Chương 784: Không tới phiên chúng ta bắt. (Hạ)
Phục Túy
24/10/2016
Chương 770: Không tới phiên chúng ta bắt. (Hạ)
- Đây là thứ gì?
Ngụy Hồng Kiều triệt để ngây người, đối phương hùng hổ xông vào đây, hiển nhiên đã nắm vững chứng cớ, muốn trực tiếp niêm phong tập đoàn Hợp Thịnh, nàng không nghĩ nhiều cảnh sát như thế bị lệnh bài dọa sợ?
Nàng ngơ ngác nghiêng người nhìn qua, cúi đầu nhìn lệnh bào đỏ sậm, trên đó có ghi chữ ' bắt ', đầu óc của nàng thẫn thờ, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Rất nhanh, Ngụy Hồng Kiều biết rõ nguyên nhân.
- Ngụy Hồng Kiều, nữ, bốn mươi tám tuổi, nguyên quán Chiết Giang Khánh Châu.
Một nam tử mặc đồng phục da bó sát người yên lặng xuất hiện trên hành lang, ánh mắt lạnh như băng đảo qua Ngụy Hồng Kiều toàn thân căng cứng, giọng nói vang vọng:
- Ngươi đã bị bắt!
...
Ba phút sau, cảnh sát trung niên quay về tầng lầu này, nhân mã tụ tập tại vị trí lúc trước, trong tay hắn cầm ba khối lệnh bài đỏ sậm, mà Ngụy Hồng Kiều đã biến mất, trừ lệnh bài còn nằm nguyên tại chỗ, có ai thấy bóng dáng Ngụy Hồng Kiều đâu?
- Thần Ngục Lệnh, động thủ quá nhanh!
Nhìn thấy lệnh bài kia, Ngụy Hồng Kiều cũng biến mất không thấy, cảnh sát trung niên cảm khái trong lòng, lúc này nhìn những cảnh sát vũ trang kia nói:
- Niêm phong toàn bộ văn phòng này, chờ đợi lệnh!
- Vâng!
Cảnh sát vũ trang cùng gật đầu, nhưng cảnh sát trẻ tuổi đặt câu hỏi thì chưa đi, hắn thấy mọi người đi cả, hắn mới tới gần cảnh sát trung niên, nhỏ giọng hỏi:
- Nhị thúc, lệnh bài kia là chuyện gì?
Chuyện gì? Nghe được cháu mình hỏi thăm, cảnh sát trung niên càng nhớ chuyện xảy ra nhiều tháng trước.
Một lần đó, cảnh sát bố trí bắt vài tên tội phạm cùng hung cực ác, với tư cách là phó cục trưởng cục công an thành phố, hắn đảm nhiệm vai trò chỉ huy hành động....
Căn cứ manh mối và tình báo, tổ chức nhân thủ rải khắp các nơi mà đám phần tử tội phạm ẩn nấp, tất cả chuẩn bị xong thì hắn ra lệnh bắt đầu...
Cả quá trình hành động vô cùng thuận lợi, mấy phần tử phạm tội căn bản không nghĩ tới cảnh sát nhanh chóng tìm ra bọn họ, hơn nũa trước khi bọn chúng hoàn hồn cũng đã có súng chỉ vào đầu rồi, làm chon bọn chúng không dám dị động.
Vì vậy cả quá trình hành động đã viên mãn, mấy tên tội phạm tra tay vào còng và áp giải về cục công an thẩm vấn, nhưng kia chuẩn bị rút đi thì thấy vài lệnh bài đỏ sậm.
Ngay từ đầu hắn làm gì đặt lệnh bài này vào trong lòng chứ? Thần ngục tồn tại tuy được lưu truyền trong phạm vi nhỏ, nhưng dù sao hắn chưa đạt tới cấp bậc biết được thần ngục tồn tại, đối diện với lệnh bài kỳ lạ kia, hắn trực tiếp bỏ qua.
Mấy tên tội phạm bị mang về nhốt vào trong phòng thẩm vấn, bởi vì mấy tên này còn có đồng phạm, hơn nữa chứng cứ đầy đủ cho nên công an muốn đưa ra tòa án, cho nên thẩm vấn chẳng qua chỉ là thủ tục, bởi vậy mấy tên tội phạm bị nhốt vào cùng một chỗ.
Hắn lúc ấy một người đi vào phòng thẩm vấn mấy tên tội phạm kia, hết lần này tới lần khác có giọng nam nhân lạnh như băng vang lên bên tai của hắn, hắn còn nhớ rất rõ ràng, nam nhân kia lúc ấy nói:
- Người thần ngục điểm danh muốn bắt, ngươi cũng dám động?
Thần ngục là cái gì? Lúc ấy hắn không biết, đang định hô người thì thấy ánh mắt tối sầm, bốn nam nhân mặc áo da màu đen trống rỗng xuất hiện trước mặt hắn.
Bốn nam nhân này ánh mắt vô cùng băng hàn, hắn sững sốt không nên nên lời, hắn phí thời gian và công sức như thế bắt được mấy tên tội phạm này, bị bốn tên nam nhanatuyene bố bắt sau đó nắm cổ áo biến mất.
Cảnh đó làm hắn hoảng sợ không rõ, lúc ấy hắn lấy điện thoại ra gọi cho công an tỉnh, lại thông qua công an tỉnh liên hệ với trung tâm xử lý hiện tượng siêu tự nhiên đóng ở Triết Giang.
Kết quả... kết quả thế nào? Kết quả hắn nói một hơi, thuyết minh tình huống, người đầu dây bên kia chỉ nói một câu!
- Người thần ngục muốn bắt, còn chưa tới phiên các ngươi đi bắt!
Nói xong câu đó hắn dập máy ngay.
Sau khi gọi thêm một lần, hắn mới xem như biết một ít tình huống của thần ngục, thần ngục vô cùng thần bí, tự nhiên mang theo tâm tính kính sợ.
Về sau hắn lại báo cáo lên cấp trên, nói rõ nguyên nhân và thời điểm mấy tên tội phạm biến mất, cũng ghi mấy chữ đơn giản: bọn chúng bị người thần ngục mang đi!
Sau đó hắn báo cáo lên cấp trên, nhưng tất cả vô cùng yên tĩnh, giống như thế giới này chưa ao giờ xuất hiện mấy tên tội phạm kia, ai cũng không đi truy cứu chuyện này.
Tao ngộ lần đó, cũng làm cho hắn suy đoán ra một ít tình huống của thần ngục, làm cho hắn hiểu được thần ngục cường đại, từ đó về sau hắn âm thầm khuyên bảo chính mình, về sau nhìn thấy lệnh bài kia thì nhanh chóng dẫn người trốn xa.
Lần trước nhìn thấy thần ngục bắt người, ngươi có thể giải thích rõ tình hình là không biết, nếu như biết thần ngục tồn tại còn muốn đoạt tội phạm với người ta... Vậy ăn thuốc chuột đi, tự tìm đường chết à?
Nhưng mà sau lần đó, hắn không có gặp lại lệnh bài kia xuất hiện, sau khi trải qua đánh giá và suy đoán, hắn cũng hiểu một ít tình huống của thần ngục.
Chính là thần ngục không có hứng thú với mấy tên trộm nhỏ, có thể hấp dẫn bọn họ ra tay chính là tội phạm việc ác sâu đậm, tội phạm nghiêm trọng.
Cũng bởi vậy, khi hắn nhìn thấy lệnh bài xuất hiện, hắn không nhịn được run lên, lập tức dẫn người rời khỏi Ngụy Hồng Kiều.
Mà kết quả không ngoài dự đoán của hắn, lúc dẫn người trở về thì Ngụy Hồng Kiều và người thần ngục đã biến mất.
Về phần Ngụy Hồng Kiều tiếp nhận trừng phạt gì từ thần ngục, đãi ngộ ra sa... Nhìn tiêu chuẩn người thần ngục là biết, không phải tội phạm quan trọng thì không bắt, nếu đã bắt thì có gia hỏa này lương thiện đâu?
Cho nên ánh mắt hắn nhìn qua Ngụy Hồng Kiều, không tự chủ mang theo một tia hương vị hả hê.
Nếu lọt vào trong tay hắn, có lẽ hắn sẽ thông qua quá trình mà giải quyết vấn đề tập đoàn Hợp Thịnh, cho dù cuối cùng huyên náo lớn hơn nữa thì chờ đợi Ngụy Hồng Kiều là một viên đạn mà thôi, đau dài không bằng đau ngắn, chết thống khoái với Ngụy Hồng Kiều là chuyện tốt.
Nhưng nếu như lọt vào trong tay người thần ngục, vậy khó nói rồi, nàng sẽ chết, cũng có thể không chết, nhưng bất kể là chết hay không, tra tấn hiển nhiên khó tránh khỏi.
Vừa nghĩ tới những gia hỏa bắt người bổn sự xuất quỷ nhập thần kia, hắn không nhịn được run rẩy, quay đầu nhìn qua cháu ruột của mình, do dự một chút và nói:
- Đông tử, sau này nhớ kỹ một chút, phàm là nhìn thấy lệnh bài này xuất hiện, bất kể cái gì cũng đừng hỏi, lập tức quay đầu rời đi.
- Vì cái gì?
Cảnh sát trẻ tuổi không hiểu ra sao, hắn căn bản không biết thần ngục là cái gì, cũng không biết lệnh bài đỏ sậm đại biểu cho cái gì? Dựa vào cái gì nhìn thấy lệnh bài này phải lẫn xa xa? Dựa vào cái gì a? Chính là nhị thúc nói sao?
- Ngươi hỏi nhiều thế làm cái gì?
Cảnh sát trung niên không có ý giải thích, lập tức trừng mắt, quát:
- Chiếu theo ta nói mà làm!
- Nha!
Cảnh sát trẻ tuổi bị dọa co đầu rụt cổ, không dám hỏi nhiều.
- Đây là thứ gì?
Ngụy Hồng Kiều triệt để ngây người, đối phương hùng hổ xông vào đây, hiển nhiên đã nắm vững chứng cớ, muốn trực tiếp niêm phong tập đoàn Hợp Thịnh, nàng không nghĩ nhiều cảnh sát như thế bị lệnh bài dọa sợ?
Nàng ngơ ngác nghiêng người nhìn qua, cúi đầu nhìn lệnh bào đỏ sậm, trên đó có ghi chữ ' bắt ', đầu óc của nàng thẫn thờ, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Rất nhanh, Ngụy Hồng Kiều biết rõ nguyên nhân.
- Ngụy Hồng Kiều, nữ, bốn mươi tám tuổi, nguyên quán Chiết Giang Khánh Châu.
Một nam tử mặc đồng phục da bó sát người yên lặng xuất hiện trên hành lang, ánh mắt lạnh như băng đảo qua Ngụy Hồng Kiều toàn thân căng cứng, giọng nói vang vọng:
- Ngươi đã bị bắt!
...
Ba phút sau, cảnh sát trung niên quay về tầng lầu này, nhân mã tụ tập tại vị trí lúc trước, trong tay hắn cầm ba khối lệnh bài đỏ sậm, mà Ngụy Hồng Kiều đã biến mất, trừ lệnh bài còn nằm nguyên tại chỗ, có ai thấy bóng dáng Ngụy Hồng Kiều đâu?
- Thần Ngục Lệnh, động thủ quá nhanh!
Nhìn thấy lệnh bài kia, Ngụy Hồng Kiều cũng biến mất không thấy, cảnh sát trung niên cảm khái trong lòng, lúc này nhìn những cảnh sát vũ trang kia nói:
- Niêm phong toàn bộ văn phòng này, chờ đợi lệnh!
- Vâng!
Cảnh sát vũ trang cùng gật đầu, nhưng cảnh sát trẻ tuổi đặt câu hỏi thì chưa đi, hắn thấy mọi người đi cả, hắn mới tới gần cảnh sát trung niên, nhỏ giọng hỏi:
- Nhị thúc, lệnh bài kia là chuyện gì?
Chuyện gì? Nghe được cháu mình hỏi thăm, cảnh sát trung niên càng nhớ chuyện xảy ra nhiều tháng trước.
Một lần đó, cảnh sát bố trí bắt vài tên tội phạm cùng hung cực ác, với tư cách là phó cục trưởng cục công an thành phố, hắn đảm nhiệm vai trò chỉ huy hành động....
Căn cứ manh mối và tình báo, tổ chức nhân thủ rải khắp các nơi mà đám phần tử tội phạm ẩn nấp, tất cả chuẩn bị xong thì hắn ra lệnh bắt đầu...
Cả quá trình hành động vô cùng thuận lợi, mấy phần tử phạm tội căn bản không nghĩ tới cảnh sát nhanh chóng tìm ra bọn họ, hơn nũa trước khi bọn chúng hoàn hồn cũng đã có súng chỉ vào đầu rồi, làm chon bọn chúng không dám dị động.
Vì vậy cả quá trình hành động đã viên mãn, mấy tên tội phạm tra tay vào còng và áp giải về cục công an thẩm vấn, nhưng kia chuẩn bị rút đi thì thấy vài lệnh bài đỏ sậm.
Ngay từ đầu hắn làm gì đặt lệnh bài này vào trong lòng chứ? Thần ngục tồn tại tuy được lưu truyền trong phạm vi nhỏ, nhưng dù sao hắn chưa đạt tới cấp bậc biết được thần ngục tồn tại, đối diện với lệnh bài kỳ lạ kia, hắn trực tiếp bỏ qua.
Mấy tên tội phạm bị mang về nhốt vào trong phòng thẩm vấn, bởi vì mấy tên này còn có đồng phạm, hơn nữa chứng cứ đầy đủ cho nên công an muốn đưa ra tòa án, cho nên thẩm vấn chẳng qua chỉ là thủ tục, bởi vậy mấy tên tội phạm bị nhốt vào cùng một chỗ.
Hắn lúc ấy một người đi vào phòng thẩm vấn mấy tên tội phạm kia, hết lần này tới lần khác có giọng nam nhân lạnh như băng vang lên bên tai của hắn, hắn còn nhớ rất rõ ràng, nam nhân kia lúc ấy nói:
- Người thần ngục điểm danh muốn bắt, ngươi cũng dám động?
Thần ngục là cái gì? Lúc ấy hắn không biết, đang định hô người thì thấy ánh mắt tối sầm, bốn nam nhân mặc áo da màu đen trống rỗng xuất hiện trước mặt hắn.
Bốn nam nhân này ánh mắt vô cùng băng hàn, hắn sững sốt không nên nên lời, hắn phí thời gian và công sức như thế bắt được mấy tên tội phạm này, bị bốn tên nam nhanatuyene bố bắt sau đó nắm cổ áo biến mất.
Cảnh đó làm hắn hoảng sợ không rõ, lúc ấy hắn lấy điện thoại ra gọi cho công an tỉnh, lại thông qua công an tỉnh liên hệ với trung tâm xử lý hiện tượng siêu tự nhiên đóng ở Triết Giang.
Kết quả... kết quả thế nào? Kết quả hắn nói một hơi, thuyết minh tình huống, người đầu dây bên kia chỉ nói một câu!
- Người thần ngục muốn bắt, còn chưa tới phiên các ngươi đi bắt!
Nói xong câu đó hắn dập máy ngay.
Sau khi gọi thêm một lần, hắn mới xem như biết một ít tình huống của thần ngục, thần ngục vô cùng thần bí, tự nhiên mang theo tâm tính kính sợ.
Về sau hắn lại báo cáo lên cấp trên, nói rõ nguyên nhân và thời điểm mấy tên tội phạm biến mất, cũng ghi mấy chữ đơn giản: bọn chúng bị người thần ngục mang đi!
Sau đó hắn báo cáo lên cấp trên, nhưng tất cả vô cùng yên tĩnh, giống như thế giới này chưa ao giờ xuất hiện mấy tên tội phạm kia, ai cũng không đi truy cứu chuyện này.
Tao ngộ lần đó, cũng làm cho hắn suy đoán ra một ít tình huống của thần ngục, làm cho hắn hiểu được thần ngục cường đại, từ đó về sau hắn âm thầm khuyên bảo chính mình, về sau nhìn thấy lệnh bài kia thì nhanh chóng dẫn người trốn xa.
Lần trước nhìn thấy thần ngục bắt người, ngươi có thể giải thích rõ tình hình là không biết, nếu như biết thần ngục tồn tại còn muốn đoạt tội phạm với người ta... Vậy ăn thuốc chuột đi, tự tìm đường chết à?
Nhưng mà sau lần đó, hắn không có gặp lại lệnh bài kia xuất hiện, sau khi trải qua đánh giá và suy đoán, hắn cũng hiểu một ít tình huống của thần ngục.
Chính là thần ngục không có hứng thú với mấy tên trộm nhỏ, có thể hấp dẫn bọn họ ra tay chính là tội phạm việc ác sâu đậm, tội phạm nghiêm trọng.
Cũng bởi vậy, khi hắn nhìn thấy lệnh bài xuất hiện, hắn không nhịn được run lên, lập tức dẫn người rời khỏi Ngụy Hồng Kiều.
Mà kết quả không ngoài dự đoán của hắn, lúc dẫn người trở về thì Ngụy Hồng Kiều và người thần ngục đã biến mất.
Về phần Ngụy Hồng Kiều tiếp nhận trừng phạt gì từ thần ngục, đãi ngộ ra sa... Nhìn tiêu chuẩn người thần ngục là biết, không phải tội phạm quan trọng thì không bắt, nếu đã bắt thì có gia hỏa này lương thiện đâu?
Cho nên ánh mắt hắn nhìn qua Ngụy Hồng Kiều, không tự chủ mang theo một tia hương vị hả hê.
Nếu lọt vào trong tay hắn, có lẽ hắn sẽ thông qua quá trình mà giải quyết vấn đề tập đoàn Hợp Thịnh, cho dù cuối cùng huyên náo lớn hơn nữa thì chờ đợi Ngụy Hồng Kiều là một viên đạn mà thôi, đau dài không bằng đau ngắn, chết thống khoái với Ngụy Hồng Kiều là chuyện tốt.
Nhưng nếu như lọt vào trong tay người thần ngục, vậy khó nói rồi, nàng sẽ chết, cũng có thể không chết, nhưng bất kể là chết hay không, tra tấn hiển nhiên khó tránh khỏi.
Vừa nghĩ tới những gia hỏa bắt người bổn sự xuất quỷ nhập thần kia, hắn không nhịn được run rẩy, quay đầu nhìn qua cháu ruột của mình, do dự một chút và nói:
- Đông tử, sau này nhớ kỹ một chút, phàm là nhìn thấy lệnh bài này xuất hiện, bất kể cái gì cũng đừng hỏi, lập tức quay đầu rời đi.
- Vì cái gì?
Cảnh sát trẻ tuổi không hiểu ra sao, hắn căn bản không biết thần ngục là cái gì, cũng không biết lệnh bài đỏ sậm đại biểu cho cái gì? Dựa vào cái gì nhìn thấy lệnh bài này phải lẫn xa xa? Dựa vào cái gì a? Chính là nhị thúc nói sao?
- Ngươi hỏi nhiều thế làm cái gì?
Cảnh sát trung niên không có ý giải thích, lập tức trừng mắt, quát:
- Chiếu theo ta nói mà làm!
- Nha!
Cảnh sát trẻ tuổi bị dọa co đầu rụt cổ, không dám hỏi nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.