Chương 563: Bị đè nén tựa hồ hộc máu!
Phục Túy
24/10/2016
Chương 561: Bị đè nén tựa hồ hộc máu!
Dĩ nhiên, số lượng quân hạm rõ ràng chưa nhiều, đây cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu Nhật Bản lựa chọn buông tha chuyển vận bằng đường biển, Diệp Dương Thành mấy bận tập kích, đã chôn vùi đội tự vệ trên biển của Nhật Bản. . .
Hơn một giờ chiều, chiếc phi cơ chuyển vận đổi màu ngụy trang đáp xuống phi trường Okinawa tựa hồ không có gặp phải bất kỳ phá hư nào, đợi đến khi phi cơ chuyển vận hoàn toàn dừng lại, cửa khoang được mở ra, mấy trăm tên binh lính đội tự vệ đã sớm chờ xuất phát, từ bên trong buồng phi cơ nối đuôi nhau bước ra, tập hợp ở góc bên trong phi trường.
Một gã quan quân hơn ba mươi tuổi xuất hiện trước mặt những binh lính này, sau khi tiến hành bố trí đơn giản nhiệm vụ của bọn họ, liền vung tay lên, quát khẽ:
- Hành động.
- Rõ.
Mấy trăm tên lính nhất tề chào theo nghi thức quân đội, lớn tiếng đáp ứng, sau đó dựa theo phân công của mình, từng đội từng đội tản ra bên trong phi trường, trong mười phút ngắn ngủi, đã khống chế được cả phi trường Okinawa.
Sau khi phi trường bị hoàn toàn khống chế, càng ngày càng có nhiều phi cơ chuyển vận lần lượt hạ xuống bên trong phi trường, cũng có rất nhiều phi cơ hoàn thành nhiệm vụ chuyển vận phóng lên cao trở về.
Đến hơn bốn giờ chiều, cả phi trường Okinawa đã hoàn toàn biến thành trụ sở không quân tạm thời của Nhật Bản, chiến đấu cơ liên tục đáp xuống phi trường, cũng có rất nhiều binh lính đội tự vệ rời khỏi phi trường, ngồi trên phi cơ chuyển vận tới các loại phương tiện giao thông, nhanh chóng phân bổ đến các nơi hẻo lánh trên quần đảo Okinawa.
Trong vòng một buổi trưa, Nhật Bản đã điều động tới Okinawa hơn bốn vạn quan binh đội tự vệ đổ bộ lên đất liền cùng với số lượng trang bị vũ khí cùng các loại tài nguyên, nhìn từ điểm này, hiển nhiên lần này Nhật Bản đã ôm lên quyết tâm không hề nhỏ, bởi vì số tài nguyên cộng này, ít nhất có thể làm cho hơn bốn vạn tên quan binh duy trì cuộc sống trên đảo Okinawa mấy tháng.
Lão đại Ruồi Trâu nói rõ là muốn ở trên đảo Okinawa lâu dài, mang theo mười mấy con ong vàng bay trên bầu trời Trung Phi, bay một vòng quanh đảo Okinawa, cho đến khi đại khái hiểu rõ toàn bộ tình huống của đảo Okinawa, hắn mới liên lạc với đại vương ô tặc Tiểu Ô.
- Tiểu Ô, lớn chuyện rồi.
Lão đại Ruồi Trâu dùng giọng nói vô cùng trầm thấp nói với Tiểu Ô:
- Đám binh lính Nhật Bản này chính đã bố trí phòng tuyến dọc theo đường ven biển đảo Okinawa. Đồ chó hoang, ta còn nhìn thấy bọn họ an trí rất nhiều địa lôi, rõ ràng dùng để phòng bị những con cua trong tay ngươi, bây giờ chúng ta nên làm sao đây?
- Ta nào biết nên làm cái gì bây giờ.
Nhận được tin tức từ lão đại Ruồi Trâu, Tiểu Ô cũng gấp gáp, tức giận hồi đáp:
- Yên lặng theo dõi kỳ biến vậy, chủ nhân cũng không biết đang làm cái gì, ý thức của ta cũng không có cách nào liên lạc với chủ nhân, ngươi cứ tiếp tục theo dõi bọn hắn, để ta thử liên lạc lại với chủ nhân.
- Được.
Lão đại Ruồi Trâu không chần chờ nữa, sau khi nghe thấy Tiểu Ô trả lời liền rất dứt khoát đáp ứng, điều mười mấy con ong vàng cường hóa, hạ lệnh:
- Các ngươi, phân tán đi các nơi xem xét tình huống, xem đám người Nhật Bản đó rút cuộc đang làm cái gì.
- Ong ong ong. . .
Nhận được mệnh lệnh của lão đại Ruồi Trâu, những con ong vàng đương nhiên cũng sẽ không làm trái với chỉ lệnh của nó, lập tức phe phẩy đôi cánh trong suốt, tiến vào trạng thái ẩn thân, tản ra bốn phương tám hướng.
- Di. . .
Không tới nửa phút sau khi mười mấy con ong vàng nhận lệnh đi thi hành nhiệm vụ, lão đại Ruồi Trâu chịu trách nhiệm điều hành cũng kinh ngạc phát ra một tiếng “di”, giống như phát hiện ra chuyện gì, lập tức thu nạp hai cánh, vù một tiếng, bay về phương hướng Tây Bắc.
Rất nhanh, lão đại Ruồi Trâu cũng đã xuất hiện ở vị trí bị một con ong vàng cường hóa phát hiện vấn đề, sau khi cẩn thận đánh giá, lão đại Ruồi Trâu cũng sợ hết hồn.
Thì ra vị trí xảy ra vấn đề là nơi một nhóm binh lính Nhật Bản tạm thời đồn trú, căn lều bình thường, nhìn qua cũng không tồn tại vấn đề gì, nhưng cái mùi cay mũi phát ra trên đỉnh lều, cũng làm cho lão đại Ruồi Trâu cực kỳ khó chịu.
Vị trí này cách đỉnh lều còn mấy chục thước, cũng đã không cách nào chịu được mùi gay mũi truyền ra trên lều, nếu như tiếp tục tới gần? Lão đại Ruồi Trâu không biết sẽ thế nào. . .
Nhưng để biết rõ chân tướng sự tình, nó vẫn phân phó con ong vàng phát hiện ra chiếc lều, trốn ở phía xa, sau đó mới vỗ cánh, lượn vòng lúc cao lúc thấp, từ từ nhích tới gần chiếc lều.
Khi nhích tới gần khoảng tám thước, mùi cay mũi khiến cho Ruồi Trâu khó lòng chịu được, khi nhích tới gần bảy thước, lão đại Ruồi Trâu lại cảm giác được trên người mình nổi lên một loại cảm giác vô cùng ngứa ngáy, suýt nữa từ trên không trung rơi xuống mặt đất.
Phát hiện này, khiến cho lão đại Ruồi Trâu nhất thời sợ hãi, không nói nhiều lập tức quay đầu rời đi, cho đến khi bay ra ngoài hai mươi thước, nó mới cảm giác mình thư thái hơn không ít. . .
Nhưng, lúc này lão đại Ruồi Trâu cũng không dám tùy tiện hành động, lập tức hạ lệnh tất cả ong vàng không được phép lại gần phạm vi mười lăm thước xung quanh binh lính Nhật Bản, tất cả quan sát hành động đều phải khống chế bên ngoài phạm vi mười lăm thước.
Những binh lính Nhật Bản này cũng không biết ở trên lều, trên người vẽ thứ gì, lại có thể uy hiếp tử vong của đám côn trùng cường hóa này, mặc dù loại vật chất này chỉ có thể bị động phòng thủ, nhưng. . . Nếu như không thể nhích tới gần đám binh lính Nhật Bản, những côn trùng cường hóa cũng chỉ là vật trang trí mà thôi.
Hình thể phi điểu quá lớn, căn bản không thể tiến hành công việc điều tra ở khoảng cách gần, còn đám côn trùng lại bị loại vật chất này khắc chế. . .
Loại cảm giác không biết làm gì này khiến cho lão đại Ruồi Trâu vô cùng biệt khuất, nhưng cũng không thể phát tiết ra ngoài, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, nhìn những binh lính Nhật Bản xây dựng từng chiếc lều, chôn từng quả địa lôi xuống đất. . .
Lão đại Ruồi Trâu nhạy cảm chú ý tới, tất cả địa lôi đều là địa lôi dùng tia hồng ngoại cảm ứng, trừ phi cự sam viễn cổ trong biển biết bay, nếu không, đừng nói là xông vào trong đảo Okinawa, chính là lên bờ, cũng là nửa bước khó đi.
Mặc dù cự sam có khôi giáp cứng rắn, nổ tung bình thường không cách nào tạo thành thương tổn với bọn họ, nhưng trời mới biết người Nhật Bản chôn những địa lôi làm cái gì? Vạn nhất nếu là trái phá vô cùng uy lực thì sao? Cự sam viễn cổ trên đất bằng. . . tựa hồ cũng chỉ có thể trở thành đối tượng nghiên cứu giải phẫu của người Nhật Bản.
Tình huống như thế, không chỉ Diệp Dương Thành không cho phép, chính là Tiểu Ô hay là lão Đại Ruồi Trâu, cũng đồng dạng không cho phép.
Côn trùng bị khắc chế, cự sam tác chiến có thể đổ bộ lên đất liền cũng bị bày địa lôi chung quanh áp chế, khả năng lưu lại duy nhất có thể vận dụng, chỉ có đàn quạ phát động tập kích kiểu tự sát đối với không quân nước Mĩ lần trước.
Dĩ nhiên, số lượng quân hạm rõ ràng chưa nhiều, đây cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu Nhật Bản lựa chọn buông tha chuyển vận bằng đường biển, Diệp Dương Thành mấy bận tập kích, đã chôn vùi đội tự vệ trên biển của Nhật Bản. . .
Hơn một giờ chiều, chiếc phi cơ chuyển vận đổi màu ngụy trang đáp xuống phi trường Okinawa tựa hồ không có gặp phải bất kỳ phá hư nào, đợi đến khi phi cơ chuyển vận hoàn toàn dừng lại, cửa khoang được mở ra, mấy trăm tên binh lính đội tự vệ đã sớm chờ xuất phát, từ bên trong buồng phi cơ nối đuôi nhau bước ra, tập hợp ở góc bên trong phi trường.
Một gã quan quân hơn ba mươi tuổi xuất hiện trước mặt những binh lính này, sau khi tiến hành bố trí đơn giản nhiệm vụ của bọn họ, liền vung tay lên, quát khẽ:
- Hành động.
- Rõ.
Mấy trăm tên lính nhất tề chào theo nghi thức quân đội, lớn tiếng đáp ứng, sau đó dựa theo phân công của mình, từng đội từng đội tản ra bên trong phi trường, trong mười phút ngắn ngủi, đã khống chế được cả phi trường Okinawa.
Sau khi phi trường bị hoàn toàn khống chế, càng ngày càng có nhiều phi cơ chuyển vận lần lượt hạ xuống bên trong phi trường, cũng có rất nhiều phi cơ hoàn thành nhiệm vụ chuyển vận phóng lên cao trở về.
Đến hơn bốn giờ chiều, cả phi trường Okinawa đã hoàn toàn biến thành trụ sở không quân tạm thời của Nhật Bản, chiến đấu cơ liên tục đáp xuống phi trường, cũng có rất nhiều binh lính đội tự vệ rời khỏi phi trường, ngồi trên phi cơ chuyển vận tới các loại phương tiện giao thông, nhanh chóng phân bổ đến các nơi hẻo lánh trên quần đảo Okinawa.
Trong vòng một buổi trưa, Nhật Bản đã điều động tới Okinawa hơn bốn vạn quan binh đội tự vệ đổ bộ lên đất liền cùng với số lượng trang bị vũ khí cùng các loại tài nguyên, nhìn từ điểm này, hiển nhiên lần này Nhật Bản đã ôm lên quyết tâm không hề nhỏ, bởi vì số tài nguyên cộng này, ít nhất có thể làm cho hơn bốn vạn tên quan binh duy trì cuộc sống trên đảo Okinawa mấy tháng.
Lão đại Ruồi Trâu nói rõ là muốn ở trên đảo Okinawa lâu dài, mang theo mười mấy con ong vàng bay trên bầu trời Trung Phi, bay một vòng quanh đảo Okinawa, cho đến khi đại khái hiểu rõ toàn bộ tình huống của đảo Okinawa, hắn mới liên lạc với đại vương ô tặc Tiểu Ô.
- Tiểu Ô, lớn chuyện rồi.
Lão đại Ruồi Trâu dùng giọng nói vô cùng trầm thấp nói với Tiểu Ô:
- Đám binh lính Nhật Bản này chính đã bố trí phòng tuyến dọc theo đường ven biển đảo Okinawa. Đồ chó hoang, ta còn nhìn thấy bọn họ an trí rất nhiều địa lôi, rõ ràng dùng để phòng bị những con cua trong tay ngươi, bây giờ chúng ta nên làm sao đây?
- Ta nào biết nên làm cái gì bây giờ.
Nhận được tin tức từ lão đại Ruồi Trâu, Tiểu Ô cũng gấp gáp, tức giận hồi đáp:
- Yên lặng theo dõi kỳ biến vậy, chủ nhân cũng không biết đang làm cái gì, ý thức của ta cũng không có cách nào liên lạc với chủ nhân, ngươi cứ tiếp tục theo dõi bọn hắn, để ta thử liên lạc lại với chủ nhân.
- Được.
Lão đại Ruồi Trâu không chần chờ nữa, sau khi nghe thấy Tiểu Ô trả lời liền rất dứt khoát đáp ứng, điều mười mấy con ong vàng cường hóa, hạ lệnh:
- Các ngươi, phân tán đi các nơi xem xét tình huống, xem đám người Nhật Bản đó rút cuộc đang làm cái gì.
- Ong ong ong. . .
Nhận được mệnh lệnh của lão đại Ruồi Trâu, những con ong vàng đương nhiên cũng sẽ không làm trái với chỉ lệnh của nó, lập tức phe phẩy đôi cánh trong suốt, tiến vào trạng thái ẩn thân, tản ra bốn phương tám hướng.
- Di. . .
Không tới nửa phút sau khi mười mấy con ong vàng nhận lệnh đi thi hành nhiệm vụ, lão đại Ruồi Trâu chịu trách nhiệm điều hành cũng kinh ngạc phát ra một tiếng “di”, giống như phát hiện ra chuyện gì, lập tức thu nạp hai cánh, vù một tiếng, bay về phương hướng Tây Bắc.
Rất nhanh, lão đại Ruồi Trâu cũng đã xuất hiện ở vị trí bị một con ong vàng cường hóa phát hiện vấn đề, sau khi cẩn thận đánh giá, lão đại Ruồi Trâu cũng sợ hết hồn.
Thì ra vị trí xảy ra vấn đề là nơi một nhóm binh lính Nhật Bản tạm thời đồn trú, căn lều bình thường, nhìn qua cũng không tồn tại vấn đề gì, nhưng cái mùi cay mũi phát ra trên đỉnh lều, cũng làm cho lão đại Ruồi Trâu cực kỳ khó chịu.
Vị trí này cách đỉnh lều còn mấy chục thước, cũng đã không cách nào chịu được mùi gay mũi truyền ra trên lều, nếu như tiếp tục tới gần? Lão đại Ruồi Trâu không biết sẽ thế nào. . .
Nhưng để biết rõ chân tướng sự tình, nó vẫn phân phó con ong vàng phát hiện ra chiếc lều, trốn ở phía xa, sau đó mới vỗ cánh, lượn vòng lúc cao lúc thấp, từ từ nhích tới gần chiếc lều.
Khi nhích tới gần khoảng tám thước, mùi cay mũi khiến cho Ruồi Trâu khó lòng chịu được, khi nhích tới gần bảy thước, lão đại Ruồi Trâu lại cảm giác được trên người mình nổi lên một loại cảm giác vô cùng ngứa ngáy, suýt nữa từ trên không trung rơi xuống mặt đất.
Phát hiện này, khiến cho lão đại Ruồi Trâu nhất thời sợ hãi, không nói nhiều lập tức quay đầu rời đi, cho đến khi bay ra ngoài hai mươi thước, nó mới cảm giác mình thư thái hơn không ít. . .
Nhưng, lúc này lão đại Ruồi Trâu cũng không dám tùy tiện hành động, lập tức hạ lệnh tất cả ong vàng không được phép lại gần phạm vi mười lăm thước xung quanh binh lính Nhật Bản, tất cả quan sát hành động đều phải khống chế bên ngoài phạm vi mười lăm thước.
Những binh lính Nhật Bản này cũng không biết ở trên lều, trên người vẽ thứ gì, lại có thể uy hiếp tử vong của đám côn trùng cường hóa này, mặc dù loại vật chất này chỉ có thể bị động phòng thủ, nhưng. . . Nếu như không thể nhích tới gần đám binh lính Nhật Bản, những côn trùng cường hóa cũng chỉ là vật trang trí mà thôi.
Hình thể phi điểu quá lớn, căn bản không thể tiến hành công việc điều tra ở khoảng cách gần, còn đám côn trùng lại bị loại vật chất này khắc chế. . .
Loại cảm giác không biết làm gì này khiến cho lão đại Ruồi Trâu vô cùng biệt khuất, nhưng cũng không thể phát tiết ra ngoài, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, nhìn những binh lính Nhật Bản xây dựng từng chiếc lều, chôn từng quả địa lôi xuống đất. . .
Lão đại Ruồi Trâu nhạy cảm chú ý tới, tất cả địa lôi đều là địa lôi dùng tia hồng ngoại cảm ứng, trừ phi cự sam viễn cổ trong biển biết bay, nếu không, đừng nói là xông vào trong đảo Okinawa, chính là lên bờ, cũng là nửa bước khó đi.
Mặc dù cự sam có khôi giáp cứng rắn, nổ tung bình thường không cách nào tạo thành thương tổn với bọn họ, nhưng trời mới biết người Nhật Bản chôn những địa lôi làm cái gì? Vạn nhất nếu là trái phá vô cùng uy lực thì sao? Cự sam viễn cổ trên đất bằng. . . tựa hồ cũng chỉ có thể trở thành đối tượng nghiên cứu giải phẫu của người Nhật Bản.
Tình huống như thế, không chỉ Diệp Dương Thành không cho phép, chính là Tiểu Ô hay là lão Đại Ruồi Trâu, cũng đồng dạng không cho phép.
Côn trùng bị khắc chế, cự sam tác chiến có thể đổ bộ lên đất liền cũng bị bày địa lôi chung quanh áp chế, khả năng lưu lại duy nhất có thể vận dụng, chỉ có đàn quạ phát động tập kích kiểu tự sát đối với không quân nước Mĩ lần trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.