bọn họ từ phía đối diện.

Mấy người đó nhanh chóng đi về phía Ngân Tô, người đàn ông cơ bắp hồi nãy động thủ lên tiếng: “Xin chào, chúng tôi là người mới đến đây nên chưa quen khu chung cư này lắm. Mọi người có thể dẫn chúng tôi đi làm quen khu chung cư một chút được không?”

Ngân Tô lịch sự mỉm cười: “Thật trùng hợp, tôi cũng là người mới đến đây.”

Vẻ lịch sự trên mặt người đàn ông cơ bắp lập tức thu lại, kỹ năng trở mặt của anh ta cũng phải thuộc dạng top, cau mày trừng mắt nhìn cô: “Người chơi?”

Ngân Tô mỉm cười gật đầu rồi vẫy tay chào những người phía sau: “Xin chào mọi người, rất vui được gặp mọi người.”

Mọi người: “…”

Vừa rồi cô ta đang đứng đó mặt chẳng đổi sắc nhìn cảnh tượng kia hệt như những cư dân ở đây nên họ đều không nghĩ cô là người chơi.

Người đàn ông cơ bắp lùi lại vài bước, giữ khoảng cách với Ngân Tô, ra hiệu chỉ vào Diêu Dao: “Cô ta cũng là người chơi?”

Ngân Tô khoanh tay: “Nếu không thì sao?”

Vẻ mặt người đàn ông cơ bắp lộ ra chút không vui, “Mấy người tới đây làm gì?”

Ngân Tô hít nhẹ một hơi, vui vẻ nói: “Đi dạo, ngắm hoa, không làm lãng phí thời gian tuyệt vời này, nếu không thì sẽ tiếc lắm.”

Người đàn ông cơ bắp: “…”

Đi dạo? Ngắm hoa? Không lãng phí thời gian tuyệt vời này?

Lừa quỷ à? 

Trong phó bản ai mà có tâm trạng đi làm chuyện này chứ?

Người đàn ông cơ bắp hiểu người chơi sẽ không dễ dàng nói ra sự thật nên thay vào đó anh ta hỏi cô: “Cô còn có bạn đồng hành nào khác không?”

“Có nha. Hôm qua tôi mới tập hợp được khoảng ba mươi người chơi. Làm sao vậy, anh muốn gia nhập cùng chúng tôi à?”

“…”

Người đàn ông cơ bắp không chắc những gì Ngân Tô nói có phải là sự thật hay không, trên mặt lộ vẻ thận trọng hơn một chút: “Tại sao cô không đi kiếm điểm tích lũy?”

Chắc hẳn hiện giờ tất cả người chơi đều biết rằng có thể nhận được điểm tích lũy bằng cách giết cư dân nên có thể nhìn thấy người chơi kiếm điểm ở khắp mọi nơi trong khu chung cư.



“Không phải vẫn còn mấy ngày nữa sao, vội như vậy làm gì?” Ngân Tô vừa cười vừa nói: “Nói không chừng điểm tích lũy của người chơi có thể cướp được, cứ để bọn họ chém giết xong đi, cuối cùng tôi giết người chơi là được rồi.”

Cô gái thản nhiên mỉm cười nhưng giọng nói dịu dàng kia lại thốt ra những từ như nhiễm sương giá, khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.

Sắc mặt người đàn ông cơ bắp khẽ thay đổi, bình tĩnh lui về sau hai bước, anh ta còn chưa kịp nói chuyện thì cô gái đối diện đã gây khó dễ trước.

“Anh lùi cái gì?” Ngân Tô mặt lộ vẻ bất mãn: “Tôi đáng sợ lắm à?”

Người đàn ông cơ bắp: “…”

Người đàn ông cơ bắp là một người chơi thông minh, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, thế nên anh ta trực tiếp lựa chọn rời đi.

Nói chuyện với người chơi có đầu óc không bình thường như vậy, ai biết nhỡ nói sai câu nào rồi chọc cho cô ta phát điên lên.

“Cứ rời đi như vậy?” Viên Phong quay lại đội ngũ, lập tức có người chơi hỏi.

Viên Phong dẫn bọn họ đi xa một đoạn rồi mới nói: “Cô gái kia có chút kỳ quái, hình như biết điểm tích lũy của người chơi có thể cướp được.”

“Cô ta từng giết người chơi rồi à?”

“Có thể.” Trong phó bản này nhiều người chơi như vậy, có rất nhiều người dễ bị bắt nạt. Viên Phong vội vàng nói: “Tiếp tục tìm NPC, Tiểu Trần nói nhất định có NPC có nhận thức tương đối bình thường.”

“Có cần tách ra đi tìm không?”

“Không được, tách ra sẽ dễ gặp rắc rối, nhất định phải cùng nhau hành động.” Viên Phong trừng mắt nhìn người lên tiếng, “Muốn chết thì đừng làm liên lụy người khác.”

Người chơi lúng túng giải thích: “Từ hôm qua đến giờ vẫn luôn an toàn. Tôi chỉ là thấy tách ra sẽ nâng cao hiệu suất hơn thôi. Mọi người cũng không phải là người mới nên dù có chút nguy hiểm cũng có thể ứng phó được.”

“Trước đó an toàn không có nghĩa là sau này cũng sẽ an toàn.”

Viên Phong không đồng ý tách ra, những người chơi khác không còn cách nào đành phải đi theo anh ta.

***

***

Ngân Tô đợi nhóm người kia rời đi, kéo Diêu Dao đi một vòng quanh lối đi.

Kỹ năng giám định vạn vật không phát hiện vấn đề gì, lá sen trong hồ nhân tạo chỉ là lá sen bình thường.

Điểm khác biệt duy nhất là giống sen trong hồ nhân tạo khác với giống sen cô mang ra từ phòng 1102.

Hoa sen phòng 1102 đó không phải được hái từ hồ nhân tạo?

Ngân Tô tìm group chat của mấy bác gái đang nói chuyện phiếm để hỏi về hoa sen, không ngờ mấy bác gái đều trăm miệng một lời nói rằng hoa sen trong hồ nhân tạo chưa bao giờ nở và bất động sản cũng từng chưa tặng hoa sen bao giờ.

Diêu Dao bị câu trả lời kiên định của mấy bác gái này làm cho có chút không được tự tin, nhỏ giọng nói: “Có phải là tôi nhớ nhầm hay không.”

Ngân Tô cảm thấy Diêu Dao không nhớ nhầm, những cư dân này mới có vấn đề.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook