Chương 551: Mở ngực bể bụng
Phục Túy
25/10/2018
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Bạch Ngạn Phương nhẹ hít vào một
hơi, tiến lên cầm lấy con dao giải phẩu từ bàn mổ bên cạnh, đồng thời
nói với tiểu Ái:
- Đợi lát nữa chú ý truyền máu, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý tới tình trạng của tiểu tử họ Trương, hiện tại, bắt đầu đi.
Đám người Tiểu Vương nặng nề gật đầu, khi bọn họ đang xắn tay áo lên, tính toán bắt đầu giải phẫu, cũng không để ý đến có một con gián nhỏ từ góc tường bò vào phòng giải phẩu, sau khi liếc nhìn bọn hắn một cái, liền nhanh chóng bò tới một chỗ tương đối cao nhìn thẳng vào Tiểu Vương và Bạch Ngạn Phương, cái đầu lúc lắc, tựa hồ đang làm những gì chuyện. . .
Cùng lúc đó, Bạch Ngạn Phương cũng đã chuẩn bị kỹ càng, cầm lấy một con dao giải phẩu vô cùng sắc bén, khi đang chuẩn bị hạ dao với đứa trẻ ba tuổi kia, nàng chợt phát hiện đứa trẻ nằm trên bàn mổ đã biến mất, không biết từ khi nào đứa trẻ mập mạp đó lại biến thành Tiểu Vương
Nhìn thấy màn ly kỳ như vậy, đầu óc Bạch Ngạn Phương nhất thời có loại khuynh hướng chấn động, miễn cưỡng trấn định tâm tình, nàng quay đầu nhìn lướt qua những người khác trong phòng giải phẫu, quả nhiên, tiểu tử mập vốn nên nằm trên bàn mổ nhắm mắt chờ chết, đã trốn được phía dưới bên trái bàn mổ, đang dùng ánh mắt vô cùng hoảng sợ nhìn chăm chú vào nàng. . .
Nhìn thấy màn này, sắc mặt Bạch Ngạn Phương lạnh lẽo, quát mắng:
- Còn đứng ngây đó làm gì? Mau đưa nó trở về bàn mổ, chẳng lẽ còn muốn ta tới dạy các ngươi làm sao?
Đám người Tiểu Ái bừng tỉnh đại ngộ, dùng tay chân bắt đứa bé ba tuổi trong mắt bọn họ buộc vào bàn mổ, không biết từ lúc nào Tiểu Vương nằm trên bàn mổ lại bị bọn họ đuổi xuống.
- Tiểu tử mập này thật cơ trí.
Nhìn sang đứa trẻ ba tuổi một lần nữa bị buộc chặt trên bàn mổ, nhìn vẻ mặt không khỏi hoảng sợ và cử động cố gắng giãy dụa của nó, Bạch Ngạn Phương lạnh lùng cười một tiếng, giơ tay chém xuống. . .
-... Á. . .
Dưới tình huống hoàn toàn thanh tĩnh, bị dao giải phẩu vô cùng sắc bén mở bụng ra, cảm nhận được tính mạng của mình nhanh chóng trôi qua, Tiểu Vương cũng không kìm được cảm xúc hoảng sợ, thất thanh kêu lên.
Nhưng, tiếng kêu thảm thiết của hắn lại không thể khiến đám người Bạch Ngạn Phương thấy rõ sự thật, hắn vẫn bị buộc chặt trên bàn mổ, nhìn thấy con dao giải phẩu trong tay Bạch Ngạn Phương từ từ mổ bụng của mình.
Tiểu Vương bị mổ bụng, không tới một phút, bị Bạch Ngạn Phương đưa tay lấy trái tim của hắn mà trợn to hai mắt, nằm trên bàn mổ tràn đầy máu tươi chết không nhắm mắt.
Tiểu Vương đến chết cũng không biết, tại sao Bạch Ngạn Phương lại đột nhiên hạ lệnh bỏ đứa trẻ ba tuổi ra khỏi bàn mổ, sau đó túm mình lên bàn mổ, sau khi cố định thậm chí không nói hai liền xuống tay với hắn? Là vì số tiền không nhỏ kia, hay bởi vì nguyên nhân nào khác ?
Mang theo nghi ngờ này, linh hồn Tiểu Vương càng bay càng xa, bị cửa vào của lối đi luân hồi đột nhiên xuất hiện giật vào, vận mệnh đầu thai đời sau, là một con chó bị gãy chân, hủy dung.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Trần Như Châu mới vừa đi qua phòng giải phẫu dừng bước, nghe trong phòng giải phẫu loáng thoáng truyền tới tiếng kêu thảm thiết, không khỏi nhíu mày, hỏi một gã nam tử thanh niên bên cạnh:
- Bọn người Bạch Tố Mai lại mở sống sao?
- Bọn họ chỉ cần cho đứa bé dùng thuốc mê.
Nam tử đi theo Trần Như Châu suy nghĩ một lát, đáp:
- Đoán chừng là lại mở sống, nhưng. . . Trần tổng, thanh âm này giống như không phải tiếng trẻ con.
- Không phải tiếng trẻ con, chẳng lẽ Bạch Tố Mai lại hạ thủ với người của mình sao?
Trần Như Châu liếc nhìn nam tử bên cạnh, nói:
- Hay là cô ta gạt ta, bây giờ đang tiến hành cấy ghép bộ phận của người trưởng thành?
- Cái này. . .
Nam tử đi theo Trần Như Châu ngây ra một lúc, cũng không tìm được lý do gì có thể phản bác suy đoán của Trần Như Châu, đành phải đáp:
- Có thể như vậy. . .
- Quả thực là hồ đồ.
Nghe thấy tên nam tử trả lời, Trần Như Châu khẽ dậm chân, hừ lạnh nói:
- Chờ sau khi bọn hắn kết thúc giải phẫu, ngươi đi nói cho họ Bạch kia, lần sau cho thuê ít nhất ba mươi vạn, ta phải nhìn xem, họ Bạch kia rút cuộc có đặt Trần Như Châu ta trong mắt hay không.
- Ha ha, Trần tổng, bọn người Bạch Tố Mai so với ngài, có khác gì đám ăn xin đâu?
Lúc này tên nam tử cười ra tiếng, mang theo một chút ý vị nịnh bợ, nói với Trần Như Châu:
- Ngài không cần tức giận với bọn hắn, thân thể bị chọc tức sẽ không tốt.
- Ta thèm tức giận với bọn hắn? Hừ.
Trần Như Châu khinh thường nói:
- Cô ta cũng xứng?
- A. . .
Vừa lúc đó, bên trong phòng giải phẫu lại truyền ra một tiếng kêu thảm thiết, vô cùng thê lương, so với tiếng kêu lúc trước, lần này lại càng sắc lạnh, the thé vài phần.
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết này, Trần Như Châu nhíu chặt chân mày, hừ lạnh nói:
- Quả thực là càng ngày càng kỳ cục, Mãnh Tử, ngày mai ngươi hãy gọi điện thoại cho đám buôn người đó, sau này ở trong bệnh viện không cho phép mổ sống, ai muốn phá bỏ quy củ này, sau này đừng nghĩ đến bước chân vào đây.
Mở cửa làm ăn, mặc dù lợi nhuận chủ yếu của bệnh viện Nhân Ái Trần thị vẫn là cung cấp phòng giải phẩu cùng các loại bảo đảm chữa bệnh cho những người buôn lậu nội tạng, nhưng dù sao bệnh viện vẫn là bệnh viện, nếu như những tiếng kêu thảm thiết này truyền đến tai bệnh nhân, lại bị tuyên dương ra ngoài thì. . .
Mặc dù Trần Như Châu hắn có đủ loại lý do có thể bác bỏ những tin đồn này, nhưng dù sao cũng ảnh hưởng không tốt, nếu như bị cơ quan chính phủ để ý. . . Hắn biết tìm ai đòi tiền lời đây?
Sau khi cân nhắc trước sau một phen, Trần Như Châu đưa ra quy định, trong bệnh viện bất kể ngươi làm cái gì, ít nhất phải cho người cung cấp nội tạng dùng thuốc mê, bất kể ngươi dùng bao nhiêu liều thuốc, đừng tạo ra thanh âm gì là được đồng thời, phí cho thuê xem ra còn phải tăng lên . . .
Trong khi trong đầu đang lo lắng hai vấn đề này, Trần Như Châu không chú ý tới, sắc mặt nam tử tên Mãnh Tử đứng bên cạnh hắn dần dần có chút thay đổi.
- Trần tổng.
Nghiêng lỗ tai cẩn thận lắng nghe trong chốc lát, Mãnh Tử bất chợt nhìn về phía Trần Như Châu, thần sắc mặt ngưng trọng:
- Hình như có điểm gì là lạ, trong phòng giải phẫu. . . sợ rằng đã xảy ra chuyện.
- Xảy ra chuyện? Có thể xảy ra chuyện gì?
Trần Như Châu không thèm để ý khoát tay áo:
- Cho dù xảy ra chuyện cũng không sao, cứ để bọn họ thu dọn. Đúng rồi, đợi lát nữa bên trong giải phẫu kết thúc, ngươi kêu Bạch Tố Mai đến phòng làm việc của ta đi một chuyến.
- Trần tổng, sợ rằng thật sự đã xảy ra chuyện.
Thấy bộ dạng không yên lòng của Trần Như Châu, sắc mặt Mãnh Tử đã hoàn toàn ngưng trọng, tiến lên mấy bước, ghé tai vào cánh cửa phòng giải phẩu, chăm chú lắng nghe. . .
- Ha ha ha. . . Ngươi tới đây, tới giết lão nương đi, khi ngươi còn sống lão nương có thể mổ bụng ngươi, ngươi chết còn muốn tìm lão nương gây phiền toái? Có gan ngươi lên đây.
Thanh âm giống như điên của Bạch Ngạn Phương xuyên qua cánh cửa phòng giải phẩu dầy cộm, truyền vào trong tai Mãnh Tử.
Không đợi hắn đứng dậy hồi báo cái gì cho Trần Như Châu, bên trong phòng giải phẫu vang lên tiếng kêu thảm thiết của tiểu Ái:
- A. . . Phương tỷ. . . Ta, là ta, ta là tiểu Ái. . . A.
Tiếng kêu thảm thiết sau đó vang lên, sau đó tiếng cười lớn gần như điên cuồng của Bạch Ngạn Phương càng làm cho người ta rợn tóc gáy:
- Hắc hắc hắc hắc. . . Tiểu Ái? Ngươi không phải tiểu Ái, ngươi là quỷ, ngươi là nữ nhân bị ta moi gan, ngươi chính là quỷ, ngươi là quỷ hắc hắc hắc hắc. . . Ngươi nhất định là quỷ.
- Trần tổng, thật sự đã xảy ra đại sự rồi.
Trong phòng giải phẫu truyền ra thanh âm khiến cho Mãnh Tử sợ hết hồn hết vía, sau khi mạnh mẽ đứng dậy, xoay người nói với Trần Như Châu:
- Nữ nhân họ Bạch giống như phát điên rồi.
- Điên rồi?
Trần Như Châu sửng sốt, tiện đà cả giận nói:
- Còn đứng đó làm gì? Mau mở cửa ra.
- Dạ dạ dạ.
Nam tử tên là Mãnh Tử luôn miệng đáp ứng, lấy từ bên hông ra một chìm chìa khóa, sau khi nhanh chóng tìm được cái chìa khóa chính xác, hắn cắm vào lỗ khóa, sau hai tiếng răng rắc, cánh cửa phòng giải phẩu nhanh chóng mở ra
Khi cánh cửa vừa mở ra, một mùi máu tươi nồng đậm làm cho người ta gần như muốn nôn mửa nhất thời xông vào mũi, lúc này thời gian đã muộn, cũng may phòng giải phẩu này nằm ở góc hẻo lánh, cũng không phải sợ bị bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân phát hiện ra.
Sau khi cửa phòng giải phẩu mở ra, Mãnh Tử vừa bước vào phòng giải phẩu trong, cảnh tượng hiện ra trước mắt hắn, khiến cho hắn hoàn toàn sợ ngây người. . .
Phòng giải phẩu làm gì còn giống như phòng giải phẩu? Các loại bài biện chỉnh tề ban đầu lúc này đã ngã trái ngã phải, cả phòng giải phẫu lộn xộn, hơn nữa còn đầy rẫy mùi máu tươi nồng đậm làm người ta nôn mửa.
Nằm trên bàn mổ không phải là đứa trẻ, mà là một người hắn biết, chính là một tên thủ hạ của Bạch Ngạn Phương, hình như tên là Vương Vinh Quang, là một một gã có khả năng đắc lực dưới trướng Bạch Ngạn Phương.
Hiện tại, hai mắt hắn trợn tròn, nằm trên bàn mổ tràn đầy máu tươi đã sớm không còn sinh cơ, điều đập vào mắt khiến người ta khiếp sợ chính là, bụng Vương Vinh Quang được mở ra, ruột và những thứ gì đấy rơi đầy đất, trong bụng trống rỗng , nhìn qua làm cho người ta có loại muốn vọng động bất tỉnh.
Ngoại trừ Vương Vinh Quang khó hiểu bị mổ bụng, ở vị trí cách cửa phòng giải phẩu chưa đầy hai thước, một nữ nhân còn trẻ ngã xuống mặt đất lạnh như băng, ở sau lưng nàng có mấy chục vết thương làm cho lòng người tràn đầy lãnh khí, sâu đạt mấy centimet.
Mặc dù Mãnh Tử không học y, nhưng ngày ngày lăn lộn trong bệnh viện, đương nhiên cũng có thể nhận ra, vết thương sau lưng nữ nhân trẻ tuổi này, rõ ràng bị lợi khí sắc bén gây thương tích, người hành hung giống như phát điên, đâm chém cắt lung tung trên lưng của nàng. . .
Người này Mãnh Tử đồng dạng cũng biết, là tổng quản nội vụ của Bạch Ngạn Phương, cũng là thành viên trọng yếu trong đội của Bạch Ngạn Phương, tên là Lý Ái, cùng là người hắn tiếp xúc nhiều nhất.
Đầu óc Mãnh Tử có chút phát mộng, nhìn Lý Ái ngã chết trong vũng máu, cổ bị một con dao giải phẩu đâm từ phía sau dẫn đến cái chết, hắn căn bản không biết trong phòng giải phẫu rút cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao. . . Tại sao những thủ hạ của Bạch Ngạn Phương lại chết thê thảm như thế?
Lúc trước còn nghe thấy tiếng cười lớn điên cuồng. . .
Mãnh Tử không có quá nhiều thời gian suy tư, càng không có cơ hội tiếp tục quan sát, bởi vì sau khi hắn xông vào phòng giải phẩu không tới nửa phút, Bạch Ngạn Phương đang ngồi chồm hổm bên bàn giải phẫu, cầm một con dao giải phẫu điên cuồng đâm vào một tên nam tử khác bất chợt đứng lên, cả người là máu, nhìn qua giống như ác ma mới từ trong địa ngục bò ra.
Bạch Ngạn Phương nhìn Mãnh Tử, giống như một con chó sói khát khao nhìn thấy con thỏ bị thương. . .
- Hắc hắc hắc. . . Ngươi, ta nhận ra ngươi.
Bạch Ngạn Phương hét lên chói tai, đánh về phía Mãnh Tử:
- Ngươi là nam nhân bị ta móc mắt, các ngươi cũng tới tìm ta, cũng tới tìm ta. . . Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi.
Chiếc áo khoác trắng mặc lên người đã bị máu tươi hoàn toàn nhuộm đỏ, Bạch Ngạn Phương thoáng như ác quỷ địa ngục lớn tiếng doạ người, Mãnh Tử còn chưa kịp phản ứng, Bạch Ngạn Phương đã xuất hiện ở chỗ cách hắn chưa đầy hai thước, quơ con dao dính đầy máu tươi, âm trầm, cười lớn. . .
- Chết đi, đi chết đi.
Bạch Ngạn Phương bén nhọn gầm thét, hoàn toàn không có bất kỳ cử động phòng ngự hay cảnh giác, biểu lộ hoàn toàn phát điên, quả thực có một loại khí tức liều mạng dã man.
Mãnh Tử bị Bạch Ngạn Phương làm cho giật mình, theo bản năng lắc mình trốn sang một bên, khó khăn lắm mới tránh thoát một dao của Bạch Ngạn Phương.
Vừa vặn vào lúc này, Trần Như Châu cũng bước qua cánh cửa, tiến vào phòng giải phẩu. . .
- Bạch Tố Mai, ngươi muốn làm. . .
- Chết đi.
Bạch Ngạn Phương hét lớn một tiếng, con dao trong tay đâm chính xác vào ngực trái của Trần Như Châu, thổi phù một tiếng, đâm xuyên qua trái tim Trần Như Châu. . .
- Ngươi. . .
Trần Như Châu sững sờ, ngẩn người nhìn bộ mặt Bạch Ngạn Phương hoàn toàn vặn vẹo, nhìn mình giống như cừu nhân giết cha, lời ra đến khóe miệng, bất luận như thế nào cũng không nói ra được, chỗ trái tim truyền đến cảm giác đau nhức, dần dần mơ hồ tước đoạt ý thức của Trần Như Châu.
Hắn lui về sau hai bước, vài tia ý thức vẻn vẹn lưu lại cuối cùng khiến cho hắn nhìn Bạch Ngạn Phương, lại cúi đầu liếc mắt nhìn con dao giải phẫu đã đâm vào trái tim của hắn, chỉ còn giữ một đoạn nhỏ ở bên ngoài. . .
- Ầm. . .
Trần Như Châu nặng nề ngã xuống, thậm chí đến lúc chết hắn cũng không rõ, Bạch Ngạn Phương rốt cuộc tại sao lại phát điên như thế? Tại sao trong lúc bất chợt nổi điên, dùng con dao sắc bén như thế, hung hăng đâm vào trái tim của mình?
Đáng tiếc, không ai giải thích cho Trần Như Châu nguyên nhân Bạch Ngạn Phương làm như vậy, bởi vì ngoại trừ đạo diễn của màn này Diệp Dương Thành, cũng không ai biết Bạch Ngạn Phương rút cuộc đã gặp phải chuyện gì.
Mặc dù Mãnh Tử may mắn tránh thoát tập kích lần đầu tiên của Bạch Ngạn Phương, nhưng Trần Như Châu cũng vì vậy mà bỏ mạng, còn Mãnh Tử, thì bị Bạch Ngạn Phương ngăn trong phòng giải phẫu, hô to gọi nhỏ đuổi theo Mãnh Tử, dáng vẻ không giết chết hắn thề không bỏ qua.
Đối mặt với Bạch Ngạn Phương điên cuồng như thế, trong lòng Mãnh Tử đã sớm vô cùng sợ hãi, vòng quanh hai cái bàn mổ, nhìn thấy một chỗ trống, Mãnh Tử nhanh chân chạy ra khỏi cửa phòng giải phẫu.
Sắp thoát rồi. . . Mãnh Tử chạy thục mạng, khi nhìn thấy sắp sửa lao ra khỏi cửa phòng khám bệnh, hắn lại đột nhiên cảm giác được lồng ngực của mình mạnh mẽ truyền đến một trận đau nhức, sau đó cánh cửa gần trong gang tấc biến mất, đứng trước mặt hắn, chính là kẻ điên cuồng Bạch Ngạn Phương.
- Đợi lát nữa chú ý truyền máu, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý tới tình trạng của tiểu tử họ Trương, hiện tại, bắt đầu đi.
Đám người Tiểu Vương nặng nề gật đầu, khi bọn họ đang xắn tay áo lên, tính toán bắt đầu giải phẫu, cũng không để ý đến có một con gián nhỏ từ góc tường bò vào phòng giải phẩu, sau khi liếc nhìn bọn hắn một cái, liền nhanh chóng bò tới một chỗ tương đối cao nhìn thẳng vào Tiểu Vương và Bạch Ngạn Phương, cái đầu lúc lắc, tựa hồ đang làm những gì chuyện. . .
Cùng lúc đó, Bạch Ngạn Phương cũng đã chuẩn bị kỹ càng, cầm lấy một con dao giải phẩu vô cùng sắc bén, khi đang chuẩn bị hạ dao với đứa trẻ ba tuổi kia, nàng chợt phát hiện đứa trẻ nằm trên bàn mổ đã biến mất, không biết từ khi nào đứa trẻ mập mạp đó lại biến thành Tiểu Vương
Nhìn thấy màn ly kỳ như vậy, đầu óc Bạch Ngạn Phương nhất thời có loại khuynh hướng chấn động, miễn cưỡng trấn định tâm tình, nàng quay đầu nhìn lướt qua những người khác trong phòng giải phẫu, quả nhiên, tiểu tử mập vốn nên nằm trên bàn mổ nhắm mắt chờ chết, đã trốn được phía dưới bên trái bàn mổ, đang dùng ánh mắt vô cùng hoảng sợ nhìn chăm chú vào nàng. . .
Nhìn thấy màn này, sắc mặt Bạch Ngạn Phương lạnh lẽo, quát mắng:
- Còn đứng ngây đó làm gì? Mau đưa nó trở về bàn mổ, chẳng lẽ còn muốn ta tới dạy các ngươi làm sao?
Đám người Tiểu Ái bừng tỉnh đại ngộ, dùng tay chân bắt đứa bé ba tuổi trong mắt bọn họ buộc vào bàn mổ, không biết từ lúc nào Tiểu Vương nằm trên bàn mổ lại bị bọn họ đuổi xuống.
- Tiểu tử mập này thật cơ trí.
Nhìn sang đứa trẻ ba tuổi một lần nữa bị buộc chặt trên bàn mổ, nhìn vẻ mặt không khỏi hoảng sợ và cử động cố gắng giãy dụa của nó, Bạch Ngạn Phương lạnh lùng cười một tiếng, giơ tay chém xuống. . .
-... Á. . .
Dưới tình huống hoàn toàn thanh tĩnh, bị dao giải phẩu vô cùng sắc bén mở bụng ra, cảm nhận được tính mạng của mình nhanh chóng trôi qua, Tiểu Vương cũng không kìm được cảm xúc hoảng sợ, thất thanh kêu lên.
Nhưng, tiếng kêu thảm thiết của hắn lại không thể khiến đám người Bạch Ngạn Phương thấy rõ sự thật, hắn vẫn bị buộc chặt trên bàn mổ, nhìn thấy con dao giải phẩu trong tay Bạch Ngạn Phương từ từ mổ bụng của mình.
Tiểu Vương bị mổ bụng, không tới một phút, bị Bạch Ngạn Phương đưa tay lấy trái tim của hắn mà trợn to hai mắt, nằm trên bàn mổ tràn đầy máu tươi chết không nhắm mắt.
Tiểu Vương đến chết cũng không biết, tại sao Bạch Ngạn Phương lại đột nhiên hạ lệnh bỏ đứa trẻ ba tuổi ra khỏi bàn mổ, sau đó túm mình lên bàn mổ, sau khi cố định thậm chí không nói hai liền xuống tay với hắn? Là vì số tiền không nhỏ kia, hay bởi vì nguyên nhân nào khác ?
Mang theo nghi ngờ này, linh hồn Tiểu Vương càng bay càng xa, bị cửa vào của lối đi luân hồi đột nhiên xuất hiện giật vào, vận mệnh đầu thai đời sau, là một con chó bị gãy chân, hủy dung.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Trần Như Châu mới vừa đi qua phòng giải phẫu dừng bước, nghe trong phòng giải phẫu loáng thoáng truyền tới tiếng kêu thảm thiết, không khỏi nhíu mày, hỏi một gã nam tử thanh niên bên cạnh:
- Bọn người Bạch Tố Mai lại mở sống sao?
- Bọn họ chỉ cần cho đứa bé dùng thuốc mê.
Nam tử đi theo Trần Như Châu suy nghĩ một lát, đáp:
- Đoán chừng là lại mở sống, nhưng. . . Trần tổng, thanh âm này giống như không phải tiếng trẻ con.
- Không phải tiếng trẻ con, chẳng lẽ Bạch Tố Mai lại hạ thủ với người của mình sao?
Trần Như Châu liếc nhìn nam tử bên cạnh, nói:
- Hay là cô ta gạt ta, bây giờ đang tiến hành cấy ghép bộ phận của người trưởng thành?
- Cái này. . .
Nam tử đi theo Trần Như Châu ngây ra một lúc, cũng không tìm được lý do gì có thể phản bác suy đoán của Trần Như Châu, đành phải đáp:
- Có thể như vậy. . .
- Quả thực là hồ đồ.
Nghe thấy tên nam tử trả lời, Trần Như Châu khẽ dậm chân, hừ lạnh nói:
- Chờ sau khi bọn hắn kết thúc giải phẫu, ngươi đi nói cho họ Bạch kia, lần sau cho thuê ít nhất ba mươi vạn, ta phải nhìn xem, họ Bạch kia rút cuộc có đặt Trần Như Châu ta trong mắt hay không.
- Ha ha, Trần tổng, bọn người Bạch Tố Mai so với ngài, có khác gì đám ăn xin đâu?
Lúc này tên nam tử cười ra tiếng, mang theo một chút ý vị nịnh bợ, nói với Trần Như Châu:
- Ngài không cần tức giận với bọn hắn, thân thể bị chọc tức sẽ không tốt.
- Ta thèm tức giận với bọn hắn? Hừ.
Trần Như Châu khinh thường nói:
- Cô ta cũng xứng?
- A. . .
Vừa lúc đó, bên trong phòng giải phẫu lại truyền ra một tiếng kêu thảm thiết, vô cùng thê lương, so với tiếng kêu lúc trước, lần này lại càng sắc lạnh, the thé vài phần.
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết này, Trần Như Châu nhíu chặt chân mày, hừ lạnh nói:
- Quả thực là càng ngày càng kỳ cục, Mãnh Tử, ngày mai ngươi hãy gọi điện thoại cho đám buôn người đó, sau này ở trong bệnh viện không cho phép mổ sống, ai muốn phá bỏ quy củ này, sau này đừng nghĩ đến bước chân vào đây.
Mở cửa làm ăn, mặc dù lợi nhuận chủ yếu của bệnh viện Nhân Ái Trần thị vẫn là cung cấp phòng giải phẩu cùng các loại bảo đảm chữa bệnh cho những người buôn lậu nội tạng, nhưng dù sao bệnh viện vẫn là bệnh viện, nếu như những tiếng kêu thảm thiết này truyền đến tai bệnh nhân, lại bị tuyên dương ra ngoài thì. . .
Mặc dù Trần Như Châu hắn có đủ loại lý do có thể bác bỏ những tin đồn này, nhưng dù sao cũng ảnh hưởng không tốt, nếu như bị cơ quan chính phủ để ý. . . Hắn biết tìm ai đòi tiền lời đây?
Sau khi cân nhắc trước sau một phen, Trần Như Châu đưa ra quy định, trong bệnh viện bất kể ngươi làm cái gì, ít nhất phải cho người cung cấp nội tạng dùng thuốc mê, bất kể ngươi dùng bao nhiêu liều thuốc, đừng tạo ra thanh âm gì là được đồng thời, phí cho thuê xem ra còn phải tăng lên . . .
Trong khi trong đầu đang lo lắng hai vấn đề này, Trần Như Châu không chú ý tới, sắc mặt nam tử tên Mãnh Tử đứng bên cạnh hắn dần dần có chút thay đổi.
- Trần tổng.
Nghiêng lỗ tai cẩn thận lắng nghe trong chốc lát, Mãnh Tử bất chợt nhìn về phía Trần Như Châu, thần sắc mặt ngưng trọng:
- Hình như có điểm gì là lạ, trong phòng giải phẫu. . . sợ rằng đã xảy ra chuyện.
- Xảy ra chuyện? Có thể xảy ra chuyện gì?
Trần Như Châu không thèm để ý khoát tay áo:
- Cho dù xảy ra chuyện cũng không sao, cứ để bọn họ thu dọn. Đúng rồi, đợi lát nữa bên trong giải phẫu kết thúc, ngươi kêu Bạch Tố Mai đến phòng làm việc của ta đi một chuyến.
- Trần tổng, sợ rằng thật sự đã xảy ra chuyện.
Thấy bộ dạng không yên lòng của Trần Như Châu, sắc mặt Mãnh Tử đã hoàn toàn ngưng trọng, tiến lên mấy bước, ghé tai vào cánh cửa phòng giải phẩu, chăm chú lắng nghe. . .
- Ha ha ha. . . Ngươi tới đây, tới giết lão nương đi, khi ngươi còn sống lão nương có thể mổ bụng ngươi, ngươi chết còn muốn tìm lão nương gây phiền toái? Có gan ngươi lên đây.
Thanh âm giống như điên của Bạch Ngạn Phương xuyên qua cánh cửa phòng giải phẩu dầy cộm, truyền vào trong tai Mãnh Tử.
Không đợi hắn đứng dậy hồi báo cái gì cho Trần Như Châu, bên trong phòng giải phẫu vang lên tiếng kêu thảm thiết của tiểu Ái:
- A. . . Phương tỷ. . . Ta, là ta, ta là tiểu Ái. . . A.
Tiếng kêu thảm thiết sau đó vang lên, sau đó tiếng cười lớn gần như điên cuồng của Bạch Ngạn Phương càng làm cho người ta rợn tóc gáy:
- Hắc hắc hắc hắc. . . Tiểu Ái? Ngươi không phải tiểu Ái, ngươi là quỷ, ngươi là nữ nhân bị ta moi gan, ngươi chính là quỷ, ngươi là quỷ hắc hắc hắc hắc. . . Ngươi nhất định là quỷ.
- Trần tổng, thật sự đã xảy ra đại sự rồi.
Trong phòng giải phẫu truyền ra thanh âm khiến cho Mãnh Tử sợ hết hồn hết vía, sau khi mạnh mẽ đứng dậy, xoay người nói với Trần Như Châu:
- Nữ nhân họ Bạch giống như phát điên rồi.
- Điên rồi?
Trần Như Châu sửng sốt, tiện đà cả giận nói:
- Còn đứng đó làm gì? Mau mở cửa ra.
- Dạ dạ dạ.
Nam tử tên là Mãnh Tử luôn miệng đáp ứng, lấy từ bên hông ra một chìm chìa khóa, sau khi nhanh chóng tìm được cái chìa khóa chính xác, hắn cắm vào lỗ khóa, sau hai tiếng răng rắc, cánh cửa phòng giải phẩu nhanh chóng mở ra
Khi cánh cửa vừa mở ra, một mùi máu tươi nồng đậm làm cho người ta gần như muốn nôn mửa nhất thời xông vào mũi, lúc này thời gian đã muộn, cũng may phòng giải phẩu này nằm ở góc hẻo lánh, cũng không phải sợ bị bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân phát hiện ra.
Sau khi cửa phòng giải phẩu mở ra, Mãnh Tử vừa bước vào phòng giải phẩu trong, cảnh tượng hiện ra trước mắt hắn, khiến cho hắn hoàn toàn sợ ngây người. . .
Phòng giải phẩu làm gì còn giống như phòng giải phẩu? Các loại bài biện chỉnh tề ban đầu lúc này đã ngã trái ngã phải, cả phòng giải phẫu lộn xộn, hơn nữa còn đầy rẫy mùi máu tươi nồng đậm làm người ta nôn mửa.
Nằm trên bàn mổ không phải là đứa trẻ, mà là một người hắn biết, chính là một tên thủ hạ của Bạch Ngạn Phương, hình như tên là Vương Vinh Quang, là một một gã có khả năng đắc lực dưới trướng Bạch Ngạn Phương.
Hiện tại, hai mắt hắn trợn tròn, nằm trên bàn mổ tràn đầy máu tươi đã sớm không còn sinh cơ, điều đập vào mắt khiến người ta khiếp sợ chính là, bụng Vương Vinh Quang được mở ra, ruột và những thứ gì đấy rơi đầy đất, trong bụng trống rỗng , nhìn qua làm cho người ta có loại muốn vọng động bất tỉnh.
Ngoại trừ Vương Vinh Quang khó hiểu bị mổ bụng, ở vị trí cách cửa phòng giải phẩu chưa đầy hai thước, một nữ nhân còn trẻ ngã xuống mặt đất lạnh như băng, ở sau lưng nàng có mấy chục vết thương làm cho lòng người tràn đầy lãnh khí, sâu đạt mấy centimet.
Mặc dù Mãnh Tử không học y, nhưng ngày ngày lăn lộn trong bệnh viện, đương nhiên cũng có thể nhận ra, vết thương sau lưng nữ nhân trẻ tuổi này, rõ ràng bị lợi khí sắc bén gây thương tích, người hành hung giống như phát điên, đâm chém cắt lung tung trên lưng của nàng. . .
Người này Mãnh Tử đồng dạng cũng biết, là tổng quản nội vụ của Bạch Ngạn Phương, cũng là thành viên trọng yếu trong đội của Bạch Ngạn Phương, tên là Lý Ái, cùng là người hắn tiếp xúc nhiều nhất.
Đầu óc Mãnh Tử có chút phát mộng, nhìn Lý Ái ngã chết trong vũng máu, cổ bị một con dao giải phẩu đâm từ phía sau dẫn đến cái chết, hắn căn bản không biết trong phòng giải phẫu rút cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao. . . Tại sao những thủ hạ của Bạch Ngạn Phương lại chết thê thảm như thế?
Lúc trước còn nghe thấy tiếng cười lớn điên cuồng. . .
Mãnh Tử không có quá nhiều thời gian suy tư, càng không có cơ hội tiếp tục quan sát, bởi vì sau khi hắn xông vào phòng giải phẩu không tới nửa phút, Bạch Ngạn Phương đang ngồi chồm hổm bên bàn giải phẫu, cầm một con dao giải phẫu điên cuồng đâm vào một tên nam tử khác bất chợt đứng lên, cả người là máu, nhìn qua giống như ác ma mới từ trong địa ngục bò ra.
Bạch Ngạn Phương nhìn Mãnh Tử, giống như một con chó sói khát khao nhìn thấy con thỏ bị thương. . .
- Hắc hắc hắc. . . Ngươi, ta nhận ra ngươi.
Bạch Ngạn Phương hét lên chói tai, đánh về phía Mãnh Tử:
- Ngươi là nam nhân bị ta móc mắt, các ngươi cũng tới tìm ta, cũng tới tìm ta. . . Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi.
Chiếc áo khoác trắng mặc lên người đã bị máu tươi hoàn toàn nhuộm đỏ, Bạch Ngạn Phương thoáng như ác quỷ địa ngục lớn tiếng doạ người, Mãnh Tử còn chưa kịp phản ứng, Bạch Ngạn Phương đã xuất hiện ở chỗ cách hắn chưa đầy hai thước, quơ con dao dính đầy máu tươi, âm trầm, cười lớn. . .
- Chết đi, đi chết đi.
Bạch Ngạn Phương bén nhọn gầm thét, hoàn toàn không có bất kỳ cử động phòng ngự hay cảnh giác, biểu lộ hoàn toàn phát điên, quả thực có một loại khí tức liều mạng dã man.
Mãnh Tử bị Bạch Ngạn Phương làm cho giật mình, theo bản năng lắc mình trốn sang một bên, khó khăn lắm mới tránh thoát một dao của Bạch Ngạn Phương.
Vừa vặn vào lúc này, Trần Như Châu cũng bước qua cánh cửa, tiến vào phòng giải phẩu. . .
- Bạch Tố Mai, ngươi muốn làm. . .
- Chết đi.
Bạch Ngạn Phương hét lớn một tiếng, con dao trong tay đâm chính xác vào ngực trái của Trần Như Châu, thổi phù một tiếng, đâm xuyên qua trái tim Trần Như Châu. . .
- Ngươi. . .
Trần Như Châu sững sờ, ngẩn người nhìn bộ mặt Bạch Ngạn Phương hoàn toàn vặn vẹo, nhìn mình giống như cừu nhân giết cha, lời ra đến khóe miệng, bất luận như thế nào cũng không nói ra được, chỗ trái tim truyền đến cảm giác đau nhức, dần dần mơ hồ tước đoạt ý thức của Trần Như Châu.
Hắn lui về sau hai bước, vài tia ý thức vẻn vẹn lưu lại cuối cùng khiến cho hắn nhìn Bạch Ngạn Phương, lại cúi đầu liếc mắt nhìn con dao giải phẫu đã đâm vào trái tim của hắn, chỉ còn giữ một đoạn nhỏ ở bên ngoài. . .
- Ầm. . .
Trần Như Châu nặng nề ngã xuống, thậm chí đến lúc chết hắn cũng không rõ, Bạch Ngạn Phương rốt cuộc tại sao lại phát điên như thế? Tại sao trong lúc bất chợt nổi điên, dùng con dao sắc bén như thế, hung hăng đâm vào trái tim của mình?
Đáng tiếc, không ai giải thích cho Trần Như Châu nguyên nhân Bạch Ngạn Phương làm như vậy, bởi vì ngoại trừ đạo diễn của màn này Diệp Dương Thành, cũng không ai biết Bạch Ngạn Phương rút cuộc đã gặp phải chuyện gì.
Mặc dù Mãnh Tử may mắn tránh thoát tập kích lần đầu tiên của Bạch Ngạn Phương, nhưng Trần Như Châu cũng vì vậy mà bỏ mạng, còn Mãnh Tử, thì bị Bạch Ngạn Phương ngăn trong phòng giải phẫu, hô to gọi nhỏ đuổi theo Mãnh Tử, dáng vẻ không giết chết hắn thề không bỏ qua.
Đối mặt với Bạch Ngạn Phương điên cuồng như thế, trong lòng Mãnh Tử đã sớm vô cùng sợ hãi, vòng quanh hai cái bàn mổ, nhìn thấy một chỗ trống, Mãnh Tử nhanh chân chạy ra khỏi cửa phòng giải phẫu.
Sắp thoát rồi. . . Mãnh Tử chạy thục mạng, khi nhìn thấy sắp sửa lao ra khỏi cửa phòng khám bệnh, hắn lại đột nhiên cảm giác được lồng ngực của mình mạnh mẽ truyền đến một trận đau nhức, sau đó cánh cửa gần trong gang tấc biến mất, đứng trước mặt hắn, chính là kẻ điên cuồng Bạch Ngạn Phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.