Chương 576: Ai kêu các ngươi biết nhiều. (Hạ)
Phục Túy
24/10/2016
Chương 570: Ai kêu các ngươi biết nhiều. (Hạ)
Hà Mỹ Trân lập tức phản bác ý kiến của lão Hán, lắc đầu nói:
- Cứu người gấp gáp, ta sẽ đến nhà lão Trương bây giờ, mời hắn đến khám bệnh cho nàng ấy.
- Cái này. . .
Lão Hán không khỏi trầm mặc, yên lặng hút thuốc, cũng không tiếp lời.
Chú ý tới phản ứng của lão Hán, tính tình của Hà Mỹ Trân cũng khó tránh khỏi có chút ương ngạch, nàng trực tiếp đứng dậy, vỗ bắp đùi nói:
- Hay bây giờ ta đến nhà lão nhị, gọi hắn tới?
- Lão nhị là con nhỏ chết nhát, ngươi còn không biết sao?
Vừa nghe thấy lời nói của Hà Mỹ Trân, lão Hán cũng gấp gáp, đứng lên nói:
- Một cô nương xinh đẹp như vậy, rơi vào trong tay hắn còn không bị hắn cho nát bét?
- Có người nói nhi tử của mình như ngươi sao?
- Hắn có đức hạnh như thế nào, người trên trấn đều biết.
Lão Hán hừ hừ, thỏa hiệp nói:
- Được rồi, chỉ cần đừng kêu lão nhị, ngươi muốn tìm ai thì tìm, chuyện này, ta cũng mặc kệ.
Khi hai người đang bận rộn thương thảo biện pháp giải quyết cũng không biết, Lưu Tuyết Doanh được bọn họ an trí trong phòng cũng đã đứng dậy, sắc mặt còn có chút trắng bệch, nhưng lỗ máu phía dưới má trái cũng đã biến mất.
Nàng nhắm mắt điều tức chốc lát, lặng yên không một tiếng động đi tới cửa, giọng nói lộ ra vẻ hết sức hờ hững:
- Là các ngươi mang ta về đây sao?
- A.., ngươi tỉnh rồi sao?
Nghe thấy thanh âm vang lên phía sau, sắc mặt Hà Mỹ Trân nhất thời vui mừng, xoay người sang chỗ khác gật đầu nói:
- Đúng vậy, ngươi bất tỉnh trong núi, còn có một con côn trùng đang hút máu của ngươi, lão đầu nhà ta phải đuổi con côn trùng đó đi mới cứu được ngươi. . .
- Ta có kêu các ngươi cứu sao?
Sắc mặt Lưu Tuyết Doanh lạnh tựa sương lạnh, mặc dù trọng thương, nhưng trên người phát ra sát cơ, đủ khiến người bình thường khiếp sợ.
Nàng nhẹ nhàng bước về phía trước một bước, hai đầu lông mày đã chất đầy sát khí:
- Các ngươi. . . biết ta?
- Không. . . Không biết. . .
Hà Mỹ Trân bị biểu hiện của Lưu Tuyết Doanh hoàn toàn phát mộng, làm sao, chẳng lẽ ngay cả cứu người cũng sai lầm hay sao?
- Trước kia không biết, hiện tại biết là được rồi.
Khóe miệng Lưu Tuyết Doanh hiện ra nụ cười rét lạnh, mạnh mẽ đưa ánh mắt lạnh như băng đến trên người lão Hán, lại bước về trước một bước:
- Ngươi. . . vừa nói phải báo cảnh sát?
- Ta. . .
Trước mặt sát khí kinh người của Lưu Tuyết Doanh, lão Hán đã hơn sáu mươi tuổi cũng khó tránh khỏi khiếp sợ, hắn lui về phía sau mấy bước, nói quanh co:
- Ta. . . Ta chỉ nói như vậy mà thôi, cô nương ngươi tuyệt đối đừng coi là thật.
Trên mặt tràn đầy nụ cười khiên cưỡng, lão Hán cực sợ.
- Chỉ nói mà thôi. . .
Lưu Tuyết Doanh khẽ cúi đầu, tựa hồ đang lầm bầm, lại tựa hồ có ý nhắn nhủ vợ chồng Hà Mỹ Trân, chỉ nghe nàng rù rì nói:
- Các ngươi đã nhận ra ta, hiện tại ta lại không thể động võ. . . Nếu như hắn biết ta ở chỗ này. . . Vậy ta chẳng phải là. . .
- Cô. . . Cô nương. . .
Nghe Lưu Tuyết Doanh lầm bầm, Hà Mỹ Trân biết mình cứu lầm người rồi, nữ nhân xinh đẹp này đâu phải người tốt lành gì, nàng. . . Nàng rõ ràng chính là một con rắn độc.
Nghĩ tới đây, Hà Mỹ Trân rùng mình một cái, trên mặt nổi lên nụ cười còn khó coi hơn khóc, nói quanh co:
- Ngươi tuyệt đối đừng hiểu lầm, chúng ta. . . Chúng ta sẽ không báo cảnh sát , thật sự không báo cảnh sát.
- Vâng. . . Đúng vậy. . .
Nghe được lời nói của Hà Mỹ Trân..., lão Hán đứng bên cạnh vừa cẩn thận lui về phía sau, vừa cười khan nói:
- Chúng ta nhất định không báo. . .
- Chỗ các ngươi hình như không có người nhà?
Lưu Tuyết Doanh lộ ra nụ cười giả tạo.
- Cô nương, ngươi té xỉu trong núi, nếu như không phải chúng ta cứu ngươi về . . .
- Nhưng ta có kêu các ngươi cứu sao?
Lưu Tuyết Doanh mỉm cười, khẽ nheo hai mắt lại:
- Đến địa phủ, đừng oán ta hạ thủ độc ác, ai kêu các ngươi biết quá nhiều?
- Phù phù. . .
Vợ chồng Hà Mỹ Trân bị hù dọa đến ngã xuống đất, trong phút chốc sắc mặt trắng bệch.
Lưu Tuyết Doanh giơ tay phải lên, trong lòng bàn tay lóe lên ánh sáng màu lục sắc có vẻ yếu ớt, mặc dù lúc này nàng đang bị thương nặng, đa số năng lượng dung hợp cũng bị nàng điều đi áp chế thương thế, nhưng, chỉ cần một chút năng lượng, nàng vẫn có thể dễ dàng giết chết bất kỳ một người bình thường nào.
Vợ chồng Hà Mỹ Trân có chết cũng không nghĩ tới, nữ nhân hai vợ chồng cứu về đến nhà, chẳng những không nói được một câu cảm tạ, ngược lại còn chọc tới họa sát thân, nhìn thấy trong lòng bàn tay Lưu Tuyết Doanh lóe lên ánh sáng màu lục sắc, trong lòng vợ chồng Hà Mỹ Trân đã cho Lưu Tuyết Doanh chính là yêu quái, bọn họ làm sao có thể là đối thủ của yêu quái?
Hai lão nhân run rẩy thân thể, theo bản năng ôm lấy nhau, có lẽ trong tiềm thức của bọn hắn, chính là chết, cũng muốn chết cùng một chỗ.
Còn Lưu Tuyết Doanh lộ ra nụ cười giả tạo lạnh như băng, không có bất kỳ ý tứ nương tay, giơ tay phải lên cao, muốn hạ độc thủ với vợ chồng Hà Mỹ Trân.
- Vù…
Lúc này, trên con đường nhỏ cách căn nhà nhỏ của vợ chồng Hà Mỹ Trân ước chừng một trăm mét, đột nhiên vang lên một tiếng xé gió, ngay sau đó truyền đến một tiếng quát trầm thấp:
- Lưu Tuyết Doanh, ngươi rút cuộc còn cố chấp tới khi nào?
Thanh âm giống như sấm sét giữa trời quang ầm ầm nổ vang bên tai, tay phải Lưu Tuyết Doanh đã giơ lên giữa không trung lập tức hơi chậm lại, trên mặt lộ ra thần sắc bất định, ngẩng đầu nhìn về phương hướng thanh âm truyền đến, lui về phía sau một bước nhỏ, lạnh giọng hỏi:
- Người nào?
- Hừ.
Diệp Dương Thành không có ý tứ giấu diếm hành tung của mình, càng không thay đổi dung mạo, xuất hiện trước cửa căn nhà, ánh mắt tràn ngập sát ý rơi xuống trên người Lưu Tuyết Doanh, hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói:
- Là ta.
- Ngươi là. . .
Vừa thấy Diệp Dương Thành xuất hiện, thần sắc trên mặt Lưu Tuyết Doanh chợt biến đổi, cẩn thận nhìn Diệp Dương Thành một cái, sau đó nàng mới thất thanh nói:
- Diệp Dương Thành? Tại sao lại là ngươi?
Lưu Tuyết Doanh không ngờ, thật sự không ngờ, Diệp Dương Thành cho tới nay trong mắt nàng luôn lộ ra vẻ vô cùng bình thường, lại chính là nam tử ngân giáp nàng một lòng muốn đối phó.
- Tại sao lại là ta. . . Ha ha ha. . .
Diệp Dương Thành cười ha ha, sắc mặt hiển lộ vẻ giận dữ:
- Mang theo vấn đề này, lên đường đi.
Diệp Dương Thành không có ý tứ nói nhiều với Lưu Tuyết Doanh, đồng dạng cũng không có ý nghĩ giải thích với nàng, cơ hội có thể cho, lần trước cũng đã cho nàng rồi, chuyện Diệp Dương Thành có thể làm cũng đã làm rồi, Lưu Tuyết Doanh không biết quý trọng, còn cần giải thích gì nữa?
Tay phải khẽ rung lên, Cửu Tiêu Thần Cách ở chỗ trái tim hóa thành một luồng nước lũ, không có ngân giáp phủ lên, cũng không thay đổi dung mạo của mình, chỉ là huyễn hóa ra Bàn Long ngân thương, mũi thương. . . đung đưa nhắm ngay vào cổ Lưu Tuyết Doanh, Diệp Dương Thành nhẹ hít vào một hơi:
- Hôm nay, không người nào có thể cứu được ngươi, ngươi nên cam chịu số phận đi.
Hà Mỹ Trân lập tức phản bác ý kiến của lão Hán, lắc đầu nói:
- Cứu người gấp gáp, ta sẽ đến nhà lão Trương bây giờ, mời hắn đến khám bệnh cho nàng ấy.
- Cái này. . .
Lão Hán không khỏi trầm mặc, yên lặng hút thuốc, cũng không tiếp lời.
Chú ý tới phản ứng của lão Hán, tính tình của Hà Mỹ Trân cũng khó tránh khỏi có chút ương ngạch, nàng trực tiếp đứng dậy, vỗ bắp đùi nói:
- Hay bây giờ ta đến nhà lão nhị, gọi hắn tới?
- Lão nhị là con nhỏ chết nhát, ngươi còn không biết sao?
Vừa nghe thấy lời nói của Hà Mỹ Trân, lão Hán cũng gấp gáp, đứng lên nói:
- Một cô nương xinh đẹp như vậy, rơi vào trong tay hắn còn không bị hắn cho nát bét?
- Có người nói nhi tử của mình như ngươi sao?
- Hắn có đức hạnh như thế nào, người trên trấn đều biết.
Lão Hán hừ hừ, thỏa hiệp nói:
- Được rồi, chỉ cần đừng kêu lão nhị, ngươi muốn tìm ai thì tìm, chuyện này, ta cũng mặc kệ.
Khi hai người đang bận rộn thương thảo biện pháp giải quyết cũng không biết, Lưu Tuyết Doanh được bọn họ an trí trong phòng cũng đã đứng dậy, sắc mặt còn có chút trắng bệch, nhưng lỗ máu phía dưới má trái cũng đã biến mất.
Nàng nhắm mắt điều tức chốc lát, lặng yên không một tiếng động đi tới cửa, giọng nói lộ ra vẻ hết sức hờ hững:
- Là các ngươi mang ta về đây sao?
- A.., ngươi tỉnh rồi sao?
Nghe thấy thanh âm vang lên phía sau, sắc mặt Hà Mỹ Trân nhất thời vui mừng, xoay người sang chỗ khác gật đầu nói:
- Đúng vậy, ngươi bất tỉnh trong núi, còn có một con côn trùng đang hút máu của ngươi, lão đầu nhà ta phải đuổi con côn trùng đó đi mới cứu được ngươi. . .
- Ta có kêu các ngươi cứu sao?
Sắc mặt Lưu Tuyết Doanh lạnh tựa sương lạnh, mặc dù trọng thương, nhưng trên người phát ra sát cơ, đủ khiến người bình thường khiếp sợ.
Nàng nhẹ nhàng bước về phía trước một bước, hai đầu lông mày đã chất đầy sát khí:
- Các ngươi. . . biết ta?
- Không. . . Không biết. . .
Hà Mỹ Trân bị biểu hiện của Lưu Tuyết Doanh hoàn toàn phát mộng, làm sao, chẳng lẽ ngay cả cứu người cũng sai lầm hay sao?
- Trước kia không biết, hiện tại biết là được rồi.
Khóe miệng Lưu Tuyết Doanh hiện ra nụ cười rét lạnh, mạnh mẽ đưa ánh mắt lạnh như băng đến trên người lão Hán, lại bước về trước một bước:
- Ngươi. . . vừa nói phải báo cảnh sát?
- Ta. . .
Trước mặt sát khí kinh người của Lưu Tuyết Doanh, lão Hán đã hơn sáu mươi tuổi cũng khó tránh khỏi khiếp sợ, hắn lui về phía sau mấy bước, nói quanh co:
- Ta. . . Ta chỉ nói như vậy mà thôi, cô nương ngươi tuyệt đối đừng coi là thật.
Trên mặt tràn đầy nụ cười khiên cưỡng, lão Hán cực sợ.
- Chỉ nói mà thôi. . .
Lưu Tuyết Doanh khẽ cúi đầu, tựa hồ đang lầm bầm, lại tựa hồ có ý nhắn nhủ vợ chồng Hà Mỹ Trân, chỉ nghe nàng rù rì nói:
- Các ngươi đã nhận ra ta, hiện tại ta lại không thể động võ. . . Nếu như hắn biết ta ở chỗ này. . . Vậy ta chẳng phải là. . .
- Cô. . . Cô nương. . .
Nghe Lưu Tuyết Doanh lầm bầm, Hà Mỹ Trân biết mình cứu lầm người rồi, nữ nhân xinh đẹp này đâu phải người tốt lành gì, nàng. . . Nàng rõ ràng chính là một con rắn độc.
Nghĩ tới đây, Hà Mỹ Trân rùng mình một cái, trên mặt nổi lên nụ cười còn khó coi hơn khóc, nói quanh co:
- Ngươi tuyệt đối đừng hiểu lầm, chúng ta. . . Chúng ta sẽ không báo cảnh sát , thật sự không báo cảnh sát.
- Vâng. . . Đúng vậy. . .
Nghe được lời nói của Hà Mỹ Trân..., lão Hán đứng bên cạnh vừa cẩn thận lui về phía sau, vừa cười khan nói:
- Chúng ta nhất định không báo. . .
- Chỗ các ngươi hình như không có người nhà?
Lưu Tuyết Doanh lộ ra nụ cười giả tạo.
- Cô nương, ngươi té xỉu trong núi, nếu như không phải chúng ta cứu ngươi về . . .
- Nhưng ta có kêu các ngươi cứu sao?
Lưu Tuyết Doanh mỉm cười, khẽ nheo hai mắt lại:
- Đến địa phủ, đừng oán ta hạ thủ độc ác, ai kêu các ngươi biết quá nhiều?
- Phù phù. . .
Vợ chồng Hà Mỹ Trân bị hù dọa đến ngã xuống đất, trong phút chốc sắc mặt trắng bệch.
Lưu Tuyết Doanh giơ tay phải lên, trong lòng bàn tay lóe lên ánh sáng màu lục sắc có vẻ yếu ớt, mặc dù lúc này nàng đang bị thương nặng, đa số năng lượng dung hợp cũng bị nàng điều đi áp chế thương thế, nhưng, chỉ cần một chút năng lượng, nàng vẫn có thể dễ dàng giết chết bất kỳ một người bình thường nào.
Vợ chồng Hà Mỹ Trân có chết cũng không nghĩ tới, nữ nhân hai vợ chồng cứu về đến nhà, chẳng những không nói được một câu cảm tạ, ngược lại còn chọc tới họa sát thân, nhìn thấy trong lòng bàn tay Lưu Tuyết Doanh lóe lên ánh sáng màu lục sắc, trong lòng vợ chồng Hà Mỹ Trân đã cho Lưu Tuyết Doanh chính là yêu quái, bọn họ làm sao có thể là đối thủ của yêu quái?
Hai lão nhân run rẩy thân thể, theo bản năng ôm lấy nhau, có lẽ trong tiềm thức của bọn hắn, chính là chết, cũng muốn chết cùng một chỗ.
Còn Lưu Tuyết Doanh lộ ra nụ cười giả tạo lạnh như băng, không có bất kỳ ý tứ nương tay, giơ tay phải lên cao, muốn hạ độc thủ với vợ chồng Hà Mỹ Trân.
- Vù…
Lúc này, trên con đường nhỏ cách căn nhà nhỏ của vợ chồng Hà Mỹ Trân ước chừng một trăm mét, đột nhiên vang lên một tiếng xé gió, ngay sau đó truyền đến một tiếng quát trầm thấp:
- Lưu Tuyết Doanh, ngươi rút cuộc còn cố chấp tới khi nào?
Thanh âm giống như sấm sét giữa trời quang ầm ầm nổ vang bên tai, tay phải Lưu Tuyết Doanh đã giơ lên giữa không trung lập tức hơi chậm lại, trên mặt lộ ra thần sắc bất định, ngẩng đầu nhìn về phương hướng thanh âm truyền đến, lui về phía sau một bước nhỏ, lạnh giọng hỏi:
- Người nào?
- Hừ.
Diệp Dương Thành không có ý tứ giấu diếm hành tung của mình, càng không thay đổi dung mạo, xuất hiện trước cửa căn nhà, ánh mắt tràn ngập sát ý rơi xuống trên người Lưu Tuyết Doanh, hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói:
- Là ta.
- Ngươi là. . .
Vừa thấy Diệp Dương Thành xuất hiện, thần sắc trên mặt Lưu Tuyết Doanh chợt biến đổi, cẩn thận nhìn Diệp Dương Thành một cái, sau đó nàng mới thất thanh nói:
- Diệp Dương Thành? Tại sao lại là ngươi?
Lưu Tuyết Doanh không ngờ, thật sự không ngờ, Diệp Dương Thành cho tới nay trong mắt nàng luôn lộ ra vẻ vô cùng bình thường, lại chính là nam tử ngân giáp nàng một lòng muốn đối phó.
- Tại sao lại là ta. . . Ha ha ha. . .
Diệp Dương Thành cười ha ha, sắc mặt hiển lộ vẻ giận dữ:
- Mang theo vấn đề này, lên đường đi.
Diệp Dương Thành không có ý tứ nói nhiều với Lưu Tuyết Doanh, đồng dạng cũng không có ý nghĩ giải thích với nàng, cơ hội có thể cho, lần trước cũng đã cho nàng rồi, chuyện Diệp Dương Thành có thể làm cũng đã làm rồi, Lưu Tuyết Doanh không biết quý trọng, còn cần giải thích gì nữa?
Tay phải khẽ rung lên, Cửu Tiêu Thần Cách ở chỗ trái tim hóa thành một luồng nước lũ, không có ngân giáp phủ lên, cũng không thay đổi dung mạo của mình, chỉ là huyễn hóa ra Bàn Long ngân thương, mũi thương. . . đung đưa nhắm ngay vào cổ Lưu Tuyết Doanh, Diệp Dương Thành nhẹ hít vào một hơi:
- Hôm nay, không người nào có thể cứu được ngươi, ngươi nên cam chịu số phận đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.