Chương 4: Bát cháo
Nguyệt Tầm Tinh
03/12/2021
"Vòng eo 57"
Hai chữ này cùng hai con số đập mạnh vào tai Đan Ý.
Đôi mắt xinh đẹp của cô đầy vẻ hoài nghi không thể tin nổi, đôi con ngươi mở to.
Đường Tinh Chu rốt cuộc chính là ma quỷ toán học?!
..... Lại có thể biết đến chuẩn xác như vậy.
Khuôn mặt cô gái được trang điểm ban đầu chỉ có một chút ửng hồng hơn nữa chưa hề nhạt đi bây giờ càng trở nên đỏ hơn.
Hiện tại Đan Ý chỉ cảm thấy hai má nóng đến lợi hại ngay cả hai bên tai cũng vậy.
Tư thế của hai người hết sức thân mật, hậu trường lại nhiều người như vậy, Đan Ý ý thức được điểm này, đẩy đẩy anh ra nói một câu "Cảm ơn".
Sau đó dùng âm thanh nhỏ nhất để nói: " Anh, anh trước buông tôi ra."
"Đứng vững "
Đường Tinh Chu đem người ổn định, xác nhận lại một lần nữa mới buông tay.
Đan Ý ừ một tiếng, cúi đầu không dám nhìn anh.
Sau khi nghe được lời xác nhận của cô, Đường Tinh Chu mới buông lỏng tay.
Ở nơi mọi người nhìn thấy, chính là một màn đơn giản "anh hùng cứu mỹ nhân" không quá một phút đồng hồ.
Hai người đứng quá gần, Đan Ý cảm thấy nhiệt độ trên người quá cao nên muốn tránh xa anh một chút.
Nhưng khi cô di chuyển, da đầu bị giật mạnh khiến cô cảm thấy tỉnh táo ngay lập tức.
" A, anh đừng động đậy, tôi đau đau đau!" Cô cắn răng nhăn mày.
"Tôi không nhúc nhích". Đường Tinh Chu nói chuyện mang theo vài phần bất đắc dĩ.
Rõ ràng người vừa rồi động là cô.
Đan Ý không còn cách nào khác là quay trở lại khoảng cách ban đầu giữa hai người.
Sự việc này lại khiến ánh mắt của mọi người một lần nữa đều đổ dồn vào hai người bọn họ.
Hình ảnh trước mắt là nam sinh khẽ cúi đầu, khuôn mặt tuấn mỹ đang trầm mặc nhìn cô gái trước mặt.
Mà cô gái mặc bộ váy màu đỏ, giống như rúc vào lòng nam sinh, ngón tay xinh đẹp nghịch tóc mình, đang lầm bẩm gì trong miệng.
Khí chất của hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng lại mang một cảm giác hòa hợp không thể giải thích được.
Nhưng thực tế là tóc của Đan Ý bị cuốn bởi chiếc cúc áo thứ hai trên áo sơ mi của Đường Tinh Chu.
Chính là cẩu huyết như vậy.
Và cô đang đối phó với chiếc cúc đó.
Ngoại trừ gương mặt, trên người cô quý giá nhất chính là tóc, mỗi một sợi đều có tên.
Nhưng chiếc cúc áo dường như được dính chặt với tóc của cô một cách kỳ diệu.
Quả thực hết sức phiền toái.
Hơn nữa Đan Ý có thể cảm nhận rõ ràng được ánh mắt mọi người đều dừng trên người cô.
Sự kiên nhẫn của cô gần như cạn kiệt, cả khuôn mặt đều phập phồng thở sâu mấy hơi.
Tại sao cô vẫn không thể gỡ nó?
Đường Tinh Chu hiếm khí thấy cô có bộ dáng như thế này, anh không nhịn được duỗi ngón tay trỏ gõ lên vầng trán trắng sáng của cô, không khỏi mỉm cười: "Không có tính nhẫn nại"
Điều này dường như quen thuộc với anh, khi anh giải một bài toán ở trường trung học và trong thời gian dài không giải được.
Lúc đó anh thường xuyên nhìn thấy cô trong thư viện, cô ngồi trong góc một mình, miệng cắn nắp bút, chọc bút trên bàn viết đi viết lại rồi lại viết tiếp.
Anh nhìn cô vẫn đang cau mày, tò mò không biết cô đang làm gì, vì vậy lặng lẽ đi ra phía sau cô, liền thấy được trên bàn bày quyển luyện toán học.
Đó là câu hỏi hàm số, có tổng cộng bốn đáp án ABCD, Đường Tinh Chu chỉ cần lướt qua câu hỏi đã biết đáp án là gì.
Nhưng cô lại gạch bỏ A và B, D trong ngoặc, rồi chọn C.
Cuối cùng chọn sai.
.....
Lúc này tất cả tâm tư của Đan Ý đều đặt lên trên tóc mình, không nhận ra được động tác vừa rồi của anh có bao nhiêu thân mật.
Nghe được lời anh nói cô lại càng nóng nảy hơn, trừng đôi mắt xinh đẹp liếc anh một cái.
Đây là hành động hoàn toàn trong tiềm thức, trong ánh mắt còn mang theo một chút giận dữ.
Không chỉ không có tính sát thương mà theo quan điểm của Đường Tinh Chu nó còn rất khó hiểu.
" Để tôi giúp" Đường Tinh Chu cầm lấy sợi tóc nhỏ trong tay cô dọc theo hướng của nó.
Đầu ngón tay mát lạnh của anh vô tình chạm vào cô, Đan Ý nhanh chóng thu tay lại, nhìn khuôn mặt tuấn tú kia gần trong gang tấc.
Lông mi của anh dày và dài như lông quạ đáng ghen tị.
Đường Tinh Chu lại cúi đầu, khoảng cách lại bị kéo gần lại.
Quá gần, thật sự quá gần rồi.
Đan Ý định quay đầu đi nhưng lại bị anh ngăn lại: " Em đừng động đậy, tôi nhìn không rõ."
Đan Ý: "...."
Cô nhớ rõ anh trước kia không có bị cận thị nha.
Nhưng cô không dám cử động nữa, chỉ biết nín thở.
Ánh mắt anh hết sức chuyên chú, những đầu ngón tay mảnh khảnh lướt qua mái tóc cô, trong biểu cảm không có một chút sốt ruột nào.
Cô không biết được tư thế này bao nhiêu thân mật, như là liếc mắt đưa tình tán tỉnh nhau.
Hai chị em Mộc nhìn thấy một màn trước mắt, ánh mắt trừng to hết cỡ.
Đây là tình huống quái gì vậy!!
Vừa rồi hai người họ cảm thấy ánh mắt của người đàn ông này rất quen thuộc, cùng với những cuộc thảo luận xung quanh anh ta, họ đã biết anh ta là ai.
Đường Tinh Chu, họ đã thấy thông tin của anh trong danh sách trường học khi bắt đầu khai giảng.
Một nhân vật truyền kỳ, năm trước lấy thân phận trạng nguyện khoa khoa học tự nhiên tiến vào khoa toán của trường đại học Thanh Thành. Hiện anh ấy là chủ tịch hội sinh viên.
Anh cũng là người duy nhất trở thành chủ tịch Hội sinh viên trong học kỳ đầu tiên của đại học Thanh Thành trong nhiều năm như vậy.
Chủ tịch hội sinh viên ban đầu là sinh viên năm hai, vì tạm thời phải ra nước ngoài trao đổi nên anh ta phải từ chức chủ tịch sớm.
Mà năng lực của Đường Tinh Chu không thể nghi ngờ, các thành viên trong hội học sinh và giảng viên đều tán thành, cho nên gánh nặng này đương nhiên đổ lên đầu anh.
Cha của anh là giáo sư Đường Cơ khoa toán của đại học Thanh Thành, ông bà nội, ông bà ngoại của anh đều là những người đứng đắn.
Hơn nữa bản thân anh cũng rất giỏi, anh đã giành được huy chương vàng CMO trong năm đầu tiên trung học của mình, và sau đó giành được huy chương vàng IMO vào năm thứ ba trung học của mình.
Sau khi vào đại học, anh đã xuất bản hai bài báo SCI trên các tạp chí toán học quốc tế hàng đầu vào năm thứ nhất, đồng thời tham gia cuộc thi toán CMC cùng năm và giành vị trí đầu tiên.
Nói tóm lại, mọi giải thưởng anh giành được đều tỏa ra ánh sáng rực rỡ lấp lánh bling bling.
Cùng trường còn có Trình Tinh Lâm khoa khoa học máy tính. Hai người còn được gọi là " Song tử tinh" đều là những nhân vật nổi tiếng tại trường đại học Thanh Thành.
Nhưng hiện tại, mối quan hệ giữa Đan Ý và Đường Tinh Chu là gì?
"Tốt lắm"
Chỉ một hoặc hai phút sau, lọn tóc của Đan Ý đã tách ra khỏi nút áo sơ mi của anh.
Đường Tinh Chu nhìn ra ý đồ của cô, thanh âm từ trên đầu cô truyền xuống: " Bảy cái không thiếu cái nào"
Động tác của Đan Ý ngay lập tức ngưng lại.
Cô ngước mắt lên và liếc nhìn anh một cái, xõa tóc xuống rất tự nhiên.
Kỳ thật chính cô cũng không biết vừa rồi có bao nhiêu cộng tóc, anh lại có thể nói rõ ràng như vậy.
" Ý Ý~"
Ai, ai gọi cô?.
Mộc Niên Mộc Cận hai chị em tay trong tay đi đến trước mặt cô, đi theo sau còn có Ôn Di Ninh.
Mộc Niên nhìn cô với ánh mắt dò xét: " Ý Ý, không giới thiệu một chút với chúng tôi sao?"
Mộc Cận cũng mang bộ mặt xem kịch hỏi: " Đúng vậy, giới thiệu đi giới thiệu đi~"
Hai người vừa nhìn đã biết nhau.
Cánh tay Đan Ý nổi da gà, cô giật giật khoe miệng: " Hai người có thể dùng giọng bình thường nói chuyện không"
" Ai nha, giọng người ta bình thường vẫn thế mà~"
" Đúng vậy, giọng người ta bình thường mà~"
Giọng điệu chết tiệt, còn nhại lại.
Ôn Di Ninh đứng phía sau hai chị em Mộc Niên Mộc Cận, cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ, hai chị em này chính là diễn tinh.
Ngược lại Đường Tinh Chu đã mở miệng trước, anh hướng phía ba người hơi hơi vuốt cằm, tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng mà dễ nghe: " Chào mọi người, tôi là Đường Tinh Chu"
Mộc Niên và Mộc Cận đã ồ lên với nhau, tất nhiên họ biết anh là ai, nhưng đây không phải là điều họ muốn biết.
Mộc Niên trực tiếp hỏi:" Vậy anh và bạn cùng phòng chúng tôi có quan hệ gì ~"
Đường Tinh Chu nghe vậy, nghiêng đầu nhìn về phía Đan Ý: " Chúng ta là mối quan hệ gì?"
Đan Ý trừng mắt nhìn anh.
Mối quan hệ gì?
Tôi thích liên quan đến anh.
Cô thiếu chút nữa nói ra những lời này.
May mắn thay lý do vẫn còn đó, Đan Ý trả lời: " Tôi học cùng trường cấp ba"
" Anh ấy là học trưởng, hơn chúng ta một khóa"
Nữ chính đã đưa ra câu trả lời chính thức.
Hai chị em Mộc Niên Mộc Cận đem ánh mắt bát quát nhìn về phía nam chính.
Đường Tinh Chu kéo dài giọng điệu: " Tôi còn tưởng rằng chúng ta..."
Vì lời nói của anh mà trái tim Mộc Niên Mộc Cận cũng muốn bay theo.
Là cái gì là cái gì?
"Mối quan hệ chuột và mèo" Anh nói.
Mộc Niên Mộc Cẩn "???"
Đan Ý "..."
......
Ký túc xá nữ phòng 520.
Đan Ý đang tắm, ba người khác trong ký túc xá đang nghiên cứu những lời nói của Đường Tinh Chu vừa nói.
Đúngg vậy, nghiên cứu.
Mộc Niên: " Bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì, đến giờ tôi vẫn chưa hiểu được."
Mộc Cận: " Học bá nói chuyện đều khó hiểu như vậy sao?"
Ôn Di Nhiên cũng là người hiểu biết, hỏi hai người kia: " Con chuột nhìn thấy mèo phản ứng là cái gì?"
Hai chị em Mộc: " Chạy!"
Ôn Di Nhiên từ từ dụ: " Vì sao lại phải chạy?"
Mộc Niên: "Bởi vì sợ hãi!"
Câu trả lời của Mộc Niên lần này khác với những gì em gái cô nghĩ, "Vậy thì logic quá đơn giản. Hơn nữa tại sao Ý Ý lại bỏ chạy khi nhìn thấy Tinh Chu?"
Đường Tinh Chu cũng không phải là một kẻ lưu manh, một người đẹp trai như anh vậy thì nên vồ lấy.
Không đúng, Đan Ý vì cái gì mà không nhào lên?
.....
Mười phút sau, khi Đan Ý bước ra khỏi phòng tắm hai chị em Mộc Niên Mộc Cận lần lượt nâng hai cánh tay của cô lên, cô bị họ kéo đến chiếc ghế dưới giường mình.
Sau đó hay cánh tay cô bị cầm lấy đặt ở trên mặt bàn không thể nhúc nhích.
Ôn Di Ninh bật đèn trên bàn và điều chỉnh độ sáng.
Ánh sáng yếu ớt chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, chỉ có phần dưới mũi là sáng bóng.
Có một hiệu ứng hình ảnh nửa sáng nửa tối, bầu không khí của phòng thẩm vấn bỗng chốc ngập tràn.
" Thưa ngài, phạm nhân Đan Ý đã được đưa đến"
Mộc Niên Mộc Cận bắt đầu đặt câu hỏi.
" Bạn có quyền giữ im lặng nhưng bắt đầu từ bây giờ mọi lời nói của bạn sẽ trở thành bằng chứng trước tòa!"
" Vì vậy, thẳng thắn sẽ được khoan hồng!"
Đan Ý với vẻ mặt sững sờ nghe các cô ấy nói giọng Quảng Châu, chỉ nắm bắt được hai chữ cuối: " Cái gì cơ?"
" Thú nhận, thú nhận!"
Đan Ý lấy một câu tiếng Quảng duy nhất của cô: " Ồ?"
Như chúng ta đã biết từ "Ồ" trong tiếng Quảng có thể diễn đạt tất cả các ý nghĩa.
Ôn Di Nhiên ở một bên phiên dịch: " Ý các cậu ấy nói là thú nhận"
Đan Ý rút tay ra khỏi móng vuốt hai người kia lấy khăn lau mái tóc mới gội, học giọng họ vừa nói: " Không thú nhận."
Mộc Niên: " Hai người các cậu ôm ôm ấp ấp, cả hai con mắt tôi đều nhìn thấy!"
Ôn Dĩ Ninh chủ động gánh vác vai phiên dịch: "Hai người ở đó ôm nhau, hai con mắt tôi đều nhìn thấy!"
Mộc Cận đừng một bên nói tiếp: " Trước công chúng mà còn dám tán tỉnh nhau?"
Đan Ý vẻ mặt bất đắc dĩ: "Cái gì tán tỉnh? Chỉ là tóc của tôi mắc trên cúc áo của cậu ấy"
Chuyện này trên đường trở về ký túc xá cô có giải thích qua.
Mộc Niên: "Đối với chúng tôi, biết điều đó thì cũng vô dụng, bởi vì đó không phải là những gì chúng tôi nói, mà là của quần chúng"
Mộc Cận: "Con mắt của quần chúng rất sắc bén"
Đan Ý: "?"
Ôn Di Ninh ở bên cạnh đưa di động cho cô xem.
[ Sự chú ý của đại học Thanh Thành hôm nay]: Mới phát hành, 360 độ. Không có góc chết, ảnh, video độ nét cao chưa được mã hóa đều có ở đây!
Đán Ý: "???"
Này là ai đặt tiêu đề?
Rất bừa bãi.
Ôn Di Ninh đem điện thoại kéo lại: " Trọng điểm ở phía sau."
Bức ảnh chưa được giải mã độ nét cao hiện ra trước mặt cô, một bức ảnh của một nam sinh và một nữ sinh.
Bức ảnh chụp cô và Đường Tinh Chu.
Góc độ vừa vặn chụp tới Đường Tinh Chu, đôi mắt anh rũ xuống nhìn nữ sinh đứng trước mặt mình.
Chiếc áo sơ mi trắng không tì vết của nam sinh đối lập với chiếc váy đỏ của cô gái nhưng không hề ảm đạm mà ngược lại càng tăng thêm sức hút.
Ngón tay thon dài trắng nõn của anh đang búng nhẹ lên trán nữ sinh, khóe miệng cong cong, vừa giống như bất đắc dĩ vừa như cưng chiều.
Lẳng lặng nhìn cô gái đang bới tóc trước mặt anh.
Cô gái chỉ để lộ ra tấm lưng mảnh mai, với những ngón tay đặt trên ngực chàng trai, với mái tóc dài đen xoăn lòa xòa quanh eo, tôn lên những đường cong của cô.
Từ góc độ này, nó thực sự giống như tán tỉnh.
[lầu 1]: Nam sinh này nhìn sao giống Đường Tinh Chu vậy??
[lầu 2]: Lầu trên có suy nghĩ thật giống tôi.
[lầu 3]: Đừng tự lừa mình dối người, đây chính là Đường Tinh Chu.
[lầu 4]: Đâu có bộ dáng cấm dục, cao lãnh không gần nữ sắc, này chính là ánh mắt cưng chiều, giết tôi đi!!!
[lầu 5]: Này chính là hình ảnh tán tỉnh rõ ràng, không được tôi muốn khóc quá.
[lầu 6]: Ai tới ấn huyệt cho tôi chứ tôi sắp ngất rồi...
Ngón tay của Ôn Dĩ Nhiên trượt xuống vuốt sang trang thứ hai.
Phần sau người đăng bài đã ra để đáp lại.
[ Sự chú ý của đại học Thanh Thành hôm nay]: Thêm phúc lợi bổ sung video sau có nội dung mà bạn muốn xem.
Đan Ý mở ra xem, phát hiện là một phần ngắn trong buổi biểu diễn của mình tối nay.
Nhưng cô không bình tĩnh sau khi nhìn thấy bóng lưng kia.
Bở vì cô đã nhìn thấy nơi cô xem bông hồng cuối cùng.
Trong buổi biểu diễn trực tiếp, dưới khán đài tối om và cô không thể nhìn thấy rõ mọi người.
Hơn nữa cô ném bông hoa kia xong liền trực tiếp đi xuống, cho nên cũng không biết có điều gì xảy ra.
Bây giờ cô xem được.
Bông hoa hồng mà cô vừa hôn qua lướt qua hàng ghế đầu và rơi thẳng vào tay một chàng trai.
Mà chàng trai kia chính là Đường Tinh Chu.
Trong tay anh cầm bông hoa hồng kia, ở đầu ngón tay di vòng tròn giống như đang thưởng thức.
Sau đó hơi nâng môi hướng lên trên khán đài vừa vặn bị quay được.
Cách một màn hình, Đan Ý đều có thể nhìn thấy rõ nụ cười trong mắt anh.
Nhợt nhạt thản nhiên, như thể có những vì sao tỏa sáng và với một chút bất cần hấp dẫn một cách khó hiểu.
Lập tức linh hồn của cô bị mê hoặc.
Hai chữ này cùng hai con số đập mạnh vào tai Đan Ý.
Đôi mắt xinh đẹp của cô đầy vẻ hoài nghi không thể tin nổi, đôi con ngươi mở to.
Đường Tinh Chu rốt cuộc chính là ma quỷ toán học?!
..... Lại có thể biết đến chuẩn xác như vậy.
Khuôn mặt cô gái được trang điểm ban đầu chỉ có một chút ửng hồng hơn nữa chưa hề nhạt đi bây giờ càng trở nên đỏ hơn.
Hiện tại Đan Ý chỉ cảm thấy hai má nóng đến lợi hại ngay cả hai bên tai cũng vậy.
Tư thế của hai người hết sức thân mật, hậu trường lại nhiều người như vậy, Đan Ý ý thức được điểm này, đẩy đẩy anh ra nói một câu "Cảm ơn".
Sau đó dùng âm thanh nhỏ nhất để nói: " Anh, anh trước buông tôi ra."
"Đứng vững "
Đường Tinh Chu đem người ổn định, xác nhận lại một lần nữa mới buông tay.
Đan Ý ừ một tiếng, cúi đầu không dám nhìn anh.
Sau khi nghe được lời xác nhận của cô, Đường Tinh Chu mới buông lỏng tay.
Ở nơi mọi người nhìn thấy, chính là một màn đơn giản "anh hùng cứu mỹ nhân" không quá một phút đồng hồ.
Hai người đứng quá gần, Đan Ý cảm thấy nhiệt độ trên người quá cao nên muốn tránh xa anh một chút.
Nhưng khi cô di chuyển, da đầu bị giật mạnh khiến cô cảm thấy tỉnh táo ngay lập tức.
" A, anh đừng động đậy, tôi đau đau đau!" Cô cắn răng nhăn mày.
"Tôi không nhúc nhích". Đường Tinh Chu nói chuyện mang theo vài phần bất đắc dĩ.
Rõ ràng người vừa rồi động là cô.
Đan Ý không còn cách nào khác là quay trở lại khoảng cách ban đầu giữa hai người.
Sự việc này lại khiến ánh mắt của mọi người một lần nữa đều đổ dồn vào hai người bọn họ.
Hình ảnh trước mắt là nam sinh khẽ cúi đầu, khuôn mặt tuấn mỹ đang trầm mặc nhìn cô gái trước mặt.
Mà cô gái mặc bộ váy màu đỏ, giống như rúc vào lòng nam sinh, ngón tay xinh đẹp nghịch tóc mình, đang lầm bẩm gì trong miệng.
Khí chất của hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng lại mang một cảm giác hòa hợp không thể giải thích được.
Nhưng thực tế là tóc của Đan Ý bị cuốn bởi chiếc cúc áo thứ hai trên áo sơ mi của Đường Tinh Chu.
Chính là cẩu huyết như vậy.
Và cô đang đối phó với chiếc cúc đó.
Ngoại trừ gương mặt, trên người cô quý giá nhất chính là tóc, mỗi một sợi đều có tên.
Nhưng chiếc cúc áo dường như được dính chặt với tóc của cô một cách kỳ diệu.
Quả thực hết sức phiền toái.
Hơn nữa Đan Ý có thể cảm nhận rõ ràng được ánh mắt mọi người đều dừng trên người cô.
Sự kiên nhẫn của cô gần như cạn kiệt, cả khuôn mặt đều phập phồng thở sâu mấy hơi.
Tại sao cô vẫn không thể gỡ nó?
Đường Tinh Chu hiếm khí thấy cô có bộ dáng như thế này, anh không nhịn được duỗi ngón tay trỏ gõ lên vầng trán trắng sáng của cô, không khỏi mỉm cười: "Không có tính nhẫn nại"
Điều này dường như quen thuộc với anh, khi anh giải một bài toán ở trường trung học và trong thời gian dài không giải được.
Lúc đó anh thường xuyên nhìn thấy cô trong thư viện, cô ngồi trong góc một mình, miệng cắn nắp bút, chọc bút trên bàn viết đi viết lại rồi lại viết tiếp.
Anh nhìn cô vẫn đang cau mày, tò mò không biết cô đang làm gì, vì vậy lặng lẽ đi ra phía sau cô, liền thấy được trên bàn bày quyển luyện toán học.
Đó là câu hỏi hàm số, có tổng cộng bốn đáp án ABCD, Đường Tinh Chu chỉ cần lướt qua câu hỏi đã biết đáp án là gì.
Nhưng cô lại gạch bỏ A và B, D trong ngoặc, rồi chọn C.
Cuối cùng chọn sai.
.....
Lúc này tất cả tâm tư của Đan Ý đều đặt lên trên tóc mình, không nhận ra được động tác vừa rồi của anh có bao nhiêu thân mật.
Nghe được lời anh nói cô lại càng nóng nảy hơn, trừng đôi mắt xinh đẹp liếc anh một cái.
Đây là hành động hoàn toàn trong tiềm thức, trong ánh mắt còn mang theo một chút giận dữ.
Không chỉ không có tính sát thương mà theo quan điểm của Đường Tinh Chu nó còn rất khó hiểu.
" Để tôi giúp" Đường Tinh Chu cầm lấy sợi tóc nhỏ trong tay cô dọc theo hướng của nó.
Đầu ngón tay mát lạnh của anh vô tình chạm vào cô, Đan Ý nhanh chóng thu tay lại, nhìn khuôn mặt tuấn tú kia gần trong gang tấc.
Lông mi của anh dày và dài như lông quạ đáng ghen tị.
Đường Tinh Chu lại cúi đầu, khoảng cách lại bị kéo gần lại.
Quá gần, thật sự quá gần rồi.
Đan Ý định quay đầu đi nhưng lại bị anh ngăn lại: " Em đừng động đậy, tôi nhìn không rõ."
Đan Ý: "...."
Cô nhớ rõ anh trước kia không có bị cận thị nha.
Nhưng cô không dám cử động nữa, chỉ biết nín thở.
Ánh mắt anh hết sức chuyên chú, những đầu ngón tay mảnh khảnh lướt qua mái tóc cô, trong biểu cảm không có một chút sốt ruột nào.
Cô không biết được tư thế này bao nhiêu thân mật, như là liếc mắt đưa tình tán tỉnh nhau.
Hai chị em Mộc nhìn thấy một màn trước mắt, ánh mắt trừng to hết cỡ.
Đây là tình huống quái gì vậy!!
Vừa rồi hai người họ cảm thấy ánh mắt của người đàn ông này rất quen thuộc, cùng với những cuộc thảo luận xung quanh anh ta, họ đã biết anh ta là ai.
Đường Tinh Chu, họ đã thấy thông tin của anh trong danh sách trường học khi bắt đầu khai giảng.
Một nhân vật truyền kỳ, năm trước lấy thân phận trạng nguyện khoa khoa học tự nhiên tiến vào khoa toán của trường đại học Thanh Thành. Hiện anh ấy là chủ tịch hội sinh viên.
Anh cũng là người duy nhất trở thành chủ tịch Hội sinh viên trong học kỳ đầu tiên của đại học Thanh Thành trong nhiều năm như vậy.
Chủ tịch hội sinh viên ban đầu là sinh viên năm hai, vì tạm thời phải ra nước ngoài trao đổi nên anh ta phải từ chức chủ tịch sớm.
Mà năng lực của Đường Tinh Chu không thể nghi ngờ, các thành viên trong hội học sinh và giảng viên đều tán thành, cho nên gánh nặng này đương nhiên đổ lên đầu anh.
Cha của anh là giáo sư Đường Cơ khoa toán của đại học Thanh Thành, ông bà nội, ông bà ngoại của anh đều là những người đứng đắn.
Hơn nữa bản thân anh cũng rất giỏi, anh đã giành được huy chương vàng CMO trong năm đầu tiên trung học của mình, và sau đó giành được huy chương vàng IMO vào năm thứ ba trung học của mình.
Sau khi vào đại học, anh đã xuất bản hai bài báo SCI trên các tạp chí toán học quốc tế hàng đầu vào năm thứ nhất, đồng thời tham gia cuộc thi toán CMC cùng năm và giành vị trí đầu tiên.
Nói tóm lại, mọi giải thưởng anh giành được đều tỏa ra ánh sáng rực rỡ lấp lánh bling bling.
Cùng trường còn có Trình Tinh Lâm khoa khoa học máy tính. Hai người còn được gọi là " Song tử tinh" đều là những nhân vật nổi tiếng tại trường đại học Thanh Thành.
Nhưng hiện tại, mối quan hệ giữa Đan Ý và Đường Tinh Chu là gì?
"Tốt lắm"
Chỉ một hoặc hai phút sau, lọn tóc của Đan Ý đã tách ra khỏi nút áo sơ mi của anh.
Đường Tinh Chu nhìn ra ý đồ của cô, thanh âm từ trên đầu cô truyền xuống: " Bảy cái không thiếu cái nào"
Động tác của Đan Ý ngay lập tức ngưng lại.
Cô ngước mắt lên và liếc nhìn anh một cái, xõa tóc xuống rất tự nhiên.
Kỳ thật chính cô cũng không biết vừa rồi có bao nhiêu cộng tóc, anh lại có thể nói rõ ràng như vậy.
" Ý Ý~"
Ai, ai gọi cô?.
Mộc Niên Mộc Cận hai chị em tay trong tay đi đến trước mặt cô, đi theo sau còn có Ôn Di Ninh.
Mộc Niên nhìn cô với ánh mắt dò xét: " Ý Ý, không giới thiệu một chút với chúng tôi sao?"
Mộc Cận cũng mang bộ mặt xem kịch hỏi: " Đúng vậy, giới thiệu đi giới thiệu đi~"
Hai người vừa nhìn đã biết nhau.
Cánh tay Đan Ý nổi da gà, cô giật giật khoe miệng: " Hai người có thể dùng giọng bình thường nói chuyện không"
" Ai nha, giọng người ta bình thường vẫn thế mà~"
" Đúng vậy, giọng người ta bình thường mà~"
Giọng điệu chết tiệt, còn nhại lại.
Ôn Di Ninh đứng phía sau hai chị em Mộc Niên Mộc Cận, cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ, hai chị em này chính là diễn tinh.
Ngược lại Đường Tinh Chu đã mở miệng trước, anh hướng phía ba người hơi hơi vuốt cằm, tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng mà dễ nghe: " Chào mọi người, tôi là Đường Tinh Chu"
Mộc Niên và Mộc Cận đã ồ lên với nhau, tất nhiên họ biết anh là ai, nhưng đây không phải là điều họ muốn biết.
Mộc Niên trực tiếp hỏi:" Vậy anh và bạn cùng phòng chúng tôi có quan hệ gì ~"
Đường Tinh Chu nghe vậy, nghiêng đầu nhìn về phía Đan Ý: " Chúng ta là mối quan hệ gì?"
Đan Ý trừng mắt nhìn anh.
Mối quan hệ gì?
Tôi thích liên quan đến anh.
Cô thiếu chút nữa nói ra những lời này.
May mắn thay lý do vẫn còn đó, Đan Ý trả lời: " Tôi học cùng trường cấp ba"
" Anh ấy là học trưởng, hơn chúng ta một khóa"
Nữ chính đã đưa ra câu trả lời chính thức.
Hai chị em Mộc Niên Mộc Cận đem ánh mắt bát quát nhìn về phía nam chính.
Đường Tinh Chu kéo dài giọng điệu: " Tôi còn tưởng rằng chúng ta..."
Vì lời nói của anh mà trái tim Mộc Niên Mộc Cận cũng muốn bay theo.
Là cái gì là cái gì?
"Mối quan hệ chuột và mèo" Anh nói.
Mộc Niên Mộc Cẩn "???"
Đan Ý "..."
......
Ký túc xá nữ phòng 520.
Đan Ý đang tắm, ba người khác trong ký túc xá đang nghiên cứu những lời nói của Đường Tinh Chu vừa nói.
Đúngg vậy, nghiên cứu.
Mộc Niên: " Bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì, đến giờ tôi vẫn chưa hiểu được."
Mộc Cận: " Học bá nói chuyện đều khó hiểu như vậy sao?"
Ôn Di Nhiên cũng là người hiểu biết, hỏi hai người kia: " Con chuột nhìn thấy mèo phản ứng là cái gì?"
Hai chị em Mộc: " Chạy!"
Ôn Di Nhiên từ từ dụ: " Vì sao lại phải chạy?"
Mộc Niên: "Bởi vì sợ hãi!"
Câu trả lời của Mộc Niên lần này khác với những gì em gái cô nghĩ, "Vậy thì logic quá đơn giản. Hơn nữa tại sao Ý Ý lại bỏ chạy khi nhìn thấy Tinh Chu?"
Đường Tinh Chu cũng không phải là một kẻ lưu manh, một người đẹp trai như anh vậy thì nên vồ lấy.
Không đúng, Đan Ý vì cái gì mà không nhào lên?
.....
Mười phút sau, khi Đan Ý bước ra khỏi phòng tắm hai chị em Mộc Niên Mộc Cận lần lượt nâng hai cánh tay của cô lên, cô bị họ kéo đến chiếc ghế dưới giường mình.
Sau đó hay cánh tay cô bị cầm lấy đặt ở trên mặt bàn không thể nhúc nhích.
Ôn Di Ninh bật đèn trên bàn và điều chỉnh độ sáng.
Ánh sáng yếu ớt chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, chỉ có phần dưới mũi là sáng bóng.
Có một hiệu ứng hình ảnh nửa sáng nửa tối, bầu không khí của phòng thẩm vấn bỗng chốc ngập tràn.
" Thưa ngài, phạm nhân Đan Ý đã được đưa đến"
Mộc Niên Mộc Cận bắt đầu đặt câu hỏi.
" Bạn có quyền giữ im lặng nhưng bắt đầu từ bây giờ mọi lời nói của bạn sẽ trở thành bằng chứng trước tòa!"
" Vì vậy, thẳng thắn sẽ được khoan hồng!"
Đan Ý với vẻ mặt sững sờ nghe các cô ấy nói giọng Quảng Châu, chỉ nắm bắt được hai chữ cuối: " Cái gì cơ?"
" Thú nhận, thú nhận!"
Đan Ý lấy một câu tiếng Quảng duy nhất của cô: " Ồ?"
Như chúng ta đã biết từ "Ồ" trong tiếng Quảng có thể diễn đạt tất cả các ý nghĩa.
Ôn Di Nhiên ở một bên phiên dịch: " Ý các cậu ấy nói là thú nhận"
Đan Ý rút tay ra khỏi móng vuốt hai người kia lấy khăn lau mái tóc mới gội, học giọng họ vừa nói: " Không thú nhận."
Mộc Niên: " Hai người các cậu ôm ôm ấp ấp, cả hai con mắt tôi đều nhìn thấy!"
Ôn Dĩ Ninh chủ động gánh vác vai phiên dịch: "Hai người ở đó ôm nhau, hai con mắt tôi đều nhìn thấy!"
Mộc Cận đừng một bên nói tiếp: " Trước công chúng mà còn dám tán tỉnh nhau?"
Đan Ý vẻ mặt bất đắc dĩ: "Cái gì tán tỉnh? Chỉ là tóc của tôi mắc trên cúc áo của cậu ấy"
Chuyện này trên đường trở về ký túc xá cô có giải thích qua.
Mộc Niên: "Đối với chúng tôi, biết điều đó thì cũng vô dụng, bởi vì đó không phải là những gì chúng tôi nói, mà là của quần chúng"
Mộc Cận: "Con mắt của quần chúng rất sắc bén"
Đan Ý: "?"
Ôn Di Ninh ở bên cạnh đưa di động cho cô xem.
[ Sự chú ý của đại học Thanh Thành hôm nay]: Mới phát hành, 360 độ. Không có góc chết, ảnh, video độ nét cao chưa được mã hóa đều có ở đây!
Đán Ý: "???"
Này là ai đặt tiêu đề?
Rất bừa bãi.
Ôn Di Ninh đem điện thoại kéo lại: " Trọng điểm ở phía sau."
Bức ảnh chưa được giải mã độ nét cao hiện ra trước mặt cô, một bức ảnh của một nam sinh và một nữ sinh.
Bức ảnh chụp cô và Đường Tinh Chu.
Góc độ vừa vặn chụp tới Đường Tinh Chu, đôi mắt anh rũ xuống nhìn nữ sinh đứng trước mặt mình.
Chiếc áo sơ mi trắng không tì vết của nam sinh đối lập với chiếc váy đỏ của cô gái nhưng không hề ảm đạm mà ngược lại càng tăng thêm sức hút.
Ngón tay thon dài trắng nõn của anh đang búng nhẹ lên trán nữ sinh, khóe miệng cong cong, vừa giống như bất đắc dĩ vừa như cưng chiều.
Lẳng lặng nhìn cô gái đang bới tóc trước mặt anh.
Cô gái chỉ để lộ ra tấm lưng mảnh mai, với những ngón tay đặt trên ngực chàng trai, với mái tóc dài đen xoăn lòa xòa quanh eo, tôn lên những đường cong của cô.
Từ góc độ này, nó thực sự giống như tán tỉnh.
[lầu 1]: Nam sinh này nhìn sao giống Đường Tinh Chu vậy??
[lầu 2]: Lầu trên có suy nghĩ thật giống tôi.
[lầu 3]: Đừng tự lừa mình dối người, đây chính là Đường Tinh Chu.
[lầu 4]: Đâu có bộ dáng cấm dục, cao lãnh không gần nữ sắc, này chính là ánh mắt cưng chiều, giết tôi đi!!!
[lầu 5]: Này chính là hình ảnh tán tỉnh rõ ràng, không được tôi muốn khóc quá.
[lầu 6]: Ai tới ấn huyệt cho tôi chứ tôi sắp ngất rồi...
Ngón tay của Ôn Dĩ Nhiên trượt xuống vuốt sang trang thứ hai.
Phần sau người đăng bài đã ra để đáp lại.
[ Sự chú ý của đại học Thanh Thành hôm nay]: Thêm phúc lợi bổ sung video sau có nội dung mà bạn muốn xem.
Đan Ý mở ra xem, phát hiện là một phần ngắn trong buổi biểu diễn của mình tối nay.
Nhưng cô không bình tĩnh sau khi nhìn thấy bóng lưng kia.
Bở vì cô đã nhìn thấy nơi cô xem bông hồng cuối cùng.
Trong buổi biểu diễn trực tiếp, dưới khán đài tối om và cô không thể nhìn thấy rõ mọi người.
Hơn nữa cô ném bông hoa kia xong liền trực tiếp đi xuống, cho nên cũng không biết có điều gì xảy ra.
Bây giờ cô xem được.
Bông hoa hồng mà cô vừa hôn qua lướt qua hàng ghế đầu và rơi thẳng vào tay một chàng trai.
Mà chàng trai kia chính là Đường Tinh Chu.
Trong tay anh cầm bông hoa hồng kia, ở đầu ngón tay di vòng tròn giống như đang thưởng thức.
Sau đó hơi nâng môi hướng lên trên khán đài vừa vặn bị quay được.
Cách một màn hình, Đan Ý đều có thể nhìn thấy rõ nụ cười trong mắt anh.
Nhợt nhạt thản nhiên, như thể có những vì sao tỏa sáng và với một chút bất cần hấp dẫn một cách khó hiểu.
Lập tức linh hồn của cô bị mê hoặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.