Chương 1175: Cửu tử nhất sinh.
Phục Túy
24/10/2016
Chương 1088: Cửu tử nhất sinh
Có khác nhau hay không Diệp Dương Thành cũng không rõ ràng, dù sao Mã Nhĩ Khắc Thác đã đáp ứng.
Sau đó hắn đi gọi Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi, cùng nhau quay về tổng bộ hiệp hội tự do dong binh, bắt đầu vơ vét của cải.
Diệp Dương Thành ngẩng đầu nhìn lên không trung, lại nhìn sang chỗ nhóm đệ tử, hô:
- Luyện thêm nửa giờ!
Nhóm đệ tử đáp lại một tiếng, trên thao trường phút chốc ánh lửa ngập trời, sương khí lan tràn, từng đợt tiếng vang cùng hào quang không ngừng lóe sáng.
Diệp Dương Thành quay người rời khỏi sân, đi về hướng giáo quán số một.
Lúc này Khải Lạc Khốc Kỳ đang đả tọa trong giáo quán, bên cạnh đặt một đống Âm Linh Thảo, hẳn là vừa mới ăn qua.
- Tình huống thế nào?
Diệp Dương Thành cúi đầu nhìn nhìn, mở miệng hỏi.
- Lão sư.
Khải Lạc Khốc Kỳ lập tức mở mắt, nhảy dựng lên, thần thái kính cẩn đáp:
- Tiến triển không sai, phỏng chừng thêm hai ngày thời gian là có thể hoàn toàn chữa trị.
- Hai ngày sao?
Diệp Dương Thành gật gật đầu, lại nói:
- Tóm lại nhanh chóng chữa trị, thời gian không nhiều lắm.
- Ách…
Khải Lạc Khốc Kỳ khó hiểu, sửng sốt một thoáng, hỏi:
- Ý tứ của lão sư là…
- Mã Nhĩ Khắc Thác thần hoàng, Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi thần hoàng đã xuất phát đi chỉ điểm cho những người khác rửa sạch tàn phách dị thú trong thân thể.
Diệp Dương Thành nhẹ giọng nói:
- Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, tin tức chúng ta có thể rửa sạch tàn phách dị thú chỉ trong vài ngày sau sẽ bị tiết lộ ra ngoài.
- Tiết lộ ra ngoài? Lão sư, làm vậy có phải quá nhanh hay không?
Khải Lạc Khốc Kỳ có chút chần chờ nói:
- Việc tu luyện vũ kỹ cùng pháp thuật của sư đệ muội mặc dù đã có độ lửa, nhưng nếu gặp phải đại lượng dị thú…
- Đây chính là nguyên nhân ta tới tìm ngươi.
Diệp Dương Thành cười ngắt lời hắn, ngồi xuống ghế nói tiếp:
- Dị thú Vũ Không đại lục có thể phân chia thành ba quần thể, theo thứ tự là thâm hải, đại lão cùng thiên vạn đại sơn.
- Trong ba quần thể này, dị thú trong thâm hải bài danh đầu tiên, vô luận từ số lượng hay chất lượng hai quần thể còn lại không thể so sánh.
- Nhưng dị thú trong thâm hải cũng bị hạn chế, ngoại trừ loài dị thú lưỡng thê hải lục cùng dị thú phi hành, rất nhiều dị thú phải dựa vào nước biển mới có thể tồn tại, không thể đi lên lục địa…
- Lão sư.
Diệp Dương Thành nói tới đây, Khải Lạc Khốc Kỳ liền đưa ra giải thích của mình, nói:
- Trong thâm hải quả thật có nhiều dị thú không thể rời khỏi nước biển, nhưng thực lực của chúng nằm ở tầng dưới chót nhất trong biển, phàm là dị thú vượt qua thập cấp, cũng có thể thuận lợi đổ bộ hơn nữa còn có thể sống sót!
- Điểm này ta cũng rõ ràng.
Diệp Dương Thành cười nhẹ, nói:
- Nhưng đối với chúng ta mà nói, dị thú thập cấp trở lên mới là địch nhân thật sự, nhưng đối với người thường của Vũ Không đại lục thì sao đây?
- Đừng nói là thập cấp dị thú, cho dù là dị thú nhất cấp cũng dễ dàng giết rụng một thôn trang nhỏ không có võ giả tồn tại!
- Nếu là như vậy, trên thực tế trong thâm hải có thể xuất động số lượng dị thú kỳ thật không nhiều như chúng ta tưởng tượng, nhất là thấp hơn thập cấp, cần dựa vào nước biển mà sống, tạm thời không tạo thành uy hiếp gì với Vũ Không đại lục.
- Về phần trong thâm hải có bao nhiêu dị thú vượt qua thập cấp…điểm này chỉ sợ không ai có thể nói chuẩn xác, bởi vậy chúng ta tạm thời cho rằng một trăm ngàn con đi.
- Không nhiều như vậy.
Khải Lạc Khốc Kỳ không nhịn được mở miệng;
- Lúc trước trong những tộc đàn dị thú tiến vào Vũ Không đại lục, dị thú vượt qua thập cấp chỉ sợ còn chưa tới mười ngàn, trải qua vài vạn năm nghỉ ngơi lấy lại sức, hiện tại dị thú trong thâm hải có được năm vạn đã nhiều rồi.
- Vậy giả như là năm vạn đi.
Diệp Dương Thành cười cười nói:
- Trong biển sâu có thể xuất hiện năm vạn dị thú trên thập cấp, mà thú lâm trên đại lục theo ta phỏng chừng có một vạn con. Dù sao thú lâm luôn bị vây trong trạng thái nhân loại càn quét, không khả năng phát triển số lượng càng nhiều.
- Chẳng qua cần cảnh giác chính là số lượng dị thú thể hình khổng lồ trong thú lâm, hơn nữa đều có thể tự do hành động.
- Bởi vậy nếu đem trình độ uy hiếp ra mà nói, dị thú trong thú lâm mới là nguy hiểm lớn nhất đối với nhân loại, bởi vì nó ở quá gần những nơi nhân loại tập trung, hơn nữa phân bố cực kỳ rộng lớn, một khi toàn bộ thú lâm phát động, Vũ Không đại lục chẳng khác gì nghiêng ngả, tùy thời đều bị hủy hoại trong chốc lát!
- Mà so sánh với dị thú trong thú lâm mà nói, dị thú trong thiên vạn đại sơn tuy rằng thực lực mạnh hoành hơn nữa số lượng đông đảo, nhưng dù sao chỉ tập trung trong một khu vực, muốn quét sạch cũng tương đối thoải mái.
Nói tới đây, mục đích của Diệp Dương Thành đã rõ ràng.
Khải Lạc Khốc Kỳ khiếp sợ nhìn hắn, ngữ khí kinh nghi:
- Lão sư, ngài muốn quét sạch thiên vạn đại sơn mà không phải thú lâm sao?
Gặp phải bánh ngọt không ăn, đi ăn khối xương cốt cứng rắn, hắn không hiểu Diệp Dương Thành đang suy nghĩ gì.
Diệp Dương Thành nói:
- Dị thú trong thâm hải nếu là quân tiên phong, dị thú trong thú lâm là gian tế nhốt đánh vào nhân loại chúng ta, mà dị thú ở thiên vạn đại sơn chính là đao nhọn phía sau.
- Hiện tại chúng ta chưa thể tiến vào thâm hải càn quét, bởi vì đó là đại bản doanh của chúng, ba đầu hằng cổ mãnh thú đều ở đó, không phải dễ dàng đối phó được.
- Tuy có thể xử lý dị thú trong thú lâm, nhưng bọn chúng có ám tuyến trong nhân loại, một khi càn quét thú lâm, chỉ sợ tin tức lập tức rơi vào trong tai thâm hải, sau đó sẽ kíp nổ hỏa dược, mất nhiều hơn được.
- Nhưng dị thú trong thiên vạn đại sơn thì khác, vị trí của chúng là nơi chúng ta có thể đặt chân, hơn nữa nơi đó vắng vẻ, chỉ cần động tác của chúng ta nhanh chóng, hoàn toàn có thể rửa sạch dị thú dưới tình huống hoàn toàn phong tỏa tin tức!
- Giải quyết dị thú nơi đó là có thể giải trừ tuyệt cảnh hai mặt thụ địch của nhân loại có thể gặp được khi có chiến tranh, thậm chí bọn hắn còn có thể lui về thiên vạn đại sơn mà củng cố thực lực.
- Cứ như vậy chúng ta sẽ có đủ thời gian đi bố trí đối phó thâm hải, hơn nữa sau khi quét sạch thiên vạn đại sơn, còn có thể đột kích thú lâm, đánh cho chúng trở tay không kịp!
- Đợi tới khi đó, thiên vạn đại sơn đã trở thành địa bàn của nhân loại, thú lâm cũng bị càn quét, khi đại quân dị thú ở thâm hải tiếp cận, võ giả nhân loại có thể dọn ra tinh lực chuyên tâm đối phó chúng.
- Bởi vậy thiên vạn đại sơn là mục tiêu càn quét tốt nhất hiện tại, hai mục tiêu còn lại tạm thời gác sang bên.
Một hơi nói tới đây, nhìn vẻ mặt đang suy nghĩ của Khải Lạc Khốc Kỳ, Diệp Dương Thành khẽ cười một tiếng, nói:
- Hơn nữa ta nhớ được ngươi có thể mượn dùng thi thể dị thú gia tăng thực lực của mình, chiến dịch thiên vạn đại sơn chính là sân thí luyện tốt nhất cho ngươi.
- Thời gian dành cho Vũ Không đại lục không nhiều lắm, ngàn vạn lần đừng nên ôm tâm lý may mắn. Dị thú sẽ không lưu cho nhân loại đường sống, muốn tranh thủ quyền lực sinh tồn cho nhân loại, lựa chọn duy nhất chính là khai chiến!
- Vô luận cuối cùng là thắng hay bại, ít nhất nhân loại đã cố gắng, trong lòng không còn tiếc nuối, như vậy…vẫn tốt hơn nhắm mắt chờ chết đi?
Câu nói sau cùng của Diệp Dương Thành đánh tới trong lòng Khải Lạc Khốc Kỳ, hắn đột nhiên ngẩng đầu nói:
- Lão sư, năm xưa tộc trưởng cũng nói những lời giống như ngài, vô luận sinh tử, từng cố gắng cũng không có tiếc nuối…
Ánh mắt chậm rãi biến thành kiên định, Khải Lạc Khốc Kỳ đứng dậy, tràn đầy ý chí chiến đấu:
- Một khi đã như vậy, thử một lần đi, vô luận kết quả như thế nào, ta cũng không hối hận!
- Tốt lắm!
Diệp Dương Thành nở nụ cười.
[/SPOILER]
Có khác nhau hay không Diệp Dương Thành cũng không rõ ràng, dù sao Mã Nhĩ Khắc Thác đã đáp ứng.
Sau đó hắn đi gọi Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi, cùng nhau quay về tổng bộ hiệp hội tự do dong binh, bắt đầu vơ vét của cải.
Diệp Dương Thành ngẩng đầu nhìn lên không trung, lại nhìn sang chỗ nhóm đệ tử, hô:
- Luyện thêm nửa giờ!
Nhóm đệ tử đáp lại một tiếng, trên thao trường phút chốc ánh lửa ngập trời, sương khí lan tràn, từng đợt tiếng vang cùng hào quang không ngừng lóe sáng.
Diệp Dương Thành quay người rời khỏi sân, đi về hướng giáo quán số một.
Lúc này Khải Lạc Khốc Kỳ đang đả tọa trong giáo quán, bên cạnh đặt một đống Âm Linh Thảo, hẳn là vừa mới ăn qua.
- Tình huống thế nào?
Diệp Dương Thành cúi đầu nhìn nhìn, mở miệng hỏi.
- Lão sư.
Khải Lạc Khốc Kỳ lập tức mở mắt, nhảy dựng lên, thần thái kính cẩn đáp:
- Tiến triển không sai, phỏng chừng thêm hai ngày thời gian là có thể hoàn toàn chữa trị.
- Hai ngày sao?
Diệp Dương Thành gật gật đầu, lại nói:
- Tóm lại nhanh chóng chữa trị, thời gian không nhiều lắm.
- Ách…
Khải Lạc Khốc Kỳ khó hiểu, sửng sốt một thoáng, hỏi:
- Ý tứ của lão sư là…
- Mã Nhĩ Khắc Thác thần hoàng, Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi thần hoàng đã xuất phát đi chỉ điểm cho những người khác rửa sạch tàn phách dị thú trong thân thể.
Diệp Dương Thành nhẹ giọng nói:
- Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, tin tức chúng ta có thể rửa sạch tàn phách dị thú chỉ trong vài ngày sau sẽ bị tiết lộ ra ngoài.
- Tiết lộ ra ngoài? Lão sư, làm vậy có phải quá nhanh hay không?
Khải Lạc Khốc Kỳ có chút chần chờ nói:
- Việc tu luyện vũ kỹ cùng pháp thuật của sư đệ muội mặc dù đã có độ lửa, nhưng nếu gặp phải đại lượng dị thú…
- Đây chính là nguyên nhân ta tới tìm ngươi.
Diệp Dương Thành cười ngắt lời hắn, ngồi xuống ghế nói tiếp:
- Dị thú Vũ Không đại lục có thể phân chia thành ba quần thể, theo thứ tự là thâm hải, đại lão cùng thiên vạn đại sơn.
- Trong ba quần thể này, dị thú trong thâm hải bài danh đầu tiên, vô luận từ số lượng hay chất lượng hai quần thể còn lại không thể so sánh.
- Nhưng dị thú trong thâm hải cũng bị hạn chế, ngoại trừ loài dị thú lưỡng thê hải lục cùng dị thú phi hành, rất nhiều dị thú phải dựa vào nước biển mới có thể tồn tại, không thể đi lên lục địa…
- Lão sư.
Diệp Dương Thành nói tới đây, Khải Lạc Khốc Kỳ liền đưa ra giải thích của mình, nói:
- Trong thâm hải quả thật có nhiều dị thú không thể rời khỏi nước biển, nhưng thực lực của chúng nằm ở tầng dưới chót nhất trong biển, phàm là dị thú vượt qua thập cấp, cũng có thể thuận lợi đổ bộ hơn nữa còn có thể sống sót!
- Điểm này ta cũng rõ ràng.
Diệp Dương Thành cười nhẹ, nói:
- Nhưng đối với chúng ta mà nói, dị thú thập cấp trở lên mới là địch nhân thật sự, nhưng đối với người thường của Vũ Không đại lục thì sao đây?
- Đừng nói là thập cấp dị thú, cho dù là dị thú nhất cấp cũng dễ dàng giết rụng một thôn trang nhỏ không có võ giả tồn tại!
- Nếu là như vậy, trên thực tế trong thâm hải có thể xuất động số lượng dị thú kỳ thật không nhiều như chúng ta tưởng tượng, nhất là thấp hơn thập cấp, cần dựa vào nước biển mà sống, tạm thời không tạo thành uy hiếp gì với Vũ Không đại lục.
- Về phần trong thâm hải có bao nhiêu dị thú vượt qua thập cấp…điểm này chỉ sợ không ai có thể nói chuẩn xác, bởi vậy chúng ta tạm thời cho rằng một trăm ngàn con đi.
- Không nhiều như vậy.
Khải Lạc Khốc Kỳ không nhịn được mở miệng;
- Lúc trước trong những tộc đàn dị thú tiến vào Vũ Không đại lục, dị thú vượt qua thập cấp chỉ sợ còn chưa tới mười ngàn, trải qua vài vạn năm nghỉ ngơi lấy lại sức, hiện tại dị thú trong thâm hải có được năm vạn đã nhiều rồi.
- Vậy giả như là năm vạn đi.
Diệp Dương Thành cười cười nói:
- Trong biển sâu có thể xuất hiện năm vạn dị thú trên thập cấp, mà thú lâm trên đại lục theo ta phỏng chừng có một vạn con. Dù sao thú lâm luôn bị vây trong trạng thái nhân loại càn quét, không khả năng phát triển số lượng càng nhiều.
- Chẳng qua cần cảnh giác chính là số lượng dị thú thể hình khổng lồ trong thú lâm, hơn nữa đều có thể tự do hành động.
- Bởi vậy nếu đem trình độ uy hiếp ra mà nói, dị thú trong thú lâm mới là nguy hiểm lớn nhất đối với nhân loại, bởi vì nó ở quá gần những nơi nhân loại tập trung, hơn nữa phân bố cực kỳ rộng lớn, một khi toàn bộ thú lâm phát động, Vũ Không đại lục chẳng khác gì nghiêng ngả, tùy thời đều bị hủy hoại trong chốc lát!
- Mà so sánh với dị thú trong thú lâm mà nói, dị thú trong thiên vạn đại sơn tuy rằng thực lực mạnh hoành hơn nữa số lượng đông đảo, nhưng dù sao chỉ tập trung trong một khu vực, muốn quét sạch cũng tương đối thoải mái.
Nói tới đây, mục đích của Diệp Dương Thành đã rõ ràng.
Khải Lạc Khốc Kỳ khiếp sợ nhìn hắn, ngữ khí kinh nghi:
- Lão sư, ngài muốn quét sạch thiên vạn đại sơn mà không phải thú lâm sao?
Gặp phải bánh ngọt không ăn, đi ăn khối xương cốt cứng rắn, hắn không hiểu Diệp Dương Thành đang suy nghĩ gì.
Diệp Dương Thành nói:
- Dị thú trong thâm hải nếu là quân tiên phong, dị thú trong thú lâm là gian tế nhốt đánh vào nhân loại chúng ta, mà dị thú ở thiên vạn đại sơn chính là đao nhọn phía sau.
- Hiện tại chúng ta chưa thể tiến vào thâm hải càn quét, bởi vì đó là đại bản doanh của chúng, ba đầu hằng cổ mãnh thú đều ở đó, không phải dễ dàng đối phó được.
- Tuy có thể xử lý dị thú trong thú lâm, nhưng bọn chúng có ám tuyến trong nhân loại, một khi càn quét thú lâm, chỉ sợ tin tức lập tức rơi vào trong tai thâm hải, sau đó sẽ kíp nổ hỏa dược, mất nhiều hơn được.
- Nhưng dị thú trong thiên vạn đại sơn thì khác, vị trí của chúng là nơi chúng ta có thể đặt chân, hơn nữa nơi đó vắng vẻ, chỉ cần động tác của chúng ta nhanh chóng, hoàn toàn có thể rửa sạch dị thú dưới tình huống hoàn toàn phong tỏa tin tức!
- Giải quyết dị thú nơi đó là có thể giải trừ tuyệt cảnh hai mặt thụ địch của nhân loại có thể gặp được khi có chiến tranh, thậm chí bọn hắn còn có thể lui về thiên vạn đại sơn mà củng cố thực lực.
- Cứ như vậy chúng ta sẽ có đủ thời gian đi bố trí đối phó thâm hải, hơn nữa sau khi quét sạch thiên vạn đại sơn, còn có thể đột kích thú lâm, đánh cho chúng trở tay không kịp!
- Đợi tới khi đó, thiên vạn đại sơn đã trở thành địa bàn của nhân loại, thú lâm cũng bị càn quét, khi đại quân dị thú ở thâm hải tiếp cận, võ giả nhân loại có thể dọn ra tinh lực chuyên tâm đối phó chúng.
- Bởi vậy thiên vạn đại sơn là mục tiêu càn quét tốt nhất hiện tại, hai mục tiêu còn lại tạm thời gác sang bên.
Một hơi nói tới đây, nhìn vẻ mặt đang suy nghĩ của Khải Lạc Khốc Kỳ, Diệp Dương Thành khẽ cười một tiếng, nói:
- Hơn nữa ta nhớ được ngươi có thể mượn dùng thi thể dị thú gia tăng thực lực của mình, chiến dịch thiên vạn đại sơn chính là sân thí luyện tốt nhất cho ngươi.
- Thời gian dành cho Vũ Không đại lục không nhiều lắm, ngàn vạn lần đừng nên ôm tâm lý may mắn. Dị thú sẽ không lưu cho nhân loại đường sống, muốn tranh thủ quyền lực sinh tồn cho nhân loại, lựa chọn duy nhất chính là khai chiến!
- Vô luận cuối cùng là thắng hay bại, ít nhất nhân loại đã cố gắng, trong lòng không còn tiếc nuối, như vậy…vẫn tốt hơn nhắm mắt chờ chết đi?
Câu nói sau cùng của Diệp Dương Thành đánh tới trong lòng Khải Lạc Khốc Kỳ, hắn đột nhiên ngẩng đầu nói:
- Lão sư, năm xưa tộc trưởng cũng nói những lời giống như ngài, vô luận sinh tử, từng cố gắng cũng không có tiếc nuối…
Ánh mắt chậm rãi biến thành kiên định, Khải Lạc Khốc Kỳ đứng dậy, tràn đầy ý chí chiến đấu:
- Một khi đã như vậy, thử một lần đi, vô luận kết quả như thế nào, ta cũng không hối hận!
- Tốt lắm!
Diệp Dương Thành nở nụ cười.
[/SPOILER]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.