Chương 21: Cho em
Nguyệt Tầm Tinh
08/05/2022
Phía dưới có sinh viên không nhịn được, phụt lên cười thành tiếng.
Ngay sau đó Đan Ý cũng nghe được tiếng cười rải rác trong phòng.
Đường Cơ sau khi nghe thấy câu trả lời "Không biết làm thì chọn toàn C" cũng ngẩn người.
Hiện tại sinh viên khi gặp đề bài không biết làm thì đều dùng phương pháp này hay sao?
Đường Tinh Chu ở bên cạnh cô lúc này lại đứng lên.
Đường Cơ nghe thấy anh mở miệng ra, nói từng chữ rõ ràng: "Căn cứ phương pháp phân tích thứ bậc AHP....."
Giọng nói của nam sinh vang vọng khắp khán phòng học yên tĩnh, với chất giọng rõ ràng, trau chuốt.
Đường Cơ nghe được một nửa liền giơ tay ra hiệu cho anh có thể dừng rồi, chính mình chẳng nhẽ lại không biết trình độ của con trai như thế nào hay sao?
Bất quá đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nó bảo vệ một cô gái như vậy.
Ông lại nhìn Đan Ý bên cạnh thêm vài lần, sau đó mới bảo hai người ngồi xuống, tiếp tục giảng bài.
Xem ra lần này suy đoán của mình cũng chắc đến tám chín phần.
Lớp học cuối cùng cũng kết thúc, Đường Cơ cũng không gọi ai lên trả lời câu hỏi nữa.
Đan Ý chưa bao giờ xấu hổ như thế, cả tiết đều ghé vào bàn chờ chết.
Cho nên khi chuông vừa vang lên, cô mau chóng kéo Ôn Di Ninh bên cạnh đi ra bằng cửa sau ngay lập tức.
Thời điểm Đường Tinh Chu nghiêng người sang nhìn, bên cạnh đã không thấy người đâu.
Anh hơi nheo mắt, cong cong môi, lắc đầu cười.
Sau đó chính mình thu dọn sách trên bàn lại.
Ánh mắt anh rơi vào bình nước màu tím đặt bên cạnh.
Là của Đan Ý.
Lớp học hôm nay không giống so với bình thường, sinh viên không tích cực dọn đồ đi về mà lại chậm rì rì ngồi tại chỗ thu dọn đồ đạc, thỉnh thoảng lại quay đầu xuống cuối nhìn trộm Đường Tinh Chu.
Đường Cơ đứng ở trên bục giảng hô một tiếng gọi Đường Tinh Chu, ánh mắt nhìn ý bảo cùng nhau đi.
Đường Tinh Chu hiểu ý, thu đọn đồ đạc của mình xong, thuận thế đem bình nước kia bỏ vào cặp của mình.
Hai cha con kẻ trước người sau lần lượt đi ra khỏi lớp bằng cửa sau, sau đó chuẩn bị đi ăn cơm trưa cùng nhau.
Đường Cơ bên cạnh làm bộ vô ý hỏi: "Hôm nay ở trên lớp, cô bé học khoa Thanh nhạc kia có phải cô bé trong điện thoại ngày đó ở đại hội thể thao hay không..."
Cũng không cần phải nhiều lời, Đường Tinh Chu cũng biết ông muốn nói gì, thấp giọng mà vâng một tiếng.
Không ai hiểu con hơn cha, Đường Cơ căn bản cũng biết đáp án.
Ông cũng không hỏi nhiều, chỉ là có chút hy vọng mà nói: "Ba chờ con dẫn người ta về nhà ăn cơm."
Đường Tình Chu: "Được ạ."
/
Đan Ý lôi kéo Ôn Di Ninh xuống lầu dưới, mới sực nhớ ra mình còn hai người nữa, vì thế lấy di động ra gọi điện cho hai chị em Mộc Niên Mộc Cận, báo với các cô rằng bọn họ đang đợi ở lầu dưới.
Hai chị em kia thực mau đã xuống dưới, dành tặng cô một "like" đối với biểu hiện vừa rồi của cô ở trong lớp.
Đan Ý hiện tại chỉ nghĩ cách làm thế nào để dời lực chú ý của hai con người này, "Tớ đói bụng rồi, chúng ta mau đi ăn cơm đi."
Nói xong cô liền lôi kéo hai chị em kia.
Tòa nhà dạy học phía Bắc này tương đối gần với nhà ăn số 2, dựa theo nguyên tắc chọn nơi gần nhất nên các cô đã quyết định ăn ở đây.
Vừa vặn trên đường đến nhà ăn số 2 phải đi qua sân bóng rổ.
Giờ khắc này ở đây có không ít sinh viên vây quanh sân bóng, không biết đang xem cái gì.
Hai chị em Mộc Cận Mộc Niên rất tò mò, vội vàng chạy lên xem.
Khi thấy rõ ràng tình hình bên trong, hai người lập tức đồng thanh hét lên: "A a a a a a a!"
Mộc Cận quay đầu lại vẫy tay với Đan Ý cùng Ôn Di Ninh, "Mau đến đây xem đi, là Lâm thần đó!"
Ở trong sân, có hai nam sinh đang đấu 1v1, mặc quần áo khác màu nhau, một đen một đỏ.
Đại đa số ánh mắt ở đây đều tụ tập trên người nam sinh tóc đen kia, anh mặc áo đấu bóng rổ màu đen không tay, kiểu dáng rộng thùng thình, lộ ra cánh tay khỏe mạnh săn chắc.
Nam sinh cong người, quả bóng rổ đong đưa linh hoạt ở giữa hai tay anh, vừa đi về phía trước vừa lừa bóng, ngẩng đầu liếc nhìn khoảng cách giữa mình và rổ bóng rổ.
Sau đó đột nhiên đè thấp trọng tâm, tiếp cận đối thủ từ bên trái trong tư thế chống lưng, thực hiện một động tác giả khác, đột ngột quay sang bên phải và thực hiện cú nhảy ném bóng trước khi đối thủ kịp phản ứng ——
Một cú ném hoàn mỹ.
"Oa aaaa!" Toàn trường một mảnh thét chói tai.
Nam sinh mặc áo đấu màu đỏ thở dài một cái, ngay sau đó lắc đầu, đối với Trình Tinh Lâm nói: "Tôi nhận thua."
Trình Tinh Lâm giơ tay lên bắt tay với anh ta, sau đó hai người chạm vai nhau, biểu thị tình hữu nghị.
"Lần sau lại đấu."
"Được."
Trình Tinh Lâm đi đến trụ bóng rổ, đưa tay ra với Trác Khởi - người đang ngồi đó xem kịch.
Trác Khởi cho rằng hắn đang muốn kéo mình lên, cũng vươn tay ra, kết quả bị Trình Tinh Lâm không chút lưu tình nào đập cho một cái, "Quần áo."
Hắn chỉ chỉ vào cái áo khoác màu đen mà anh đang cầm.
Trác Khởi bĩu môi, đem áo khoác đưa cho hắn, oán giận nói: "Còn tưởng cậu muốn kéo tớ lên cơ chứ."
Hai người vốn đang ở sân bóng chơi với nhau, đột nhiên xuất hiện ba nam sinh, nhìn Trình Tinh Lâm sau đó nói muốn đấu với hắn, bởi vì không đủ người, cho nên liền chọn đấu 1v1.
Trác Khởi tự biết thực lực của chính mình, tự giác mà ở một bên quan sát, làm Trình Tinh Lâm một mình phải đánh với ba nam sinh kia.
Trình Tinh Lâm cái con người này lại ưa sạch sẽ, nên đã cởi áo khoác giao cho cậu bảo quản trước khi thi đấu.
Nam sinh mặc áo khoác vào, liếc nhìn Trác Khởi, "Không dậy nổi?"
Trác Khởi hợp tình hợp lý nói: "Đúng vậy, tớ vừa rồi ngồi lâu lắm, tê chân."
Trình Tinh Lâm gật gật đầu, kéo khóa áo lên, không để bị anh ta lừa, "Vậy ngồi tiếp đi, tôi đi ăn cơm."
Trác Khởi: "????"
Người này như thế nào lại không theo kịch bản vậy?
Anh thấy Trình Tinh Lâm cứ thế là đi, rốt cuộc ngồi cũng không yên, vội vàng đứng dậy, từ phía sau một phen chế trụ cổ hắn, "Lâm thần, ngươi không có tình người!"
Trình Tinh Lâm biết gia hỏa này sẽ theo kịp mình, "Biết thế là tốt."
Hai người đi về hướng ngoài sân bóng, Trác Khởi nhìn thấy Đan Ý lẫn trong đám người, ánh mắt sáng lên, hô lên một tiếng: "Ý tỷ!"
Đan Ý cảm giác xung quanh như có hàng trăm cái "radar" đang chiếu thẳng vào người mình.
Trác Khởi đi thật nhanh về phía trước, thực mau liền đi tới trước mặt Đan Ý, chỉ chỉ Trình Tinh Lâm ở phía sau, "Thật tốt rồi, đang định đi tìm xem cậu ở đâu, Lâm thần còn thiếu chúng ta một bữa đấy, nói hiện tại sẽ thực hiện lời hứa."
Đan Ý nhìn Trình Tinh Lâm phía sau hắn, vẻ mặt không tình nguyện, "Cậu thực sự mời bọn tớ đến nhà ăn ăn cơm à?"
"Thật." Trình Tinh Lâm lười biếng nói: "Nhà ăn có cái gì không tốt chứ."
Đan Ý thành thật mà nói: "Không đủ đắt."
"....."
"Đi đi, ra bên ngoài ăn." Trình Tinh Lâm vốn dĩ cũng chỉ muốn trêu đùa họ chút, không thật sự tính sẽ mời bọn họ ăn ở nhà ăn.
"Còn việc gì nữa không, nếu không thì mau đi thôi."
Đan Ý: "Từ từ."
Phía sau cô là ba người cùng phòng, cô vốn định đi ăn cùng với bọn họ, nhưng không ngờ lại gặp Trình Tinh Lâm ở đây.
Mộc Cận Mộc Niên ở phía sau cô lôi lôi kéo kéo, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ý Ý,
lát nữa về ktx phải hầu tòa."
"Thẳng thắn sẽ được khoan hồng."
Đan Ý liền nhớ tới lần trước khi họ biết mình với Đường Tinh Chu có quen biết, cũng nói những lời như thế này.
Thẳng thắn sẽ được khoan hồng cái quái gì chứ.
Cô gật gật đầu, phối hợp nói: "Vâng thưa sếp."
Đan Ý nhìn về phía hai nam sinh kia, "Đi thôi."
/
Ba người bọn họ tìm được một quán lẩu ở gần trường, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm ở đó.
Ăn được nửa chừng, Trình Tinh Lâm đi ra ngoài nghe điện thoại, thuận tiện thanh toán luôn.
Thời điểm Đan Ý cùng Trác Khởi ăn no xong đi ra ngoài, mới biết được hóa đơn đã được thanh toán, cô hỏi nhân viên thu ngân xem bàn bọn họ tốn bao nhiêu, sau đó tính tiền đó chia ba, dùng Alipay chuyển cho Trình Tinh Lâm.
Không chuyển Wechat là vì sợ hắn không nhận.
Trác Khởi thấy cô làm như vậy tỏ vẻ khó hiểu, "Không phải là Lâm thần bao hay sao?"
Đan Ý: "Nói thì nói như vậy, chứ không tính là thật. Ba người ăn cơm thì ba người phải trả tiền chứ, Trình Tinh Lâm kiếm tiền cũng chẳng phải dễ dàng gì, không có lý do gì để cậu ấy mời được."
Trác Khởi thấy cô trả tiền như vậy, anh cũng không có lý do gì mà không trả cả, vì thế anh cũng dùng Alipay để chuyển tiền cho Trình Tinh Lâm.
Lúc hai người ra tới, Trình Tinh Lâm đang đứng ở cửa nghe điện thoại.
Không biết bên kia nói cái gì, hắn nhíu nhíu mày, lấy ra một điếu thuốc, đặt ở miệng, sau đó lại móc ra bật lửa.
Sương khói từ từ tản ra, khuôn mặt của nam sinh cũng dần trở nên mơ hồ, không rõ trên mặt anh có biểu tình gì.
Đoán được hắn hẳn là có việc gì vội, vì thế Đan Ý cùng Trác Khởi liền đứng chờ ở cửa.
Lúc này di động của Đan Ý truyền đến thông báo, nhìn thoáng qua thì thấy Ôn Di Ninh gửi tin nhắn Wechat cho cô.
【Ôn Di Ninh】: Ý Ý, cậu sắp về chưa?
Đan Ý cúi đầu, trả lời lại.
【9:57】: Sắp rồi, có chuyện gì vậy?
【Ôn Di Ninh】: Bọn tớ vừa từ nhà ăn về thì nhìn thấy Chu thần đứng ở dưới ktx bọn mình, anh ấy hỏi cậu đang ở đâu.
【Ôn Di Ninh】: Tớ nói thật là cậu cùng Lâm thần ra ngoài ăn cơm, sau đó tớ thấy sắc mặt của anh ấy có vẻ không tốt lắm......
【9:57】: Anh ấy tìm tớ? Sao không thấy anh ấy hỏi tớ nhỉ?
Đan Ý nghĩ Đường Tinh Chu có chuyện gì đó muốn tìm cô, vì thế liền nghĩ trở về trường trước.
Vừa vặn lúc này Trình Tinh Lâm cũng nói chuyện điện thoại xong, đi đến trước mặt cô và Trác Khởi, "Đi thôi, về trường học."
Ba người cùng đi về phía trường học.
Đi được một đoạn thì Trác Khởi lơ đãng mà nói: "Lâm thần, không phải giải đấu kia kết thúc rồi sao, làm sao mà bận rộn thế."
Trình Tinh Lâm: "Không phải chuyện thi đấu, mà là bên phía đầu tư gọi điện tới."
Trác Khởi hỏi: "Đầu tư? Đầu tư cái gì?"
"Dự án riêng của tớ."
Trác Khởi từ từ tiêu hóa lời nói này, quay đầu nhìn hắn, trong lòng có suy đoán: "Lâm thần, cậu đây là, đang gây dựng sự nghiệp sao?"
Trình Tinh Lâm: "Ừ."
Trác Khởi: "Cậu không phải mới năm hai thôi sao? Sao lại chuẩn bị sớm thế?"
Đan Ý cũng thắc mắc: "Cậu bây giờ liền tính đến chuyện gây dựng sự nghiệp, là không định học lên cao học sao?"
Trình Tinh Lâm đi đến bên cạnh bọn họ, bóng dáng cao lớn được ánh đèn phản chiếu đổ xuống mặt đường, trông như được bao phủ bởi lớp ánh sáng vàng rực rỡ.
Anh cúi đầu, thấp giọng nói: "Không học cao học, trước tính toán mở phòng làm việc đã, nếu thuận lợi thì mở rộng thành công ty."
Mục tiêu đã xác định rõ ràng như vậy rồi sao?
Thân là sinh viên năm nhất, Trác Khởi cảm thấy tổn thương sâu sắc, "Lâm thần, cậu như thế này khiến tôi cảm thấy mình thật đáng hổ thẹn."
Đan Ý bên cạnh liếc Trình Tinh Lâm một cái, vẫn là khuôn mặt quen thuộc này nhưng dường như có chút gì đó xa lạ.
Và, cô ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc trên người hắn.
Đan Ý đã vào Thanh đại được hai tháng, ít nhiều cũng nghe được một số tin tức về hắn.
Tham gia nhiều cuộc thi về máy tính ở năm nhất nên cơ hồ rất ít khi có thể nhìn thấy hắn xuất hiện ở trường học.
Cũng không tham gia hội học sinh hay đoàn đội gì, trường tổ chức một số các hoạt động giải trí cũng không thấy mặt đâu.
Khi có cô gái nào đến tỏ tình với hắn, thì luôn trả lời một câu duy nhất "Tôi đã có người mình thích rồi".
Hắn đem cuộc sống sinh hoạt của mình như một nhà tu khổ hạnh, trừ bỏ vẫn còn máy tính.
Rõ ràng hắn trời sinh đã chói mắt, lại yên lặng ở trong thế giới của riêng mình, tự tay dập tắt ánh sáng của chính mình.
Nói cậu ta không có ham muốn gì, chi bằng nói là......
"Trình Tinh Lâm, cậu là vì..... tiểu Chanh sao?"
Xa cách đã hơn một năm, Đan Ý lại lần nữa ở trước mặt hắn nhắc tới Lộ Dĩ Nịnh.
Bước chân của hắn khựng lại, rồi dừng lại.
Hắn chỉ do dự một giây, "Đúng vậy."
Một bên, Trác Khởi nghe được lời này cũng đã tìm được đáp án.
Nguyên lai, thì ra là thế.
Ba người thực mau đã đến cổng Thanh đại, Trình Tinh Lâm là năm hai, ktx ở phía nam, cùng với phía bắc của sinh viên năm nhất bọn họ không cùng hướng.
"Trác Khởi, cậu đưa Đan Ý về ktx đi, tớ đi về trước."
Hắn nói câu này rồi rời đi.
Mới đi được vài bước, Đan Ý ở đằng sau liền kêu tên hắn, "Trình Tinh Lâm!"
Nam sinh dường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Đan Ý không chút suy nghĩ, lập tức đuổi theo, dưới tình thế cấp bách trực tiếp kéo lấy một bên góc áo của hắn.
Lại ý thức được việc làm này tựa hồ có hơi vượt quá giới hạn, thực mau liền buông lỏng.
Nhưng khi Đường Tinh Chu xuất hiện ở cổng trường, thứ anh nhìn thấy chính là cảnh tượng vừa rồi cô giữ lấy góc áo của Trình Tinh Lâm, tựa như muốn khoảnh khắc này dừng lại.
Cô quay mặt về phía hắn ta, đứng trước mặt hắn, hơi ngẩng đầu, miệng không biết đang nói điều gì.
Tuấn nam mỹ nữ, thực xứng đôi, một bức tranh rất hài hòa.
Ít nhất đối với Đường Tinh Chu thì là như vậy.
Sao cô ấy có thể nói nhiều như vậy với những người con trai khác chứ?
Hôm nay lúc ở lớp cũng không nhìn hắn.
Bên kia Đan Ý lại hô một tiếng, "Trình Tinh Lâm!"
"Tớ không có tư cách gì để quản cậu, cậu muốn làm gì thì làm cái đó. Nhưng thân là bạn bè, tớ không muốn nhìn thấy cậu như vậy, rốt cuộc thì thân thể cũng là vốn liếng quan trọng nhất....."
Cô tạm dừng một chút, hô hấp có chút khó khăn, bởi vì mùi thuốc lá trên người hắn hơi gay mũi.
Cũng không biết rốt cuộc đã hút bao nhiêu điếu mới có thể có mùi nặng như này.
"Tớ ngày đó có hỏi qua Đường Tinh Chu, anh ấy nói tiểu Chanh hiện tại ở Mỹ khá tốt."
Vừa nghe thấy tin tức quan trọng của Lộ Dĩ Nịnh, Trình Tinh Lâm mới quay đầu nhìn cô.
Mắt sáng như đuốc.
"Cho nên cậu phải sống thật tốt...." Giọng Đan Ý chua chát, cô nói xong câu cuối: "Phải sống thật tốt đến khi cô ấy quay trở lại!"
Không nói rõ nguyên nhân, nhưng Đan Ý tin tưởng tiểu Chanh nhất định sẽ trở về.
Hơn nữa, còn có người luôn ở nơi này chờ đợi cô ấy.
Trình Tinh Lâm nghe cô nói xong, vẫn không nói bất cứ một câu nào, xoay người rời đi.
Trác Khởi liếc Đan Ý một cái, sau đó lắc đầu.
Hắn hiện tại hẳn là muốn ở một mình yên tĩnh một chút.
Đan Ý chỉ có thể đứng chỗ này nhìn hắn rời đi.
Đột nhiên cô cảm thấy hơi thở quen thuộc đang lại gần đây.
Còn chưa kịp quay đầu lại, ai đó đã vươn tay và nhét vào trong tay cô một thứ gì đó, mạnh đến mức cô suýt chút nữa bị hụt chân và phải lùi lại sau hai bước.
Là một cái túi, bên trong có đồ vật nhìn rất quen.
Sau khi cầm nó lên ngắm nghía thì cô nhận ra đó là bình nước mà cô mang đi học ngày hôm nay.
Đan Ý ngẩng đầu lên, khuôn mặt Đường Tinh Chu gần ngay trước mắt, nhưng sắc mặt của anh lại khác so với bình thường, ảm đạm và thờ ơ không thể lý giải được.
Đan Ý rất ít khi gặp qua tình huống như này.
Mà đôi mắt đen láy kia có chút khác với ngày thường, như được phủ một tầng sương mỏng, giọng nói anh càng lạnh lùng hơn: "Cho em."
Tác giả có chuyện muốn nói:
Đường Tinh Chu: Cho em một cơ hội, lập tức lại đây dỗ tôi đi.
Ngay sau đó Đan Ý cũng nghe được tiếng cười rải rác trong phòng.
Đường Cơ sau khi nghe thấy câu trả lời "Không biết làm thì chọn toàn C" cũng ngẩn người.
Hiện tại sinh viên khi gặp đề bài không biết làm thì đều dùng phương pháp này hay sao?
Đường Tinh Chu ở bên cạnh cô lúc này lại đứng lên.
Đường Cơ nghe thấy anh mở miệng ra, nói từng chữ rõ ràng: "Căn cứ phương pháp phân tích thứ bậc AHP....."
Giọng nói của nam sinh vang vọng khắp khán phòng học yên tĩnh, với chất giọng rõ ràng, trau chuốt.
Đường Cơ nghe được một nửa liền giơ tay ra hiệu cho anh có thể dừng rồi, chính mình chẳng nhẽ lại không biết trình độ của con trai như thế nào hay sao?
Bất quá đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nó bảo vệ một cô gái như vậy.
Ông lại nhìn Đan Ý bên cạnh thêm vài lần, sau đó mới bảo hai người ngồi xuống, tiếp tục giảng bài.
Xem ra lần này suy đoán của mình cũng chắc đến tám chín phần.
Lớp học cuối cùng cũng kết thúc, Đường Cơ cũng không gọi ai lên trả lời câu hỏi nữa.
Đan Ý chưa bao giờ xấu hổ như thế, cả tiết đều ghé vào bàn chờ chết.
Cho nên khi chuông vừa vang lên, cô mau chóng kéo Ôn Di Ninh bên cạnh đi ra bằng cửa sau ngay lập tức.
Thời điểm Đường Tinh Chu nghiêng người sang nhìn, bên cạnh đã không thấy người đâu.
Anh hơi nheo mắt, cong cong môi, lắc đầu cười.
Sau đó chính mình thu dọn sách trên bàn lại.
Ánh mắt anh rơi vào bình nước màu tím đặt bên cạnh.
Là của Đan Ý.
Lớp học hôm nay không giống so với bình thường, sinh viên không tích cực dọn đồ đi về mà lại chậm rì rì ngồi tại chỗ thu dọn đồ đạc, thỉnh thoảng lại quay đầu xuống cuối nhìn trộm Đường Tinh Chu.
Đường Cơ đứng ở trên bục giảng hô một tiếng gọi Đường Tinh Chu, ánh mắt nhìn ý bảo cùng nhau đi.
Đường Tinh Chu hiểu ý, thu đọn đồ đạc của mình xong, thuận thế đem bình nước kia bỏ vào cặp của mình.
Hai cha con kẻ trước người sau lần lượt đi ra khỏi lớp bằng cửa sau, sau đó chuẩn bị đi ăn cơm trưa cùng nhau.
Đường Cơ bên cạnh làm bộ vô ý hỏi: "Hôm nay ở trên lớp, cô bé học khoa Thanh nhạc kia có phải cô bé trong điện thoại ngày đó ở đại hội thể thao hay không..."
Cũng không cần phải nhiều lời, Đường Tinh Chu cũng biết ông muốn nói gì, thấp giọng mà vâng một tiếng.
Không ai hiểu con hơn cha, Đường Cơ căn bản cũng biết đáp án.
Ông cũng không hỏi nhiều, chỉ là có chút hy vọng mà nói: "Ba chờ con dẫn người ta về nhà ăn cơm."
Đường Tình Chu: "Được ạ."
/
Đan Ý lôi kéo Ôn Di Ninh xuống lầu dưới, mới sực nhớ ra mình còn hai người nữa, vì thế lấy di động ra gọi điện cho hai chị em Mộc Niên Mộc Cận, báo với các cô rằng bọn họ đang đợi ở lầu dưới.
Hai chị em kia thực mau đã xuống dưới, dành tặng cô một "like" đối với biểu hiện vừa rồi của cô ở trong lớp.
Đan Ý hiện tại chỉ nghĩ cách làm thế nào để dời lực chú ý của hai con người này, "Tớ đói bụng rồi, chúng ta mau đi ăn cơm đi."
Nói xong cô liền lôi kéo hai chị em kia.
Tòa nhà dạy học phía Bắc này tương đối gần với nhà ăn số 2, dựa theo nguyên tắc chọn nơi gần nhất nên các cô đã quyết định ăn ở đây.
Vừa vặn trên đường đến nhà ăn số 2 phải đi qua sân bóng rổ.
Giờ khắc này ở đây có không ít sinh viên vây quanh sân bóng, không biết đang xem cái gì.
Hai chị em Mộc Cận Mộc Niên rất tò mò, vội vàng chạy lên xem.
Khi thấy rõ ràng tình hình bên trong, hai người lập tức đồng thanh hét lên: "A a a a a a a!"
Mộc Cận quay đầu lại vẫy tay với Đan Ý cùng Ôn Di Ninh, "Mau đến đây xem đi, là Lâm thần đó!"
Ở trong sân, có hai nam sinh đang đấu 1v1, mặc quần áo khác màu nhau, một đen một đỏ.
Đại đa số ánh mắt ở đây đều tụ tập trên người nam sinh tóc đen kia, anh mặc áo đấu bóng rổ màu đen không tay, kiểu dáng rộng thùng thình, lộ ra cánh tay khỏe mạnh săn chắc.
Nam sinh cong người, quả bóng rổ đong đưa linh hoạt ở giữa hai tay anh, vừa đi về phía trước vừa lừa bóng, ngẩng đầu liếc nhìn khoảng cách giữa mình và rổ bóng rổ.
Sau đó đột nhiên đè thấp trọng tâm, tiếp cận đối thủ từ bên trái trong tư thế chống lưng, thực hiện một động tác giả khác, đột ngột quay sang bên phải và thực hiện cú nhảy ném bóng trước khi đối thủ kịp phản ứng ——
Một cú ném hoàn mỹ.
"Oa aaaa!" Toàn trường một mảnh thét chói tai.
Nam sinh mặc áo đấu màu đỏ thở dài một cái, ngay sau đó lắc đầu, đối với Trình Tinh Lâm nói: "Tôi nhận thua."
Trình Tinh Lâm giơ tay lên bắt tay với anh ta, sau đó hai người chạm vai nhau, biểu thị tình hữu nghị.
"Lần sau lại đấu."
"Được."
Trình Tinh Lâm đi đến trụ bóng rổ, đưa tay ra với Trác Khởi - người đang ngồi đó xem kịch.
Trác Khởi cho rằng hắn đang muốn kéo mình lên, cũng vươn tay ra, kết quả bị Trình Tinh Lâm không chút lưu tình nào đập cho một cái, "Quần áo."
Hắn chỉ chỉ vào cái áo khoác màu đen mà anh đang cầm.
Trác Khởi bĩu môi, đem áo khoác đưa cho hắn, oán giận nói: "Còn tưởng cậu muốn kéo tớ lên cơ chứ."
Hai người vốn đang ở sân bóng chơi với nhau, đột nhiên xuất hiện ba nam sinh, nhìn Trình Tinh Lâm sau đó nói muốn đấu với hắn, bởi vì không đủ người, cho nên liền chọn đấu 1v1.
Trác Khởi tự biết thực lực của chính mình, tự giác mà ở một bên quan sát, làm Trình Tinh Lâm một mình phải đánh với ba nam sinh kia.
Trình Tinh Lâm cái con người này lại ưa sạch sẽ, nên đã cởi áo khoác giao cho cậu bảo quản trước khi thi đấu.
Nam sinh mặc áo khoác vào, liếc nhìn Trác Khởi, "Không dậy nổi?"
Trác Khởi hợp tình hợp lý nói: "Đúng vậy, tớ vừa rồi ngồi lâu lắm, tê chân."
Trình Tinh Lâm gật gật đầu, kéo khóa áo lên, không để bị anh ta lừa, "Vậy ngồi tiếp đi, tôi đi ăn cơm."
Trác Khởi: "????"
Người này như thế nào lại không theo kịch bản vậy?
Anh thấy Trình Tinh Lâm cứ thế là đi, rốt cuộc ngồi cũng không yên, vội vàng đứng dậy, từ phía sau một phen chế trụ cổ hắn, "Lâm thần, ngươi không có tình người!"
Trình Tinh Lâm biết gia hỏa này sẽ theo kịp mình, "Biết thế là tốt."
Hai người đi về hướng ngoài sân bóng, Trác Khởi nhìn thấy Đan Ý lẫn trong đám người, ánh mắt sáng lên, hô lên một tiếng: "Ý tỷ!"
Đan Ý cảm giác xung quanh như có hàng trăm cái "radar" đang chiếu thẳng vào người mình.
Trác Khởi đi thật nhanh về phía trước, thực mau liền đi tới trước mặt Đan Ý, chỉ chỉ Trình Tinh Lâm ở phía sau, "Thật tốt rồi, đang định đi tìm xem cậu ở đâu, Lâm thần còn thiếu chúng ta một bữa đấy, nói hiện tại sẽ thực hiện lời hứa."
Đan Ý nhìn Trình Tinh Lâm phía sau hắn, vẻ mặt không tình nguyện, "Cậu thực sự mời bọn tớ đến nhà ăn ăn cơm à?"
"Thật." Trình Tinh Lâm lười biếng nói: "Nhà ăn có cái gì không tốt chứ."
Đan Ý thành thật mà nói: "Không đủ đắt."
"....."
"Đi đi, ra bên ngoài ăn." Trình Tinh Lâm vốn dĩ cũng chỉ muốn trêu đùa họ chút, không thật sự tính sẽ mời bọn họ ăn ở nhà ăn.
"Còn việc gì nữa không, nếu không thì mau đi thôi."
Đan Ý: "Từ từ."
Phía sau cô là ba người cùng phòng, cô vốn định đi ăn cùng với bọn họ, nhưng không ngờ lại gặp Trình Tinh Lâm ở đây.
Mộc Cận Mộc Niên ở phía sau cô lôi lôi kéo kéo, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ý Ý,
lát nữa về ktx phải hầu tòa."
"Thẳng thắn sẽ được khoan hồng."
Đan Ý liền nhớ tới lần trước khi họ biết mình với Đường Tinh Chu có quen biết, cũng nói những lời như thế này.
Thẳng thắn sẽ được khoan hồng cái quái gì chứ.
Cô gật gật đầu, phối hợp nói: "Vâng thưa sếp."
Đan Ý nhìn về phía hai nam sinh kia, "Đi thôi."
/
Ba người bọn họ tìm được một quán lẩu ở gần trường, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm ở đó.
Ăn được nửa chừng, Trình Tinh Lâm đi ra ngoài nghe điện thoại, thuận tiện thanh toán luôn.
Thời điểm Đan Ý cùng Trác Khởi ăn no xong đi ra ngoài, mới biết được hóa đơn đã được thanh toán, cô hỏi nhân viên thu ngân xem bàn bọn họ tốn bao nhiêu, sau đó tính tiền đó chia ba, dùng Alipay chuyển cho Trình Tinh Lâm.
Không chuyển Wechat là vì sợ hắn không nhận.
Trác Khởi thấy cô làm như vậy tỏ vẻ khó hiểu, "Không phải là Lâm thần bao hay sao?"
Đan Ý: "Nói thì nói như vậy, chứ không tính là thật. Ba người ăn cơm thì ba người phải trả tiền chứ, Trình Tinh Lâm kiếm tiền cũng chẳng phải dễ dàng gì, không có lý do gì để cậu ấy mời được."
Trác Khởi thấy cô trả tiền như vậy, anh cũng không có lý do gì mà không trả cả, vì thế anh cũng dùng Alipay để chuyển tiền cho Trình Tinh Lâm.
Lúc hai người ra tới, Trình Tinh Lâm đang đứng ở cửa nghe điện thoại.
Không biết bên kia nói cái gì, hắn nhíu nhíu mày, lấy ra một điếu thuốc, đặt ở miệng, sau đó lại móc ra bật lửa.
Sương khói từ từ tản ra, khuôn mặt của nam sinh cũng dần trở nên mơ hồ, không rõ trên mặt anh có biểu tình gì.
Đoán được hắn hẳn là có việc gì vội, vì thế Đan Ý cùng Trác Khởi liền đứng chờ ở cửa.
Lúc này di động của Đan Ý truyền đến thông báo, nhìn thoáng qua thì thấy Ôn Di Ninh gửi tin nhắn Wechat cho cô.
【Ôn Di Ninh】: Ý Ý, cậu sắp về chưa?
Đan Ý cúi đầu, trả lời lại.
【9:57】: Sắp rồi, có chuyện gì vậy?
【Ôn Di Ninh】: Bọn tớ vừa từ nhà ăn về thì nhìn thấy Chu thần đứng ở dưới ktx bọn mình, anh ấy hỏi cậu đang ở đâu.
【Ôn Di Ninh】: Tớ nói thật là cậu cùng Lâm thần ra ngoài ăn cơm, sau đó tớ thấy sắc mặt của anh ấy có vẻ không tốt lắm......
【9:57】: Anh ấy tìm tớ? Sao không thấy anh ấy hỏi tớ nhỉ?
Đan Ý nghĩ Đường Tinh Chu có chuyện gì đó muốn tìm cô, vì thế liền nghĩ trở về trường trước.
Vừa vặn lúc này Trình Tinh Lâm cũng nói chuyện điện thoại xong, đi đến trước mặt cô và Trác Khởi, "Đi thôi, về trường học."
Ba người cùng đi về phía trường học.
Đi được một đoạn thì Trác Khởi lơ đãng mà nói: "Lâm thần, không phải giải đấu kia kết thúc rồi sao, làm sao mà bận rộn thế."
Trình Tinh Lâm: "Không phải chuyện thi đấu, mà là bên phía đầu tư gọi điện tới."
Trác Khởi hỏi: "Đầu tư? Đầu tư cái gì?"
"Dự án riêng của tớ."
Trác Khởi từ từ tiêu hóa lời nói này, quay đầu nhìn hắn, trong lòng có suy đoán: "Lâm thần, cậu đây là, đang gây dựng sự nghiệp sao?"
Trình Tinh Lâm: "Ừ."
Trác Khởi: "Cậu không phải mới năm hai thôi sao? Sao lại chuẩn bị sớm thế?"
Đan Ý cũng thắc mắc: "Cậu bây giờ liền tính đến chuyện gây dựng sự nghiệp, là không định học lên cao học sao?"
Trình Tinh Lâm đi đến bên cạnh bọn họ, bóng dáng cao lớn được ánh đèn phản chiếu đổ xuống mặt đường, trông như được bao phủ bởi lớp ánh sáng vàng rực rỡ.
Anh cúi đầu, thấp giọng nói: "Không học cao học, trước tính toán mở phòng làm việc đã, nếu thuận lợi thì mở rộng thành công ty."
Mục tiêu đã xác định rõ ràng như vậy rồi sao?
Thân là sinh viên năm nhất, Trác Khởi cảm thấy tổn thương sâu sắc, "Lâm thần, cậu như thế này khiến tôi cảm thấy mình thật đáng hổ thẹn."
Đan Ý bên cạnh liếc Trình Tinh Lâm một cái, vẫn là khuôn mặt quen thuộc này nhưng dường như có chút gì đó xa lạ.
Và, cô ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc trên người hắn.
Đan Ý đã vào Thanh đại được hai tháng, ít nhiều cũng nghe được một số tin tức về hắn.
Tham gia nhiều cuộc thi về máy tính ở năm nhất nên cơ hồ rất ít khi có thể nhìn thấy hắn xuất hiện ở trường học.
Cũng không tham gia hội học sinh hay đoàn đội gì, trường tổ chức một số các hoạt động giải trí cũng không thấy mặt đâu.
Khi có cô gái nào đến tỏ tình với hắn, thì luôn trả lời một câu duy nhất "Tôi đã có người mình thích rồi".
Hắn đem cuộc sống sinh hoạt của mình như một nhà tu khổ hạnh, trừ bỏ vẫn còn máy tính.
Rõ ràng hắn trời sinh đã chói mắt, lại yên lặng ở trong thế giới của riêng mình, tự tay dập tắt ánh sáng của chính mình.
Nói cậu ta không có ham muốn gì, chi bằng nói là......
"Trình Tinh Lâm, cậu là vì..... tiểu Chanh sao?"
Xa cách đã hơn một năm, Đan Ý lại lần nữa ở trước mặt hắn nhắc tới Lộ Dĩ Nịnh.
Bước chân của hắn khựng lại, rồi dừng lại.
Hắn chỉ do dự một giây, "Đúng vậy."
Một bên, Trác Khởi nghe được lời này cũng đã tìm được đáp án.
Nguyên lai, thì ra là thế.
Ba người thực mau đã đến cổng Thanh đại, Trình Tinh Lâm là năm hai, ktx ở phía nam, cùng với phía bắc của sinh viên năm nhất bọn họ không cùng hướng.
"Trác Khởi, cậu đưa Đan Ý về ktx đi, tớ đi về trước."
Hắn nói câu này rồi rời đi.
Mới đi được vài bước, Đan Ý ở đằng sau liền kêu tên hắn, "Trình Tinh Lâm!"
Nam sinh dường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Đan Ý không chút suy nghĩ, lập tức đuổi theo, dưới tình thế cấp bách trực tiếp kéo lấy một bên góc áo của hắn.
Lại ý thức được việc làm này tựa hồ có hơi vượt quá giới hạn, thực mau liền buông lỏng.
Nhưng khi Đường Tinh Chu xuất hiện ở cổng trường, thứ anh nhìn thấy chính là cảnh tượng vừa rồi cô giữ lấy góc áo của Trình Tinh Lâm, tựa như muốn khoảnh khắc này dừng lại.
Cô quay mặt về phía hắn ta, đứng trước mặt hắn, hơi ngẩng đầu, miệng không biết đang nói điều gì.
Tuấn nam mỹ nữ, thực xứng đôi, một bức tranh rất hài hòa.
Ít nhất đối với Đường Tinh Chu thì là như vậy.
Sao cô ấy có thể nói nhiều như vậy với những người con trai khác chứ?
Hôm nay lúc ở lớp cũng không nhìn hắn.
Bên kia Đan Ý lại hô một tiếng, "Trình Tinh Lâm!"
"Tớ không có tư cách gì để quản cậu, cậu muốn làm gì thì làm cái đó. Nhưng thân là bạn bè, tớ không muốn nhìn thấy cậu như vậy, rốt cuộc thì thân thể cũng là vốn liếng quan trọng nhất....."
Cô tạm dừng một chút, hô hấp có chút khó khăn, bởi vì mùi thuốc lá trên người hắn hơi gay mũi.
Cũng không biết rốt cuộc đã hút bao nhiêu điếu mới có thể có mùi nặng như này.
"Tớ ngày đó có hỏi qua Đường Tinh Chu, anh ấy nói tiểu Chanh hiện tại ở Mỹ khá tốt."
Vừa nghe thấy tin tức quan trọng của Lộ Dĩ Nịnh, Trình Tinh Lâm mới quay đầu nhìn cô.
Mắt sáng như đuốc.
"Cho nên cậu phải sống thật tốt...." Giọng Đan Ý chua chát, cô nói xong câu cuối: "Phải sống thật tốt đến khi cô ấy quay trở lại!"
Không nói rõ nguyên nhân, nhưng Đan Ý tin tưởng tiểu Chanh nhất định sẽ trở về.
Hơn nữa, còn có người luôn ở nơi này chờ đợi cô ấy.
Trình Tinh Lâm nghe cô nói xong, vẫn không nói bất cứ một câu nào, xoay người rời đi.
Trác Khởi liếc Đan Ý một cái, sau đó lắc đầu.
Hắn hiện tại hẳn là muốn ở một mình yên tĩnh một chút.
Đan Ý chỉ có thể đứng chỗ này nhìn hắn rời đi.
Đột nhiên cô cảm thấy hơi thở quen thuộc đang lại gần đây.
Còn chưa kịp quay đầu lại, ai đó đã vươn tay và nhét vào trong tay cô một thứ gì đó, mạnh đến mức cô suýt chút nữa bị hụt chân và phải lùi lại sau hai bước.
Là một cái túi, bên trong có đồ vật nhìn rất quen.
Sau khi cầm nó lên ngắm nghía thì cô nhận ra đó là bình nước mà cô mang đi học ngày hôm nay.
Đan Ý ngẩng đầu lên, khuôn mặt Đường Tinh Chu gần ngay trước mắt, nhưng sắc mặt của anh lại khác so với bình thường, ảm đạm và thờ ơ không thể lý giải được.
Đan Ý rất ít khi gặp qua tình huống như này.
Mà đôi mắt đen láy kia có chút khác với ngày thường, như được phủ một tầng sương mỏng, giọng nói anh càng lạnh lùng hơn: "Cho em."
Tác giả có chuyện muốn nói:
Đường Tinh Chu: Cho em một cơ hội, lập tức lại đây dỗ tôi đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.