Chương 344: Rửa nhục cái rắm
Phục Túy
26/08/2015
Thu thập xong hành lý, toàn bộ bỏ vào Cửu Tiêu không gian, liếc mắt nhìn chung quanh, Diệp Dương Thành phủi phủi quần, nhẹ nhàng nhảy lên rời khỏi bãi cát.
Âm thầm rời khỏi cảnh khu, lái xe về nhà, Diệp Dương Thành cảm giác mình giống như người chăn nuôi, mà người chăn nuôi có lương tâm tối đen, đem một nhóm hung thú kềnh càng như vậy ném vào hải vực bên kia kiếm ăn, dựa theo hình thể của chúng nó…không biết có thể làm thịt bao nhiêu loài cá của hải vực bên kia?
Tốt nhất là cho long trời lở đất, sau đó buộc sinh vật biển đều chạy qua hải vực bên này…buồn bực chết bọn hắn!
Khóe miệng thoáng cười, hắn cho xe chậm rãi tiến vào địa giới huyện Ôn Nhạc.
Chốc lát sau hắn gọi điện cho Lâm Mạn Ny, ho khan một tiếng, nói:
- Đêm nay hình như có chút lạnh…
- Phải, dự báo thời tiết đã nói dưới 0 độ đâu.
Thanh âm Lâm Mạn Ny hơi có chút mỏi mệt truyền ra:
- Anh còn đang bận sao?
- Không, công việc đã giải quyết xong rồi.
Thấy Lâm Mạn Ny thờ ơ với ám hiệu của mình, hắn chỉ đành cười khan một tiếng, lộ ra giấu đầu lòi đuôi:
- Anh đang chạy về nhà đâu, đợi lát nữa đi qua cô nhi viện, thế này…hiện tại em còn chưa ngủ sao?
- A…
Lâm Mạn Ny tựa hồ bị giật mình, a một tiếng lại trầm mặc một thoáng, mới ngập ngừng nói:
- Vậy…ân…mới vừa tắm xong đâu…
- Vậy, đi ra ngoài cùng ăn khuya?
Diệp Dương Thành giảm tốc độ xe, nói nhanh:
- Em thay quần áo, mười phút sau anh tới.
Tuy lời nói như có vẻ hỏi ý của Lâm Mạn Ny, nhưng còn chưa đợi nàng tỏ thái độ, hắn đã trực tiếp cúp máy, trên mặt hiện nụ cười gian như thực hiện được âm mưu…
Trong cô nhi viện quá nhiều nhi đồng, mà Lâm Đông Mai còn ở cạnh phòng Lâm Mạn Ny, muốn trộm tinh là hành vi không lý trí, nên quay về phòng cho thuê trong tiểu khu tốt hơn, hiệu quả cách âm thật tốt, giường còn lớn…
Mười phút sau Diệp Dương Thành đúng hẹn xuất hiện ở cổng lớn cô nhi viện, vừa lúc này Lâm Mạn Ny đã thay quần bò màu trắng cùng áo lông màu da cam, cầm theo túi xách có chút cũ của nàng lén lút đi ra khỏi cô nhi viện, nhẹ chân nhẹ tay, tựa hồ lo lắng gây ra động tĩnh khiến người chú ý.
Không biết vì sao nhìn thấy hành động này của nàng, Diệp Dương Thành có cảm giác kích thích…tuy rằng quan hệ giữa hai người đã được xác định, nhưng cho tới bây giờ hắn cũng chưa mở miệng yêu cầu ở chung.
Dù sao Lâm Mạn Ny là một cô gái khá truyền thống, không nhất định phản cảm việc ở chung, nhưng nếu hiện tại nói ra cũng có chút quá nhanh.
- Đợi thêm một thời gian đi.
Nghĩ đến mình còn thật nhiều công việc, còn có vấn đề tính cách của Lâm Mạn Ny, tuy trong lòng rục rịch nhưng hắn vẫn dằn nén ý nghĩ này, tự nhủ một tiếng quay người mở cửa xe:
- Mau lên đây đi!
- Nhỏ giọng một chút.
Thanh âm của hắn có chút lớn, Lâm Mạn Ny lên xe lập tức ra hiệu cho hắn đừng lớn tiếng, khuôn mặt đỏ bừng:
- Đèn trong phòng mẹ Lâm vẫn còn sáng đâu, đừng để mẹ Lâm nghe được.
- Được, hiểu được!
Diệp Dương Thành làm nghi thức kính lễ, khiến Lâm Mạn Ny cười khanh khách.
Khi hai người rời đi cũng không chú ý tới, cửa sắt bị đẩy ra một khe hở, Lâm Đông Mai lẳng lặng đứng sau cửa, vẻ mặt vui mừng nhìn chiếc xe rời đi, thấp giọng lẩm bẩm:
- Các người không cần con bé, kỳ thật con bé cũng có thể được hạnh phúc…
- Đương…
Cửa sắt bị đóng lại, Lâm Đông Mai tựa vào trên cửa, thần sắc như vui mừng lại như đang trào phúng, phức tạp tới cực điểm.
Mang theo Lâm Mạn Ny ghé vào một quán ăn bên đường, gọi một ít thức ăn, Diệp Dương Thành cười nói:
- Ân, thời gian đã không còn sớm, phỏng chừng Lâm viện trưởng đã ngủ, ha…em cũng biết Lâm viện trưởng trước khi ngủ luôn thích kiểm tra cổng lớn có đóng hay không…
Sắc mặt Lâm Mạn Ny ửng đỏ lườm hắn, mấp máy môi muốn nói gì đó, lại không biết nên nói gì, cuối cùng trong trạng thái ỡm ờ hai người lên xe quay về tiểu khu…
Hơn tám giờ sáng hôm sau, di động của Lâm Mạn Ny truyền ra tiếng chuông thanh thúy, nàng mơ màng mở mắt, đưa tay cầm qua di động đột nhiên tỉnh táo lại, thất thanh nói:
- Nha, phá hủy!
- Làm sao vậy?
Diệp Dương Thành cũng tỉnh lại, nghe tiếng kêu kinh hãi của nàng không khỏi quay đầu kỳ quái hỏi:
- Chuyện gì phá hủy?
- Tám giờ rưỡi sáng nay có một hoạt động quyên tiền từ thiện ở khách sạn Kim Bằng.
Lâm Mạn Ny buồn rười rượi nói:
- Khách tới tham gia đều là một ít ông chủ xí nghiệp, hiện tại đã tám giờ…
- Vậy còn thất thần làm gì?
Diệp Dương Thành vỗ trán:
- Mau rời giường ah!
- Nga nha…
Lúc này Lâm Mạn Ny mới giật mình, nhanh chóng xốc mền, cũng không quản mình không mặc quần áo, vội vàng xuống giường mặc lại quần áo.
Mà Diệp Dương Thành lại chậm rãi rời giường, đôi mắt không ngừng lướt trên thân thể mê người của nàng, khóe môi nhếch lên, nụ cười thật vô sỉ.
Sau năm phút thời gian vội vàng thu thập, hai người vội vàng ra cửa lái xe chạy nhanh, Lâm Mạn Ny sửa sang mái tóc của mình, nói:
- Lần này mời một ít ông chủ xí nghiệp tham gia, chủ yếu là sau khi quyên tiền sẽ lựa chọn người tham dự quỹ hội…
Nói tới đây, Lâm Mạn Ny lườm hắn, khuôn mặt ửng đỏ nói:
- Đêm qua anh thật quá mức…
- Uy, sao nói anh quá mức đây?
Diệp Dương Thành vừa lái xe vừa kêu oan:
- Dục vọng chỉ là chuyện thường tình của con người thôi, anh xem em tối hôm qua chẳng phải…
- Không cho phép nói!
Lâm Mạn Ny hoảng sợ:
- Thật xấu hổ được không…
- Được, được…
Diệp Dương Thành cười hắc hắc:
- Không nói thì thôi, nhưng tối nay…anh sẽ báo với Lâm viện trưởng một tiếng, nói tối nay em không quay về sao?
- …
Lâm Mạn Ny im lặng gật đầu, tỏ vẻ cam chịu, vừa nghĩ tới đêm qua điên cuồng, không nhịn được quay đầu lườm Diệp Dương Thành, nhưng rơi vào trong mắt hắn thật sự là phong tình vạn chủng!
Đợi cho xe dừng lại trước khách sạn Kim Bằng, lúc này là 8strong7 phút, trước khi xuống xe Lâm Mạn Ny hỏi:
- A Thành, anh không vào xem sao?
- Anh?
Diệp Dương Thành vuốt vuốt mũi mình, cười nói:
- Anh không đi, anh còn việc cần làm, huống hồ anh cũng không quen trường hợp như vậy, chiều nay anh qua Đông Tháp đón em?
- Vậy sao…
Lâm Mạn Ny hơi có chút thất vọng, nhưng lập tức nở nụ cười, gật đầu nói:
- Được, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là ở quỹ hội đi, hơn năm giờ em gọi cho anh?
- Được.
Diệp Dương Thành gật đầu, có chút buồn cười nói:
- Không qua đón em, anh còn phải đặt phòng KTV trong nội thành đâu.
Lâm Mạn Ny bật cười khanh khách, Diệp Dương Thành nhìn nàng đi vào khách sạn lại quay đầu xe chạy đi xa.
Đêm qua hắn xem tin tức, nửa đoạn trước là người phát ngôn Bộ ngoại giao Cát Xuyên Đằng Nhất của chính phủ bên kia công bố nội dung tương quan, nói vũ khí công kích căn cứ hải quân Ưng Kiêu là của đặc công Hoa Hạ, ngoài ra cũng không còn chứng cớ nào khác.
Cho dù đoạn ghi hình bị công bố, có người tin hay không? Nga, một người mặc khải giáp Hoa Hạ cổ đại tay cầm ngân thương thong dong giết chết binh sĩ cầm súng ống vây quanh sao?
Nói tóm lại nửa đoạn ghi hình đó cũng không có địa phương nào đáng cho hắn chú ý.
Nhưng ở phía sau, hô hào cần rửa nhục gì đó, rửa nhục cái rắm!
- Tiêu diệt đệ tam, đệ tứ hộ vệ đội của các người, ta xem các người còn nhảy nhót vui vẻ như vậy hay không?
Quay về phòng ngủ trong nhà, Diệp Dương Thành ngồi trước máy tính lẩm bẩm nói
Âm thầm rời khỏi cảnh khu, lái xe về nhà, Diệp Dương Thành cảm giác mình giống như người chăn nuôi, mà người chăn nuôi có lương tâm tối đen, đem một nhóm hung thú kềnh càng như vậy ném vào hải vực bên kia kiếm ăn, dựa theo hình thể của chúng nó…không biết có thể làm thịt bao nhiêu loài cá của hải vực bên kia?
Tốt nhất là cho long trời lở đất, sau đó buộc sinh vật biển đều chạy qua hải vực bên này…buồn bực chết bọn hắn!
Khóe miệng thoáng cười, hắn cho xe chậm rãi tiến vào địa giới huyện Ôn Nhạc.
Chốc lát sau hắn gọi điện cho Lâm Mạn Ny, ho khan một tiếng, nói:
- Đêm nay hình như có chút lạnh…
- Phải, dự báo thời tiết đã nói dưới 0 độ đâu.
Thanh âm Lâm Mạn Ny hơi có chút mỏi mệt truyền ra:
- Anh còn đang bận sao?
- Không, công việc đã giải quyết xong rồi.
Thấy Lâm Mạn Ny thờ ơ với ám hiệu của mình, hắn chỉ đành cười khan một tiếng, lộ ra giấu đầu lòi đuôi:
- Anh đang chạy về nhà đâu, đợi lát nữa đi qua cô nhi viện, thế này…hiện tại em còn chưa ngủ sao?
- A…
Lâm Mạn Ny tựa hồ bị giật mình, a một tiếng lại trầm mặc một thoáng, mới ngập ngừng nói:
- Vậy…ân…mới vừa tắm xong đâu…
- Vậy, đi ra ngoài cùng ăn khuya?
Diệp Dương Thành giảm tốc độ xe, nói nhanh:
- Em thay quần áo, mười phút sau anh tới.
Tuy lời nói như có vẻ hỏi ý của Lâm Mạn Ny, nhưng còn chưa đợi nàng tỏ thái độ, hắn đã trực tiếp cúp máy, trên mặt hiện nụ cười gian như thực hiện được âm mưu…
Trong cô nhi viện quá nhiều nhi đồng, mà Lâm Đông Mai còn ở cạnh phòng Lâm Mạn Ny, muốn trộm tinh là hành vi không lý trí, nên quay về phòng cho thuê trong tiểu khu tốt hơn, hiệu quả cách âm thật tốt, giường còn lớn…
Mười phút sau Diệp Dương Thành đúng hẹn xuất hiện ở cổng lớn cô nhi viện, vừa lúc này Lâm Mạn Ny đã thay quần bò màu trắng cùng áo lông màu da cam, cầm theo túi xách có chút cũ của nàng lén lút đi ra khỏi cô nhi viện, nhẹ chân nhẹ tay, tựa hồ lo lắng gây ra động tĩnh khiến người chú ý.
Không biết vì sao nhìn thấy hành động này của nàng, Diệp Dương Thành có cảm giác kích thích…tuy rằng quan hệ giữa hai người đã được xác định, nhưng cho tới bây giờ hắn cũng chưa mở miệng yêu cầu ở chung.
Dù sao Lâm Mạn Ny là một cô gái khá truyền thống, không nhất định phản cảm việc ở chung, nhưng nếu hiện tại nói ra cũng có chút quá nhanh.
- Đợi thêm một thời gian đi.
Nghĩ đến mình còn thật nhiều công việc, còn có vấn đề tính cách của Lâm Mạn Ny, tuy trong lòng rục rịch nhưng hắn vẫn dằn nén ý nghĩ này, tự nhủ một tiếng quay người mở cửa xe:
- Mau lên đây đi!
- Nhỏ giọng một chút.
Thanh âm của hắn có chút lớn, Lâm Mạn Ny lên xe lập tức ra hiệu cho hắn đừng lớn tiếng, khuôn mặt đỏ bừng:
- Đèn trong phòng mẹ Lâm vẫn còn sáng đâu, đừng để mẹ Lâm nghe được.
- Được, hiểu được!
Diệp Dương Thành làm nghi thức kính lễ, khiến Lâm Mạn Ny cười khanh khách.
Khi hai người rời đi cũng không chú ý tới, cửa sắt bị đẩy ra một khe hở, Lâm Đông Mai lẳng lặng đứng sau cửa, vẻ mặt vui mừng nhìn chiếc xe rời đi, thấp giọng lẩm bẩm:
- Các người không cần con bé, kỳ thật con bé cũng có thể được hạnh phúc…
- Đương…
Cửa sắt bị đóng lại, Lâm Đông Mai tựa vào trên cửa, thần sắc như vui mừng lại như đang trào phúng, phức tạp tới cực điểm.
Mang theo Lâm Mạn Ny ghé vào một quán ăn bên đường, gọi một ít thức ăn, Diệp Dương Thành cười nói:
- Ân, thời gian đã không còn sớm, phỏng chừng Lâm viện trưởng đã ngủ, ha…em cũng biết Lâm viện trưởng trước khi ngủ luôn thích kiểm tra cổng lớn có đóng hay không…
Sắc mặt Lâm Mạn Ny ửng đỏ lườm hắn, mấp máy môi muốn nói gì đó, lại không biết nên nói gì, cuối cùng trong trạng thái ỡm ờ hai người lên xe quay về tiểu khu…
Hơn tám giờ sáng hôm sau, di động của Lâm Mạn Ny truyền ra tiếng chuông thanh thúy, nàng mơ màng mở mắt, đưa tay cầm qua di động đột nhiên tỉnh táo lại, thất thanh nói:
- Nha, phá hủy!
- Làm sao vậy?
Diệp Dương Thành cũng tỉnh lại, nghe tiếng kêu kinh hãi của nàng không khỏi quay đầu kỳ quái hỏi:
- Chuyện gì phá hủy?
- Tám giờ rưỡi sáng nay có một hoạt động quyên tiền từ thiện ở khách sạn Kim Bằng.
Lâm Mạn Ny buồn rười rượi nói:
- Khách tới tham gia đều là một ít ông chủ xí nghiệp, hiện tại đã tám giờ…
- Vậy còn thất thần làm gì?
Diệp Dương Thành vỗ trán:
- Mau rời giường ah!
- Nga nha…
Lúc này Lâm Mạn Ny mới giật mình, nhanh chóng xốc mền, cũng không quản mình không mặc quần áo, vội vàng xuống giường mặc lại quần áo.
Mà Diệp Dương Thành lại chậm rãi rời giường, đôi mắt không ngừng lướt trên thân thể mê người của nàng, khóe môi nhếch lên, nụ cười thật vô sỉ.
Sau năm phút thời gian vội vàng thu thập, hai người vội vàng ra cửa lái xe chạy nhanh, Lâm Mạn Ny sửa sang mái tóc của mình, nói:
- Lần này mời một ít ông chủ xí nghiệp tham gia, chủ yếu là sau khi quyên tiền sẽ lựa chọn người tham dự quỹ hội…
Nói tới đây, Lâm Mạn Ny lườm hắn, khuôn mặt ửng đỏ nói:
- Đêm qua anh thật quá mức…
- Uy, sao nói anh quá mức đây?
Diệp Dương Thành vừa lái xe vừa kêu oan:
- Dục vọng chỉ là chuyện thường tình của con người thôi, anh xem em tối hôm qua chẳng phải…
- Không cho phép nói!
Lâm Mạn Ny hoảng sợ:
- Thật xấu hổ được không…
- Được, được…
Diệp Dương Thành cười hắc hắc:
- Không nói thì thôi, nhưng tối nay…anh sẽ báo với Lâm viện trưởng một tiếng, nói tối nay em không quay về sao?
- …
Lâm Mạn Ny im lặng gật đầu, tỏ vẻ cam chịu, vừa nghĩ tới đêm qua điên cuồng, không nhịn được quay đầu lườm Diệp Dương Thành, nhưng rơi vào trong mắt hắn thật sự là phong tình vạn chủng!
Đợi cho xe dừng lại trước khách sạn Kim Bằng, lúc này là 8strong7 phút, trước khi xuống xe Lâm Mạn Ny hỏi:
- A Thành, anh không vào xem sao?
- Anh?
Diệp Dương Thành vuốt vuốt mũi mình, cười nói:
- Anh không đi, anh còn việc cần làm, huống hồ anh cũng không quen trường hợp như vậy, chiều nay anh qua Đông Tháp đón em?
- Vậy sao…
Lâm Mạn Ny hơi có chút thất vọng, nhưng lập tức nở nụ cười, gật đầu nói:
- Được, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là ở quỹ hội đi, hơn năm giờ em gọi cho anh?
- Được.
Diệp Dương Thành gật đầu, có chút buồn cười nói:
- Không qua đón em, anh còn phải đặt phòng KTV trong nội thành đâu.
Lâm Mạn Ny bật cười khanh khách, Diệp Dương Thành nhìn nàng đi vào khách sạn lại quay đầu xe chạy đi xa.
Đêm qua hắn xem tin tức, nửa đoạn trước là người phát ngôn Bộ ngoại giao Cát Xuyên Đằng Nhất của chính phủ bên kia công bố nội dung tương quan, nói vũ khí công kích căn cứ hải quân Ưng Kiêu là của đặc công Hoa Hạ, ngoài ra cũng không còn chứng cớ nào khác.
Cho dù đoạn ghi hình bị công bố, có người tin hay không? Nga, một người mặc khải giáp Hoa Hạ cổ đại tay cầm ngân thương thong dong giết chết binh sĩ cầm súng ống vây quanh sao?
Nói tóm lại nửa đoạn ghi hình đó cũng không có địa phương nào đáng cho hắn chú ý.
Nhưng ở phía sau, hô hào cần rửa nhục gì đó, rửa nhục cái rắm!
- Tiêu diệt đệ tam, đệ tứ hộ vệ đội của các người, ta xem các người còn nhảy nhót vui vẻ như vậy hay không?
Quay về phòng ngủ trong nhà, Diệp Dương Thành ngồi trước máy tính lẩm bẩm nói
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.