Chương 462: Sát chiêu thật sự.
Phục Túy
05/10/2015
Các mối quan hệ của Nghiêm Kiến Binh rắc rối phức tạp, cho nên gã mới phong cảnh sống đến mấy ngày trước. Mãi khi một thần sử nhất giai của Diệp Dương Thành nhậm chức, Nghiêm Kiến Binh mất linh hồn, từ đấy thể xác đổi chủ.
Nghiêm Kiến Binh bây giờ không còn là người cũ, nhưng trong mắt mọi người thì Nghiêm Kiến Binh vẫn là Nghiêm Kiến Binh, Nghiêm thư ký mãi là Nghiêm thư ký ban đầu. Không ai nhìn ra có chút gì khác lạ.
Một nam nhân hơn bốn mươi tuổi kéo lại bí thư của Nghiêm Kiến Binh lại, vẻ mặt gã sốt ruột không chút lễ độ:
- Nghiêm thư ký có trong đó không?
Thấy rõ mặt mũi của nam nhân hơn bốn mươi tuổi, bí thư nam cười nịnh gật đầu, nói:
- Thư ký ở trong văn phòng, Lôi thị trưởng vào đi.
Nam nhân trung niên được bí thư nam gọi là Lôi thị trưởng gật đầu, thả cánh tay bí thư nam ra sải bước đi tới văn phòng thư ký thị ủy cách năm thước. Bí thư nam đứng tại chỗ nhìn nam nhân trung niên, biểu tình kỳ lạ.
Bí thư nam nhìn Lôi thị trưởng đã tới trước cửa văn phòng Nghiêm Kiến Binh, gã gãi gáy:
- Chẳng phải họ Lôi trở mặt với thư ký rồi sao? Đến tìm thư ký làm gì?
Bí thư nam lẩm bẩm:
- Hay đến đòi lại ích lợi? Không thể nào, hắn không có lá gan đó.
Bí thư nam lẩm bẩm, lắc đầu óc ù đặc, cầm hồ sơ đi vào thang máy gần đó. Nếu Lôi thị trưởng không làm gì được Nghiêm thư ký thì gã nên đi làm chuyện mới được giao.
Một mình bí thư nam đứng trong thang máy, giở hồ sơ ra xem.
Bí thư nam nhỏ giọng nói:
- Lạ thật, Nghiêm thư ký muốn điều tra . . . a!
Mắt bí thư nam sáng lên, tự cho là đã nhìn thấu bản chất vụ việc.
Bí thư nam cười gian:
- Hóa ra là vậy, phó cục công an họ Trần là họ Lôi phân công quản lý chính pháp, lại là cục trưởng công an. Nghiêm thư ký muốn điều tra họ Trần, hèn gì họ Lôi sốt ruột như thế. Ha ha, có trò hay để xem.
Bí thư nam đi theo Nghiêm Kiến Binh đã sáu năm, nhiều lần kiến thức thủ đoạn của gã. Bí thư nam không biết tại sao đang yên lành Nghiêm Kiến Binh muốn điều tra phó cục trưởng họ Trần của cục công an, gã cảm thấy điểm đánh viện binh là sở trường tuồng kịch của Nghiêm Kiến Binh. Chờ thời cơ chín muồi, mục tiêu vẫn là Lôi Chấn Tân.
Địa vị của bí thư cao thấp liên quan đến lão bản của mình. Bí thư nam vui sướng khi người gặp họa có nguyên nhân chính là vì Nghiêm Kiến Binh một tay che bầu trời Thiệu Hoa thị. Đừng nói phó thị trưởng phân công quản lý chính pháp không vào được thường ủy, dù là phó thị trưởng thường vụ đến, nếu gây lớn chuyện thì người cuối cùng gục xuống không phải Nghiêm Kiến Binh.
Đi theo bên Nghiêm Kiến Binh lâu, bí thư nam rất rõ ràng năng lực của gã. Sáu năm nay Nghiêm Kiến Binh dùng chiêu liên lụy này làm bao nhiêu đối thủ sẫy chân? Bí thư nam hiểu rõ trong lòng, tình huống lần này có lẽ là Nghiêm Kiến Binh nhằm vào Lôi Chấn Tân.
Hơn một tháng trước Lôi Chấn Tân đối đầu với Nghiêm Kiến Binh, chắc bây giờ thu sau tính sổ. Bí thư nam trầm ngâm ra thang máy tòa cao ốc thị chính phủ.
Nếu lúc này bí thư nam quay người nhìn lại cảnh tượng trong văn phòng Nghiêm Kiến Binh sẽ ngạc nhiên rớt cằm. Nghiêm Kiến Binh, Lôi Chấn Tân thế như nước với lửa vậy mà . . . Đang . . .
Lôi Chấn Tân đẩy cửa văn phòng Nghiêm Kiến Binh ra, đi vào phòng, tùy tay khép cửa lại và khóa chốt.
- Ngươi cũng nhận được tin của Dương lão ca đúng không?
Lôi Chấn Tân ngước nhìn Nghiêm Kiến Binh, nói:
- Ý của chủ nhân rất rõ ràng, phải xử lý chuyện này thật nghiêm khắc.
Thấy Lôi Chấn Tân đi vào, Nghiêm Kiến Binh đặt văn kiện xuống bàn, đứng lên khỏi chiếc ghế.
- Ừm! Đã nhận được.
Nghiêm Kiến Binh nói với Lôi Chấn Tân:
- Vừa rồi ta kêu bí thư điều tra Trần Lợi Mẫn, chắc sẽ nhanh chóng có tin tức. Như thế nào? Ngươi có manh mối gì sao?
thần sử nhất giai bám xác Lôi Chấn Tân cười khẩy nói:
- Trần Lợi Mẫn luôn là chó săn của Lôi Chấn Tân, những chuyện rác rưởi hắn làm sao có thể giấu diếm ta?
Mặt Lôi Chấn Tân nghiêm túc nói:
- Ta mới liên lạc với Dương lão ca. Dương lão ca nói phải giải quyết chuyện này, khi cần thiết một trong mấy người chúng ta sẽ đi qua gặp bằng hữu của chủ nhân, nhưng không thể lộ thân phận. Ta đến đây chủ yếu là muốn bàn bạc với ngươi xem nên giải quyết việc này ra sao?
- Theo ý của Dương lão ca thì chủ nhân rất chú trọng bằng hữu này.
Lôi Chấn Tân trầm ngâm một lát sau nói:
- Vậy đi, chuyện này để ta ra mặt, ngươi và ta tiếp tục diễn vở kịch địch thủ. Nói rõ ngọn nguồn sự việc cho Dương lão ca, để Dương lão ca chuyển cho chủ nhân, việc còn lại cũng dễ xử.
Mắt Lôi Chấn Tân sáng lên:
- Như thế nào?
Lôi Chấn Tân hỏi dồn:
- Nói đi, nên làm sao?
- Chuyện thứ nhất thì ta đã kêu bí thư làm, chờ hắn gióng trống khua chiêng điều tra Trần Lợi Mẫn xong từ ngươi ra mặt.
Nghiêm Kiến Binh cười nói:
- Ngươi cần vừa dụ vừa lừa khiến Trần Lợi Mẫn hiểu vấn đề nghiêm trọng, chủ động bỏ quan giữ mạng. Hãy khiến Trần Lợi Mẫn chủ động làm.
- Hù dọa hắn thì không khó.
Lôi Chấn Tân lấy làm lạ hỏi:
- Khiến hắn bỏ quan cũng không khó, nhưng sau khi Trần Lợi Mẫn đi rồi ngươi có ai thích hợp thay thế không?
- Bằng hữu của chủ nhân không tệ.
Nghiêm Kiến Binh cười tủm tỉm nói:
- Đêm nay ta sẽ đi gặp hắn.
Nghe Nghiêm Kiến Binh sắp xếp, Lôi Chấn Tân bật cười:
- Ha ha ha ha ha ha!
Hai người nhìn nhau cười, Lôi Chấn Tân thu về biểu tình, nháy mắt với Nghiêm Kiến Binh sau đó vẻ mặt âm trầm, tức giận xoay người ra khỏi văn phòng.
Rầm!
Cửa văn phòng bị đóng mạnh, tiếng vang hầu như truyền khắp tầng lầu. Người nhìn thấy cảnh tượng này cho rằng Nghiêm Kiến Binh và Lôi Chấn Tân lại có xung đột. Không ai biết hai người vẻ mặt thân thiết với nhau trong văn phòng.
Diệp Dương Thành ở trong bệnh viện nhân dân Ôn Nhạc huyện mười giờ, cùng Lâm Mạn Ny hiểu biết tình trạng mẫu thân của nàng qua miệng Lâm Đông Mai. Diệp Dương Thành và Lâm Mạn Ny quyết định thời gian đi Cù Hằng thị.
Chiều hôm nay Diệp Dương Thành sẽ đến bệnh viện đón Lâm Mạn Ny, ăn tối xong đi thương xá chọn một ít quà, chín giờ sáng mai xuất phát đi Cù Hằng thị gặp mẫu thân của nàng.
Lâm Đông Mai không có ý kiến gì với Diệp Dương Thành sắp xếp. Ngược lại Lâm Mạn Ny tỏ vẻ bứt rứt, nàng che giấu rất kỹ nhưng vẫn bị Diệp Dương Thành nhìn thấu.
Sau khi quyết định những chuyện này Diệp Dương Thành rời khỏi bệnh viện nhân dân Ôn Nhạc huyện, lái xe đi khu công nghiệp Đồng San nơi có Dương Thành công ty điện tử trách nhiệm hữu hạn. Diệp Dương Thành nhận được tin từ Dương Đằng Phi, tạo liên lạc tâm linh với lão.
Diệp Dương Thành vừa lái xe vừa hỏi:
- Như thế nào? Đã điều tra rõ chưa?
- Chủ nhân, đã điều tra ra.
Dương Đằng Phi cung kính nói:
- Không phải Trần Thiếu Thanh bằng hữu của chủ nhân chọc vào ai mà là rắc rối tìm tới cửa.
Diệp Dương Thành nhướng mày nói:
- A? Có việc gì?
Diệp Dương Thành lấy làm lạ hỏi:
- Là có người gai mắt hắn hay ngại hắn cản đường tài của mình?
- Cũng gần như vậy.
Nghiêm Kiến Binh bây giờ không còn là người cũ, nhưng trong mắt mọi người thì Nghiêm Kiến Binh vẫn là Nghiêm Kiến Binh, Nghiêm thư ký mãi là Nghiêm thư ký ban đầu. Không ai nhìn ra có chút gì khác lạ.
Một nam nhân hơn bốn mươi tuổi kéo lại bí thư của Nghiêm Kiến Binh lại, vẻ mặt gã sốt ruột không chút lễ độ:
- Nghiêm thư ký có trong đó không?
Thấy rõ mặt mũi của nam nhân hơn bốn mươi tuổi, bí thư nam cười nịnh gật đầu, nói:
- Thư ký ở trong văn phòng, Lôi thị trưởng vào đi.
Nam nhân trung niên được bí thư nam gọi là Lôi thị trưởng gật đầu, thả cánh tay bí thư nam ra sải bước đi tới văn phòng thư ký thị ủy cách năm thước. Bí thư nam đứng tại chỗ nhìn nam nhân trung niên, biểu tình kỳ lạ.
Bí thư nam nhìn Lôi thị trưởng đã tới trước cửa văn phòng Nghiêm Kiến Binh, gã gãi gáy:
- Chẳng phải họ Lôi trở mặt với thư ký rồi sao? Đến tìm thư ký làm gì?
Bí thư nam lẩm bẩm:
- Hay đến đòi lại ích lợi? Không thể nào, hắn không có lá gan đó.
Bí thư nam lẩm bẩm, lắc đầu óc ù đặc, cầm hồ sơ đi vào thang máy gần đó. Nếu Lôi thị trưởng không làm gì được Nghiêm thư ký thì gã nên đi làm chuyện mới được giao.
Một mình bí thư nam đứng trong thang máy, giở hồ sơ ra xem.
Bí thư nam nhỏ giọng nói:
- Lạ thật, Nghiêm thư ký muốn điều tra . . . a!
Mắt bí thư nam sáng lên, tự cho là đã nhìn thấu bản chất vụ việc.
Bí thư nam cười gian:
- Hóa ra là vậy, phó cục công an họ Trần là họ Lôi phân công quản lý chính pháp, lại là cục trưởng công an. Nghiêm thư ký muốn điều tra họ Trần, hèn gì họ Lôi sốt ruột như thế. Ha ha, có trò hay để xem.
Bí thư nam đi theo Nghiêm Kiến Binh đã sáu năm, nhiều lần kiến thức thủ đoạn của gã. Bí thư nam không biết tại sao đang yên lành Nghiêm Kiến Binh muốn điều tra phó cục trưởng họ Trần của cục công an, gã cảm thấy điểm đánh viện binh là sở trường tuồng kịch của Nghiêm Kiến Binh. Chờ thời cơ chín muồi, mục tiêu vẫn là Lôi Chấn Tân.
Địa vị của bí thư cao thấp liên quan đến lão bản của mình. Bí thư nam vui sướng khi người gặp họa có nguyên nhân chính là vì Nghiêm Kiến Binh một tay che bầu trời Thiệu Hoa thị. Đừng nói phó thị trưởng phân công quản lý chính pháp không vào được thường ủy, dù là phó thị trưởng thường vụ đến, nếu gây lớn chuyện thì người cuối cùng gục xuống không phải Nghiêm Kiến Binh.
Đi theo bên Nghiêm Kiến Binh lâu, bí thư nam rất rõ ràng năng lực của gã. Sáu năm nay Nghiêm Kiến Binh dùng chiêu liên lụy này làm bao nhiêu đối thủ sẫy chân? Bí thư nam hiểu rõ trong lòng, tình huống lần này có lẽ là Nghiêm Kiến Binh nhằm vào Lôi Chấn Tân.
Hơn một tháng trước Lôi Chấn Tân đối đầu với Nghiêm Kiến Binh, chắc bây giờ thu sau tính sổ. Bí thư nam trầm ngâm ra thang máy tòa cao ốc thị chính phủ.
Nếu lúc này bí thư nam quay người nhìn lại cảnh tượng trong văn phòng Nghiêm Kiến Binh sẽ ngạc nhiên rớt cằm. Nghiêm Kiến Binh, Lôi Chấn Tân thế như nước với lửa vậy mà . . . Đang . . .
Lôi Chấn Tân đẩy cửa văn phòng Nghiêm Kiến Binh ra, đi vào phòng, tùy tay khép cửa lại và khóa chốt.
- Ngươi cũng nhận được tin của Dương lão ca đúng không?
Lôi Chấn Tân ngước nhìn Nghiêm Kiến Binh, nói:
- Ý của chủ nhân rất rõ ràng, phải xử lý chuyện này thật nghiêm khắc.
Thấy Lôi Chấn Tân đi vào, Nghiêm Kiến Binh đặt văn kiện xuống bàn, đứng lên khỏi chiếc ghế.
- Ừm! Đã nhận được.
Nghiêm Kiến Binh nói với Lôi Chấn Tân:
- Vừa rồi ta kêu bí thư điều tra Trần Lợi Mẫn, chắc sẽ nhanh chóng có tin tức. Như thế nào? Ngươi có manh mối gì sao?
thần sử nhất giai bám xác Lôi Chấn Tân cười khẩy nói:
- Trần Lợi Mẫn luôn là chó săn của Lôi Chấn Tân, những chuyện rác rưởi hắn làm sao có thể giấu diếm ta?
Mặt Lôi Chấn Tân nghiêm túc nói:
- Ta mới liên lạc với Dương lão ca. Dương lão ca nói phải giải quyết chuyện này, khi cần thiết một trong mấy người chúng ta sẽ đi qua gặp bằng hữu của chủ nhân, nhưng không thể lộ thân phận. Ta đến đây chủ yếu là muốn bàn bạc với ngươi xem nên giải quyết việc này ra sao?
- Theo ý của Dương lão ca thì chủ nhân rất chú trọng bằng hữu này.
Lôi Chấn Tân trầm ngâm một lát sau nói:
- Vậy đi, chuyện này để ta ra mặt, ngươi và ta tiếp tục diễn vở kịch địch thủ. Nói rõ ngọn nguồn sự việc cho Dương lão ca, để Dương lão ca chuyển cho chủ nhân, việc còn lại cũng dễ xử.
Mắt Lôi Chấn Tân sáng lên:
- Như thế nào?
Lôi Chấn Tân hỏi dồn:
- Nói đi, nên làm sao?
- Chuyện thứ nhất thì ta đã kêu bí thư làm, chờ hắn gióng trống khua chiêng điều tra Trần Lợi Mẫn xong từ ngươi ra mặt.
Nghiêm Kiến Binh cười nói:
- Ngươi cần vừa dụ vừa lừa khiến Trần Lợi Mẫn hiểu vấn đề nghiêm trọng, chủ động bỏ quan giữ mạng. Hãy khiến Trần Lợi Mẫn chủ động làm.
- Hù dọa hắn thì không khó.
Lôi Chấn Tân lấy làm lạ hỏi:
- Khiến hắn bỏ quan cũng không khó, nhưng sau khi Trần Lợi Mẫn đi rồi ngươi có ai thích hợp thay thế không?
- Bằng hữu của chủ nhân không tệ.
Nghiêm Kiến Binh cười tủm tỉm nói:
- Đêm nay ta sẽ đi gặp hắn.
Nghe Nghiêm Kiến Binh sắp xếp, Lôi Chấn Tân bật cười:
- Ha ha ha ha ha ha!
Hai người nhìn nhau cười, Lôi Chấn Tân thu về biểu tình, nháy mắt với Nghiêm Kiến Binh sau đó vẻ mặt âm trầm, tức giận xoay người ra khỏi văn phòng.
Rầm!
Cửa văn phòng bị đóng mạnh, tiếng vang hầu như truyền khắp tầng lầu. Người nhìn thấy cảnh tượng này cho rằng Nghiêm Kiến Binh và Lôi Chấn Tân lại có xung đột. Không ai biết hai người vẻ mặt thân thiết với nhau trong văn phòng.
Diệp Dương Thành ở trong bệnh viện nhân dân Ôn Nhạc huyện mười giờ, cùng Lâm Mạn Ny hiểu biết tình trạng mẫu thân của nàng qua miệng Lâm Đông Mai. Diệp Dương Thành và Lâm Mạn Ny quyết định thời gian đi Cù Hằng thị.
Chiều hôm nay Diệp Dương Thành sẽ đến bệnh viện đón Lâm Mạn Ny, ăn tối xong đi thương xá chọn một ít quà, chín giờ sáng mai xuất phát đi Cù Hằng thị gặp mẫu thân của nàng.
Lâm Đông Mai không có ý kiến gì với Diệp Dương Thành sắp xếp. Ngược lại Lâm Mạn Ny tỏ vẻ bứt rứt, nàng che giấu rất kỹ nhưng vẫn bị Diệp Dương Thành nhìn thấu.
Sau khi quyết định những chuyện này Diệp Dương Thành rời khỏi bệnh viện nhân dân Ôn Nhạc huyện, lái xe đi khu công nghiệp Đồng San nơi có Dương Thành công ty điện tử trách nhiệm hữu hạn. Diệp Dương Thành nhận được tin từ Dương Đằng Phi, tạo liên lạc tâm linh với lão.
Diệp Dương Thành vừa lái xe vừa hỏi:
- Như thế nào? Đã điều tra rõ chưa?
- Chủ nhân, đã điều tra ra.
Dương Đằng Phi cung kính nói:
- Không phải Trần Thiếu Thanh bằng hữu của chủ nhân chọc vào ai mà là rắc rối tìm tới cửa.
Diệp Dương Thành nhướng mày nói:
- A? Có việc gì?
Diệp Dương Thành lấy làm lạ hỏi:
- Là có người gai mắt hắn hay ngại hắn cản đường tài của mình?
- Cũng gần như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.