Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta
Chương 131: Thôn Vĩnh Sinh (21)
Mặc Linh
24/05/2024
Edit: Blueberry
Beta: Wendy
Ngân Tô cùng Bạch Lương Dịch đi theo phía sau A Đào và A Hạ, đồng thời thu thập được thêm một chút thông tin từ cuộc trò chuyện của họ với những người khác
Tối nay chủ nhân của ngôi nhà này muốn mở một bữa tiệc chiêu đãi đội khảo sát, tất cả mọi người đều đang bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc này, A Hà và A Ðào cũng có mặt ở dưới phòng bếp để hỗ trợ.
Ngân Tô và Bạch Lương Dịch bị nhốt lại ở đây, đi theo hai người bọn họ cả một đêm cũng chỉ nghe được một chút thông tin về đội khảo sát.
Đội khảo sát sẽ sống ở đây một thời gian.
Cũng may thời gian trong ảo cảnh không trôi qua tuần tự theo ngày mà rất nhanh chuyển tới ngày hôm sau…
Cũng có thể không phải ngày hôm sau bởi vì ngôi nhà đã không còn náo nhiệt như tối qua, dường như đã trở lại cuộc sống bình thường.
Nếu bây giờ là ngày thứ hai sau bữa tiệc chiêu đãi đội khảo sát thì không khí không thể nào yên bình như vậy được, ít nhất cũng còn có nhiều người thảo luận.
Hơn nữa lần này bọn họ đã nhìn thấy người của đội khảo sát, đáng tiếc là chỉ được nhìn thấy ở khoảng cách rất xa.
“Tiểu thư lại đi tìm vị Tần tiên sinh kia.”
“Tiểu thư thích Tần tiên sinh kia lắm đấy.”
“Tôi nghĩ tiểu thư với Tần tiên sinh rất xứng đôi…’’
A Hà và A Ðào luôn làm việc cùng nhau, thỉnh thoảng bọn họ sẽ nhắc đến ‘tiểu thư’. Vị tiểu thư này tốt bụng, xinh đẹp, đối xử rất tốt với họ, tất cả mọi người đều rất thích cô ấy.
Không biết qua bao lâu, Ngân Tô cuối cùng cũng nhìn thấy vị tiểu thư mà họ nói đến.
Đó là một cô gái nhỏ rất xinh đẹp đứng đối diện với một chàng thanh niên, không biết thanh niên kia đã nói gì mà chọc cho cô ấy bật cười, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân.
Hai người đứng cạnh nhau quả thực là một đôi trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi vừa lứa.
Nhưng đứng cách đó không xa, phía sau lưng vị tiểu thư họ Trương còn có một cô gái, cô ta cũng nhìn thanh niên kia với vẻ mặt ngưỡng mộ nhưng trong mắt thanh niên kia lại hoàn toàn không có cô ta khiến sắc mặt cô ta dần trầm xuống, trong cảnh tượng đang không ngừng thay đổi dần dần nhiễm lên sự đố kỵ.
Trương tiểu thư gọi cô gái đó là Nhứ Nhứ, tên thật là Trương Nhứ. Trương Nhứ không phải là người trong ngôi nhà này mà là người dân trong thôn, quần áo của cô ta không so được với Trương tiểu thư. Tuy nhiên Trương tiểu thư đối xử với cô ta vô cùng tốt, coi cô ta như em gái, có gì ngon, có gì vui cũng đều chia sẻ cho cô ta.
Lúc đầu khi Trương tiểu thư ở bên Tần tiên sinh, Trương Nhứ chỉ là có chút thất vọng và ghen tị. Nhưng khi tình cảm của hai người họ càng ngày càng thắm thiết, thân mật, cô ta cũng dần dần trở nên u ám, ánh mắt cô ta nhìn Trương tiểu thư cũng dần trở nên bất thiện.
Cảnh tượng thay đổi rất nhanh, âm thanh ồn ào như nước chảy, mãi đến khi tiếng sấm cùng với tiếng mưa vang lên, âm thanh vang lên bên tai cô mới dần trở nên rõ ràng hơn. Ngôi nhà yên bình nhộn nhịp trong tiếng mưa rơi, những người không phải người nhà này đang chạy ra chạy vào.
Đội khảo sát đã xảy ra chuyện.
Nơi ở của đội khảo sát đột nhiên bị sụp, tất cả mọi người bao gồm cả Trương tiểu thư đều bị vùi lấp ở bên dưới.
Nhưng bây giờ trời đột nhiên đổ cơn mưa to khiến cho làm cho liên lạc bị gián đoạn. Con suối ngoài thôn còn đang dâng cao không thể đi qua, dân làng không cách nào gọi cứu viện bên ngoài.
Người nhà họ Trương đã chi không ít tiền, tập hợp một nhóm người trong thôn chuẩn bị đi cứu viện.
Nhưng bọn họ còn chưa đến nơi, dòng nước lũ đã buộc họ phải lui về, cho dù nhà họ Trương có trả bao nhiêu tiền, bọn họ cũng không chịu quay lại.
A Đào, A Hà và một nhóm người đang tập trung lại một chỗ cầu nguyện cho Trương tiểu thư.
“Rõ ràng Trương Nhứ đi cùng với tiểu thư, sao cô ta lại trở về sớm thế?” Đột nhiên có người khóc lên nói: “Vì sao tiểu thư không trở về cùng cô ta vậy!!”
“Lúc đầu tiểu thư lúc vốn không định tới đó, là cô ta cố ý thúc giục tiểu thư đi tìm Tần tiên sinh, đều tại Trương Nhứ! Nếu không thì tiểu thư cũng sẽ không xảy ra chuyện.”
“Tiểu thư đối xử tốt với cô ta như vậy, cô ta còn muốn cướp người trong lòng của tiểu thư, tôi còn bắt gặp cô ta cố ý đi gặp Tần tiên sinh mấy lần rồi cơ… Tôi nói cho tiểu thư, tiểu thư còn nói giúp cô ta! Có phải cô ta cố ý không!!”
“Nhưng sạt lở đất và mưa lớn cũng là ngoài ý muốn…” Cũng có người nhỏ giọng nói.
“… Dù sao cũng là do cô ta! Nếu cô ta không đề cập tới việc đi ra ngoài xem Tần tiên sinh làm việc thì sao tiểu thư xảy ra chuyện được?”
Trương tiểu thư đi tìm đội khảo sát, gặp phải trận sạt lở cùng với đội khảo sát, nhưng Trương Nhứ đi cùng Trương tiểu thư lại quay về trước khi xảy ra chuyện.
Vì vậy, những người hầu trong nhà họ Trương yêu thích vị tiểu thư kia đều cảm thấy là do Trương Nhứ sai, cô ta là người hại tiểu thư của bọn họ.
“Hoạ Hoạ của ta…”
“Sao mưa lớn vẫn còn chưa tạnh, đã mấy ngày rồi.”
“Không liên lạc được với bên ngoài, không cách nào cứu viện.”
“Nói không chừng Hoạ Hoạ của tôi vẫn còn sống.”
“Cứu nó…”
“Đã nhiều ngày như vậy rồi, cho dù khi đó những người kia chưa chết thì chắc chắn hiện tại bọn họ cũng không thể chống đỡ nổi nữa, bọn họ…”
Trong tiếng ồn ào, có người đang khóc, có người đang nói chuyện.
Nhưng Ngân Tô không nhìn rõ họ là ai, cảnh tượng trước mắt cô như đang tăng tốc lên N lần, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng lập loè, thi thoảng còn có tiếng khóc chói tai.
Hai mắt Ngân Tô chợt lóe lên, hình ảnh dần chậm lại.
A Đào và A Hà đang chạy thật nhanh vào một căn phòng, trên tay cầm rất nhiều đồ vật, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ vui mừng.
“Hoạ Hoạ không sao, ông trời đã nghe thấy lời khẩn cầu của con, trả Hoạ Hoạ lại cho chúng con, tạ ơn trời, tạ ơn trời đất.” Trong phòng, một người phụ nữ rất giống Trương tiểu thư đang chắp tay trước ngực, gương mặt đẫm nước mắt.
Trương Minh Họa đã trở lại.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa to, thôn vẫn bị cô lập với thế giới bên ngoài, dưới tình huống này mà Trương Minh Hoạ lại có thể quay trở về sau khi mất tích một tháng.
Tuy nhiên, cảnh tượng tiếp theo lại là tiếng la hét thảm thiết vô cùng hỗn loạn của nhà họ Trương, A Đào và A Hà đang trốn trong phòng ôm nhau run rẩy. Họ không rời khỏi căn phòng, Ngân Tô cũng không thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, chỉ có thể nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết.
Cuối cùng, căn phòng mà A Đào và A Hà trốn vẫn bị người đá văng.
Ngân Tô nhìn thấy những người ăn mặc giống như dân làng tiến vào, kéo A Đào và A Hà ra ngoài.
Ngay khi Ngân Tô chuẩn bị đi theo thì hình ảnh trước mắt cô bỗng nhòa đi, bóng tối từ xa cuồn cuộn kéo đến, gió lạnh cũng từ bên cạnh thổi tới, khuôn mặt dữ tợn của A Đào bỗng hiện ra trước mắt cô.
“!!!” Ồ!
A Đào vẫn mặc bộ quần áo mà cô ta đã mặc khi bị kéo đi trong ảo cảnh, làn da trở nên trắng bệch nhăn nheo như bị ngâm trong nước lâu ngày.
Khi cô ta lao tới còn mang theo một mùi hôi thối, ác ý trong mắt gần như bao trùm lấy người đối diện.
***
***
Bạch Lương Dịch cũng bị A Hà tấn công, quả cầu ánh sáng tụ lại trong tay anh ta khi ném ra sẽ phát nổ, kỹ năng này dùng để đối phó với những con quái vật cực kỳ hiệu quả, một khi nó nổ tung sẽ tạo ra một lỗ hổng, dường như ánh sáng đó còn có tác dụng ăn mòn, những nơi bị đánh vào sẽ liên tục bị ăn mòn khiến A Hà hoàn toàn không thể đến gần anh ta.
Ngân Tô nhìn Bạch Lương Dịch với ánh mắt hâm mộ, những người chơi khác đều có kỹ năng tấn công, chỉ có cô… rút ra thứ chẳng có chút liên quan nào tới chiến đấu.
Chậc.
Nhóc xui xẻo – Ngân Tô nghĩ tới đây liền tức giận. Cô nâng ống thép lên, nện thẳng vào A Đào, kẻ bị cô đè dưới đất đang cố gắng giãy giụa muốn thoát ra.
A Đào bị đau, cuộn tròn trên mặt đất kêu la.
Bạch Lương Dịch đã giải quyết xong A Hà, quay đầu liền nhìn thấy cảnh tượng này: “…”
Bên tai Ngân Tô toàn là tiếng la hét của A Đào, cô tức giận quát: “Kêu la cái gì, tôi lại không đánh chết cô. Cô nhìn bạn của cô đi, sắp biến mất luôn rồi kia kìa, cô muốn rơi vào kết cục như vậy đúng không?”
A Đào: “…”
Bạch Lương Dịch: “…”
Bạch Lương Dịch nhìn A Hà đang bị quả cầu ánh sáng ăn mòn, nhất thời không biết nói gì, cũng không biết ai đáng sợ hơn ai.
Beta: Wendy
Ngân Tô cùng Bạch Lương Dịch đi theo phía sau A Đào và A Hạ, đồng thời thu thập được thêm một chút thông tin từ cuộc trò chuyện của họ với những người khác
Tối nay chủ nhân của ngôi nhà này muốn mở một bữa tiệc chiêu đãi đội khảo sát, tất cả mọi người đều đang bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc này, A Hà và A Ðào cũng có mặt ở dưới phòng bếp để hỗ trợ.
Ngân Tô và Bạch Lương Dịch bị nhốt lại ở đây, đi theo hai người bọn họ cả một đêm cũng chỉ nghe được một chút thông tin về đội khảo sát.
Đội khảo sát sẽ sống ở đây một thời gian.
Cũng may thời gian trong ảo cảnh không trôi qua tuần tự theo ngày mà rất nhanh chuyển tới ngày hôm sau…
Cũng có thể không phải ngày hôm sau bởi vì ngôi nhà đã không còn náo nhiệt như tối qua, dường như đã trở lại cuộc sống bình thường.
Nếu bây giờ là ngày thứ hai sau bữa tiệc chiêu đãi đội khảo sát thì không khí không thể nào yên bình như vậy được, ít nhất cũng còn có nhiều người thảo luận.
Hơn nữa lần này bọn họ đã nhìn thấy người của đội khảo sát, đáng tiếc là chỉ được nhìn thấy ở khoảng cách rất xa.
“Tiểu thư lại đi tìm vị Tần tiên sinh kia.”
“Tiểu thư thích Tần tiên sinh kia lắm đấy.”
“Tôi nghĩ tiểu thư với Tần tiên sinh rất xứng đôi…’’
A Hà và A Ðào luôn làm việc cùng nhau, thỉnh thoảng bọn họ sẽ nhắc đến ‘tiểu thư’. Vị tiểu thư này tốt bụng, xinh đẹp, đối xử rất tốt với họ, tất cả mọi người đều rất thích cô ấy.
Không biết qua bao lâu, Ngân Tô cuối cùng cũng nhìn thấy vị tiểu thư mà họ nói đến.
Đó là một cô gái nhỏ rất xinh đẹp đứng đối diện với một chàng thanh niên, không biết thanh niên kia đã nói gì mà chọc cho cô ấy bật cười, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân.
Hai người đứng cạnh nhau quả thực là một đôi trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi vừa lứa.
Nhưng đứng cách đó không xa, phía sau lưng vị tiểu thư họ Trương còn có một cô gái, cô ta cũng nhìn thanh niên kia với vẻ mặt ngưỡng mộ nhưng trong mắt thanh niên kia lại hoàn toàn không có cô ta khiến sắc mặt cô ta dần trầm xuống, trong cảnh tượng đang không ngừng thay đổi dần dần nhiễm lên sự đố kỵ.
Trương tiểu thư gọi cô gái đó là Nhứ Nhứ, tên thật là Trương Nhứ. Trương Nhứ không phải là người trong ngôi nhà này mà là người dân trong thôn, quần áo của cô ta không so được với Trương tiểu thư. Tuy nhiên Trương tiểu thư đối xử với cô ta vô cùng tốt, coi cô ta như em gái, có gì ngon, có gì vui cũng đều chia sẻ cho cô ta.
Lúc đầu khi Trương tiểu thư ở bên Tần tiên sinh, Trương Nhứ chỉ là có chút thất vọng và ghen tị. Nhưng khi tình cảm của hai người họ càng ngày càng thắm thiết, thân mật, cô ta cũng dần dần trở nên u ám, ánh mắt cô ta nhìn Trương tiểu thư cũng dần trở nên bất thiện.
Cảnh tượng thay đổi rất nhanh, âm thanh ồn ào như nước chảy, mãi đến khi tiếng sấm cùng với tiếng mưa vang lên, âm thanh vang lên bên tai cô mới dần trở nên rõ ràng hơn. Ngôi nhà yên bình nhộn nhịp trong tiếng mưa rơi, những người không phải người nhà này đang chạy ra chạy vào.
Đội khảo sát đã xảy ra chuyện.
Nơi ở của đội khảo sát đột nhiên bị sụp, tất cả mọi người bao gồm cả Trương tiểu thư đều bị vùi lấp ở bên dưới.
Nhưng bây giờ trời đột nhiên đổ cơn mưa to khiến cho làm cho liên lạc bị gián đoạn. Con suối ngoài thôn còn đang dâng cao không thể đi qua, dân làng không cách nào gọi cứu viện bên ngoài.
Người nhà họ Trương đã chi không ít tiền, tập hợp một nhóm người trong thôn chuẩn bị đi cứu viện.
Nhưng bọn họ còn chưa đến nơi, dòng nước lũ đã buộc họ phải lui về, cho dù nhà họ Trương có trả bao nhiêu tiền, bọn họ cũng không chịu quay lại.
A Đào, A Hà và một nhóm người đang tập trung lại một chỗ cầu nguyện cho Trương tiểu thư.
“Rõ ràng Trương Nhứ đi cùng với tiểu thư, sao cô ta lại trở về sớm thế?” Đột nhiên có người khóc lên nói: “Vì sao tiểu thư không trở về cùng cô ta vậy!!”
“Lúc đầu tiểu thư lúc vốn không định tới đó, là cô ta cố ý thúc giục tiểu thư đi tìm Tần tiên sinh, đều tại Trương Nhứ! Nếu không thì tiểu thư cũng sẽ không xảy ra chuyện.”
“Tiểu thư đối xử tốt với cô ta như vậy, cô ta còn muốn cướp người trong lòng của tiểu thư, tôi còn bắt gặp cô ta cố ý đi gặp Tần tiên sinh mấy lần rồi cơ… Tôi nói cho tiểu thư, tiểu thư còn nói giúp cô ta! Có phải cô ta cố ý không!!”
“Nhưng sạt lở đất và mưa lớn cũng là ngoài ý muốn…” Cũng có người nhỏ giọng nói.
“… Dù sao cũng là do cô ta! Nếu cô ta không đề cập tới việc đi ra ngoài xem Tần tiên sinh làm việc thì sao tiểu thư xảy ra chuyện được?”
Trương tiểu thư đi tìm đội khảo sát, gặp phải trận sạt lở cùng với đội khảo sát, nhưng Trương Nhứ đi cùng Trương tiểu thư lại quay về trước khi xảy ra chuyện.
Vì vậy, những người hầu trong nhà họ Trương yêu thích vị tiểu thư kia đều cảm thấy là do Trương Nhứ sai, cô ta là người hại tiểu thư của bọn họ.
“Hoạ Hoạ của ta…”
“Sao mưa lớn vẫn còn chưa tạnh, đã mấy ngày rồi.”
“Không liên lạc được với bên ngoài, không cách nào cứu viện.”
“Nói không chừng Hoạ Hoạ của tôi vẫn còn sống.”
“Cứu nó…”
“Đã nhiều ngày như vậy rồi, cho dù khi đó những người kia chưa chết thì chắc chắn hiện tại bọn họ cũng không thể chống đỡ nổi nữa, bọn họ…”
Trong tiếng ồn ào, có người đang khóc, có người đang nói chuyện.
Nhưng Ngân Tô không nhìn rõ họ là ai, cảnh tượng trước mắt cô như đang tăng tốc lên N lần, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng lập loè, thi thoảng còn có tiếng khóc chói tai.
Hai mắt Ngân Tô chợt lóe lên, hình ảnh dần chậm lại.
A Đào và A Hà đang chạy thật nhanh vào một căn phòng, trên tay cầm rất nhiều đồ vật, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ vui mừng.
“Hoạ Hoạ không sao, ông trời đã nghe thấy lời khẩn cầu của con, trả Hoạ Hoạ lại cho chúng con, tạ ơn trời, tạ ơn trời đất.” Trong phòng, một người phụ nữ rất giống Trương tiểu thư đang chắp tay trước ngực, gương mặt đẫm nước mắt.
Trương Minh Họa đã trở lại.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa to, thôn vẫn bị cô lập với thế giới bên ngoài, dưới tình huống này mà Trương Minh Hoạ lại có thể quay trở về sau khi mất tích một tháng.
Tuy nhiên, cảnh tượng tiếp theo lại là tiếng la hét thảm thiết vô cùng hỗn loạn của nhà họ Trương, A Đào và A Hà đang trốn trong phòng ôm nhau run rẩy. Họ không rời khỏi căn phòng, Ngân Tô cũng không thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, chỉ có thể nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết.
Cuối cùng, căn phòng mà A Đào và A Hà trốn vẫn bị người đá văng.
Ngân Tô nhìn thấy những người ăn mặc giống như dân làng tiến vào, kéo A Đào và A Hà ra ngoài.
Ngay khi Ngân Tô chuẩn bị đi theo thì hình ảnh trước mắt cô bỗng nhòa đi, bóng tối từ xa cuồn cuộn kéo đến, gió lạnh cũng từ bên cạnh thổi tới, khuôn mặt dữ tợn của A Đào bỗng hiện ra trước mắt cô.
“!!!” Ồ!
A Đào vẫn mặc bộ quần áo mà cô ta đã mặc khi bị kéo đi trong ảo cảnh, làn da trở nên trắng bệch nhăn nheo như bị ngâm trong nước lâu ngày.
Khi cô ta lao tới còn mang theo một mùi hôi thối, ác ý trong mắt gần như bao trùm lấy người đối diện.
***
***
Bạch Lương Dịch cũng bị A Hà tấn công, quả cầu ánh sáng tụ lại trong tay anh ta khi ném ra sẽ phát nổ, kỹ năng này dùng để đối phó với những con quái vật cực kỳ hiệu quả, một khi nó nổ tung sẽ tạo ra một lỗ hổng, dường như ánh sáng đó còn có tác dụng ăn mòn, những nơi bị đánh vào sẽ liên tục bị ăn mòn khiến A Hà hoàn toàn không thể đến gần anh ta.
Ngân Tô nhìn Bạch Lương Dịch với ánh mắt hâm mộ, những người chơi khác đều có kỹ năng tấn công, chỉ có cô… rút ra thứ chẳng có chút liên quan nào tới chiến đấu.
Chậc.
Nhóc xui xẻo – Ngân Tô nghĩ tới đây liền tức giận. Cô nâng ống thép lên, nện thẳng vào A Đào, kẻ bị cô đè dưới đất đang cố gắng giãy giụa muốn thoát ra.
A Đào bị đau, cuộn tròn trên mặt đất kêu la.
Bạch Lương Dịch đã giải quyết xong A Hà, quay đầu liền nhìn thấy cảnh tượng này: “…”
Bên tai Ngân Tô toàn là tiếng la hét của A Đào, cô tức giận quát: “Kêu la cái gì, tôi lại không đánh chết cô. Cô nhìn bạn của cô đi, sắp biến mất luôn rồi kia kìa, cô muốn rơi vào kết cục như vậy đúng không?”
A Đào: “…”
Bạch Lương Dịch: “…”
Bạch Lương Dịch nhìn A Hà đang bị quả cầu ánh sáng ăn mòn, nhất thời không biết nói gì, cũng không biết ai đáng sợ hơn ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.