Chương 1013: Phong thái một cước.
Phục Túy
24/10/2016
Chương 968: Phong thái một cước.
Mã Đinh Nội Tư nhân cơ hội lăn tròn thoát khỏi phạm vi công kích của cự tích.
Cùng lúc đó Diệp Dương Thành cũng không nắm chắc kiếm laser trong tay mình có chịu đựng nổi cường độ công kích của mình hay không, nhưng hắn vẫn hung hăng đâm thẳng xuống mảnh vảy hồng kia!
- Phốc…
- Hống…
Cự tích phát ra tiếng rít gào kinh thiên.
- Oanh!
Tiếng gầm rú thật lớn làm Diệp Dương Thành không kịp trở tay, thanh laser hơn bảy triệu lại không cách nào thừa nhận công kích của chính hắn, trực tiếp vỡ vụn hơn nữa còn bị nổ tung!
- Kháo…
Diệp Dương Thành tức giận mắng một câu, cũng không biết đang mắng chửi ai.
Kiếm laser phát sinh nổ mạnh, Mã Đinh Nội Tư nhất thời hoảng sợ thất thần…không hề nghi ngờ, vũ khí laser là vũ khí duy nhất của tuyệt đại bộ phận võ giả, mất đi vũ khí chẳng khác nào không còn khả năng chống trả!
Đối mặt dị thú ngũ cấp mà mất đi vũ khí duy nhất? Thật sự quá tệ hại!
Trong lòng Mã Đinh Nội Tư mắng to nhà chế tạo vũ khí laser, đồng thời nhảy dựng lên, không công kích cự tích mà quay đầu chạy trốn…
- Dám can đảm ra tay với Độc Thứ Cự Tích ngũ cấp, không phải kẻ ngu chính là cường giả, dù không có vũ khí cũng có thể bình yên chạy trốn đi?
Mã Đinh Nội Tư vừa chạy như điên vừa tự nhủ.
Hiển nhiên hành động chạy trốn gọn gàng linh hoạt của hắn cũng làm Diệp Dương Thành khó thể tin…không phải nói tự do dong binh đều là độc hành hiệp cao ngạo sao? Không phải nói tự do dong binh đều là hào kiệt xem tín nghĩa là sinh mạng thứ hai sao? Con mẹ nó độc hành hiệp, hào kiệt chó má!
Diệp Dương Thành đột nhiên chợt quát:
- Chạy mẹ ngươi a chạy, chạy nữa lão tử làm thịt ngươi!
Tiếng hét to cuồn cuộn như sấm thổi quét phạm vi mấy cây số, Mã Đinh Nội Tư chạy được vài trăm thước nhất thời sắc mặt trắng xuống, thân hình cứng đờ, suýt nữa ngã quỵ.
Hắn không nghĩ tới Diệp Dương Thành đang giao tranh cùng Độc Thứ Cự Tích, mà còn có thể chú ý được động tĩnh của hắn, hơn nữa còn hô to như vậy!
Không dám chạy, tuy rằng trong nội tâm Mã Đinh Nội Tư có một ma âm thúc giục hắn nhanh chóng chạy trốn, nhưng hậu quả sau đó hắn thật sự sợ hãi, không dám tiếp tục bỏ chạy lần nữa.
Hắn chua sót cười cười, cứng ngắc chậm rãi quay người lại, ngẩng đầu nhìn về hướng Diệp Dương Thành…
Bởi vì kiếm quang vỡ vụn gây ảnh hưởng, Diệp Dương Thành mất đi vũ khí tiện tay, dùng bàn tay trần đối mặt với cự tích, hiển nhiên rơi vào hạ phong.
Lúc này cự tích đã phục hồi lại tinh thần, bắt đầu gào thét liên tục công kích Diệp Dương Thành, vô số độc châm bay tới như mưa!
Đôi mắt tràn ngập lửa giận của nó trành đến mức Diệp Dương Thành có chút ngượng ngùng, hắn né tránh độc châm, cười nói:
- Được, không ngược ngươi…
Trong đôi mắt của cự tích lộ vẻ nghi hoặc, bởi vì nó không hiểu lời nói của nhân loại kia có ý tứ gì? Cái gì là không ngược ngươi? Rõ ràng độc châm của nó đang áp chế nhân loại kia…
- Uống!
Trong thiên địa vang lên tiếng quát khẽ, thậm chí Mã Đinh Nội Tư cũng bị giật mình nín thở, đại não vang lên ong ong!
Hắn kinh hãi dục tuyệt nhìn Diệp Dương Thành, ngay sau đó hắn nhìn thấy một màn khiến cho hắn suốt đời khó quên!
Diệp Dương Thành chỉ nháy mắt như mọc cánh, vô cùng linh hoạt né tránh độc châm, cơ hồ nháy mắt đã tiến tới gần đầu cự tích!
Ở trong mắt Mã Đinh Nội Tư, lúc này nhìn Diệp Dương Thành thật giống như một chiến thần, bởi vì hắn đang nắm giữ tiết tấu chiến đấu, cự tích đã hoàn toàn bị hắn nắm trong tay!
Lần một lần hai né tránh độc châm xem như là may mắn, nhưng mười lần trăm lần đây? Trên trời cao, không có chút đồ vật gì trợ lực, Diệp Dương Thành đã tiến sát cự tích, đây là cường giả, cường giả chân chính!
Ngay khi Diệp Dương Thành tiến gần cự tích, chưa đầy hai giây đã xuất hiện trên đầu nó, khóe môi hiện lên ý cười cổ quái…
- Đừng tưởng rằng lão tử không có kiếm quang thì không biện pháp làm gì ngươi.
- Đối phó ngươi, chân của lão tử cũng thoải mái đem ngươi quật ngã!
- Phanh!
Trong thiên địa vang lên tiếng đánh nặng nề, giống như có người cầm dùi trống hung hăng gõ lên mặt trống lớn, nặng nề làm người hộc máu.
Mã Đinh Nội Tư nhìn thấy Diệp Dương Thành đá vào đầu Độc Thứ Cự Tích! Hắn đang làm gì vậy? Hắn muốn đá chết cự tích sao? Mã Đinh Nội Tư cảm thấy buồn cười với ý nghĩ của mình, đá chết Độc Thứ Cự Tích? Điều này sao có thể!
Võ giả Vũ Không đại lục có thói quen tu luyện công phu quyền cước, nhưng sinh ra trong hoàn cảnh như nơi này, làm sao lợi dụng công nghệ cao trang bị cho chính mình mới là tốt nhất, đây cũng là mục tiêu theo đuổi suốt đời của tuyệt đại bộ phận võ giả.
Vì thế đủ loại trang bị công nghệ cao được ra đời, bị công nghệ cao ảnh hưởng, võ giả Vũ Không đại lục dần dần bỏ qua việc tập luyện công phu quyền cước, ngược lại tập trung vào trang bị vũ khí.
Nhưng đối với Diệp Dương Thành mà nói, không dùng kiếm laser, ngược lại như giải trừ trói buộc, cảm giác say sưa đầm đìa làm cho hắn như cá gặp nước!
Hắn không sử dụng quá nhiều Cửu Tiêu lực, chỉ dán sát cự tích, đem quyền cước như mưa rền gió dữ của mình công kích lên đầu của nó.
Ước chừng nửa phút sau, cự tích bị công kích làm mơ hồ, thân thể như uống say, bắt đầu lảo đảo.
- Phanh phanh phanh…
Công kích dày đặc vẫn còn tiếp tục, trong thiên địa vang lên thanh âm trầm đục, giống như có vô số người đang xao kích một mặt trống lớn.
Mã Đinh Nội Tư hoàn toàn choáng váng, hắn không nghĩ tới trên thế gian này còn có phương pháp liệp sát dị thú kiểu như vậy! Hắn càng không nghĩ tới chính là…
- Phanh!
Thân hình hóa thành tàn ảnh, Diệp Dương Thành một cước giẫm lên đầu cự tích, thân hình quay một trăm tám mươi độ, chân phải vung cao, dùng một loại phương thức mà Mã Đinh Nội Tư không thể tưởng tượng đá thẳng vào đầu dị thú!
Trong quá trình này thậm chí Mã Đinh Nội Tư chỉ thấy một cước kia thật chậm chạp dừng lại trên đầu cự tích, nhưng chỉ tích tắc đầu của cự tích tràn đầy máu tươi, phát ra tiếng gào thét thống khổ tuyệt vọng!
Không gian ba động thập phần kịch liệt, từng vòng sóng xung kích hơi mờ khuếch tán…Mã Đinh Nội Tư không thể tưởng tượng, vì sao một cước công kích chậm chạp kia lại có thể mang tới thương tổn nghiêm trọng cho đầu dị thú kia tới như thế?
Hắn nghĩ mãi vẫn không rõ, nhưng một cước kia mang tới áp lực khiến hắn cơ hồ không thở nổi, lại nhắc nhở hắn một cước kia không hề đơn giản…
- Tê…ngang…
Cự tích thống khổ hí hô kinh thiên động địa, Diệp Dương Thành đã lăng không trở mình, rơi xuống bãi cỏ cách ba thước bên cạnh, sau đó nhìn cự tích nhẹ nhàng thổi một hơi…
- Hô…
- Phanh!!!
Thân thể khổng lồ như bị một hơi thổi ngã, cự tích không cam lòng, phẫn nộ ngã xuống, khiến mặt đất sản sinh chấn động cực kỳ mãnh liệt.
Độc Thứ Cự Tích ngũ cấp, vương giả thú lâm ngũ cấp nằm kề bên thành thị số bảy chính khu Mạch Khắc Tư, cứ như vậy bị một cước của Diệp Dương Thành đá tới mất mạng!
Mã Đinh Nội Tư không dám tin vào đôi mắt của mình, hắn lắc mạnh đầu, cố gắng làm cho mình thanh tỉnh hơn một ít.
Mã Đinh Nội Tư nhân cơ hội lăn tròn thoát khỏi phạm vi công kích của cự tích.
Cùng lúc đó Diệp Dương Thành cũng không nắm chắc kiếm laser trong tay mình có chịu đựng nổi cường độ công kích của mình hay không, nhưng hắn vẫn hung hăng đâm thẳng xuống mảnh vảy hồng kia!
- Phốc…
- Hống…
Cự tích phát ra tiếng rít gào kinh thiên.
- Oanh!
Tiếng gầm rú thật lớn làm Diệp Dương Thành không kịp trở tay, thanh laser hơn bảy triệu lại không cách nào thừa nhận công kích của chính hắn, trực tiếp vỡ vụn hơn nữa còn bị nổ tung!
- Kháo…
Diệp Dương Thành tức giận mắng một câu, cũng không biết đang mắng chửi ai.
Kiếm laser phát sinh nổ mạnh, Mã Đinh Nội Tư nhất thời hoảng sợ thất thần…không hề nghi ngờ, vũ khí laser là vũ khí duy nhất của tuyệt đại bộ phận võ giả, mất đi vũ khí chẳng khác nào không còn khả năng chống trả!
Đối mặt dị thú ngũ cấp mà mất đi vũ khí duy nhất? Thật sự quá tệ hại!
Trong lòng Mã Đinh Nội Tư mắng to nhà chế tạo vũ khí laser, đồng thời nhảy dựng lên, không công kích cự tích mà quay đầu chạy trốn…
- Dám can đảm ra tay với Độc Thứ Cự Tích ngũ cấp, không phải kẻ ngu chính là cường giả, dù không có vũ khí cũng có thể bình yên chạy trốn đi?
Mã Đinh Nội Tư vừa chạy như điên vừa tự nhủ.
Hiển nhiên hành động chạy trốn gọn gàng linh hoạt của hắn cũng làm Diệp Dương Thành khó thể tin…không phải nói tự do dong binh đều là độc hành hiệp cao ngạo sao? Không phải nói tự do dong binh đều là hào kiệt xem tín nghĩa là sinh mạng thứ hai sao? Con mẹ nó độc hành hiệp, hào kiệt chó má!
Diệp Dương Thành đột nhiên chợt quát:
- Chạy mẹ ngươi a chạy, chạy nữa lão tử làm thịt ngươi!
Tiếng hét to cuồn cuộn như sấm thổi quét phạm vi mấy cây số, Mã Đinh Nội Tư chạy được vài trăm thước nhất thời sắc mặt trắng xuống, thân hình cứng đờ, suýt nữa ngã quỵ.
Hắn không nghĩ tới Diệp Dương Thành đang giao tranh cùng Độc Thứ Cự Tích, mà còn có thể chú ý được động tĩnh của hắn, hơn nữa còn hô to như vậy!
Không dám chạy, tuy rằng trong nội tâm Mã Đinh Nội Tư có một ma âm thúc giục hắn nhanh chóng chạy trốn, nhưng hậu quả sau đó hắn thật sự sợ hãi, không dám tiếp tục bỏ chạy lần nữa.
Hắn chua sót cười cười, cứng ngắc chậm rãi quay người lại, ngẩng đầu nhìn về hướng Diệp Dương Thành…
Bởi vì kiếm quang vỡ vụn gây ảnh hưởng, Diệp Dương Thành mất đi vũ khí tiện tay, dùng bàn tay trần đối mặt với cự tích, hiển nhiên rơi vào hạ phong.
Lúc này cự tích đã phục hồi lại tinh thần, bắt đầu gào thét liên tục công kích Diệp Dương Thành, vô số độc châm bay tới như mưa!
Đôi mắt tràn ngập lửa giận của nó trành đến mức Diệp Dương Thành có chút ngượng ngùng, hắn né tránh độc châm, cười nói:
- Được, không ngược ngươi…
Trong đôi mắt của cự tích lộ vẻ nghi hoặc, bởi vì nó không hiểu lời nói của nhân loại kia có ý tứ gì? Cái gì là không ngược ngươi? Rõ ràng độc châm của nó đang áp chế nhân loại kia…
- Uống!
Trong thiên địa vang lên tiếng quát khẽ, thậm chí Mã Đinh Nội Tư cũng bị giật mình nín thở, đại não vang lên ong ong!
Hắn kinh hãi dục tuyệt nhìn Diệp Dương Thành, ngay sau đó hắn nhìn thấy một màn khiến cho hắn suốt đời khó quên!
Diệp Dương Thành chỉ nháy mắt như mọc cánh, vô cùng linh hoạt né tránh độc châm, cơ hồ nháy mắt đã tiến tới gần đầu cự tích!
Ở trong mắt Mã Đinh Nội Tư, lúc này nhìn Diệp Dương Thành thật giống như một chiến thần, bởi vì hắn đang nắm giữ tiết tấu chiến đấu, cự tích đã hoàn toàn bị hắn nắm trong tay!
Lần một lần hai né tránh độc châm xem như là may mắn, nhưng mười lần trăm lần đây? Trên trời cao, không có chút đồ vật gì trợ lực, Diệp Dương Thành đã tiến sát cự tích, đây là cường giả, cường giả chân chính!
Ngay khi Diệp Dương Thành tiến gần cự tích, chưa đầy hai giây đã xuất hiện trên đầu nó, khóe môi hiện lên ý cười cổ quái…
- Đừng tưởng rằng lão tử không có kiếm quang thì không biện pháp làm gì ngươi.
- Đối phó ngươi, chân của lão tử cũng thoải mái đem ngươi quật ngã!
- Phanh!
Trong thiên địa vang lên tiếng đánh nặng nề, giống như có người cầm dùi trống hung hăng gõ lên mặt trống lớn, nặng nề làm người hộc máu.
Mã Đinh Nội Tư nhìn thấy Diệp Dương Thành đá vào đầu Độc Thứ Cự Tích! Hắn đang làm gì vậy? Hắn muốn đá chết cự tích sao? Mã Đinh Nội Tư cảm thấy buồn cười với ý nghĩ của mình, đá chết Độc Thứ Cự Tích? Điều này sao có thể!
Võ giả Vũ Không đại lục có thói quen tu luyện công phu quyền cước, nhưng sinh ra trong hoàn cảnh như nơi này, làm sao lợi dụng công nghệ cao trang bị cho chính mình mới là tốt nhất, đây cũng là mục tiêu theo đuổi suốt đời của tuyệt đại bộ phận võ giả.
Vì thế đủ loại trang bị công nghệ cao được ra đời, bị công nghệ cao ảnh hưởng, võ giả Vũ Không đại lục dần dần bỏ qua việc tập luyện công phu quyền cước, ngược lại tập trung vào trang bị vũ khí.
Nhưng đối với Diệp Dương Thành mà nói, không dùng kiếm laser, ngược lại như giải trừ trói buộc, cảm giác say sưa đầm đìa làm cho hắn như cá gặp nước!
Hắn không sử dụng quá nhiều Cửu Tiêu lực, chỉ dán sát cự tích, đem quyền cước như mưa rền gió dữ của mình công kích lên đầu của nó.
Ước chừng nửa phút sau, cự tích bị công kích làm mơ hồ, thân thể như uống say, bắt đầu lảo đảo.
- Phanh phanh phanh…
Công kích dày đặc vẫn còn tiếp tục, trong thiên địa vang lên thanh âm trầm đục, giống như có vô số người đang xao kích một mặt trống lớn.
Mã Đinh Nội Tư hoàn toàn choáng váng, hắn không nghĩ tới trên thế gian này còn có phương pháp liệp sát dị thú kiểu như vậy! Hắn càng không nghĩ tới chính là…
- Phanh!
Thân hình hóa thành tàn ảnh, Diệp Dương Thành một cước giẫm lên đầu cự tích, thân hình quay một trăm tám mươi độ, chân phải vung cao, dùng một loại phương thức mà Mã Đinh Nội Tư không thể tưởng tượng đá thẳng vào đầu dị thú!
Trong quá trình này thậm chí Mã Đinh Nội Tư chỉ thấy một cước kia thật chậm chạp dừng lại trên đầu cự tích, nhưng chỉ tích tắc đầu của cự tích tràn đầy máu tươi, phát ra tiếng gào thét thống khổ tuyệt vọng!
Không gian ba động thập phần kịch liệt, từng vòng sóng xung kích hơi mờ khuếch tán…Mã Đinh Nội Tư không thể tưởng tượng, vì sao một cước công kích chậm chạp kia lại có thể mang tới thương tổn nghiêm trọng cho đầu dị thú kia tới như thế?
Hắn nghĩ mãi vẫn không rõ, nhưng một cước kia mang tới áp lực khiến hắn cơ hồ không thở nổi, lại nhắc nhở hắn một cước kia không hề đơn giản…
- Tê…ngang…
Cự tích thống khổ hí hô kinh thiên động địa, Diệp Dương Thành đã lăng không trở mình, rơi xuống bãi cỏ cách ba thước bên cạnh, sau đó nhìn cự tích nhẹ nhàng thổi một hơi…
- Hô…
- Phanh!!!
Thân thể khổng lồ như bị một hơi thổi ngã, cự tích không cam lòng, phẫn nộ ngã xuống, khiến mặt đất sản sinh chấn động cực kỳ mãnh liệt.
Độc Thứ Cự Tích ngũ cấp, vương giả thú lâm ngũ cấp nằm kề bên thành thị số bảy chính khu Mạch Khắc Tư, cứ như vậy bị một cước của Diệp Dương Thành đá tới mất mạng!
Mã Đinh Nội Tư không dám tin vào đôi mắt của mình, hắn lắc mạnh đầu, cố gắng làm cho mình thanh tỉnh hơn một ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.