Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta
Chương 111: Thôn Vĩnh Sinh (1)
Mặc Linh
24/05/2024
Edit: Fang
Beta: Wendy, Valeiary, pilanium
“Còn xa lắm không?”
“Đằng trước thôi, sắp đến rồi…”
“Cái gì cơ, xa vậy ai mà đi cho nổi! Biết thế tôi ở nhà cho xong, chân bị cọ sát trầy cả da rồi đây này… Đường thì tối thui, chẳng thấy gì hết. Với lại giờ là mấy giờ rồi, buồn ngủ chết đi được…” Một cô gái õng ẹo lên tiếng không ngừng phàn nàn.
Một giọng nói khác hơi thô lỗ vang lên ngay sau đót: “Trương Dương, sao nhà cậu lại ở trong cái loại thâm sơn cùng cốc này?”
“… Cái đó, đoạn đường này không dễ đi cho lắm, nhưng đi qua là ổn rồi.” Tiếng chàng trai khúm núm giải thích truyền tới: “Mọi người kiên trì một chút nữa thôi, sắp đến rồi.”
“Dao Dao?”
Trước mắt Ngân Tô là một mảng đen kịt, cô cảm giác mình bị người khác đẩy nhẹ một cái, sau đó liền nhìn thấy một tia sáng chiếu qua, là ánh sáng phát ra từ điện thoại.
Chút ánh sáng này giúp cô nhìn rõ người vừa mới đẩy mình, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, cô ta soi đèn flash điện thoại vào cô, hỏi một cách đầy quan tâm: “Cậu không sao chứ?”
Ngân Tô: “…”
Phó bản tân thủ kết thúc, thời gian bảo vệ cũng không còn vậy nên trò chơi kéo thẳng cô vào trong phó bản.
Ngân Tô cũng cầm một chiếc điện thoại, lòng bàn tay có chút nóng ẩm, đèn flash đang chiếu xuống đống bùn đất ẩm ướt cạnh chân cô.
Cô nhìn thoáng qua cô gái tóc đuôi ngựa, vẻ mặt bình tĩnh: “Không sao, tớ thấy hơi mệt thôi.”
“Cũng phải, nếu biết nhà Trương Dương xa như vậy, tớ còn lâu mới đến. Cậu nhìn cái nơi khỉ ho cò gáy này xem…”
Cô gái tóc đuôi ngựa bĩu môi phàn nàn.
“May mà chưa lấy hành lý xuống, nếu không chúng ta càng thảm. Đều tại Liễu Lan Lan! Nếu không phải tại cô ta, sao nửa đêm rồi mà chúng ta còn ở đây!”
Liễu Lan Lan? Hành lý?
“Ừ.” Ngân Tô nghe không hiểu nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến câu trả lời của cô.
Cô nhân cơ hội ngước mắt nhìn xung quanh, thứ chiếu sáng đều là đèn flash trên điện thoại, những tia sáng đan xen giúp cô miễn cưỡng nhìn rõ số người trước mặt.
Cả đội có tổng cộng 11 người, chàng trai đi đầu tiên cũng cầm đèn pin, lúc này đang có hơi dè dặt đứng phía trước giải thích.
Cậu ta là Trương Dương trong lời của cô gái tóc đuôi ngựa. Mà đích đến lần này của bọn họ, có vẻ như là quê nhà của Trương Dương.
Có lẽ hai người này đều là NPC, dù sao người chơi tiến vào phó bản đều không biết trước được kịch bản nên không thể nói chuyện trôi chảy như vậy được.
Còn về những người còn lại…
Do ánh sáng không đủ nên dường như gương mặt của mọi người đều ẩn giấu trong bóng tối, không nhìn thấy được gì hết, vì vậy cô cũng không cách nào phân biệt ai là người chơi, ai là NPC.
Nhưng lúc này có một vài người đều đang giữ im lặng, thậm chí có người còn soi đèn flash qua chỗ khác, cố ý trốn trong bóng tối.
Loại hành vi này, khả năng là người chơi rất cao.
Cứ nghĩ đến việc có thể gặp được những người chơi đáng yêu khác trong phó bản là Ngân Tô lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. Nếu cô mà có xúc tu thì chắc chắn lúc này nó đang quơ loạn sau lưng, bày tỏ sự vui mừng của cô.
***
***
“Anh Thần, chúng ta vẫn đi tiếp sao?” Đằng trước có tên béo hỏi chàng trai đội mũ lưỡi trai, rõ ràng anh ta là người đứng đầu.
“Đã tới tận đây rồi, trở về cũng rất tốn thời gian, tiếp tục đi thôi.” Triệu Thần xem giờ trên điện thoại: “Muộn lắm rồi.”
Tên béo nghe Triệu Thần nói vậy liền quay đầu quát Trương Dương: “Cậu đừng có mà lừa chúng tôi!”
“Không có không có… Cùng lắm là đi thêm hơn mười phút nữa thôi, thật đấy.” Trương Dương vội vàng cam đoan: “Đi hết con đường này rồi rẽ qua bên đó là có thể nhìn thấy thôn rồi.”
Cô gái bên cạnh Triệu Thần nũng nịu nói: “Nhưng mà A Thần, người ta đi không nổi nữa rồi.”
Cô gái áp sát lên người Triệu Thần. Khi ánh sáng chiếu qua bên đó, có thể thấy được cô ta đang mặc một chiếc váy ngắn, lộ ra đôi chân dài xinh đẹp, trang điểm theo kiểu bánh bèo nữ tính giúp cô ta càng thêm ngọt ngào xinh xắn.
“Ọe!” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa đứng bên cạnh Ngân Tô lập tức làm ra vẻ buồn nôn, còn nhại lại lời cô ta: “Người ta đi không nổi nữa rồi~”
Ngân Tô: “…”
“Lô Khê, cô bị điên à!” Tại vùng thôn quê hẻo lánh như thế này, rõ ràng cô gái kia có thể nghe được lời cô gái tóc đuôi ngựa nói. Cô ta quay đầu lại, tức giận giậm chân: “Tôi cũng không chọc cô, cô nhại lời tôi làm cái gì!”
Lô Khê không chịu thua kém, giậm giậm chân, còn nũng nịu lắc người, õng ẹo nói: “Người ta cũng không đi nổi nữa rồi này, cô còn không cho tôi nói sao? Cái gì mà nhại lời cô? Hơ, Liễu Lan Lan, sao mặt cô lại dày như vậy?”
“Cô…” Hốc mắt cô gái kia hơi đỏ lên, tủi thân nhờ Triệu Thần giúp đỡ: “A Thần, anh xem cô ta kìa…”
“Được rồi được rồi.” Triệu Thần vội vàng xoa đầu cô ta, lại nhìn sang Lô Khê, cảnh cáo: “Lô Khê, cô đừng có mà rảnh rỗi sinh nông nổi.”
Lô Khê: “ …”
Có lẽ là vì đuối lý do nhại lời người khác trước, Lô Khê bĩu môi, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Nhưng đợi Triệu Thần ôm cô gái kia quay người đi, cô ta lập tức cà khịa với Ngân Tô: “Trông dẹo chết đi được, cũng chỉ có đàn ông mới nuốt trôi trò này của cô ta, nhìn thấy là buồn nôn.”
Ngân Tô nhìn chằm chằm cô gái õng ẹo kia, đột nhiên bật ra một câu: “Tớ cũng thích.”
Lô Khê trợn tròn mắt, vừa tức giận vừa khó hiểu như bị phản bội: “Dao Dao?”
Khóe môi Ngân Tô hơi cong lên, giống hệt một tên bi3n thái: “Cậu không cảm thấy cô ta khóc lên trông rất xinh sao?” Cô thích nhất là mấy con quái vật trông có vẻ yếu đuối, vừa xinh đẹp lại còn dễ giết.
Ban đầu Lô Khê lộ ra vẻ khiếp sợ, nhưng sau đó lại như nghĩ ra gì đó, bắt đầu nháy mắt ra hiệu với Ngân Tô.
Ngân Tô không hiểu cô ta có ý gì nhưng điều đó hoàn toàn không ảnh hưởng tới việc cô tiếp nhận ám hiệu của Lô Khê. Dù sao thì khi đối phó với quái vật phó bản, người đau cũng không phải là cô.
Hai người nhìn nhau cười, dường như đều hiểu được suy nghĩ trong mắt đối phương.
Những người chơi đang âm thầm quan sát tình hình phát hiện hai cô gái cầm điện thoại chiếu từ dưới lên mặt rồi bắt đầu cười quái dị: “???”
Cười kì dị như vậy, là NPC sao?
***
***
“Đến rồi đến rồi…” Giọng nói có chút kích động của Trương Dương truyền từ trên xuống: “Nhìn xem, phía trước chính là thôn rồi.”
Quả nhiên có thể trông thấy quần thể kiến trúc ở đằng trước, ánh sao vốn không thể thấy được trong thành phố đã phác họa ra đường nét đại khái của thôn.
“Cuối cùng cũng đến rồi.” Liễu Lan Lan ôm cánh tay Triệu Thần làm nũng, trong giọng nói ngọt ngào toàn là sự buồn ngủ: “Người ta muốn đi ngủ quá.”
“Một chút nữa là có thể đi ngủ rồi.” Tính tình Triệu Thần khá tốt, vỗ về cô ta: “Đi thôi.”
Lô Khê lại bắt đầu nhại theo ở bên tai Ngân Tô, chỉ là nhại lại lời, vẫn chưa học được cái tinh túy bên trong nên không dễ nghe như Liễu Lan Lan, Ngân Tô nghe mà thấy nổi hết cả da gà.
Trương Dương dẫn đường ở phía trước, ai biết đi vào thôn còn phải qua một con suối nhỏ, nhưng ở hai đầu con suối chỉ bắc đúng một cây cầu gỗ thô sơ —— chính là kiểu hai thanh gỗ lớn đặt song song với nhau ấy.
Cái này cũng không thể nói là thô sơ, mà là nguyên thủy.
Liễu Lan Lan không dám đi, nhíu mày phàn nàn: “Thế này thì làm sao qua được? Ngã xuống nước thì sao? Tôi không muốn đi qua cây cầu này đâu, chẳng lẽ không còn đường khác à?”
“Muốn vào thôn thì chỉ có thể đi qua con đường này thôi.” Trương Dương đi mấy bước là qua, làm mẫu trước, còn ở bên bờ giẫm mạnh lên cây cầu gỗ: “Cô xem, rất vững, không ngã đâu, nước này cũng không sâu.”
Tiếng suối nước cuồn cuộn giữa đêm khuya vô cùng rõ ràng, nước dưới cầu gỗ chảy hơi xiết, Liễu Lan Lan ló đầu nhìn thoáng qua, lại sợ hãi mà rụt về.
Cô ta không chịu đi qua cầu gỗ, bắt đầu làm ầm ĩ, có lẽ người chơi phía sau lo sẽ có vấn đề, cũng không đi qua, đừng chờ ở đằng sau.
Beta: Wendy, Valeiary, pilanium
“Còn xa lắm không?”
“Đằng trước thôi, sắp đến rồi…”
“Cái gì cơ, xa vậy ai mà đi cho nổi! Biết thế tôi ở nhà cho xong, chân bị cọ sát trầy cả da rồi đây này… Đường thì tối thui, chẳng thấy gì hết. Với lại giờ là mấy giờ rồi, buồn ngủ chết đi được…” Một cô gái õng ẹo lên tiếng không ngừng phàn nàn.
Một giọng nói khác hơi thô lỗ vang lên ngay sau đót: “Trương Dương, sao nhà cậu lại ở trong cái loại thâm sơn cùng cốc này?”
“… Cái đó, đoạn đường này không dễ đi cho lắm, nhưng đi qua là ổn rồi.” Tiếng chàng trai khúm núm giải thích truyền tới: “Mọi người kiên trì một chút nữa thôi, sắp đến rồi.”
“Dao Dao?”
Trước mắt Ngân Tô là một mảng đen kịt, cô cảm giác mình bị người khác đẩy nhẹ một cái, sau đó liền nhìn thấy một tia sáng chiếu qua, là ánh sáng phát ra từ điện thoại.
Chút ánh sáng này giúp cô nhìn rõ người vừa mới đẩy mình, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, cô ta soi đèn flash điện thoại vào cô, hỏi một cách đầy quan tâm: “Cậu không sao chứ?”
Ngân Tô: “…”
Phó bản tân thủ kết thúc, thời gian bảo vệ cũng không còn vậy nên trò chơi kéo thẳng cô vào trong phó bản.
Ngân Tô cũng cầm một chiếc điện thoại, lòng bàn tay có chút nóng ẩm, đèn flash đang chiếu xuống đống bùn đất ẩm ướt cạnh chân cô.
Cô nhìn thoáng qua cô gái tóc đuôi ngựa, vẻ mặt bình tĩnh: “Không sao, tớ thấy hơi mệt thôi.”
“Cũng phải, nếu biết nhà Trương Dương xa như vậy, tớ còn lâu mới đến. Cậu nhìn cái nơi khỉ ho cò gáy này xem…”
Cô gái tóc đuôi ngựa bĩu môi phàn nàn.
“May mà chưa lấy hành lý xuống, nếu không chúng ta càng thảm. Đều tại Liễu Lan Lan! Nếu không phải tại cô ta, sao nửa đêm rồi mà chúng ta còn ở đây!”
Liễu Lan Lan? Hành lý?
“Ừ.” Ngân Tô nghe không hiểu nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến câu trả lời của cô.
Cô nhân cơ hội ngước mắt nhìn xung quanh, thứ chiếu sáng đều là đèn flash trên điện thoại, những tia sáng đan xen giúp cô miễn cưỡng nhìn rõ số người trước mặt.
Cả đội có tổng cộng 11 người, chàng trai đi đầu tiên cũng cầm đèn pin, lúc này đang có hơi dè dặt đứng phía trước giải thích.
Cậu ta là Trương Dương trong lời của cô gái tóc đuôi ngựa. Mà đích đến lần này của bọn họ, có vẻ như là quê nhà của Trương Dương.
Có lẽ hai người này đều là NPC, dù sao người chơi tiến vào phó bản đều không biết trước được kịch bản nên không thể nói chuyện trôi chảy như vậy được.
Còn về những người còn lại…
Do ánh sáng không đủ nên dường như gương mặt của mọi người đều ẩn giấu trong bóng tối, không nhìn thấy được gì hết, vì vậy cô cũng không cách nào phân biệt ai là người chơi, ai là NPC.
Nhưng lúc này có một vài người đều đang giữ im lặng, thậm chí có người còn soi đèn flash qua chỗ khác, cố ý trốn trong bóng tối.
Loại hành vi này, khả năng là người chơi rất cao.
Cứ nghĩ đến việc có thể gặp được những người chơi đáng yêu khác trong phó bản là Ngân Tô lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. Nếu cô mà có xúc tu thì chắc chắn lúc này nó đang quơ loạn sau lưng, bày tỏ sự vui mừng của cô.
***
***
“Anh Thần, chúng ta vẫn đi tiếp sao?” Đằng trước có tên béo hỏi chàng trai đội mũ lưỡi trai, rõ ràng anh ta là người đứng đầu.
“Đã tới tận đây rồi, trở về cũng rất tốn thời gian, tiếp tục đi thôi.” Triệu Thần xem giờ trên điện thoại: “Muộn lắm rồi.”
Tên béo nghe Triệu Thần nói vậy liền quay đầu quát Trương Dương: “Cậu đừng có mà lừa chúng tôi!”
“Không có không có… Cùng lắm là đi thêm hơn mười phút nữa thôi, thật đấy.” Trương Dương vội vàng cam đoan: “Đi hết con đường này rồi rẽ qua bên đó là có thể nhìn thấy thôn rồi.”
Cô gái bên cạnh Triệu Thần nũng nịu nói: “Nhưng mà A Thần, người ta đi không nổi nữa rồi.”
Cô gái áp sát lên người Triệu Thần. Khi ánh sáng chiếu qua bên đó, có thể thấy được cô ta đang mặc một chiếc váy ngắn, lộ ra đôi chân dài xinh đẹp, trang điểm theo kiểu bánh bèo nữ tính giúp cô ta càng thêm ngọt ngào xinh xắn.
“Ọe!” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa đứng bên cạnh Ngân Tô lập tức làm ra vẻ buồn nôn, còn nhại lại lời cô ta: “Người ta đi không nổi nữa rồi~”
Ngân Tô: “…”
“Lô Khê, cô bị điên à!” Tại vùng thôn quê hẻo lánh như thế này, rõ ràng cô gái kia có thể nghe được lời cô gái tóc đuôi ngựa nói. Cô ta quay đầu lại, tức giận giậm chân: “Tôi cũng không chọc cô, cô nhại lời tôi làm cái gì!”
Lô Khê không chịu thua kém, giậm giậm chân, còn nũng nịu lắc người, õng ẹo nói: “Người ta cũng không đi nổi nữa rồi này, cô còn không cho tôi nói sao? Cái gì mà nhại lời cô? Hơ, Liễu Lan Lan, sao mặt cô lại dày như vậy?”
“Cô…” Hốc mắt cô gái kia hơi đỏ lên, tủi thân nhờ Triệu Thần giúp đỡ: “A Thần, anh xem cô ta kìa…”
“Được rồi được rồi.” Triệu Thần vội vàng xoa đầu cô ta, lại nhìn sang Lô Khê, cảnh cáo: “Lô Khê, cô đừng có mà rảnh rỗi sinh nông nổi.”
Lô Khê: “ …”
Có lẽ là vì đuối lý do nhại lời người khác trước, Lô Khê bĩu môi, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Nhưng đợi Triệu Thần ôm cô gái kia quay người đi, cô ta lập tức cà khịa với Ngân Tô: “Trông dẹo chết đi được, cũng chỉ có đàn ông mới nuốt trôi trò này của cô ta, nhìn thấy là buồn nôn.”
Ngân Tô nhìn chằm chằm cô gái õng ẹo kia, đột nhiên bật ra một câu: “Tớ cũng thích.”
Lô Khê trợn tròn mắt, vừa tức giận vừa khó hiểu như bị phản bội: “Dao Dao?”
Khóe môi Ngân Tô hơi cong lên, giống hệt một tên bi3n thái: “Cậu không cảm thấy cô ta khóc lên trông rất xinh sao?” Cô thích nhất là mấy con quái vật trông có vẻ yếu đuối, vừa xinh đẹp lại còn dễ giết.
Ban đầu Lô Khê lộ ra vẻ khiếp sợ, nhưng sau đó lại như nghĩ ra gì đó, bắt đầu nháy mắt ra hiệu với Ngân Tô.
Ngân Tô không hiểu cô ta có ý gì nhưng điều đó hoàn toàn không ảnh hưởng tới việc cô tiếp nhận ám hiệu của Lô Khê. Dù sao thì khi đối phó với quái vật phó bản, người đau cũng không phải là cô.
Hai người nhìn nhau cười, dường như đều hiểu được suy nghĩ trong mắt đối phương.
Những người chơi đang âm thầm quan sát tình hình phát hiện hai cô gái cầm điện thoại chiếu từ dưới lên mặt rồi bắt đầu cười quái dị: “???”
Cười kì dị như vậy, là NPC sao?
***
***
“Đến rồi đến rồi…” Giọng nói có chút kích động của Trương Dương truyền từ trên xuống: “Nhìn xem, phía trước chính là thôn rồi.”
Quả nhiên có thể trông thấy quần thể kiến trúc ở đằng trước, ánh sao vốn không thể thấy được trong thành phố đã phác họa ra đường nét đại khái của thôn.
“Cuối cùng cũng đến rồi.” Liễu Lan Lan ôm cánh tay Triệu Thần làm nũng, trong giọng nói ngọt ngào toàn là sự buồn ngủ: “Người ta muốn đi ngủ quá.”
“Một chút nữa là có thể đi ngủ rồi.” Tính tình Triệu Thần khá tốt, vỗ về cô ta: “Đi thôi.”
Lô Khê lại bắt đầu nhại theo ở bên tai Ngân Tô, chỉ là nhại lại lời, vẫn chưa học được cái tinh túy bên trong nên không dễ nghe như Liễu Lan Lan, Ngân Tô nghe mà thấy nổi hết cả da gà.
Trương Dương dẫn đường ở phía trước, ai biết đi vào thôn còn phải qua một con suối nhỏ, nhưng ở hai đầu con suối chỉ bắc đúng một cây cầu gỗ thô sơ —— chính là kiểu hai thanh gỗ lớn đặt song song với nhau ấy.
Cái này cũng không thể nói là thô sơ, mà là nguyên thủy.
Liễu Lan Lan không dám đi, nhíu mày phàn nàn: “Thế này thì làm sao qua được? Ngã xuống nước thì sao? Tôi không muốn đi qua cây cầu này đâu, chẳng lẽ không còn đường khác à?”
“Muốn vào thôn thì chỉ có thể đi qua con đường này thôi.” Trương Dương đi mấy bước là qua, làm mẫu trước, còn ở bên bờ giẫm mạnh lên cây cầu gỗ: “Cô xem, rất vững, không ngã đâu, nước này cũng không sâu.”
Tiếng suối nước cuồn cuộn giữa đêm khuya vô cùng rõ ràng, nước dưới cầu gỗ chảy hơi xiết, Liễu Lan Lan ló đầu nhìn thoáng qua, lại sợ hãi mà rụt về.
Cô ta không chịu đi qua cầu gỗ, bắt đầu làm ầm ĩ, có lẽ người chơi phía sau lo sẽ có vấn đề, cũng không đi qua, đừng chờ ở đằng sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.