Chương 238: Ai âm thầm tập kích.
Phục Túy
11/08/2015
Hơn một trăm siêu chiến sĩ quân đội cũng vào Ôn Nhạc huyện, tùy thời chuẩn bị ứng đối tình huống đột ngột, giới hạn phạm vi bị ảnh hưởng chỉ trong một khu vực. Vì điều này guồng máy chính phủ Trung Quốc vận chuyển, cực kỳ chú ý thị trấn Ôn Nhạc huyện.
Đến giữa tháng mười một, số lượng dị nhân qua các con đường đi vào Ôn Nhạc huyện đã đột phá con số ngàn người, hầu như chiếm một phần tư tổng số dị nhân toàn thế giới. Hơn một ngàn dị nhân không phải dê con bé nhỏ, bọn họ đến xảy ra nhiều vụ án trong Ôn Nhạc huyện lên số một toàn quốc, xác xuất phá án rớt xuống số một cả nước từ dưới đếm lên.
Ngày mười chín tháng mười một là ngày tất cả dị nhân khó quên.
Hơn một ngàn dị nhân dò tìm từng tấc vùng núi kia. Có một đội dị nhân Malaysia phát hiện ngọn đồi nhỏ có dấu vết khai thác, toàn bộ do nham thạch cấu tạo.
Phân đội nhỏ mười bốn người Malaysia đi vào tong đồi nhỏ, hai linh thể điên cuồng công kích. Kết quả mười bốn người đi vào, mười một cái xác đi ra, thương vong nặng nề.
Phân đội nhỏ người Malaysia trả giá mười một mạng sống rốt cuộc điều tra ra mảnh đất khai thác bảo bối trong tin đồn. Còn lại ba người Malaysia đau cũng sung sướng, bọn họ không ngốc lộ tin ra ngoài.
Nhưng trời không chiều lòng người. Sau khi ba người Malaysia lại vào núi thì gặp ba mươi mấy dị nhân Phi Châu, sau đó bị tra hỏi. Ba người Malaysia đành khóc mếu khai hết bí mật đồi nhỏ.
Dị nhân Phi Châu không dễ chọc, sau khi biết tình huống cần thiết, bọn họ vừa vi mừng vừa giết ba dị nhân Malaysia. Dị nhân Phi Châu không chú ý thấy trước khi bọn họ đánh trúng người ba dị nhân Malaysia thì ba người đó đã đứng cứng đơ tại chỗ.
Dị nhân Phi Châu vốn định giết người diệt khẩu, độc chiếm bảo bối, nhưng khi giết ba dị nhân Malaysia gây ra tiếng vang hấp dẫn ba đội dị nhân đến từ nước khác đang tìm tòi gần đó chú ý.
Ba đội dị nhân nhanh chóng đến gần ba mươi mấy dị nhân Phi Châu. Trước tình cảnh số người, thực lực hoàn toàn thua người, ba mươi mấy dị nhân Phi Châu không chịu nói thật. Trong đó một dị nhân Phi Châu biết tiếng Anh dùng giọng ngọng nghịu giải thích đây chỉ là xung đột nhỏ, mong ba đội dị nhân đừng để bụng. Dị nhân Phi Châu nói người chết là khỉ ốm Malaysia này nọ, bọn họ cố gắng giảm bớt sự nghi ngờ của ba đội dị nhân khác.
Nhưng ba đội dị nhân đó không phải đầu đất, không tin lời dị nhân Phi Châu giải thích.
Nói dối một hồi dị nhân Phi Châu trả lời thẳng:
- Là chúng ta phát hiện ra bảo bối, các ngươi không thể chiém nó nếu không sẽ là khiêu khích.
Ba dị nhân nghe dị nhân Phi Châu cảnh cáo, cùng nhau ra tay, giết dị nhân Phi Châu 'buông lời ngông cuồng' nay tại chỗ.
Nhưng vì bốn bên không cùng một quốc gia, đề phòng lẫn nhau nên sau khi giết dị nhân Phi Châu đó xong bọn họ không đánh tiếp. Tuy nhiên . . .
Giấy không thể gói được lửa, tin đồi nhỏ là nơi khai thác bảo bối trợ giúp dị nhân nhanh chóng thăng cấp bị truyền ra ngoài.
Trong quá trình tin tức khuếch tán, mấy dị nhân đầu óc thông minh nhân dịp mọi người mắng nhau chí chóe đã lặng lẽ vào quặng mỏ khai thác. Khoảng hơn nửa tiếng sau, một dị nhân Phi Châu hưng phấn xông ra ngoài. Tay phải dị nhân Phi Châu cầm một hạt châu tỏa ánh sáng trắng ấm áp.
Dị nhân Phi Châu này cho rằng bên ngoài còn ba mươi mấy đồng bọn, cầm bảo bối ra ngoài chắc không sao. Nhưng dị nhân Phi Châu đã sai, cực kỳ sai lầm.
Trong nửa tiếng dị nhân Phi Châu vào hang, ba mươi mấy đồng bạn đã bị người tiêu diệt, xác chết nát vụn.
Khi hàng trăm dị nhân vây quanh ngoài hang quặng nhìn thấy dị nhân Phi Châu lấy hạt châu ra khỏi quặng mỏ thì bọn họ đỏ mắt, kích động, tin tức . . . Rốt cuộc đã hoàn toàn xác nhận.
Hơn một trăm dị nhân tranh chấp dữ dội vấn đề đồi nhỏ thuộc về ai, nhưng có người nào giữ được lý trí trước sức hấp dẫn của bảo bối?
Không biết là ai ở sau lưng hành động, một luồng khí lưu chém tay một nữ nhân da trắng. Công kích này như giọt nước từ trên trời giáng xuống nhỏ vào chảo dầu sôi sùng sục.
Thế là chảo dầu sôi trào.
Một nam nhân da đen đứng bên cạnh nữ nhân da trắng thấy nàng bị công kích thì biến sắc mặt.
- A Ô Lộ Đay Cát!
Nam nhân da đen không thấy bóng dáng kẻ đánh lén nhưng gã có lòng bảo vệ người của mình.
Thế là nam nhân da đen quát to, một luồng khói đen bay ra từ làn da hợp thành con rắn to lao nhanh hướng dị nhân bên phải.
Dị nhân bị công kích đương nhiên sẽ không chịu trận, xụ mặt đánh trả.
Cái gọi là tai họa cá trong chậu, cảm xúc hai bên dao động thì sao biết chừng mực, không để công kích lan sang người khác?
Mấy phút ngắn ngủi nơi này biến thành chiến trường sống mái với nhau, rất nhiều dị nhân ngươi qua ta lại, nóng sùng sục.
Trong thế cục hỗn loạn này không ai chú ý thấy khi bọn họ đỏ mắt giết nhau quên hết tất cả, các dị nhân lần lượt hóa đá rồi bị công kích giết chết. Tốc độ quá nhanh hoặc nên nói là kẻ đánh lén phối hợp cực kỳ ăn ý.
Mãi khi hơn một trăm người chết gần hết chỉ chừa lại mười mấy người bị thương, một nữ nhân da vàng phát hiện không ổn, dứt khoát nhảy ra vòng chiến.
Nữ nhân da vàng sắc mặt âm trầm nói:
- Ai? Là ai âm thầm tập kích?
Nữ nhân da vàng mở miệng nói tiếng Trung ngọng nghịu. Nghe nữ nhân da vàng quát hỏi, mười mấy dị nhân giết đỏ mắt nhanh chóng tỉnh táo lại ngừng cuộc chiến.
Nhìn xác chết đầy đất, những dị nhân vừa rồi còn liều chết đánh nhau giờ thì ngơ ngác ngó đối phương, hoàn toàn không hiểu ra sao.
Sở Minh Hiên núp trong bóng tối phụ trách thi triển tâm linh dẫn đạo đám dị nhân bỗng chốc ngừng tay, nhẹ nhàng bay tới trước mặt Diệp Dương Thành. Hinẹ Diệp Dương Thành đứng trước cửa hang, Triệu Dung Dung và Tiểu Thương Ưu Tử luân phiên ra trận giữ cho hắn trong trạng thái ẩn thân.
- Chủ nhân, tâm tính của nữ nhân này không tệ.
Mắt Sở Minh Hiên chứa ý cười nhìn Diệp Dương Thành, nói:
- Bị đánh gãy, tâm linh dụ đạo của lão bộc rất khó phát huy tác dụng. Xin chủ nhân hãy quyết định.
Nghe Sở Minh Hiên nói, Diệp Dương Thành nhếch môi cười khẽ:
- Ha ha ha ha ha ha!
Diệp Dương Thành nương ưu thế ẩn thân, không thèm che giấu hét với đám người Tống Lâm Lập phụ trách giết một số biến dị phản thần giả bị hắn tước đoạt xóa sổ.
- Đừng giấu nữa, giải quyết mấy kẻ còn lại này đi. Thời gian không còn sớm, nên về nhà ăn cơm.
Tiếng hét của Diệp Dương Thành làm mười mấy dị nhân còn sống sót sợ đứng tim.
Nữ nhân da vàng lúc trước nói chuyện cất cao giọng ngọng nghịu quát hỏi:
- Ai đó?
Biểu tình của nữ nhân da vàng cực kỳ khó xem.
Diệp Dương Thành không cho bọn họ có cơ hội phản ứng, sau khi hắn hét to như mèo vờn chuột thì cười tủm tỉm giơ tay lên.
Diệp Dương Thành phun ra bốn chữ:
- Tước đoạt, xóa sổ!
Trong phút chốc thiên địa tĩnh lặng có thể nghe tiếng kim rơi. Mười mấy dị nhân sống sót tập thể hóa đá. Đám người Vương Minh Kỳ hành động, công kích vết thương trí mạng để che giấu nguyên nhân chết thật sự.
Đến giữa tháng mười một, số lượng dị nhân qua các con đường đi vào Ôn Nhạc huyện đã đột phá con số ngàn người, hầu như chiếm một phần tư tổng số dị nhân toàn thế giới. Hơn một ngàn dị nhân không phải dê con bé nhỏ, bọn họ đến xảy ra nhiều vụ án trong Ôn Nhạc huyện lên số một toàn quốc, xác xuất phá án rớt xuống số một cả nước từ dưới đếm lên.
Ngày mười chín tháng mười một là ngày tất cả dị nhân khó quên.
Hơn một ngàn dị nhân dò tìm từng tấc vùng núi kia. Có một đội dị nhân Malaysia phát hiện ngọn đồi nhỏ có dấu vết khai thác, toàn bộ do nham thạch cấu tạo.
Phân đội nhỏ mười bốn người Malaysia đi vào tong đồi nhỏ, hai linh thể điên cuồng công kích. Kết quả mười bốn người đi vào, mười một cái xác đi ra, thương vong nặng nề.
Phân đội nhỏ người Malaysia trả giá mười một mạng sống rốt cuộc điều tra ra mảnh đất khai thác bảo bối trong tin đồn. Còn lại ba người Malaysia đau cũng sung sướng, bọn họ không ngốc lộ tin ra ngoài.
Nhưng trời không chiều lòng người. Sau khi ba người Malaysia lại vào núi thì gặp ba mươi mấy dị nhân Phi Châu, sau đó bị tra hỏi. Ba người Malaysia đành khóc mếu khai hết bí mật đồi nhỏ.
Dị nhân Phi Châu không dễ chọc, sau khi biết tình huống cần thiết, bọn họ vừa vi mừng vừa giết ba dị nhân Malaysia. Dị nhân Phi Châu không chú ý thấy trước khi bọn họ đánh trúng người ba dị nhân Malaysia thì ba người đó đã đứng cứng đơ tại chỗ.
Dị nhân Phi Châu vốn định giết người diệt khẩu, độc chiếm bảo bối, nhưng khi giết ba dị nhân Malaysia gây ra tiếng vang hấp dẫn ba đội dị nhân đến từ nước khác đang tìm tòi gần đó chú ý.
Ba đội dị nhân nhanh chóng đến gần ba mươi mấy dị nhân Phi Châu. Trước tình cảnh số người, thực lực hoàn toàn thua người, ba mươi mấy dị nhân Phi Châu không chịu nói thật. Trong đó một dị nhân Phi Châu biết tiếng Anh dùng giọng ngọng nghịu giải thích đây chỉ là xung đột nhỏ, mong ba đội dị nhân đừng để bụng. Dị nhân Phi Châu nói người chết là khỉ ốm Malaysia này nọ, bọn họ cố gắng giảm bớt sự nghi ngờ của ba đội dị nhân khác.
Nhưng ba đội dị nhân đó không phải đầu đất, không tin lời dị nhân Phi Châu giải thích.
Nói dối một hồi dị nhân Phi Châu trả lời thẳng:
- Là chúng ta phát hiện ra bảo bối, các ngươi không thể chiém nó nếu không sẽ là khiêu khích.
Ba dị nhân nghe dị nhân Phi Châu cảnh cáo, cùng nhau ra tay, giết dị nhân Phi Châu 'buông lời ngông cuồng' nay tại chỗ.
Nhưng vì bốn bên không cùng một quốc gia, đề phòng lẫn nhau nên sau khi giết dị nhân Phi Châu đó xong bọn họ không đánh tiếp. Tuy nhiên . . .
Giấy không thể gói được lửa, tin đồi nhỏ là nơi khai thác bảo bối trợ giúp dị nhân nhanh chóng thăng cấp bị truyền ra ngoài.
Trong quá trình tin tức khuếch tán, mấy dị nhân đầu óc thông minh nhân dịp mọi người mắng nhau chí chóe đã lặng lẽ vào quặng mỏ khai thác. Khoảng hơn nửa tiếng sau, một dị nhân Phi Châu hưng phấn xông ra ngoài. Tay phải dị nhân Phi Châu cầm một hạt châu tỏa ánh sáng trắng ấm áp.
Dị nhân Phi Châu này cho rằng bên ngoài còn ba mươi mấy đồng bọn, cầm bảo bối ra ngoài chắc không sao. Nhưng dị nhân Phi Châu đã sai, cực kỳ sai lầm.
Trong nửa tiếng dị nhân Phi Châu vào hang, ba mươi mấy đồng bạn đã bị người tiêu diệt, xác chết nát vụn.
Khi hàng trăm dị nhân vây quanh ngoài hang quặng nhìn thấy dị nhân Phi Châu lấy hạt châu ra khỏi quặng mỏ thì bọn họ đỏ mắt, kích động, tin tức . . . Rốt cuộc đã hoàn toàn xác nhận.
Hơn một trăm dị nhân tranh chấp dữ dội vấn đề đồi nhỏ thuộc về ai, nhưng có người nào giữ được lý trí trước sức hấp dẫn của bảo bối?
Không biết là ai ở sau lưng hành động, một luồng khí lưu chém tay một nữ nhân da trắng. Công kích này như giọt nước từ trên trời giáng xuống nhỏ vào chảo dầu sôi sùng sục.
Thế là chảo dầu sôi trào.
Một nam nhân da đen đứng bên cạnh nữ nhân da trắng thấy nàng bị công kích thì biến sắc mặt.
- A Ô Lộ Đay Cát!
Nam nhân da đen không thấy bóng dáng kẻ đánh lén nhưng gã có lòng bảo vệ người của mình.
Thế là nam nhân da đen quát to, một luồng khói đen bay ra từ làn da hợp thành con rắn to lao nhanh hướng dị nhân bên phải.
Dị nhân bị công kích đương nhiên sẽ không chịu trận, xụ mặt đánh trả.
Cái gọi là tai họa cá trong chậu, cảm xúc hai bên dao động thì sao biết chừng mực, không để công kích lan sang người khác?
Mấy phút ngắn ngủi nơi này biến thành chiến trường sống mái với nhau, rất nhiều dị nhân ngươi qua ta lại, nóng sùng sục.
Trong thế cục hỗn loạn này không ai chú ý thấy khi bọn họ đỏ mắt giết nhau quên hết tất cả, các dị nhân lần lượt hóa đá rồi bị công kích giết chết. Tốc độ quá nhanh hoặc nên nói là kẻ đánh lén phối hợp cực kỳ ăn ý.
Mãi khi hơn một trăm người chết gần hết chỉ chừa lại mười mấy người bị thương, một nữ nhân da vàng phát hiện không ổn, dứt khoát nhảy ra vòng chiến.
Nữ nhân da vàng sắc mặt âm trầm nói:
- Ai? Là ai âm thầm tập kích?
Nữ nhân da vàng mở miệng nói tiếng Trung ngọng nghịu. Nghe nữ nhân da vàng quát hỏi, mười mấy dị nhân giết đỏ mắt nhanh chóng tỉnh táo lại ngừng cuộc chiến.
Nhìn xác chết đầy đất, những dị nhân vừa rồi còn liều chết đánh nhau giờ thì ngơ ngác ngó đối phương, hoàn toàn không hiểu ra sao.
Sở Minh Hiên núp trong bóng tối phụ trách thi triển tâm linh dẫn đạo đám dị nhân bỗng chốc ngừng tay, nhẹ nhàng bay tới trước mặt Diệp Dương Thành. Hinẹ Diệp Dương Thành đứng trước cửa hang, Triệu Dung Dung và Tiểu Thương Ưu Tử luân phiên ra trận giữ cho hắn trong trạng thái ẩn thân.
- Chủ nhân, tâm tính của nữ nhân này không tệ.
Mắt Sở Minh Hiên chứa ý cười nhìn Diệp Dương Thành, nói:
- Bị đánh gãy, tâm linh dụ đạo của lão bộc rất khó phát huy tác dụng. Xin chủ nhân hãy quyết định.
Nghe Sở Minh Hiên nói, Diệp Dương Thành nhếch môi cười khẽ:
- Ha ha ha ha ha ha!
Diệp Dương Thành nương ưu thế ẩn thân, không thèm che giấu hét với đám người Tống Lâm Lập phụ trách giết một số biến dị phản thần giả bị hắn tước đoạt xóa sổ.
- Đừng giấu nữa, giải quyết mấy kẻ còn lại này đi. Thời gian không còn sớm, nên về nhà ăn cơm.
Tiếng hét của Diệp Dương Thành làm mười mấy dị nhân còn sống sót sợ đứng tim.
Nữ nhân da vàng lúc trước nói chuyện cất cao giọng ngọng nghịu quát hỏi:
- Ai đó?
Biểu tình của nữ nhân da vàng cực kỳ khó xem.
Diệp Dương Thành không cho bọn họ có cơ hội phản ứng, sau khi hắn hét to như mèo vờn chuột thì cười tủm tỉm giơ tay lên.
Diệp Dương Thành phun ra bốn chữ:
- Tước đoạt, xóa sổ!
Trong phút chốc thiên địa tĩnh lặng có thể nghe tiếng kim rơi. Mười mấy dị nhân sống sót tập thể hóa đá. Đám người Vương Minh Kỳ hành động, công kích vết thương trí mạng để che giấu nguyên nhân chết thật sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.