Chương 1104: Đại nạn đã tới.
Phục Túy
24/10/2016
Chương 1035: Đại nạn đã tới.
Trong đôi mắt Diệp Dương Thành lóe ra mấy tia tinh quang, sau khi nghĩ đến vấn đề này, hắn liền có chút ít khẩn cấp đưa tay nhẹ nhàng vuốt qua thân thể Tạp Lỗ Khâu Thần Vương đã đông cứng, rù rì nói:
- Tạp Lỗ Khâu à Tạp Lỗ Khâu, bản thân ta là muốn cứu ngươi. . .
Nhưng vấn đề là cứu không được, ít nhất trước mắt, Diệp Dương Thành còn chưa nắm chắc có thể giải cứu hắn.
Bao gồm Tạp Lỗ Khâu Thần Vương bên trong, bốn vị Thần Vương, Thần Hoàng bị Baba Dahl khống chế, rõ ràng cho thấy biểu hiện trúng độc rất nặng, nhưng Diệp Dương Thành lại không biết làm thế nào giải độc cho bọn họ.
Ngay cả giải độc cũng làm không được, còn nói gì đến giải cứu? Vì vậy thay đổi tư tưởng của bọn họ, đồng thời đuổi bọn họ đến bên người Baba Dahl, mới là lựa chọn tốt nhất, ít nhất phải cho Diệp Dương Thành thời gian nhất định để tìm cách giải độc?
Sau khi có điều kiện cơ bản này, băn khoăn động thủ của Diệp Dương Thành cũng nhỏ đi rất nhiều, thậm chí có thể nói hoàn toàn không có gánh nặng trong lòng, dù sao, nếu như không phải hắn, đám người Tạp Lỗ Khâu cũng chỉ có thể tiếp tục hành động như cái xác chứ không có nửa điểm hi vọng được cứu!
Ánh mắt rơi xuống viên cầu màu đen trong tay, Diệp Dương Thành nhẹ nhàng buông lỏng cái kẹp màu bạc đăng nằm trong tay phải, trực tiếp dùng bàn tay của mình, đụng vào tiểu viên cầu màu đen.
Đây chỉ là một vật dẫn, tương tự với trang bị cơ học trên địa cầu, cho nên hiện tại việc Diệp Dương Thành cần phải làm, chính là thay đổi nội dung tái diễn bên trong trang bị này, từ đấy đạt tới mục đích thay đổi tư tưởng của Tạp Lỗ Khâu Thần Vương.
Liên tiếp ba cọng tinh thần lực thô mảnh như sợi tóc từ mi tâm Diệp Dương Thành bắn ra, quấn thật chặt lên viên cầu màu đen, còn thanh âm khàn khàn cũng một lần nữa xuất hiện trong đầu óc Diệp Dương Thành.
Từng có kinh nghiệm lần trước, lần này Diệp Dương Thành dĩ nhiên sẽ không bị thanh âm này ảnh hưởng đến thần trí, mà gọn gàng khống chế một sợi tinh thần lực, trong nháy mắt dung nhập vào bên trong viên cầu màu đen.
Kết quả không ngoài dự liệu, bên trong viên cầu màu đen quả thật ẩn chứa một tia tinh thần lực mỏng như tờ giấy trắng, có thể làm cho Diệp Dương Thành tùy ý vẽ xấu lên trên!
- Tinh thần lực của dị thú yếu hơn vị thần chính thống, cho nên, chỉ cần khống chế được, thay đổi nội dung tinh thần lực dị thú truyền lại căn bản là chuyện nhỏ.
Trong lòng Diệp Dương Thành âm thầm lẩm bẩm, mặt khác cũng đã khống chế một số tinh thần lực, dồn tinh thần lực dị thú bảo tồn bên trong viên cầu màu đen đến góc, đồng thời khống chế hai tia tinh thần lực khác, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai dung nhập vào bên trong, hoàn toàn phong kín đường lui của nó!
Cho nên tia tinh thần lực dị thú cứ như vậy biến thành tù nhân của Diệp Dương Thành, hắn muốn chơi như thế nào hoặc là sửa đổi như thế nào, tia tinh thần lực dị thú cũng không có nửa điểm phản kháng.
Trầm tư một chút, sau khi Diệp Dương Thành xác định nội dung mình cần sửa đổi, cũng ngay lập tức bắt đầu thao tác.
- Bốn mươi bảy giờ rồi, tại sao Diệp Dương Thành Thần Hoàng còn chưa ra?
Một chiếc xe phi hành dừng lại trước cửa tòa nhà sắt cứng, Victor Moore Thần Hoàng vẻ mặt nôn nóng, bước chân lo lắng, thỉnh thoảng nói:
- Sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đi chứ? Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn !
Trong đại sảnh bên trong xe phi hành, cũng có thể nghe được thanh âm của Victor Moore Thần Hoàng, ngoại trừ hắn ra, mười một vị Thần Hoàng còn lại đều trầm ngâm, không nói tiếng nào.
Bốn Thần Vương, Thần Hoàng đột nhiên xuất hiện mang đến cho bọn hắn trùng kích cực kỳ mãnh liệt, chỉ sợ hiện tại đã qua bốn mươi bảy giờ, bọn họ cũng còn chưa phục hồi tinh thần.
Nghị viên Thần Hoàng có ánh mắt ngắn, suy nghĩ đầu tiên dĩ nhiên là trong mấy ngàn năm qua, dị thú trong biển sâu rút cuộc đã dựa vào biện pháp như thế nào khống chế bao nhiêu Thần Vương, Thần Hoàng loài người? Sau đó, những Thần Vương Thần Hoàng này chẳng lẽ cũng đã học được loại kỹ xảo xuất quỷ nhập thần?
Còn nghị viên Thần Hoàng có ánh mắt tương đối xa, vấn đề suy nghĩ dĩ nhiên cũng nhiều hơn những nghị viên Thần Hoàng có ánh mắt thiển cận rất nhiều!
Bất luận Tạp Lỗ Khâu Thần Vương hay là Carter Ouane Thần Hoàng, Chu Thiên Hồng Thần Hoàng, những Thần Vương, Thần Hoàng này không người nào chủ động rời khỏi Vũ Không đại lục đến biển sâu? Người nào trước khi rời đi đều nói đại nạn của mình đã đến?
Nếu như không xuất hiện bốn Hắc bào nhân này, có lẽ tất cả mọi người đều sẽ tin tưởng lý do này, những cường giả nhân loại chủ động tiến vào biển sâu đều cảm giác được đại nạn của mình đã tới, muốn dùng thời gian cuối cùng trong cuộc đời, đi tranh thủ thêm thời gian tự do cho loài người.
Nhưng hiện tại vấn đề là, bốn Hắc bào nhân này lại xuất hiện, không chỉ xuất hiện, hơn nữa còn mang đến vấn đề làm cho người ta hết sức đau đầu cho tới sợ hãi. . . , những Thần Vương, Thần Hoàng tiến vào biển sâu căn bản không chết!
Bọn họ không chỉ không chết, ngược lại còn trở thành tay sai của đại địch dị thú!
Nhưng điều khiến các Thần Hoàng cảm thấy sợ hãi còn không phải là cái này, mà là một vấn đề khác khiến cho bọn họ trăm mối vẫn không có cách giải. . . Nếu như nguyên nhân Thần Vương, Thần Hoàng tiến vào biển sâu là cảm giác đại nạn của mình đã tới, như vậy, tại sao bọn họ vẫn có thể sống đến hiện tại?
Đám dị thú nhóm rốt cuộc đã giở trò gì trên người bọn họ? Nếu như chính bọn hắn cũng rơi vào trong tay dị thú, có phải cũng sẽ biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy hay không? Hơn nữa. . . Những Thần Vương, Thần Hoàng tiến vào biển sâu, thật sự là tự nguyện sao?
Rất nhiều nghi vấn lượn lờ trong đầu mười một vị nghị viên Thần Hoàng, khiến bọn họ cảm giác như bị hành hạ tinh thần, nhưng vẫn không tìm ra bất kỳ đáp án nào xác minh suy đoán của bọn họ.
Cũng có mấy Thần Hoàng loáng thoáng nghĩ tới vấn đề thú hạch, nhưng lại không cách nào hiểu được phương pháp mượn nhờ thú hạch đột phá truyền lưu mấy ngàn năm trên Vũ Không đại lục, tồn tại sơ hở gì?
Trước mắt như tối đen, trong đầu các nghị viên Thần Hoàng đều bị những tạp niệm hành hạ đến nhức đầu, nôn nóng vạn phần, nhưng lúc này, Victor Moore Thần Hoàng còn đang đi tới đi lui, tiếng bước chân càng làm cho bọn họ thêm nôn nóng.
Rốt cục, khi Victor Moore lại một lần nữa xoay người lập lại vấn đề giống như trước, một vị nữ Thần Hoàng không nhịn được đứng lên, nói:
- Victor Moore Thần Hoàng, xin yên tĩnh một lát được không?
Bên trong xe phi hành im lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, Victor Moore giống như bị thi triển Định Hồn thuật, ngây ngốc đứng ở đó, không nói tiếng nào.
Lúc này các nghị viên Thần Hoàng chưa phát hiện ra vẻ khác thường trên người Victor Moore, cho đến khi Victor Moore ngây ngốc đứng ở đó hơn ba phút, Kanubisa Thần Hoàng khẽ nhíu mày, nói:
- Victor Moore , ngươi đang suy nghĩ gì vậy?
Đáp lại Kanubisa , vẫn là vẻ mặt ngây dại của Victor Moore.
Trong đôi mắt Diệp Dương Thành lóe ra mấy tia tinh quang, sau khi nghĩ đến vấn đề này, hắn liền có chút ít khẩn cấp đưa tay nhẹ nhàng vuốt qua thân thể Tạp Lỗ Khâu Thần Vương đã đông cứng, rù rì nói:
- Tạp Lỗ Khâu à Tạp Lỗ Khâu, bản thân ta là muốn cứu ngươi. . .
Nhưng vấn đề là cứu không được, ít nhất trước mắt, Diệp Dương Thành còn chưa nắm chắc có thể giải cứu hắn.
Bao gồm Tạp Lỗ Khâu Thần Vương bên trong, bốn vị Thần Vương, Thần Hoàng bị Baba Dahl khống chế, rõ ràng cho thấy biểu hiện trúng độc rất nặng, nhưng Diệp Dương Thành lại không biết làm thế nào giải độc cho bọn họ.
Ngay cả giải độc cũng làm không được, còn nói gì đến giải cứu? Vì vậy thay đổi tư tưởng của bọn họ, đồng thời đuổi bọn họ đến bên người Baba Dahl, mới là lựa chọn tốt nhất, ít nhất phải cho Diệp Dương Thành thời gian nhất định để tìm cách giải độc?
Sau khi có điều kiện cơ bản này, băn khoăn động thủ của Diệp Dương Thành cũng nhỏ đi rất nhiều, thậm chí có thể nói hoàn toàn không có gánh nặng trong lòng, dù sao, nếu như không phải hắn, đám người Tạp Lỗ Khâu cũng chỉ có thể tiếp tục hành động như cái xác chứ không có nửa điểm hi vọng được cứu!
Ánh mắt rơi xuống viên cầu màu đen trong tay, Diệp Dương Thành nhẹ nhàng buông lỏng cái kẹp màu bạc đăng nằm trong tay phải, trực tiếp dùng bàn tay của mình, đụng vào tiểu viên cầu màu đen.
Đây chỉ là một vật dẫn, tương tự với trang bị cơ học trên địa cầu, cho nên hiện tại việc Diệp Dương Thành cần phải làm, chính là thay đổi nội dung tái diễn bên trong trang bị này, từ đấy đạt tới mục đích thay đổi tư tưởng của Tạp Lỗ Khâu Thần Vương.
Liên tiếp ba cọng tinh thần lực thô mảnh như sợi tóc từ mi tâm Diệp Dương Thành bắn ra, quấn thật chặt lên viên cầu màu đen, còn thanh âm khàn khàn cũng một lần nữa xuất hiện trong đầu óc Diệp Dương Thành.
Từng có kinh nghiệm lần trước, lần này Diệp Dương Thành dĩ nhiên sẽ không bị thanh âm này ảnh hưởng đến thần trí, mà gọn gàng khống chế một sợi tinh thần lực, trong nháy mắt dung nhập vào bên trong viên cầu màu đen.
Kết quả không ngoài dự liệu, bên trong viên cầu màu đen quả thật ẩn chứa một tia tinh thần lực mỏng như tờ giấy trắng, có thể làm cho Diệp Dương Thành tùy ý vẽ xấu lên trên!
- Tinh thần lực của dị thú yếu hơn vị thần chính thống, cho nên, chỉ cần khống chế được, thay đổi nội dung tinh thần lực dị thú truyền lại căn bản là chuyện nhỏ.
Trong lòng Diệp Dương Thành âm thầm lẩm bẩm, mặt khác cũng đã khống chế một số tinh thần lực, dồn tinh thần lực dị thú bảo tồn bên trong viên cầu màu đen đến góc, đồng thời khống chế hai tia tinh thần lực khác, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai dung nhập vào bên trong, hoàn toàn phong kín đường lui của nó!
Cho nên tia tinh thần lực dị thú cứ như vậy biến thành tù nhân của Diệp Dương Thành, hắn muốn chơi như thế nào hoặc là sửa đổi như thế nào, tia tinh thần lực dị thú cũng không có nửa điểm phản kháng.
Trầm tư một chút, sau khi Diệp Dương Thành xác định nội dung mình cần sửa đổi, cũng ngay lập tức bắt đầu thao tác.
- Bốn mươi bảy giờ rồi, tại sao Diệp Dương Thành Thần Hoàng còn chưa ra?
Một chiếc xe phi hành dừng lại trước cửa tòa nhà sắt cứng, Victor Moore Thần Hoàng vẻ mặt nôn nóng, bước chân lo lắng, thỉnh thoảng nói:
- Sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đi chứ? Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn !
Trong đại sảnh bên trong xe phi hành, cũng có thể nghe được thanh âm của Victor Moore Thần Hoàng, ngoại trừ hắn ra, mười một vị Thần Hoàng còn lại đều trầm ngâm, không nói tiếng nào.
Bốn Thần Vương, Thần Hoàng đột nhiên xuất hiện mang đến cho bọn hắn trùng kích cực kỳ mãnh liệt, chỉ sợ hiện tại đã qua bốn mươi bảy giờ, bọn họ cũng còn chưa phục hồi tinh thần.
Nghị viên Thần Hoàng có ánh mắt ngắn, suy nghĩ đầu tiên dĩ nhiên là trong mấy ngàn năm qua, dị thú trong biển sâu rút cuộc đã dựa vào biện pháp như thế nào khống chế bao nhiêu Thần Vương, Thần Hoàng loài người? Sau đó, những Thần Vương Thần Hoàng này chẳng lẽ cũng đã học được loại kỹ xảo xuất quỷ nhập thần?
Còn nghị viên Thần Hoàng có ánh mắt tương đối xa, vấn đề suy nghĩ dĩ nhiên cũng nhiều hơn những nghị viên Thần Hoàng có ánh mắt thiển cận rất nhiều!
Bất luận Tạp Lỗ Khâu Thần Vương hay là Carter Ouane Thần Hoàng, Chu Thiên Hồng Thần Hoàng, những Thần Vương, Thần Hoàng này không người nào chủ động rời khỏi Vũ Không đại lục đến biển sâu? Người nào trước khi rời đi đều nói đại nạn của mình đã đến?
Nếu như không xuất hiện bốn Hắc bào nhân này, có lẽ tất cả mọi người đều sẽ tin tưởng lý do này, những cường giả nhân loại chủ động tiến vào biển sâu đều cảm giác được đại nạn của mình đã tới, muốn dùng thời gian cuối cùng trong cuộc đời, đi tranh thủ thêm thời gian tự do cho loài người.
Nhưng hiện tại vấn đề là, bốn Hắc bào nhân này lại xuất hiện, không chỉ xuất hiện, hơn nữa còn mang đến vấn đề làm cho người ta hết sức đau đầu cho tới sợ hãi. . . , những Thần Vương, Thần Hoàng tiến vào biển sâu căn bản không chết!
Bọn họ không chỉ không chết, ngược lại còn trở thành tay sai của đại địch dị thú!
Nhưng điều khiến các Thần Hoàng cảm thấy sợ hãi còn không phải là cái này, mà là một vấn đề khác khiến cho bọn họ trăm mối vẫn không có cách giải. . . Nếu như nguyên nhân Thần Vương, Thần Hoàng tiến vào biển sâu là cảm giác đại nạn của mình đã tới, như vậy, tại sao bọn họ vẫn có thể sống đến hiện tại?
Đám dị thú nhóm rốt cuộc đã giở trò gì trên người bọn họ? Nếu như chính bọn hắn cũng rơi vào trong tay dị thú, có phải cũng sẽ biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy hay không? Hơn nữa. . . Những Thần Vương, Thần Hoàng tiến vào biển sâu, thật sự là tự nguyện sao?
Rất nhiều nghi vấn lượn lờ trong đầu mười một vị nghị viên Thần Hoàng, khiến bọn họ cảm giác như bị hành hạ tinh thần, nhưng vẫn không tìm ra bất kỳ đáp án nào xác minh suy đoán của bọn họ.
Cũng có mấy Thần Hoàng loáng thoáng nghĩ tới vấn đề thú hạch, nhưng lại không cách nào hiểu được phương pháp mượn nhờ thú hạch đột phá truyền lưu mấy ngàn năm trên Vũ Không đại lục, tồn tại sơ hở gì?
Trước mắt như tối đen, trong đầu các nghị viên Thần Hoàng đều bị những tạp niệm hành hạ đến nhức đầu, nôn nóng vạn phần, nhưng lúc này, Victor Moore Thần Hoàng còn đang đi tới đi lui, tiếng bước chân càng làm cho bọn họ thêm nôn nóng.
Rốt cục, khi Victor Moore lại một lần nữa xoay người lập lại vấn đề giống như trước, một vị nữ Thần Hoàng không nhịn được đứng lên, nói:
- Victor Moore Thần Hoàng, xin yên tĩnh một lát được không?
Bên trong xe phi hành im lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, Victor Moore giống như bị thi triển Định Hồn thuật, ngây ngốc đứng ở đó, không nói tiếng nào.
Lúc này các nghị viên Thần Hoàng chưa phát hiện ra vẻ khác thường trên người Victor Moore, cho đến khi Victor Moore ngây ngốc đứng ở đó hơn ba phút, Kanubisa Thần Hoàng khẽ nhíu mày, nói:
- Victor Moore , ngươi đang suy nghĩ gì vậy?
Đáp lại Kanubisa , vẫn là vẻ mặt ngây dại của Victor Moore.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.