Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta
Chương 150: Hiện thực · Cư dân thành phố nhiệt tình
Mặc Linh
24/05/2024
Edit: Boss Sơ
Beta: Valeiar
“Không… Đừng…” Người đàn ông bắt đầu gào thét.
Ánh mắt Độ Hạ tỏ vẻ chán ghét: “Những cô gái vô tội bị mày hành hạ trước khi chết cũng sợ hãi như vậy đấy, mày không nói cũng được, nhân tiện cho mày nếm trải cảm giác này xem thế nào.”
“Tôi nói…” Có vẻ như người đàn ông không chịu nổi nữa, anh ta sợ hãi hét lên: “Tôi nói… Chung cư Trúc Mộng, trong chung cư Trúc Mộng!!”
***
***
Tằng Võ tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trong một bụi cỏ dại, bên trên là bầu trời đầy sao, xa xa là nhà cao tầng đang lộ ra phong thái.
Đau…
Đau quá!
“Cứ tưởng là anh không xong rồi.” Giọng nói nhẹ nhàng của con gái truyền đến. Ngay sau đó, một cái bóng bao phủ lấy anh ta từ bên trên, đáy mắt anh ta bắt đầu tụ lại vẻ lo lắng: “Không ngờ anh cũng kiên cường thật đấy.”
“Cô… Cô là ai?” Ánh mắt tràn đầy lệ khí của Tằng Võ dần nhuốm máu, anh ta cảnh giác nhìn chằm chằm người trước mặt, giống như đang muốn nhìn thấu thân phận của cô.
Anh ta vừa mới đánh nhau với người của Cục điều tra cấm kỵ nên giờ đang bị thương nghiêm trọng, khẽ động thôi cũng đau gần chết.
“Tôi á?” Ngân Tô hơi dừng lại, sau đó sắp xếp cho mình một thân phận: “Tôi là một cư dân thành phố nhiệt tình rất đỗi bình thường không có gì đặc biệt hết.”
“…” Cư dân thành phố nhiệt tình? Rất đỗi bình thường?
Người bình thường mà to gan như vậy à?
Nhất thời Tằng Võ không rõ lai lịch của Ngân Tô nhưng tình hình hiện tại của anh ta đang rất không ổn, không biết lúc nào người của Cục điều tra cấm kỵ sẽ đuổi tới nên anh ta chỉ có thể đánh chủ ý lên người này.
Đôi mắt nhuốm máu của Tằng Võ giảm bớt đi mấy phần lệ khí, hạ thấp giọng nói: “Là cô mang tôi tới đây?”
“Đúng vậy.” Ngân Tô ngồi xổm xuống, cười: “Anh phải cảm ơn tôi đấy.”
“… Cảm ơn.” Tằng Võ chặn lại cảm giác kỳ lạ trong lòng, chịu đựng cơn đau trên cơ thể, duỗi tay bắt lấy cánh tay của Ngân Tô.
Ngân Tô cũng không tránh đi, tùy ý để anh ta nắm.
Tằng Võ cố nặn ra một nụ cười, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm Ngân Tô, gắng hết sức hạ giọng đầu độc cô: “Làm phiền cô đưa tôi đến một nơi an toàn, tôi sẽ hậu tạ.”
Anh ta nhìn chằm chằm Ngân Tô, có vẻ như đang muốn xác nhận gì đó.
Nhưng Ngân Tô chỉ nghiêng đầu một chút, ánh mắt nhẹ nhàng đặt lên bàn tay đang nắm tay cô.
Tằng Võ: “…” Không bị ô nhiễm, cô ta là người chơi!
Tim Tằng Võ đập mạnh một nhịp, ngón tay bắt đầu hóa kim loại, lệ khí tràn lan nơi đáy mắt, cái tay đang nắm lấy tay cô dùng sức kéo mạnh về phía mình, một cánh tay đã hóa kim loại khác đâm thẳng vào yết hầu của Ngân Tô.
Anh ta nghe thấy một tiếng cười khẽ ngắn ngủi sau đó anh ta hoàn toàn không cảm nhận được cánh tay kim loại của mình, một dòng máu nóng tưới thẳng lên đầu, rơi xuống đầy mặt anh ta.
Tay kim loại rơi ngay cạnh đầu anh ta, năm ngón tay vẫn còn duy trì động tác vừa rồi. Một vật nhọn lạnh giá dí sát cổ họng anh ta, cảm giác lạnh lẽo thấu xương thấm qua da, giống hệt như khí lạnh tản ra từ đám quái vật trong phó bản.
Tay kim loại của anh ta… Cứ vậy mà bị chặt đứt!
Sao có thể!!
Đây chính là kỹ năng biến hình mà ngay cả vũ khí của Cục điều tra cấm kỵ cũng không thể đánh thủng đó!!
Tằng Võ trừng muốn nứt mắt, không thể chấp nhận sự thật này nhưng cái thứ c ứng rắn đang kề sát cổ lại đang nói cho anh ta biết đây là sự thật.
Ngân Tô thấy anh ta tỏ ra khiếp sợ khó tin như vậy thì tiện tay cắm ống thép ngay cạnh đầu anh ta, vươn tay tách cái tay vẫn còn đang nắm cổ tay mình ra, gương mặt tươi cười bỗng trở nên lạnh lùng: “Bạn anh làm bẩn áo tôi vẫn còn chưa bồi thường đâu.”
Tằng Võ bị Ngân Tô nắm tay, trong cảm giác đau đớn khi xương ngón tay bị bẻ gãy, giọng nói bên tai dường như cũng dần trở nên xa xôi.
Cô gái đang bẻ từng đốt từng đốt xương ngón tay của anh ta lại nói với giọng vô cùng dịu dàng: “Để tạ tội, hay là anh nói cho tôi biết các anh đang làm chuyện xấu gì vậy? Có liên quan tới khu ô nhiễm đúng không?”
Tằng Võ đau đến mức nghẹn ngào, mãi một hồi lâu sau mới tỉnh lại, quát to: “Cô cũng là tay sai của Cục điều tra!!”
“À…” Cô gái lôi chỗ áo vẫn còn sạch sẽ của anh ta ra lau tay, “Anh cảm thấy vui là được.”
Tằng Võ cắn răng, đôi mắt lồi lên như mắt ếch: “Tôi không biết gì hết.”
“Không sao.” Ngân Tô bắt đầu tìm đạo cụ, “Tôi tin anh là một người tốt luôn vui vẻ giúp đỡ người khác, chắc chắn anh sẽ nói cho tôi biết thôi.”
Cằm Tằng Võ bị bóp chặt, một cái ống thủy tinh nhét thẳng vào miệng anh ta, chất lỏng lạnh như băng chảy vào trong theo cổ họng trôi xuống dạ dày.
Khi chất lỏng chảy xuống dạ dày, anh ta bắt đầu cảm thấy cơ bắp trên người mình phồng lên.
Một giây sau, lại thêm một ống chất lỏng nữa bị rót vào…
Cơn gió vùng hoang vu phất qua hai gò má, dường như Tằng Võ cảm nhận được tiếng gọi của tử thần.
***
***
Cảnh đêm nơi chân trời dần rút đi, một tia sáng lóe lên ngay sát đường chân trời, ánh sáng màu vàng nhạt dần phủ kín tầng mây, rồi từng tia sáng chiếu xuống từ kẽ hở của những đám mây.
Giang Kỳ khoác lên mình những tia nắng sớm, đưa người xuyên qua đám cỏ dại, dừng lại ở một nơi đầy máu trên đất.
Độ Hạ lập tức cho người tản ra điều tra.
Điều tra viên nhanh chóng tới báo cáo: “Tổng đội trưởng, trị số ô nhiễm đã hạ xuống thấp nhất, có lẽ Tằng Võ đã rời khỏi đây từ lâu rồi.”
Giang Kỳ nhìn những vết máu đọng lại trên đất, lông màu khẽ chau lại: “Mở rộng phạm vi tìm kiếm.”
“Rõ.”
Không tìm được tung tích của Tằng Võ xung quanh đây nên Giang Kỳ không ở lại lâu, “Mọi người ở lại giải quyết hậu quả.” Ném lại những lời đó xong, anh ta mang theo một vài người quay lại tổng bộ Cục điều tra.
Giang Kỳ vừa quay lại tổng bộ liền lập tức gọi người đi lấy tư liệu của chung cư Trúc Mộng.
***
***
Chung cư Trúc Mộng là một tòa nhà kiểu cũ. Vài thập niên trước, nơi đó chính là trung tâm mua bán, xung quanh có rất nhiều công ty nên chung cư kia rất được hoan nghênh.
Nhưng từ khi thành phố phát triển, trung tâm phát triển lệch đi, chi nhánh lớn của các công ty chuyển đến khu làm việc tốt hơn, mở rộng ra xung quanh, các kho chứa hàng mọc lên như nấm.
Căn chung cư năm đó vô cùng được hoan nghênh nay lại trở thành một tòa kiến trúc cũ kỹ, người có nền tảng kinh tế không còn lựa chọn nơi này nữa.
“Cả chung cư có tổng cộng 13 tầng, mỗi tầng 20 nhà, vì tiền thuê rẻ lại không mất phí vật liệu nên chỗ đó cũng không còn bao nhiêu phòng trống.”
Khang Mại đưa laptop cho Ngân Tô, “Đột nhiên cô nghe ngóng chuyện này làm gì? Hơn nữa những điều này trên mạng có hết mà?”
“Chỗ đó có thể là khu ô nhiễm.” Cô lên mạng điều tra nhưng chỉ có một vài thông báo quảng cáo cho thuê, còn tin tức cụ thể hơn thì trên mạng không tra được.
Khang Mại vô thức phản bác: “Sao thế được? Tuy chỗ đó có chút cũ nát nhưng từng là trung tâm thành phố, hiện tại nhân khẩu nơi đó vẫn rất đông đúc, sao khu ô nhiễm có thể xuất hiện ở đó được.”
Hơn nữa xung quanh khu ô nhiễm sẽ xuất hiện sương mù…
Không, không đúng, chính vì phát hiện những sương mù kia nơi đó mới có thể bị coi là khu ô nhiễm. Nhưng Cục điều tra cấm kỵ cũng đã nói là bọn họ cũng không rõ khu ô nhiễm xuất hiện từ bao giờ.
Nói cách khác, trước khi sương mù hình thành, thật ra khu ô nhiễm cũng đã lặng lẽ hình thành rồi.
Ngân Tô nhún vai, cũng không định giải thích gì thêm.
Khang Mại nhìn chằm chằm Ngân Tô một lúc lâu, cuối cùng hạ giọng hỏi: “Nếu đó là khu ô nhiễm thật, cô không định đến đó đâu nhỉ?”
Trước đó cô đã có xu hướng muốn đến khu ô nhiễm xem thử rồi…
Ngân Tô thấy anh ta cảm thấy hứng thú, tinh thần lập tức tỉnh táo lại, “Anh có muốn đi không?”
Beta: Valeiar
“Không… Đừng…” Người đàn ông bắt đầu gào thét.
Ánh mắt Độ Hạ tỏ vẻ chán ghét: “Những cô gái vô tội bị mày hành hạ trước khi chết cũng sợ hãi như vậy đấy, mày không nói cũng được, nhân tiện cho mày nếm trải cảm giác này xem thế nào.”
“Tôi nói…” Có vẻ như người đàn ông không chịu nổi nữa, anh ta sợ hãi hét lên: “Tôi nói… Chung cư Trúc Mộng, trong chung cư Trúc Mộng!!”
***
***
Tằng Võ tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trong một bụi cỏ dại, bên trên là bầu trời đầy sao, xa xa là nhà cao tầng đang lộ ra phong thái.
Đau…
Đau quá!
“Cứ tưởng là anh không xong rồi.” Giọng nói nhẹ nhàng của con gái truyền đến. Ngay sau đó, một cái bóng bao phủ lấy anh ta từ bên trên, đáy mắt anh ta bắt đầu tụ lại vẻ lo lắng: “Không ngờ anh cũng kiên cường thật đấy.”
“Cô… Cô là ai?” Ánh mắt tràn đầy lệ khí của Tằng Võ dần nhuốm máu, anh ta cảnh giác nhìn chằm chằm người trước mặt, giống như đang muốn nhìn thấu thân phận của cô.
Anh ta vừa mới đánh nhau với người của Cục điều tra cấm kỵ nên giờ đang bị thương nghiêm trọng, khẽ động thôi cũng đau gần chết.
“Tôi á?” Ngân Tô hơi dừng lại, sau đó sắp xếp cho mình một thân phận: “Tôi là một cư dân thành phố nhiệt tình rất đỗi bình thường không có gì đặc biệt hết.”
“…” Cư dân thành phố nhiệt tình? Rất đỗi bình thường?
Người bình thường mà to gan như vậy à?
Nhất thời Tằng Võ không rõ lai lịch của Ngân Tô nhưng tình hình hiện tại của anh ta đang rất không ổn, không biết lúc nào người của Cục điều tra cấm kỵ sẽ đuổi tới nên anh ta chỉ có thể đánh chủ ý lên người này.
Đôi mắt nhuốm máu của Tằng Võ giảm bớt đi mấy phần lệ khí, hạ thấp giọng nói: “Là cô mang tôi tới đây?”
“Đúng vậy.” Ngân Tô ngồi xổm xuống, cười: “Anh phải cảm ơn tôi đấy.”
“… Cảm ơn.” Tằng Võ chặn lại cảm giác kỳ lạ trong lòng, chịu đựng cơn đau trên cơ thể, duỗi tay bắt lấy cánh tay của Ngân Tô.
Ngân Tô cũng không tránh đi, tùy ý để anh ta nắm.
Tằng Võ cố nặn ra một nụ cười, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm Ngân Tô, gắng hết sức hạ giọng đầu độc cô: “Làm phiền cô đưa tôi đến một nơi an toàn, tôi sẽ hậu tạ.”
Anh ta nhìn chằm chằm Ngân Tô, có vẻ như đang muốn xác nhận gì đó.
Nhưng Ngân Tô chỉ nghiêng đầu một chút, ánh mắt nhẹ nhàng đặt lên bàn tay đang nắm tay cô.
Tằng Võ: “…” Không bị ô nhiễm, cô ta là người chơi!
Tim Tằng Võ đập mạnh một nhịp, ngón tay bắt đầu hóa kim loại, lệ khí tràn lan nơi đáy mắt, cái tay đang nắm lấy tay cô dùng sức kéo mạnh về phía mình, một cánh tay đã hóa kim loại khác đâm thẳng vào yết hầu của Ngân Tô.
Anh ta nghe thấy một tiếng cười khẽ ngắn ngủi sau đó anh ta hoàn toàn không cảm nhận được cánh tay kim loại của mình, một dòng máu nóng tưới thẳng lên đầu, rơi xuống đầy mặt anh ta.
Tay kim loại rơi ngay cạnh đầu anh ta, năm ngón tay vẫn còn duy trì động tác vừa rồi. Một vật nhọn lạnh giá dí sát cổ họng anh ta, cảm giác lạnh lẽo thấu xương thấm qua da, giống hệt như khí lạnh tản ra từ đám quái vật trong phó bản.
Tay kim loại của anh ta… Cứ vậy mà bị chặt đứt!
Sao có thể!!
Đây chính là kỹ năng biến hình mà ngay cả vũ khí của Cục điều tra cấm kỵ cũng không thể đánh thủng đó!!
Tằng Võ trừng muốn nứt mắt, không thể chấp nhận sự thật này nhưng cái thứ c ứng rắn đang kề sát cổ lại đang nói cho anh ta biết đây là sự thật.
Ngân Tô thấy anh ta tỏ ra khiếp sợ khó tin như vậy thì tiện tay cắm ống thép ngay cạnh đầu anh ta, vươn tay tách cái tay vẫn còn đang nắm cổ tay mình ra, gương mặt tươi cười bỗng trở nên lạnh lùng: “Bạn anh làm bẩn áo tôi vẫn còn chưa bồi thường đâu.”
Tằng Võ bị Ngân Tô nắm tay, trong cảm giác đau đớn khi xương ngón tay bị bẻ gãy, giọng nói bên tai dường như cũng dần trở nên xa xôi.
Cô gái đang bẻ từng đốt từng đốt xương ngón tay của anh ta lại nói với giọng vô cùng dịu dàng: “Để tạ tội, hay là anh nói cho tôi biết các anh đang làm chuyện xấu gì vậy? Có liên quan tới khu ô nhiễm đúng không?”
Tằng Võ đau đến mức nghẹn ngào, mãi một hồi lâu sau mới tỉnh lại, quát to: “Cô cũng là tay sai của Cục điều tra!!”
“À…” Cô gái lôi chỗ áo vẫn còn sạch sẽ của anh ta ra lau tay, “Anh cảm thấy vui là được.”
Tằng Võ cắn răng, đôi mắt lồi lên như mắt ếch: “Tôi không biết gì hết.”
“Không sao.” Ngân Tô bắt đầu tìm đạo cụ, “Tôi tin anh là một người tốt luôn vui vẻ giúp đỡ người khác, chắc chắn anh sẽ nói cho tôi biết thôi.”
Cằm Tằng Võ bị bóp chặt, một cái ống thủy tinh nhét thẳng vào miệng anh ta, chất lỏng lạnh như băng chảy vào trong theo cổ họng trôi xuống dạ dày.
Khi chất lỏng chảy xuống dạ dày, anh ta bắt đầu cảm thấy cơ bắp trên người mình phồng lên.
Một giây sau, lại thêm một ống chất lỏng nữa bị rót vào…
Cơn gió vùng hoang vu phất qua hai gò má, dường như Tằng Võ cảm nhận được tiếng gọi của tử thần.
***
***
Cảnh đêm nơi chân trời dần rút đi, một tia sáng lóe lên ngay sát đường chân trời, ánh sáng màu vàng nhạt dần phủ kín tầng mây, rồi từng tia sáng chiếu xuống từ kẽ hở của những đám mây.
Giang Kỳ khoác lên mình những tia nắng sớm, đưa người xuyên qua đám cỏ dại, dừng lại ở một nơi đầy máu trên đất.
Độ Hạ lập tức cho người tản ra điều tra.
Điều tra viên nhanh chóng tới báo cáo: “Tổng đội trưởng, trị số ô nhiễm đã hạ xuống thấp nhất, có lẽ Tằng Võ đã rời khỏi đây từ lâu rồi.”
Giang Kỳ nhìn những vết máu đọng lại trên đất, lông màu khẽ chau lại: “Mở rộng phạm vi tìm kiếm.”
“Rõ.”
Không tìm được tung tích của Tằng Võ xung quanh đây nên Giang Kỳ không ở lại lâu, “Mọi người ở lại giải quyết hậu quả.” Ném lại những lời đó xong, anh ta mang theo một vài người quay lại tổng bộ Cục điều tra.
Giang Kỳ vừa quay lại tổng bộ liền lập tức gọi người đi lấy tư liệu của chung cư Trúc Mộng.
***
***
Chung cư Trúc Mộng là một tòa nhà kiểu cũ. Vài thập niên trước, nơi đó chính là trung tâm mua bán, xung quanh có rất nhiều công ty nên chung cư kia rất được hoan nghênh.
Nhưng từ khi thành phố phát triển, trung tâm phát triển lệch đi, chi nhánh lớn của các công ty chuyển đến khu làm việc tốt hơn, mở rộng ra xung quanh, các kho chứa hàng mọc lên như nấm.
Căn chung cư năm đó vô cùng được hoan nghênh nay lại trở thành một tòa kiến trúc cũ kỹ, người có nền tảng kinh tế không còn lựa chọn nơi này nữa.
“Cả chung cư có tổng cộng 13 tầng, mỗi tầng 20 nhà, vì tiền thuê rẻ lại không mất phí vật liệu nên chỗ đó cũng không còn bao nhiêu phòng trống.”
Khang Mại đưa laptop cho Ngân Tô, “Đột nhiên cô nghe ngóng chuyện này làm gì? Hơn nữa những điều này trên mạng có hết mà?”
“Chỗ đó có thể là khu ô nhiễm.” Cô lên mạng điều tra nhưng chỉ có một vài thông báo quảng cáo cho thuê, còn tin tức cụ thể hơn thì trên mạng không tra được.
Khang Mại vô thức phản bác: “Sao thế được? Tuy chỗ đó có chút cũ nát nhưng từng là trung tâm thành phố, hiện tại nhân khẩu nơi đó vẫn rất đông đúc, sao khu ô nhiễm có thể xuất hiện ở đó được.”
Hơn nữa xung quanh khu ô nhiễm sẽ xuất hiện sương mù…
Không, không đúng, chính vì phát hiện những sương mù kia nơi đó mới có thể bị coi là khu ô nhiễm. Nhưng Cục điều tra cấm kỵ cũng đã nói là bọn họ cũng không rõ khu ô nhiễm xuất hiện từ bao giờ.
Nói cách khác, trước khi sương mù hình thành, thật ra khu ô nhiễm cũng đã lặng lẽ hình thành rồi.
Ngân Tô nhún vai, cũng không định giải thích gì thêm.
Khang Mại nhìn chằm chằm Ngân Tô một lúc lâu, cuối cùng hạ giọng hỏi: “Nếu đó là khu ô nhiễm thật, cô không định đến đó đâu nhỉ?”
Trước đó cô đã có xu hướng muốn đến khu ô nhiễm xem thử rồi…
Ngân Tô thấy anh ta cảm thấy hứng thú, tinh thần lập tức tỉnh táo lại, “Anh có muốn đi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.