Chương 315: Gia gia của ngươi ở đây
Phục Túy
21/08/2015
Cùng lúc đó, tại cửa một trà lâu Long Khẩu Khu, một nam nhân vóc dáng trung bình leo lên một chiếc xe taxi. Chiếc xe hơi Mazda màu đen đậu sẵn ở cửa trà lâu khởi động máy bám theo.
Giọng Dương Đằng Phi cực kỳ đột ngột vang lên trong lòng Diệp Dương Thành:
- Chủ nhân, lão bộc nghĩ lão bộc đã phát hiện ra hung thủ.
Thanh âm trầm thấp khiến người khó đoán:
- Hung thủ đang theo sau lão bộc.
Diệp Dương Thành chờ đợi nguyên ngày nghe vậy mắt sáng lên:
- A?
Diệp Dương Thành vội hỏi:
- Bây giờ ngươi đang ở đâu? Có thấy rõ mặt mũi của hung thủ không?
- Chỉ mơ hồ thấy là nam nhân.
Dương Đằng Phi trả lời ngay:
- Lão bộc mới ra khỏi tòa nhà văn phòng huyện chính phủ, bây giờ đang trên đường Hoàn Thành Tây đi hướng Nam Giao. Ngoài ra một siêu chiến sĩ quân đội đang trên chiếc xe taxi khác theo sau lão bộc.
Diệp Dương Thành trầm ngâm giây lát:
- Xem ra hung thủ này định quang minh chính đại xuống tay.
Diệp Dương Thành gật đầu, nói:
- Ngươi dẫn hắn đi Nam Giao, thông báo với Phó Diệc Chi ngay, kêu hắn phái thêm người, cố gắng bám giữ hung thủ, ta tới ngay.
Dương Đằng Phi vâng dạ:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Dương đằng phi ngần ngừ hỏi:
- Lão bộc có thể ra tay không?
Diệp Dương Thành nhẹ nhàng nói:
- Phó Diệc Chi là người của chúng ta nhưng những siêu chiến sĩ này thì không.
Dương Đằng Phi hiểu ý gật gù, dứt khoát cắt đứt liên lạc tâm linh.
Diệp Dương Thành kết thúc liên lạc tâm linh với Dương Đằng Phi, hắn đứng bật dậy, biểu tình phức tạp.
- Rốt cuộc cũng đến!
Diệp Dương Thành siết chặt nắm tay định ra khỏi căn hộ chạy hướng Nam Giao.
Nhưng Diệp Dương Thành chưa đi được ba bước thì máy thông tin lại vang lên. Diệp Dương Thành lấy máy thông tin hình dạng di động ra, hắn nhướng mày ấn nút nghe.
- A lô.
Giọng Phó Diệc Chi cung kính phát ra từ đầu dây máy thông tin bên kia:
- Phụ thần, Long Khẩu Khu, Ôn Nhạc huyện cùng xuất hiện mục tiêu.
Thanh âm truyền vào tai Diệp Dương Thành:
- Diệc Chi đã tăng thêm mười siêu chiến sĩ cho Ôn Nhạc huyện, xin phụ thần ra tay tiêu diệt hung thủ ở Bảo Kinh Trấn. Còn hung thủ bên Long Khẩu Khu thì Diệc Chi đang truy kích.
Diệp Dương Thành nhẹ gật đầu, khẽ ừ, cúp máy. Diệp Dương Thành vội vàng ra khỏi cửa.
Đám người Trương Ngọc Thiến, Triệu Dung Dung, Hình Tuấn Phi không có cách nào chạy đến Ôn Nhạc huyện tham gai bao vây tiễu trừ. Chỉ có thần sử Dương Đằng Phi ở lại Ôn Nhạc huyện thì ngại có mặt siêu chiến sĩ nên không thể hành động, để tránh lộ thân phận. Tức là tối hôm nay trừ những siêu chiến sĩ ra, Diệp Dương Thành chỉ có thể phấn đấu một mình.
Bởi vì trong lòng Diệp Dương Thành biết rõ mặc dù đám siêu chiến sĩ quân đội mạnh thật lại không phải đối thủ của quái vật kia. Giá trị tồn tại duy nhất của bọn họ là tranh thủ đủ thời gian cho Diệp Dương Thành, chờ sau khi hắn chạy tới quái vật, gánh nặng này sẽ đè lên vai hắn.
Diệp Dương Thành đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng trận ác chiến khó thể tránh khỏi.
Diệp Dương Thành lái xe đến gần một ngọn núi tỉnh Nam Giao, Dương Đằng Phi đạp thắng xe.
Két két két két két!
Dương Đằng Phi đẩy bật cửa xe nhảy ra ngoài, co giò chạy vào rừng rậm. Dương Đằng Phi chạy không ngoái đầu lại, nhanh còn hơn con thỏ.
Xe hơi Mazda màu đen cũng ngừng, một nam nhân hơn ba mươi tuổi ngồi trong xe gầm gừ:
- Grao! Thú vị!
Nam nhân hơn ba mươi tuổi mỉm cười dữ tợn xuống xe rượt theo Dương Đằng Phi.
Khi nam nhân hơn ba mươi tuổi xuống xe hơi Mazda màu đen rượt theo Dương Đằng Phi, khoảng một phút sau sáu chiếc xe máy, hai xe taxi nối đuôi nhau ngừng ở ven đường. Mười một nam nhân mặc thường phục nhảy xuống xe, nhìn hai chiếc xe chưa tắt lửa trước mặt, bọn họ vội vàng xông vào núi.
Trước khi đám siêu chiến sĩ chạy đến, Dương Đằng Phi không che đậy năng lực của mình. Mặc dù Dương Đằng Phi cố ý áp chế một nửa năng lực nhưng tốc độ chạy không chậm, một hơi từ dưới chân núi lên đến đỉnh. Khi nam nhân hơn ba mươi tuổi đuổi tớin ơi, Dương Đằng Phi chui vào rừng rậm chạy nhanh trở về đường cũ.
Nam nhân hơn ba mươi tuổi giận điên lên gào thét:
- Grao!!!!
Nam nhân hơn ba mươi tuổi hét to một tiếng:
- Khốn kiếp, muốn chết!
Nam nhân hơn ba mươi tuổi tăng tốc độ, khoảng cách hơn bốn mươi thước chỉ trong vài giây đã rút ngắn lại còn ba mươi thước. Nhìn Dương Đằng Phi rất chật vật, nam nhân hơn ba mươi tuổi cười nanh tranh lại tăng tốc độ đuổi theo.
Bỗng có tiếng kêu cứu cao vút hấp dẫn siêu chiến sĩ đã lên núi chú ý.
- Cứu mạng!!!
Mười một bóng người lao hướng phát ra thanh âm.
Dương Đằng Phi hét to chọc giận nam nhân hơn ba mươi tuổi.
- Grao!
Nam nhân hơn ba mươi tuổi không còn tâm tình vui đùa, gã khựng lại, đầu gối gấp khúc, gã như pháo bắn lên cao.
Nam nhân hơn ba mươi tuổi đáp xuống đất, khoảng cách với Dương Đằng Phi lại rút ngắn chưa đến ba thước. Dương Đằng Phi loáng thoáng nghe tiếng thở dốc nề sau lưng mình.
- Nếu còn không đến thì ta đành ra tay!
Tuy Diệp Dương Thành dặn Dương Đằng Phi đừng đánh nhau, nhưng vào phút nguy cấp này nếu các siêu chiến sĩ chưa tới cứu, lão buộc lòng phải tự cứu.
Nam nhân hơn ba mươi tuổi huơ nắm đấm xen lẫn quyền cương xé rách không khí phát ra tiếng rít sắc nhọn nổ vang trên đầu Dương Đằng Phi.
Nam nhân hơn ba mươi tuổi nhe răng, biểu tình khát máu:
- Grao! Chết đi!
Dương Đằng Phi cố gắng chịu đựng, khi lão không nhịn được nữa sắp quay lại đánh anhu thì gần đó chợt vang tiếng súng trầm đục.
Đoàng!
Sau đó là giọng nam nhân tức giận quát:
- Nhãi ranh, gia gia của ngươi ở đây!
Dương Đằng Phi thuận thế lăn một vòng, né khỏi nắm đấm to như cái nồi của nam nhân hơn ba mươi tuổi trong gang tấc. Trái tim Dương Đằng Phi rớt xuống bụng, lão thả lỏng thần kinh. Chắc bây giờ chủ nhân đang trên đường tới nơi?
Nắm tay bị một viên đạn đánh bật sang bên không gây ra tổn thương thực chất cho nam nhân hơn ba mươi tuổi, nhưng đau đớn kích thích gã lần nữa gầm rú như dã thú.
- Grao!
Đôi mắt nam nhân hơn ba mươi tuổi đỏ rực trừng siêu chiến sĩ quân đội bắn súng.
- Hộc hộc . . .
Tiếng thở dốc nặng nề vang trong rừng rậm. Nam nhân hơn ba mươi tuổi nhìn mười một siêu chiến sĩ quân đội chạy tới nơi, gã thè lưỡi liếm môi như nhìn món ngon trần gian khó thể kiềm lòng. Nam nhân hơn ba mươi tuổi gầm rống vọt thẳng tới một siêu chiến sĩ quân đội.
- Đánh!
Mười một người xếp thành ba hàng, mỗi người cầm một cây súng lục hình dạng kỳ lạ. Thấy nam nhân hơn ba mươi tuổi xông tới, các siêu chiến sĩ bóp cò súng.
Đoàng đoàng đoàng đoàng!
Tiếng súng dày đặc vang trong rừng, thanh âm trầm đục đinh tai nhức óc.
Nam nhân hơn ba mươi tuổi nhảy lên cao bị mười một siêu chiến sĩ quân đội bắn đạn liên tục té cái bịch xuống đất.
Rầm!
Tuy viên đạn không thể xé rách làn da nhưng vẫn cực kỳ đau đớn, nam nhân hơn ba mươi tuổi đứng dậy, lại hú to:
- Grao!!!
Đôi mắt nam nhân hơn ba mươi tuổi đỏ máu, cơ thể kêu răng rắc trướng lên.
Hai giây sau một quái vật cao hai thước rưỡi, làn da đỏ rực, đùi thô cỡ eo người bình thường xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Giọng Dương Đằng Phi cực kỳ đột ngột vang lên trong lòng Diệp Dương Thành:
- Chủ nhân, lão bộc nghĩ lão bộc đã phát hiện ra hung thủ.
Thanh âm trầm thấp khiến người khó đoán:
- Hung thủ đang theo sau lão bộc.
Diệp Dương Thành chờ đợi nguyên ngày nghe vậy mắt sáng lên:
- A?
Diệp Dương Thành vội hỏi:
- Bây giờ ngươi đang ở đâu? Có thấy rõ mặt mũi của hung thủ không?
- Chỉ mơ hồ thấy là nam nhân.
Dương Đằng Phi trả lời ngay:
- Lão bộc mới ra khỏi tòa nhà văn phòng huyện chính phủ, bây giờ đang trên đường Hoàn Thành Tây đi hướng Nam Giao. Ngoài ra một siêu chiến sĩ quân đội đang trên chiếc xe taxi khác theo sau lão bộc.
Diệp Dương Thành trầm ngâm giây lát:
- Xem ra hung thủ này định quang minh chính đại xuống tay.
Diệp Dương Thành gật đầu, nói:
- Ngươi dẫn hắn đi Nam Giao, thông báo với Phó Diệc Chi ngay, kêu hắn phái thêm người, cố gắng bám giữ hung thủ, ta tới ngay.
Dương Đằng Phi vâng dạ:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Dương đằng phi ngần ngừ hỏi:
- Lão bộc có thể ra tay không?
Diệp Dương Thành nhẹ nhàng nói:
- Phó Diệc Chi là người của chúng ta nhưng những siêu chiến sĩ này thì không.
Dương Đằng Phi hiểu ý gật gù, dứt khoát cắt đứt liên lạc tâm linh.
Diệp Dương Thành kết thúc liên lạc tâm linh với Dương Đằng Phi, hắn đứng bật dậy, biểu tình phức tạp.
- Rốt cuộc cũng đến!
Diệp Dương Thành siết chặt nắm tay định ra khỏi căn hộ chạy hướng Nam Giao.
Nhưng Diệp Dương Thành chưa đi được ba bước thì máy thông tin lại vang lên. Diệp Dương Thành lấy máy thông tin hình dạng di động ra, hắn nhướng mày ấn nút nghe.
- A lô.
Giọng Phó Diệc Chi cung kính phát ra từ đầu dây máy thông tin bên kia:
- Phụ thần, Long Khẩu Khu, Ôn Nhạc huyện cùng xuất hiện mục tiêu.
Thanh âm truyền vào tai Diệp Dương Thành:
- Diệc Chi đã tăng thêm mười siêu chiến sĩ cho Ôn Nhạc huyện, xin phụ thần ra tay tiêu diệt hung thủ ở Bảo Kinh Trấn. Còn hung thủ bên Long Khẩu Khu thì Diệc Chi đang truy kích.
Diệp Dương Thành nhẹ gật đầu, khẽ ừ, cúp máy. Diệp Dương Thành vội vàng ra khỏi cửa.
Đám người Trương Ngọc Thiến, Triệu Dung Dung, Hình Tuấn Phi không có cách nào chạy đến Ôn Nhạc huyện tham gai bao vây tiễu trừ. Chỉ có thần sử Dương Đằng Phi ở lại Ôn Nhạc huyện thì ngại có mặt siêu chiến sĩ nên không thể hành động, để tránh lộ thân phận. Tức là tối hôm nay trừ những siêu chiến sĩ ra, Diệp Dương Thành chỉ có thể phấn đấu một mình.
Bởi vì trong lòng Diệp Dương Thành biết rõ mặc dù đám siêu chiến sĩ quân đội mạnh thật lại không phải đối thủ của quái vật kia. Giá trị tồn tại duy nhất của bọn họ là tranh thủ đủ thời gian cho Diệp Dương Thành, chờ sau khi hắn chạy tới quái vật, gánh nặng này sẽ đè lên vai hắn.
Diệp Dương Thành đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng trận ác chiến khó thể tránh khỏi.
Diệp Dương Thành lái xe đến gần một ngọn núi tỉnh Nam Giao, Dương Đằng Phi đạp thắng xe.
Két két két két két!
Dương Đằng Phi đẩy bật cửa xe nhảy ra ngoài, co giò chạy vào rừng rậm. Dương Đằng Phi chạy không ngoái đầu lại, nhanh còn hơn con thỏ.
Xe hơi Mazda màu đen cũng ngừng, một nam nhân hơn ba mươi tuổi ngồi trong xe gầm gừ:
- Grao! Thú vị!
Nam nhân hơn ba mươi tuổi mỉm cười dữ tợn xuống xe rượt theo Dương Đằng Phi.
Khi nam nhân hơn ba mươi tuổi xuống xe hơi Mazda màu đen rượt theo Dương Đằng Phi, khoảng một phút sau sáu chiếc xe máy, hai xe taxi nối đuôi nhau ngừng ở ven đường. Mười một nam nhân mặc thường phục nhảy xuống xe, nhìn hai chiếc xe chưa tắt lửa trước mặt, bọn họ vội vàng xông vào núi.
Trước khi đám siêu chiến sĩ chạy đến, Dương Đằng Phi không che đậy năng lực của mình. Mặc dù Dương Đằng Phi cố ý áp chế một nửa năng lực nhưng tốc độ chạy không chậm, một hơi từ dưới chân núi lên đến đỉnh. Khi nam nhân hơn ba mươi tuổi đuổi tớin ơi, Dương Đằng Phi chui vào rừng rậm chạy nhanh trở về đường cũ.
Nam nhân hơn ba mươi tuổi giận điên lên gào thét:
- Grao!!!!
Nam nhân hơn ba mươi tuổi hét to một tiếng:
- Khốn kiếp, muốn chết!
Nam nhân hơn ba mươi tuổi tăng tốc độ, khoảng cách hơn bốn mươi thước chỉ trong vài giây đã rút ngắn lại còn ba mươi thước. Nhìn Dương Đằng Phi rất chật vật, nam nhân hơn ba mươi tuổi cười nanh tranh lại tăng tốc độ đuổi theo.
Bỗng có tiếng kêu cứu cao vút hấp dẫn siêu chiến sĩ đã lên núi chú ý.
- Cứu mạng!!!
Mười một bóng người lao hướng phát ra thanh âm.
Dương Đằng Phi hét to chọc giận nam nhân hơn ba mươi tuổi.
- Grao!
Nam nhân hơn ba mươi tuổi không còn tâm tình vui đùa, gã khựng lại, đầu gối gấp khúc, gã như pháo bắn lên cao.
Nam nhân hơn ba mươi tuổi đáp xuống đất, khoảng cách với Dương Đằng Phi lại rút ngắn chưa đến ba thước. Dương Đằng Phi loáng thoáng nghe tiếng thở dốc nề sau lưng mình.
- Nếu còn không đến thì ta đành ra tay!
Tuy Diệp Dương Thành dặn Dương Đằng Phi đừng đánh nhau, nhưng vào phút nguy cấp này nếu các siêu chiến sĩ chưa tới cứu, lão buộc lòng phải tự cứu.
Nam nhân hơn ba mươi tuổi huơ nắm đấm xen lẫn quyền cương xé rách không khí phát ra tiếng rít sắc nhọn nổ vang trên đầu Dương Đằng Phi.
Nam nhân hơn ba mươi tuổi nhe răng, biểu tình khát máu:
- Grao! Chết đi!
Dương Đằng Phi cố gắng chịu đựng, khi lão không nhịn được nữa sắp quay lại đánh anhu thì gần đó chợt vang tiếng súng trầm đục.
Đoàng!
Sau đó là giọng nam nhân tức giận quát:
- Nhãi ranh, gia gia của ngươi ở đây!
Dương Đằng Phi thuận thế lăn một vòng, né khỏi nắm đấm to như cái nồi của nam nhân hơn ba mươi tuổi trong gang tấc. Trái tim Dương Đằng Phi rớt xuống bụng, lão thả lỏng thần kinh. Chắc bây giờ chủ nhân đang trên đường tới nơi?
Nắm tay bị một viên đạn đánh bật sang bên không gây ra tổn thương thực chất cho nam nhân hơn ba mươi tuổi, nhưng đau đớn kích thích gã lần nữa gầm rú như dã thú.
- Grao!
Đôi mắt nam nhân hơn ba mươi tuổi đỏ rực trừng siêu chiến sĩ quân đội bắn súng.
- Hộc hộc . . .
Tiếng thở dốc nặng nề vang trong rừng rậm. Nam nhân hơn ba mươi tuổi nhìn mười một siêu chiến sĩ quân đội chạy tới nơi, gã thè lưỡi liếm môi như nhìn món ngon trần gian khó thể kiềm lòng. Nam nhân hơn ba mươi tuổi gầm rống vọt thẳng tới một siêu chiến sĩ quân đội.
- Đánh!
Mười một người xếp thành ba hàng, mỗi người cầm một cây súng lục hình dạng kỳ lạ. Thấy nam nhân hơn ba mươi tuổi xông tới, các siêu chiến sĩ bóp cò súng.
Đoàng đoàng đoàng đoàng!
Tiếng súng dày đặc vang trong rừng, thanh âm trầm đục đinh tai nhức óc.
Nam nhân hơn ba mươi tuổi nhảy lên cao bị mười một siêu chiến sĩ quân đội bắn đạn liên tục té cái bịch xuống đất.
Rầm!
Tuy viên đạn không thể xé rách làn da nhưng vẫn cực kỳ đau đớn, nam nhân hơn ba mươi tuổi đứng dậy, lại hú to:
- Grao!!!
Đôi mắt nam nhân hơn ba mươi tuổi đỏ máu, cơ thể kêu răng rắc trướng lên.
Hai giây sau một quái vật cao hai thước rưỡi, làn da đỏ rực, đùi thô cỡ eo người bình thường xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.