Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta
Chương 118: Thôn Vĩnh Sinh (8)
Mặc Linh
24/05/2024
Edit: Bông
Beta: Boss Sơ
“Ừ.” Ngân Tô gật đầu: “Vậy cậu có rảnh thì hỏi dì một chút rồi kể thêm cho tôi.”
“… Được.”
Ngân Tô ý bảo Trương Dương đi làm việc đi, nói chung là người này cũng không muốn ở chung với cùng cô nên chạy vội đi, cứ như sợ Ngân Tô lại bắt cậu ta lại hỏi chuyện vậy.
Trương Dương sợ tất cả mọi người trong đội ngũ và rõ ràng là có bao gồm cả cô. Có vẻ như đội ngũ này đã tạo bóng ma tâm lý cho Trương Dương.
***
***
Trình Tinh chờ nửa ngày mới thấy Ngân Tô trở về, trên tay cô còn xách theo một ấm nước trông khá là cũ kỹ, NPC Lô Khê đi theo đằng sau.
Ngân Tô vừa bước vào liền nhìn quanh phòng một vòng. Ở vùng quê như thế này, trong nhà thường hay có mấy thứ đồ dùng trong nhà kiểu cũ như gương gắn trên cánh cửa tủ. Thế nhưng trên cửa tủ trong căn phòng này lại dán một tấm poster khá cũ, không thấy gương đâu.
Tìm xung quanh cũng không thấy bất cứ vật gì làm bằng kính.
Xem ra phải tìm ai đó thử quy tắc này mới được…
Lô Khê giống như là gặp phải thứ gì đó ghê tởm lắm, sắc mặt kia trông còn khó coi hơn cả ăn phải một trăm con ruồi, miệng không ngừng phàn nàn với Ngân Tô rằng phòng vệ sinh nhà Trương Dương dơ cỡ nào, đến cả việc tìm một chỗ đặt chân cũng khó.
“Nếu không phải tớ thật sự không nhịn được nữa thì còn lâu tớ mới bước chân vào đó, chỗ đó thực sự quá là kinh khủng.” Bây giờ Lô Khê đến nghĩ cũng không dám nghĩ lại, cả người từ trên xuống dưới chỗ nào cũng thấy buồn nôn không chịu được.
“Hoàn cảnh nông thôn là như vậy mà, chịu đựng một chút là được” Ngân Tô an ủi cô ta hai câu cho có lệ, rồi lập tức đổi giọng cười hỏi: “Cậu có muốn chơi gì đó k1ch thích không?”
“Chơi gì k1ch thích cơ?” Gương mặt ủ rũ của Lô Khê cuối cùng cũng tươi tỉnh hơn một chút. Cô ta nhìn về phía Trình Tinh, không tiếng động dò hỏi Ngân Tô có thể nói trước mặt cô ấy được không?
Ngân Tô xua tay: “Không cần để ý tới cô ấy, cô ấy không dám nói lung tung đâu.”
Trình Tinh: “…”
Lô Khê cảnh cáo liếc mắt trừng Trình Tinh một cái rồi quay đầu hỏi Ngân Tô, “Trò gì k1ch thích thế?”
“Đợi Liễu Lan Lan trở về, cậu nghĩ cách cho cô ta uống thật nhiều nước, đợi cô ta đi vệ sinh, chúng ta sẽ khóa cửa nhốt cô ta bên ngoài.”
Lô Khê chớp chớp mắt, giả vờ giả vịt tỏ ra khó xử: “Làm vậy không được đâu? Trương Dương nói bên ngoài có thú dữ, nhỡ may cô ta gặp nguy hiểm thì sao?”
Ngân Tô không để bụng: “Thôn này lớn như vậy, thú dữ nào dám đến? Cũng chỉ là mấy âm thanh hơi đáng sợ mang ra dọa người thôi, đặc biệt là dọa cô ta đó.”
Ngân Tô dừng lại một chút rồi tiến đến bên tai Lô Khê nói: “Hơn nữa, không lẽ cậu muốn lúc ngủ, người nằm bên cạnh chính là một kẻ đáng ghét?”
Đương nhiên là Lô Khê không muốn ngủ chung với Liễu Lan Lan nên cô ta vui vẻ chấp nhận lời kiến nghị của Ngân Tô, che miệng mừng thầm, “Hihi… Kiểu gì cô ta cũng bị dọa sợ chết khiếp cho mà xem.”
Ngân Tô bày ra vẻ mặt ủy thác trọng trách đưa ấm nước cho Lô Khê, “Vậy thì phải nhờ cậu rồi.”
Lô Khê ra dấu OK để Ngân Tô yên tâm.
“Đúng rồi, tốt nhất là để cô ta soi gương.” Ngân Tô lại bổ sung thêm một câu.
“Tại sao?”
“Tớ nghe nói đêm hôm khuya khoắt soi gương sẽ gặp được mấy thứ không sạch sẽ…” Ngân Tô nói rất tùy ý, giống như chỉ đơn thuần là tò mò, “Tớ muốn thử xem cái này có phải thật hay không.”
Lô Khê hoàn toàn không cảm thấy hành vi của Ngân Tô có gì không đúng, mọi sự chú ý đều dồn lên lời nói của Ngân Tô, “Làm vậy có ổn không?”
“Có cái gì mà không ôn? Chơi chơi chút thôi.” Ngân Tô nhếch môi cười, nhìn Lô Khê nháy nháy mắt, nói với vẻ dụ hoặc: “Chẳng lẽ cậu không muốn nghe cô ta khóc giống hồi nãy sao?”
“Nhưng mà tớ cũng thấy hơi sợ…” Lần này Lô Khê không dám lập tức đồng ý.
“Sợ cái gì? Tớ bảo vệ cậu.” Ngân Tô kéo cô ta lại, ôm vào lòng, “Cho dù có yêu ma quỷ quái gì đi nữa thì tớ cũng sẽ không để nó làm tổn thương cậu dù chỉ một chút, cậu cứ yên tâm đi. Hơn nữa, trên thế giới này làm gì có chuyện có ma quỷ thực chứ, tất cả chỉ là ám thị tâm lý, tự mình dọa mình thôi.”
“Chúng ta đều là những người được tiếp thu nền giáo dục bậc cao, đừng nói là cậu không nghĩ ra được điều đó đấy nhé?”
Dưới sự động viên của Ngân Tô, gương mặt Lô Khê lại dần lộ ra nụ cười. Cô ta bắt đầu cảm thấy hưng phấn, “Vậy thì cứ thử xem, gương… Hình như trong phòng không có gương, nhưng một ngày Liễu Lan Lan phải soi gương tới tận ba trăm lần nên chắc chắn cô ta có gương.”
Ngân Tô với Lô Khê tụ lại cùng nhau thương lượng phương án thi hành cụ thể.
Trình Tinh, người chứng kiến toàn bộ quá trình: “????”
Cô đang lên kế hoạch âm mưu nhốt NPC bên ngoài với một NPC khác? Còn muốn gạt NPC soi gương?
Rốt cuộc ai mới là người chơi vậy?!
Đáng tiếc không ai nghe thấy tiếng lòng đang gào thét của Trình Tinh.
***
***
Nửa giờ sau.
Liễu Lan Lan đẩy cửa tiến vào, đôi mắt hơi đỏ nhìn lướt qua căn phòng, cuối cùng hừ mạnh một tiếng, không mở miệng gây hấn.
Đồ vật trong phòng không nhiều lắm nên trông căn phòng khá là rộng rãi, Liễu Lan Lan bước tới trước bàn ngồi xuống, bắt đầu nghịch điện thoại.
Ngân Tô xem điện thoại, không có tín hiệu, Trương Dương nói cơ sở hạ tầng ở chỗ bọn họ không được tốt lắm nên sóng hơi kém.
Rõ ràng phó bản đã sắp xếp xong hết rồi nên không cần phải để ý tới về đề tín hiệu.
Tuy rằng không có tín hiệu nhưng Liễu Lan Lan vẫn chơi rất hăng say.
Lô Khê đợi một lúc, sau khi thấy Ngân Tô nháy mắt ra hiệu cho mình, cô ta đi qua đi lại sau lưng Liễu Lan Lan hai vòng.
Liễu Lan Lan nghe thấy động tĩnh của Lô Khê, ban đầu cô ta không thèm để ý nhưng nhanh chóng không chịu nổi, “Lô Khê cô cứ đi qua đi lại sau lưng tôi làm gì? Cô bị điên à?”
“A…” Lô Khê che ngực lại, đè giọng nũng nịu nói: “Phòng này là phòng chung, sao người ta lại không được đi chứ?”
“Bên kia rộng như vậy cô không đi, sao cứ phải đi sau tôi, cô lại bảo cô không cố ý đi?!”
“Cô kệ tôi… Hứ! Cô có thời gian rảnh rỗi quan tâm tới tôi thì đi mà để ý cái mặt của mình ấy, khô nứt khô nẻ bong tróc hết ra rồi kia kìa!” Lô Khê nói rất khoa trương.
Liễu Lan Lan theo bản năng sờ mặt mình.
Hôm nay đi đường cả một ngày, không có nhiều thời gian uống nước lại còn đổ khá nhiều mồ hôi nên vừa nghe Lô Khê nói như vậy, Liễu Lan Lan đột nhiên cảm thấy da mặt có chút căng rát.
“Uống nhiều nước lên, cô mà xấu đi thì biết đâu Triệu Thần nhà cô sẽ di tình biệt luyến đấy!!” Lô Khê âm dương quái khí tiếp tục cà khịa, “Xấu quá đi mất.”
“Cô mới xấu ấy!”
Liễu Lan Lan mắng một tiếng rồi nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, lấy một chiếc gương nhỏ ra soi mặt mình.
Lô Khê quay đầu nháy mắt ra hiệu với Ngân Tô, cô ta đã bảo kiều gì Liễu Lan Lan cũng có gương mà.
Nhưng Liễu Lan Lan soi tới soi lui mãi mà vẫn không thấy có gì kỳ lạ xảy ra.
Lực chú ý của Liễu Lan Lan tập trung hết trên mặt cô ta nên không để ý tới Ngân Tô và Lô Khê đằng sau đang nhìn chằm chằm cô ta. Tuy hai người đều có suy nghĩ của riêng mình nhưng ánh mắt nhìn cô ta đều không hề tốt.
Chỉ có Trình Tinh là nhìn rõ. Thấy vậy cô ấy cũng có chút đồng tình với NPC Liễu Lan Lan này… Nhưng cũng cảm thấy may mắn vì người bị nhằm vào không phải là người chơi như cô ấy.
Tuy Liễu Lan Lan phát hiện mặt mình có chút khô nhưng cô ta không uống nước luôn lấy từ trong túi xách ra một gói bột ngũ cốc ra pha vào nước uống hết.
Bình thường vì để giữ dáng, bữa tối cô ta sẽ không ăn quá nhiều nhưng hôm nay thật sự rất mệt, Liễu Lan Lan uống xong một gói bột ngũ cốc rồi mà vẫn thấy hơi đói nhưng cô ta không muốn ăn nữa nên đành phải phải uống thêm chút nước.
Lúc Liễu Lan Lan còn đang lăn lộn, Ngân Tô đã lên giường nằm. Cô lặng lẽ vẫy vẫy tay với Lô Khê, đợi cô ta ghé người qua thì tiến tới bên tai cô ta nói nhỏ hai câu.
Lô Khê nghe xong lập tức đi tắt đèn.
“Cô làm gì?” Đột nhiên tắt đèn khiến Liễu Lan Lan vẫn chưa tẩy trang xong lập tức bất mãn lên tiếng, “Không nhìn thấy tôi còn vẫn chưa tẩy trang xong à?”
Beta: Boss Sơ
“Ừ.” Ngân Tô gật đầu: “Vậy cậu có rảnh thì hỏi dì một chút rồi kể thêm cho tôi.”
“… Được.”
Ngân Tô ý bảo Trương Dương đi làm việc đi, nói chung là người này cũng không muốn ở chung với cùng cô nên chạy vội đi, cứ như sợ Ngân Tô lại bắt cậu ta lại hỏi chuyện vậy.
Trương Dương sợ tất cả mọi người trong đội ngũ và rõ ràng là có bao gồm cả cô. Có vẻ như đội ngũ này đã tạo bóng ma tâm lý cho Trương Dương.
***
***
Trình Tinh chờ nửa ngày mới thấy Ngân Tô trở về, trên tay cô còn xách theo một ấm nước trông khá là cũ kỹ, NPC Lô Khê đi theo đằng sau.
Ngân Tô vừa bước vào liền nhìn quanh phòng một vòng. Ở vùng quê như thế này, trong nhà thường hay có mấy thứ đồ dùng trong nhà kiểu cũ như gương gắn trên cánh cửa tủ. Thế nhưng trên cửa tủ trong căn phòng này lại dán một tấm poster khá cũ, không thấy gương đâu.
Tìm xung quanh cũng không thấy bất cứ vật gì làm bằng kính.
Xem ra phải tìm ai đó thử quy tắc này mới được…
Lô Khê giống như là gặp phải thứ gì đó ghê tởm lắm, sắc mặt kia trông còn khó coi hơn cả ăn phải một trăm con ruồi, miệng không ngừng phàn nàn với Ngân Tô rằng phòng vệ sinh nhà Trương Dương dơ cỡ nào, đến cả việc tìm một chỗ đặt chân cũng khó.
“Nếu không phải tớ thật sự không nhịn được nữa thì còn lâu tớ mới bước chân vào đó, chỗ đó thực sự quá là kinh khủng.” Bây giờ Lô Khê đến nghĩ cũng không dám nghĩ lại, cả người từ trên xuống dưới chỗ nào cũng thấy buồn nôn không chịu được.
“Hoàn cảnh nông thôn là như vậy mà, chịu đựng một chút là được” Ngân Tô an ủi cô ta hai câu cho có lệ, rồi lập tức đổi giọng cười hỏi: “Cậu có muốn chơi gì đó k1ch thích không?”
“Chơi gì k1ch thích cơ?” Gương mặt ủ rũ của Lô Khê cuối cùng cũng tươi tỉnh hơn một chút. Cô ta nhìn về phía Trình Tinh, không tiếng động dò hỏi Ngân Tô có thể nói trước mặt cô ấy được không?
Ngân Tô xua tay: “Không cần để ý tới cô ấy, cô ấy không dám nói lung tung đâu.”
Trình Tinh: “…”
Lô Khê cảnh cáo liếc mắt trừng Trình Tinh một cái rồi quay đầu hỏi Ngân Tô, “Trò gì k1ch thích thế?”
“Đợi Liễu Lan Lan trở về, cậu nghĩ cách cho cô ta uống thật nhiều nước, đợi cô ta đi vệ sinh, chúng ta sẽ khóa cửa nhốt cô ta bên ngoài.”
Lô Khê chớp chớp mắt, giả vờ giả vịt tỏ ra khó xử: “Làm vậy không được đâu? Trương Dương nói bên ngoài có thú dữ, nhỡ may cô ta gặp nguy hiểm thì sao?”
Ngân Tô không để bụng: “Thôn này lớn như vậy, thú dữ nào dám đến? Cũng chỉ là mấy âm thanh hơi đáng sợ mang ra dọa người thôi, đặc biệt là dọa cô ta đó.”
Ngân Tô dừng lại một chút rồi tiến đến bên tai Lô Khê nói: “Hơn nữa, không lẽ cậu muốn lúc ngủ, người nằm bên cạnh chính là một kẻ đáng ghét?”
Đương nhiên là Lô Khê không muốn ngủ chung với Liễu Lan Lan nên cô ta vui vẻ chấp nhận lời kiến nghị của Ngân Tô, che miệng mừng thầm, “Hihi… Kiểu gì cô ta cũng bị dọa sợ chết khiếp cho mà xem.”
Ngân Tô bày ra vẻ mặt ủy thác trọng trách đưa ấm nước cho Lô Khê, “Vậy thì phải nhờ cậu rồi.”
Lô Khê ra dấu OK để Ngân Tô yên tâm.
“Đúng rồi, tốt nhất là để cô ta soi gương.” Ngân Tô lại bổ sung thêm một câu.
“Tại sao?”
“Tớ nghe nói đêm hôm khuya khoắt soi gương sẽ gặp được mấy thứ không sạch sẽ…” Ngân Tô nói rất tùy ý, giống như chỉ đơn thuần là tò mò, “Tớ muốn thử xem cái này có phải thật hay không.”
Lô Khê hoàn toàn không cảm thấy hành vi của Ngân Tô có gì không đúng, mọi sự chú ý đều dồn lên lời nói của Ngân Tô, “Làm vậy có ổn không?”
“Có cái gì mà không ôn? Chơi chơi chút thôi.” Ngân Tô nhếch môi cười, nhìn Lô Khê nháy nháy mắt, nói với vẻ dụ hoặc: “Chẳng lẽ cậu không muốn nghe cô ta khóc giống hồi nãy sao?”
“Nhưng mà tớ cũng thấy hơi sợ…” Lần này Lô Khê không dám lập tức đồng ý.
“Sợ cái gì? Tớ bảo vệ cậu.” Ngân Tô kéo cô ta lại, ôm vào lòng, “Cho dù có yêu ma quỷ quái gì đi nữa thì tớ cũng sẽ không để nó làm tổn thương cậu dù chỉ một chút, cậu cứ yên tâm đi. Hơn nữa, trên thế giới này làm gì có chuyện có ma quỷ thực chứ, tất cả chỉ là ám thị tâm lý, tự mình dọa mình thôi.”
“Chúng ta đều là những người được tiếp thu nền giáo dục bậc cao, đừng nói là cậu không nghĩ ra được điều đó đấy nhé?”
Dưới sự động viên của Ngân Tô, gương mặt Lô Khê lại dần lộ ra nụ cười. Cô ta bắt đầu cảm thấy hưng phấn, “Vậy thì cứ thử xem, gương… Hình như trong phòng không có gương, nhưng một ngày Liễu Lan Lan phải soi gương tới tận ba trăm lần nên chắc chắn cô ta có gương.”
Ngân Tô với Lô Khê tụ lại cùng nhau thương lượng phương án thi hành cụ thể.
Trình Tinh, người chứng kiến toàn bộ quá trình: “????”
Cô đang lên kế hoạch âm mưu nhốt NPC bên ngoài với một NPC khác? Còn muốn gạt NPC soi gương?
Rốt cuộc ai mới là người chơi vậy?!
Đáng tiếc không ai nghe thấy tiếng lòng đang gào thét của Trình Tinh.
***
***
Nửa giờ sau.
Liễu Lan Lan đẩy cửa tiến vào, đôi mắt hơi đỏ nhìn lướt qua căn phòng, cuối cùng hừ mạnh một tiếng, không mở miệng gây hấn.
Đồ vật trong phòng không nhiều lắm nên trông căn phòng khá là rộng rãi, Liễu Lan Lan bước tới trước bàn ngồi xuống, bắt đầu nghịch điện thoại.
Ngân Tô xem điện thoại, không có tín hiệu, Trương Dương nói cơ sở hạ tầng ở chỗ bọn họ không được tốt lắm nên sóng hơi kém.
Rõ ràng phó bản đã sắp xếp xong hết rồi nên không cần phải để ý tới về đề tín hiệu.
Tuy rằng không có tín hiệu nhưng Liễu Lan Lan vẫn chơi rất hăng say.
Lô Khê đợi một lúc, sau khi thấy Ngân Tô nháy mắt ra hiệu cho mình, cô ta đi qua đi lại sau lưng Liễu Lan Lan hai vòng.
Liễu Lan Lan nghe thấy động tĩnh của Lô Khê, ban đầu cô ta không thèm để ý nhưng nhanh chóng không chịu nổi, “Lô Khê cô cứ đi qua đi lại sau lưng tôi làm gì? Cô bị điên à?”
“A…” Lô Khê che ngực lại, đè giọng nũng nịu nói: “Phòng này là phòng chung, sao người ta lại không được đi chứ?”
“Bên kia rộng như vậy cô không đi, sao cứ phải đi sau tôi, cô lại bảo cô không cố ý đi?!”
“Cô kệ tôi… Hứ! Cô có thời gian rảnh rỗi quan tâm tới tôi thì đi mà để ý cái mặt của mình ấy, khô nứt khô nẻ bong tróc hết ra rồi kia kìa!” Lô Khê nói rất khoa trương.
Liễu Lan Lan theo bản năng sờ mặt mình.
Hôm nay đi đường cả một ngày, không có nhiều thời gian uống nước lại còn đổ khá nhiều mồ hôi nên vừa nghe Lô Khê nói như vậy, Liễu Lan Lan đột nhiên cảm thấy da mặt có chút căng rát.
“Uống nhiều nước lên, cô mà xấu đi thì biết đâu Triệu Thần nhà cô sẽ di tình biệt luyến đấy!!” Lô Khê âm dương quái khí tiếp tục cà khịa, “Xấu quá đi mất.”
“Cô mới xấu ấy!”
Liễu Lan Lan mắng một tiếng rồi nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, lấy một chiếc gương nhỏ ra soi mặt mình.
Lô Khê quay đầu nháy mắt ra hiệu với Ngân Tô, cô ta đã bảo kiều gì Liễu Lan Lan cũng có gương mà.
Nhưng Liễu Lan Lan soi tới soi lui mãi mà vẫn không thấy có gì kỳ lạ xảy ra.
Lực chú ý của Liễu Lan Lan tập trung hết trên mặt cô ta nên không để ý tới Ngân Tô và Lô Khê đằng sau đang nhìn chằm chằm cô ta. Tuy hai người đều có suy nghĩ của riêng mình nhưng ánh mắt nhìn cô ta đều không hề tốt.
Chỉ có Trình Tinh là nhìn rõ. Thấy vậy cô ấy cũng có chút đồng tình với NPC Liễu Lan Lan này… Nhưng cũng cảm thấy may mắn vì người bị nhằm vào không phải là người chơi như cô ấy.
Tuy Liễu Lan Lan phát hiện mặt mình có chút khô nhưng cô ta không uống nước luôn lấy từ trong túi xách ra một gói bột ngũ cốc ra pha vào nước uống hết.
Bình thường vì để giữ dáng, bữa tối cô ta sẽ không ăn quá nhiều nhưng hôm nay thật sự rất mệt, Liễu Lan Lan uống xong một gói bột ngũ cốc rồi mà vẫn thấy hơi đói nhưng cô ta không muốn ăn nữa nên đành phải phải uống thêm chút nước.
Lúc Liễu Lan Lan còn đang lăn lộn, Ngân Tô đã lên giường nằm. Cô lặng lẽ vẫy vẫy tay với Lô Khê, đợi cô ta ghé người qua thì tiến tới bên tai cô ta nói nhỏ hai câu.
Lô Khê nghe xong lập tức đi tắt đèn.
“Cô làm gì?” Đột nhiên tắt đèn khiến Liễu Lan Lan vẫn chưa tẩy trang xong lập tức bất mãn lên tiếng, “Không nhìn thấy tôi còn vẫn chưa tẩy trang xong à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.