Chương 1161: Hạ vốn gốc.
Phục Túy
24/10/2016
Chương 1073: Hạ vốn gốc.
Thất cấp thú lâm biến thành sân bãi thiên nhiên cho Diệp Dương Thành sử dụng pháp thuật, ước chừng hơn một giờ thời gian, hơn chín mươi loại pháp thuật bất đồng đều bị thất bại, người này giống như trời sinh miễn dịch pháp thuật, căn bản không hề bị chút quấy nhiễu!
- Mẹ nó, ngay cả Cấm Cố thuật cũng không làm gì được tiểu tử này…xem ra chỉ có thể xuất tuyệt chiêu!
Diệp Dương Thành không muốn thương tổn Khải Thánh Lực Ba Long, cơ hồ bị hắn đuổi chạy khắp thú lâm, nhìn thấy cả Cấm Cố thuật cũng mất hiệu lực, Diệp Dương Thành dần dần mất đi kiên nhẫn.
Tâm niệm vừa động, hắn lập tức triệu ra Trấn Hoành Kính, nhìn trấn điện thần kính có thể giam cấm cả thần minh, Diệp Dương Thành thật không tin không thể chế phục Khải Thánh Lực Ba Long!
Đột nhiên trong lòng hắn chợt lóe linh quang…
- Bệnh tâm thần phân liệt cũng là bệnh đi?
Nghĩ tới vấn đề này, hắn chợt nhớ tới Quang Minh Kính, có lẽ có thể dùng thần kính kia chữa khỏi cho người này đây?
Hắn không muốn buông tha cho học sinh này, cũng không muốn thương tổn người kia, chỉ còn một lựa chọn duy nhất là chữa khỏi bệnh cho người ta, sau đó kiên nhẫn chỉ dạy…đương nhiên, nếu nói hắn không có tư tâm cũng không phải, chỉ nghĩ tới tư thế gọn gàng linh hoạt khi xử lý dị thú đã đủ tư cách làm cho Diệp Dương Thành phải lãng phí thần nguyên cho hắn, chỉ cần hắn nhớ rõ ý tốt của Diệp Dương Thành là tốt nhất.
- Hô…
Trong lòng đã có quyết định còn có phương án trị liệu, Diệp Dương Thành nâng tay đưa Trấn Hoành Kính chiếu về hướng Khải Thánh Lực Ba Long…
- Hỗn đản, ta giết…
Trấn Hoành Kính vừa ra tay, Khải Thánh Lực Ba Long lập tức yên tĩnh trở lại, thân hình cứng ngắc tại chỗ không nhúc nhích.
- Mẹ nó, chờ trị bệnh xong cho ngươi, ta nhất định phải hung hăng thu thập ngươi một chút mới được!
Diệp Dương Thành lẩm bẩm đi tới, đưa tay vỗ lên người Khải Thánh Lực Ba Long.
Cơ thể tiểu tử này cứng rắn hơn trước rất nhiều, nhưng nhiệt độ thân thể thấp dọa người, so sánh với dân bản xứ nơi này phải thấp hơn gần ba mươi độ.
Đi quanh người Khải Thánh Lực Ba Long vài vòng, đánh giá vài lần, lúc này Diệp Dương Thành mới xác định một việc.
- Hắn tuyệt đối không phải đột nhiên biến dị, mà bản thân là một thành viên của chủng tộc thần bí nào đó!
Diệp Dương Thành cho ra kết luận xác thực, bởi vì trên thân người này cũng không tồn tại địa phương gì khác thường, hết thảy biến hóa nhìn thật tự nhiên lưu loát.
Nói cách khác, Khải Thánh Lực Ba Long hẳn không phải con ruột của Khải Thánh Lực Ô Mã, tuy rằng Diệp Dương Thành thật không biết chủng tộc cổ quái như vậy sao có thể biến thân thành hình dáng nhân loại bình thường, vì sao lại xuất hiện trong vương thành vương quốc Khải Khắc, còn trở thành đại vương tử của vương quốc này.
Nhưng hắn có thể xác định một việc, Khải Thánh Lực Ba Long không phải huyết thống hoàng gia, trừ phi…toàn bộ Khải Thánh Lực gia tộc đều là thành viên của chủng tộc kia, chẳng qua khả năng này thập phần bé nhỏ.
Bởi vì Khải Thánh Lực gia tộc đã bị Ngả Nặc Tư Đinh lăng nhục áp bách hơn ngàn năm, nếu gia tộc này là chủng tộc thần bí kia, chỉ sợ đã sớm có người nổi điên giết người, mà sự tồn tại của chủng tộc thần bị nọ đã sớm bị hấp thụ ánh sáng trước thế nhân.
Nghĩ tới đây, Diệp Dương Thành lấy ra Quang Minh Kính, đưa mắt nhìn Khải Thánh Lực Ba Long.
- Tuy Quang Minh Kính có công năng trị liệu, nhưng trước mắt ta chỉ trị liệu qua ngoại thương cùng nội thương, mà bệnh trạng của tiểu tử này là bệnh tâm thần…
- Nếu có thể dùng Quang Minh Kính trị hết, xem như đều vui vẻ, nhưng vạn nhất trị không được đây?
Diệp Dương Thành có chút do dự:
- Chỉ nhìn cảnh tượng hắn biến thân vừa rồi, vạn nhất trị không hết hậu quả sẽ nghiêm trọng.
- Nhưng mà ta cũng không thể giết hắn đi?
Trong lúc nhất thời Diệp Dương Thành có chút chần chờ bất định, một lúc lâu hắn áp chế ý nghĩ rối rắm này, thử xem trước rồi hẵng nói.
Nếu như thật sự không được, chỉ đành mang theo hắn bên người, đừng để cho hắn bị kích thích là được rồi…
Có quyết định, Diệp Dương Thành hít một hơi, đưa Quang Minh Kính chiếu vào người Khải Thánh Lực Ba Long.
- Ba Long, lão sư vì cứu ngươi, thật sự lỗ vốn…
Miệng lẩm bẩm, ngay sau đó hắn thầm nhủ trong lòng:
- Hai mươi vạn thần nguyên, kích hoạt Quang Minh Kính!
- Sưu…
Quang Minh Kính phát ra bạch quang chói mắt.
Thành bại, ở ngay lúc này!
Thất cấp thú lâm biến thành sân bãi thiên nhiên cho Diệp Dương Thành sử dụng pháp thuật, ước chừng hơn một giờ thời gian, hơn chín mươi loại pháp thuật bất đồng đều bị thất bại, người này giống như trời sinh miễn dịch pháp thuật, căn bản không hề bị chút quấy nhiễu!
- Mẹ nó, ngay cả Cấm Cố thuật cũng không làm gì được tiểu tử này…xem ra chỉ có thể xuất tuyệt chiêu!
Diệp Dương Thành không muốn thương tổn Khải Thánh Lực Ba Long, cơ hồ bị hắn đuổi chạy khắp thú lâm, nhìn thấy cả Cấm Cố thuật cũng mất hiệu lực, Diệp Dương Thành dần dần mất đi kiên nhẫn.
Tâm niệm vừa động, hắn lập tức triệu ra Trấn Hoành Kính, nhìn trấn điện thần kính có thể giam cấm cả thần minh, Diệp Dương Thành thật không tin không thể chế phục Khải Thánh Lực Ba Long!
Đột nhiên trong lòng hắn chợt lóe linh quang…
- Bệnh tâm thần phân liệt cũng là bệnh đi?
Nghĩ tới vấn đề này, hắn chợt nhớ tới Quang Minh Kính, có lẽ có thể dùng thần kính kia chữa khỏi cho người này đây?
Hắn không muốn buông tha cho học sinh này, cũng không muốn thương tổn người kia, chỉ còn một lựa chọn duy nhất là chữa khỏi bệnh cho người ta, sau đó kiên nhẫn chỉ dạy…đương nhiên, nếu nói hắn không có tư tâm cũng không phải, chỉ nghĩ tới tư thế gọn gàng linh hoạt khi xử lý dị thú đã đủ tư cách làm cho Diệp Dương Thành phải lãng phí thần nguyên cho hắn, chỉ cần hắn nhớ rõ ý tốt của Diệp Dương Thành là tốt nhất.
- Hô…
Trong lòng đã có quyết định còn có phương án trị liệu, Diệp Dương Thành nâng tay đưa Trấn Hoành Kính chiếu về hướng Khải Thánh Lực Ba Long…
- Hỗn đản, ta giết…
Trấn Hoành Kính vừa ra tay, Khải Thánh Lực Ba Long lập tức yên tĩnh trở lại, thân hình cứng ngắc tại chỗ không nhúc nhích.
- Mẹ nó, chờ trị bệnh xong cho ngươi, ta nhất định phải hung hăng thu thập ngươi một chút mới được!
Diệp Dương Thành lẩm bẩm đi tới, đưa tay vỗ lên người Khải Thánh Lực Ba Long.
Cơ thể tiểu tử này cứng rắn hơn trước rất nhiều, nhưng nhiệt độ thân thể thấp dọa người, so sánh với dân bản xứ nơi này phải thấp hơn gần ba mươi độ.
Đi quanh người Khải Thánh Lực Ba Long vài vòng, đánh giá vài lần, lúc này Diệp Dương Thành mới xác định một việc.
- Hắn tuyệt đối không phải đột nhiên biến dị, mà bản thân là một thành viên của chủng tộc thần bí nào đó!
Diệp Dương Thành cho ra kết luận xác thực, bởi vì trên thân người này cũng không tồn tại địa phương gì khác thường, hết thảy biến hóa nhìn thật tự nhiên lưu loát.
Nói cách khác, Khải Thánh Lực Ba Long hẳn không phải con ruột của Khải Thánh Lực Ô Mã, tuy rằng Diệp Dương Thành thật không biết chủng tộc cổ quái như vậy sao có thể biến thân thành hình dáng nhân loại bình thường, vì sao lại xuất hiện trong vương thành vương quốc Khải Khắc, còn trở thành đại vương tử của vương quốc này.
Nhưng hắn có thể xác định một việc, Khải Thánh Lực Ba Long không phải huyết thống hoàng gia, trừ phi…toàn bộ Khải Thánh Lực gia tộc đều là thành viên của chủng tộc kia, chẳng qua khả năng này thập phần bé nhỏ.
Bởi vì Khải Thánh Lực gia tộc đã bị Ngả Nặc Tư Đinh lăng nhục áp bách hơn ngàn năm, nếu gia tộc này là chủng tộc thần bí kia, chỉ sợ đã sớm có người nổi điên giết người, mà sự tồn tại của chủng tộc thần bị nọ đã sớm bị hấp thụ ánh sáng trước thế nhân.
Nghĩ tới đây, Diệp Dương Thành lấy ra Quang Minh Kính, đưa mắt nhìn Khải Thánh Lực Ba Long.
- Tuy Quang Minh Kính có công năng trị liệu, nhưng trước mắt ta chỉ trị liệu qua ngoại thương cùng nội thương, mà bệnh trạng của tiểu tử này là bệnh tâm thần…
- Nếu có thể dùng Quang Minh Kính trị hết, xem như đều vui vẻ, nhưng vạn nhất trị không được đây?
Diệp Dương Thành có chút do dự:
- Chỉ nhìn cảnh tượng hắn biến thân vừa rồi, vạn nhất trị không hết hậu quả sẽ nghiêm trọng.
- Nhưng mà ta cũng không thể giết hắn đi?
Trong lúc nhất thời Diệp Dương Thành có chút chần chờ bất định, một lúc lâu hắn áp chế ý nghĩ rối rắm này, thử xem trước rồi hẵng nói.
Nếu như thật sự không được, chỉ đành mang theo hắn bên người, đừng để cho hắn bị kích thích là được rồi…
Có quyết định, Diệp Dương Thành hít một hơi, đưa Quang Minh Kính chiếu vào người Khải Thánh Lực Ba Long.
- Ba Long, lão sư vì cứu ngươi, thật sự lỗ vốn…
Miệng lẩm bẩm, ngay sau đó hắn thầm nhủ trong lòng:
- Hai mươi vạn thần nguyên, kích hoạt Quang Minh Kính!
- Sưu…
Quang Minh Kính phát ra bạch quang chói mắt.
Thành bại, ở ngay lúc này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.