Chương 760: Diệp Dương Thành bá đạo. (Hạ)
Phục Túy
24/10/2016
Chương 752: Diệp Dương Thành bá đạo. (Hạ)
Uống bốn ly cà phê nói chuyện tới sáng, rốt cục Trần Thiểu Thanh cùng Tằng Diệu Diệu cũng không còn thấy trăng và ánh sao, bây giờ đã là bảy giờ sáng.
Hai mắt đỏ lên, tròng mắt che kín tơ máu, nghe đồng hồ báo thức trên tường vang lên nhắc nhở đã là bảy giờ sáng, Trần Thiểu Thanh mới từ gế cao nhảy xuống, tinh thần chấn động:
- Đã tới giờ rồi.
- Gọi cho ai trước?
Tằng Diệu Diệu hỏi làm Trần Thiểu Thanh sững sờ.
- Nếu không, gọi cho hắn trước đi.
Cầm tờ giấy xem một hồi lâu, Trần Thiểu Thanh mới duỗi ngón tay ra gọi cho một quan to cấp phó bộ trong phạm vi khu Hoa Đông, hiển nhiên là hắn muốn thí nghiệm từ nhỏ trước tiên.
Nhìn thấy người Trần Thiểu Thanh lựa chọn, Tằng Diệu Diệu cũng gật đầu đồng ý, nói:
- Là hắn!
Hai bên thống nhất ý kiến, Trần Thiểu Thanh xoay người cầm điện thoại lên, cầm lấy tờ giấy hít sâu một hơi, lúc này tay của hắn run run chạm vào bàn phím, sau đó ấn xuống.
Bí bo... Bí bo...
Bên tai vang lên âm thanh kết nối, tâm tình của Trần Thiểu Thanh đã căng tới mức cực hạn, bởi vì hắn biết rõ, dãy số này thành công hay không trực tiếp quyết định tình huống tương lai giữa hắn và Tằng Diệu Diệu, hắn lo lắng là đương nhiên.
Trần Thiểu Thanh gọi điện thoại và tâm tình khẩn trương, Tằng Diệu Diệu đứng bên cạnh hắn làm sao nhẹ nhõm được? Hai tay nắm chặc cánh tay trái Trần Thiểu Thanh sau đó nín thở chờ đường dây bên kia trả lời.
- Alo, vị nào?
Điện thoại khuếch đại âm thanh, vẫn còn tiếng bíp bíp thì có giọng nói hồn hậu vang lên.
Vừa nghe giọng nam tử này, tâm tình Trần Thiểu Thanh khẩn trương vài phần, hắn miễn miễn cưỡng cưỡng trấn định cảm xúc, mở miệng cười nói:
- Xin hỏi là Lâm bí thư đúng không?
- Anh là ai?
Đầu dây bên kia, Lâm bí thư hiển nhiên chưa từng gặp qua số lạ này, lại không thấy gật đầu thừa nhận, cũng không có lắc đầu bác bỏ, ngữ khí ôn hoà mang theo hờ hững.
- Tôi là cục công an Thiệu Hoa... Ách...
Trần Thiểu Thanh đang định tự báo gia môn, Tằng Diệu Diệu cầm tay của hắn lắc mạnh, Trần Thiểu Thanh khôi phục tinh thần lại, vội vàng sửa lời nói:
- Lâm bí thư, tôi... Tôi là huynh đệ của Diệp Dương Thành, Trần Thiểu Thanh.
Câu này vừa ra khỏi miệng, Trần Thiểu Thanh lập tức nhắm hai mắt lại, tim đập cực nhanh, hô hấp dồn dập, tâm tình căng thẳng tới mức hít thở không thông.
Trạng thái của Tằng Diệu Diệu cũng không tốt hơn Trần Thiểu Thanh chút nào, Lâm bí thư này nàng vẫn có chút ấn tượng, tuy là phó bí thư tỉnh ủy, nhưng quan to tới mức như hắn bình thường sẽ rất ít người hiểu.
Lâm bí thư gọi là Lâm Đình Huấn, xem như người mạnh mẽ, nghe nói trừ rắp tâm thuật bất chính ra, phương diện năng lực đáng khen. Đối mặt Lâm bí thư, Tằng Diệu Diệu phi thường khẩn trương, Diệp Dương Thành, Diệp Dương Thành là ai? Ngươi đánh sai số điện thoại!
Cũng may sự thật có đôi khi thần kỳ như thế, không đợi Trần Thiểu Thanh cùng Tằng Diệu Diệu tâm thần bất định, ngữ khí của Lâm bí thư bên kia biến hóa, trở nên thập phần khách khí:
- Thì ra anh là Trần Thiểu Thanh à? Không tệ không tệ, gần đây thường xuyên nghe người ta nói phó cục trưởng công an thành phố Thiệu Hoa tuổi trẻ tài cao, không nghĩ tới anh là huynh đệ của Diệp tiên sinh, ha ha, tìm tôi có việc gì sao?
Lúc này Trần Thiểu Thanh cùng Tằng Diệu Diệu đều há hốc mồm, vừa rồi ngữ khí không nóng không lạnh, vì sao trong nháy mắt đã khách khí như thế? Phó cục trưởng công an thành phố Thiệu Hoa? Trần Thiểu Thanh cười hai tiếng, đây là khích lệ hắn sao?
Về phần tìm hắn có chuyện gì sao? Trần Thiểu Thanh đúng là không biết mở miệng thế nào, trước đó là muốn gọi điện xác nhận, đúng là quên đi lý do rồi.
Cũng may Tằng Diệu Diệu phản ứng nhanh, lập tức đi qua cười nói vào điện thoại:
- Lâm thúc thúc, cháu là Nam Kinh Tăng gia Tằng Diệu Diệu, ngài còn nhớ cháu chứ?
- Tăng gia Tằng Diệu Diệu?
Lâm Đình Huấn bên kia lặng đi, lại cười nói:
- Thì ra là nha đầu a, năm đó sinh nhật mười tám của cháu ta có đến, như thế nào? Hoài nghi trí nhớ của Lâm thúc thúc sao?
- Hì hì, Lâm thúc thúc quả nhiên còn nhớ rõ cháu đấy.
Tằng Diệu Diệu ngẩng đầu nhìn qua Trần Thiểu Thanh, lúc này dùng ngữ khí làm nũng với trưởng bối:
- Lần trước Lâm thúc thúc tặng quà sinh nhật cho cháu, cháu rất ưa thích..
- Nha đầu a...
Lâm Đình Huấn cười lên, nói ra:
- Đi đi, không nên giả bộ ngớ ngẩn lừa Lâm thúc thúc, nói đi, tìm Lâm thúc thúc có chuyện gì?
- Lâm bí thư, cháu có chuyện muốn gặp mặt bàn với ngài một chút, ngài xem...
Trần Thiểu Thanh tiếp nhận điện thoại, cắn răng nói ra ý nghĩ của mình.
- Bàn trước mặt? Đương nhiên có thể.
Lâm Đình Huấn biết rõ quan hệ giữa Trần Thiểu Thanh cùng Diệp Dương Thành, đừng nói là bàn trước mặt, cho dù bảo hắn đi tới thành phố Thiệu Hoa gặp Trần Thiểu Thành, hắn cũng sẽ không nói chữ không.
- Vậy rất đa tạ Lâm bí thư.
Nghe được Lâm Đình Huấn trả lời thoải mái, Trần Thiểu Thanh tâm tình khó tránh khỏi bành trướng, hắn tranh thủ thời gian nói:
- Nhưng mà không biết Lâm bí thư lúc nào có rảnh...
- Tùy thời có thể.
Lâm Đình Huấn phi thường thản nhiên cười nói:
- Sau khi tới gọi cho ta là được!
- Vậy buổi tối hôm nay đi.
Trần Thiểu Thanh cũng không dám trì hoãn nữa, lập tức nói ra:
- Cháu bây giờ đi chuẩn bị vé máy bay!
- Có thể.
Lâm Đình Huấn cười nói.
Qua một phút sau, Trần Thiểu Thanh chấm dứt nói chuyện với Lâm Đình Huấn, hơi có vẻ chất phác nhìn qua Tằng Diệu Diệu, hai người nhìn nhau im lặng.
Hồi lâu sau Tằng Diệu Diệu mới thở sâu, nói:
- Bằng hữu của anh tuyệt đối không phải người bình thường!
Nghe được Tằng Diệu Diệu nói thế, Trần Thiểu Thanh cũng im ắng gật đầu. Hắn không phải người ngu, tự nhiên hiểu rõ nguyên nhân Lâm Đình Huấn trước sau khác biệt như vậy, không có tầng quan hệ với Diệp Dương Thành thì Lâm Đình Huấn làm sao đi gặp phó cục trưởng công an của tỉnh khác chứ?
Có thể nói Lâm Đình Huấn có thể bình thản đi gặp mặt Trần Thiểu Thanh có một nửa nguyên do là Diệp Dương Thành, về phần quan hệ với Tằng Diệu Diệu là không đáng kể.
Ngẩng đầu nhìn qua thần thái cổ quái của Trần Thiểu Thanh, Tằng Diệ Diệu lắc lắc cánh tay hắn, nhắc nhở:
- Còn đứng ngây đó làm gì? Anh còn có mười tám người chưa gọi đấy!
- Ah ah nha...
Trần Thiểu Thanh phục hồi tinh thần lại, cầm lấy điện thoại và xem số ghi chép, lúc này tiếp tục ấn số.
Tâm tình Tằng Diệu Diệu hết sức phức tạp, nhưng hưng phấn cùng tung tăng như chim sẻ chiếm cứ đa số, nàng thập phần rõ ràng, nếu như Trần Thiểu Thanh thật sự có thể thành lập quan hệ với mười chín người trên giấy này, như vậy đừng nói hắn bây giờ là phó cục trưởng công an thành phố, cho dù là phó cục trưởng phân cục, sở trưởng đồn công an thì gia đình nàng cũng không cản trở.
Có mười chín núi dựa này tồn tại... Không! Tằng Diệu Diệu lúc này nội tâm chấn động, âm thầm lẩm bẩm, núi dựa của Trần Thiểu Thanh không phải mười chín người này, mà hẳn là Diệp Dương Thành! Chỉ cần Diệp Dương Thành còn thì con đường làm quan ngày sau của Trần Thiểu Thanh sẽ không xuất hiện khó khăn.
Uống bốn ly cà phê nói chuyện tới sáng, rốt cục Trần Thiểu Thanh cùng Tằng Diệu Diệu cũng không còn thấy trăng và ánh sao, bây giờ đã là bảy giờ sáng.
Hai mắt đỏ lên, tròng mắt che kín tơ máu, nghe đồng hồ báo thức trên tường vang lên nhắc nhở đã là bảy giờ sáng, Trần Thiểu Thanh mới từ gế cao nhảy xuống, tinh thần chấn động:
- Đã tới giờ rồi.
- Gọi cho ai trước?
Tằng Diệu Diệu hỏi làm Trần Thiểu Thanh sững sờ.
- Nếu không, gọi cho hắn trước đi.
Cầm tờ giấy xem một hồi lâu, Trần Thiểu Thanh mới duỗi ngón tay ra gọi cho một quan to cấp phó bộ trong phạm vi khu Hoa Đông, hiển nhiên là hắn muốn thí nghiệm từ nhỏ trước tiên.
Nhìn thấy người Trần Thiểu Thanh lựa chọn, Tằng Diệu Diệu cũng gật đầu đồng ý, nói:
- Là hắn!
Hai bên thống nhất ý kiến, Trần Thiểu Thanh xoay người cầm điện thoại lên, cầm lấy tờ giấy hít sâu một hơi, lúc này tay của hắn run run chạm vào bàn phím, sau đó ấn xuống.
Bí bo... Bí bo...
Bên tai vang lên âm thanh kết nối, tâm tình của Trần Thiểu Thanh đã căng tới mức cực hạn, bởi vì hắn biết rõ, dãy số này thành công hay không trực tiếp quyết định tình huống tương lai giữa hắn và Tằng Diệu Diệu, hắn lo lắng là đương nhiên.
Trần Thiểu Thanh gọi điện thoại và tâm tình khẩn trương, Tằng Diệu Diệu đứng bên cạnh hắn làm sao nhẹ nhõm được? Hai tay nắm chặc cánh tay trái Trần Thiểu Thanh sau đó nín thở chờ đường dây bên kia trả lời.
- Alo, vị nào?
Điện thoại khuếch đại âm thanh, vẫn còn tiếng bíp bíp thì có giọng nói hồn hậu vang lên.
Vừa nghe giọng nam tử này, tâm tình Trần Thiểu Thanh khẩn trương vài phần, hắn miễn miễn cưỡng cưỡng trấn định cảm xúc, mở miệng cười nói:
- Xin hỏi là Lâm bí thư đúng không?
- Anh là ai?
Đầu dây bên kia, Lâm bí thư hiển nhiên chưa từng gặp qua số lạ này, lại không thấy gật đầu thừa nhận, cũng không có lắc đầu bác bỏ, ngữ khí ôn hoà mang theo hờ hững.
- Tôi là cục công an Thiệu Hoa... Ách...
Trần Thiểu Thanh đang định tự báo gia môn, Tằng Diệu Diệu cầm tay của hắn lắc mạnh, Trần Thiểu Thanh khôi phục tinh thần lại, vội vàng sửa lời nói:
- Lâm bí thư, tôi... Tôi là huynh đệ của Diệp Dương Thành, Trần Thiểu Thanh.
Câu này vừa ra khỏi miệng, Trần Thiểu Thanh lập tức nhắm hai mắt lại, tim đập cực nhanh, hô hấp dồn dập, tâm tình căng thẳng tới mức hít thở không thông.
Trạng thái của Tằng Diệu Diệu cũng không tốt hơn Trần Thiểu Thanh chút nào, Lâm bí thư này nàng vẫn có chút ấn tượng, tuy là phó bí thư tỉnh ủy, nhưng quan to tới mức như hắn bình thường sẽ rất ít người hiểu.
Lâm bí thư gọi là Lâm Đình Huấn, xem như người mạnh mẽ, nghe nói trừ rắp tâm thuật bất chính ra, phương diện năng lực đáng khen. Đối mặt Lâm bí thư, Tằng Diệu Diệu phi thường khẩn trương, Diệp Dương Thành, Diệp Dương Thành là ai? Ngươi đánh sai số điện thoại!
Cũng may sự thật có đôi khi thần kỳ như thế, không đợi Trần Thiểu Thanh cùng Tằng Diệu Diệu tâm thần bất định, ngữ khí của Lâm bí thư bên kia biến hóa, trở nên thập phần khách khí:
- Thì ra anh là Trần Thiểu Thanh à? Không tệ không tệ, gần đây thường xuyên nghe người ta nói phó cục trưởng công an thành phố Thiệu Hoa tuổi trẻ tài cao, không nghĩ tới anh là huynh đệ của Diệp tiên sinh, ha ha, tìm tôi có việc gì sao?
Lúc này Trần Thiểu Thanh cùng Tằng Diệu Diệu đều há hốc mồm, vừa rồi ngữ khí không nóng không lạnh, vì sao trong nháy mắt đã khách khí như thế? Phó cục trưởng công an thành phố Thiệu Hoa? Trần Thiểu Thanh cười hai tiếng, đây là khích lệ hắn sao?
Về phần tìm hắn có chuyện gì sao? Trần Thiểu Thanh đúng là không biết mở miệng thế nào, trước đó là muốn gọi điện xác nhận, đúng là quên đi lý do rồi.
Cũng may Tằng Diệu Diệu phản ứng nhanh, lập tức đi qua cười nói vào điện thoại:
- Lâm thúc thúc, cháu là Nam Kinh Tăng gia Tằng Diệu Diệu, ngài còn nhớ cháu chứ?
- Tăng gia Tằng Diệu Diệu?
Lâm Đình Huấn bên kia lặng đi, lại cười nói:
- Thì ra là nha đầu a, năm đó sinh nhật mười tám của cháu ta có đến, như thế nào? Hoài nghi trí nhớ của Lâm thúc thúc sao?
- Hì hì, Lâm thúc thúc quả nhiên còn nhớ rõ cháu đấy.
Tằng Diệu Diệu ngẩng đầu nhìn qua Trần Thiểu Thanh, lúc này dùng ngữ khí làm nũng với trưởng bối:
- Lần trước Lâm thúc thúc tặng quà sinh nhật cho cháu, cháu rất ưa thích..
- Nha đầu a...
Lâm Đình Huấn cười lên, nói ra:
- Đi đi, không nên giả bộ ngớ ngẩn lừa Lâm thúc thúc, nói đi, tìm Lâm thúc thúc có chuyện gì?
- Lâm bí thư, cháu có chuyện muốn gặp mặt bàn với ngài một chút, ngài xem...
Trần Thiểu Thanh tiếp nhận điện thoại, cắn răng nói ra ý nghĩ của mình.
- Bàn trước mặt? Đương nhiên có thể.
Lâm Đình Huấn biết rõ quan hệ giữa Trần Thiểu Thanh cùng Diệp Dương Thành, đừng nói là bàn trước mặt, cho dù bảo hắn đi tới thành phố Thiệu Hoa gặp Trần Thiểu Thành, hắn cũng sẽ không nói chữ không.
- Vậy rất đa tạ Lâm bí thư.
Nghe được Lâm Đình Huấn trả lời thoải mái, Trần Thiểu Thanh tâm tình khó tránh khỏi bành trướng, hắn tranh thủ thời gian nói:
- Nhưng mà không biết Lâm bí thư lúc nào có rảnh...
- Tùy thời có thể.
Lâm Đình Huấn phi thường thản nhiên cười nói:
- Sau khi tới gọi cho ta là được!
- Vậy buổi tối hôm nay đi.
Trần Thiểu Thanh cũng không dám trì hoãn nữa, lập tức nói ra:
- Cháu bây giờ đi chuẩn bị vé máy bay!
- Có thể.
Lâm Đình Huấn cười nói.
Qua một phút sau, Trần Thiểu Thanh chấm dứt nói chuyện với Lâm Đình Huấn, hơi có vẻ chất phác nhìn qua Tằng Diệu Diệu, hai người nhìn nhau im lặng.
Hồi lâu sau Tằng Diệu Diệu mới thở sâu, nói:
- Bằng hữu của anh tuyệt đối không phải người bình thường!
Nghe được Tằng Diệu Diệu nói thế, Trần Thiểu Thanh cũng im ắng gật đầu. Hắn không phải người ngu, tự nhiên hiểu rõ nguyên nhân Lâm Đình Huấn trước sau khác biệt như vậy, không có tầng quan hệ với Diệp Dương Thành thì Lâm Đình Huấn làm sao đi gặp phó cục trưởng công an của tỉnh khác chứ?
Có thể nói Lâm Đình Huấn có thể bình thản đi gặp mặt Trần Thiểu Thanh có một nửa nguyên do là Diệp Dương Thành, về phần quan hệ với Tằng Diệu Diệu là không đáng kể.
Ngẩng đầu nhìn qua thần thái cổ quái của Trần Thiểu Thanh, Tằng Diệ Diệu lắc lắc cánh tay hắn, nhắc nhở:
- Còn đứng ngây đó làm gì? Anh còn có mười tám người chưa gọi đấy!
- Ah ah nha...
Trần Thiểu Thanh phục hồi tinh thần lại, cầm lấy điện thoại và xem số ghi chép, lúc này tiếp tục ấn số.
Tâm tình Tằng Diệu Diệu hết sức phức tạp, nhưng hưng phấn cùng tung tăng như chim sẻ chiếm cứ đa số, nàng thập phần rõ ràng, nếu như Trần Thiểu Thanh thật sự có thể thành lập quan hệ với mười chín người trên giấy này, như vậy đừng nói hắn bây giờ là phó cục trưởng công an thành phố, cho dù là phó cục trưởng phân cục, sở trưởng đồn công an thì gia đình nàng cũng không cản trở.
Có mười chín núi dựa này tồn tại... Không! Tằng Diệu Diệu lúc này nội tâm chấn động, âm thầm lẩm bẩm, núi dựa của Trần Thiểu Thanh không phải mười chín người này, mà hẳn là Diệp Dương Thành! Chỉ cần Diệp Dương Thành còn thì con đường làm quan ngày sau của Trần Thiểu Thanh sẽ không xuất hiện khó khăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.