Chương 49: Một nam một nữ.
Phục Túy
13/07/2015
- Quả nhiên là như vậy…
Nhận được kết quả điều tra về trấn Bảo Kinh, trái tim Lục Vĩnh Huy dâng lên tới cổ họng, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Triệu Dật Phong, con trai chủ tịch tập đoàn Hoành Hải Triệu Nguyên Đằng, cháu trai phó chủ tịch thường vụ tỉnh Chiết Giang Triệu Hợp Đức! Đồng thời hắn còn là thành viên vòng luẩn quẩn dị nhân tỉnh Chiết Giang, là cùng một nhóm với Diêm Chí Tường! Tuy rằng năng lực của Triệu Dật Phong cực kỳ yếu ớt, cho dù là người thường có thân thủ một chút cũng thoải mái quật ngã hắn, nhưng băng châm của Diêm Chí Tường…
- Rất xúc động…
Trong đầu không ngừng cân nhắc hậu quả chuyện này, Lục Vĩnh Huy nặng nề thở dài, nếu trước khi động thủ điều tra rõ thân phận bối cảnh nữ nhân kia, hiện tại làm sao rơi vào bị động như thế!
Chị kết nghĩa của Triệu Dật Phong là Triệu Dung Dung, bị Lục Vĩnh Huy bức tử, Diêm Chí Tường ra tay cướp đi thi thể Triệu Dung Dung. Đem chuyện này sửa sang lại rõ ràng, sắc mặt Lục Vĩnh Huy càng thêm khó nhìn.
- Quyết không thể ngồi chờ chết…
Nghĩ thông suốt hậu quả sẽ xuất hiện, trong mắt Lục Vĩnh Huy xẹt qua sát khí âm lãnh, thì thầm tự nhủ, sắc mặt biến ảo, hồi lâu sau quay đầu ra cửa hô:
- Người đâu!
…
- Chuyện này từ giờ trở đi không cho phép ai nhiều lời một chữ, nếu ai tiết lộ chuyện này, hừ!
Lục Bính Khang nhìn một nữ nhân cùng ba nam nhân phòng tài vụ, hạ lệnh cấm khẩu.
Lục Bính Khang phải lấy tiền túi của mình bổ sung vào số tiền bị biến mất, đem hết toàn lực khống chế chuyện này trong phạm vi ảnh hưởng thấp nhất.
Sòng bạc trấn Bảo Kinh trong Lục gia không xem là lớn, nhưng cũng không nhỏ, người của Lục gia nhìn chằm chằm nơi này không mười thì cũng tám, nếu chuyện này bị tuyên dương ra ngoài, Lục Bính Khang vừa mới nhậm chức đã xảy ra chuyện như vậy…
Cho nên dù rằng trong lòng cực kỳ không cam tâm, hắn chỉ có thể lựa chọn đánh nát răng nanh nuốt vào bụng, đánh mất một trăm bốn mươi ba vạn, vậy phải lấy tiền túi bù vào!
- Đã biết, Khang ca.
Bốn người gật đầu đáp ứng, ba nam nhân canh gác phòng tài vụ tự nhiên cảm thấy vô cùng may mắn, chỉ riêng nữ nhân kia, trong mắt lưu chuyển ánh sáng khác thường, nhưng tuy rằng nàng phụ trách tài vụ cả sòng bạc, nhưng Lục Bính Khang vẫn là lãnh đạo trực tiếp của nàng, không thể va chạm.
Quan trọng nhất là nàng cũng không phải họ Lục.
Nhưng tuy rằng không thể chính diện phản bác lời dặn của Lục Bính Khang, nhưng không có nghĩa nàng thành thật nghe theo lời phân phó của hắn, sau khi rời khỏi văn phòng Lục Bính Khang, nữ nhân liền đi thẳng vào nhà vệ sinh, lấy di động bấm một dãy số, sau khi điện thoại chuyển được nữ nhân cung kính nói:
- Minh ca, bên trấn Bảo Kinh…
Sự tình phát sinh ngày thứ ba, Lục Vĩnh Huy gọi điện tới khiển trách, Lục Bính Khang vâng dạ đáp ứng, xế chiều hắn thu dọn đồ đạc “ảm đạm” rời khỏi sòng bạc trấn Bảo Kinh, mà sòng bạc cũng nghênh đón người phụ trách thứ ba trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, em trai của Lục Bính Khang, đứa con út của Lục Hồng Quân: Lục Thế Minh!
Có đôi khi quyền lợi luân phiên luôn nhanh chóng như vậy, chẳng qua kẻ mất thế cũng không nhất định sẽ mất hứng…
- Khang ca, chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao?
Trên đường từ trấn Bảo Kinh đi tới trấn Hồng Liễu, một thanh niên chừng hai mươi bốn hai mươi lăm vẻ mặt không cam lòng nhìn Lục Bính Khang ngồi băng sau, phẫn hận:
- Nữ nhân kia…
- Hừ, tên phế vật kia thật sự cho rằng tôi không biết nữ nhân kia là người của hắn sao?
Thản nhiên nhìn lướt qua thanh niên, tâm phúc của mình, sắc mặt ảm đạm của Lục Bính Khang nhanh chóng chuyển thành vui mừng, khóe môi nhếch lên hừ lạnh nói:
- Nước của trấn Bảo Kinh đã đục, hắn cứ đợi mình bị sặc chết đi!
- Khang ca, ý của ngài là…
Thanh niên khó hiểu.
- Tranh thủ thời gian đem người của chúng ta rút khỏi trấn Bảo Kinh đi.
Lục Bính Khang liếc mắt nhìn thanh niên, thản nhiên nói:
- Không nên hỏi, đừng hỏi.
- Dạ.
Thanh niên trầm xuống, vội vàng gật đầu.
- Muỗi, ruồi bọ, dơi…
Đứng trong phòng tài vụ sòng bạc trấn Bảo Kinh, Lục Vĩnh Huy ngẩng đầu nhìn lên lỗ thông gió trên trần nhà, lẩm bẩm:
- Nếu ngươi chỉ có chút năng lực ấy, rất nhanh ta sẽ cho ngươi biết cái gì là sống không bằng chết…
- Long ca, có hai người đến, nói là ngài mời bọn hắn tới.
Ngay khi Lục Vĩnh Huy đang đứng trong phòng tài vụ nghĩ ngợi, thanh âm một tráng niên đánh thức hắn.
- Trông như thế nào? Bao nhiêu tuổi?
Lục Vĩnh Huy quay đầu hỏi.
- Hơn ba mươi tuổi, một nam một nữ.
Tráng niên vội trả lời:
- Đều mặc đồ thể thao màu trắng, ách…đều rất xấu.
- Mau mời bọn hắn đi lên!
Nghe câu trả lời, trên mặt Lục Vĩnh Huy lộ ra nụ cười.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, nhất là lúc người bận rộn, không hề phát hiện được điều này.
Từ khi cướp sạch sòng bạc Bảo Kinh đến bây giờ, đã qua mười ba ngày thời gian, Diệp Dương Thành vẫn luôn bận rộn chuyện mở cửa tiệm, từ việc chọn lựa mặt bằng cho đến ký kết hợp đồng với chủ nhà, sau đó xin thủ tục giấy phép cùng trang hoàng cửa tiệm, mười ba ngày thời gian hắn trôi qua thật phong phú.
Đứng ở ngã tư đường Triêu Dương, ngẩng đầu nhìn chiêu bài bằng gỗ thô, trong lòng Diệp Dương Thành chợt có cảm giác thành tựu.
Diện tích tiệm của hắn 54m2, một năm tiền thuê là bốn vạn ba ngàn, trải qua trang hoàng đơn giản, nhìn qua thật có cảm giác.
Quần áo đã được treo lên trong tiệm, tuy rằng khó trách cảm giác lộn xộn, nhưng dù sao do chính mình làm ra, hắn nhìn tới nhìn lui cũng không cảm thấy có nơi nào không thích hợp.
Nhóm hàng hóa đầu tiên là tám vạn sáu tiền gối đầu, cuối năm cùng tổng kết, trang hoàng tiệm tiêu hết một vạn ba, hiện tại trong tay Diệp Dương Thành còn dư vài vạn đồng có thể vận dụng quang minh chính đại.
Đứng ngoài đường nhìn chằm chằm vào tiệm của mình hồi lâu, lúc này Diệp Dương Thành hài lòng mỉm cười, cầm chìa khóa đi vào tiệm tắt đèn, sau đó kéo cửa cuốn xoay người khóa lại, làm xong việc này theo bản năng hắn quay đầu nhìn thoáng qua một cửa hàng hơi chếch đối diện, khóe môi thoáng nhếch lên, ậm ừ khúc hát đi ra đường lớn.
Mười ba ngày khẩn trương chuẩn bị, ngày mai chính thức khai trương, nhưng Diệp Dương Thành cũng không lo lắng chuyện buôn bán trong tiệm, dù sao hắn cũng không nghĩ tới dựa vào tiệm kiếm tiền, nhất là muốn kiếm đồng tiền lớn.
Hiện tại việc hắn cần làm chính là đem tiệm kinh doanh thật sôi động, không quan tâm kiếm được tiền hay không, chỉ cần sôi động là được!
Đang ậm ừ khúc hát đi về nhà, trước mặt có một nam một nữ đi tới, bộ quần áo thể thao thuần trắng làm người ta có cảm giác thần thái sáng láng sáng rỡ, nhưng đến gần vừa nhìn, Diệp Dương Thành thiếu chút nữa nhổ ra bữa cơm đêm qua, cũng may hắn thu liễm đúng lúc, chỉ sợ hai người kia bị tổn thương tự ái, trong lòng Diệp Dương Thành không ngừng thở sâu, vừa nhìn nam nhân kia cười khan nói:
- Bụng đau quá, luôn muốn nôn…
Nhận được kết quả điều tra về trấn Bảo Kinh, trái tim Lục Vĩnh Huy dâng lên tới cổ họng, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Triệu Dật Phong, con trai chủ tịch tập đoàn Hoành Hải Triệu Nguyên Đằng, cháu trai phó chủ tịch thường vụ tỉnh Chiết Giang Triệu Hợp Đức! Đồng thời hắn còn là thành viên vòng luẩn quẩn dị nhân tỉnh Chiết Giang, là cùng một nhóm với Diêm Chí Tường! Tuy rằng năng lực của Triệu Dật Phong cực kỳ yếu ớt, cho dù là người thường có thân thủ một chút cũng thoải mái quật ngã hắn, nhưng băng châm của Diêm Chí Tường…
- Rất xúc động…
Trong đầu không ngừng cân nhắc hậu quả chuyện này, Lục Vĩnh Huy nặng nề thở dài, nếu trước khi động thủ điều tra rõ thân phận bối cảnh nữ nhân kia, hiện tại làm sao rơi vào bị động như thế!
Chị kết nghĩa của Triệu Dật Phong là Triệu Dung Dung, bị Lục Vĩnh Huy bức tử, Diêm Chí Tường ra tay cướp đi thi thể Triệu Dung Dung. Đem chuyện này sửa sang lại rõ ràng, sắc mặt Lục Vĩnh Huy càng thêm khó nhìn.
- Quyết không thể ngồi chờ chết…
Nghĩ thông suốt hậu quả sẽ xuất hiện, trong mắt Lục Vĩnh Huy xẹt qua sát khí âm lãnh, thì thầm tự nhủ, sắc mặt biến ảo, hồi lâu sau quay đầu ra cửa hô:
- Người đâu!
…
- Chuyện này từ giờ trở đi không cho phép ai nhiều lời một chữ, nếu ai tiết lộ chuyện này, hừ!
Lục Bính Khang nhìn một nữ nhân cùng ba nam nhân phòng tài vụ, hạ lệnh cấm khẩu.
Lục Bính Khang phải lấy tiền túi của mình bổ sung vào số tiền bị biến mất, đem hết toàn lực khống chế chuyện này trong phạm vi ảnh hưởng thấp nhất.
Sòng bạc trấn Bảo Kinh trong Lục gia không xem là lớn, nhưng cũng không nhỏ, người của Lục gia nhìn chằm chằm nơi này không mười thì cũng tám, nếu chuyện này bị tuyên dương ra ngoài, Lục Bính Khang vừa mới nhậm chức đã xảy ra chuyện như vậy…
Cho nên dù rằng trong lòng cực kỳ không cam tâm, hắn chỉ có thể lựa chọn đánh nát răng nanh nuốt vào bụng, đánh mất một trăm bốn mươi ba vạn, vậy phải lấy tiền túi bù vào!
- Đã biết, Khang ca.
Bốn người gật đầu đáp ứng, ba nam nhân canh gác phòng tài vụ tự nhiên cảm thấy vô cùng may mắn, chỉ riêng nữ nhân kia, trong mắt lưu chuyển ánh sáng khác thường, nhưng tuy rằng nàng phụ trách tài vụ cả sòng bạc, nhưng Lục Bính Khang vẫn là lãnh đạo trực tiếp của nàng, không thể va chạm.
Quan trọng nhất là nàng cũng không phải họ Lục.
Nhưng tuy rằng không thể chính diện phản bác lời dặn của Lục Bính Khang, nhưng không có nghĩa nàng thành thật nghe theo lời phân phó của hắn, sau khi rời khỏi văn phòng Lục Bính Khang, nữ nhân liền đi thẳng vào nhà vệ sinh, lấy di động bấm một dãy số, sau khi điện thoại chuyển được nữ nhân cung kính nói:
- Minh ca, bên trấn Bảo Kinh…
Sự tình phát sinh ngày thứ ba, Lục Vĩnh Huy gọi điện tới khiển trách, Lục Bính Khang vâng dạ đáp ứng, xế chiều hắn thu dọn đồ đạc “ảm đạm” rời khỏi sòng bạc trấn Bảo Kinh, mà sòng bạc cũng nghênh đón người phụ trách thứ ba trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, em trai của Lục Bính Khang, đứa con út của Lục Hồng Quân: Lục Thế Minh!
Có đôi khi quyền lợi luân phiên luôn nhanh chóng như vậy, chẳng qua kẻ mất thế cũng không nhất định sẽ mất hứng…
- Khang ca, chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao?
Trên đường từ trấn Bảo Kinh đi tới trấn Hồng Liễu, một thanh niên chừng hai mươi bốn hai mươi lăm vẻ mặt không cam lòng nhìn Lục Bính Khang ngồi băng sau, phẫn hận:
- Nữ nhân kia…
- Hừ, tên phế vật kia thật sự cho rằng tôi không biết nữ nhân kia là người của hắn sao?
Thản nhiên nhìn lướt qua thanh niên, tâm phúc của mình, sắc mặt ảm đạm của Lục Bính Khang nhanh chóng chuyển thành vui mừng, khóe môi nhếch lên hừ lạnh nói:
- Nước của trấn Bảo Kinh đã đục, hắn cứ đợi mình bị sặc chết đi!
- Khang ca, ý của ngài là…
Thanh niên khó hiểu.
- Tranh thủ thời gian đem người của chúng ta rút khỏi trấn Bảo Kinh đi.
Lục Bính Khang liếc mắt nhìn thanh niên, thản nhiên nói:
- Không nên hỏi, đừng hỏi.
- Dạ.
Thanh niên trầm xuống, vội vàng gật đầu.
- Muỗi, ruồi bọ, dơi…
Đứng trong phòng tài vụ sòng bạc trấn Bảo Kinh, Lục Vĩnh Huy ngẩng đầu nhìn lên lỗ thông gió trên trần nhà, lẩm bẩm:
- Nếu ngươi chỉ có chút năng lực ấy, rất nhanh ta sẽ cho ngươi biết cái gì là sống không bằng chết…
- Long ca, có hai người đến, nói là ngài mời bọn hắn tới.
Ngay khi Lục Vĩnh Huy đang đứng trong phòng tài vụ nghĩ ngợi, thanh âm một tráng niên đánh thức hắn.
- Trông như thế nào? Bao nhiêu tuổi?
Lục Vĩnh Huy quay đầu hỏi.
- Hơn ba mươi tuổi, một nam một nữ.
Tráng niên vội trả lời:
- Đều mặc đồ thể thao màu trắng, ách…đều rất xấu.
- Mau mời bọn hắn đi lên!
Nghe câu trả lời, trên mặt Lục Vĩnh Huy lộ ra nụ cười.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, nhất là lúc người bận rộn, không hề phát hiện được điều này.
Từ khi cướp sạch sòng bạc Bảo Kinh đến bây giờ, đã qua mười ba ngày thời gian, Diệp Dương Thành vẫn luôn bận rộn chuyện mở cửa tiệm, từ việc chọn lựa mặt bằng cho đến ký kết hợp đồng với chủ nhà, sau đó xin thủ tục giấy phép cùng trang hoàng cửa tiệm, mười ba ngày thời gian hắn trôi qua thật phong phú.
Đứng ở ngã tư đường Triêu Dương, ngẩng đầu nhìn chiêu bài bằng gỗ thô, trong lòng Diệp Dương Thành chợt có cảm giác thành tựu.
Diện tích tiệm của hắn 54m2, một năm tiền thuê là bốn vạn ba ngàn, trải qua trang hoàng đơn giản, nhìn qua thật có cảm giác.
Quần áo đã được treo lên trong tiệm, tuy rằng khó trách cảm giác lộn xộn, nhưng dù sao do chính mình làm ra, hắn nhìn tới nhìn lui cũng không cảm thấy có nơi nào không thích hợp.
Nhóm hàng hóa đầu tiên là tám vạn sáu tiền gối đầu, cuối năm cùng tổng kết, trang hoàng tiệm tiêu hết một vạn ba, hiện tại trong tay Diệp Dương Thành còn dư vài vạn đồng có thể vận dụng quang minh chính đại.
Đứng ngoài đường nhìn chằm chằm vào tiệm của mình hồi lâu, lúc này Diệp Dương Thành hài lòng mỉm cười, cầm chìa khóa đi vào tiệm tắt đèn, sau đó kéo cửa cuốn xoay người khóa lại, làm xong việc này theo bản năng hắn quay đầu nhìn thoáng qua một cửa hàng hơi chếch đối diện, khóe môi thoáng nhếch lên, ậm ừ khúc hát đi ra đường lớn.
Mười ba ngày khẩn trương chuẩn bị, ngày mai chính thức khai trương, nhưng Diệp Dương Thành cũng không lo lắng chuyện buôn bán trong tiệm, dù sao hắn cũng không nghĩ tới dựa vào tiệm kiếm tiền, nhất là muốn kiếm đồng tiền lớn.
Hiện tại việc hắn cần làm chính là đem tiệm kinh doanh thật sôi động, không quan tâm kiếm được tiền hay không, chỉ cần sôi động là được!
Đang ậm ừ khúc hát đi về nhà, trước mặt có một nam một nữ đi tới, bộ quần áo thể thao thuần trắng làm người ta có cảm giác thần thái sáng láng sáng rỡ, nhưng đến gần vừa nhìn, Diệp Dương Thành thiếu chút nữa nhổ ra bữa cơm đêm qua, cũng may hắn thu liễm đúng lúc, chỉ sợ hai người kia bị tổn thương tự ái, trong lòng Diệp Dương Thành không ngừng thở sâu, vừa nhìn nam nhân kia cười khan nói:
- Bụng đau quá, luôn muốn nôn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.