Chào Nam Chủ, Chúng Ta Lại Gặp Nhau Rồi
Chương 12: Thiên Thần Cũng Như Người Bình Thường
Nguyệt Hy
09/01/2017
An Hạ Linh bước lên cỗ máy, mỉm cười nhìn những người trong phòng.
- Mọi người, tôi đi rồi đừng có nhớ quá mà không ăn không ngủ đấy.
Triệu Tiểu An lạnh lùng không thèm để tâm, trực tiếp ấn nút khởi động làm An Hạ Linh lảo đảo suýt ngã, cô chỉ có thể thầm chửi Triệu Tiểu An là đồ keo kiệt, nói một câu thôi mà cũng không cho.
Hệ thống lạnh lùng lên tiếng, vẫn là câu nói kia: " Địa điểm đến, nước Tề năm 556", câu nói dường như đã là lỗi ám ảnh của cả phòng thí nghiệm. Bàn tay đang nắm lấy chiếc ghế của Triệu Tiểu An bất giác nắm chặt lại, cậu muốn chạy ra, ngăn An Hạ Linh lại nhưng dường như cô phát hiện ra hành động của cậu, chỉ cười tươi, vẫy tay chào tạm biệt. Lần đi này, có thể cô sẽ không trở về được nữa nhưng cô chấp nhận, bởi vì Lệ Tư Lam là cộng sự của cô, là người duy nhất cô có thể hi sinh tất cả.
Trong cuộc sống này, thứ bạn cần là tiền, thứ bạn cần là ăn uống, thứ bạn cần là ngủ nhưng thứ bạn mãi mãi không thể thiếu chính là tình bạn. An Hạ Linh hiểu và biết rõ điều đó, bạn thân, không phải cứ ai cũng được, tri kỉ lại trăm năm mới gặp, cô không muốn mất đi cả hai điều đó. Ánh sáng màu xanh lam phát ra từ cỗ máy khiến căn phòng thí nghiệm phút chốc được bao chùm cả ánh sáng màu xanh mờ ảo. An Hạ Linh ở trong làn sáng đó, cô có cảm giác như mình sắp chết đi vậy. Toàn thân đau đớn nặng nề như bị hàng ngàn hàng vạn mũi giáo đâm trúng, đầu óc quay mòng mòng, không phân biệt được đâu với đâu. Đột nhiên cô nghĩ đến, con bạn ngốc của cô có phải cũng phải chịu cảm giác này không, chịu cái cảm giác như tróc da rút xương này.
" Lam Lam, tôi thật khâm phục sức chịu đựng của bà đấy."
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Ưm...đau quá.
An Hạ Linh mơ màng mở mắt, tay phải đưa lên ôm lấy phần đầu đau nhức của mình, chết tiệt, không biết cô rơi kiểu nào mà lại đụng trúng phần đầu nữa.
- Cô tỉnh rồi à?
An Hạ Linh có rùng mình, cái giọng khàn khàn của đàn ông cùng âm thanh lạnh lẽo như người chết này, trong các truyện trinh thám, nó chính là đặc trưng của mấy tên giết người hàng loạt, không phải cô xui đến nỗi rơi chúng hang ổ của tên giết người chứ. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy trời đất như sụp đổ hoàn toàn, cái cỗ máy chết tiệt, toàn cho người ta rơi lung tung, bà đây mà trở về được sẽ băm ngươi thành trăm ngàn mảnh. An Hạ Linh quay ra, cười hì hì giả ngốc:
- Đại gia, tôi chỉ đi lạc thôi mà, anh đẹp trai thế này, giết người không tốt đâu.
Người đàn ông ngạc nhiên, có vẻ không hiểu cô muốn nói gì. Mà An Hạ Linh kì thực cũng sợ run người nên biểu hiện rất dễ nhận ra này cũng khiến cô không để ý nhưng hình như có rất nhiều ánh mắt đang nhìn cô. Người đàn ông nói, vẫn cái giọng như tội phạm nguy hiểm đấy:
- Cô nói gì vậy?
- Hả!??
An Hạ Linh nghệch mặt ra, tên này, đừng nói không hiểu cô nói gì nhá, đùa à? Hay hắn bị khuyết tật. Nghĩ đến có khả năng, cô lo lắng dùng hành động từng học được của người câm điếc kết hợp với lời nói để giao tiếp với người trước mặt:
- Anh bị điếc hả?
Hình như anh ta hiểu nên mặt sầm lại, cô liền nghĩ chắc do cảm thấy tự ti với bản thân thế nên cô nàng lại một lần nữa dùng cách vừa nãy an ủi:
- Đừng buồn, anh chỉ không thể nghe được thôi mà.
Cô nhìn hắn, thế quái nào khuôn mặt anh ta càng khó coi hơn vậy, chẳng lẽ tự ti đến nỗi đấy sao, hay cô nói sai gì. An Hạ Linh kì quái nhìn người trước mặt. Anh ta nói, trong lời nói sặc mùi thuốc súng:
- Giác quan của tôi rất bình thường.
Anh ta vừa dứt câu thì một âm thanh khác vang lên, giọng nói kia còn lạnh lẽo hơn anh ta, như muốn đóng băng tất cả mọi vật xung quanh lại mang theo sự uy quyền khiến người ta sinh ra cảm giác sợ hãi:
- Ẩn, cô ta không phải An Hạ Linh.
Ẩn Vân giật mình như thức tỉnh, quay người về phía âm thanh đó, mang theo chút sầu não nói:
- Thuộc hạ biết sai.
Lúc này, An Hạ Linh mới ngộ ra, cô lúc nãy không hề nhìn xem đây là đâu, bây giờ nhìn lại thấy, hình như nó giống như một sảnh điện như trong anime theo kiểu Tây Âu. Còn có rất nhiều người mặc áo vest đen và người ngồi trên cao nhất cũng là người vừa mở miệng nói rất ư đẹp trai, hắn ta hỏi cô:
- Tên gì?
An Hạ Linh nhìn hắn, chớp mắt ngây thơ:
- Anh hỏi lạ nhỉ, chẳng phải anh vừa mới nói tên tôi ra sao?
Ẩn tức giận xen vào:
- An Hạ Linh đã chết rồi.
An Hạ Linh đã chết rồi, đừng có đùa, bà đây sống sờ sờ ra mà dám bảo An Hạ Linh chết rồi, có các người chết rồi đấy, cả nhà các người mới chết đấy. Nhưng cô không dám nói vậy, nhìn xem, một tên đang chĩa họng súng sau lưng cô mà bây giờ cô mới biết, mấy tên như tội phạm giết người nhìn cô bằng ánh mắt nhăm nhe, thử hỏi ai dám mở miệng bất kính, có khi chết chưa kịp ngáp thì có. Cho dù đây là thế giới ảo đi nữa thì chưa chắc đã như truyện, đại ca maija thấy nữ chính( xuyên không) thú vị bởi vì chưa có ai dám nói với hắn như vậy nên hứng thú rồi yêu, sau đó nữ chính trở thành gia chủ. Cái này chỉ có đứa bạn ngốc của cô mới tin, An Hạ Linh cô đây mặc dù là thầy bói nhưng sống rất thực tế.
- Tôi dĩ nhiên là An Hạ Linh rồi, nhưng là An Hạ Linh sống ở trên trời. Hiện tại 25 tuổi đã tốt nghiệp đại học.
An Hạ Linh nhắm mắt nói liều, An Hạ Linh mà các người quen chết rồi thì chẳng lẽ không còn An Hạ Linh khác sao. Cô nàng nào đó dương dương tự đắc, tuy vậy vẫn rất lo sợ, nhỡ bị phát hiện thì cô tiêu đời rồi. Người đàn ông ngồi trên cao cười khẽ, tiếng cười lạnh lẽo đến phát sợ, lời nói như con dao sắc bén cứa vào từng tế bào cô:
- Thiên thần? Haha, thiên thần không có cánh, lại còn có chứng minh thư, học đại học. Cô nghĩ ai tin?
An Hạ Linh thầm sợ hãi, hắn chẳng lẽ lục đồ của cô sao, mà hình như bộ chống xạ của cô cũng không thấy đâu. Nhưng đã đâm lao phải theo lao, bây giờ quay đầu chỉ có chết:
- Sao không, do các người quan niệm thiên thần phải có cánh thôi. Chúng tôi cũng như người bình thường, chỉ khác nơi sống là ở trên trời thôi.
- Vậy sao?
Lại là tiếng cười khẽ đáng sợ đây vang lên, An Hạ Linh không tin nhìn thẳng vật thể đang bay nhanh về hướng mình, nỗi sợ hãi dâng lên khiến chân cô mềm nhũn, không dám duy chuyển, hắn...tại sao...
- Mọi người, tôi đi rồi đừng có nhớ quá mà không ăn không ngủ đấy.
Triệu Tiểu An lạnh lùng không thèm để tâm, trực tiếp ấn nút khởi động làm An Hạ Linh lảo đảo suýt ngã, cô chỉ có thể thầm chửi Triệu Tiểu An là đồ keo kiệt, nói một câu thôi mà cũng không cho.
Hệ thống lạnh lùng lên tiếng, vẫn là câu nói kia: " Địa điểm đến, nước Tề năm 556", câu nói dường như đã là lỗi ám ảnh của cả phòng thí nghiệm. Bàn tay đang nắm lấy chiếc ghế của Triệu Tiểu An bất giác nắm chặt lại, cậu muốn chạy ra, ngăn An Hạ Linh lại nhưng dường như cô phát hiện ra hành động của cậu, chỉ cười tươi, vẫy tay chào tạm biệt. Lần đi này, có thể cô sẽ không trở về được nữa nhưng cô chấp nhận, bởi vì Lệ Tư Lam là cộng sự của cô, là người duy nhất cô có thể hi sinh tất cả.
Trong cuộc sống này, thứ bạn cần là tiền, thứ bạn cần là ăn uống, thứ bạn cần là ngủ nhưng thứ bạn mãi mãi không thể thiếu chính là tình bạn. An Hạ Linh hiểu và biết rõ điều đó, bạn thân, không phải cứ ai cũng được, tri kỉ lại trăm năm mới gặp, cô không muốn mất đi cả hai điều đó. Ánh sáng màu xanh lam phát ra từ cỗ máy khiến căn phòng thí nghiệm phút chốc được bao chùm cả ánh sáng màu xanh mờ ảo. An Hạ Linh ở trong làn sáng đó, cô có cảm giác như mình sắp chết đi vậy. Toàn thân đau đớn nặng nề như bị hàng ngàn hàng vạn mũi giáo đâm trúng, đầu óc quay mòng mòng, không phân biệt được đâu với đâu. Đột nhiên cô nghĩ đến, con bạn ngốc của cô có phải cũng phải chịu cảm giác này không, chịu cái cảm giác như tróc da rút xương này.
" Lam Lam, tôi thật khâm phục sức chịu đựng của bà đấy."
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Ưm...đau quá.
An Hạ Linh mơ màng mở mắt, tay phải đưa lên ôm lấy phần đầu đau nhức của mình, chết tiệt, không biết cô rơi kiểu nào mà lại đụng trúng phần đầu nữa.
- Cô tỉnh rồi à?
An Hạ Linh có rùng mình, cái giọng khàn khàn của đàn ông cùng âm thanh lạnh lẽo như người chết này, trong các truyện trinh thám, nó chính là đặc trưng của mấy tên giết người hàng loạt, không phải cô xui đến nỗi rơi chúng hang ổ của tên giết người chứ. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy trời đất như sụp đổ hoàn toàn, cái cỗ máy chết tiệt, toàn cho người ta rơi lung tung, bà đây mà trở về được sẽ băm ngươi thành trăm ngàn mảnh. An Hạ Linh quay ra, cười hì hì giả ngốc:
- Đại gia, tôi chỉ đi lạc thôi mà, anh đẹp trai thế này, giết người không tốt đâu.
Người đàn ông ngạc nhiên, có vẻ không hiểu cô muốn nói gì. Mà An Hạ Linh kì thực cũng sợ run người nên biểu hiện rất dễ nhận ra này cũng khiến cô không để ý nhưng hình như có rất nhiều ánh mắt đang nhìn cô. Người đàn ông nói, vẫn cái giọng như tội phạm nguy hiểm đấy:
- Cô nói gì vậy?
- Hả!??
An Hạ Linh nghệch mặt ra, tên này, đừng nói không hiểu cô nói gì nhá, đùa à? Hay hắn bị khuyết tật. Nghĩ đến có khả năng, cô lo lắng dùng hành động từng học được của người câm điếc kết hợp với lời nói để giao tiếp với người trước mặt:
- Anh bị điếc hả?
Hình như anh ta hiểu nên mặt sầm lại, cô liền nghĩ chắc do cảm thấy tự ti với bản thân thế nên cô nàng lại một lần nữa dùng cách vừa nãy an ủi:
- Đừng buồn, anh chỉ không thể nghe được thôi mà.
Cô nhìn hắn, thế quái nào khuôn mặt anh ta càng khó coi hơn vậy, chẳng lẽ tự ti đến nỗi đấy sao, hay cô nói sai gì. An Hạ Linh kì quái nhìn người trước mặt. Anh ta nói, trong lời nói sặc mùi thuốc súng:
- Giác quan của tôi rất bình thường.
Anh ta vừa dứt câu thì một âm thanh khác vang lên, giọng nói kia còn lạnh lẽo hơn anh ta, như muốn đóng băng tất cả mọi vật xung quanh lại mang theo sự uy quyền khiến người ta sinh ra cảm giác sợ hãi:
- Ẩn, cô ta không phải An Hạ Linh.
Ẩn Vân giật mình như thức tỉnh, quay người về phía âm thanh đó, mang theo chút sầu não nói:
- Thuộc hạ biết sai.
Lúc này, An Hạ Linh mới ngộ ra, cô lúc nãy không hề nhìn xem đây là đâu, bây giờ nhìn lại thấy, hình như nó giống như một sảnh điện như trong anime theo kiểu Tây Âu. Còn có rất nhiều người mặc áo vest đen và người ngồi trên cao nhất cũng là người vừa mở miệng nói rất ư đẹp trai, hắn ta hỏi cô:
- Tên gì?
An Hạ Linh nhìn hắn, chớp mắt ngây thơ:
- Anh hỏi lạ nhỉ, chẳng phải anh vừa mới nói tên tôi ra sao?
Ẩn tức giận xen vào:
- An Hạ Linh đã chết rồi.
An Hạ Linh đã chết rồi, đừng có đùa, bà đây sống sờ sờ ra mà dám bảo An Hạ Linh chết rồi, có các người chết rồi đấy, cả nhà các người mới chết đấy. Nhưng cô không dám nói vậy, nhìn xem, một tên đang chĩa họng súng sau lưng cô mà bây giờ cô mới biết, mấy tên như tội phạm giết người nhìn cô bằng ánh mắt nhăm nhe, thử hỏi ai dám mở miệng bất kính, có khi chết chưa kịp ngáp thì có. Cho dù đây là thế giới ảo đi nữa thì chưa chắc đã như truyện, đại ca maija thấy nữ chính( xuyên không) thú vị bởi vì chưa có ai dám nói với hắn như vậy nên hứng thú rồi yêu, sau đó nữ chính trở thành gia chủ. Cái này chỉ có đứa bạn ngốc của cô mới tin, An Hạ Linh cô đây mặc dù là thầy bói nhưng sống rất thực tế.
- Tôi dĩ nhiên là An Hạ Linh rồi, nhưng là An Hạ Linh sống ở trên trời. Hiện tại 25 tuổi đã tốt nghiệp đại học.
An Hạ Linh nhắm mắt nói liều, An Hạ Linh mà các người quen chết rồi thì chẳng lẽ không còn An Hạ Linh khác sao. Cô nàng nào đó dương dương tự đắc, tuy vậy vẫn rất lo sợ, nhỡ bị phát hiện thì cô tiêu đời rồi. Người đàn ông ngồi trên cao cười khẽ, tiếng cười lạnh lẽo đến phát sợ, lời nói như con dao sắc bén cứa vào từng tế bào cô:
- Thiên thần? Haha, thiên thần không có cánh, lại còn có chứng minh thư, học đại học. Cô nghĩ ai tin?
An Hạ Linh thầm sợ hãi, hắn chẳng lẽ lục đồ của cô sao, mà hình như bộ chống xạ của cô cũng không thấy đâu. Nhưng đã đâm lao phải theo lao, bây giờ quay đầu chỉ có chết:
- Sao không, do các người quan niệm thiên thần phải có cánh thôi. Chúng tôi cũng như người bình thường, chỉ khác nơi sống là ở trên trời thôi.
- Vậy sao?
Lại là tiếng cười khẽ đáng sợ đây vang lên, An Hạ Linh không tin nhìn thẳng vật thể đang bay nhanh về hướng mình, nỗi sợ hãi dâng lên khiến chân cô mềm nhũn, không dám duy chuyển, hắn...tại sao...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.