Chương 770: Nàng không nhận, ngươi cũng không được.
Phục Túy
24/10/2016
Chương 760: Nàng không nhận, ngươi cũng không được.
Chu Thành Bình... Lão bản tiệm điện ảnh Chu Thành Bình là người bắt cóc Lâm Đông Mai sao? Tờ giấy ghi chép của Lâm Đông Mai là của Chu Thành Bình sao? Diệp Dương Thành không biết!
Nhưng hắn vẫn biết rõ, cho dù Chu Thành Bình và Lâm Đông Mai bị bắt cóc không liên quan gì, cho dù tờ giấy ghi chép của Lâm Đông Mai không phải là Chu Thành Bình mở tiệm điện ảnh Chu Thành Bình thì hắn cũng phải tra cho rõ ràng!
Có lẽ đây là manh mối vô cùng trọng yếu, trong tình huống không có đầu mối nào, chỉ cần có sợi tơ nhỏ đi nữa cũng làm người ta hưng phấn, Diệp Dương Thành vỗ bàn một cái, quát:
- Tra, lập tức tra cho ra Chu Thành Bình này...
Dương Đằng Phi tới bây giờ còn không rõ Diệp Dương Thành phát hiện cái gì, nhưng mà đối mặt mệnh lệnh của Diệp Dương Thành thì bọn họ không dám lười biếng.
- Vâng ... Chủ nhân!
Giọng đáp chỉnh tề vang lên, vang vọng thật lâu trong thần điện, thẳng tới khi đám người Dương Đằng Phi rời khỏi thần điện, Diệp Dương Thành đứn trước bảo tọa hít sâu một hơi, do dự một chút sau đó ngồi lại vị trí ban dầu, do dự một phen thì ngồi lại bảo tọa, cầm lấy Càn Khôn Tu Di Kính, ý niệm khẽ động, hình ảnh hóa đổi lên người Lâm Đông Mai đang ngủ say, hắn nói thầm:
- Lâm viện trưởng, đây cũng là vì tốt cho ngươi.
...
- Lâm Đông Mai viện trưởng, Lâm Đông Mai viện trưởng!
Lâm viện trưởng đang ngủ say trên giường, bên tai có tiếng nam tử kêu gọi dồn dập, nàng từ trong ngủ mơ tỉnh táo lại, phát hiện mình vẫn đang nằm trong phòng ngủ cô nhi viện, trời đã sáng rõ.
Nàng ngồi dậy, giơ tay lên dụi hai mắt, đáp:
- Ai thế?
- Ta là người cục công an, tới đây tìm ngài hỏi chút tình huống!
Bên ngoài cửa có giọng nam nhân vang lên.
- Xin ngài phối hợp để tôi hoàn thành công việc, có thể mở cửa ra hay không?
- Cục công an?
Lâm Đông Mai há hốc mồm, vừa tỉnh ngủ thì có người ở cục công an tìm tới cửa sao? Nhưng mà cuộc đời này nàng chưa từng làm việc trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa nửa đêm, huống chi bây giờ là ban ngày? Nàng khôi phục cảm xúc, đáp:
- Chờ một chút, ta tới đây!
Nam tử xưng là công an không có lên tiếng, Lâm Đông Mai nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, sau đó tiến ra mở cửa phòng ngủ, ánh mặt trời chiếu thẳng làm nàng nheo mắt lại, bên ngoài có công an trung niên xuất hiện giữa tầm mắt của nàng.
- Ngài khỏe, Lâm viện trưởng, tôi là công an hình sự phân cục trinh thám Vương Chấn Hải, ngài có thể gọi tôi là Chấn Hải.
Nam tử mặc đồng phục công an chừng bốn mươi tuổi, mặt hiền lành, không gống như công an hình sư, giống như người xuất gia từ bi vi hoài.
Nghe được công an tự giới thiệu, Lâm Đông Mai cười gật đầu, nói:
- Có việc, chúng ta nên vào phòng nói chuyện!
- Thật xấu hổ, sớm như thế đã quấy rầy ngài nghỉ ngơi.
Công an trung niên cười nói vào nhà, vừa nhỏ giọng nói:
- Hy vọng ngài chớ trách mới tốt.
- Sẽ không, mời ngồi!
Lâm Đông Mai cười gật đầu, vừa suy đoán mục đích công an tìm nàng, vừa quay người pha nước sôi, nói:
- Không biết ngài tới có chuyện gì không?
- Ah, là như thế sao?
Công an trung niên buông cặp công văn dưới nách, đưa hai tay tiếp nhận chén nước, cũng giải thích với Lâm Đông Mai.
- Ta hôm nay tới tìm ngài, mục đích chỉ yếu là hỏi ngài một chút người gọi là Chu Thành Bình!
- Chu Thành Bình?
Ai ngờ Lâm Đông Mai vừa tươi cười biến thành giận tím ặt, mặc dù không có trực tiếp trở mặt, nhưng mà ngữ khí đông cứng, nói:
- Ngươi tìm nhầm người rồi! Tôi căn bản không biết Chu Thành Bình hay Chu Bất Bình gì đó!
- Lâm viện trưởng đừng kích động.
Thấy Lâm Đông Mai phản ứng khác thường, công an trung niên ánh mắt đảo một vòng, đứng dậy nói:
- Ta biết rõ ngài có một ít liên hệ với Chu Thành Bình... Hiệ tại Chu Thành Bình phạm đại án, chúng tôi đi khắp nơi tìm hiểu tình huống của hắn, Lâm viện trưởng, ngài không cần lo lắng...
- Ta nói không biết là không biết, ngươi tới chỗ ta uống chén nước sôi ta rất hoan nghênh, nếu tới đây càn quấy, xấu hổ, nơi này không chào đón ngươi!
Lâm Đông Mai trở nên kích động.
Nàng có phản ứng kịch liệt như thế, sắc mặt công an trung niên vui vẻ vài phần, hắn áp chế vui vẻ, chần chờ nói:
- Kỳ thật ta biết rõ Lâm viện trưởng có chuyện cũ với Chu Thành Bình, ta hôm nay tới tìm ngài chỉ là muốn nói một chuyện...
- Biết rõ? biết rõ thì sao?
Ai ngờ Lâm Đông Mai phản ứng kích động hơn, nàng vỗ lên bàn, ngón tay chỉ vào cửa, quát:
- Ngươi đi đi, ta sẽ không nói gì với ngươi cả!
- Biết rõ thì sao?
Cảnh sát trung niên xem như hiểu cái gì đó, hai mắt tỏa sáng, nói:
- Tốt, lúc này ta đi, ta có lẽ nên đi tìm Lâm Mạn Ny tiểu tỷ tìm hiểu tình huống...
- Chờ chút!
Lâm Đông Mai gấp lên, nói:
- Ngươi có thể tìm được Mạn Ny? Ngươi không thể tìm nàng!
- Ta có biện pháp nào đâu?
Cảnh sát trung niên nói ra, trong đầu thở phào, hắn làm cảnh sát cái gì chứ? Đây là Diệp Dương Thành giả trang, nhưng mà đây chỉ là tu di ảo cảnh, hắn biến thành cảnh sát trung niên để lừa Lâm Đông Mai.
Nhìn qua Lâm Đông Mai nhún nhún vai, Diệp Dương Thành dường như rất bất đắc dĩ, nói:
- Lâm viện trưởng, ngài không muốn nhiều lời với ta, nhưng nhiệm vụ cuối cùng vẫn do ta làm a? Ngài không muốn nói, ta chỉ có thể đi tìm Lâm tiểu tỷ...
- Đừng đi!
Lâm Đông Mai hoảng hốt, bật thốt lên, nói:
- Ta sẽ nói với ngươi, ta sẽ cho ngươi biết!
Đưa lưng về phía Lâm Đông Mai, Diệp Dương Thành vẻ mặt tươi cười, hắn chậm rãi quay người lại, hỏi:
- Chu Thành Bình đã làm những chuyện ác gì, ngươi có biết không?
- Biết rõ, biết toàn bộ!
Phòng tuyến tâm lý của Lâm Đông Mai đã bị Diệp Dương Thành đánh tan, không còn điểm mấu chốt nữa, nàng trả lời phi thường lưu loát:
- Năm đó ta và hắn ở cạnh nhau, ta biết hắn treo tên tuổi công ty mậu dịch để buôn bán thuốc phiện, về sau...
Chu Thành Bình là tình nhân của Lâm Đông Mai năm đó, cũng là cha ruột của Lâm Mạn Ny, căn cứ Lâm Đông Mai nhớ lại, Chu Thành Bình hơn hai mươi năm trước cũng là kẻ nghiện thuốc phiện, sau đó trong một lần vận chuyển đã xảy ra vấn đề, một trăm ba mươi cân thuốc phiện bị cảnh sát bắt đưcọ.
Cũng may vận chuyển thuốc phiện không phải bản thân Chu Thành Bình, mà là mấy tên thủ hạ đắc lực của hắn, bọn chúng phản kháng nên bị công an bắn chết tại chỗ, cũng không thể tiết lộ hắn ra ngoài.
Mà một lần ngoài ý muốn, tuy Chu Thành Bình may mắn tránh thoát được, thật sự hao tổn mấy thủ hạ đắc lực, còn bởi vậy mà bồi thường to lớn, hắn thiếu chút nữa đã mất sạch tiền.
Từ đó về sau Chu Thành Bình dường như cũng sợ hãi, cầm chút tài chính cuối cùng mở công ty điện tử, trùng hợp gặp được phát triển nóng vào năm đó, không qua hai năm tổng tài sản công ty đột phá ba trăm triệu, lúc ấy đó là con số kinh người.
Có được số tiền lớn này, Chu Thành Bình bắt đầu ghét bỏ lợi nhuận của công ty không cao, trải qua điều tra, tập trung ánh mắt vào ngành sản xuát giải trí, nhưng lại bị vợ phản đối mạnh.
Chu Thành Bình... Lão bản tiệm điện ảnh Chu Thành Bình là người bắt cóc Lâm Đông Mai sao? Tờ giấy ghi chép của Lâm Đông Mai là của Chu Thành Bình sao? Diệp Dương Thành không biết!
Nhưng hắn vẫn biết rõ, cho dù Chu Thành Bình và Lâm Đông Mai bị bắt cóc không liên quan gì, cho dù tờ giấy ghi chép của Lâm Đông Mai không phải là Chu Thành Bình mở tiệm điện ảnh Chu Thành Bình thì hắn cũng phải tra cho rõ ràng!
Có lẽ đây là manh mối vô cùng trọng yếu, trong tình huống không có đầu mối nào, chỉ cần có sợi tơ nhỏ đi nữa cũng làm người ta hưng phấn, Diệp Dương Thành vỗ bàn một cái, quát:
- Tra, lập tức tra cho ra Chu Thành Bình này...
Dương Đằng Phi tới bây giờ còn không rõ Diệp Dương Thành phát hiện cái gì, nhưng mà đối mặt mệnh lệnh của Diệp Dương Thành thì bọn họ không dám lười biếng.
- Vâng ... Chủ nhân!
Giọng đáp chỉnh tề vang lên, vang vọng thật lâu trong thần điện, thẳng tới khi đám người Dương Đằng Phi rời khỏi thần điện, Diệp Dương Thành đứn trước bảo tọa hít sâu một hơi, do dự một chút sau đó ngồi lại vị trí ban dầu, do dự một phen thì ngồi lại bảo tọa, cầm lấy Càn Khôn Tu Di Kính, ý niệm khẽ động, hình ảnh hóa đổi lên người Lâm Đông Mai đang ngủ say, hắn nói thầm:
- Lâm viện trưởng, đây cũng là vì tốt cho ngươi.
...
- Lâm Đông Mai viện trưởng, Lâm Đông Mai viện trưởng!
Lâm viện trưởng đang ngủ say trên giường, bên tai có tiếng nam tử kêu gọi dồn dập, nàng từ trong ngủ mơ tỉnh táo lại, phát hiện mình vẫn đang nằm trong phòng ngủ cô nhi viện, trời đã sáng rõ.
Nàng ngồi dậy, giơ tay lên dụi hai mắt, đáp:
- Ai thế?
- Ta là người cục công an, tới đây tìm ngài hỏi chút tình huống!
Bên ngoài cửa có giọng nam nhân vang lên.
- Xin ngài phối hợp để tôi hoàn thành công việc, có thể mở cửa ra hay không?
- Cục công an?
Lâm Đông Mai há hốc mồm, vừa tỉnh ngủ thì có người ở cục công an tìm tới cửa sao? Nhưng mà cuộc đời này nàng chưa từng làm việc trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa nửa đêm, huống chi bây giờ là ban ngày? Nàng khôi phục cảm xúc, đáp:
- Chờ một chút, ta tới đây!
Nam tử xưng là công an không có lên tiếng, Lâm Đông Mai nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, sau đó tiến ra mở cửa phòng ngủ, ánh mặt trời chiếu thẳng làm nàng nheo mắt lại, bên ngoài có công an trung niên xuất hiện giữa tầm mắt của nàng.
- Ngài khỏe, Lâm viện trưởng, tôi là công an hình sự phân cục trinh thám Vương Chấn Hải, ngài có thể gọi tôi là Chấn Hải.
Nam tử mặc đồng phục công an chừng bốn mươi tuổi, mặt hiền lành, không gống như công an hình sư, giống như người xuất gia từ bi vi hoài.
Nghe được công an tự giới thiệu, Lâm Đông Mai cười gật đầu, nói:
- Có việc, chúng ta nên vào phòng nói chuyện!
- Thật xấu hổ, sớm như thế đã quấy rầy ngài nghỉ ngơi.
Công an trung niên cười nói vào nhà, vừa nhỏ giọng nói:
- Hy vọng ngài chớ trách mới tốt.
- Sẽ không, mời ngồi!
Lâm Đông Mai cười gật đầu, vừa suy đoán mục đích công an tìm nàng, vừa quay người pha nước sôi, nói:
- Không biết ngài tới có chuyện gì không?
- Ah, là như thế sao?
Công an trung niên buông cặp công văn dưới nách, đưa hai tay tiếp nhận chén nước, cũng giải thích với Lâm Đông Mai.
- Ta hôm nay tới tìm ngài, mục đích chỉ yếu là hỏi ngài một chút người gọi là Chu Thành Bình!
- Chu Thành Bình?
Ai ngờ Lâm Đông Mai vừa tươi cười biến thành giận tím ặt, mặc dù không có trực tiếp trở mặt, nhưng mà ngữ khí đông cứng, nói:
- Ngươi tìm nhầm người rồi! Tôi căn bản không biết Chu Thành Bình hay Chu Bất Bình gì đó!
- Lâm viện trưởng đừng kích động.
Thấy Lâm Đông Mai phản ứng khác thường, công an trung niên ánh mắt đảo một vòng, đứng dậy nói:
- Ta biết rõ ngài có một ít liên hệ với Chu Thành Bình... Hiệ tại Chu Thành Bình phạm đại án, chúng tôi đi khắp nơi tìm hiểu tình huống của hắn, Lâm viện trưởng, ngài không cần lo lắng...
- Ta nói không biết là không biết, ngươi tới chỗ ta uống chén nước sôi ta rất hoan nghênh, nếu tới đây càn quấy, xấu hổ, nơi này không chào đón ngươi!
Lâm Đông Mai trở nên kích động.
Nàng có phản ứng kịch liệt như thế, sắc mặt công an trung niên vui vẻ vài phần, hắn áp chế vui vẻ, chần chờ nói:
- Kỳ thật ta biết rõ Lâm viện trưởng có chuyện cũ với Chu Thành Bình, ta hôm nay tới tìm ngài chỉ là muốn nói một chuyện...
- Biết rõ? biết rõ thì sao?
Ai ngờ Lâm Đông Mai phản ứng kích động hơn, nàng vỗ lên bàn, ngón tay chỉ vào cửa, quát:
- Ngươi đi đi, ta sẽ không nói gì với ngươi cả!
- Biết rõ thì sao?
Cảnh sát trung niên xem như hiểu cái gì đó, hai mắt tỏa sáng, nói:
- Tốt, lúc này ta đi, ta có lẽ nên đi tìm Lâm Mạn Ny tiểu tỷ tìm hiểu tình huống...
- Chờ chút!
Lâm Đông Mai gấp lên, nói:
- Ngươi có thể tìm được Mạn Ny? Ngươi không thể tìm nàng!
- Ta có biện pháp nào đâu?
Cảnh sát trung niên nói ra, trong đầu thở phào, hắn làm cảnh sát cái gì chứ? Đây là Diệp Dương Thành giả trang, nhưng mà đây chỉ là tu di ảo cảnh, hắn biến thành cảnh sát trung niên để lừa Lâm Đông Mai.
Nhìn qua Lâm Đông Mai nhún nhún vai, Diệp Dương Thành dường như rất bất đắc dĩ, nói:
- Lâm viện trưởng, ngài không muốn nhiều lời với ta, nhưng nhiệm vụ cuối cùng vẫn do ta làm a? Ngài không muốn nói, ta chỉ có thể đi tìm Lâm tiểu tỷ...
- Đừng đi!
Lâm Đông Mai hoảng hốt, bật thốt lên, nói:
- Ta sẽ nói với ngươi, ta sẽ cho ngươi biết!
Đưa lưng về phía Lâm Đông Mai, Diệp Dương Thành vẻ mặt tươi cười, hắn chậm rãi quay người lại, hỏi:
- Chu Thành Bình đã làm những chuyện ác gì, ngươi có biết không?
- Biết rõ, biết toàn bộ!
Phòng tuyến tâm lý của Lâm Đông Mai đã bị Diệp Dương Thành đánh tan, không còn điểm mấu chốt nữa, nàng trả lời phi thường lưu loát:
- Năm đó ta và hắn ở cạnh nhau, ta biết hắn treo tên tuổi công ty mậu dịch để buôn bán thuốc phiện, về sau...
Chu Thành Bình là tình nhân của Lâm Đông Mai năm đó, cũng là cha ruột của Lâm Mạn Ny, căn cứ Lâm Đông Mai nhớ lại, Chu Thành Bình hơn hai mươi năm trước cũng là kẻ nghiện thuốc phiện, sau đó trong một lần vận chuyển đã xảy ra vấn đề, một trăm ba mươi cân thuốc phiện bị cảnh sát bắt đưcọ.
Cũng may vận chuyển thuốc phiện không phải bản thân Chu Thành Bình, mà là mấy tên thủ hạ đắc lực của hắn, bọn chúng phản kháng nên bị công an bắn chết tại chỗ, cũng không thể tiết lộ hắn ra ngoài.
Mà một lần ngoài ý muốn, tuy Chu Thành Bình may mắn tránh thoát được, thật sự hao tổn mấy thủ hạ đắc lực, còn bởi vậy mà bồi thường to lớn, hắn thiếu chút nữa đã mất sạch tiền.
Từ đó về sau Chu Thành Bình dường như cũng sợ hãi, cầm chút tài chính cuối cùng mở công ty điện tử, trùng hợp gặp được phát triển nóng vào năm đó, không qua hai năm tổng tài sản công ty đột phá ba trăm triệu, lúc ấy đó là con số kinh người.
Có được số tiền lớn này, Chu Thành Bình bắt đầu ghét bỏ lợi nhuận của công ty không cao, trải qua điều tra, tập trung ánh mắt vào ngành sản xuát giải trí, nhưng lại bị vợ phản đối mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.