Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta
Chương 209: Hiện thực · Tài xế xe buýt
Mặc Linh
24/05/2024
Edit: Thảo My
Beta: Wendy
Vị khách lập tức giật giật xúc tu, mấy đồng vàng lăn leng keng leng keng trên ghế trống: “Ta… Ta chỉ có nhiêu đó thôi.”
Quái vật tóc lập tức quấn lấy, nịnh nọt dâng đến tay Ngân Tô.
Ngân Tô nhíu mày, cái này không giống với mấy đồng vàng của cô… Tuy rằng màu sắc không khác gì mấy, nhưng chất liệu và cảm giác khi sờ đều khác nhau.
Đồng vàng của cô nặng hơn, còn những đồng vàng này rất nhẹ, hoa văn ở trên cũng không giống nhau.
Một mặt của những đồng vàng này là chữ ‘cấm’ được cấu thành bởi các đường nét của bụi gai đan xen nhau, mặt khác lại là con số, có 10, 50, 100, lớn nhất là 1000.
Rất giống tiền.
Ngân Tô không nhận được bất cứ gợi ý nào từ mấy đồng vàng này, cũng không biết tác dụng cụ thể của nó là gì.
“Thích không?” Ngân Tô lấy một cái trong đó ra đưa cho quái vật tóc.
Quái vật tóc không thèm nhìn lấy một cái, nó càng cảm thấy hứng thú với mấy người hành khách ở đuôi xe hơn, thúc giục cô tiếp tục giết, nó còn chưa ăn no.
“Mi đưa tiền giả?” Ngân Tô nhìn chằm chằm quái vật xúc tu, tỏ vẻ hung dữ: “Mi dám lừa ta?”
Mấy cái xúc tu của quái vật xúc tu vung lên: “Không, không phải, đây thật sự là đồng cấm kỵ, không phải giả, tôi không dám lừa cô.”
Đồng cấm kỵ?
“Cái này của ta là gì? Có gì khác với cái của mi?”
“Đồng vàng.” Ánh mắt của quái vật xúc tu nhìn Ngân Tô càng sợ hãi, yếu ớt trả lời: “Một đồng vàng có thể đổi 100 vạn đồng cấm kỵ.”
“…” Ồ! Đồng vàng có giá trị như thế! “Tụi mi ngồi xe mất bao nhiêu đồng cấm kỵ?”
“100…”
“…”
Quái vật trả 100, người chơi trả 100 vạn?
Sao nói công bằng mà? Chỉ công bằng ở 100, còn hàng đơn vị thì không tính hả?
Ngân Tô hùng hổ thu lấy những đồng vàng đó, nhìn về phía mấy hành khách còn chưa giao phí, giọng điệu càng dữ dằn hơn: “Của bọn mi đâu? Nhìn ta làm gì? Lấy hết ra đây…”
Quan tâm tác dụng của mấy thứ này làm gì, cứ lấy trước rồi tính.
Ngân Tô cưỡng ép mỗi hành khách giao tiền boa xong thì lập tức lật mặt: “Các vị hành khách thân mến, xin hãy thắt chặt dây an toàn, ổn định chỗ ngồi, chúng ta bắt đầu xuất phát.”
Ngân Tô đi về phía ghế lái, cô mới vừa ngồi xuống thì lời nhắc ‘Cắm thẻ nhân viên vào’ đã xuất hiện trước mặt.
Bàn điều khiển có một lỗ cắm, Ngân Tô cắm thẻ nhân viên vào, xe buýt tự khởi động, sương mù phía trước tản ra, lộ ra một con đường vừa cho xe buýt chạy qua.
Lúc cô còn là hành khách, dù cho nhìn về hướng nào cũng chỉ thấy sương mù dày đặc.
Con đường này hẳn là chỉ có tài xế mới thấy được.
Ngân Tô cuối cùng cũng thực hiện được tâm nguyện ban đầu, lái xe buýt, cô vừa sờ vừa nhìn khắp nơi, sau khi đã quen với cần điều khiển, cô đạp chân ga hết mức, xe buýt bay ‘vèo’ một cái ra ngoài.
Chiếc xe này không cần cô điều khiển hướng đi, chỉ cần đạp ga và phanh lại là được.
Có hành khách lên hoặc xuống xe thì sẽ có nhắc nhở, chỉ cần dừng xe ở trạm xe buýt rồi mở cửa là được.
“Mọi người đừng im lặng như thế, yên tĩnh như vậy khiến ta sợ hãi.” Ngân Tô nhìn đám hành khách co rúm ở đuôi xe qua kính chiếu hậu, cười nói: “Mọi người cởi mở chút, trò chuyện với nhau đi.”
Hành khách: “…” Sao bọn họ còn chưa tới trạm nữa!!
Các hành khách đều sắp co thành một cục, không ai chịu nói chuyện.
Ngân Tô đề nghị: “Tụi mi hát cho ta nghe đi.”
Hành khách: “…”
…
…
Xe buýt lao ra từ trong sương mù, lúc sắp tông vào trạm thì đột nhiên phanh lại, lốp xe ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh chói tai.
Vài người đứng trước trạm bị dọa cho giật mình, bọn họ nhìn cửa xe mở ra, một con quái vật lao xuống như điên từ bên trong, nháy mắt biến mất trong sương mù dày đặc.
Mà trong chiếc xe phát ra ánh sáng màu hồng kia là cảnh tượng quần ma loạn vũ, vừa múa vừa hát, trông rất náo (âm) nhiệt (gian).
Bọn quái vật cũng không muốn nhảy nhưng kẻ điên kia ép bọn họ ca hát nhảy múa giải buồn cho cô… Huhuhu… Bọn họ chỉ là ngồi xe mà thôi, vì cái gì phải trải qua chuyện đáng sợ như thế.
Mấy người đứng ở trạm xe khiếp sợ, nửa buổi không hề nhúc nhích.
Tận đến khi xe buýt vang lên tiếng còi thúc giục, người đàn ông dẫn đầu do dự một chút rồi gọi những người khác lên xe.
Người lái xe không phải tài xế trong ấn tượng của anh ta, mà là một cô gái nhỏ mặc áo khoác gió đen, tay trái đặt trên tay lái, dáng ngồi cực kỳ tùy ý.
Cô gái nhỏ cong mắt, giọng cười thanh thúy nói: “Xin chào buổi tối các vị hành khách, chào mừng đến với xe buýt tuyến 1444.”
Người đàn ông: “…” Tài xế xe buýt đổi phong cách rồi à?
Người đàn ông nhìn bọn quái vật đang nhảy nhót tưng bừng trong xe, cẩn thận nhét mấy đồng vàng vào khe cắm tiền, mấy người đằng sau anh ta lần lượt lên xe nhưng không ai đi ra phía sau.
Ngân Tô thấy những đồng vàng đó là loại có chữ ‘cấm’, nhìn không thấy mệnh giá bao nhiêu.
“Anh Hàn, như này bình thường không?”
Anh Hàn hít vào một hơi, nhỏ giọng nói: “… Không bình thường lắm.”
Tài xế bất thường, bọn quái vật kêu khóc om sòm kia cũng bất thường, toàn bộ xe buýt đều có vẻ cổ quái.
Thông thường đám quái vật này đều sẽ yên tĩnh ngồi ở chỗ của mình, chờ sau khi cửa xe đóng lại, tuy rằng quái vật không thể trực tiếp công kích nhưng sẽ nghĩ cách dụ dỗ bọn họ phạm quy.
Muốn bảo đảm an toàn thì phải ngồi im tại chỗ, không thể nói chuyện với bất cứ con quái vật nào, tốt nhất là không nhìn không nghe không thấy.
Ngân Tô nhìn bọn họ, chủ động mở miệng: “Các anh là người chơi à?”
Anh Hàn chần chờ dò hỏi: “Cô… cũng là người chơi?” Nhìn cô kiểu gì cũng không giống NPC.
“Ôi chao, bị anh nhìn ra rồi.” Ngân Tô cười một tiếng, giơ tay đóng cửa xe, tự nhiên như chủ nhà đang tiếp khách: “Tùy tiện ngồi, không cần khách sáo.”
“…”
Mấy người chơi khiếp sợ nhìn nhau, sao tài xế lại là người chơi?
Bọn quái vật đang múa may loạn xạ ở sau xe nên không ai đi về phía sau, bọn họ cẩn thận mà ngồi xuống gần nhau ở phía trước.
“Cô là người chơi? Sao cô lại lái xe buýt được?” Anh Hàn ngồi ở trên đầu, cẩn thận mà nói chuyện với Ngân Tô.
“Làm thêm.”
“…”
Trò chơi có cho người chơi làm thêm cái này? Chưa từng nghe thấy!
“Các anh đi xoát phó bản à?” Điểm đến của mấy người chơi này là một nơi gọi là ‘Thôn Thi Quan’, trông bọn họ cũng không giống người chơi mới, phó bản có thể dùng đồng vàng để mở kia có thể là những phó bản được nâng lên cấp SS.
“… Ừm.” Đối phương có thể lái xe buýt được nên anh Hàn cũng không có giấu giếm.
“Các anh là hiệp hội hả?”
“…” Anh Hàn tiếp tục ‘ừm’ một tiếng.
Có thể xoát phó bản cấp SS thì chắc chắn là hiệp hội rồi! Chủ yếu là phó bản cố định còn chưa tới lúc mở ra, người chơi khác cũng không vào được, chỉ có hiệp hội có chìa khóa là đồng vàng mới có thể đi vào.
“Thứ mà anh vừa nhét vào kia là gì?”
“Đồng cấm kỵ, vé vào của phó bản cố định.” Anh Hàn nói: “Thương thành có bán.”
“…” Là thứ trị giá một vạn tích phân kia? Có đồng vàng mà còn phải mua vé vào… Cũng đúng, đồng vàng chỉ có thể mở ra phó bản, chẳng liên quan gì đến việc có vào được hay không.
Ngân Tô hỏi vài vấn đề tựa như một đứa trẻ tò mò, nhưng đó đều là mấy câu hỏi cơ sở, không đề cập việc tư và cơ mật, anh Hàn nể mặt cô lái xe nên trả lời từng cái một.
Đám quái vật còn lại chen lấn xô đẩy xuống trạm, cuối cùng chỉ còn lại có mấy người chơi trên xe.
Điểm đến của họ và Ngân Tô không giống nhau nhưng Ngân Tô rất có đạo đức nghề nghiệp nên đã chở bọn họ đến tận nơi.
Nhóm người chơi xuống xe xong thì thở phào nhẹ nhõm: “Anh Hàn, tài xế kia là sao? Cô ấy là người chơi thật à? Mấy con quái vật vừa nãy hình như rất sợ cô ấy…”
Anh Hàn lắc đầu: “Không biết… Chẳng qua là trong trò chơi có rất nhiều người chơi quái dị, không cần kinh ngạc quá mức, đối phương không có ác ý thì đừng trêu chọc. Đi thôi.”
Beta: Wendy
Vị khách lập tức giật giật xúc tu, mấy đồng vàng lăn leng keng leng keng trên ghế trống: “Ta… Ta chỉ có nhiêu đó thôi.”
Quái vật tóc lập tức quấn lấy, nịnh nọt dâng đến tay Ngân Tô.
Ngân Tô nhíu mày, cái này không giống với mấy đồng vàng của cô… Tuy rằng màu sắc không khác gì mấy, nhưng chất liệu và cảm giác khi sờ đều khác nhau.
Đồng vàng của cô nặng hơn, còn những đồng vàng này rất nhẹ, hoa văn ở trên cũng không giống nhau.
Một mặt của những đồng vàng này là chữ ‘cấm’ được cấu thành bởi các đường nét của bụi gai đan xen nhau, mặt khác lại là con số, có 10, 50, 100, lớn nhất là 1000.
Rất giống tiền.
Ngân Tô không nhận được bất cứ gợi ý nào từ mấy đồng vàng này, cũng không biết tác dụng cụ thể của nó là gì.
“Thích không?” Ngân Tô lấy một cái trong đó ra đưa cho quái vật tóc.
Quái vật tóc không thèm nhìn lấy một cái, nó càng cảm thấy hứng thú với mấy người hành khách ở đuôi xe hơn, thúc giục cô tiếp tục giết, nó còn chưa ăn no.
“Mi đưa tiền giả?” Ngân Tô nhìn chằm chằm quái vật xúc tu, tỏ vẻ hung dữ: “Mi dám lừa ta?”
Mấy cái xúc tu của quái vật xúc tu vung lên: “Không, không phải, đây thật sự là đồng cấm kỵ, không phải giả, tôi không dám lừa cô.”
Đồng cấm kỵ?
“Cái này của ta là gì? Có gì khác với cái của mi?”
“Đồng vàng.” Ánh mắt của quái vật xúc tu nhìn Ngân Tô càng sợ hãi, yếu ớt trả lời: “Một đồng vàng có thể đổi 100 vạn đồng cấm kỵ.”
“…” Ồ! Đồng vàng có giá trị như thế! “Tụi mi ngồi xe mất bao nhiêu đồng cấm kỵ?”
“100…”
“…”
Quái vật trả 100, người chơi trả 100 vạn?
Sao nói công bằng mà? Chỉ công bằng ở 100, còn hàng đơn vị thì không tính hả?
Ngân Tô hùng hổ thu lấy những đồng vàng đó, nhìn về phía mấy hành khách còn chưa giao phí, giọng điệu càng dữ dằn hơn: “Của bọn mi đâu? Nhìn ta làm gì? Lấy hết ra đây…”
Quan tâm tác dụng của mấy thứ này làm gì, cứ lấy trước rồi tính.
Ngân Tô cưỡng ép mỗi hành khách giao tiền boa xong thì lập tức lật mặt: “Các vị hành khách thân mến, xin hãy thắt chặt dây an toàn, ổn định chỗ ngồi, chúng ta bắt đầu xuất phát.”
Ngân Tô đi về phía ghế lái, cô mới vừa ngồi xuống thì lời nhắc ‘Cắm thẻ nhân viên vào’ đã xuất hiện trước mặt.
Bàn điều khiển có một lỗ cắm, Ngân Tô cắm thẻ nhân viên vào, xe buýt tự khởi động, sương mù phía trước tản ra, lộ ra một con đường vừa cho xe buýt chạy qua.
Lúc cô còn là hành khách, dù cho nhìn về hướng nào cũng chỉ thấy sương mù dày đặc.
Con đường này hẳn là chỉ có tài xế mới thấy được.
Ngân Tô cuối cùng cũng thực hiện được tâm nguyện ban đầu, lái xe buýt, cô vừa sờ vừa nhìn khắp nơi, sau khi đã quen với cần điều khiển, cô đạp chân ga hết mức, xe buýt bay ‘vèo’ một cái ra ngoài.
Chiếc xe này không cần cô điều khiển hướng đi, chỉ cần đạp ga và phanh lại là được.
Có hành khách lên hoặc xuống xe thì sẽ có nhắc nhở, chỉ cần dừng xe ở trạm xe buýt rồi mở cửa là được.
“Mọi người đừng im lặng như thế, yên tĩnh như vậy khiến ta sợ hãi.” Ngân Tô nhìn đám hành khách co rúm ở đuôi xe qua kính chiếu hậu, cười nói: “Mọi người cởi mở chút, trò chuyện với nhau đi.”
Hành khách: “…” Sao bọn họ còn chưa tới trạm nữa!!
Các hành khách đều sắp co thành một cục, không ai chịu nói chuyện.
Ngân Tô đề nghị: “Tụi mi hát cho ta nghe đi.”
Hành khách: “…”
…
…
Xe buýt lao ra từ trong sương mù, lúc sắp tông vào trạm thì đột nhiên phanh lại, lốp xe ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh chói tai.
Vài người đứng trước trạm bị dọa cho giật mình, bọn họ nhìn cửa xe mở ra, một con quái vật lao xuống như điên từ bên trong, nháy mắt biến mất trong sương mù dày đặc.
Mà trong chiếc xe phát ra ánh sáng màu hồng kia là cảnh tượng quần ma loạn vũ, vừa múa vừa hát, trông rất náo (âm) nhiệt (gian).
Bọn quái vật cũng không muốn nhảy nhưng kẻ điên kia ép bọn họ ca hát nhảy múa giải buồn cho cô… Huhuhu… Bọn họ chỉ là ngồi xe mà thôi, vì cái gì phải trải qua chuyện đáng sợ như thế.
Mấy người đứng ở trạm xe khiếp sợ, nửa buổi không hề nhúc nhích.
Tận đến khi xe buýt vang lên tiếng còi thúc giục, người đàn ông dẫn đầu do dự một chút rồi gọi những người khác lên xe.
Người lái xe không phải tài xế trong ấn tượng của anh ta, mà là một cô gái nhỏ mặc áo khoác gió đen, tay trái đặt trên tay lái, dáng ngồi cực kỳ tùy ý.
Cô gái nhỏ cong mắt, giọng cười thanh thúy nói: “Xin chào buổi tối các vị hành khách, chào mừng đến với xe buýt tuyến 1444.”
Người đàn ông: “…” Tài xế xe buýt đổi phong cách rồi à?
Người đàn ông nhìn bọn quái vật đang nhảy nhót tưng bừng trong xe, cẩn thận nhét mấy đồng vàng vào khe cắm tiền, mấy người đằng sau anh ta lần lượt lên xe nhưng không ai đi ra phía sau.
Ngân Tô thấy những đồng vàng đó là loại có chữ ‘cấm’, nhìn không thấy mệnh giá bao nhiêu.
“Anh Hàn, như này bình thường không?”
Anh Hàn hít vào một hơi, nhỏ giọng nói: “… Không bình thường lắm.”
Tài xế bất thường, bọn quái vật kêu khóc om sòm kia cũng bất thường, toàn bộ xe buýt đều có vẻ cổ quái.
Thông thường đám quái vật này đều sẽ yên tĩnh ngồi ở chỗ của mình, chờ sau khi cửa xe đóng lại, tuy rằng quái vật không thể trực tiếp công kích nhưng sẽ nghĩ cách dụ dỗ bọn họ phạm quy.
Muốn bảo đảm an toàn thì phải ngồi im tại chỗ, không thể nói chuyện với bất cứ con quái vật nào, tốt nhất là không nhìn không nghe không thấy.
Ngân Tô nhìn bọn họ, chủ động mở miệng: “Các anh là người chơi à?”
Anh Hàn chần chờ dò hỏi: “Cô… cũng là người chơi?” Nhìn cô kiểu gì cũng không giống NPC.
“Ôi chao, bị anh nhìn ra rồi.” Ngân Tô cười một tiếng, giơ tay đóng cửa xe, tự nhiên như chủ nhà đang tiếp khách: “Tùy tiện ngồi, không cần khách sáo.”
“…”
Mấy người chơi khiếp sợ nhìn nhau, sao tài xế lại là người chơi?
Bọn quái vật đang múa may loạn xạ ở sau xe nên không ai đi về phía sau, bọn họ cẩn thận mà ngồi xuống gần nhau ở phía trước.
“Cô là người chơi? Sao cô lại lái xe buýt được?” Anh Hàn ngồi ở trên đầu, cẩn thận mà nói chuyện với Ngân Tô.
“Làm thêm.”
“…”
Trò chơi có cho người chơi làm thêm cái này? Chưa từng nghe thấy!
“Các anh đi xoát phó bản à?” Điểm đến của mấy người chơi này là một nơi gọi là ‘Thôn Thi Quan’, trông bọn họ cũng không giống người chơi mới, phó bản có thể dùng đồng vàng để mở kia có thể là những phó bản được nâng lên cấp SS.
“… Ừm.” Đối phương có thể lái xe buýt được nên anh Hàn cũng không có giấu giếm.
“Các anh là hiệp hội hả?”
“…” Anh Hàn tiếp tục ‘ừm’ một tiếng.
Có thể xoát phó bản cấp SS thì chắc chắn là hiệp hội rồi! Chủ yếu là phó bản cố định còn chưa tới lúc mở ra, người chơi khác cũng không vào được, chỉ có hiệp hội có chìa khóa là đồng vàng mới có thể đi vào.
“Thứ mà anh vừa nhét vào kia là gì?”
“Đồng cấm kỵ, vé vào của phó bản cố định.” Anh Hàn nói: “Thương thành có bán.”
“…” Là thứ trị giá một vạn tích phân kia? Có đồng vàng mà còn phải mua vé vào… Cũng đúng, đồng vàng chỉ có thể mở ra phó bản, chẳng liên quan gì đến việc có vào được hay không.
Ngân Tô hỏi vài vấn đề tựa như một đứa trẻ tò mò, nhưng đó đều là mấy câu hỏi cơ sở, không đề cập việc tư và cơ mật, anh Hàn nể mặt cô lái xe nên trả lời từng cái một.
Đám quái vật còn lại chen lấn xô đẩy xuống trạm, cuối cùng chỉ còn lại có mấy người chơi trên xe.
Điểm đến của họ và Ngân Tô không giống nhau nhưng Ngân Tô rất có đạo đức nghề nghiệp nên đã chở bọn họ đến tận nơi.
Nhóm người chơi xuống xe xong thì thở phào nhẹ nhõm: “Anh Hàn, tài xế kia là sao? Cô ấy là người chơi thật à? Mấy con quái vật vừa nãy hình như rất sợ cô ấy…”
Anh Hàn lắc đầu: “Không biết… Chẳng qua là trong trò chơi có rất nhiều người chơi quái dị, không cần kinh ngạc quá mức, đối phương không có ác ý thì đừng trêu chọc. Đi thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.