Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta
Chương 129: Thôn Vĩnh Sinh (19)
Mặc Linh
24/05/2024
Edit: Fang
Beta: Wendy
“…” Cậu cũng không phải thứ gì tốt đẹp nha! Nếu không cậu cũng sẽ chẳng xuất hiện trong cái nhóm nhỏ này! Ngân Tô cười nhẹ gật đầu phối hợp: “Ừ.”
Liễu Lan Lan và Lô Khê cãi lộn một trận, tâm trạng không vui vẻ vẫn tiếp diễn đến khi lên giường đi ngủ. Có lẽ do trải nghiệm kinh dị tối qua đã để lại cho cô ta ám ảnh tâm lý nghiêm trọng nên tối nay Liễu Lan Lan là người đầu tiên lên giường đi ngủ.
Ngân Tô đợi đến đêm khuya thanh tĩnh, sau khi ngồi dậy thì nhìn thoáng qua phía Trình Tinh một cái trước, hình như Trình Tinh ngủ rồi. Vậy nên Ngân Tô không quấy rầy bất kỳ ai, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Ngay sau khi cô đi, Liễu Lan Lan liền mở mắt ra, đôi mắt kia lóe lên tia sáng xanh lá kì dị, cô ta nhìn thoáng qua Trình Tinh và Lô Khê ở hai bên trước, sau đó vén chăn xuống đất.
Liễu Lan Lan không ra ngoài, mà đi tới trước cái tủ kiểu cũ trong phòng.
***
***
Buổi tối, trong thôn không nhìn thấy chút ánh đèn nào, trên con đường nông thôn trống trải im ắng, một bóng dáng đang chậm rãi di chuyển.
Bóng dáng này không phải ai khác mà chính là Ngân Tô.
Cô chuẩn bị đi đến căn nhà cũ kia xem thử người bạn phi nhân loại đã bắt đầu tiếp khách hay chưa.
Ngân Tô không nhanh không chậm đi về phía nhà cũ, sắp đến gần nhà cũ thì đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi cô.
“Lộ Dao.”
“Lộ Dao.”
Là giọng nói của Trình Tinh.
Ngân Tô lại không định quay đầu, thậm chí còn không dừng lại chút nào, tựa như không nghe thấy phía sau có người gọi cô vậy.
“Lộ Dao…”
Giọng nói càng ngày càng tới gần cô.
“Lộ Dao…”
Càng ngày càng gần.
“Lộ Dao.” Khi âm thành này vừa dứt, Ngân Tô cảm thấy bả vai bị người khác vỗ một cái, giọng nói Trình Tinh vang lên bên tai cô: “Tại sao cô phớt lờ tôi vậy?”
Ngân Tô: “…”
Ngân Tô rút ống thép ra, vuốt v e trong tay một lúc, không quay đầu lại mà lạnh lùng mở miệng: “Cô có chắc muốn tôi để ý cô không?”
“Làm sao thế, tôi chọc giận cô chỗ nào sao?” Giọng nói của Trình Tinh vẫn vang lên ngay bên tai cô, cách rất gần, rất gần.
Ngân Tô nhếch môi cười, quay người, nhìn ‘người’ phía sau. Cô ta không mang dáng vẻ của Trình Tinh mà là một cô dâu mặc đồ cưới, cách trang điểm hơi khoa trương, con ngươi trong hốc mắt không cánh mà bay, hai hàng máu chảy từ hốc mắt xuống khiến cô ta trông có vẻ âm trầm đáng sợ.
Cô dâu thấy cô quay người lại, gương mặt lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, dùng hốc mắt không có con ngươi kia ‘nhìn chằm chằm’ Ngân Tô, độ cong khóe môi không ngừng mở rộng, dường như muốn ngoạc ra tận sau mang tai, lộ ra hàm răng trắng đều.
Nhưng cô dâu nhanh chóng phát hiện người đối diện không bị dọa hét ầm lên chói tai, hoàn toàn không giống với dự đoán của cô ta.
Cô ta không chỉ không dọa được đối phương mà cô gái đó còn đang cười, nụ cười xán lạn lộ ra vẻ kỳ dị, trong đôi mắt đen nhánh có tia sáng lấp lánh của ánh trăng lọt vào, sự phấn khích, vui sướng điên cuồng sinh trưởng giữa kẽ hở của những tia sáng ấy.
Cô dâu: “…”
Người này bị làm sao thế!!
Ngân Tô cười mở lời: “Hơn nửa đêm người đẹp không ngoan ngoãn ở trong nhà mà sao lại ra ngoài đi dạo lung tung thế này, nhỡ gặp phải nguy hiểm thì sao.”
Có lẽ cô dâu không hiểu tại sao mình lại không dọa được đối phương: “Cô… Không sợ tôi sao?”
“Sợ ư?” Ánh mắt Ngân Tô dính lên người cô ta, nụ cười dần trở nên u ám: “Trông cô xinh đẹp như vậy, tại sao tôi phải sợ chứ? Ngày tốt cảnh đẹp lại còn có mỹ nhân mặc đồ cưới tới tìm tôi, là tới tìm tôi bàn chuyện cả đời sao?”
Cô dâu: “…”
Có phải đầu óc cô ta không được bình thường không?
Sau giây phút sửng sốt ngắn ngủi, cô dâu nhanh chóng phản ứng lại, mình việc gì phải nói nhiều với cô ta như vậy, cô ta cũng đã quay đầu lại rồi…
Nghĩ tới đây, khóe miệng trên mặt cô dâu lại kéo ngoạc ra tận sau tai, bổ nhào vào Ngân Tô, cánh tay trắng bệch thò ra từ dưới áo cưới, móng tay dài giống như ngâm độc, đen tới mức khiến thể xác người ta khó chịu.
Ngân Tô nhấc ống thép ngăn tay của cô dâu lại, chán ghét nói: “Sao lại không chịu vệ sinh sạch sẽ gì vậy, móng tay dài thế này rồi mà còn không chịu cắt đi.”
Giây tiếp theo, ống thép trong tay Ngân Tô xoay một cái, cắt đứt cả bàn tay của cô dâu.
Cô đứng trong màn sương máu bay tung tóe cười mở lời: “Giúp cô sửa sang lại một chút, đừng khách sáo.”
Cô dâu bị đứt tay: “…”
“A!!” Cô dâu nổi giận gầm lên một tiếng, sát khí đầy người, hung ác bổ nhào vào Ngân Tô.
Ngân Tô ấn cổ xoay trái phải, vung ống thép về phía mặt cô dâu. Cô dâu cảm thấy nhiệt độ lạnh băng trên ống thép không giống bình thường, né tránh theo bản năng.
Ống thép lướt qua mặt cô dâu nhưng ống thép vừa mới rơi xuống cạnh người cô ta bỗng chốc di chuyển, ánh sáng lạnh lẽo quét tới.
Cô dâu không có con ngươi nên không phải chịu sự hạn chế của tầm nhìn. Cô ta cảm nhận được sự bất thường của ống thép, theo bản năng không muốn để nó rơi xuống người mình nữa, nhất thời chỉ biết né tránh.
“Keng ——”
Ống thép nện lên tường, âm thanh chói tai truyền khắp bóng tối.
Váy cưới rộng thùng thình quét đất, mắt thấy cô ta sắp ẩn mình trong bóng tối thì lại bị một bàn chân đạp lên, cơ thể cô dâu dừng lại, Ngân Tô túm về phía trước, kéo tóc cô dâu lại.
“A…”
Cô dâu ngã xuống đất, bả vai bị ống thép đâm xuyên qua, ghim cô ta trên đất, không thể động đậy.
Ngân Tô giẫm lên bả vai cô ta, hơi cúi người nhìn xuống cô ta: “Cô là cô dâu từng bị chọn ra trong thôn?”
“…”
Cô dâu vừa mở miệng định nói gì đó thì cơ thể đột nhiên bắt đầu tiêu tán, chỉ trong chốc lát đã hóa thành sương đen, biến mất không còn dấu vết.
Ống thép rơi xuống đất, lộc cộc lăn xuống chỗ thấp hơn.
Ngân Tô: “…” Chậc, còn cài cả chương trình tự động diệt khẩu cơ đấy!
Ngân Tô bĩu môi, đi nhặt ống thép về, vác trên vai tiếp tục đi về phía ngôi nhà bỏ hoang.
***
***
Vì trên đường bị chậm trễ mất một lúc nên khi Ngân Tô tới nhà cũ đã qua rạng sáng.
Nhà cũ không khác gì so với ban ngày, vẫn rất hoang vu cũ nát và trống vắng. Cô đi quanh một vòng mà vẫn không tìm được bất kì người bạn phi nhân loại nào.
“…”
Chẳng lẽ ở đây không có thứ gì?
Ngân Tô cảm thấy không thể như vậy được, định dùng kỹ năng xem lại thử, hiện tại kỹ năng chỉ có ba cơ hội sử dụng, Ngân Tô lựa chọn xem phòng khách của nhà hoang trước nhưng tiếc là ở đó không có gì hết.
Nơi thứ hai Ngân Tô chọn là phòng chính, tìm thấy một ngăn tủ bí mật trên tường trong phòng. Trong ngăn tủ bí mật này có một khẩu súng trông khá là lâu đời và còn cả mấy viên đạn.
Có lẽ vì ngăn tủ bí mật được che kín giấu kỹ nên khẩu súng này nhìn qua vẫn còn rất mới, Ngân Tô kiểm tra một chút, hẳn là vẫn có thể sử dụng được.
Đối phó với quái vật trong phó bản, đạn bình thường không có tác dụng lớn cho lắm.
Đương nhiên đối phó với đám thôn dân kia thì vẫn có chút tác dụng, Ngân Tô cất súng đi.
Một cơ hội cuối cùng, Ngân Tô đứng ở trong sân dùng cách điểm binh điểm tướng chọn ra một gian phòng.
【Khung cửa】
【Ghế tựa】
【Mảnh sứ cổ】
【Hộp phấn son】
【?】
【Vải】
【Mảnh sứ vỡ】
Ngân Tô nhìn nơi hiển thị dấu hỏi chấm, hít một hơi, trèo vào trong tủ quần áo cũ nát, tìm ra nguồn gốc của dấu hỏi chấm.
Trong gác lửng ở dưới đáy tủ quần áo.
Ngân Tô cạy mở gác lửng, mò ra một chiếc hộp rỉ sắt ở bên trong. Ngân Tô ngồi trong tủ quần áo mở hộp sắt ra, bên trong chỉ để một cái ghim cài áo và một bức thư.
Nét chữ trên bức thư xinh đẹp tú lệ, hẳn là chữ của một cô gái.
[Chỉ mong lòng chàng như lòng thiếp, nhất định không phụ ý tương tư —— Trương Minh Họa]
Beta: Wendy
“…” Cậu cũng không phải thứ gì tốt đẹp nha! Nếu không cậu cũng sẽ chẳng xuất hiện trong cái nhóm nhỏ này! Ngân Tô cười nhẹ gật đầu phối hợp: “Ừ.”
Liễu Lan Lan và Lô Khê cãi lộn một trận, tâm trạng không vui vẻ vẫn tiếp diễn đến khi lên giường đi ngủ. Có lẽ do trải nghiệm kinh dị tối qua đã để lại cho cô ta ám ảnh tâm lý nghiêm trọng nên tối nay Liễu Lan Lan là người đầu tiên lên giường đi ngủ.
Ngân Tô đợi đến đêm khuya thanh tĩnh, sau khi ngồi dậy thì nhìn thoáng qua phía Trình Tinh một cái trước, hình như Trình Tinh ngủ rồi. Vậy nên Ngân Tô không quấy rầy bất kỳ ai, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Ngay sau khi cô đi, Liễu Lan Lan liền mở mắt ra, đôi mắt kia lóe lên tia sáng xanh lá kì dị, cô ta nhìn thoáng qua Trình Tinh và Lô Khê ở hai bên trước, sau đó vén chăn xuống đất.
Liễu Lan Lan không ra ngoài, mà đi tới trước cái tủ kiểu cũ trong phòng.
***
***
Buổi tối, trong thôn không nhìn thấy chút ánh đèn nào, trên con đường nông thôn trống trải im ắng, một bóng dáng đang chậm rãi di chuyển.
Bóng dáng này không phải ai khác mà chính là Ngân Tô.
Cô chuẩn bị đi đến căn nhà cũ kia xem thử người bạn phi nhân loại đã bắt đầu tiếp khách hay chưa.
Ngân Tô không nhanh không chậm đi về phía nhà cũ, sắp đến gần nhà cũ thì đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi cô.
“Lộ Dao.”
“Lộ Dao.”
Là giọng nói của Trình Tinh.
Ngân Tô lại không định quay đầu, thậm chí còn không dừng lại chút nào, tựa như không nghe thấy phía sau có người gọi cô vậy.
“Lộ Dao…”
Giọng nói càng ngày càng tới gần cô.
“Lộ Dao…”
Càng ngày càng gần.
“Lộ Dao.” Khi âm thành này vừa dứt, Ngân Tô cảm thấy bả vai bị người khác vỗ một cái, giọng nói Trình Tinh vang lên bên tai cô: “Tại sao cô phớt lờ tôi vậy?”
Ngân Tô: “…”
Ngân Tô rút ống thép ra, vuốt v e trong tay một lúc, không quay đầu lại mà lạnh lùng mở miệng: “Cô có chắc muốn tôi để ý cô không?”
“Làm sao thế, tôi chọc giận cô chỗ nào sao?” Giọng nói của Trình Tinh vẫn vang lên ngay bên tai cô, cách rất gần, rất gần.
Ngân Tô nhếch môi cười, quay người, nhìn ‘người’ phía sau. Cô ta không mang dáng vẻ của Trình Tinh mà là một cô dâu mặc đồ cưới, cách trang điểm hơi khoa trương, con ngươi trong hốc mắt không cánh mà bay, hai hàng máu chảy từ hốc mắt xuống khiến cô ta trông có vẻ âm trầm đáng sợ.
Cô dâu thấy cô quay người lại, gương mặt lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, dùng hốc mắt không có con ngươi kia ‘nhìn chằm chằm’ Ngân Tô, độ cong khóe môi không ngừng mở rộng, dường như muốn ngoạc ra tận sau mang tai, lộ ra hàm răng trắng đều.
Nhưng cô dâu nhanh chóng phát hiện người đối diện không bị dọa hét ầm lên chói tai, hoàn toàn không giống với dự đoán của cô ta.
Cô ta không chỉ không dọa được đối phương mà cô gái đó còn đang cười, nụ cười xán lạn lộ ra vẻ kỳ dị, trong đôi mắt đen nhánh có tia sáng lấp lánh của ánh trăng lọt vào, sự phấn khích, vui sướng điên cuồng sinh trưởng giữa kẽ hở của những tia sáng ấy.
Cô dâu: “…”
Người này bị làm sao thế!!
Ngân Tô cười mở lời: “Hơn nửa đêm người đẹp không ngoan ngoãn ở trong nhà mà sao lại ra ngoài đi dạo lung tung thế này, nhỡ gặp phải nguy hiểm thì sao.”
Có lẽ cô dâu không hiểu tại sao mình lại không dọa được đối phương: “Cô… Không sợ tôi sao?”
“Sợ ư?” Ánh mắt Ngân Tô dính lên người cô ta, nụ cười dần trở nên u ám: “Trông cô xinh đẹp như vậy, tại sao tôi phải sợ chứ? Ngày tốt cảnh đẹp lại còn có mỹ nhân mặc đồ cưới tới tìm tôi, là tới tìm tôi bàn chuyện cả đời sao?”
Cô dâu: “…”
Có phải đầu óc cô ta không được bình thường không?
Sau giây phút sửng sốt ngắn ngủi, cô dâu nhanh chóng phản ứng lại, mình việc gì phải nói nhiều với cô ta như vậy, cô ta cũng đã quay đầu lại rồi…
Nghĩ tới đây, khóe miệng trên mặt cô dâu lại kéo ngoạc ra tận sau tai, bổ nhào vào Ngân Tô, cánh tay trắng bệch thò ra từ dưới áo cưới, móng tay dài giống như ngâm độc, đen tới mức khiến thể xác người ta khó chịu.
Ngân Tô nhấc ống thép ngăn tay của cô dâu lại, chán ghét nói: “Sao lại không chịu vệ sinh sạch sẽ gì vậy, móng tay dài thế này rồi mà còn không chịu cắt đi.”
Giây tiếp theo, ống thép trong tay Ngân Tô xoay một cái, cắt đứt cả bàn tay của cô dâu.
Cô đứng trong màn sương máu bay tung tóe cười mở lời: “Giúp cô sửa sang lại một chút, đừng khách sáo.”
Cô dâu bị đứt tay: “…”
“A!!” Cô dâu nổi giận gầm lên một tiếng, sát khí đầy người, hung ác bổ nhào vào Ngân Tô.
Ngân Tô ấn cổ xoay trái phải, vung ống thép về phía mặt cô dâu. Cô dâu cảm thấy nhiệt độ lạnh băng trên ống thép không giống bình thường, né tránh theo bản năng.
Ống thép lướt qua mặt cô dâu nhưng ống thép vừa mới rơi xuống cạnh người cô ta bỗng chốc di chuyển, ánh sáng lạnh lẽo quét tới.
Cô dâu không có con ngươi nên không phải chịu sự hạn chế của tầm nhìn. Cô ta cảm nhận được sự bất thường của ống thép, theo bản năng không muốn để nó rơi xuống người mình nữa, nhất thời chỉ biết né tránh.
“Keng ——”
Ống thép nện lên tường, âm thanh chói tai truyền khắp bóng tối.
Váy cưới rộng thùng thình quét đất, mắt thấy cô ta sắp ẩn mình trong bóng tối thì lại bị một bàn chân đạp lên, cơ thể cô dâu dừng lại, Ngân Tô túm về phía trước, kéo tóc cô dâu lại.
“A…”
Cô dâu ngã xuống đất, bả vai bị ống thép đâm xuyên qua, ghim cô ta trên đất, không thể động đậy.
Ngân Tô giẫm lên bả vai cô ta, hơi cúi người nhìn xuống cô ta: “Cô là cô dâu từng bị chọn ra trong thôn?”
“…”
Cô dâu vừa mở miệng định nói gì đó thì cơ thể đột nhiên bắt đầu tiêu tán, chỉ trong chốc lát đã hóa thành sương đen, biến mất không còn dấu vết.
Ống thép rơi xuống đất, lộc cộc lăn xuống chỗ thấp hơn.
Ngân Tô: “…” Chậc, còn cài cả chương trình tự động diệt khẩu cơ đấy!
Ngân Tô bĩu môi, đi nhặt ống thép về, vác trên vai tiếp tục đi về phía ngôi nhà bỏ hoang.
***
***
Vì trên đường bị chậm trễ mất một lúc nên khi Ngân Tô tới nhà cũ đã qua rạng sáng.
Nhà cũ không khác gì so với ban ngày, vẫn rất hoang vu cũ nát và trống vắng. Cô đi quanh một vòng mà vẫn không tìm được bất kì người bạn phi nhân loại nào.
“…”
Chẳng lẽ ở đây không có thứ gì?
Ngân Tô cảm thấy không thể như vậy được, định dùng kỹ năng xem lại thử, hiện tại kỹ năng chỉ có ba cơ hội sử dụng, Ngân Tô lựa chọn xem phòng khách của nhà hoang trước nhưng tiếc là ở đó không có gì hết.
Nơi thứ hai Ngân Tô chọn là phòng chính, tìm thấy một ngăn tủ bí mật trên tường trong phòng. Trong ngăn tủ bí mật này có một khẩu súng trông khá là lâu đời và còn cả mấy viên đạn.
Có lẽ vì ngăn tủ bí mật được che kín giấu kỹ nên khẩu súng này nhìn qua vẫn còn rất mới, Ngân Tô kiểm tra một chút, hẳn là vẫn có thể sử dụng được.
Đối phó với quái vật trong phó bản, đạn bình thường không có tác dụng lớn cho lắm.
Đương nhiên đối phó với đám thôn dân kia thì vẫn có chút tác dụng, Ngân Tô cất súng đi.
Một cơ hội cuối cùng, Ngân Tô đứng ở trong sân dùng cách điểm binh điểm tướng chọn ra một gian phòng.
【Khung cửa】
【Ghế tựa】
【Mảnh sứ cổ】
【Hộp phấn son】
【?】
【Vải】
【Mảnh sứ vỡ】
Ngân Tô nhìn nơi hiển thị dấu hỏi chấm, hít một hơi, trèo vào trong tủ quần áo cũ nát, tìm ra nguồn gốc của dấu hỏi chấm.
Trong gác lửng ở dưới đáy tủ quần áo.
Ngân Tô cạy mở gác lửng, mò ra một chiếc hộp rỉ sắt ở bên trong. Ngân Tô ngồi trong tủ quần áo mở hộp sắt ra, bên trong chỉ để một cái ghim cài áo và một bức thư.
Nét chữ trên bức thư xinh đẹp tú lệ, hẳn là chữ của một cô gái.
[Chỉ mong lòng chàng như lòng thiếp, nhất định không phụ ý tương tư —— Trương Minh Họa]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.