Chương 810: Một cỗ dự cảm bất tường.
Phục Túy
24/10/2016
Chương 793: Một cỗ dự cảm bất tường.
Càng nghĩ trong lòng càng run rẩy, Đỗ Nhuận Sinh cúi đầu khàn giọng nói:
- Là tôi sai lầm rồi…
- Đáng tiếc là đã chậm.
Nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của Đỗ Nhuận Sinh, trong lòng La Hoành Nhân hiện lên khoái ý vặn vẹo, cười khẩy nói:
- Anh đừng quên, hợp đồng là anh ký tên, không quan hệ gì đến La Hoành Nhân này!
Nói xong câu đó hắn quay người nhìn Vương Tuệ Tuệ, lộ vẻ trào phúng nói:
- Bà mập, nếu cô còn không tránh ra, tôi gọi điện báo cảnh.
- Muốn tôi tránh cũng được.
Vương Tuệ Tuệ không chút tức giận, ngược lại cười híp mắt, hơi chuyển hai chân của mình, chỉ chỉ dưới háng nói:
- Hoặc là ông từ chỗ này bò ra, hoặc là nằm đi ra!
Tuy dáng người Vương Tuệ Tuệ không cao, nhưng nàng lại mập mạp to con, huống chi còn có Đỗ Nhuận Sinh nơi này? La Hoành Nhân có chút hoảng loạn, nhưng tự giác những gì mình làm không chê vào đâu được, dù đi ra tòa án, Vương Tuệ Tuệ cũng không làm gì được hắn!
Trong lòng khẳng định, hắn âm trắc trắc cười, nói:
- Nếu cô dám đánh tôi, tôi sẽ lập tức gọi điện báo cảnh, bản thân tôi muốn xem cô làm gì tôi!
Đột nhiên Vương Tuệ Tuệ bước tới trước mặt La Hoành Nhân, hỏi:
- Nếu ông chịu nói chủ mưu sau lưng là ai, có lẽ tôi có thể thả ông ra ngoài, ít nhất sẽ không đánh ông.
- Xuy…
La Hoành Nhân trào phúng cười, xem thường nói:
- Bà mập, cô nghĩ người khác đều là người ngu sao? Tôi không biết cái gì là chủ mưu, lặp lại một lần, chuyện này không quan hệ gì tới tôi.
- Đợi một chút.
Vương Tuệ Tuệ nhíu mày:
- Ông vừa mới nói cái gì?
- Vừa rồi?
La Hoành Nhân ngây ra, nói:
- Tôi nói, cô đừng xem người khác…
- Không đúng, câu trên.
- Bà mập…
- Biết không, tôi ghét nhất bị người khác gọi là bà mập, đặc biệt còn lặp lại nhiều lần!
Sắc mặt Vương Tuệ Tuệ phát lạnh, mạnh mẽ tiến lên một bước vung tay…
- A…
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn bộ tòa lầu.
- Di?
Diệp Dương Thành vừa đi vào công ty, mới bước tới đại sảnh lập tức nghe được tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền xuống, hắn có chút kinh ngạc nhíu mày, kéo lại bảo an mới đi qua bên người:
- Huynh đệ, trên lầu có chuyện gì vậy?
- Không biết.
Bảo an kia mới đến công tác, mặc dù từng gặp qua ảnh chụp của Diệp Dương Thành, nhưng từ sau khi hắn tu luyện Cửu Tiêu Thần Quyết tới tầng thứ sáu, khuôn mặt hắn đã có biến hóa, hơn nữa bảo an cũng không nhớ kỹ khuôn mặt của ông chủ, cho nên không nhận ra hắn.
Bảo an dừng bước quay đầu nói:
- Nghe thanh âm hình như từ lầu bốn truyền xuống, lúc nãy tôi nhìn thấy Vương tổng hùng hổ lên lầu, thanh âm kia hình như là La tổng, có lẽ Vương tổng lại xung đột động thủ với La tổng đi.
- Vương tổng?
Diệp Dương Thành ngẩn người, có chút tò mò hỏi:
- Anh muốn nói là Vương Tuệ Tuệ?
- Không phải nàng thì còn ai.
Thanh âm thảm thiết trên lầu đã ngừng lại, bảo an cũng không vội vã đi lên, thấy bộ dáng tò mò của Diệp Dương Thành nên kiên nhẫn nói:
- Anh mới tới sao? Sự tình là như vậy…
Bảo an cùng Diệp Dương Thành vừa đi lên lầu vừa kể lại chuyện xung đột giữa Vương Tuệ Tuệ cùng La Hoành Nhân, sau đó là chuyện công ty chỉnh đốn nhân sự ra sao.
Đợi khi hai người đi lên tới lầu bốn, Diệp Dương Thành cũng đã có hiểu biết sơ lược về tình huống công ty hiện giờ.
- Nói cách khác, Vương Tuệ Tuệ muốn khai trừ La Hoành Nhân, nhưng bị Đỗ Nhuận Sinh cự tuyệt, sau đó tin tức rơi vào trong tai La Hoành Nhân, hắn đi tìm nàng chửi ầm lên?
Diệp Dương Thành nghe xong nhíu mày làm ra phán đoán:
- Nhất định La Hoành Nhân làm sai.
- Vậy thì chưa chắc.
Ai ngờ bảo an đi phía trước lập tức dừng chân quay đầu nói:
- La tổng nổi danh hòa nhã nhất trong công ty, hắn có năng lực làm ra chuyện gì tới mức Vương tổng phải đuổi việc hắn? Theo tôi nghĩ, nói không chừng tuổi mãn kinh của Vương tổng tới, đột nhiên nổi giận đâu.
- Ha ha, có lẽ đi.
Diệp Dương Thành đã nghe được tin tức, cũng không có ý tưởng tranh luận với bảo an, tùy ý cười nói:
- Được rồi, anh đi xuống trước đi, chỗ này giao cho tôi là được.
Chân khí thượng vị giả thình lình toát ra làm bảo an giật mình, cơ hồ gật đầu theo bản năng, đáp:
- Được rồi, tôi xuống trước…di.
Bảo an giật mình nhìn theo bóng lưng của Diệp Dương Thành, thất thần nói:
- Tiểu tử kia là ai vậy?
- Chào Diệp đổng.
Ngay lúc bảo an còn đang ngẩn người, một cô gái chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, mặc bộ váy công sở đang đi tới đối diện Diệp Dương Thành, vừa nhìn thấy hắn liền cười lên tiếng chào hỏi:
- Thật khó được gặp ngài ở trong này.
- Diệp…Diệp đổng?
Bảo an ngây ngẩn cả người.
Lúc này Diệp Dương Thành cũng nở nụ cười, nghiền ngẫm nói:
- Lưu phóng viên, gặp cô cũng khó được nha, công tác trong công ty đã quen sao?
Nụ cười trên mặt Lưu Phương Hoa cứng lại, ngay sau đó lại bật cười, nói:
- Diệp đổng thật biết nói đùa, không khí công ty thật không tệ, đã thói quen rồi.
- Vậy là tốt rồi.
Diệp Dương Thành gật gật đầu, nhìn vào cửa phòng tổng giám đốc đóng kín, hỏi:
- Cô cũng vì chuyện này mà tới?
- Phải, động tĩnh lớn như vậy, dù sao cũng nên đi qua xem.
Lưu Phương Hoa cũng không giấu diếm, thoải mái gật đầu nói:
- Nhưng hiện tại nếu Diệp đổng tự mình đến, xem ra nơi này cũng không còn chuyện gì của tôi nữa, ân, tôi sẽ không quấy rầy Diệp đổng.
- Ha ha, quay về làm việc đi.
Diệp Dương Thành có chút kinh ngạc nhìn Lưu Phương Hoa, mặt ngoài cũng chỉ cười cười, đi ngang qua người nàng đưa tay đẩy cửa phòng làm việc của Đỗ Nhuận Sinh.
- Họ Vương, cô…cô đừng làm bậy!
Bởi vì không kịp đề phòng, La Hoành Nhân lại bị Vương Tuệ Tuệ xô mạnh bay ngược ra ngoài té ngã dưới đất, hắn dùng tay chân bò tới góc tường, rung giọng quát:
- Đánh người là phạm pháp!
- Phạm pháp gì ah?
Ngay lúc La Hoành Nhân đang nghiến răng nghiến lợi lẫn sợ hãi, cửa phòng bị Diệp Dương Thành đẩy ra, hắn đi vào phòng đồng thời lên tiếng hỏi.
Lời vừa nói xong hắn đã trở tay đóng lại cửa phòng.
Nhìn thấy Diệp Dương Thành đột nhiên xuất hiện, ba người trong phòng chợt sững sờ. Diệp Dương Thành liếc mắt nhìn La Hoành Nhân chật vật nằm dưới đất, thản nhiên hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Hắn hiểu rõ tính cách của Vương Tuệ Tuệ, hiểu được nàng có năng lực thế nào, cho nên khi nghe nói nàng nổi lên xung đột với La Hoành Nhân, hắn đã nghiêng về phía nàng, mà hắn tin tưởng nàng không phải là người sai lầm.
Nếu người sai không phải là nàng, như vậy nhất định La Hoành Nhân đã làm điều gì khiến nàng tức giận, mặc kệ chuyện này làm tổn hại ích lợi của công ty, hoặc vì khi dễ Vương Tuệ Tuệ, Diệp Dương Thành tuyệt đối sẽ đứng về phía nàng.
Nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản, bởi vì bản thân hắn là người cực kỳ bao che khuyết điểm.
- Diệp…Diệp đổng…
Đỗ Nhuận Sinh rùng mình, vội vàng tiến lên hai bước nói:
- Sự tình là như vậy, ba ngày trước, họ La này nói có một đơn đặt hàng cho công ty, ban đầu hắn đã nói…
Có chút hoảng loạn đem câu chuyện kể lại từ đầu tới cuối cho Diệp Dương Thành nghe qua, nhìn thấy sắc mặt dần dần băng sương của Diệp Dương Thành, trong lòng Đỗ Nhuận Sinh lạnh run.
Càng nghĩ trong lòng càng run rẩy, Đỗ Nhuận Sinh cúi đầu khàn giọng nói:
- Là tôi sai lầm rồi…
- Đáng tiếc là đã chậm.
Nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của Đỗ Nhuận Sinh, trong lòng La Hoành Nhân hiện lên khoái ý vặn vẹo, cười khẩy nói:
- Anh đừng quên, hợp đồng là anh ký tên, không quan hệ gì đến La Hoành Nhân này!
Nói xong câu đó hắn quay người nhìn Vương Tuệ Tuệ, lộ vẻ trào phúng nói:
- Bà mập, nếu cô còn không tránh ra, tôi gọi điện báo cảnh.
- Muốn tôi tránh cũng được.
Vương Tuệ Tuệ không chút tức giận, ngược lại cười híp mắt, hơi chuyển hai chân của mình, chỉ chỉ dưới háng nói:
- Hoặc là ông từ chỗ này bò ra, hoặc là nằm đi ra!
Tuy dáng người Vương Tuệ Tuệ không cao, nhưng nàng lại mập mạp to con, huống chi còn có Đỗ Nhuận Sinh nơi này? La Hoành Nhân có chút hoảng loạn, nhưng tự giác những gì mình làm không chê vào đâu được, dù đi ra tòa án, Vương Tuệ Tuệ cũng không làm gì được hắn!
Trong lòng khẳng định, hắn âm trắc trắc cười, nói:
- Nếu cô dám đánh tôi, tôi sẽ lập tức gọi điện báo cảnh, bản thân tôi muốn xem cô làm gì tôi!
Đột nhiên Vương Tuệ Tuệ bước tới trước mặt La Hoành Nhân, hỏi:
- Nếu ông chịu nói chủ mưu sau lưng là ai, có lẽ tôi có thể thả ông ra ngoài, ít nhất sẽ không đánh ông.
- Xuy…
La Hoành Nhân trào phúng cười, xem thường nói:
- Bà mập, cô nghĩ người khác đều là người ngu sao? Tôi không biết cái gì là chủ mưu, lặp lại một lần, chuyện này không quan hệ gì tới tôi.
- Đợi một chút.
Vương Tuệ Tuệ nhíu mày:
- Ông vừa mới nói cái gì?
- Vừa rồi?
La Hoành Nhân ngây ra, nói:
- Tôi nói, cô đừng xem người khác…
- Không đúng, câu trên.
- Bà mập…
- Biết không, tôi ghét nhất bị người khác gọi là bà mập, đặc biệt còn lặp lại nhiều lần!
Sắc mặt Vương Tuệ Tuệ phát lạnh, mạnh mẽ tiến lên một bước vung tay…
- A…
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn bộ tòa lầu.
- Di?
Diệp Dương Thành vừa đi vào công ty, mới bước tới đại sảnh lập tức nghe được tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền xuống, hắn có chút kinh ngạc nhíu mày, kéo lại bảo an mới đi qua bên người:
- Huynh đệ, trên lầu có chuyện gì vậy?
- Không biết.
Bảo an kia mới đến công tác, mặc dù từng gặp qua ảnh chụp của Diệp Dương Thành, nhưng từ sau khi hắn tu luyện Cửu Tiêu Thần Quyết tới tầng thứ sáu, khuôn mặt hắn đã có biến hóa, hơn nữa bảo an cũng không nhớ kỹ khuôn mặt của ông chủ, cho nên không nhận ra hắn.
Bảo an dừng bước quay đầu nói:
- Nghe thanh âm hình như từ lầu bốn truyền xuống, lúc nãy tôi nhìn thấy Vương tổng hùng hổ lên lầu, thanh âm kia hình như là La tổng, có lẽ Vương tổng lại xung đột động thủ với La tổng đi.
- Vương tổng?
Diệp Dương Thành ngẩn người, có chút tò mò hỏi:
- Anh muốn nói là Vương Tuệ Tuệ?
- Không phải nàng thì còn ai.
Thanh âm thảm thiết trên lầu đã ngừng lại, bảo an cũng không vội vã đi lên, thấy bộ dáng tò mò của Diệp Dương Thành nên kiên nhẫn nói:
- Anh mới tới sao? Sự tình là như vậy…
Bảo an cùng Diệp Dương Thành vừa đi lên lầu vừa kể lại chuyện xung đột giữa Vương Tuệ Tuệ cùng La Hoành Nhân, sau đó là chuyện công ty chỉnh đốn nhân sự ra sao.
Đợi khi hai người đi lên tới lầu bốn, Diệp Dương Thành cũng đã có hiểu biết sơ lược về tình huống công ty hiện giờ.
- Nói cách khác, Vương Tuệ Tuệ muốn khai trừ La Hoành Nhân, nhưng bị Đỗ Nhuận Sinh cự tuyệt, sau đó tin tức rơi vào trong tai La Hoành Nhân, hắn đi tìm nàng chửi ầm lên?
Diệp Dương Thành nghe xong nhíu mày làm ra phán đoán:
- Nhất định La Hoành Nhân làm sai.
- Vậy thì chưa chắc.
Ai ngờ bảo an đi phía trước lập tức dừng chân quay đầu nói:
- La tổng nổi danh hòa nhã nhất trong công ty, hắn có năng lực làm ra chuyện gì tới mức Vương tổng phải đuổi việc hắn? Theo tôi nghĩ, nói không chừng tuổi mãn kinh của Vương tổng tới, đột nhiên nổi giận đâu.
- Ha ha, có lẽ đi.
Diệp Dương Thành đã nghe được tin tức, cũng không có ý tưởng tranh luận với bảo an, tùy ý cười nói:
- Được rồi, anh đi xuống trước đi, chỗ này giao cho tôi là được.
Chân khí thượng vị giả thình lình toát ra làm bảo an giật mình, cơ hồ gật đầu theo bản năng, đáp:
- Được rồi, tôi xuống trước…di.
Bảo an giật mình nhìn theo bóng lưng của Diệp Dương Thành, thất thần nói:
- Tiểu tử kia là ai vậy?
- Chào Diệp đổng.
Ngay lúc bảo an còn đang ngẩn người, một cô gái chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, mặc bộ váy công sở đang đi tới đối diện Diệp Dương Thành, vừa nhìn thấy hắn liền cười lên tiếng chào hỏi:
- Thật khó được gặp ngài ở trong này.
- Diệp…Diệp đổng?
Bảo an ngây ngẩn cả người.
Lúc này Diệp Dương Thành cũng nở nụ cười, nghiền ngẫm nói:
- Lưu phóng viên, gặp cô cũng khó được nha, công tác trong công ty đã quen sao?
Nụ cười trên mặt Lưu Phương Hoa cứng lại, ngay sau đó lại bật cười, nói:
- Diệp đổng thật biết nói đùa, không khí công ty thật không tệ, đã thói quen rồi.
- Vậy là tốt rồi.
Diệp Dương Thành gật gật đầu, nhìn vào cửa phòng tổng giám đốc đóng kín, hỏi:
- Cô cũng vì chuyện này mà tới?
- Phải, động tĩnh lớn như vậy, dù sao cũng nên đi qua xem.
Lưu Phương Hoa cũng không giấu diếm, thoải mái gật đầu nói:
- Nhưng hiện tại nếu Diệp đổng tự mình đến, xem ra nơi này cũng không còn chuyện gì của tôi nữa, ân, tôi sẽ không quấy rầy Diệp đổng.
- Ha ha, quay về làm việc đi.
Diệp Dương Thành có chút kinh ngạc nhìn Lưu Phương Hoa, mặt ngoài cũng chỉ cười cười, đi ngang qua người nàng đưa tay đẩy cửa phòng làm việc của Đỗ Nhuận Sinh.
- Họ Vương, cô…cô đừng làm bậy!
Bởi vì không kịp đề phòng, La Hoành Nhân lại bị Vương Tuệ Tuệ xô mạnh bay ngược ra ngoài té ngã dưới đất, hắn dùng tay chân bò tới góc tường, rung giọng quát:
- Đánh người là phạm pháp!
- Phạm pháp gì ah?
Ngay lúc La Hoành Nhân đang nghiến răng nghiến lợi lẫn sợ hãi, cửa phòng bị Diệp Dương Thành đẩy ra, hắn đi vào phòng đồng thời lên tiếng hỏi.
Lời vừa nói xong hắn đã trở tay đóng lại cửa phòng.
Nhìn thấy Diệp Dương Thành đột nhiên xuất hiện, ba người trong phòng chợt sững sờ. Diệp Dương Thành liếc mắt nhìn La Hoành Nhân chật vật nằm dưới đất, thản nhiên hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Hắn hiểu rõ tính cách của Vương Tuệ Tuệ, hiểu được nàng có năng lực thế nào, cho nên khi nghe nói nàng nổi lên xung đột với La Hoành Nhân, hắn đã nghiêng về phía nàng, mà hắn tin tưởng nàng không phải là người sai lầm.
Nếu người sai không phải là nàng, như vậy nhất định La Hoành Nhân đã làm điều gì khiến nàng tức giận, mặc kệ chuyện này làm tổn hại ích lợi của công ty, hoặc vì khi dễ Vương Tuệ Tuệ, Diệp Dương Thành tuyệt đối sẽ đứng về phía nàng.
Nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản, bởi vì bản thân hắn là người cực kỳ bao che khuyết điểm.
- Diệp…Diệp đổng…
Đỗ Nhuận Sinh rùng mình, vội vàng tiến lên hai bước nói:
- Sự tình là như vậy, ba ngày trước, họ La này nói có một đơn đặt hàng cho công ty, ban đầu hắn đã nói…
Có chút hoảng loạn đem câu chuyện kể lại từ đầu tới cuối cho Diệp Dương Thành nghe qua, nhìn thấy sắc mặt dần dần băng sương của Diệp Dương Thành, trong lòng Đỗ Nhuận Sinh lạnh run.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.