Chào Nam Chủ, Chúng Ta Lại Gặp Nhau Rồi
Chương 5: Tôi Đi Quyến Rũ Ân Phàm
Nguyệt Hy
11/12/2016
Nhìn bóng Mộ Tử Quân khuất dần sau cánh cửa, Mạc Y Y vuốt nhẹ mái tóc mình, trên môi là nụ cười như có như không.
- Lâm Như, chị mua giúp tôi bộ đồ thật quyến rũ vào, tốt nhất là màu đỏ.
-Vâng.
Lâm Như dù gật đầu đồng ý nhưng vẫn chần chừ chưa bước đi, chị ta không biết cô nàng Mạc tiểu thư này lại muốn làm gì nữa, nhỡ khi cô ấy nghĩ đến cách treo cổ tự tử bằng váy thì biết làm sao. Thấy Lâm Như mãi chưa chịu đi, Mạc Y Y nhướng mày, hỏi:
- Sao còn chưa đi?
- Tôi đi ngay.
Lâm Như không dám ở lại lâu lập tức co chân chạy ra ngoài, nhìn dáng vẻ khẩn trương của Lâm Như, Mạc Y Y muốn cười thật to, cô cảm thấy ở thể giới này cũng không tồi đấy chứ, cái gì cũng đầy đủ. Tuy vậy, Mạc Y Y không thể nào vui lên được, cái thiết bị của cô, rõ ràng là cực phẩm vậy mà trong chốc lát lại thành phế phẩm, nếu sự việc này mà truyền ra ngoài, vậy không phải mặt mũi của cô mất hết sao?
- Ông trời a, rốt cuộc ông muốn con làm gì đây hả? huhu, Lan Lăng Vương của tôi.
- Mạc Y Y, tôi không ngờ đến cả nhân vật cổ đại cô cũng không buông tha.
Thanh âm trong trẻo đến lạ lùng từ ngoài đi vào khiến cô sững người lại, từ từ quay đầu ra. Đồng tử căng ra, mồm há hốc lại đầy ngạc nhiên, chưa kịp suy nghĩ gì vội, cô đã lao ngay đến người đứng trước cửa, khóc bù lu bù loa:
- Triệu Tiểu An, sao cậu lại ở đây vậy? Cậu có biết tôi chịu khổ thế nào không? Vừa mới đến đã bị người ta hành hạ rồi. Huhu.
- Này, Mạc Y Y, tôi không phải là Triệu Tiểu An, Triệu Tiểu Tử gì đó, tôi là Nguyệt Sở Kì.
Nguyệt Sở Kì đen mặt lại, người phụ nữ này cự nhiên lại xem hắn là người khác, lại còn là đàn ông, hay là cô ta chỉ diễn kịch để gây sự chú ý thôi. Mạc Y Y đang ôm Nguyệt Sở Kì cũng ngẩn ra, không biết phản ứng thế nào. Hắn không phải là Triệu Tiểu An, không phải là Triệu Tiểu An sao lạ giống thế được, làm sao có cái kiểu giống nhau thế được chứ, không thể nào. Tâm trí của cô càng suy nghĩ càng trở nên rối loạn khiến tư thế của hai có chút mờ ám. Nguyệt Sở Kì khó chịu đấy Mạc Y Y ra, đôi mắt đảo nhanh qua về phía cô.
- Tôi nghe nói cô bệnh đến phát điên rồi nên qua đây xem cô điên thật chưa?
Câu nói đó như một chất xúc tác đả kích tâm hồn bé nhỏ của Mạc Y Y, cô điên sao, nực cười, ai thất đức đi tung tin đồn ra vậy? Đưa mắt nhìn kĩ người trước mặt, Mạc Y Y quả thật cũng phải thuyết phục mình rằng, đây không phải Triệu Tiểu An mà cô quen biết, nếu nhìn kĩ có thể thấy đôi mắt của Nguyệt Sở Kì mang ý cười tự nhiên còn đôi mắt của Triệu Tiểu An lại lạnh như băng, sự lạnh lẽo đó không phải được tôi luyện như kiểu sát thủ mà là sự lạnh lẽo từ tính cách duy truyền.
- Triệu...tôi xin lỗi, con mắt nào của anh thấy tôi bị điên vậy hả?
Nguyệt Sở Kì sửng sốt nhìn cô, cô nàng kiêu căng, ngạo mạn kia lại đi xin lỗi hắn, có đùa không vậy? Mạc Y Y thấy biểu hiện kì quái của hắn, cô nhếch môi cười tự đắc, có phải đã biết mình nói sai ở đâu không hả? Một người xinh đẹp như cô( Mặc dù đang trong thân xác người khác), một người thông minh như cô thì sao có thế là người điên được. Nhưng sự tự đắc của Mạc Y Y chưa được lâu thì gáo nước lạnh đã dội thẳng vào đầu. Nguyệt Sở Kì thương cảm mà nói:
- Bây giờ tôi biết lí do vì sao cô bị điên rồi.
Nói xong câu đó, hắn gãi đầu bước ra ngoài, còn làm động tác rùng mình như nghĩ lại chuyện đáng sợ nào đó. Mạc Y Y ngốc lăng đứng trước cửa nhìn bóng Nguyệt Sở Kì bước đi mà không biết nên làm gì, sao hôm nay lắm người đến thế nhỉ, lại còn toàn nhân vật hiển hách, số cô chẳng lẽ vận khí giàu sang đến rồi sao? Nghĩ vậy, Mạc Y Y cứ cười ngu ngơ mặc kệ bao nhiêu người đi qua nhìn vào trong phòng cô chỉ biết lắc đầu ngán ngẩn " đẹp mà điên."
Nguyệt Sở Kì đi không lâu thì Lâm Như quay trở về, trên tay là một túi đồ lớn, nhỏ khác nhau.
- Tôi không biết cô thích kiểu gì nên mua rất nhiều, ở đây cũng không có hàng hiệu nên cô dùng tạm.
Mạc Y Y lườm nguýt Lâm Như:
- Tôi cần cô mua hàng hiệu sao?
Mạc Y Y cô từ trước đến giờ không cần mặc đồ hàng hiệu, chỉ cần mặc những đồ cô yêu thích là được, tất nhiên một phần cô cũng tiếc tiền nữa. Nghĩ là vậy thôi, Mạc Y Y cầm túi sách đi vào nhà vệ sinh, một lát sau, cô đi ra với bộ dạng cực kì nhăn nhó. Mua chục cái thì chín cái hở hang, may thay có một bộ còn tử tế. Lâm Như thấy Mạc Y Y bước ra, cô tò mò hỏi:
- Mạc tiểu thư, cô đi đâu vậy?
Mạc Y Y đi ra ngoài cửa, cô ngoảnh mặt lại, nở nụ cười chói lọi, nói:
- Tôi đi quyến rũ Ân Phàm.
Lâm Như: ...
- Lâm Như, chị mua giúp tôi bộ đồ thật quyến rũ vào, tốt nhất là màu đỏ.
-Vâng.
Lâm Như dù gật đầu đồng ý nhưng vẫn chần chừ chưa bước đi, chị ta không biết cô nàng Mạc tiểu thư này lại muốn làm gì nữa, nhỡ khi cô ấy nghĩ đến cách treo cổ tự tử bằng váy thì biết làm sao. Thấy Lâm Như mãi chưa chịu đi, Mạc Y Y nhướng mày, hỏi:
- Sao còn chưa đi?
- Tôi đi ngay.
Lâm Như không dám ở lại lâu lập tức co chân chạy ra ngoài, nhìn dáng vẻ khẩn trương của Lâm Như, Mạc Y Y muốn cười thật to, cô cảm thấy ở thể giới này cũng không tồi đấy chứ, cái gì cũng đầy đủ. Tuy vậy, Mạc Y Y không thể nào vui lên được, cái thiết bị của cô, rõ ràng là cực phẩm vậy mà trong chốc lát lại thành phế phẩm, nếu sự việc này mà truyền ra ngoài, vậy không phải mặt mũi của cô mất hết sao?
- Ông trời a, rốt cuộc ông muốn con làm gì đây hả? huhu, Lan Lăng Vương của tôi.
- Mạc Y Y, tôi không ngờ đến cả nhân vật cổ đại cô cũng không buông tha.
Thanh âm trong trẻo đến lạ lùng từ ngoài đi vào khiến cô sững người lại, từ từ quay đầu ra. Đồng tử căng ra, mồm há hốc lại đầy ngạc nhiên, chưa kịp suy nghĩ gì vội, cô đã lao ngay đến người đứng trước cửa, khóc bù lu bù loa:
- Triệu Tiểu An, sao cậu lại ở đây vậy? Cậu có biết tôi chịu khổ thế nào không? Vừa mới đến đã bị người ta hành hạ rồi. Huhu.
- Này, Mạc Y Y, tôi không phải là Triệu Tiểu An, Triệu Tiểu Tử gì đó, tôi là Nguyệt Sở Kì.
Nguyệt Sở Kì đen mặt lại, người phụ nữ này cự nhiên lại xem hắn là người khác, lại còn là đàn ông, hay là cô ta chỉ diễn kịch để gây sự chú ý thôi. Mạc Y Y đang ôm Nguyệt Sở Kì cũng ngẩn ra, không biết phản ứng thế nào. Hắn không phải là Triệu Tiểu An, không phải là Triệu Tiểu An sao lạ giống thế được, làm sao có cái kiểu giống nhau thế được chứ, không thể nào. Tâm trí của cô càng suy nghĩ càng trở nên rối loạn khiến tư thế của hai có chút mờ ám. Nguyệt Sở Kì khó chịu đấy Mạc Y Y ra, đôi mắt đảo nhanh qua về phía cô.
- Tôi nghe nói cô bệnh đến phát điên rồi nên qua đây xem cô điên thật chưa?
Câu nói đó như một chất xúc tác đả kích tâm hồn bé nhỏ của Mạc Y Y, cô điên sao, nực cười, ai thất đức đi tung tin đồn ra vậy? Đưa mắt nhìn kĩ người trước mặt, Mạc Y Y quả thật cũng phải thuyết phục mình rằng, đây không phải Triệu Tiểu An mà cô quen biết, nếu nhìn kĩ có thể thấy đôi mắt của Nguyệt Sở Kì mang ý cười tự nhiên còn đôi mắt của Triệu Tiểu An lại lạnh như băng, sự lạnh lẽo đó không phải được tôi luyện như kiểu sát thủ mà là sự lạnh lẽo từ tính cách duy truyền.
- Triệu...tôi xin lỗi, con mắt nào của anh thấy tôi bị điên vậy hả?
Nguyệt Sở Kì sửng sốt nhìn cô, cô nàng kiêu căng, ngạo mạn kia lại đi xin lỗi hắn, có đùa không vậy? Mạc Y Y thấy biểu hiện kì quái của hắn, cô nhếch môi cười tự đắc, có phải đã biết mình nói sai ở đâu không hả? Một người xinh đẹp như cô( Mặc dù đang trong thân xác người khác), một người thông minh như cô thì sao có thế là người điên được. Nhưng sự tự đắc của Mạc Y Y chưa được lâu thì gáo nước lạnh đã dội thẳng vào đầu. Nguyệt Sở Kì thương cảm mà nói:
- Bây giờ tôi biết lí do vì sao cô bị điên rồi.
Nói xong câu đó, hắn gãi đầu bước ra ngoài, còn làm động tác rùng mình như nghĩ lại chuyện đáng sợ nào đó. Mạc Y Y ngốc lăng đứng trước cửa nhìn bóng Nguyệt Sở Kì bước đi mà không biết nên làm gì, sao hôm nay lắm người đến thế nhỉ, lại còn toàn nhân vật hiển hách, số cô chẳng lẽ vận khí giàu sang đến rồi sao? Nghĩ vậy, Mạc Y Y cứ cười ngu ngơ mặc kệ bao nhiêu người đi qua nhìn vào trong phòng cô chỉ biết lắc đầu ngán ngẩn " đẹp mà điên."
Nguyệt Sở Kì đi không lâu thì Lâm Như quay trở về, trên tay là một túi đồ lớn, nhỏ khác nhau.
- Tôi không biết cô thích kiểu gì nên mua rất nhiều, ở đây cũng không có hàng hiệu nên cô dùng tạm.
Mạc Y Y lườm nguýt Lâm Như:
- Tôi cần cô mua hàng hiệu sao?
Mạc Y Y cô từ trước đến giờ không cần mặc đồ hàng hiệu, chỉ cần mặc những đồ cô yêu thích là được, tất nhiên một phần cô cũng tiếc tiền nữa. Nghĩ là vậy thôi, Mạc Y Y cầm túi sách đi vào nhà vệ sinh, một lát sau, cô đi ra với bộ dạng cực kì nhăn nhó. Mua chục cái thì chín cái hở hang, may thay có một bộ còn tử tế. Lâm Như thấy Mạc Y Y bước ra, cô tò mò hỏi:
- Mạc tiểu thư, cô đi đâu vậy?
Mạc Y Y đi ra ngoài cửa, cô ngoảnh mặt lại, nở nụ cười chói lọi, nói:
- Tôi đi quyến rũ Ân Phàm.
Lâm Như: ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.