Chương 629: Nhốt ba năm răn đe. (Thượng)
Phục Túy
24/10/2016
Chương 608: Nhốt ba năm răn đe. (Thượng)
Nhưng tại sao Cửu Tiêu Thần Cách lại xếp hạng thần quyền vô dụng này trước hai thần quyền kia?
Nhận thấy được chuyện quỷ dị ở đây, Diệp Dương Thành cũng không ngu ngốc ngồi ở chỗ đó cau mày suy nghĩ, mà trực tiếp mở miệng hỏi Cửu Tiêu Thần Cách:
- Bắt bớ quỷ hồn có ích lợi gì?
- Thần ngục bắt bớ quỷ hồn, là chỉ người nắm giữ Cửu Tiêu Thần Cách cầm trong tay lệnh thần ngục, mở ra lối đi nối liền hai giới âm dương, trực tiếp tiến vào địa phủ bắt bớ quỷ hồn trở lại dương gian, theo cấp bậc thần ngục tăng lên, thần ngục cũng sẽ được kích hoạt càng nhiều năng lực, đợi đến khi cấp bậc thần ngục đạt tới đỉnh cao, chính là có lệnh âm thần hiệu lệnh hàng tỉ quỷ hồn ở địa phủ.
Cửu Tiêu Thần Cách đưa ra giải thích, giống như sấm sét giữa trời quang, trực tiếp khiến Diệp Dương Thành từ trên mép giường nhảy lên.
Tiến vào địa phủ?
Đối với mỗi người Trung Quốc mà nói, địa phủ cũng là tồn tại trong truyền thuyết, nơi đó có mười tám tầng địa ngục nghe rợn cả người, nơi đó có canh lãng quên thần bí, còn có. . . ao luân hồi.
Diệp Dương Thành không biết, cũng không cách nào dùng từ ngữ hoa mỹ nào để hình dung tâm tình lúc này của mình, hắn chỉ biết là nắm chặt thần ngục lệnh lấy ra trong không gian Cửu Tiêu, giống như nắm chặt tài phú nghìn tỉ, dù làm sao cũng không buông lỏng. . .
Địa phủ là cái gì? Đó là nơi quản lý âm dương luân hồi tam giới, nơi đó tụ tập vô số quỷ hồn, đối với Diệp Dương Thành, số lượng quỷ hồn quyết định số lượng lệ quỷ, số lượng lệ quỷ lại quyết định số lượng thần sử. . . Mà hiện tại, tay hắn đang cầm lệnh thần ngục, có thể mở ra lối đi nối liền địa phủ với nhân gian trong truyền thuyết, trực tiếp tiến vào đến địa phủ bắt bớ quỷ hồn trở về dương gian.
Điều này có ý nghĩa như thế nào? Ý nghĩa Diệp Dương Thành từ nay về sau căn bản không cần lo lắng cho vấn đề số lượng thần sử ít ỏi nữa, ý nghĩa Diệp Dương Thành chỉ cần linh lực đầy đủ, là có thể liên tục không ngừng bắt bớ quỷ hồn từ địa phủ, sau đó chuyển những quỷ hồn này thành thần sử.
Địa phủ. . . tựa hồ theo xuất hiện của thần quyền này, trực tiếp trở thành hậu hoa viên tư gia của Diệp Dương Thành, cũng trở thành trụ sở hậu viên để hắn chuyển hóa thành thần . . .
Lần này lợi ích từ tấn chức thần cách cấp mười hai mang tới tựa hồ trực tiếp khiến Diệp Dương Thành choáng váng, sau giây phút phát mộng ngắn ngủi, thay vào đó chính là vui mừng như điên không cách nào dùng lời nói diễn tả được.
Chỉ có điều lúc này Diệp Dương Thành có chút váng đầu, tiến vào địa phủ, không ý nghĩa là hắn có thể hiệu lệnh địa phủ, bắt bớ quỷ hồn, không ý nghĩa chỉ cần hắn lấy ra thần ngục lệnh là những quỷ hồn kia sẽ biết điều theo hắn trở về dương gian, trên thực tế dựa theo cấp bậc của thần ngục lệnh trước mắt, cũng chỉ có thể mở ra lối đi của hai giới mà thôi, còn muốn hiệu lệnh địa phủ chân chính, còn cần thần ngục thăng cấp làm địa phủ mới có thể được.
Hơn nữa, tài nguyên trên địa cầu thiếu thốn, trực tiếp đưa đến trên địa cầu chỉ có một số dị nhân không đứng đắn thường lui tới, chứ không có tồn tại cường đại giống như thần tù giả. Nhưng địa phủ thì bất đồng, thời kỳ thượng cổ, địa cầu là khu trực thuộc thuộc về một gã Thần Tộc, địa phủ dĩ nhiên cũng có người cẩn thận xử lý, nhưng địa phủ hiện nay. . .
Diệp Dương Thành cũng không suy nghĩ quá nhiều, hắn chỉ biết mình đã có năng lực tiến vào địa phủ, con người thường hiếu kỳ, một con mèo chết đi cũng có thể khiến cho mọi người liên tiếp suy đoán, huống chi còn là một nơi rộng lớn như địa phủ?
Diệp Dương Thành từ trước đến giờ không thiếu tinh thần mạo hiểm, đồng dạng cũng không thiếu lòng hiếu kỳ, lực hấp dẫn của địa phủ đối với Diệp Dương Thành thật sự là quá lớn, lớn đến mức hắn căn bản không cách nào cự tuyệt hoặc là bỏ qua, cũng không cách nào khống chế lòng hiếu kỳ, Diệp Dương Thành lập tức giơ tay phải, đưa thần ngục lệnh qua đỉnh đầu của mình, thấp giọng nói:
- Lối đi âm dương, mở cho ta.
- Xoàng. . .
Thần ngục lệnh bị Diệp Dương Thành gắt gao nắm trong tay bất chợt phát ra một tiếng vang giống như bảo đao ra khỏi vỏ, không đợi hắn kịp phản ứng, trong nháy mắt thần ngục lệnh cũng đã tránh thoát khống chế của hắn, bay đến vị trí cách mặt đất ước chừng hai thước tám, tựa hồ dính sát vào trần nhà, sau đó bắt đầu nhanh chóng xoay tròn, chiếu sáng từng đạo ánh sáng màu đỏ sậm, rơi trên sàn nhà trước mặt Diệp Dương Thành.
Rất nhanh, trong cái nhìn chăm chú của Diệp Dương Thành, ánh sáng màu đỏ sậm từ từ ngưng tụ thành một điểm, ngay sau đó Diệp Dương Thành chỉ cảm thấy trước mắt như hoa đi, một lối đi quỷ dị màu đỏ sậm, bên trong hoàn toàn là màu đen xuất hiện trong tầm mắt Diệp Dương Thành.
Nhìn thấy lối đi quỷ dị này, Diệp Dương Thành không biết tại sao, chỉ cảm giác trong lòng run lên bần bật, giống như lát nữa có chuyện gì đó phát sinh khiến hắn không khỏi có chút lo sợ.
Nhưng lối đi đã mở ra, lối đi tiến vào địa phủ đã hiển lộ ở trước mặt hắn, dưới tình huống như vậy, Diệp Dương Thành căn bản không có ý niệm lùi bước, vì lý do an toàn, hắn biến thân thành hình thái chiến đấu, phủ thêm ngân giáp cầm lấy Bàn Long ngân thương, sau đó cắn răng một cái, quyết tâm tiến vào lối đi âm dương. . .
Trong tinh không mênh mông, có vô số mảnh nhỏ thiên thể và tiểu hành tinh hợp thành một hình ảnh vô cùng rung động, trong vũ trụ yên tĩnh, vô số tinh vân làm ra một vài bức họa rung động lòng người.
Trong một không gian cách hệ ngân hà ước chừng tám mươi năm ánh sáng có một đạo ánh sáng hồng sắc vô cùng chói mắt, mặc dù so với những hành tinh hoặc là mảnh nhỏ thiên thể, nó lộ ra vẻ vô cùng nhỏ bé, nhưng hồng quang chói mắt đủ khiến mọi người vô cùng chú ý.
Đạo hồng quang này nhanh chóng xuyên qua tinh không, chỉ trong nháy mắt, cũng đã bước ra trên trăm cây số, trong vũ trụ đen nhánh lập loè, tốc độ nhanh kinh người.
Cho đến hắn nhích tới gần, ngươi ta mới có thể thấy rõ, đó không phải một tảng đá tản ra hồng quang, cũng không phải là cỗ máy phi hành vượt qua khoa học kỹ thuật, mà chỉ là một người, đúng vậy, đây là một sinh vật toàn thân màu xanh, chỉ nhìn từ diện mạo thậm chí không cách nào nhìn ra là nam hay nữ, tạm thời có thể gọi là người, bởi vì ngoại trừ vấn đề màu da và tướng mạo xấu xí, hắn ít nhất là một sinh vật hình người.
Suốt dọc đường đi, sinh vật này vẫn duy trì tốc độ kinh người, nhanh chóng tiến về phương hướng hệ ngân hà, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ vô cùng nồng nặc, chỉ vừa nhìn là có thể làm cho người ta có loại cảm giác không rét mà run.
Hắn là Enos Bêđa, một gã thần trung cấp, cũng là chủ thần của đại lục vĩnh hằng tinh hệ Tứ Hằng, trên đại lục vĩnh hằng, hắn có rất nhiều tên gọi, có người gọi hắn là Sáng Thế thần, cũng có người gọi là Quang Minh thần, còn có người gọi là Địa Ngục ma thần.
Nhưng tại sao Cửu Tiêu Thần Cách lại xếp hạng thần quyền vô dụng này trước hai thần quyền kia?
Nhận thấy được chuyện quỷ dị ở đây, Diệp Dương Thành cũng không ngu ngốc ngồi ở chỗ đó cau mày suy nghĩ, mà trực tiếp mở miệng hỏi Cửu Tiêu Thần Cách:
- Bắt bớ quỷ hồn có ích lợi gì?
- Thần ngục bắt bớ quỷ hồn, là chỉ người nắm giữ Cửu Tiêu Thần Cách cầm trong tay lệnh thần ngục, mở ra lối đi nối liền hai giới âm dương, trực tiếp tiến vào địa phủ bắt bớ quỷ hồn trở lại dương gian, theo cấp bậc thần ngục tăng lên, thần ngục cũng sẽ được kích hoạt càng nhiều năng lực, đợi đến khi cấp bậc thần ngục đạt tới đỉnh cao, chính là có lệnh âm thần hiệu lệnh hàng tỉ quỷ hồn ở địa phủ.
Cửu Tiêu Thần Cách đưa ra giải thích, giống như sấm sét giữa trời quang, trực tiếp khiến Diệp Dương Thành từ trên mép giường nhảy lên.
Tiến vào địa phủ?
Đối với mỗi người Trung Quốc mà nói, địa phủ cũng là tồn tại trong truyền thuyết, nơi đó có mười tám tầng địa ngục nghe rợn cả người, nơi đó có canh lãng quên thần bí, còn có. . . ao luân hồi.
Diệp Dương Thành không biết, cũng không cách nào dùng từ ngữ hoa mỹ nào để hình dung tâm tình lúc này của mình, hắn chỉ biết là nắm chặt thần ngục lệnh lấy ra trong không gian Cửu Tiêu, giống như nắm chặt tài phú nghìn tỉ, dù làm sao cũng không buông lỏng. . .
Địa phủ là cái gì? Đó là nơi quản lý âm dương luân hồi tam giới, nơi đó tụ tập vô số quỷ hồn, đối với Diệp Dương Thành, số lượng quỷ hồn quyết định số lượng lệ quỷ, số lượng lệ quỷ lại quyết định số lượng thần sử. . . Mà hiện tại, tay hắn đang cầm lệnh thần ngục, có thể mở ra lối đi nối liền địa phủ với nhân gian trong truyền thuyết, trực tiếp tiến vào đến địa phủ bắt bớ quỷ hồn trở về dương gian.
Điều này có ý nghĩa như thế nào? Ý nghĩa Diệp Dương Thành từ nay về sau căn bản không cần lo lắng cho vấn đề số lượng thần sử ít ỏi nữa, ý nghĩa Diệp Dương Thành chỉ cần linh lực đầy đủ, là có thể liên tục không ngừng bắt bớ quỷ hồn từ địa phủ, sau đó chuyển những quỷ hồn này thành thần sử.
Địa phủ. . . tựa hồ theo xuất hiện của thần quyền này, trực tiếp trở thành hậu hoa viên tư gia của Diệp Dương Thành, cũng trở thành trụ sở hậu viên để hắn chuyển hóa thành thần . . .
Lần này lợi ích từ tấn chức thần cách cấp mười hai mang tới tựa hồ trực tiếp khiến Diệp Dương Thành choáng váng, sau giây phút phát mộng ngắn ngủi, thay vào đó chính là vui mừng như điên không cách nào dùng lời nói diễn tả được.
Chỉ có điều lúc này Diệp Dương Thành có chút váng đầu, tiến vào địa phủ, không ý nghĩa là hắn có thể hiệu lệnh địa phủ, bắt bớ quỷ hồn, không ý nghĩa chỉ cần hắn lấy ra thần ngục lệnh là những quỷ hồn kia sẽ biết điều theo hắn trở về dương gian, trên thực tế dựa theo cấp bậc của thần ngục lệnh trước mắt, cũng chỉ có thể mở ra lối đi của hai giới mà thôi, còn muốn hiệu lệnh địa phủ chân chính, còn cần thần ngục thăng cấp làm địa phủ mới có thể được.
Hơn nữa, tài nguyên trên địa cầu thiếu thốn, trực tiếp đưa đến trên địa cầu chỉ có một số dị nhân không đứng đắn thường lui tới, chứ không có tồn tại cường đại giống như thần tù giả. Nhưng địa phủ thì bất đồng, thời kỳ thượng cổ, địa cầu là khu trực thuộc thuộc về một gã Thần Tộc, địa phủ dĩ nhiên cũng có người cẩn thận xử lý, nhưng địa phủ hiện nay. . .
Diệp Dương Thành cũng không suy nghĩ quá nhiều, hắn chỉ biết mình đã có năng lực tiến vào địa phủ, con người thường hiếu kỳ, một con mèo chết đi cũng có thể khiến cho mọi người liên tiếp suy đoán, huống chi còn là một nơi rộng lớn như địa phủ?
Diệp Dương Thành từ trước đến giờ không thiếu tinh thần mạo hiểm, đồng dạng cũng không thiếu lòng hiếu kỳ, lực hấp dẫn của địa phủ đối với Diệp Dương Thành thật sự là quá lớn, lớn đến mức hắn căn bản không cách nào cự tuyệt hoặc là bỏ qua, cũng không cách nào khống chế lòng hiếu kỳ, Diệp Dương Thành lập tức giơ tay phải, đưa thần ngục lệnh qua đỉnh đầu của mình, thấp giọng nói:
- Lối đi âm dương, mở cho ta.
- Xoàng. . .
Thần ngục lệnh bị Diệp Dương Thành gắt gao nắm trong tay bất chợt phát ra một tiếng vang giống như bảo đao ra khỏi vỏ, không đợi hắn kịp phản ứng, trong nháy mắt thần ngục lệnh cũng đã tránh thoát khống chế của hắn, bay đến vị trí cách mặt đất ước chừng hai thước tám, tựa hồ dính sát vào trần nhà, sau đó bắt đầu nhanh chóng xoay tròn, chiếu sáng từng đạo ánh sáng màu đỏ sậm, rơi trên sàn nhà trước mặt Diệp Dương Thành.
Rất nhanh, trong cái nhìn chăm chú của Diệp Dương Thành, ánh sáng màu đỏ sậm từ từ ngưng tụ thành một điểm, ngay sau đó Diệp Dương Thành chỉ cảm thấy trước mắt như hoa đi, một lối đi quỷ dị màu đỏ sậm, bên trong hoàn toàn là màu đen xuất hiện trong tầm mắt Diệp Dương Thành.
Nhìn thấy lối đi quỷ dị này, Diệp Dương Thành không biết tại sao, chỉ cảm giác trong lòng run lên bần bật, giống như lát nữa có chuyện gì đó phát sinh khiến hắn không khỏi có chút lo sợ.
Nhưng lối đi đã mở ra, lối đi tiến vào địa phủ đã hiển lộ ở trước mặt hắn, dưới tình huống như vậy, Diệp Dương Thành căn bản không có ý niệm lùi bước, vì lý do an toàn, hắn biến thân thành hình thái chiến đấu, phủ thêm ngân giáp cầm lấy Bàn Long ngân thương, sau đó cắn răng một cái, quyết tâm tiến vào lối đi âm dương. . .
Trong tinh không mênh mông, có vô số mảnh nhỏ thiên thể và tiểu hành tinh hợp thành một hình ảnh vô cùng rung động, trong vũ trụ yên tĩnh, vô số tinh vân làm ra một vài bức họa rung động lòng người.
Trong một không gian cách hệ ngân hà ước chừng tám mươi năm ánh sáng có một đạo ánh sáng hồng sắc vô cùng chói mắt, mặc dù so với những hành tinh hoặc là mảnh nhỏ thiên thể, nó lộ ra vẻ vô cùng nhỏ bé, nhưng hồng quang chói mắt đủ khiến mọi người vô cùng chú ý.
Đạo hồng quang này nhanh chóng xuyên qua tinh không, chỉ trong nháy mắt, cũng đã bước ra trên trăm cây số, trong vũ trụ đen nhánh lập loè, tốc độ nhanh kinh người.
Cho đến hắn nhích tới gần, ngươi ta mới có thể thấy rõ, đó không phải một tảng đá tản ra hồng quang, cũng không phải là cỗ máy phi hành vượt qua khoa học kỹ thuật, mà chỉ là một người, đúng vậy, đây là một sinh vật toàn thân màu xanh, chỉ nhìn từ diện mạo thậm chí không cách nào nhìn ra là nam hay nữ, tạm thời có thể gọi là người, bởi vì ngoại trừ vấn đề màu da và tướng mạo xấu xí, hắn ít nhất là một sinh vật hình người.
Suốt dọc đường đi, sinh vật này vẫn duy trì tốc độ kinh người, nhanh chóng tiến về phương hướng hệ ngân hà, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ vô cùng nồng nặc, chỉ vừa nhìn là có thể làm cho người ta có loại cảm giác không rét mà run.
Hắn là Enos Bêđa, một gã thần trung cấp, cũng là chủ thần của đại lục vĩnh hằng tinh hệ Tứ Hằng, trên đại lục vĩnh hằng, hắn có rất nhiều tên gọi, có người gọi hắn là Sáng Thế thần, cũng có người gọi là Quang Minh thần, còn có người gọi là Địa Ngục ma thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.