Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta
Chương 46: Hiện thực - APP cấm kỵ
Mặc Linh
23/05/2024
Trang chủ của app cấm kỵ có ba mục lớn là Trò chơi cấm kỵ, Diễn đàn cấm kỵ và Cửa hàng cấm kỵ.
Ngân Tô ấn vào mục Trò chơi cấm kỵ, là giao diện thông tin cá nhân cùng bạn bè giống trong trò chơi.
Ngoài ra thì không còn gì khác.
Cô thoát ra, ấn vào mục Diễn đàn cấm kỵ, diễn đàn được phân chia thành các mục nhỏ khác nhau.
Ngân Tô nghĩ tới một chuyện: “Đăng nhập vào diễn đàn bằng cái điện thoại này liệu có bị tra ra IP không?”
Khang Mại làm hết phận sự của cái máy giải đắp thắc mắc, trả lời: “Không thể, cho dù là Cục điều tra cấm kỵ cũng không thể điều tra ra được bất kỳ thông tin gì từ chiếc điện thoại này.”
“Nếu cô làm mất điện thoại thì cũng không cần lo, người khác sẽ không thể mở được khóa. Nếu cô không muốn mất công đi tìm, vậy thì mua một cái điện thoại mới ở cửa hàng sau đó kích hoạt điện thoại lại, cái điện thoại bị mất sẽ tự động báo hỏng và biến thành một miếng sắt vụn. Vậy nên, cô có thể yên tâm sử dụng.”
Về việc trò chơi cấm kỵ chú trọng bảo vệ sự riêng tư của người chơi Ngân Tô cảm thấy rất hài lòng. Cô tuỳ tiện lướt lướt rồi tắt đi, nội dung cũng không nhìn kỹ, chuẩn bị trở về nghiên cứu điện thoại kỹ hơn.
Trong điện thoại, ngoài APP cấm kỵ ra thì các phần mềm được cài đặt sẵn và công dụng đều giống như một chiếc điện thoại bình thường.
“Tôi đề cử cho cô một APP, cô cũng có thể cài đặt.” Khang Mại đề xuất cho Ngân Tô một ứng dụng: “APP này có bảng xếp hạng người chơi và bảng xếp hội nhóm, còn có một số thông tin cơ bản của các đại thần được công khai… Bảng xếp hạng do người chơi tự đề cử và xếp hạng nên chưa chắc đã chính xác nhưng có thể dùng để tham khảo, cô cũng có thể biết thêm chút tin tức.”
Ngân Tô kinh ngạc: “Còn có cả hội nhóm?”
Khang Mại cảm thấy bất lực đối với câu hỏi vô tri của Ngân Tô: “Đương nhiên là có rồi.”
Đúng là trong nước có một Cục điều tra cấm kỵ, nhưng không phải ai cũng có suy nghĩ sẽ gia nhập vào đó.
Có người chơi thích tự tạo đội nhóm quy mô nhỏ, chẳng lẽ cô còn không cho họ tự lập hội của người ta?
Quan trọng là, Cục điều tra cấm kỵ không can thiệp quá sâu vào việc này.
Chỉ cần không vi phạm quy tắc, Cục điều tra cấm kỵ cũng sẽ không can thiệp quá mức.
Ngân – mù thông tin – Tô tuyệt vọng rất nghe lời cài đặt APP, định bụng về sẽ nghiên cứu thật rõ ràng, lại hỏi: “Sau khi người chơi kết thúc một phó bản, có thể ở lại thế giới hiện thực bao lâu?”
“Đây là chuyện ngẫu nhiên, không có quy luật, ít nhất là 48 tiếng, lâu nhất là 15 ngày. Nhưng có thể dùng điểm tích lũy để đổi thời gian, chỉ cần có đủ điểm tích lũy, một năm không tiến vào trò chơi cũng không thành vấn đề.”
Ngân Tô: “…”
Khang Mại thấy vẻ mặt như bị đau răng của Ngân Tô liền bắt đầu nghi ngờ vận may của cô: “Bao lâu nữa thì cô bắt đầu vào phó bản mới?”
Ngân Tô cười mỉm: “43 tiếng sau.”
“…”
Từ lúc bọn họ rời khỏi phó bản tính đến giờ mới chỉ được hơn bốn tiếng… Vậy thời gian nghỉ là 48 tiếng hả?
48 tiếng???
Bình thường, người chơi mới có thể được nghỉ ngơi từ 5 – 7 ngày, sao đến lượt cô chỉ được nghỉ có đúng 2 ngày vậy?
Đúng là xui xẻo thật đấy!
Không đúng… Hay là cô ấy không phải người chơi mới?
Khang Mại thực sự nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao một người chơi thử nghiệm có số hiệu nội bộ lại có thể là người chơi mới.
* * *
Ngân Tô lại hỏi thêm một số chuyện mình muốn biết, Khang Mại cũng rất kiên nhẫn giải thích cho cô.
Tuy Khang Mại cũng là một người chơi mới nhưng ‘buôn bán nhỏ’ mà anh ta làm rõ ràng không phải buôn bán ‘nhỏ’.
Thông tin anh ta nắm được rất đầy đủ, vấn đề Ngân Tô hỏi, anh ta đều có thể trả lời.
—— Quan trọng là mấy câu Ngân Tô hỏi toàn là các vần đề cơ bản!
Khang Mại lại bắt đầu nghi ngờ liệu có phải cô xuyên từ thế giới khác tới hay không.
Dưới sự trợ giúp của Khang Mại, về cơ bản Ngân Tô đã cập nhật xong các kiến thức thiếu hụt trong năm năm cô mất đi này.
“Bên phía Phó Kỳ Kỳ, cô có cần tôi giúp…”
Ngân Tô cũng không khách sáo: “Có thể khiến cô ta im lặng là tốt nhất.”
Không thể thì cô cũng không cưỡng cầu, cô lại suy nghĩ cách giải quyết khác là được.
Cùng lắm thì…
Cô gia nhập Cục điều tra cấm kỵ!
Dựa vào đại thụ hóng gió mát!
“Có thể làm cho tôi một cái sim điện thoại không?” Cái sim năm năm không dùng của cô, chắc chắn không thể dùng nữa.
Để đảm bảo an toàn, hiện tại cô cũng không quá muốn sử dụng thông tin cá nhân của mình cho lắm.
Khang Mại nhìn cô một cái, không trả lời luôn mà đứng dậy đi vào trong phòng lấy mấy cái sim ra: “Mấy cái sim này rất an toàn, người khác sẽ không điều tra ra được gì.”
Ngân Tô lại lần nữa bày tỏ sự nghi ngờ với việc buôn bán “nhỏ” của Khang Mại.
Nhưng một người thông minh sẽ không hỏi nhiều.
Ngân Tô đã nắm bắt được tương đối những vấn đề mình muốn hỏi, trước khi rời đi, cô đột nhiên hỏi Khang Mại một câu: “Anh có thể giới thiệu cho tôi một công việc nhanh kiếm ra tiền không?”
Khang Mại: “???”
“Tôi cũng cần tiền.” Trên người quỷ xui xẻo bị ép phải thất học không còn đồng xu nào nữa rồi.
Khang Mại: “Tôi có thể cho…”
Ngân Tô nghiêm túc lắc đầu, nói rất tự tin: “Tiền tự làm ra “thơm” hơn.”
Khang Mại: “…”
Đâu ai ngờ, đại lão vượt qua được cả phó bản tử vong giờ lại đang buồn vì không có công việc kiếm ra tiền.
* * *
Ngân Tô chi một số tiền lớn ăn một bữa ngon ở bên ngoài, thức ăn bình thường khiến cô cảm động sắp rơi nước mắt.
Ăn cơm xong, Ngân Tô dùng số tiền ít ỏi còn lại mua một đống đồ ăn vặt đem về chỗ ở tạm thời của cô, thoải mái tắm rửa xong —— đi ngủ.
Đúng!
Chuyện đầu tiên chính là đi ngủ!
Trở lại trong một hoàn cảnh an toàn như vậy, không ngủ thì quá có lỗi với bản thân cô rồi.
Ngân Tô ngủ một mạch tới sáng ngày hôm sau.
Lúc cô thức dậy, ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài cửa sổ, nghe những âm thanh sinh hoạt truyền lên từ dưới tầng, cô lại cảm thấy có chút hốt hoảng.
Ngân Tô ngồi ngẩn người mười phút sau đó mới hưng phấn cầm điện thoại lên gọi cho mình một bữa cơm thật phong phú.
Hạnh phúc chính là đơn giản như vậy.
Đặt đồ ăn ngoài xong Ngân Tô mới nhìn thấy tin nhắn Khang Mại gửi tới.
Anh ta đã tìm thấy Phó Kỳ Kỳ.
Còn gửi thêm một tấm ảnh, sắc mặt cô gái trắng bệch ngồi trong bệnh viện, trên người, trên mặt toàn là máu.
Trong trò chơi cô ta phải chứng kiến cái chết của bạn trai, bản thân cũng suýt mất mạng. Sau khi ra ngoài, cô ta còn chưa kịp phục hồi đã lại phải tận mắt nhìn thấy bạn trai chết.
Phó Kỳ Kỳ chịu đả kích quá nặng, cả người đều đờ đẫn, căn bản không chú ý tới cái gì mà hotsearch, cái gì mà thông báo toàn cầu.
Nên cô ta cũng không có cơ hội nói ra chuyện Ngân Tô là người chơi 0101.
Khang Mại bảo anh ta sẽ nói chuyện với Phó Kỳ Kỳ, nếu nói không ổn thì tìm người theo dõi cô ta, để cô không cần lo lắng.
Ngân Tô hơi thở dài, trả lời Khang Mại một câu, sau đó rời khỏi ứng dụng nhắn tin.
Lúc đợi đồ ăn ngoài, Ngân Tô mở APP cấm kỵ vào diễn đàn.
Có lẽ cô vẫn đang trong thời gian người chơi mới được bảo vệ, nên trong diễn đàn chỉ hiển thị ba mục “Thông báo” – “tin tức” – “Khu Hoa Hạ”
Trong thông báo chính là nội dung thông báo toàn cầu và thông báo khu Hoa Hạ hôm qua, không có gì khác.
Trong mục “Khu Hoa Hạ” có thể lựa chọn các khu vực khác, nhưng không biết nguyên nhân có phải vì cô vẫn chỉ là ‘tân thủ’ hay nó chỉ được mở trong khu vực đó thôi nên cô không vào được.
Trừ ba mục này, còn có hai mục khác là ‘Chợ đen’ và ‘Thiên phú’ cũng không vào được.
Ngân Tô ấn vào xem tin tức trước, thứ cô nhìn thấy đầu tiên chính là ba từ khóa không ngừng xuất hiện lặp lại là “thông báo toàn cầu” – “người chơi 0101” – “phó bản tử vong”.
Đương nhiên trong này cũng chẳng có thông tin gì hữu dụng cả.
Chỉ có một đám người đang vui vẻ về việc có thể vượt qua phó bản tử vong mà người chơi vượt qua lại còn là người nước mình.
Ngân Tô tùy tiện ấn vào xem bài đang hot nhất.
[Chủ đề hot: Liên quan đến thông báo toàn cầu: Đoạn cuối thông báo toàn cầu nói ‘Phó bản đóng lại vĩnh viễn tại “Khu Hoa Hạ”’ nghĩa là sao vậy? Khu vực khác vẫn mở đúng không?]
Ngân Tô ấn vào mục Trò chơi cấm kỵ, là giao diện thông tin cá nhân cùng bạn bè giống trong trò chơi.
Ngoài ra thì không còn gì khác.
Cô thoát ra, ấn vào mục Diễn đàn cấm kỵ, diễn đàn được phân chia thành các mục nhỏ khác nhau.
Ngân Tô nghĩ tới một chuyện: “Đăng nhập vào diễn đàn bằng cái điện thoại này liệu có bị tra ra IP không?”
Khang Mại làm hết phận sự của cái máy giải đắp thắc mắc, trả lời: “Không thể, cho dù là Cục điều tra cấm kỵ cũng không thể điều tra ra được bất kỳ thông tin gì từ chiếc điện thoại này.”
“Nếu cô làm mất điện thoại thì cũng không cần lo, người khác sẽ không thể mở được khóa. Nếu cô không muốn mất công đi tìm, vậy thì mua một cái điện thoại mới ở cửa hàng sau đó kích hoạt điện thoại lại, cái điện thoại bị mất sẽ tự động báo hỏng và biến thành một miếng sắt vụn. Vậy nên, cô có thể yên tâm sử dụng.”
Về việc trò chơi cấm kỵ chú trọng bảo vệ sự riêng tư của người chơi Ngân Tô cảm thấy rất hài lòng. Cô tuỳ tiện lướt lướt rồi tắt đi, nội dung cũng không nhìn kỹ, chuẩn bị trở về nghiên cứu điện thoại kỹ hơn.
Trong điện thoại, ngoài APP cấm kỵ ra thì các phần mềm được cài đặt sẵn và công dụng đều giống như một chiếc điện thoại bình thường.
“Tôi đề cử cho cô một APP, cô cũng có thể cài đặt.” Khang Mại đề xuất cho Ngân Tô một ứng dụng: “APP này có bảng xếp hạng người chơi và bảng xếp hội nhóm, còn có một số thông tin cơ bản của các đại thần được công khai… Bảng xếp hạng do người chơi tự đề cử và xếp hạng nên chưa chắc đã chính xác nhưng có thể dùng để tham khảo, cô cũng có thể biết thêm chút tin tức.”
Ngân Tô kinh ngạc: “Còn có cả hội nhóm?”
Khang Mại cảm thấy bất lực đối với câu hỏi vô tri của Ngân Tô: “Đương nhiên là có rồi.”
Đúng là trong nước có một Cục điều tra cấm kỵ, nhưng không phải ai cũng có suy nghĩ sẽ gia nhập vào đó.
Có người chơi thích tự tạo đội nhóm quy mô nhỏ, chẳng lẽ cô còn không cho họ tự lập hội của người ta?
Quan trọng là, Cục điều tra cấm kỵ không can thiệp quá sâu vào việc này.
Chỉ cần không vi phạm quy tắc, Cục điều tra cấm kỵ cũng sẽ không can thiệp quá mức.
Ngân – mù thông tin – Tô tuyệt vọng rất nghe lời cài đặt APP, định bụng về sẽ nghiên cứu thật rõ ràng, lại hỏi: “Sau khi người chơi kết thúc một phó bản, có thể ở lại thế giới hiện thực bao lâu?”
“Đây là chuyện ngẫu nhiên, không có quy luật, ít nhất là 48 tiếng, lâu nhất là 15 ngày. Nhưng có thể dùng điểm tích lũy để đổi thời gian, chỉ cần có đủ điểm tích lũy, một năm không tiến vào trò chơi cũng không thành vấn đề.”
Ngân Tô: “…”
Khang Mại thấy vẻ mặt như bị đau răng của Ngân Tô liền bắt đầu nghi ngờ vận may của cô: “Bao lâu nữa thì cô bắt đầu vào phó bản mới?”
Ngân Tô cười mỉm: “43 tiếng sau.”
“…”
Từ lúc bọn họ rời khỏi phó bản tính đến giờ mới chỉ được hơn bốn tiếng… Vậy thời gian nghỉ là 48 tiếng hả?
48 tiếng???
Bình thường, người chơi mới có thể được nghỉ ngơi từ 5 – 7 ngày, sao đến lượt cô chỉ được nghỉ có đúng 2 ngày vậy?
Đúng là xui xẻo thật đấy!
Không đúng… Hay là cô ấy không phải người chơi mới?
Khang Mại thực sự nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao một người chơi thử nghiệm có số hiệu nội bộ lại có thể là người chơi mới.
* * *
Ngân Tô lại hỏi thêm một số chuyện mình muốn biết, Khang Mại cũng rất kiên nhẫn giải thích cho cô.
Tuy Khang Mại cũng là một người chơi mới nhưng ‘buôn bán nhỏ’ mà anh ta làm rõ ràng không phải buôn bán ‘nhỏ’.
Thông tin anh ta nắm được rất đầy đủ, vấn đề Ngân Tô hỏi, anh ta đều có thể trả lời.
—— Quan trọng là mấy câu Ngân Tô hỏi toàn là các vần đề cơ bản!
Khang Mại lại bắt đầu nghi ngờ liệu có phải cô xuyên từ thế giới khác tới hay không.
Dưới sự trợ giúp của Khang Mại, về cơ bản Ngân Tô đã cập nhật xong các kiến thức thiếu hụt trong năm năm cô mất đi này.
“Bên phía Phó Kỳ Kỳ, cô có cần tôi giúp…”
Ngân Tô cũng không khách sáo: “Có thể khiến cô ta im lặng là tốt nhất.”
Không thể thì cô cũng không cưỡng cầu, cô lại suy nghĩ cách giải quyết khác là được.
Cùng lắm thì…
Cô gia nhập Cục điều tra cấm kỵ!
Dựa vào đại thụ hóng gió mát!
“Có thể làm cho tôi một cái sim điện thoại không?” Cái sim năm năm không dùng của cô, chắc chắn không thể dùng nữa.
Để đảm bảo an toàn, hiện tại cô cũng không quá muốn sử dụng thông tin cá nhân của mình cho lắm.
Khang Mại nhìn cô một cái, không trả lời luôn mà đứng dậy đi vào trong phòng lấy mấy cái sim ra: “Mấy cái sim này rất an toàn, người khác sẽ không điều tra ra được gì.”
Ngân Tô lại lần nữa bày tỏ sự nghi ngờ với việc buôn bán “nhỏ” của Khang Mại.
Nhưng một người thông minh sẽ không hỏi nhiều.
Ngân Tô đã nắm bắt được tương đối những vấn đề mình muốn hỏi, trước khi rời đi, cô đột nhiên hỏi Khang Mại một câu: “Anh có thể giới thiệu cho tôi một công việc nhanh kiếm ra tiền không?”
Khang Mại: “???”
“Tôi cũng cần tiền.” Trên người quỷ xui xẻo bị ép phải thất học không còn đồng xu nào nữa rồi.
Khang Mại: “Tôi có thể cho…”
Ngân Tô nghiêm túc lắc đầu, nói rất tự tin: “Tiền tự làm ra “thơm” hơn.”
Khang Mại: “…”
Đâu ai ngờ, đại lão vượt qua được cả phó bản tử vong giờ lại đang buồn vì không có công việc kiếm ra tiền.
* * *
Ngân Tô chi một số tiền lớn ăn một bữa ngon ở bên ngoài, thức ăn bình thường khiến cô cảm động sắp rơi nước mắt.
Ăn cơm xong, Ngân Tô dùng số tiền ít ỏi còn lại mua một đống đồ ăn vặt đem về chỗ ở tạm thời của cô, thoải mái tắm rửa xong —— đi ngủ.
Đúng!
Chuyện đầu tiên chính là đi ngủ!
Trở lại trong một hoàn cảnh an toàn như vậy, không ngủ thì quá có lỗi với bản thân cô rồi.
Ngân Tô ngủ một mạch tới sáng ngày hôm sau.
Lúc cô thức dậy, ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài cửa sổ, nghe những âm thanh sinh hoạt truyền lên từ dưới tầng, cô lại cảm thấy có chút hốt hoảng.
Ngân Tô ngồi ngẩn người mười phút sau đó mới hưng phấn cầm điện thoại lên gọi cho mình một bữa cơm thật phong phú.
Hạnh phúc chính là đơn giản như vậy.
Đặt đồ ăn ngoài xong Ngân Tô mới nhìn thấy tin nhắn Khang Mại gửi tới.
Anh ta đã tìm thấy Phó Kỳ Kỳ.
Còn gửi thêm một tấm ảnh, sắc mặt cô gái trắng bệch ngồi trong bệnh viện, trên người, trên mặt toàn là máu.
Trong trò chơi cô ta phải chứng kiến cái chết của bạn trai, bản thân cũng suýt mất mạng. Sau khi ra ngoài, cô ta còn chưa kịp phục hồi đã lại phải tận mắt nhìn thấy bạn trai chết.
Phó Kỳ Kỳ chịu đả kích quá nặng, cả người đều đờ đẫn, căn bản không chú ý tới cái gì mà hotsearch, cái gì mà thông báo toàn cầu.
Nên cô ta cũng không có cơ hội nói ra chuyện Ngân Tô là người chơi 0101.
Khang Mại bảo anh ta sẽ nói chuyện với Phó Kỳ Kỳ, nếu nói không ổn thì tìm người theo dõi cô ta, để cô không cần lo lắng.
Ngân Tô hơi thở dài, trả lời Khang Mại một câu, sau đó rời khỏi ứng dụng nhắn tin.
Lúc đợi đồ ăn ngoài, Ngân Tô mở APP cấm kỵ vào diễn đàn.
Có lẽ cô vẫn đang trong thời gian người chơi mới được bảo vệ, nên trong diễn đàn chỉ hiển thị ba mục “Thông báo” – “tin tức” – “Khu Hoa Hạ”
Trong thông báo chính là nội dung thông báo toàn cầu và thông báo khu Hoa Hạ hôm qua, không có gì khác.
Trong mục “Khu Hoa Hạ” có thể lựa chọn các khu vực khác, nhưng không biết nguyên nhân có phải vì cô vẫn chỉ là ‘tân thủ’ hay nó chỉ được mở trong khu vực đó thôi nên cô không vào được.
Trừ ba mục này, còn có hai mục khác là ‘Chợ đen’ và ‘Thiên phú’ cũng không vào được.
Ngân Tô ấn vào xem tin tức trước, thứ cô nhìn thấy đầu tiên chính là ba từ khóa không ngừng xuất hiện lặp lại là “thông báo toàn cầu” – “người chơi 0101” – “phó bản tử vong”.
Đương nhiên trong này cũng chẳng có thông tin gì hữu dụng cả.
Chỉ có một đám người đang vui vẻ về việc có thể vượt qua phó bản tử vong mà người chơi vượt qua lại còn là người nước mình.
Ngân Tô tùy tiện ấn vào xem bài đang hot nhất.
[Chủ đề hot: Liên quan đến thông báo toàn cầu: Đoạn cuối thông báo toàn cầu nói ‘Phó bản đóng lại vĩnh viễn tại “Khu Hoa Hạ”’ nghĩa là sao vậy? Khu vực khác vẫn mở đúng không?]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.